Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 9: Liên hoan



Lộ Diêu làm vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, rung đùi đắc ý vì đường làm quan rộng mở phiêu thẳng đến lô ghế.

“Các bạn nói thầy giáo dạy môn sử học thông luận như thế nào lại dùng chiêu làm phiền người không có tội! Gây khó khăn không riêng có luận văn còn có kỳ thi giữa kỳ, làm cho người ta phẫn nộ nhất là còn điểm danh, điểm em gái ông ấy nha? Tớ cảm thấy thầy giáo dựa vào điểm danh giữ học sinh ở lại khác nào đàn ông dựa vào thân thể giữ lại phụ nữ, quá ghê tởm!”

“Chính là, nào có khóa học nào còn nghiêm như vậy! Quá biến thái. Tớ cảm thấy ông ấy nhất định là tâm lý có vấn đề, nội tâm cực độ âm u vặn vẹo.”

“Ân! Hơn nữa ông ấy khẳng định không riêng gì tâm lý có vấn đề, bạn nhìn ngoại hình của ông ấy, chậc chậc chậc chậc… Rất giống kết quả của đột biến gien và tác dụng của dị dạng do phóng xạ a, Võ Đại Lang [1] so với ông ấy còn dễ nhìn hơn!”

“Có lý. Diện mạo thật sự là thực xin lỗi người nhìn, ai? Các bạn nói ông ấy rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên như vậy a?”

“Phỏng chừng ông ấy ăn cái gì, cũng làm chính mình thành như vậy! Tớ ngồi ở chỗ nào cũng biết a?”

“…” Lời nói ác độc từ miệng Sở gia, làm cả đoàn người như bị thiên lôi đánh trúng, còn chưa kịp tiêu hóa hết lý lẽ! Sau năm giây im lặng, từng đợt tiếng cười nhiệt liệt phát ra.

“Ha ha ha… Sở Sở, bạn cũng quá ghê tởm a!” Y Đình cười chảy cả nước mắt.

“Đúng vậy, nói thế có điểm quá đáng a ~” Đại Ngọc cũng buồn cười, ôm bụng cười đến thực không có hình tượng.

Lộ Diêu vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng mọi người cười đến ngã trái ngã phải, hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì a, vui vẻ thành như vậy? Chia xẻ một chút đi?” Kéo ghế ra, cùng mọi người ngồi chung một chỗ.

Sở gia kể lại cho Lộ Diêu một lần, Lộ Diêu thiếu chút nữa cười đến đau bụng, vài người vừa cười vừa nháo làm thành một đoàn.

Cố Dịch Huân tôi luyện qua sóng to gió lớn nhiều năm nay, đã sớm thành tinh, điểm ấy dù có là đậu xanh lớn cũng chỉ như việc nhỏ căn bản không để ở trong lòng, rất nhanh điều chỉnh tốt biểu tình thong dong di động hai chân dài thẳng tắp, khẳng khái đi đến làm người thịt ATM.

Cách một đoạn xa chợt nghe đến tiếng cười đùa từ lô ghế, Cố Dịch Huân nâng nhẹ tay gõ xuống ba cái, rồi mới thong dong đẩy cửa mà vào.

“Nói chuyện gì, lại cao hứng như vậy?” Giọng nam trầm thấp khàn khàn lại có từ tính cũng coi như ôn hòa.

“Ách… Bọn em… Đang… Đang tham thảo các vấn đề học thuật thôi!” Lộ Diêu dõng dạc nói, cô cũng không dám đem lời nói thật nói lại cho Cố Dịch Huân nghe, nói không chừng còn bị đánh đòn. Sở gia, đại mỹ nhân và Y Đình cũng yên lặng cúi đầu che mặt. Thực xấu hổ, đúng là dọa người!

“Nga? Nói lại nghe một chút.” Cố Dịch Huân có bộ dáng hứng thú.

“Ân, bọn em nghiên cứu… Nghiên cứu một thầy giáo … Ách… Tính cách đặc thù!” Lộ Diêu như trước mặt không hồng khí không suyễn nói.

“Khoa văn còn có vấn đề nghiên cứu này sao? Thực uyên bác!” Lời nói dối rõ ràng như thế, Cố Dịch Huân thế nhưng lại nghiêm trang đánh giá. Lần này làm Lộ Diêu phải ngượng ngùng! Các tiểu cô nương đều là vẻ mặt phi hồng, không nói lời nào. Cố Dịch Huân vừa thấy thế liền nhân cơ hội đổi đề tài, gọi người phục vụ tới gọi đồ ăn.

“Nhìn xem thích ăn cái gì, đừng khách khí.”

“Em rể mời khách, chúng ta làm sao có thể khách khí chứ!” Sở gia ha ha cười, thực không dễ bị cản trở cũng thực dũng cảm vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Huân nói.

Cố Dịch Huân nhíu mi. Em rể? Lại liếc đến bàn tay lỗ mãng đặt trên vai, cố nén không hất bàn tay béo núc trên vai xuống. Nếu có người nào một lần làm động tác này… Sẽ chết như thế nào?

Với hiểu biết của Lộ Diêu về thói quen của Cố Dịch Huân và dùng quan sát sắc mặt để đoán tâm trạng, lập tức phát giác có điểm không thích hợp. Nhìn thấy vị trí đặt bàn tay béo múp của Sở gia, chạy nhanh đến cứu người nào đó vừa phạm vào điều cấm kị, thanh sắc bất động kéo tay Sở gia ra, ôm lấy cánh tay Cố Dịch Huân làm nũng ngắt lời, nói: “Bởi vì em là người ít tuổi nhất trong phòng ở ký túc xá, cho nên… Dịch Huân ca ca, đành phải ủy khuất anh làm em rể rồi ~ “

“Ân.” Cố Dịch Huân thản nhiên ừ một tiếng, cũng không lên tiếng nữa. Vừa lúc đồ ăn cũng mang lên, mọi người liền đều cúi đầu hăng hái nhập cuộc chiến đấu đẫm máu với mỹ thực. (mỹ thực = thức ăn ngon)

“Tiệc tối cuối tháng chào đón tân sinh viên mọi người tham gia sao?” Y Đình trong lúc ăn cơm lên tiếng hỏi.

“Tớ và đại mỹ nhân chuẩn bị hóa trang xen lẫn trong trong đám người đến xem náo nhiệt, không tham gia!” Lộ Diêu trả lời.

“Ai? Đúng rồi, thời gian trước thấy bạn rất chăm tập luyện, là vì chuẩn bị cho buổi tiệc lần này đi?” Đại Ngọc nhìn về phía Y Đình.

“Đúng vậy, tiết mục văn nghệ của bọn tớ đã chuẩn bị rất lâu.” Y Đình mỉm cười nói.

“A… Thực tiếc nuối! Hai vị hoa hậu giảng đường không tham gia, không biết sẽ làm tan nát bao nhiêu tâm hồn thủy tinh của nam sinh nha ~” Sở gia nhanh chóng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, không tha cho bàn mỹ thực cũng ngẩng đầu, vừa đúng bổ sung nói.

“Ăn cơm của bạn đi, cục cưng trư!” Lộ Diêu giương nanh múa vuốt đe dọa Sở gia.

“Sở Sở, bạn nói bạn có thể hay không đem ánh nhìn nóng kia trừ bỏ hường đến đồ ăn, còn có trong lĩnh vực nào a?” Đại Ngọc trêu ghẹo cô gái vùi đầu ăn uống nãy giờ.

“Tớ thấy rất khó a ~ Sở Sở đây là còn sống là còn lãng phí lương thực, chết thì lãng phí đất đai!” Y Đình đi đầu, bày ra bộ mặt của cô gái độc mồm nhất phòng 210.

“Bằng không chúng ta đem Sở Sở hoả táng rồi thả tro vào không khí đi?”

Sở gia: o(╯□╰)o đồ ăn ở trong miệng đều quên ăn.

“NO NO NO… Như vậy sẽ ô nhiễm không khí!”

Sở gia: %>_

“Xem ra chỉ có thể đem Sở Sở đưa ra ngoài không gian!”

“Các ngươi không biết là nếu lớn đến một trình độ nào đó, sẽ bị trở thành rác vũ trụ bị thu về sao?”

Sở gia: ?!

“Chính xác!”

“Hey, give me five!” Lộ Diêu giương giọng hoan hô, những người khác phối hợp vỗ tay hoan nghênh chúc mừng.

“…” Sở gia bất đắc dĩ lại hết chỗ nói rồi!

Cố Dịch Huân chính là lẳng lặng nghe các tiểu cô nương tớ với bạn hăng hái đấu võ mồm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hướng Lộ Diêu. Một tay nâng cằm, ngón tay cái vuốt ve qua lại, không biết đang tự hỏi cái gì.

“Em rể, anh là đang làm cái gì a?” Sở gia ăn no bụng rồi, lại lần nữa hoạt bát lên tiếng.

“Việc buôn bán.”

“Ân?” Sở gia lại bị bạn trai lãnh khốc của Lộ Diêu làm chấn động đến ngây người. Cái này xong rồi? Lúc này đáp cũng thật là đủ ngắn gọn, nói cũng tương đương với chưa nói thôi, thật sự là tích tự như kim mà, Sở gia oán thầm nói.”Tỷ như?”

“Ân… Bất động sản.” Đối mặt một tiểu cô nương truy hỏi kỹ càng lại có tinh thần ham học hỏi, Cố Dịch Huân đành phải chọn dạng việc bình thường nhất trong cái sản nghiệp của anh để nói. Chắc chắn không thể trực tiếp nói là hắc đạo? Buôn bán súng ống đạn dược? God bless you!

Cơm chiều kết thúc, khách và chủ đều rất vui vẻ, Cố Dịch Huân đưa các bạn cùng phòng của Lộ Diêu đến dưới lầu ký túc xá.

“Em rể, Diêu Diêu đêm nay có thể không cần đưa đã trở lại, bọn em muốn cảm tạ anh đã mời cơm! Hắc hắc… Bọn em thực open, có thể lý giải chứ!” Sở gia bám vào vị trí điều khiển bên cửa sổ, vui vẻ nhỏ giọng nói, không có một chút áy náy nào mà bán Lộ Diêu đi.

Cố Dịch Huân nhìn nhìn Diêu Diêu đang nhìn theo hai cô gái khác nói lời từ biệt với Lộ Diêu, khóe miệng hơi hơi ngoéo một cái, “Tốt, cảm tạ. Tạm biệt!”

“Em rể, Bye bye!” Mọi người cùng nhau vẫy tay tạm biệt.

“Bạn trai Diêu Diêu bạn thật sự là siêu khốc!”

“Đúng vậy, loại người rắn rỏi trầm mặc này hiện tại rất quá giá, phúc khí của Diêu Diêu thật tốt nha ~”

“…” Mấy người líu ríu cười đùa đi xa.

Cố Dịch Huân đưa Lộ Diêu trở về ở Long phủ. Vừa vào cửa, Cố Dịch Huân lập tức đem chính mình ném vào trên sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Ứng phó đám tiểu cô nương này so với công việc bận bụi của chính mình còn mệt hơn! Vì cô gái nhỏ không lương tâm kia, mặc một thân quần áo mạc danh kỳ diệu [2] chiết tiệt lung lay cả một buổi tối, còn phải thời thời khắc khắc giả bộ mỉm cười thân thiết, (Cô Hồng: Thân, anh xác định đó là mỉm cười? Rõ ràng là mặt than thì có? Cố Dịch Huân: Im ngay! Sự kiên nhẫn của lão tử đã muốn lôi ra dùng hết!) mặt đều đã cứng ngắc, đến bây giờ lỗ tai còn ong ong vang lên, quanh quẩn thanh âm líu ríu của một đám tiểu nha đầu. Đã thế còn bị một đám nhóc con cứ em rể em rể kêu cả một buổi tối?!

Lộ Diêu sau khi vào cửa, rõ ràng cảm giác được áp suất cực thấp từ Cố Dịch Huân.

“Dịch Huân ca ca, Sorry a! Anh thực vất vả, chỉ một lần này, lần sau sẽ không viện lý lẽ này nữa! Em cam đoan.” Lộ Diêu ngồi vào bên người Cố Dịch Huân thuận thế xoa xoa bả vai cùng đấm đấm chân, ngữ điệu mềm mại, lực đạo kéo dài, Cố Dịch Huân mở mắt nhìn đến Lộ Diêu giống như con dâu nhỏ cúi đầu ngồi ở bên người, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng bận việc, trong lòng vốn có điểm nôn nóng và phiền muộn đột nhiên như kỳ tích tan thành mây khói.

Ngay tại thời điểm Lộ Diêu nghĩ Cố Dịch Huân muốn ngủ, giọng nam quen thuộc trầm thấp vang lên ở bên tai: “Lão dưa chuột quét nước sơn màu lục? Ghét bỏ anh già, ân?” Thanh âm của Cố Dịch Huân rất nhẹ lại thực hòa hoãn, nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà xuấ ra, lại ở trong nháy mắt liền quặc nhanh trái tim Lộ Diêu.

Lộ Diêu động tác cứng đờ, thầm nghĩ không tốt, đây là ý tứ muốn tính sổ sao? Lập tức nhanh chóng xoay người chạy trốn.

Chính là Cố Dịch Huân là ai? Có thể quát tháo giới hắc đạo thành phố S mà cô còn muốn lấy thúng úp voi [3] với anh, thân thủ của anh tất nhiên là không cần phải nói. Nhanh nhẹn một cái xoay người đứng lên, ra tay nhanh như thiểm điện, một phen liền kéo được áo của Lộ Diêu vừa mới chạy được hai bước.

“Còn muốn chạy?” Dã thú lộ ra thật tình tươi cười đầu tiên trong đêm nay, thật tà mị.

“A! A a a… Dịch Huân ca ca, anh anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, anh là người suất nhất thế giới! Em sai lầm rồi! Em thật sự biết sai lầm rồi, anh tha em đi?” Cố Dịch Huân cười thẳng đến làm Lộ Diêu sợ hãi, trừng đôi mắt to ngập nước đáng thương hề hề thỉnh cầu.

“Hôm nay khóc lóc hay cầu xin tha thứ cũng không cần dùng, chờ chịu phạt đi.” Không nhìn con cừu nhỏ giãy dụa cùng cầu xin, đại sói xám tà ác cười cười.

————————————————————–

[1] Võ Đại Lang (武大郎) là anh trai của Võ Tòng, cũng là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Võ Đại Lang được miêu tả là một người lùn, xấu xí.

[2] Mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

[3] Lấy thúng úp voi: Dùng biện pháp nhỏ để giải quyết một việc lớn nên không thích hợp.