Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 27



Người đầu tiên tôi gọi là Tiểu Mĩ, cô ấy ngụ ngay dưới lầu. Điện thoạireo rồi, nhưng sao Tiểu Mĩ lại tắt máy?!! Mới mười giờ mà, nha đầu kialàm gì ngủ sớm thế chứ, chắc chắc là đi đâu đó làm chuyện "ba chấm" rồi.

Tiếp đến tôi bất đắc dĩ gọi điện cho An đại tỷ, dù biết rằng cuối tuần nàytrời đẹp, An An nhất định là đang hò hẹn mờ ám dưới trăng cùng bạn trai. Nhưng tôi bây giờ không thể không làm phiền cảnh đẹp của người ta, cấpcứu là chuyện khẩn trên giang hồ nha, bổn nương thực tình là không chịunổi nữa rồi. Máy An An bận! Tôi nghe mấy câu: "Số điện thoại quý kháchvừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.",đành run rấy gửi qua cái tin nhắn "Nghe điện thoại lẹ lên, em sắp chếtrồi này, mau tới cứu giá!"

An An hôm nay thật kì quái, ngay cả một câu ừ cũng không trả lời, tôi tuyệt vọng, hôm nay là cái ngày qué gì vậy!!!?

Trình Gia Gia ngay lúc khẩn cấp lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia cótiếng ồn ào, hình như anh đang đi trên đường, giọng Trình Gia Gia cóchút vội vàng: "Nha Nha, em giờ đang ở đâu? Có nhà không?"

Anhkhông phải đang họp à? Sao lại đi ngoài đường gọi điện thoại cho tôithế? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng chẳng có sức để nghĩ nhiều. Những lúc thế này, chỉ cần có người giúp là đủ, cần gì phải quản chuyện tầm phào. Nghe được giọng Trình Gia Gia, tôi lệ chảy ròng ròng, mếnthương quá đi, tôi từ nay sẽ nhận anh làm người nhà!

"Tôi ở nhà, tiêu chảy." Giọng tôi thều thào yếu ớt, hiển nhiên là anh hết hồn.

"Em chờ đó, anh tới ngay." Trình Gia Gia nhanh nhẹn cúp điện thoại, tôi còn nghe trước đó có tiếng kèn xe gấp gáp kêu lên inh tai.

Tôi cuốicùng cũng yên tâm, có người tới cứu rồi! Sàn nhà rất lạnh, nhưng tôiđành ngã ở đó, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc nãy đang khẩn trương nên khôngthấy gì, giờ trầm tĩnh lại, thấy toàn thân đều đang kêu gào, dạ dày thìkhỏi phải nói, tuy rằng đồ ăn thức uống đều đã nôn ra cả, nhưng cảm giác lợm miệng vẫn trào lên từng đợt, tay chân lạnh ngắt, lại còn tê dại,mềm nhũn cả người, chỉ nắm lòng bàn tay thôi cũng tốn biết bao nhiêu làsức.

Trình Gia Gia bị bộ dạng của tôi làm cho hoảng sợ, mới mấytiếng không thấy, buổi sáng còn ngoan cố khỏe như vâm thế mà giờ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, mềm nhũn người tựa ở ngạnh cửa, không nhúcnhích nổi.

Buổi sáng tôi còn giả bộ thẹn thùng vì anh, đi cà nhắc tới lui, giờ để anh thấy bộ dạng chật vật này, thật đáng xấu hổ. Nhưngtiếp tục xấu hổ cũng vô dụng, đứng dậy mở cửa đã là cực hạn của tôi rồi, cửa vừa mở ra, tôi cũng không còn đứng vững nữa.

Trình Gia Gianhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay tôi, kéo lên, cau mày nói: "Tiêu chảysao lại nặng đến thế này, nhanh tới bệnh viện, Nha Nha, em còn đi nổikhông?"

Anh nhắc lại làm tôi choáng một trận, không chịu nổi phải vào nhà vệ sinh, nôn thêm lần nữa, nôn đến đầu hoa mắt choáng, chết đisống lại. Trong lúc hoảng loạn, tôi thấy mình được nâng lên sofa, sau đó có một cái khăn nóng lau trên mặt tôi, nhẹ nhàng chùi miệng tôi.

Thoải mái quá! Tôi tùy ý để cái khăn lau khắp mặt, đầu mơ hồ đơ đi, nhịnkhông được huơ tay bắt lấy bàn tay đang cầm khăn lau, nói một tiếng:"Mẹ, khó chịu chết mất!"

Cái tay kia cứng lại, tôi lập tức tỉnh ra, đây là Trình Gia Gia!

Chộ ôi, tôi vừa gọi là gì? Vừa gọi anh là gì??? Dọa người quá, dọa người quá!

Tôi không dám mở mắt, vẫn giữ bộ dạng mơ hồ, lén lút buông lỏng tay ra, lầm bầm xoay người lại.

Khuôn mặt bị hai bàn tay to lớn giữ chặt lại, nhéo một cái, cả trên đầu cũngbị cốc một cú, giọng Trình Gia Gia chẳng dịu dàng chút nào: "Còn giả bộhả, nha đầu kia?"

"Sao lại sốt cao thế này? Nha Nha, chúng taphải tới bệnh viện." Giọng anh càng lúc càng mơ hồ, đầu tôi đang từngchút một nặng đi, lần này không phải giả bộ, tôi thực sự không mở mắtnổi nữa.