Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 34: Phiên ngoại Thiết Tây Á: Sơn trọng thủy phục 1



Vừa tan học, trong trường học một đám đông bắt đầu khởi động.

“Ai, kia chính là Thiết Tây Á!”

“Nga ~ cũng không được tốt lắm, không biết nam sinh kia thích cô ấy ở điểm nào.” Ngữ khí ăn không nói có.

“Sẽ không a, rất được, nghe nói cô ấy mang nhiều dòng máu.” Một nữ sinh khác dương dương tự đắc nói ra tin bát quái mình nghe được.

“Thiết, còn mang nhiều dòng máu, nói hơi thô tục thì không phải là tạp chủng sao, có cái gì đáng tự hào, chỉ biết câu dẫn con trai, thực ghê tởm.” Nữ sinh Toan Nho vẻ mặt hèn mọn chửi bới thân ảnh xinh đẹp đi ở phía trước.

Cô gái cao gầy, gầy yếu minh diễm động lòng người, ngũ quan và dáng người tràn ngập phong tình tựa như là bức tượng được khắc vô cùng tỉ mỉ tinh tế, lông mi cong cong cùng chiếc mũi thẳng đứng, mắt to luôn lưu chuyển ánh sáng trong suốt, làn da so với người bình thường càng thêm trắng nõn nổi bật, bờ môi no đủ đỏ bừng mà gợi cảm, cho dù mặc bộ đồng phục cũ được tẩy trắng cũng không thể làm giảm nửa phần nở rộ sáng rọi của cô!

“Nghe nói cô ấy không có ba, mẹ cô ấy là bán …”

“A! Thật hay giả…” Mấy nữ sinh khác rì rầm nói thầm.

Khéo miệng Thiết Tây Á động nhẹ, xem nhẹ mọi lời đàm tiếu phía sau người, sửa sang lại cặp sách tiếp tục đi về phía trước, tấm lưng đơn bạc gầy yếu lại càng thẳng hơn. Loại chuyện này trải qua nhiều cũng thành thói quen, cô không phải đứa trẻ lỗ mãng cái gì cũng không hiểu, nghe người ta nói xấu liền đi lên liều mạng đánh nhau cùng người ta, a ~ chuyện nhảm từ những lời đồn đại xưa nay vốn không ai có thể ngăn lại, huống chi những lời này cũng chính là sự thật!

“Ân… Dùng sức một chút…” Tiếng người phụ nữ uyển chuyển yêu kiều cùng tiếng thở dốc của đàn ông truyền ra từ sau cánh cửa đóng kín.

“Hừ… Mẹ nó! Đồ đàn bà dâm đãng… Xem lão tử mặc kệ ngươi chết thế nào!” Người đàn ông rõ ràng cảm thấy rất thích, hừ một tiếng, những từ ngữ thô bỉ hạ lưu cùng tiếng va chạm của thân thể thanh thúy vang lên lúc cao lúc thấp.

“Ân… Tuyệt quá… Anh rất lợi hại…”

“Làm!” Tiếng kêu của người phụ nữ rõ ràng làm người đàn ông càng thêm hưng phấn, tiếng giường rung vang càng thêm kịch liệt, giống như tùy thời đều có thể sập. Tiếp theo là nhưng âm thanh dâm đãng càng thêm khó nghe, tiếng gầm, gừ.

Ngọn đèn ái muội mờ nhạt xuyên qua cánh cửa, chiếu đến khe hẹp chật chội, phủ kín phòng khách chật chội dù chỉ có hai người, phòng nhỏ cũ nát không đủ bốn mươi mét vuông tuy rằng đơn sơ, nhưng được quét tước vô cùng sạch sẽ, đồ đạc được bài trí ngăn nắp. Một góc nhỏ phía trên tủ đựng quần áo có một cái khung, nhờ ánh sáng hồng hồng ngoài phòng chiếu vào có thể thấy trên đó là ảnh chụp một người phụ nữ xinh đẹp khí chất dịu dàng đang ôm ấp một đữa trẻ đáng yêu mà ôn nhu cười… Rất không hợp.

“Cùm cụp” tiếng khóa cửa chuyển động vang lên.

Thiết Tây Á về nhà, thứ đầu tiên chạm đến các cảm quan chính là những âm thanh khó nghe này, nhưng ngay cả lông mi cô cũng chưa động một chút nào, lập tức buông cặp sách thay quần áo, cầm lấy đồ dùng nấu cơm từng bước một đi đến phòng bếp công cộng cuối hành lang.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên chính mình phát hiện người phụ nữ trong phòng kia —— người kia chính là người tự xưng là mẹ mình lại nằm ở dưới thân đàn ông uyển chuyển mà rên rỉ, cô giống bị điên rồi sau đó xông lên, vừa đánh vừa cắn trên cả người xích lõa của bà ấy, ngay trước mặt người đàn ông lạ, mà mẹ cô chỉ lạnh lùng nhìn cô, cái gì cũng không nói, mặc cho cô khóc thét đến khàn cả giọng; sau đó, lớp ngụy trang cuối cùng – một tầng ôn nhu đoan trang cũng tê liệt, ngay cả che lấp cũng lười, hoàn toàn sa đọa thành một người đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng… ; tiếp sau đó, ngày qua ngày năm qua năm, cô đối với loại chuyện này đã sớm chết lặng, từ đó về sau liền thờ ơ lạnh nhạt với cái người gọi là mẹ của chính mình mỗi lúc lại cùng một người đàn ông khác trằn trọc lưu luyến.

Thẳng đến khi lớn lên, Thiết Tây Á rốt cục hiểu được, vì sao bộ dạng của chính mình với bạn bè cùng tuổi lại không giống nhau, vì sao chính mình không có ba, vì sao mẹ đối với mình luôn lạnh lùng, vì sao ánh mắt mẹ nhìn mình luôn phức tạp như vậy, vì sao… Dần dần, cô đã hiểu thật nhiều cái mà trước kia cô không hiểu. Hết thảy những điều này hẳn là đều liên quan đến cái người gọi là ba của cô đi?

“Thu dọn một chút, có thể ăn cơm.” Lúc Thiết Tây Á trở về, người đàn ông đã rời đi, Lâm Đan đang ngồi ở trên sô pha xem tivi.

“Học phí của con.” Lâm Đan đặt một cái phong bì thật dày lên trên bàn, ngữ khí mặc dù lãnh đạm, nhưng khi nói chuyện thanh âm vẫn mang một phần ôn nhu như vốn có trong giọng nói, làm cho lời của bà nghe qua ôn nhu như nước.

“…” Thiết Tây Á cảm thấy sức nặng của số tiền kia trở nên rất nặng rất nặng, áp lực cuộc sống qua từng ngày đen tối này, đặt trên trái tim của cô, dần dần nặng quá mức, rầu rĩ đau đớn. Cô thề, tương lai một ngày nào đó nhất định phải thoát khỏi cuốc sống như vậy, ác mộng nằm ở chỗ này, không được tiếc bất cứ thứ gì! Một khắc kia

Lâm Đan cũng không nói thêm gì, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.

Nhìn nhau không nói gì…