Nguyện Vì Anh

Chương 29: Gặp lại



Nhất Nhất bóp miếng bánh đậu xanh nhét vô miệng, lầu bầu càu nhàu. “Cẩn Ngôn không cho tớ đi chơi, mỗi ngày cứ như theo dõi tớ, không cho ăn KFC, không cho ăn xiên que, nói đó là đồ ăn không dinh dưỡng. . . . . . Cậu nhìn đi,” ngón tay nhỏ chỉ về hướng nhân viên cửa hàng đang sửa lại chậu hoa, “Đó là tai mắt anh ta cài vào đó.”

Còn có tai mắt. . . . . . Nữu Nữu che miệng cười. Mị lực của người đàn ông đã kết hôn vẫn không thể che bớt đi được, vài cô gái nhỏ ở tiệm hoa coi anh ấy như thần, chỉ cần anh ấy lên tiếng, các cô đều làm theo.

“Anh ấy bây giờ so với mẹ tớ còn lải nhải nhiều hơn, shit!”

“Đừng nói thô tục,” Nữu Nữu nghiêm túc chỉ chỉ vào bụng cô bạn, “Giáo dục thai nhi.” Người này vẫn ào ào như trước kia, bản tính của con người thật sự là khó có thể thay đổi.

“Không hề gì, bé cưng còn chưa hiểu nghĩa từ đó đâu.” Lại nói thêm từ đó cũng không tính là một từ thô tục đi. “Quyết định đi làm ở Hoàn Vũ rồi hả?”

“Uhm, môi trường công việc cũng không tệ.”

“Cậu cũng thật là, muốn tìm việc cứ nói với Cẩn Ngôn một tiếng, nhìn sắc mặt người khác làm việc cũng khó chịu.”

“Tớ không làm việc mà cứ để anh ấy phát lương tháng đều đều được không?”

“S . . . . . Nghĩ hay quá hén.” Chữ Shit kia nghẹn sống ở trong cổ họng, Đinh Nhất Nhất không làm ăn lỗ vốn. Nhân viên cửa hàng kêu cô ấy có việc, cô ấy đáp ứng đứng dậy đi qua đó.

Nữu Nữu vừa uống món nước ép trái cây thập cẩm mà Cẩn Ngôn đặc biệt vì thai phụ pha chế vừa đánh giá cửa tiệm. Nhất Nhất sau khi tốt nghiệp đại học trở về thành phố C mở cửa hàng bán hoa này, không đi công ty mậu dịch của Cẩn Ngôn hỗ trợ, nói cho oai rằng “Tách ra có lợi cho việc gia tăng khoảng cách không gian giữa hai người, có lợi ích lâu dài cho việc giữ gìn hạnh phúc gia đình.” Đinh Nhất Nhất thẳng như ruột ngựa đó cư nhiên có thể nói ra được những lời đầy triết lý như thế! Nhưng ai nấy đều thấy được rằng cô ấy không muốn bị ông xã quản lí. Đùa à, ở nhà quản thì thôi đi, đến công ty lại bị quản nữa cô ấy còn sống nổi không trời.

Trên bàn di động vang lên, nhìn lên màn hình, là tin nhắn. “Bà chủ Đinh, điện thoại câu vang lên kìa.”

“Uhm, giúp tớ xem đi.” Nhất Nhất đang cùng nhân viên cửa hàng đối chiếu sổ sách, cũng không buồn ngẩng đầu lên nói. Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, hét lên một tiếng nhào tới, “Để tớ để tớ!”

Nữu Nữu sợ tới mức vội quăng điện thoại di động xuống giữ vững lấy con báo mẹ đang lao về phía mình. “Cậu chậm một chút, đang mang thai đấy!” Nếu baby xảy ra chuyện gì, Cẩn Ngôn khả năng sẽ trực tiếp giết ngay cô.

“Ha ha, không sao.” Đoạt lấy di động ấn hai lần.

“Ai vậy?”

“Ách, là bạn học cũ, gọi tớ đi chơi, tớ nói hiện tại không tiện, mang thai rồi mà.” Phụ nữ có thai gắng vác cái bụng to kềnh càng đi hình hàng ngang, cánh tay chống tại trên lưng nhếch môi cười ngây ngô, đôi con mắt di chuyển khắp nơi.

“Cười kiêu ngạo quá nhỉ. Không ở đằng sau lưng anh Cẩn Ngôn làm chuyện xấu chứ?”

“Sao có thể a.” Cô suốt ngày bị ông xã theo dõi chặt chẽ, triệt để đảo ngược vị trí tướng quân lúc trước.

“Lén sau lưng tớ cũng không được.”

“Tớ quang minh lỗi lạc tâm địa vô tư, giấu diếm sau lưng ai cũng không sau lưng cậu a.”

Nữu Nữu đi thong thả đến trước mặt cô bạn nhìn chằm chằm.

Nhất Nhất bị nhìn đến hoảng hốt. “Làm chi?”

“Trong điện thoại của cậu, lão đại là ai?”

“. . . . . .” Cô ấy lại cầm khối bánh đậu xanh nhét vào miệng, đảo mắt liên tục mất hơn nửa ngày mới mở miệng. “Lão đại chính là. . . . . . Cậu có quen a, ha. Hắn gọi điện thoại quốc tế đường dài tới tám thôi, không có chuyện gì.”

“Đúng ha, ở nước ngoài cũng có có mạng “Di Động [1]”?”

[1] Tên một nhà mạng điện thoại giống như mobiphone, viettel… ở Việt Nam vậy

“. . . . . .”

“Anh ta đã về rồi à?”

Nhất Nhất dè dặt cẩn trọng xem sắc mặt của cô bạn, không phát hiện ra điều gì khác thường. “Cái kia, Nữu Nữu a, tớ cũng không gạt cậu nữa, lão đại anh ta trở về ba tháng rồi.” Nghiêng đầu dán mắt vào cô bạn, tại lúc cô bạn mình định mở miệng liền giành nói trước, “Nhưng cậu ngàn vạn lần đừng trách anh ấy nhé, không nói cho cậu chuyện này, anh ấy không phải cố ý, anh ấy có thể là. . . . . . Không biết thế nào đối mặt với cậu.”

“Ngon.” Nữu Nữu bốc lên một miếng bánh ném vào miệng.

Nhất Nhất ngơ ngác nhìn cô ấy một ngụm nuốt vào. “Tớ nói với cậu chuyện lão đại đó.”

“A, Uh.”

A Uh có ý gì? “Không có việc gì chứ, cậu?” Giơ tay quơ quơ ở trước mắt Nữu Nữu, sợ cô ấy kích thích quá độ mà tinh thần bị phân liệt rồi.

“Tớ nhìn thấy.” Nữu Nữu hất tay cô bạn mình ra cười cười, “Không sao, người đó tớ đã sớm quên rồi.”

Đã quên?! Nhất Nhất chỉ ngây ngốc há to mồm.

“Anh ta có trở về hay không, không quan hệ đến tớ, thêm nữa anh ấy cũng đâu nói với tớ chuyện này. Ê . . . .” Nữu Nữu lấy miếng bánh quơ quơ lại trước mặt Nhất Nhất, “Hồi hồn đi bà chị.”

Cô há miệng ăn luôn. “Có chút ngạc nhiên ha. . . . . .” Còn tưởng rằng sẽ khóc lớn lên, đại náo loạn một phen hất bàn chửi ầm lên chứ.

“Ngạc nhiên cái gì? Cậu bây giờ đừng nghĩ cái gì hết, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ là sinh cho tớ một cậu nhóc mập mạp.”

“Đẻ con gái có muốn không?”

“Chỉ cần không giống cậu đều được.”

“Shit. . . . . .”

Anh ta đã trở lại? Anh ta cư nhiên đã trở lại! Nhưng trở về gì liên quan gì đến mình chứ! Lúc trước có thể không nói tiếng nào đã bỏ đi, bây giờ vẫn là không nói tiếng nào đã trở về, người này từ đầu đến cuối đều. . . . . . Phía trước có một chiếc xe đột nhiên giảm tốc độ, Nữu Nữu cuống quít đạp phanh lại, cuối cùng không “cùng nó thân mật hôn môi”. Nếu hôn thì nguy to rồi, cô bay giờ là giai cấp vô sản, không có nhiều tiền như vậy để đền a.

Xe lái đến khu dân cư tìm được vị trí đậu xe, mở cốp xe xách ra những túi đồ ăn vặt, lên lầu hai lấy chìa khóa ra mở cửa. Đây là phòng ở của bà con Đặng Minh Nguyệt, cả nhà di dân, bởi vì cách trường học gần, cho nên Minh Nguyệt được thuê lại mức giá ưu đãi cực rẻ. Minh Nguyệt vừa thi được tiến sĩ kinh tế học, khoảng cách với giấc mơ hồi còn học ở trung học đặt ra lại gần thêm một bước rồi: lập chí trở thành một chuyên gia cổ phiếu có một không ai, kiếm món tiền bự. Món tiền bự trước mắt còn chưa kiếm được, nhưng bọn họ đều cực kì tin tưởng không lâu sau tương lai lại sẽ xuất hiện thêm một “gạch gia” đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ.

Công ty Hoàn Vũ cách nơi này không xa, năm sáu trạm dừng, Nữu Nữu đợi điện thoại trúng tuyển thông báo gọi tới liền vội vàng chuyển đồ đạc đến ở cùng, Thẩm mẹ nước mắt lưng tròng hỏi vì sao không ở trong nhà? Cô nói rằng muốn cố gắng làm việc, không thể lãng phí thời gian ở trên thời gian đi đi lại lại. Nhà ở Hà Đông, công ty ở Hà Tây, bình thường không kẹt xe cũng phải lái xe mất một giờ, huống chi mỗi ngày đều phải đi làm. Thẩm mẹ thỏa hiệp, đành phải dặn cô con gái chủ nhật nhất định phải về nhà báo danh.

Báo danh gì chứ? Cô quyết định tình nguyện đem thanh xuân của bản thân kính dâng tặng công ty, cũng không thể đối mặt với người quen hay không quen cười ngây ngô trong các buổi họp mặt được.

Minh Nguyệt đi liên hoan cùng bạn học rồi, ăn cơm một mình cũng thấy vô vị, nhìn ngoài cửa sổ trời giống như sắp đổ mưa rồi. Dưới lầu chỗ rẽ ngoặt có đậu chiếc Land Rover. . . . . . Lại là Land Rover? 666? Lúc này sắc trời đã tối, chỉ mơ hồ loáng thoáng nhìn thấy trong chỗ điều khiển xe lóe lên một đốm hồng quang, có người tựa hồ ngửa đầu lên đang nhìn cái gì đó.

Anh ta!

Trong đầu ong lên một tiếng, Nữu Nữu lui xuống vài bước tựa vào cạnh tường mất lúc lâu còn chưa hết thở gấp, giống như ngồi một chuyến trên cỗ máy thời gian trôi qua vậy, rất không chân thực. Là anh ta, nhất định là anh ta. Ngày đó ở sân bay không phải là trùng hợp, ở dưới lầu công ty Hoàn Vũ cũng không phải trùng hợp, về phần đến tận đây, lại càng không phải trùng hợp.

Lòng bàn chân không chịu khống chế run rẩy không ngừng, đứng một hồi lâu mới gượng đi đến trước gương, gương mặt trắng bệch rất dọa người, như quỷ ấy. Ngón tay chỉ vào “Cô ấy” cảnh cáo nói: “Bảy năm rồi đó bạn học Thẩm Tư Kỳ à, mày có chút tiền đồ được không, anh ta ở đâu anh ta làm gì mày quản được sao. . . . . .” Nhưng nơi ngực chỗ đó rất đau, đau đến nỗi cô ấy ngửa đầu nhìn trần nhà mắng, “Ông trời ơi, ông rất thiếu đạo đức!”

Ông trời đại khái nghe thấy được lời của cô nhóc, thật nể tình giáng xuống tiếng sấm chớp, đổ mưa rồi.

Vụng trộm vén rèm lên từ cửa sổ nhìn xuống, Land Rover vẫn còn ở đó, trời mưa càng lúc càng lớn, đèn xe sáng lên rốt cục cũng từ từ lái rời đi. Một giọt nước rơi xuống nện ở trên mu bàn tay, không biết có phải là nước mưa không.

Cả đêm ngủ không ngon giấc, buổi sáng hôm sau đầu óc choáng váng, giữa trưa vội vàng ngủ bù một giấc để lấy lại tinh thần. Đang viết dự án, quản lý cầm một chồng tư liệu vội vã đi lại. “Tiểu Thẩm cậu đem cái này đưa đến Thịnh Thế đi, bọn họ đang cần đống này.”

Nữu Nữu tiếp nhận tư liệu nhìn địa chỉ. “Gần sân bay.”

“Hơi xa chút. Tiểu Hà đã lái xe đi ra ngoài, cô bắt xe đi đi, đưa xong có thể tan ca luôn.”

“Dạ.” Cô lập tức bắt đầu thu dọn túi xách. Đương nhiên không cần bắt xe đi, tự mình có xe, tuy rằng là chiếc QQ nhỏ. Lại nói thêm tiền bắt xe đi còn nhiều hơn tiền đổ xăng, món hời này ai lại không biết tính a.

Đúng hạn đem tư liệu đưa đến cho công ty đối phương, nhìn di động, mới hơn bốn giờ. Hôm nay vận khí thật tốt! Đi tới trường học đón Minh Nguyệt cũng kịp. Nữu Nữu ngâm nga câu hát trong miệng rẽ ngoặt, trái tim đột nhiên nhảy lên hai nhịp.

Chiếc xe phía trước kia. . . . . . 666! Một luồng ớn lạnh xông mạnh lên ót.

Đông Tử lần thứ ba nghiêm túc quan sát kính hậu, chiếc Chery QQ màu xanh cỏ kia vẫn cứ đi theo phía sau. Đưa xong khách hàng từ sân bay trở về, vừa qua khỏi trạm thu phí thì nhìn thấy chiếc xe kia, luôn luôn không xa không gần đi theo hơn hai mươi phút. “Ai,” hắn toét miệng, “Nhìn thấy chiếc xe kia không?”

Tiểu Tạ nghía một cái vào kính chiếu hậu. “Sớm đã thấy, lái xe giống như là con gái.”

“Chọc cô ấy chút, ” Đông Tử đột nhiên thấy ham vui, “Cách gần chút xem bộ dạng ra sao.”

Tiểu Tạ đang rảnh rỗi nhàm chán, lập tức hạ tốc độ xuống.

“Xuy. . . . . . Đừng đánh thức lão đại đó.” Lão đại đang ngồi ngủ ở hàng ghế sau, liên tiếp vài ngày bàn chuyện làm ăn không nghỉ ngơi tốt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

“Kỹ thuật này của tao mày còn không yên tâm sao.” Tiểu Tạ nhìn vào kính hậu, chiếc xe QQ cũng giảm xuống tốc độ, vẫn bảo trì khoảng cách như trước. Hắn mắng nhỏ một tiếng lại buông chân ga, ở trên đường cao tốc chơi tốc độ chậm.

QQ giảm tốc độ theo, qua vài phút tựa hồ cảm thấy quá chậm, liền vượt lên. Chỗ điều khiển xe đang ngồi một cô gái trẻ, tóc ngắn thanh tú, khi vượt qua lạnh lùng nhìn hai người họ một cái.

“Xinh. . . . . . đẹp. . . . . .” Vừa dứt lời đã bị biểu cảm đối phương chọc giận, Đông Tử căm giận nói, “Chảnh cái gì mà chảnh, bộ dạng xinh đẹp liền chảnh a? Tiểu Tạ, xử cô ta!”

Lái xe lĩnh mệnh một cước giẫm lên chân ga, chiếc xe vượt lên trước mặt chiếc QQ. Vượt qua liền chèn ép cô ấy khắp nơi, tốc độ chậm như rùa, nhìn thấy đối phương xi nhan muốn vượt lên lập tức chuyển qua theo, vẫn cứ chèn ép ở phía trước cô. Từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của cô gái kia, cái miệng nhỏ nhắn đang mở mở khép khép như đang chửi người.

Đông Tử mở cửa sổ, vui vẻ bày ra cánh tay bắp thịt cuồn cuộn.

Cô gái càng phẫn nộ, không xi nhan liền mạnh mẽ thay đổi cách lái, sau đó không sợ chết như vũ bão vượt lên. Tiểu Tạ cuối cùng vẫn sợ gặp chuyện không may, vừa do dự một cái đã khiến cho đối phương vượt qua.

“Mẹ nó, cứ cho rằng bản thân lái chiếc Tank hả!” Đông Tử tức giận đến nghiến răng, “Coi con xe Land Rover là máy kéo a, đuổi theo!”

Tiểu Tạ nhấn mạnh ga, chiếc xe quét mạnh như điên, không nghĩ tới cô gái kia cũng điên luôn, nhấn ga cuồng bạo gắt gao đuổi kịp.

Ngồi ở hàng ghế sau Đàm Vi bị lắc lư ngủ không được, xoa huyệt Thái Dương hỏi: “Làm gì thế?”

“Phía sau có con nhóc cương với anh em ta,” Đông Tử nhìn về hướng kính chiếu hậu nghiến răng, “Lái chiếc QQ cùi bắp mà dám cùng Land Rover đua, bộ nó tưởng xe này làm bằng giấy hả?” Cứ lái đua tiếp với bọn họ con xe QQ này trực tiếp xem vô xưởng sửa chữa luôn cho rồi.

Đàm Vi ngẩn người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lạnh lùng quát nói: “Sang bên, để cô ấy qua!”

“A?” Tiểu Tạ không kịp phản ứng.

“Kêu mày sang bên, mẹ nó không nghe thấy a?!” Thần sắc âm trầm dọa người.

Tiểu Tạ sợ hãi, vội vàng xi nhan dừng lại ở làn đường cho phép dừng xe. Chiếc QQ gào thét băng qua, két một tiếng đỗ gấp lại phía trước.

Đàm Vi nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe đi qua, gõ gõ vào chỗ điều khiển cửa sổ xe chờ cô mở cửa ra. Đầy bụng trách cứ lúc nhìn thấy gương mặt kia liền toát ra một chữ: “Nhóc. . . . . .”

Nữu Nữu nháy mắt bỗng thấy sóng mũi cay cay.

Đã bao lâu rồi không nghe thấy tiếng gọi này?

Đáng tiếc biểu cảm của hai người bọn họ Đông Tử cùng Tiểu Tạ không phát hiện ra, chỉ nghe thấy khi hoa hoa công tử đùa giỡn con gái đàng hoàng cũng dùng từ: Nhóc. Hai người liếc nhau, khóe miệng giựt giưt. Lão đại cư nhiên ghẹo gái ở trên đường cao tốc!!! Trời sập a!

Trước mắt cô gái đó giống như pho tượng điêu khắc bất động, Đàm Vi hơi mím môi nói tiếp: “Trên đường cao tốc lái xe nhanh như vậy, rất nguy hiểm. . . . . .”

Nữu Nữu rốt cục nghiêng đầu nhìn hắn một cái. “Tiên sinh xin hỏi quý danh ngài?”