Nguỵ Trang Kinh Sợ Tiểu Bao

Chương 7: Công nhân trường học sống dưới đáy giếng (07)



Sau đó, vô luận Lâm Hưu Nguyên hỏi thế nào, Trần Đại Đống cũng không trả lời được thêm thông tin, họ là gì cũng quên, bởi vì người kia lúc ấy chỉ làm việc ở trường nửa năm liền từ chức đi, mọi người cũng không có thông tin liên lạc gì.

Trước khi đi, Trần Đại Đống giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói một câu: "Đứa bé kia lớn lên rất tốt, chính là thanh âm khá giống con gái, chính hắn giống như cũng rất lưu ý chuyện này, cho nên không thích nói chuyện, có khi nói chuyện còn tận lực đè lên cổ họng... Sao vậy? Cậu nhìn ta như vậy làm gì?"

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu nói không có việc gì, đưa hắn đi ra ngoài.

Lúc trở về phòng cậu liếc mắt nhìn lên mặt tường đã từng xuất hiện bóng ma, tâm lý vẫn luôn bao phủ sương mù rốt cục tản ra chút.

Trần Đại Đống đi rồi, Hướng An không muốn về nhà, bạn cùng phòng cậu ta tất cả đều đã trở về, cậu không muốn một mình ở trong phòng ký túc xá. Mà sau khi trải qua sự kiện buổi chiều kia, Hướng An liền tự nhận mình cùng anh công nhân này trở thành chiến hữu có cùng chung hoạn nạn, muốn cùng cậu ở chung hai đêm, nhưng lại ngượng ngùng mở lời, đứng chỗ tay nắm cửa một mực không đi, Lâm Hưu Nguyên biết hắn có ý gì, nói: "Phòng tôi chỉ có một cái giường."

Hướng An nhất thời nói: "Tôi cũng không muốn ngủ trên giường của anh!"

Lâm Hưu Nguyên "À" lên một tiếng, chậm rãi ngồi xuống giường: "Vậy cậu giúp tôi đóng cửa lại một chút, tôi muốn ngủ một lát."

Hướng An nhìn cậu còn thật sự nằm xuống, vội la lên: "Anh, một mình anh sống ở đây, không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Chính là... Mới vừa rồi quản lý đem con trai hắn ra ngoài kiểm tra, buổi tối còn đưa Tần Tiểu Kiệt kia về, anh sẽ không sợ hắn có thể xuống giường sau đó tới báo thù anh a!"

Thanh niên trên giường sửng sốt: "Không thể nào? Hiệu trưởng đã nói như vậy..."

"Sao lại không a!" Hướng An thấy mình tựa hồ đem người dọa sợ, vội vã gia tăng cường độ, nói cho cậu vài ví dụ các vụ án trả thù trên các tin tức trênậng xã hội, chuyên chọn nói ra những chuyện khủng bố, cuối cùng hừ hừ nói: "Nếu anh thật sự sợ, tôi ngược lại có thể ở tại phòng của anh hai đêm, sẽ không ngủ trên giường của ngươi, đem đệm chăn trong ký túc xá tới đây trải ra đất là được, hơn nữa tôi có số điện thoại của cậu họ, nếu thật sự có sự cố liền lập tức nói cho cậu biết! Tuyệt đối trăm lợi không hại!"

Lâm Hưu Nguyên nghe được hai chữ "Cậu họ" trong miệng hắn nhất thời dừng lại, lại làm bộ như không hiểu: "Cậu họ của cậu là ai?"

"Ai, chính là Trịnh lão sư a, trước đây khi còn đi học cậu họ rất chán ghét bạo lực học đường, bằng không cũng sẽ không đem cái tên Tần Tiểu Kiệt kia đánh thành như vậy nha? Tôi nói với hắn hắn chắc chắn sẽ quản."

"Vây cậu tại sao không đến ký túc xá của cậu họ ở tạm a?"

"Chúng ta cũng chính là quan hệ họ hàng mang quan hệ thân thích ngoài mặt, hơn nữa hắn như vậy, để cho tôi đi tôi cũng không muốn đi... Cùng cậu họ ở chung một chỗ, điện thoại di động tôi cũng không dám chơi, thật sự còn không bằng về nhà! Hơn nữa, cậu họcũng sẽ không nguyện ý đi... Tiểu Nguyên ca, tôi vừa nói, anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi..."

Lâm Hưu Nguyên đứng lên nói: "Cậu đi lấy chăn đệm đi."

Nam sinh sững sờ, không nghĩ tới cậu lại thống khoái như vậy, hỏi một câu "Có thật không" lại sợ hắn đổi ý, không chờ trả lời liền quay người chạy lên trên.

Trong phòng không còn ai, Lâm Hưu Nguyên bước xuống giường đem sàn nhà quét dọn sạch sẽ, cậu đem chăn đệm trên giường mang đến góc tường xa xa bắt đầu trải đệm.

Hệ thống: "???"

Lâm Hưu Nguyên: "Cũng không thể để đứa nhỏ ngủ trên mặt đất đi."

Hệ thống: "Ngươi tại sao phải đáp ứng hắn?"

Lâm Hưu Nguyên: "Trong bản phác thảo ban đầu vai chính chính là hành tẩu tiếp thu thông tin. Tuần sau chính là giờ tử của ta, không thể ngồi chờ chết."

...

Lúc Hướng An ôm chăn đến, nhìn Lâm Hưu Nguyên đã trải xong chăn đệm nằm dưới đất, vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Hưu Nguyên đi qua tiếp nhận chăn đệm hắn đang ôm trên người, đặt lên trên giường cá nhân.

Hướng An: "Ta ngủ trên giường à?"

Lâm Hưu Nguyên ừ một tiếng, thành thạo mà bắt đầu giúp hắn trải chăn đệm.

Hướng An vội vàng nói: "Ta tự mình làm!" Hắn nhất thời bắt đầu ngượng ngùng, nói chuyện đều có chút lắp bắp, "Tôi, tôi vẫn là nên trải chỗ ngủ trên đất đi, đều đã nói xong rồi, mới không muốn chiếm dụng giường của anh!"

Lâm Hưu Nguyên không để ý tới hắn, đem giường chiếu trải tốt xong, có chút mệt mỏi, cậu đi đến chỗ góc tường đã trải chăn đệm nằm xuống: "Cậu tự mình chơi đi, tôi ngủ một lát nha."

"Ừm..."

Tỉnh lại đã là buổi tối, Lâm Hưu Nguyên vốn là bị một trận mùi thức ăn thơm phức hun tỉnh, cậu chống người ngồi xuống.

Cách đó không xa Hướng An đang ăn cơm, là từ nhà ăn đưa tới ba món một canh, nhìn cậu tỉnh rồi vội vàng nói: "Anh ăn sao? Tôi mời anh!"

Lâm Hưu Nguyên đi qua liếc nhìn nhìn, lượng cơm không ít, rõ ràng cho thấy là phần ăn cho hai người, liền nói một tiếng tiếng cảm tạ, đi ra ngoài rửa tay rồi cùng hắn cùng nhau ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong Lâm Hưu Nguyên vốn định đi ra ngoài, ý định ban đầu của cậu là muốn hỏi thăm thêm tin tức về công nhân trong trường học tên là Giang Thuỷ (nước sông), nhưng Hướng An hết lần này tới lần khác muốn đi theo hắn, tựa hồ rất kiêng kỵ ở một mình trong phòng.

Lâm Hưu Nguyên không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn đi ra ngoài tản bộ thuận tiện mua ít đồ.

Lầu một gần như toàn bộ giáo viên đã về nhà, chỉ có gian phòng của Trịnh Tùy đèn vẫn còn sáng.

Hướng An kỳ quái nói: "Không hiểu nổi, nhà cậu họ rất có tiền, cho dù không muốn về nhà, mua một căn nhà ở phụ cận nơi này... Không, dù cho là thuê một căn phòng ở thoải mái một chút cũng thừa sức a... Vẫn luôn sống trong căn nhà lớn, hiện tại lại luôn ở trong gian ký túc xá nhỏ như vậy không khó chịu sao?"

Lâm Hưu Nguyên thuận miệng nói: "Thuận tiện cho công việc đi."

Hướng An vẻ mặt không đồng ý.

Cậu dẫn theo Hướng An đi ra bên ngoài trường đi dạo tới siêu thị, mua chút hoa quả đồ ăn vặt, sau khi trở về phòng mở TV cho Hướng An xem, sau khi trong phòng có tiếng động, nam sinh ngược lại không kiêng kỵ ở một người. Sau đó Lâm Hưu Nguyên tìm ra một hộp bánh quy nhỏ mà mình cảm thấy ngon nhất cùng một túi táo lớn lên lầu tìm Trịnh Tùy

Khi cánh cửa mở ra, người đàn ông cụp mắt, nhìn vào 2 tay cầm đầy đồ của cậu: "... Lấy về, đừng đưa nữa."

"Nhưng cái bánh quy này thật sự ăn cực kỳ ngon, " Lâm Hưu Nguyên tích cực đề cử, "Ta là sau khi ăn thử mới mua, Trịnh lão sư, anh trước tiên nếm thử đã?"

Trịnh Tùy nhìn cậu không nhúc nhích.

Lâm Hưu Nguyên đợi nửa ngày nam nhân cũng không nhận lấy, cúi đầu xuống, giống như là con cá nóc xì hơi: "Không thích a, ngày hôm nay anh giúp tôi rất nhiều, tôi còn chưa cám ơn anh."

Nam nhân nhìn vào xoáy trên đỉnh đầu cậu: "Cậu đã cám ơn."

Lâm Hưu Nguyên ở trong lòng phùn tào: "Hệ thống, tiểu đệ này thật là khó làm a!"

Hệ thống: "Tiểu đệ? Ha ha."

"..."

Lâm Hưu Nguyên nửa ngày không đem đồ vật đưa ra ngoài, vẻ mặt thương tâm mà quay người, cúi đầu đi mấy bước, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến thanh âm quen thuộc: "Trở về."

Lâm Hưu Nguyên điên cuồng chạy về, ngẩng đầu lên, phảng phất cùng chó con muốn bị vuốt lông ở ven đường giống nhau, tha thiết mong chờ nói: "Làm sao vậy Trịnh lão sư?"

Đồng tử Trịnh Tùy hời hợt nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào, môi lại mím thẳng, hắn hơi cúi người, đem bánh quy trên tay thanh niên lấy đi, không chạm vào táo.

Lâm Hưu Nguyên không đồng ý nói: "Hôm nay táo siêu cấp ngọt."

Trịnh Tùy ánh mắt ngầm nhắm lại: "Trở về."

Lâm Hưu Nguyên cẩn thận mỗi bước đi mà đi, mỗi lần quay đầu đều sẽ giơ một túi táo một lần: "Thật sự không muốn sao?"

"..."

Đi đến cuối hành lang, Lâm Hưu Nguyên mới phất phất tay một cái vẻ mặt đầy mặt tiếc nuối đi xuống.

Sau khi trở về phòng dưới giếng, TV chẳng biết đã tắt từ lúc nào, Hướng An ngồi một mình bên giường không nhúc nhích.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Lâm Hưu Nguyên có chút kỳ quái, hỏi hắn làm sao vậy, đối phương nghe tiếng run rẩy một chút, giống như là mới vừa hoàn hồn.

Hướng An chầm rãi quay đầu qua chỗ khác, lập tức, há miệng ra, lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Hưu Nguyên không hiểu tại sao, sờ sờ mặt của mình, đang muốn hỏi làm sao vậy, đột nhiên lại ý thức được, Hướng An nhìn cũng không phải mình, mà là phía sau mình.

Cậu xoay người.

Một cái đầu lâu thối rữa dữ tợn đột nhiên không kịp chuẩn bị mà dán lên gò má cậu.

Lâm Hưu Nguyên cùng đầu lâu kia nhìn nhau, 3 giây sau, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau, đôi mắt nhắm lại, một bộ dáng ngất đivô cùng chân thực.

Ầm một tiếng, ngã không nhẹ, cậu nỗ lực nhẫn nhịn mới không cau mày, cách đó không xa rốt cục vang lên tiếng kêu sợ hãi của Hướng An, vừa kêu cứu vừa run rẩy thân thể tiến tới kéo cậu, phát hiện kéo không nổi liền sụp đổ mà xông ra ngoài.

Sau khi Hướng An rời đi, Lâm Hưu Nguyên nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cửa cư nhiên tự động đóng lại.

Cậu từ trong khóe mắt lặng lẽ nhìn lên trên, cái đầu mục nát xuất hiện vị trí kia đã không còn, nhưng hết thảy cũng không dừng lử đó, mắt cá chân của cậu bị một đôi bàn tay lạnh lỡ chậm rãi quấn lấy, đem cậu kéo đến một nơi nào đó.

Bây giờ là mùa hè, Lâm Hưu Nguyên chỉ mặc một thân quần đùi áo cộc mảnh manh, tốc độ con quỷ kia kéo cậu cũng không chậm. Cậu cảm thấy chính mình rất giống với nô lệ thời cổ đại bị công tử bột cột lại phía sau xe ngựa lôi đi tra tấn, những nhân vật trong phim truyền hình còn có thể kêu đau xin tha, nhưng cậu căn bản không có cách nào lên tiếng.

Dây thanh quản của cậu tựa hồ mất đi tác dụng, nhiệt độ cơ thể cũng đang từ từ trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng cậu có một loại dự cảm, đây có khả năng là quỷ đang cho hắn một loại tin tức nào đó.

Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng người huyên náo cùng tiếng gõ cửa, Lâm Hưu Nguyên đã bị đôi tay kia từ trong phòng dọc theo góc tường kéo đi được một vòng.

Sau khi cánh cửa bị mạnh mẽ phá tan, cả người cậu cũng đã bị kéo đến một nơi cực kỳ tối tăm, đâu đâu cũng đều là tro bụi và mạng nhện.

Là dưới gầm giường.

Cặp tay kia đã rời đi.

"Mới vừa, mới vừa còn ở chỗ này!" Trong phòng âm thanh Hướng An mang theo tiếng khóc nức nở, thở hổn hển hô to, "Thật sự! Cậu họ tôi không lừa cậu! Nó ở ngay đây! Còn có cái đầu kia... Là quỷ! Nơi này khẳng định có quỷ! Tiểu Nguyên ca! Tiểu Nguyên ca..."

"Cháu đừng hoảng loạn, " là âm thanh của Trần Đại Đống, "Cháu lại cẩn thận đem tình huống vừa rồi nói cho rõ ràng, cái gì đầu cái gì quỷ?"

Đón lấy chính lời nói triệt để mất đi trật tự của Hướng An, hắn chấn kinh không nhỏ, nói chuyện liên tục không dứt, chỉ là liên tục không ngừng nói có quỷ.

Nằm ở dưới gầm giường Lâm Hưu Nguyên đang nghĩ ngợi có nên động đậy một chút yên tĩnh nhắc nhở về sự tồn tại của bản thân hay không, vừa mới định làm gì đó thì cánh tay đang buông xuống bên người bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy.

Cảm xúc ấm áp, thon dài mạnh mẽ, cánh tay đó nắm chặt lấy vai cậu, đem cậu đi chuyển ra bên ngoài.

"Hà Tiểu Nguyên." m thanh cực kỳ trầm thấp, cậu lại có thể nghe rất rõ ràng.

Lâm Hưu Nguyên mở mắt ti hí nhìn sang, Trịnh Tùy dùng một loại tư thế rất khó khăn nửa ngồi nửa quỳ bên ngoài bóng tối, trầm mặt đem cậu kéo ra bên ngoài.

Lúc này, đôi bàn tay lạnh lẽo kia lại xuất hiện lần nữa, leo lên cánh tay còn lại của Lâm Hưu Nguyên, dùng sức kéo cậu xuống sâu vào trong gầm giường.

Trịnh Tùy mặt biến sắc, tựa hồ cảm nhận được sự dị thường này, rất nhanh dừng lại, trực tiếp lấy đèn pin ra chiếu vào trong gầm giường.

Quỷ thủ không hề rời đi, mà động tác kinh sợ lui về phía sau của nam nhân theo Lâm Hưu Nguyên dự đoán cũng không có.

Một giây sau, cậu phát hiện đèn pin bên cạnh giường đã tắt đi, đột nhiên, có nửa người mò vào.

Lâm Hưu Nguyên: "!!!"

Trong bóng tối, cậu rõ ràng cảm nhận được quỷ thủ trên người sống sờ sờ bị xé nát, mà người nam nhân sợ ma quỷ trong ấn tượng toàn bộ hành trình không nói tiếng nào,ôm quai hàm của cậu, sau đó đem cậu kéo ra ngoài...

___________

Tra: Từ đầu tình tiết kinh dị ít quá nên khi Lâm Hưu Nguyên mặt đối mặt với quỷ khiến mình không kịp trở tay =))

#conquyhienlanhdethuongtrongtuongtuongdabienmat

Nếu tâm trạng Lâm Hưu Nguyên biết nói, Tra nghĩ sẽ là:

Lâm Hưu Nguyên: đối tượng tham khảo ( s̸ợ m̸a̸, y̸ếu̸ ớt̸, g̸i̸ó t̸h̸ổi̸ c̸ỏ l̸a̸y̸ c̸ũn̸g̸ s̸ợ h̸ãi̸) của ta tay không xé nát quỷ