Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 8



Đến trưa, không biết Bạch Nặc Ngôn kiếm đâu ra một video hướng dẫn trang điểm, vậy là cô biến gương mặt thành cái bảng pha màu, cứ vẽ chút rồi xóa, xóa rồi lại vẽ, hết lần này đến lần khác, nhất định không cho Uông Đào hỗ trợ. Kết quả là khi Uông Đàn quay lại phòng lần nữa, cô vẫn đang trang điểm, lần tiếp theo quay lại, vẫn đang trang điểm, cho đến khi Uông Đàn không còn lời nào để nói nữa.

Cô luôn luôn trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, mặc dù nguyên nhân được phía chính chủ đưa ra nghe hơi buồn cười, đó là thấy hợp với các kiểu trang điểm này rồi nên cô lười thay đổi. Trên thực tế nguyên nhân nay chẳng xứng đáng được gọi là nguyên nhân, chẳng qua phần nhiều là do đối tượng yêu thích của cô quyết định, thông thường cô thích các kiểu đơn giản, nhưng không phải lúc nào cũng đơn điệu như vậy, trong một số trường hợp cô lại yêu cầu cầu kỳ hoặc sắc sảo, nhưng đó là tùy thuộc vào đối tượng gặp gỡ để quyết định. Cho nên giờ phút này, Uông Đàn không thể hiểu nổi, Bạch Nặc Ngôn luôn trang điểm giản dị tại sao lại lên cơn cuồng trang điểm đến thế này.

Bạch Nặc Ngôn thử đi thử lại rất nhiều lần, đến khi xác định diện mạo của mình có thể ra ngoài gặp người, mới bắt đầu đi chọn trang phục phù hợp, không phải cái kiểu nữ tính thông thường mà theo phong cách gợi cảm, nhưng không quá hở hang, ở điểm này quan điểm của cô khá bảo thủ.

Uông Đàn suy đoán một chút rồi tỏ ra đắc ý, cuối cùng mới bước đến bên giường ngồi sau lưng cô, cất tiếng:

- Định đi đâu thế?

- Cô đừng để ý việc của tôi.

- Không được, tôi nhất định phải theo cô ra ngoài.

Bạch Nặc Ngôn nhìn bóng Uông Đàn trong gương, nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Dù cô đối xử với tôi chẳng tốt đẹp gì, làm việc cũng không chuyên cần lắm, nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ không tố cáo những việc này với công ty đâu.

- Bạch Nặc Ngôn, tôi đối xử với cô còn điểm nào thiếu xót?

Uông Đàn lập tức phản đối:

- Quần áo cô mặc là do tôi giặt, cơm cô ăn là do tôi nấu, cái chỗ cô đang giẫm lên cũng là do tôi dọn, thậm chí chăn màn mỗi ngày cũng là do tôi đắp cho cô.

- Ai bảo cô cứ xen vào việc của người khác ?

Bạch Nặc Ngôn nháy mắt mấy cái, nhìn Uông Đàn rõ ràng đang rất tức giận mà vui vẻ:

- Tốt, rất tốt, tôi biết là cô đối xử rất tốt với tôi, vậy thì cô hãy cho tôi được tự do một chút nhé.

- Tôi còn chưa cho cô đủ tự do sao?

Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:

- Tự do của tôi là do chính tôi tranh thủ mà có được.

Đối với chuyện này Uông Đàn không thể đánh giá nổi, cô đúng là vớ phải một ngôi sao trăm năm khó gặp, hoàn toàn bỏ ngoài tai tất cả các yêu cầu của cô, đã không quan tâm đến sự hâm mộ mà còn sinh sự gây rối. Trước đây đã từng có một nữ minh tinh có mê lực vô địch nghệ danh là Vân Thường, nhưng từ khi Vân Thường mất tích đến nay, giới âm nhạc dường như có một khoảng thời gian ngừng trệ, không có một ca sĩ nào có thể đạt vinh quang như cô ấy. Mà Ảnh Nhi xuất hiện đồng thời lại bù đắp góc mất mát nhỏ của giới âm nhạc đó, thậm chí cô đã mang âm nhạc chân chính của mình đến người nghe nhạc của cô, hơn nữa để các fan luôn dành sự hâm mộ kín đáo mà không gây ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của cô. Nhưng trong chuyện này cũng có mặt xấu, các ngôi sao khác không muốn hợp tác cùng Ảnh Nhi, bởi vì giới phóng viên hiện luôn bài xích các tin liên quan đến Ảnh Nhi, nhưng vị trí của Ảnh Nhi trong lòng người hâm mộ vẫn cao không kém ai khác.

Bạch Nặc Ngôn sửa soạn xong xuôi, khoanh tay, đi tới vuốt nhẹ khuôn mặt Uông Đàn:

- Cưng ơi, đợi lát nữa chị về chị sẽ mua quà cho em nhé, cười với chị một cái nào.

Uông Đàn hất tay cô.

- Cô làm như là chị tôi thật ý ?

Bạch Nặc Ngôn chỉ toe toét cười.

Bạch Nặc Ngôn bước ra khỏi biệt thự, mới gọi một cái taxi tới. Thỉnh thoảng cô thích được ở một mình, một mình yên tĩnh chờ đợi, đứng một mình nhìn dòng người qua lại trên đường, hoặc là đứng một mình trên ban công ngắm nhìn quang cảnh đường phố bên dưới. Cô từng quên rằng từ rất lâu trước, khi đó cô đã nói với chính bản thân mình rằng, sẽ có một ngày cô đứng trên nóc tòa cao ốc lớn nhất thành phố,chính mắt được ngắm nhìn bao quát toàn bộ thành phố, đem hết thảy đặt dưới chân mình. Nhưng hiện tại, cô rõ ràng chẳng còn cái tư cách đó, dù cho có thời gian, cô cũng chẳng muốn đến tòa cao ốc lớn nhất, cũng chẳng còn muốn nghĩ đến cái tầng cao nhất ấy, có rất nhiều thứ, qua thời điểm của nó sẽ vĩnh viễn mất đi giá trị.

Cô đã không còn đủ sức để nghĩ đến loại chuyện điên rồ này.

Xe taxi đến rất nhanh, cô cũng hiểu tại nổi sao mình lại có điểm cố chấp như vậy, ví dụ như khi gọi taxi cô luôn chỉ gọi một cái đầu tiên đã đi, trừ phi cần thiết, nếu không cô sẽ không bao giờ thay đổi. Điều này cũng gây cho cô không ít phiền lòng, khi đi ra hàng net thời học trung học, từ lần thứ hai trở đi cô nhất định luôn chọn vị trí máy đầu tiên đã ngồi. Hồi đại học khi chọn phòng tự học, dù bao nhiêu lần cô cũng luôn chọn vị trí gian phòng đầu tiên mình đã từng học.

Cô ngồi lên taxi, cắt đứt những suy nghĩ miên man vô vị.

Chỗ cô muốn tới là Thánh Minh, đây là quán bar nổi tiếng nhất thành phố.

Khi cô bước vào Thánh Minh, nhìn những con người đang điên cuồng nhảy nhót nơi đây, cô cảm thấy những trống vắng trong lòng như được lấp đầy. Có phục vụ bàn tiến đến hỏi cô gọi loại rượu nào, cô chỉ cười cười, không trả lời bất kỳ lời nào. Đến những chỗ như thế này, hiện tại cô lại đang ngồi một mình, cô tuyệt đối sẽ không uống rượu, nhất là tửu lượng của cô vốn không tốt cho lắm. Hơn nữa cô hơi keo kiệt, dù chi phí dành cho ăn diện của cô tương đối lớn, nhưng đến những nơi như thế này, lại nhớ tới đồ uống ngoài kia bán 3 đồng, trong này trực tiếp lên giá 30 đồng, cô lại không đành lòng gọi. Dĩ nhiên là không thể ra ngoài mua một chai nước rồi mang vào, chỉ là một người cứ ngồi chỗ đó không uống gì thì cũng không hay lắm, nên cô gọi một chai nước. Hơn nữa cầm chai nước trong tay, cô giả như vô tình hay cố ý kiểm tra xem nắp chai có vặn chặt hay có từng bị mở ra trước đó không, ý thức tự vệ của cô khá mạnh.

Cô thích ngồi trong góc, nhâm nhi từng ngụm nước nhỏ, rồi nhìn những nhân sinh quan tràn đầy màu sắc nơi đây. Họ cười nói. Họ náo động. Họ điên cuồng khua tay múa chân. Cô không tham dự bất kỳ nhóm nào, luôn là dùng thái độ một người đứng ngoài quan sát trạng thái xung quanh, tốt xấu không quan trọng, quan trọng là ở kinh nghiệm.

Ngồi một lát, cô đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Trong phòng vắng vẻ hơn bên ngoài, không biết vì sao, đột nhiên từ trên tầng 2 rơi xuống một gói nhỏ, vừa vặn rơi xuống cạnh bồn hoa. Cô sửng sốt mất vài giây, nhưng vẫn đi về phía bồn rửa tay như bình thường. Chẳng qua khi từ phòng vệ sinh bước ra, bên ngoài đang rất hỗn loạn, do cảnh sát đột ngột đến lục soát. Cô bị yêu cầu xuất trình thẻ căn cước, hơn nữa còn bị lục soát trên người xem có vật lạ gì không. Cô không có cảm giác gì lớn lắm, chỉ là chứng kiến một số cô gái xem cách ăn mặc thì có vẻ chưa trưởng thành, đang khóc lóc van xin, thậm chí trang điểm trên mặt cũng bị lem hết.

Bạch Nặc Ngôn thừa nhận cô chẳng lương thiện chút nào, vì trong đầu đang có suy nghĩ : may mỹ phẩm mình dùng không phải là hàng hạ giá.

Cảnh sát làm ầm ỹ một hồi, cũng chỉ bắt một nhóm thanh thiếu niên rồi rời đi.

Sau khi trải qua cảnh sát hành hạ một hồi, không ít khách mất hứng, vội vã rời đi, chỉ còn một số khách không liên quan vẫn tiếp tục chơi.

Bạch Nặc Ngôn cũng không lập tức ra về, lại về vị trí cũ ngồi một lúc, rồi mới đi về hướng phía nhà vệ sinh. Mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân, tim cô lại đập nhanh hơn, nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên không chút thay đổi, vẫn giữ nguyên thái độ cho đến khi người đó đi tới. Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, cô nhanh tay vươn về phái bồn hoa, quả nhiên bên trong có một gói nhỏ, cô cất nhanh gói vào túi xách, rồi chạy trối chết.

Đến khi về đến Khinh Vân, tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô đưa một túi đồ ăn cho Uông Đàn, rồi tự giam mình trong phòng. Mở gói đồ nhặt được ra, bên trong là bột trắng, cô đoán hơn nửa là do một nhóm đang “chơi” ở tầng 2 ném xuống trong lúc tình thế cấp bách. Cô nhìn lại một lúc lâu, rồi mới mở máy tính lên, search cách hút. Nhưng trên các trang mạng xã hội đều đã bị kiểm duyệt, không thể tra cứu gì thêm.

Thật ra cô cũng đã từng được nghe không ít phương pháp, như là để bột trên giấy, hơ lửa, hít khói nhưng cũng không chắc phương pháp này có đúng không.

Bàn tay đang cầm gói bột còn đang run, não nhanh chóng quyết định, đặt gói bột xuống, tìm bật lửa, bật lên. Sau đó cô dùng giấy cuốn lại thành một điếu thuốc, đem bột trộn với thuốc lá rồi đốt lên, tạo thành một đám khói mang hình thù kỳ quái. Cô cầm bật lửa cùng điếu thuốc, đi vào phòng vệ sinh.

Cô tựa vào tường, quay mặt về phía gương, cô chỉnh lại tư thế, sao cho khí thế hơn một chút.

Nhưng chẳng hiểu sao, tay lại càng run.

Cái bật lửa kêu “Đinh” một tiếng, ánh lửa xanh xanh đỏ đỏ trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Cô tiếp tục bật lửa, đến khi các ngón tay chết lặng, mới đưa thuốc lên đốt.

Ánh mắt cô vẫn dừng lại trên làn khói xanh, một bàn tay khác đang nắm thật chặt.

Cuối cùng, cô buông điếu thuốc, hung hăng giơ chân di lên, cái bật lửa đang cầm trong tay cũng rơi xuống. Thời điểm cái bật lửa tiếp xúc thân mật với tường, liền chia năm xẻ bảy.

Cơ thể cô từ trên tường trơn trườn xuống mặt đất, cô ngồi chồm hỗm ở đó, tay cô ôm lấy chân mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Cô muốn nổi loạn, muốn biến mình thành kẻ xấu xa, khiến cho bản thân trở nên giả dối bất cần. Năm thứ 2 trung học, có một năm cô chán ghét việc học, vô cùng chán nản, nhìn cái đám mỗi ngày đến lớp lại ngồi nghịch điện thoại, không chơi điện tử thì cũng lên mạng, cô cũng muốn được như vậy. Ngày ngày lên mạng, nhuộm tóc đủ màu, làm cho bản thân trở nên khác người, muốn cái loại gì thì thành cái loại đó. Cô từng vô số lần có ý nghĩ như vậy, nhưng chẳng lần nào làm được. Cho dù không thích học, cô cũng không cách nào thay đổi bản thân. Thậm chí cô rất ghét những nam sinh nhuộm tóc đủ màu, đeo khuyên tai, hay cố ý vuốt keo làm cho tóc dựng đứng như con nhím.

Mà hiện tại, rõ ràng cô đang có cơ hội, khiến bản thân trở nên rất rất xấu, rất rất hư hỏng, rất rất khác người, nhưng, cô ở thời điểm quyết định, lại vẫn không thể làm được.

Cô ngẩng đầu lên, Bạch Nặc Ngôn, đừng khóc, mày nhất định không được khóc.

Trọng tâm không vững, cô tựa người đứng lên, đem tất cả gom lại rồi xử lý sạch, ném điếu thuốc vào thùng rác, ném đống bột trắng vào bồn nước xối sạch. Vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra, cô hoàn toàn không làm gì cả.

Tháo trang sức, cởi quần áo, tắm sạch, ngày mai sẽ là một ngày mới.

Vừa vặn ngủ một giấc, coi như chưa từng có chuyện xảy ra.

Ngày hôm sau, Uông Đàn đưa Bạch Nặc Ngôn đến công ty, bởi vì hôm nay Bạch Nặc Ngôn thu âm, cho nên các ca sĩ khác đều không có lịch, nên trong phòng cũng không đông người.

Tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn không được tốt lắm., nhưng đối với ca khúc cũng chuẩn bị khá tốt.

Lúc Trình Nghi Triết đang cùng Ngô Khang – tổng giám đốc của công ty Uy Thịnh tiến vào, Bạch Nặc Ngôn đang thu âm một ca khúc mới có tựa đề “Vĩnh viễn”

Lời ca:

Họp lớp nhiều năm nay

Anh chưa từng tham dự

Ca sĩ anh thích nhiều năm nay đã trở lại

Anh cũng chẳng tới xem

Nhiều năm sau em kết hôn

Anh vẫn chưa xuất hiện

Ai đã từng nói sẽ vĩnh viễn bên em.

Vĩnh viễn không quên em.

Vĩnh viễn yêu em.

Ngày ấy khi bạn học giới thiệu

Anh còn đỏ mặt

Ngày ấy hoa sơn chi nở rực rỡ

Anh hái trộm một nhành ép trong cuốn sách đặt trước bàn em

Ngày ấy mình đã từng yêu

Anh nói

Chúng ta thật sớm bên nhau

Nhiều năm về trước

Anh đã hứa với em

Vĩnh viễn không lừa dối

Vậy mà sau bao năm

Anh vẫn ở đây em vẫn còn đó

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra

Xin lỗi

Em vẫn tự lừa dối bản thân

Em vẫn luôn tin rằng anh vẫn

Vĩnh viễn

Em vẫn mãi sống trong thế giới của anh

Cùng bước qua cuộc sống bên em,

Em biết

Anh vĩnh viễn ở đây

Vĩnh viễn không lừa dối em

Tương lai hay quá khứ

Anh vẫn ở đây và em vẫn còn đó

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra

Xin lỗi