Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 28



Mạnh Tân Duy quả thật rất giận Bạch Nặc Ngôn tự tung tự tác, hoặc chính anh đang tự giận bản thân, anh có tư cách gì mà được phép nói với Bạch Nặc Ngôn những lời như thế. Nhưng những điều cần nói, anh nhất định phải nói, dù anh biết chắc chắn cô sẽ không nghe. Cả đời này, toàn bộ sự trăn trở của anh dường như đều đặt trên người Bạch Nặc Ngôn, hơn nữa chẳng sợ bất cứ ai có thể thay thế điều đó.

Thời gian này, anh thường xuyên đi công tác, đồng thời dùng khoảng thời gian này để thể hiện sự bất hòa đối với cô.

Thế nhưng trên chuyến bay quay về thành phố, anh ngồi ở vị trí của mình, cánh tay chống lên cằm, suy nghĩ về những điều không thể lý giải nổi. Lần này anh thật sự đã cãi nhau với Bạch Nặc Ngôn, có lẽ anh sẽ phải rời xa cô, sau đó đi xem mắt với một cô gái khá khẩm nào đó được giới thiệu, cùng nhau từng bước từng bước trải nghiệm cuộc sống, sau đó biến cô trở thành cô gái của anh. Nhưng đồng thời khi những suy nghĩ đó hiện lên, anh lại chợt thấy oán giận, liệu anh có hiểu rõ Bạch Nặc Ngôn như anh tưởng, những suy nghĩ vừa rồi của anh, chưa chắc Bạch Nặc Ngôn chưa từng nghĩ tới. Có thể bản thân cô đã từng nghĩ đến việc rời xa anh, nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nhất.

Anh thậm chí đã từng nhàn rỗi tưởng tượng đến những hình ảnh xa xôi, nhiều năm về sau, anh đi cùng con trai anh, cô dắt theo con gái của cô, họ gặp lại nhau trong biển người mênh mông này, chỉ có thể đứng xa xa lẫn trong dòng người để nhìn nhau.

Không cần phải đoán vẻ mặt của Bạch Nặc Ngôn lúc đó, vì chắc chắn cô sẽ tự mỉm cười.

Anh day day trán, tại sao anh lại cho rằng Bạch Nặc Ngôn nhất định sẽ sinh con gái chứ. Có lẽ trí nhớ của anh vẫn tốt, anh còn nhớ nhiều năm về trước Bạch Nặc Ngôn từng nói: “ Tại sao trên đời lại có lắm kẻ trọng nam khinh nữ thế chứ, em nhất định sẽ không như họ, khi mang thai em sẽ kiểm tra xem là trai hay gái, nếu là con trai thì sẽ bỏ luôn, em nhất định sẽ sinh con gái.

Anh luôn tin rằng con gái của Bạch Nặc Ngôn sẽ khá ngoan, dù phương thức giáo dục của cô là một tai họa dọa người, có lẽ đứa trẻ quá đen đủi, hoặc sẽ là một cô bé rất hay, có lẽ sẽ có rất nhiều người với gu thẩm mỹ đặc biệt tình nguyện rước cô.

Hình như anh quá nhàm chán, nên mới nghĩ đến những chuyện vớ vẩn như thế.

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay, anh bước ra đại sảnh, mắt vừa mở ra đã chợt bắt gặp một quảng cáo đang phát trên màn hình Led khổng lồ.

Anh không thể không nhớ lại một câu chuyện đăng trên tiểu mục “Cảm động” của tạp chí:

G: Dáng em không đẹp.

B: Anh không cần người mẫu!

G: Em cũng chẳng xinh.

B: Anh cũng chẳng cần tiên nữ!

G: Em không biết nấu ăn.

B: Em không cần đầu bếp!

G: Trình độ học vấn của em cũng không cao.

B: Anh đâu cần thiên tài.

G: Em cũng chẳng dịu dàng,

B: Anh không cần người giúp việc.

G: Vậy… anh cần ai?

B: Người anh cần chính là em!

Có những người tuy chẳng có gì xuất sắc, cũng chẳng thể đem lại cho ta điều gì, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại luôn tìm kiếm chính người đó.

Mắt anh lại càng mở to hơn, anh chăm chú theo dõi những hình ảnh trên màn hình Led khổng lồ, đó là Bạch Nặc Ngôn trong bộ váy trắng tinh, để lộ ra đôi chân trắng nõn, cô đang chạy trên phố, sau đó bước vào một cửa hàng, cô nhìn thấy slogan của Gia Ái. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của Bạch Nặc Ngôn, cô diễn rất hay, không phải ở kỹ thuật diễn xuất tài tình, mà chính vì cô đã hòa mình vào cảm xúc của nhân vật. Anh luôn hoài nghi từ lâu, liệu cô đã từng theo học diễn xuất, nên trong các MV ca khúc của mình, cô luôn thể hiện nội tâm nhân vật một cách chân thực đến vậy. Có lẽ cô vẫn để cho tâm trạng bị đè nén tới tận cùng, chỉ cho phép bản thân nổi giận chuyện người khác, chứ không cho phép người khác nhận ra tình cảm của cô.

Đối với những người không ở trong lòng cô, phải chăng cô chỉ đang diễn kịch.

Lúc này, tâm trạng anh giống như trở lại giây phút lần đầu tiên anh được nhìn thấy MV của cô. Khi ấy cô đang kể lại một câu chuyện tình do cô viết, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cô. Cô nhất định không biết rằng, những giọt lệ đó dường như đã chảy vào trái tim anh, mọc rễ nảy mầm ở đó.

Trước ngày xuất ngoại, anh đã từng một mình hẹn gặp cô.

Anh đợi trước cửa lớp cô rất lâu, vì cô không chịu nghe điện thoại anh gọi.

Bạch Nặc Ngôn ôm tài liệu tài liệu bước ra, nhìn thấy anh, cô liền cười:

- Thật là có duyên nhé, anh vừa đi ngang qua à?

Rõ ràng cô đã thấy anh đứng chờ trước cửa từ lâu, nhưng vẫn nói vậy, anh cũng không bóc mẽ cô.

- Anh muốn gặp em.

Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn giật giật.

- Có việc gì sao?

- Anh muốn mời em ăn cơm.

Cô nhìn lại anh.

- Anh muốn tìm Giang Tang Du sao? À, em quên không kể với anh, em đã chuyển phòng rồi, hiện nay quan hệ giữa em và cô ấy không có gì đặc biệt đâu, nên anh đừng tìm em để hỏi chuyện của cô ấy nhé.

Rất lâu sau, anh mới hiểu ra, chính cô đã cự tuyệt, trái tim cô luôn nhạy cảm, chỉ cần nhìn vào mắt anh, cô lập tức nhận ra nguyên nhân anh muốn gặp cô, thế nhưng cô vờ như không biết.

Nhưng anh chỉ có thể thuận tình mà nói:

- Anh tìm em, anh chỉ muốn mời em một bữa cơm thôi.

- Bây giờ em muốn về phòng mình.

Anh cố chấp nói:

- Anh chuẩn bị đi du học, em không thể tiễn anh bằng một bữa cơm được sao?

Lý do của anh khiến Bạch Nặc Ngôn không thể tiếp tục từ chối.

Họ cùng ăn cơm tại căng tin nhỏ trong trường, thức ăn ở đây cũng khá cầu kỳ.

Bạch Nặc Ngôn đặt sách tại một bàn ăn để chiếm chỗ, rồi bước song song bên cạnh Mạnh Tân Duy, chuẩn bị tự bê một phần cơm cho mình. Nam sinh mà giúp nữ sinh bê cơm, phân nửa là giữa họ có gian tình, mối quan hệ của hai người lại không phải như vậy, nên anh cũng sẽ không gượng ép cô.

Nhưng cô cũng không cần nhất quyết tự quẹt thẻ cơm, đó chỉ là vài đồng bạc, đâu ảnh hưởng đến ai.

Nhưng cô thật sự không muốn đi cùng Mạnh Tân Duy, gia cảnh anh thế nào, cô biết rõ, dường như giữa họ đã được viết rõ: Họ ở hai thế giới khác nhau.

Sau khi ngồi xuống, cô ăn rất từ tốn, kể cả đói mờ mắt, cô vẫn có thể gắp từng miếng từng miếng nhỏ, rất nhiều người đã khen tướng ăn của cô rất đoan trang, nhưng điều kiện tiên quyết là họ không thân thiết với cô. Cô luôn muốn để cho những người xa lạ thấy mặt tốt đẹp của bản thân.

Mạnh Tân Duy rất kiên nhẫn nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, cô thích dùng đũa gắp từng miếng cơm nhỏ, từ từ cho vào miệng, ăn từng chút từng chút một.

Giờ anh đã hiểu tại sao Giang Tang Du nói là không muốn ăn cơm với Bạch Nặc Ngôn lần thứ hai, cô ăn chậm như vậy, không biết sẽ phải ăn đến ngày tháng năm nào.

Anh không nhịn nổi nở một nụ cười:

- Có muốn gọi thêm gì không?

Anh nhớ Giang Tang Du từng vô tình kể, khi ăn cơm Bạch Nặc Ngôn nhất định sẽ phải uống nước, hơn nữa cô không uống nước canh mà uống nước lọc.

Không đợi cô trả lời, anh đứng dậy gọi cho cô một cốc sữa đậu nành, nhưng khi bề về chỗ anh không khỏi phiền lòng, đúng là chất lượng đồ uống trong nước rất có vấn đề, cốc sữa đậu nành này chẳng hơn bột đậu nành pha sẵn là mấy.

Cô không ngại chuyện này, chỉ nói cảm ơn rồi nhấp vài ngụm.

- Khi nào anh đi?

Cuối cùng cô cũng chủ động mở miệng.

Trong bát cô còn dư lại vài hạt cơm, nhưng dáng vẻ của cô hình như không thể ăn tiếp.

Anh tiện tay dọn toàn bộ bát đũa trên bàn, dùng giấy ăn lau lại một lần, sau đó mới đặt tay lên bàn, gương mặt anh mang theo nụ cười:

- Cuối tuần này.

- Sao vội vàng thế!

Cô thuận miệng nói.

Mạnh Tân Duy mím môi, anh đã sớm có quyết định du học từ lâu, ngay từ đầu năm học gia đình anh đã đề nghị, câu hỏi này của cô, khiến anh không biết phải trả lời sao.

Anh đã cố gắng bằng mọi cách cấp tốc nâng cao thành tích học tập, buồn cười là anh còn phải tham dự hầu hết các cuộc thi lớn nhỏ trong trường cùng với sinh viên năm nhất và năm hai, những cuộc thi này chẳng có tiếng tăm gì, có lẽ ấn tượng duy nhất của cuộc thi chỉ là có sự tham gia của anh.

- Cũng không nhanh quá đâu.

Anh nhàn nhạt nói.

- Em đã từng muốn ra nước ngoài chưa?

Khi anh thốt ra câu nói này, không chỉ khiến cô giật mình, chính bản thân anh cũng giật mình, thì ra đây cũng là những mong muốn chân thật trong sâu thẳm nội tâm anh.

Nếu có thể, anh hi vọng cô sẽ đi cùng anh, mặc dù ý nghĩ này không khỏi khiến anh tự thấy nực cười, quan hệ giữa họ là như thế nào chứ, mới chỉ gặp gỡ được vài lần, còn là mối quan hệ bắc cầu qua một người bạn học.

Thật quá đường đột.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra:

- Nếu anh biết em lớn như vậy mà tàu hỏa còn chưa từng được ngồi, anh sẽ gì ?

Cô còn vừa cười vừa nói:

- Em không thích xa gia đình, em sợ chỗ lạ, bởi vì khả năng thích nghi của em vô cùng kém, hẳn em sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn đâu.

- Em đã đi đâu mà nghĩ thế? Biết đâu khi tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài, em sẽ nhận ra mình rất thích thú.

Cô lắc đầu:

- Em không thích bất kỳ thứ gì lạ cả.

Tầm mắt của cô dừng lại trên bàn ăn của một sinh viên bên cạnh. Bạn học Na Na cùng phòng cô từng kể, có rất nhiều người thích chọn món kia, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều không thích, vì cô chưa từng được ăn nên cô sẽ không thích. Dù món ăn đó gồm có rất nhiều gan lợn và đồ bổ máu, nhưng đó là món cô chưa từng ăn, nên chính vì vậy cô sẽ không thích.

Anh há to miệng, thở dài một hơi.

- Em thật đặc biệt.

Cô che miệng cười.

- Người ta đều nói em kỳ quặc, mặc dù nhận xét này cũng chẳng sai, đều giống nhau ở chỗ “ khác người”.

Anh chỉ cười nhạt, thế nhưng trong lòng còn đang rối loạn, tâm trạng vẫn như lần đầu gặp cô. Thì ra anh cũng chỉ là một người bình thường, mang theo những tâm tư rất đỗi bình thường, luôn hiếu kỳ khám phá những điều bí ẩn.

- Thật hay, em nghĩ nhiều rồi.

- Anh đã chuẩn bị xong hết chưa?

Anh gật đầu, anh không muốn lãng phí thời gian vào đề tài này.

- Em có nơi nào thật sự muốn đi, hoặc có chuyện gì thật sự muốn làm không?

- Em chẳng cần đi đâu hết.

Cô vẫn luôn cho rằng cuộc đời cô chẳng có gì thú vị.

- Ngày xưa, chuyện em muốn nhất chính là mỗi ngày mua một tờ xổ số, rồi hàng ngày so kết quả, đến khi trúng được giải đặc biệt trị giá 500 vạn em sẽ bỏ học luôn, vì em khẳng định có học cả đời em cũng chẳng kiếm được nhiều tiền đến thế. Nhưng sau đó em lại nghĩ, số em từ khi sinh ra đã đen đủi, chỉ có thể cống hiến cho nền xổ số kiến thiết nước nhà.

- Thật ra em cứ thử xem, biết đâu lại trúng đấy.

Cô lắc đầu:

- Tỉ lệ này nhỏ như cô bé Lọ Lem gặp được hoàng tử bạch mã vậy, cần gì phải thử chứ?

- Biết đâu sẽ được.

Anh vẫn kiên trì.

Cô lại lắc đầu:

- Em không thích làm cô bé Lọ Lem, bởi vì em biết người ấn tượng đầu tiên trong mắt hoàng tử sẽ là công chúa, không phải là cô bé Lọ Lem, nên em luôn có cảm giác, Lọ Lem sẽ chỉ là người thứ ba.

Cô nhìn anh.

- Thật ra đa số mọi người đều muốn trở thành cô bé Lọ Lem, dù đó chỉ là một giấc mộng đẹp, nhưng rất ít người nhận ra, cuộc sống sau này của hoàng tử cùng cô bé Lọ Lem sẽ như thế nào. Có lẽ là vì quan điểm bất đồng, có lẽ vì cha mẹ phản đối, hơn thế có thể bản thân họ luôn xung đột, trên đời làm gì có chuyện tình nào hoàn mỹ. Em thích hoàng tử đứng bên công chúa, giống như tiết mục rùa đen gặp rùa vàng.

Rồi cô kinh ngạc che miệng.

- Hình như em lại lạc đề rồi.

Đến bây giờ Mạnh Tân Duy mới hiểu cô lạc đề chỗ nào, cô rõ ràng muốn lôi kéo anh đến đề tài kia. Bằng cách đơn giản nhất, cô muốn nói cho anh biết, anh chính là hoàng tử, anh nên tìm công chúa của anh, chứ không phải là cô bé Lọ Lem như cô.

Nhưng cô không hề biết, chính vì những suy nghĩ này của cô, khiến anh mãi mãi không thể quên được.

Thậm chí thời gian thấm thoát thoi đưa, ngay khi trở về nước, điều đầu tiên anh nhìn thấy là poster của cô, trong nháy mắt, tràn ngập mắt anh là hình ảnh của cô, phảng phất thời gian như đã qua cả thế kỷ, lại khiến anh dường như cảm thấy, anh chưa từng rời xa.