Nguyện Ước Trọn Đời

Chương 17



Giang Tang Du về đến nhà, tay cầm túi, đứng bên lề, nhìn theo cho đến khi xe của Trình Nghi Triết biến mất khuất tầm mắt.

Cô nhận ra hôm nay cô hơi đau lòng, những cảm xúc như vậy dường như đã lâu rồi không xuất hiện. Dù để an ủi người khác hay vỗ về chính bản thân, cô luôn mong muốn mọi người đều có thể ngày ngày vui vẻ, dùng thái độ lạc quan để đối mặt với tất cả những gì có thể xảy ra, dù tốt hay xấu vẫn giữ được nụ cười trên môi. Ít ra đó là cách sống của cô, có lẽ vì cô lớn lên trong một gia đình giàu có, có cha chiều chuộng, có mẹ yêu thương, nên cô không thiếu thốn bất cứ cái gì, tất cả cô đều có trong tay.

Có lẽ chính vì trong suốt một thời gian dài quá quen với suy nghĩ như vậy, nên đến khi trưởng thành dường như mới khao khát mong chờ đến thế.

Mà hôm nay, vừa vặn tất cả những nhân vật trong câu chuyện năm đó đều gặp mặt cùng một chỗ, nên cô cảm thấy khá hoảng hốt.

Khi ở nhà, đầu tiên cô thường đến thăm hỏi cha, sau đó sang phòng mẹ tâm sự một chút, rồi cuối cùng mới về phòng mình.

Cô mệt đến mức lười động chân động tay, nhưng vẫn lê bước vào phòng tắm, thay bộ đồ ngủ cô thích nhất.

Từ phòng tắm đi ra, cô cởi dép, xếp ngay ngắn, rồi nằm lên giường.

Suy nghĩ chợt rối loạn, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh vô cùng thân thiết của Mạnh Tân Duy và Bạch Nặc Ngôn khiến đáy lòng cô khẽ ê ẩm. Cô không ghen tỵ, cũng chưa từng hâm mộ, càng sẽ không thù hận, chẳng qua lại thấy chua chát.

------------

Lần đầu tiên gặp Mạnh Tân Duy, cô mới học năm thứ hai cao trung. Cô muốn trở nên độc lập hơn, không muốn cứ mãi là đóa hoa trong bàn tay cha mẹ nên không cho phép lái xe đưa cô đến trường, cô nghĩ mình có thể tự gọi taxi hoặc đi bằng một phương tiện công cộng nào đó. Cô hi vọng sẽ được nhìn thấy nhiều sự vật hơn nữa, có lẽ chính cô cũng hơi kỳ lạ, lại thích ngồi ngắm cảnh vật bên ngoài qua cửa kính xe buýt. Cảnh người ta vứt rác, cảnh ẩu đả ven đường, và cả những phiến lá trên hàng cây cổ thụ hai bên đường đầy bụi bặm, những thứ không hề đẹp đẽ nhưng trong mắt cô trở nên thật thú vị, vì đó là một phần sinh động của cuộc sống.

Cô thích được thể nghiệm cuộc sống. Cô hi vọng được tiếp xúc với nhiều phương diện khác nhau, được trực quan cảm thụ những kinh nghiệm quý báu này.

Ngôi trường cao trung cô theo học nằm ở vị trí khá hẻo lánh, dù đó là trường điểm tốt nhất của thành phố. Từ cổng phải đi bộ vào một đoạn khá xa, thông thường trường sẽ cấm các phương tiện đi lại trong khuôn viên, vì không muốn xe cộ cản trở học sinh học tập. Tay cầm một cốc nước ép trái cây, cô nhàn nhã bước vào trường. Đi được một quãng, cô lại thấy có hai người đang cãi nhau trước mặt.

Cô đứng xem một lúc lâu, mới nhận ra mình không tốt, lại đi nghe lỏm chuyện của người khác.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Mạnh Tân Duy, thật ra, cũng không hề lãng mạn. Mạnh Duy Tân bị lái xe riêng đưa tới, mà anh lại không muốn bị chở đến như vậy, nên vẻ mặt anh giờ rất khó coi, nhưng anh vẫn không nạt nộ, chỉ bất mãn một cách im lặng. Giang Tang Du ngắm chiếc ô tô, có vẻ rất sang trọng, rồi nhìn lại Mạnh Tân Duy trong trang phục khá thường, có lẽ anh không muốn ai biết gia cảnh của mình.

Ở độ tuổi này, rất ít người có thể hiểu biết đến vậy. Dường như ai cũng muốn được nể trọng, thậm chí có người còn nhịn ăn nhịn uống để mua quần áo đắt tiền cho mình sang trọng.

Vì vậy, hình ảnh Mạnh Tân Duy trong lần gặp gỡ đầu tiên đã khắc sâu trong tâm trí cô.

Sau đó, trong ngày khai giảng, chính anh là đại biểu thay mặt cho toàn bộ học sinh khối 12 đọc diễn văn chào đón học sinh mới.

Có một câu nói thế này, khi người ta bắt đầu chú ý đến một ai đó, tần suất tương ngộ của họ sẽ trở nên rất cao.

Triết lý này rất đúng, hoàn toàn chuẩn xác trong trường hợp của Giang Tang Du.

Ở tuổi này, các nữ sinh cực kỳ thích buôn chuyện, nhưng tuyệt đối không hề khoa trương như trên ti vi, kiểu như các cô gái té xỉu trước sự xuất hiện của hotboy, cùng lắm chỉ là một đám con gái trầm trồ, coi đó là một niềm vui trong cuộc sống. Vì vậy Giang Tang Du được nghe kể rất nhiều về anh, ví dụ như tên anh là Mạnh Tân Duy, anh vẫn chưa có bạn gái, anh còn là phát thanh viên chủ trì phòng phát thanh của trường, dù chẳng qua anh bị thầy giáo bắt làm, sau đó cô được nghe kể rằng thành tích học tập của anh cực kỳ cao, thường xuyên chiếm vị trí đứng nhất toàn trường.

Lần đầu tiên được tiếp xúc với anh, lòng cô rất bối rối.

Trường học thường rất ít khi tổ chức các hoạt động ngoại khóa, lớn nhất cũng chỉ có đại hội thể thao, điều đó khiến học sinh rất oán thán. Khi cô học năm nhất, trường có tổ chức trình một buổi trình diễn văn nghệ nhân ngày 12 tháng 9, thật ra chẳng khác gì ngày kỷ niệm thành lập trường. Về mặt này trường học khá keo kiệt, dù trang thiêt bị của nhà trường không hề kém. Nhưng lần này nhà trường vẫn tổ chức ca nhạc, dù các tiết mục khiến người xem không thể nói lên lời. Mỗi lớp hát một bài, toàn thể học sinh trong lớp sẽ xếp hàng đồng ca, ban giám khảo ngồi hàng đầu để chấm điểm. Điều duy nhất thu hút người xem chính là người dẫn chương trình, Mạnh Tân Duy.

Người tham gia biểu diễn đa phần đều mặc trang phục giống nhau, thoạt nhìn tương đối đồng nhất, nhưng có lớp không có đồng phục riêng,nên đề nghị mượn đồng phục trường của lớp khác mặc tạm. Mấy năm trước nhà trường có phát cho học sinh năm 2 một bộ đồng phục, nhưng nhiều năm nay không còn ai mặc, nên nếu không có đồng phục học sinh chỉ cần tìm lớp 12 để mượn. Học sinh mượn đồng phục để biểu diễn xong, lập tức thay quay quần áo để tham gia hội trường.

Giang Tang Du không thích vậy, nhưng không dám phản đối, chỉ đành lẽo đẽo làm theo.

Cho lớp cô mượn đồng phục chính là lớp của Mạnh Tân Duy, nhưng chưa có cơ hội bắt chuyện với anh, cô đã bị các nữ sinh kéo vào phòng vệ sinh nữ để thay áo, các nam sinh còn lại đều trực tiếp thay áo bên ngoài. Sau khi thay quần áo chỉnh tề, cô nhìn thấy Mạnh Tân Duy từ xa đi tới, trong tay cầm một túi áo đồng phục. Anh là người chương trình, nên không cần phải mặc đồng phục. Mỗi động tác của anh cô nhìn đều thấy rất đẹp mắt. Giờ cô đã có thể lý giải tại sao vừa rồi khi Mạnh Tân Duy cùng bạn diễn nữ dẫn chương trình trên sân khấu, các nữ sinh ở dưới đều trầm trồ khen họ xứng đôi, vì bạn đồng dẫn với anh chính là hoa khôi của trường. Cô ấy tuy không phải người sinh đẹp nhất trường, nhưng cô luôn năng nổ tham gia các hoạt động của trường, trong trường ai cũng biết đến nữ sinh năng động này.

Trong cả chương trình, Giang Tang Du chỉ nhớ họ đã cùng song ca bài hát “Canh giữ Hoàng Hà”:

Gió thét gào

Ngựa hí gọi.

Hoàng Hà đang gầm thét

Hoàng Hà đang gầm thét

Hà Tây Sơn Cương cao vạn trượng

Hà Đông Hà Bắc

Lúa chín ruộm đồng.

Anh hùng kháng chiến ở khắp nơi

Ruộng đồng xanh tươi vạn dặm

Chiến sĩ du kích sính anh hào

Tay giương ca vũ khí

Vung đao múa kiếm

Bảo vệ Hoàng Hà

Canh giữ Trung Quốc

Nhiều năm về sau khi nhớ lại ngày ấy, Giang Tang Du chỉ nhớ được hai câu đầu bài hát, hình như hồi đi học cô cũng hiểu biết rất ít về âm nhạc. Hồi đó khi cả lớp cùng xếp hàng tập hát bài này, thầy giáo đã không khách sáo phàn nàn lớp họ là lớp hát chán nhất trong trường.

Dù sao được nhìn Mạnh Tân Duy từ khoảng cách gần như vậy, anh mặc vest, giống như trang phục thường thấy của các MC khác khi trình diễn. Khi anh đứng ngoài, thường không chú ý đến diễn biến chương trình, nhưng mỗi khi anh bước ra sân khấu, anh vẫn phát biểu rất chuyên tâm. Lúc này anh đang đứng một mình, tay vẫn cầm mic, mắt đang nhìn đăm đăm về phía vườn hoa, miên man không biết nghĩ về đâu.

Sau đó Giang Tang Du liều lĩnh tham gia hội học sinh của trường, đồng thời cô cũng đăng ký trở thành phát thanh viên, dù bản thân cô không thích, cũng không chịu thừa nhận, cô vì Mạnh Duy Tân mà tham gia vào đài phát thanh trường.

Tiếp xúc với Mạnh Tân Duy, cô nhận ra anh rất khác so với tưởng tượng của cô, nhưng cũng không vì thế mà cô mất đi sự hâm mộ đối với anh.

Anh rất ưu tú, thành tích học tập xuất sắc, nhưng không hề mọt sách chút nào, thỉnh thoảng anh cũng tham gia hoạt động thể thao như chơi bóng rổ, đá bóng, có khi còn ra hàng net chơi game.

Sau này khi đã quen thân, anh từng thừa nhận, chơi điện tử ở nhà nhất định sẽ bị mắng, nên anh toàn trốn ra hàng net chơi. Anh khá hòa đồng với các bạn cùng lớp, nên mỗi khi chơi điện tử suốt đêm, luôn có bạn cùng lớp giúp anh điểm danh hộ, vì vậy chưa bao giờ anh bị trường học phát hiện.

Sau này khi đã bình tâm hơn, Giang Tang Du nhận ra dường như cô luôn bị thu hút bởi những nam sinh nghịch ngầm nhứ thế, trước mặt cha mẹ và thầy cô vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại luôn ngấm ngầm lén lút chống đối.

Dù thường xuyên gặp anh, họ vẫn không thân thiết lắm, dường như Mạnh Tân Duy đối xử với ai cũng lịch sự như nhau, chẳng bao giờ thay đổi.

Cô còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập phòng phát thanh, trong phòng còn có rất nhiều nam sinh khác, nhìn thấy cô họ đều náo động: “ Có người đẹp đến này”

Cô lại chỉ chú ý quan sát biểu hiện của Mạnh Tân Duy, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt, anh chỉ hơi mỉm cười.

Có một thời gian Mạnh Tân Duy tỏ ra rất bất cần, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, anh không xuất hiện ở trường, cũng không về nhà, khiến cha mẹ anh rất lo lắng. Cuối cùng cha anh tìm thấy anh trong một cửa hàng internet, anh bị quản lý rất chặt cho đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, dù vậy thành tích của anh vẫn rất cao. Anh thức trắng một đêm chơi game ở hàng net ngay trước ngày thi, thành tích vẫn tốt như vậy khiến tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trường học như một kỳ tích.

Sau đó Mạnh Duy Tân đỗ đại học, và Giang Tang Du cũng thuận lợi vào năm hai cao trung.

Tất cả dường như không hề thay đổi.

Mà tất cả dường như lại hoàn toàn thay đổi.

Ít nhất, cô không còn đi tới phòng phát thanh.

Căng tin trường vẫn đông đúc như vậy. Sau mỗi buổi tối, vô số nam sinh cùng nữ sinh chen chúc đến hứng nước nóng. Sân thể thao cũng vẫn luôn chật kín. Thầy cô vẫn hăng say giảng bài trong lớp… Tất cả vẫn diễn ra.

Nhưng chỉ Giang Tang Du biết, rất nhiều thứ đã không còn như trước.