Nguyên Nhược Ngữ

Chương 34



“Cút!” Nam nhân không thèm liếc mắt đến nữ tử trước mặt. Cả người hắn toát ra khí tức lãnh khốc khiến người khác không khỏi cảm thấy hơi lạnh đã đóng băng toàn thân mình. Đây là một loại lãnh ngạo cao cao tại thượng.

Nữ tử sợ hãi không nói nên lời. Vì cái gì? Vì cái gì lại có sự tương phản đến thế? Bình thường công tử cùng thiếu niên kia thân thiết như vậy mà giờ đây… Bị loại khí thế giết người ép tới không thở nổi làm khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn.

“Đừng để ta nhắc đến lần thứ hai.” Nam nhân lạnh lùng bỏ đi, hướng về nơi có thân ảnh quen thuộc của hắn.

Từ đầu tới cuối, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn hắn nàng cũng không có gan.

Nam Cung Li, rốt cuộc ngươi là loại người gì?

……

“Đã mua đủ chưa?” Nam Cung Li đỡ lấy chiếc túi, thanh âm thập phần ôn nhu.

“Ừ… A! Ta phải đi mua hương, trong nhà hết hương rồi.”

“Hương? Để đến cúng hai ngôi mộ ở trên nhai sao?”

Thấy Nhược Ngữ không trả lời, hắn cũng không hé răng thêm, chỉ lẽo đẽo theo đuôi. Hắn đã quá quen thuộc với kiểu phớt lờ này rồi.

“Ừ.” Mãi hồi lâu Nhược Ngữ mới trả lời, cơ hồ đã dấu tranh nội tâm ghê gớm lắm.

“Cái gì? Hả? Ngươi trả lời ta?” Nam Cung Li kinh ngạc hỏi, vẻ mặt mừng rỡ như điên.

“…Ừ.”

“Vậy, nói cho ta biết tên của ngươi đi.” Được đà, con hồ ly bắt đầu làm nũng, hai mắt gắn chặt trên người kẻ đang đi phăm phăm trước mặt mình.

Tên này, tưởng hắn đã biết tên mình chứ?

Như hiểu được Nhược Ngữ suy nghĩ gì, Nam Cung Li nở nụ cười sáng chói, “Ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết.”

Con hồ ly chết tiệt, không lúc nào là không thừa cơ để câu dẫn nhưng… Ai, bản thân Nhược Ngữ bé bỏng của chúng ta ngày càng khó khắc chế tâm tình a.

Thật muốn kéo rách khuôn mặt mị nhân này quá!

“Không phải a Ngươi nói cho ta biết đi” Mặc kệ khuôn mặt tức giận nọ, Nam Cung Li vẫn rất chi là hào hứng lôi tay đối phương kéo đi, “Mau mau về nhà, ta đói bụng!”

Nhược Ngữ nhìn bàn tay mình được nắm chặt, có chút ngẩn ngơ.

Tay hắn thực lớn, có thể bao trọn lấy đôi tay mình…

Hơn nữa, còn… ấm áp…

……

“Nguyên Nhược Ngữ.” Nhược Ngữ lướt qua Nam Cung Li, nhanh chân đi tới phòng bếp, đóng cửa lại.

“Hả? Cái gì? Ngươi! Ngươi! Ha ha ha!”

Không thèm để ý đến kẻ phát cuồng bên ngoài, hắn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, làm đồ ăn.

“Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ Ngươi đã trả lời ta! Ngươi cho vào, ta sẽ phụ ngươi a”

“Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ”

Ai, thực sự là một đứa ngốc.

Nấu nướng xong, Nhược Ngữ mở cửa bước ra đã thấy Nam Cung Li đang ngoan ngoãn ngồi chờ ở bàn ăn cơm như thường lệ. Hỗ trợ chỉ là nói mồm thôi. Có lẽ trong thâm tâm, Nhược Ngữ không hề phát hiện ra rằng, thời điểm nhìn Nam Cung Li reo to hào hứng, khóe môi hắn khẽ vẽ lên một nụ cười mà nếu có cái gương để soi thì hắn sẽ ngỡ đó là một kẻ nào đó chứ không phải mình…

Hương vị hạnh phúc.

……

“Thời tiết hôm nay tốt a” Nam Cung Li vươn vai đón gió trên đỉnh núi Thanh Hải. Trông hắn như một con hồ ly cao ngạo, xinh đẹp nhưng vô cùng lười biếng. Gió thổi phần phật làm đôi tay áo tung bay. Hắn nghĩ chỉ cần phất nhẹ tay, giống như hồ điệp bay lượn kết hợp với khuôn mặt diễm lệ tà mị thì chắc chắn ở nơi hồng trần này, sẽ không một ai cưỡng nổi vẻ mê hoặc của mình nhưng… con người bên cạnh không có chút phản ứng. Thậm chí không cả thèm liếc hắn lấy một cái.

“Tiểu Ngữ Ngươi bảo ta đẹp hay hoa đẹp?”

Lại một câu hỏi nhàm chán… Nghĩ nghĩ, mình đã miễn dịch với gương mặt này rồi a, “Hoa đẹp.”

“Cái gì? Tiểu Ngữ thực vô tình a nghiêm túc đi! Ta đẹp hay hoa đẹp?” Nam Cung Li bắt đầu giở trò cũ. Hắn kéo tay Nhược Ngữ đặt lên ngực mình, khuôn mặt yêu mị ửng đỏ hòa chút giận dỗi, mái tóc đen dài cùng y phục theo điệu gió cuồng loạn giữa không trung rộng lớn. Không thể không khẳng định rằng, hiện tại Nam Cung Li vô cùng đẹp, phi thường đẹp. Một loại đẹp khiến người đối diện phải mặt đỏ tim đập tâm loạn, khiến họ muốn đi vào sâu tìm hiểu…

Song nên nhớ người đối diện bây giờ là người có mặt tuyết lòng băng. Hắn lạnh lùng nhìn con hồ ly nũng nịu, “Hoa đẹp.”

“Ai, Tiểu Ngữ ngươi thật nhẫn tâm người ta đau lòng chết mất” Nam Cung Li lại ấn tay Nhược Ngữ vào sâu ***g ngực mình, đồng thời dùng thanh âm trầm thấp thì thầm.

Thanh âm câu dẫn vừa vang lên bên tai, Nhược Ngữ ngộ ra hắn đã đánh giá thấp mị lực của đối phương và đánh giá cao khả năng kháng cự của mình.

“Những bông hoa này là thực, còn ngươi là giả. Ngươi không thể đẹp bằng chúng.” Vội hất tay đối phương ra, hắn trấn tĩnh nói.

“… Giả?”

Nhược Ngữ ngơ ngác, nhận thấy biểu hiện kỳ quái của Nam Cung Li. Ánh mắt bốc hỏa đang nhìn mình? Hắn đang tức giận cái gì? Cơ hồ không giống với bình thường? Nó giống như khi ta tách bỏ lớp giấy bóng sặc sỡ, sẽ nhìn ra màu sắc bên trong của viên kẹo ngọt ngào.

Nhưng là thuốc đắng hay là độc ngọt?

“Nói cho ta biết đi, ai được chôn ở đây?” Nam Cung Li khôi phục bộ dạng ôn nhu song giọng điệu vẫn cợt nhả như cũ.

“… Là sư phó ta và… ái nhân của hắn.”

“A Ái nhân?” Biểu tình có chút chế nhạo, “Thực yêu a”

“……”

“Vậy ngươi tin vào tình yêu không hả, Tiểu Ngữ của ta?” Đang ngồi dưới dất, bỗng nhiên Nam Cung Li kéo cả hai ngã nhào xuống rồi nhanh chóng nằm đè lên trên. Thân thể bọn họ rất gần, rất gần nhau. Hơn nữa, còn cố ý dí sát mặt mình vào mặt Nhược Ngữ, trêu đùa.

“… Ta không biết.” Nhược Ngữ bối rối trả lời. Hiện tại hắn cảm thấy hơi sợ kẻ trước mặt mình. Hư hư thực thực, tựa như đang lạc vào đám sương mù.

“Không biết? Là không tin? Ta cũng vậy, không tin vào tình yêu hay những thứ dạng thế.” Nam Cung Li chậm rãi nói rồi lại chậm rãi đưa mặt đến gần.

Hơi thở ấm áp vẩn vương quanh khiến Nhược Ngữ không tránh khỏi đỏ mặt.

“Bất quá…”

“……”

“Ta lại yêu ngươi.”

Thanh âm cuối cùng yên lặng rớt xuống miệng của kẻ bên dưới. Hai đôi môi phấn hồng quyện vào nhau, gắn bó không rời. Nhược Ngữ coi như hồn vía lên mây, con mắt mở lớn chứng kiến Nam Cung Li tự ý chà xát sâu bên trong.

Ngày hôm đó, gió nơi Thanh Hải nhai nhẹ nhàng thổi, Hồng Dạ Lệ khiêu vũ theo điệu gió, dịu dàng bay múa giữa không trung, lặng yên nhìn hai người trong khóm hoa mới nở, lắng nghe chuyện xưa kể rằng…