Ngụy Thiếp

Chương 9



Trong một cái ngõ nhỏ hẻo lánh ngoại ô phía Nam kinh thành có một tòa nhà cũ để không, không biết sang tay hồi nào, mấy ngày sau, có một nhà năm người dọn đến.

Nhà này người ta nói bình thường thì cũng bình thường, nói kỳ quái thì cũng thật kỳ quái.

Hàng xóm láng giềng chỉ biết nhà này có một người bệnh, bởi vì nhà bọn họ có người ngày ngày chạy ra hiệu thuốc bắc bốc thuốc; Hàng xóm còn biết nhà này có một đôi bác cháu xinh đẹp, tuổi không kém nhau mấy, bác thì tướng mạo thanh lệ tươi cười ấm áp, cháu thì ngày thường kiều mỵ lại cố tình cứ thích làm mặt lạnh; Hàng xóm còn biết…… Hàng xóm chỉ biết có thế, không hơn.

“Vương chưởng quỹ, ta tới bốc thuốc (lấy thuốc).”

Tô Thanh Diệu một thân vàng nhạt cất bước tiến vào hiệu thuốc, như một làn ánh sáng ôn hòa chiếu vào trong.

“Đại cô nương, cô tới đúng lúc, ta đã bốc thuốc giúp cô xong hết rồi.” Vương chưởng quỹ thật lòng quý mến cô nương cả ngày mang cười này.

“Không không, hôm nay ta mang theo phương thuốc mới đến, làm phiền ông bốc một bộ giúp ta lần nữa.”

“Di? Đổi dược à?” Vương chưởng quỹ nhận lấy phương thuốc, lập tức nhíu mày, “Không phải ta nói chứ, đại cô nương, cô đây là mời đại phu từ đâu đến thế, mấy phương thuốc này lúc nào phương sau cũng cổ quái hơn phương trước. Cứu người là chuyện trọng đại, không thể để cho mấy tên tham lam lợi dụng được đâu. Ta cũng quen biết vài đại phu tin được, nếu cô cần, ta có thể dẫn đến giúp cô.”

Tô Thanh Diệu cười cười, “Làm phiền Vương chưởng quỹ lo lắng rồi, y thuật của đại phu kia ta tuyệt đối tin được, phương thuốc quái, thật sự bởi vì chứng bệnh của bệnh nhân rất khác thường thôi.”

“Nha? Như vậy là tốt rồi.” Nói xong, đã đưa gói thuốc gói xong xuôi qua.

“Đa tạ.” Tô Thanh Diệu thanh toán ngân lượng, xoay người sắp đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì quay đầu lại, “Đúng rồi Vương chưởng quỹ, hôm nay có thấy chất nữ của ta không?”

“Tiểu cô nương? Chưa có tới, có điều sáng nay lúc ta đi chỗ bán gạo có gặp nàng đấy.”

Nói đến tiểu cô nương kia, tính tình thật đúng là kém bác nàng mười vạn tám ngàn lý, tuy rằng bộ dáng tuyệt mỹ không phản đối, nhưng cũng suốt ngày nghiêm mặt lạnh không thích nói chuyện, ngược lại không dễ ở chung bằng đại cô nương trước mặt.

Tô Thanh Diệu gật đầu cảm ơn, sau đó liền rời đi, bước vào trong một ngõ nhỏ không xa, nhưng chưa đi được mấy bước lại lùi về, nàng đảo ánh mắt sắc bén qua bóng người áo trắng chỗ góc đường.

Vẻ mặt đối phương đúng là còn lạnh hơn ngày thường vài phần, tựa hồ đang hạ lệnh với người nào, còn người đó là ai…… Bảng hiệu quán trà che mất, nàng không thấy được.

Nghĩ nghĩ, nàng quyết định về nhà trước, dù sao cho dù đối phương muốn đùa giỡn tâm cơ gì, cũng phải chờ nàng cứu người xong rồi nói sau.

Hôm trước, sau khi đàm phán hiệp nghị cùng Sơ Sương xong, bọn họ liền hẹn chữa bệnh ở kinh thành nơi mà thế lực Nguyệt Ma Điện và Hiểu Kiếm sơn trang đều không đầy đủ.

Đại ca chọn nơi này, thoạt nhìn thì rất công bằng, cũng được Sơ Sương đồng ý, nhưng mà…… Tô Thanh Diệu lắc đầu, người muốn tóm mình lại cũng ở trong này nữa, hại nàng mỗi ngày xuất môn phải thật cẩn thận, chỉ sợ đụng phải “chủ nợ”.

“Nhà năm người” đương nhiên là chỉ có năm người, nói đúng ra là trong nhà cũng không có dư hạ nhân, bởi vậy ngay cả gõ cửa nàng cũng không cần làm, trực tiếp đẩy cửa vào viện.

Người bệnh nặng tất nhiên là chỉ đường ca thân thể suy yếu Văn Vân Nghiêu của nàng, một người khác là đường tẩu Phạm Mi, “ba người” còn lại cũng chính là nàng, Doãn Úy Lam và Văn Sơ Sương. Tuy nói là một tổ hợp bởi vì không làm cho người ta ghé mắt mà lâm thời phối hợp, nhưng đối với người ngoài thoạt trông cũng rất ra dáng, một nhà năm miệng, tính cách khác xa quái dị, nhưng cũng được cho là hòa thuận.

Vừa vào cửa, đã thấy Doãn Úy Lam đang nhàn nhã nhàm chán ở trong viện, Tô Thanh Diệu không khỏi phì cười.

“Cười cái gì? Bộ dạng ta buồn cười lắm sao?” Hắn đúng là một miệng rắc rối, chỉ không biết là lại đi học hàng xóm láng giềng nào nữa đây.

“Muội chỉ thấy huynh rõ ràng là rất nhàm chán, sao không đi ra ngoài một chút?”

Trong đôi mắt hắn hiện lên sự khao khát, “Muội theo với ta?”

“Không được,” Nàng lắc đầu, “Muội còn phải hầm dược, hơn nữa muội vừa trở về, mới không thèm đi ra ngoài lần nữa đâu, mệt lắm.”

Vẻ mặt Doãn Úy Lam đầy thất bại, “Mệt mỏi thì đừng làm.”

“Như vậy sao được? Thuốc này không thể gián đoạn dù chỉ một ngày.”

Tối nay, nàng còn phải đi thi châm giúp đường ca. Bệnh của đường ca là bệnh cũ nhiều năm, trong thời gian ngắn không thể thuyên giảm, nhưng có nàng ở đây, cũng không đến nỗi mất mạng ngay lập tức là được, nếu có thể ấn theo phương thuốc của nàng điều dưỡng lâu dài, sống đến bảy, tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề.

Tô Thanh Diệu đang muốn đi phòng bếp, lại phát hiện trên lưng mình lại có một đôi tay đang bò lên, nàng không nhịn được bật cười, “Đại ca?”

“Bây giờ ta không phải đại ca, ta là một tên nam nhân đáng thương, oa…… Muội vắng vẻ ta, muội vắng vẻ ta, muội vắng vẻ ta!” Giọng nói ai oán hờn giận lên án làm cho nàng dở khóc dở cười, trông chứ dưới bề ngoài ổn trọng kia, Doãn Úy Lam đùa giỡn lên lại không khác con nít tí nào, “Tóm lại, muội, Doãn phu nhân! Muội lại dám vì nam nhân khác mà vắng vẻ trượng phu muội!” (chết cười mất thôi =]])

Cho dù biết nàng thân là đại phu khó tránh khỏi phải thấy bệnh nhân lỏa thân, nhưng mà mỗi ngày chính mắt nhìn thấy nương tử nhà mình sờ tới sờ lui tấm lưng trần trụi của nam nhân khác, hắn vẫn rất rất không thoải mái a…… Nhất là Văn Vân Nghiêu rõ ràng đã một đống tuổi rồi, còn tuấn mỹ kỳ cục, thật không biết lúc trước làm sao đường tẩu lại đi chịu hắn nữa!

“Đó là bệnh nhân của muội.” Chăm sóc bệnh nhân phải toàn tâm toàn ý, nếu ngay cả điều này cũng làm không được, vậy thì uổng công nàng làm đại phu a.

“Ta cũng……”

“Khụ!” Tô Thanh Diệu ám chỉ hắn đừng diễn quá đáng.

“Cũng…… Cũng không bệnh, cho nên không phải bệnh nhân, cho nên muội cứ tiếp tục vắng vẻ ta đi.” Biết nàng không thích có người lấy chuyện sinh bệnh mà nói đùa, Doãn Úy Lam thức thời sửa miệng nhận mệnh.

Tô Thanh Diệu thở dài, ôn nhu cười cười, rồi mới ngọt ngào nói: “Tướng công.”

Mắt hắn sáng lên. Dễ nghe, thật là dễ nghe!

Nàng ngửa đầu, chuẩn bị tặng kèm một cái môi thơm, khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau –

“Ta đã trở về.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến cùng với tiếng ván cửa bị đẩy ra.

Ngay sau đó, một “tia sáng” màu vàng nhạt sắc lướt vào trong sân, bước chân xoáy lên vài miếng lá rụng.

Văn Sơ Sương nhìn bóng người tự nhiên có chút cô đơn trong viện đầy khó hiểu, “Ngươi lại có chuyện gì nữa?” Ông dượng này của nàng thật đúng là hỉ nộ vô thường y như tin đồn a.

“Hừ.” Vẻ mặt Doãn Úy Lam cực kì khó chịu, lập tức rời đi.

“Mạc danh kỳ diệu.” Văn Sơ Sương nói thầm một câu, đi về phía phòng bếp. Vừa vào cửa đã thấy bác đang nhóm lửa, nơi trán có mấy sợi tóc bay lên, có vẻ hơi lộn xộn, lập tức nhớ tới một màn trong viện, trong lòng lập tức có vài phần sáng tỏ.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi cảnh hai người bình thường ở chung với nhau ra sao. Một người ngoài mặt ôn nhu đoan trang, một kẻ ngoài mặt chín chắn lạnh lùng, đều dối trá thần sầu. Nhưng hễ đến gần nhau lại cứ tựa như hai đứa con nít ham chơi to xác, nhưng khắp nơi đều ăn ý với nhau, nồng nàn như cha mẹ nàng vậy.

“Sơ Sương, cháu đã về rồi?” Tô Thanh Diệu cười cười với nàng, lại trở về làm bác nhỏ dịu dàng tao nhã của nàng.

“Ta giúp cho.” Ngồi xổm xuống bên người nàng, nhận lấy củi lửa, làm cho nàng có thời gian tập trung lựa dược liệu.

Nàng chưa nói gì, chỉ nhìn sang chất nữ một cái.

Ở chung lâu, nàng chú ý tới kỳ thật Sơ Sương cũng là đứa nhỏ không sai, hiếu thuận cha mẹ, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng không nhiễm tính thích gây chuyện thị phi của người giang hồ, lại thêm một chút lạnh nhạt, rất giống đường ca lúc nào cũng bày mưu nghĩ kế năm đó. Nếu khi đó phụ thân có thể nghe đường ca thêm vài câu, Nguyệt Ma Điện cũng không đến nỗi rơi xuống kết cục ngày hôm nay. Chỉ có điều là, trong tính cách của Sơ Sương lại cũng có một mặt cực đoan của người trong Ma Giáo, còn cần tôi luyện.

“Cô…… Bây giờ đang sống thật sự hạnh phúc phải không?” Văn Sơ Sương nhớ tới màn trong viện, liền bất giác thốt ra vấn đề này.

“Đúng vậy.” Tô Thanh Diệu trả lời không chút suy nghĩ.

“Cha nương ta cũng thật hạnh phúc, nếu thân mình cha có thể tốt hơn một chút.”

Đột nhiên, thân mình thoang thoảng hương thuốc sáp lại vỗ vai nàng, “Tin tưởng bác đi, cha cháu sống đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề.”

Lại là “bác”. Văn Sơ Sương bất đắc dĩ. Nàng ta lớn hơn nàng được bao nhiêu chứ? Nhưng mà, kỳ diệu là, nghe được lời cam đoan của Tô Thanh Diệu, vậy mà nàng lại cũng giống như những người khác, bắt đầu cảm thấy an tâm hơn.

Từ tốn, nàng mở miệng nói: “Gần đây, cô tạm thời đừng ra cửa đi.”

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, “Vì sao?”

“Tóm lại, cô đừng tùy tiện đi ra ngoài, cô luôn lạc đường, lại không nghe Doãn Úy Lam dặn, cứ muốn hàng xóm đưa cô không.”

Nàng không nói gì một lúc. Tuy nói chuyện đó đúng là sự thật, nhưng mà……

“Có đi bốc thuốc, cô viết phương thuốc đi, ta đi bốc cho.”

Tô Thanh Diệu sắc bén nhận ra Văn Sơ Sương có việc gì giấu diếm. Là cái gì nhỉ?

Bưng thuốc vừa mới hầm xong, Tô Thanh Diệu thong thả đi đến phòng đường ca, không ngoài ý muốn, Doãn Úy Lam từ chỗ góc rẽ đi ra. Mỗi ngày khi nàng thi châm, hắn luôn khăng khăng muốn thủ bên cạnh.

Tuy hắn không nói, nhưng nàng biết hắn đang lo lắng chuyện lần trước lại tái diễn.

Nếu là nàng lúc trước, nàng sẽ không đi quản sống chết của người khác, chỉ biết nghĩ mọi biện pháp bảo vệ mình thôi. Nhưng Tô Thanh Diệu học nghệ từ trên Tàng Vân Phong xong xuống núi, lại nhất định sẽ lựa chọn cứu bệnh nhân trước ngay trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Đây mới là chỗ mà Doãn Úy Lam kính nể Thiên Cơ Lão Nhân thật sự. Ông ấy truyền thụ cho Thanh Diệu tuyệt đối không chỉ là y thuật, còn cộng thêm thức tỉnh sự lương thiện vốn có của nàng.

Nếu như vậy có thể làm cho bóng ma dưới đáy lòng của nàng tan thành mây khói, hắn sẽ vô cùng cảm kích, nhưng người sống trên giang hồ, càng nhiều một phần thiện lương, thì cũng càng nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Cũng bởi vậy, hắn luôn khăng khăng khi nàng thi châm, đi theo bên cạnh bảo vệ nàng.

“Nha đầu kia nói với muội cái gì?” Hắn chú ý tới thần sắc khác thường của Văn Sơ Sương mới vừa rồi.

“Huynh biết rồi?”

Qủa nhiên tiểu hồ ly không đấu lại lão hồ li a.

“Tướng công của muội không phải là người bình thường.” Tí khác thường ấy cũng không nhìn ra nổi, Doãn đại trang chủ hắn cũng không cần lăn lộn gì nữa.

Ba hoa! Tô Thanh Diệu hừ một tiếng khinh bỉ, “Nàng muốn muội dạo này đừng ra đường một mình.”

“Quả nhiên.”

“Huynh biết nguyên nhân?”

“Không phải muội cũng biết?”

Tô Thanh Diệu dừng bước, trong ánh mắt viết lên sự khâm phục, “Chuyện đó cũng không thể gạt huynh?” Nàng đã rất cố gắng giả vờ không biết mà.

“Làm ơn đi, ngay cả tâm tư của người ta chưa bao giờ để vào mắt ta đều có thể bắt được tám chín phần mười, huống chi là muội?” Ngụ ý là, từng giây từng phút hắn đều chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.

“Nên rất vinh hạnh à?”

“Người Nguyệt Ma Điện thật thích tử triền lạn đánh (bám riết không tha).” Doãn Úy Lam cười nhạt.

“Sơ Sương còn trẻ, không thể hoàn toàn phục chúng cũng là điều nằm trong dự kiến, còn nữa, muội với bọn họ cũng nên làm một kết thúc chính thức.”

Bất cứ bí mật động trời nào đều không quan trọng bằng việc bảo vệ cuộc sống hiện tại, nàng không còn là cô bé không có sức phản khác trước kia nữa, nay ai cũng đừng mong tiếp tục có thể can thiệp vào cuộc sống của nàng.

Đột nhiên đầu vai bị đè chặt, giương mắt lên lại đối diện với một đôi mắt tràn đầy cảnh cáo, “Muội đã quên còn có ta rồi sao?”

Nàng bật cười, “Sao vậy có thể chứ.” Nguồn gốc của sự tin tưởng và quyết tâm này, hơn phân nửa đều là vì hắn a.

“Vậy là tốt rồi.” Doãn Úy Lam vừa lòng buông tay.

Đẩy cửa phòng ra, không bất ngờ thấy một gương mặt cực kì giống Văn Sơ Sương đang ngủ, trải qua sự điều trị của nàng, nhiều ngày nay khí sắc Văn Vân Nghiêu đã tốt hơn rất nhiều.

Tô Thanh Diệu vừa đặt chân vào cửa phòng, đã nhạy bén nhận ra được cái gì.

Đường tẩu không có mặt?

Đột nhiên, Doãn Úy Lam mau hơn đánh chén thuốc trong tay nàng về phía góc tường, một tiếng kêu rên truyền đến, ngay sau đó, hắn đã dắt Tô Thanh Diệu bay ra ngoài phòng.

“Người tới là ai?”

“Doãn trang chủ công phu thật tốt.” Một giọng nữ kiều mỵ truyền đến, nữ tử phong tình vạn chủng đi ra khỏi góc khuất.

“Phù hộ pháp, trong mắt ngươi cũng chỉ có nam nhân thôi sao?” Một nam nhân thân hình cao lớn đến kỳ cục cũng đi ra theo, trên gương mặt có một cái sẹo chéo mặt tràn ngập sự dữ tợn.

“Chậc chậc, quả nhiên tin đồn không thể tin hết,” Doãn Úy Lam cười lạnh, “Ta còn tưởng Nguyệt Ma Điện chuyên sản xuất mỹ nhân, nhìn thấy nhân huynh mới biết là Doãn mỗ kiến thức thiển cận (hạn hẹp).”

Trong mắt đại hán mặt sẹo kia hiện lên sự âm ngoan, “Thì ra đường đường trang chủ Hiểu Kiếm sơn trang cùng lắm cũng chỉ biết một chiêu miệng lưỡi lợi hại mà thôi.”

“Thì ra đường đường Nguyệt Ma Điện Đồ trưởng lão và Phù hộ pháp cùng lắm cũng chỉ là phản đồ giật giây chia rẽ tổ chức mà thôi.” Một giọng nói lành lạnh truyền đến, đúng là Văn Sơ Sương nghe tiếng động mà đến.

Tô Thanh Diệu nhìn Văn Sơ Sương, nhớ tới một màn nhìn thấy sơ sơ nơi góc đường kia, không khỏi âm thầm suy nghĩ lại đầu đuôi câu chuyện. Hơn phân nửa là hai người này biết được chuyện tàng bảo đồ, đuổi theo nàng không bỏ, mà Sơ Sương cuối cùng cũng là tuổi trẻ khí thịnh, chắc là không thể ổn định hai cánh tay khác của Nguyệt Ma Điện này rồi.

“Chia rẽ?” Phù Băng Băng chuyển mắt đẹp sang, rung động lòng người. “Điện chủ lên án như vậy có thể không đúng cho lắm rồi, chúng ta cũng là suy nghĩ vì tương lai của Nguyệt Ma Điện, nay điện chủ có được tàng bảo đồ, lại vọng tưởng nuốt riêng, không tránh khỏi không thể phục chúng.”

“Nuốt riêng?” Doãn Úy Lam nở nụ cười, “Vị đại tỷ yêu mị này, một đống tuổi rồi sao lại còn lật ngược phải trái, già mồm át lẽ phải như vậy. Ngươi họ Văn à? Đồ là của Văn gia , bí mật cũng là bí mật của Văn gia nhân bí mật, ngươi có lập trường gì mà đến chỉ trích chất nữ ta đây?”

Văn Sơ Sương không đoán được hắn sẽ đột nhiên nói chuyện vì nàng, nhưng mà khi nghe được câu “chất nữ” kia, lại suýt đứng không vững, nàng nhìn sang Tô Thanh Diệu, người này cũng làm vẻ mặt buồn cười.

Đôi vợ chồng này vốn lấy chọc nàng làm vui đi!

“Ít nói nhảm, muốn tánh mạng người này, liền giao Văn Tương Vân ra đây.” Tên mặt sẹo vung một cái, cây đao đã ở trên gáy người nằm trên giường.

Mắt Văn Sơ Sương như băng, “Đồ Thiết Tam, ngươi dám động cha ta một sợi lông tơ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

Ngay từ đầu Tô Thanh Diệu đã ngửi được mùi kì lạ trong phòng. Nháo ra tiếng động lớn như thế, đường ca vẫn cứ yên tâm bất động, hơn phân nửa là đã trúng mê hương, chỉ không biết giờ đường tẩu đã ra sao thôi.

“Ui! Đừng nổi giận mà.” Phù Băng Băng cười quyến rũ, đầu ngón tay xẹt qua làn mi anh tuấn của người trên giường, “Nhiều năm qua rồi, khuôn mặt này của Vân Nghiêu ca vẫn cứ tuấn mỹ như trước kia vậy, đến chúng ta cũng không nhẫn tâm tổn thương đâu.”

“Thì ra chó cùng rứt giậu chính là hình dung về nhị vị, xem như hôm nay Sơ Sương đã mở mang tầm mắt.” Giọng Văn Sơ Sương càng thêm rét lạnh.

Tuy Đồ Thiết Tam và Phù Băng Băng là trưởng lão và hộ pháp trong Nguyệt Ma Điện, nhưng lén cấu kết với nhau nhiều năm, luôn có ý đồ thừa dịp trong Nguyệt Ma Điện hỗn loạn cướp lấy quyền to, khi còn lão điện chủ thì không có cơ hội, ngược lại nay lại đánh ý đồ tới trên đầu nàng. Tuy nàng còn trẻ, nhưng cũng có tâm cơ thủ đoạn của riêng mình, hơn nữa phụ thân ở sau lưng chỉ đạo, nay đệ tử đã sắp bị nàng thu phục chín phần. Đồ Thiết Tam và Phù Băng Băng chắc chắn là thấy đại thế đã mất, mới sẽ xuống tay với tàng bảo đồ.

Ngu xuẩn, vậy mà cũng còn có người tin Nguyệt Ma Điện này vẫn có bảo tàng.

Sắc mặt Doãn Úy Lam không thay đổi, trấn định nói tự nhiên: “Thế nào, chất nữ, cầu cứu không, dượng có thể giúp cháu đó?” Tiếng nói vừa dứt, lập tức rước phải một cái trừng dữ tợn của Văn Sơ Sương.

Tô Thanh Diệu cũng trừng hắn, “Huynh không thể thiếu nháo một chút à? Tốt xấu gì tình thế bây giờ còn rất nguy cấp đấy.”

Hắn sờ sờ mũi, “Được rồi, ta sai nữa.” Hắn có chút bất mãn liếc người trên giường một cái.

“Điện chủ, Phù di (dì Phù) nhớ rõ cháu chính là một người hiếu thuận, sao thế? Ngươi bác này đã trở nên quan trọng hơn cha cháu rồi sao?”

Văn Sơ Sương nắm chặt hai đấm, ánh mắt gần như sắp đốt Phù Băng Băng thành hai cái lỗ rồi.

“Hừ! Một cái nha đầu chưa hôi sữa, cũng muốn đấu với bọn ta.” Dứt lời, đại loan đao vàng của Đồ Thiết Tam lại di chuyển thêm một tấc.

“Các ngươi thật sự nghĩ rằng có tàng bảo đồ thì mọi chuyệt sẽ đại cát à? Không khỏi quá ngây thơ rồi đấy.” Cuối cùng Tô Thanh Diệu cũng mở miệng, vẻ mặt ôn hòa như trước, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy tức giận và sự mệt mỏi không nói nên lời.

Cái “bảo tàng” mê hoặc lòng người này, đến tột cùng còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa mới cam tâm đây.

“Đó là chuyện của chúng ta, ngươi giao tàng bảo đồ trên lưng ra đây, chúng ta sẽ không tìm ngươi làm phiền nữa!”

Mặt Doãn Úy Lam phát lạnh, lại bị Tô Thanh Diệu ngăn lại, “Làm sao các ngươi biết được việc này?”

“Chuyện đó ngươi không cần biết!”

“Tàng bảo đồ ở trên người ta, các ngươi lại muốn lấy như thế nào đây? Nếu giết ta, từ nay về sau tàng bảo đồ cũng biến mất.”

Phù Băng Băng mị giọng nói: “Yên tâm, đương nhiên chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ là làm phiền cô nương lộ vai, để cho chúng ta ghi nhớ tàng bảo đồ là được.”

Sắc mặt Doãn Úy Lam càng lạnh.

Tô Thanh Diệu lại nở nụ cười, “Hôm nay các ngươi có thể có được tin tức, tự nhiên ngày mai người khác cũng sẽ biết được tàng bảo đồ ở trên người ta, mỗi người đều đến yêu cầu ta triển lãm tàng bảo đồ, Văn Tương Vân ta đây cũng không khỏi quá uất ức rồi!”

Doãn Úy Lam chấn động.

Nàng…… Đã rất nhiều năm chưa từng chính miệng nhắc tới ba chữ này, nay nàng lại tự xưng là Văn Tương Vân……

Trái tim không khỏi bắt đầu đập mạnh lên, hắn giành trước một bước nói lạnh lùng. “Đường tẩu, nếu ngươi không ra tay, cho dù kẻ phản chiến là con gái ngươi, ta cũng sẽ giết chết không tha.”

Tiếng nói vừa dứt, một đoạn vải trắng thuần từ trên trời giáng xuống, nhưng lại giống như có sự sống trực tiếp đánh bay đại loan đao của Đồ Thiết Tam, tay kia đánh mạnh một chưởng về phía Phù Băng Băng.

“Một chưởng này đáp lễ sự chiêu đãi của ngươi năm đó!”

Phù băng Băng Tâm chấn động mạnh, phun mạnh một ngụm máu tươi, Đồ Thiết Tam bên cạnh cũng bị đẩy lui mấy bước.

“Ngươi…… Là ngươi!” Không còn kiều mỵ, ngược lại vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

Phạm Mi cười lạnh, “Chính là ta, dám lấy đao nhắm ngay tướng công ta, lá gan không nhỏ.”

“Nương!” Văn Sơ Sương kêu sợ hãi.

Tô Thanh Diệu sợ run. Không thể tưởng tượng được đường tẩu thoạt trông thật yếu đuối, nhưng cũng lại là cao thủ tuyệt kỹ, khó trách từ đầu đến cuối đại ca đều chưa từng lo lắng.

Bỗng nhiên, nam tử trên giường cũng mở mắt ra. Ánh mắt nhìn thê tử vừa sủng nịch lại vừa bất đắc dĩ.

Thì ra tất cả chuyện này đều ở trong kế hoạch của bọn họ!

Nàng quay đầu trừng Doãn Úy Lam, “Đại ca, huynh đã biết hết từ lâu đúng không?”

“Ta chỉ định ra bước đầu kế hoạch với nhà đường huynh thôi, không ngờ lại đến mau như thế.”

“Các người đều biết hết, chỉ gạt mình muội!”

“Gạt ngươi là điều kiện đầu tiên của hắn.” Văn Sơ Sương ôn hoà bổ sung một câu, rước phải cái trừng của Doãn Úy Lam.

“Đại ca!”

Hắn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác, “Chất nữ, hai người kia cháu chuẩn bị xử trí ra sao?”

“Bọn họ là người của Nguyệt Ma Điện, tất nhiên là ta phải mang bọn họ về.”

Giết gà dọa khỉ!

Câu sau Văn Sơ Sương chưa kịp nói khỏi miệng, sát khí trong mắt cũng đã hiện ra.

“Văn Sơ Sương, ngươi dám!” Trong mắt Đồ Thiết Tam lộ ra hung quang, khi nói chuyện, đột nhiên dựng đao lên.

Phạm Mi nhấc tay một cái, nháy mắt bạch lăng (vải trắng) bay ra.

Cùng lúc đó, Phù Băng Băng chuyển mắt, đột nhiên nhắm đúng Tô Thanh Diệu.

Doãn Úy Lam thầm nghĩ không ổn, nhanh tay hơn mang thê tử cách xa, nhưng trong phút chốc sau lưng bỗng nổi lên một đám sương mù dày đặc.

“Đi.” Trong lúc hỗn loạn, chỉ nghe giọng Phù Băng Băng lướt thẳng từ trong ra ngoài.

Văn Sơ Sương phi thân đuổi theo, “Trốn đi đâu!”

“Sơ Sương đừng đuổi theo!” Tô Thanh Diệu bị khói đặc làm nghẹn chảy nước mắt ròng ròng.

“Nàng không sao, công lực của nàng là bị tự nàng cố ý chặn lại, nay đã khôi phục từ lâu.” Doãn Úy Lam trấn an.

Trong lòng nàng an tâm một chút, quay đầu nhìn về phía Phạm Mi, “Đường tẩu, người ở trong này chăm sóc đường ca, bọn ta đi xem xem.”

Lấy một địch hai, nàng vẫn không khỏi lo lắng chất nữ chịu thiệt.

Doãn Úy Lam vuốt cằm, “Chúng ta đuổi theo.”

Văn Sơ Sương như thế nào hắn mặc kệ, nhưng mà, không tự tay trừ hai kẻ biết được bí mật kia, hắn sẽ còn lo lắng.

Hắn mang Tô Thanh Diệu đuổi theo ra không xa, liền nghe được phía trước ẩn ẩn có tiếng đánh nhau.

“Muội chờ ở chỗ này, ta đi hỗ trợ.”

Tô Thanh Diệu gật đầu. Nàng không biết võ công, đi chỉ vướng chân vướng tay.

Ngay sau khi bóng Doãn Úy Lam biến mất trong ngõ nhỏ, thân thể của nàng lập tức dựa vào vách tường trượt xuống.

Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.

Nhiều năm vậy rồi, vì cái gì mà bọn họ còn không chịu buông tha đây……

Đột nhiên, một lưỡi dao sắc bén sượt qua cổ nàng, Tô Thanh Diệu thầm cả kinh.

“Cô nương, thật mau, chúng ta lại thấy mặt.”

Nàng không cần nhìn cũng biết người đến là ai, loại mùi hương này, giọng nói quyến rũ như vậy, trừ Phù Băng Băng ra không còn ai khác.

“Cô nương, ngươi vẫn giống như trước đây, trầm ổn làm cho người ta phiền lòng a.”

Đối diện với sự bình tĩnh của nàng, Phù Băng Băng lại động động thanh kiếm.

Tô Thanh Diệu nhíu mày, “Không phải ngươi muốn bản đồ trên vai ta sao? Muốn thì cứ nhìn là được.”

“Chậc chậc, ngươi biết chắc ta sẽ không giết ngươi?” Phù Băng Băng cười duyên, “Ta a, khác với cái tên ngu ngốc kia lắm, ta thích xử lý mọi chuyện hòa bình, có đôi khi dùng đầu óc dễ chịu hơn dùng nắm đấm nhiều.”

“Thấy rồi.” Nàng thong dong phụ họa.

Mới vừa rồi Phù Băng Băng cố ý làm ra vẻ run sợ, sau đó ngay lúc giả vờ giải cứu Đồ Thiết Tam, đồng thời lợi dụng hắn dẫn đi lực chú ý của Sơ Sương, mà mình thì lại lộn về, cứ vậy, bình thường nàng và đại ca cũng không thể hiểu rõ ngay lập tức được. Từ lâu đã nghe nói nữ nhân này đầy tâm kế âm hiểm, cuối cùng vẫn xem thường nàng, đối phương đã thoát hiểm rồi mà lại tự nguyện quay đầu về, xem ra đã thề nhất định phải có tàng bảo đồ.

“Cô nương nghĩ một đằng nói một nẻo à, sao thế? Muốn kéo dài thời gian?”

“Ngay cả chuyện đó ngươi cũng tính đến, có thể thấy là ta không có cơ hội rồi.”

Trong mắt Phù Băng Băng hiện lên một chút âm ngoan, “Đương nhiên, chờ lấy bản đồ xong, mạng của ngươi lập tức không có chút tác dụng nào, đến lúc đó ta còn phải tìm một cái biện pháp giá họa cho tên Đồ Thiết Tam ngu ngốc kia, Doãn Úy Lam muốn báo thù cũng sẽ không nghĩ đến ta đầu tiên.”

“Qủa thật là hắn đã coi thường ngươi, ngươi cũng chưa chắc đã nhìn thấu hắn.” Sắc mặt Tô Thanh Diệu vẫn cứ bình tĩnh.

“Trong lời cô nương là có ẩn ý?”

Tô Thanh Diệu miệng cười nhưng cũng có kèm thêm một tia tính kế mà Phù Băng Băng quen thuộc nhất, “Ngươi nghĩ, tại sao đại ca ta sẽ mang ta ra cổng lớn, lại yên tâm mà đê ta ở lại trong ngõ nhỏ?”

Phù Băng Băng cả kinh.

“Đó là bởi vì, trong ngõ nhỏ có Phỉ Thúy Phi Tiên Ô Diệc Phi ta tọa trấn a.”

Giong nói ngạo khí lại lộ ra bản tính lạnh lùng từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó, một thanh trường kiếm cũng quét lên cổ Phù Băng Băng.

Người cầm kiếm phía sau là một nam tử mặc áo thị vệ, làm vẻ mặt khóc tang.

“Chậc, Chu thị vệ, ngươi đoạt nổi bật của bản tiểu thư.” Nữ tử quần áo màu xanh nhàn nhã thong thả bước ra từ sau lưng hắn.

“Đại tiểu thư, tiểu nhân họ Chu.”

Không nhìn lời kháng nghị nhỏ nhoi của thị vệ nhà mình, Ô Diệc Phi tiếp tục nghiến răng nói: “Tên Doãn Úy Lam này chính là quá âm hiểm, mới thỏa thuận công bằng xong, lại chọn địa điểm ở địa bàn của ta, còn làm bộ như “không cẩn thận” tiết lộ tin tức này cho ta. Hại ta quản cũng không được, mặc kệ cũng không xong!”

Phía sau một đội nhân mã đã vây chặt bốn phía.

Nàng biết ngay mà!

Tô Thanh Diệu cười khổ. Vừa nghe địa điểm được định ở kinh thành, nàng biết ngay là chắc chắn đại ca sẽ tha sư tỷ xuống nước, đại ca làm người luôn chú ý đến việc phải tận dụng hết mọi thứ có thể nhất, kinh thành có sẵn “binh lực”, không dùng tất nhiên hắn sẽ cảm thấy lãng phí.

“Sư tỷ, tỷ nói như vậy sẽ tổn thương tình cảm nha.” Doãn Úy Lam cười nhẹ đi đến trước mắt, phía sau là Văn Sơ Sương mặt tràn đầy sự không cam lòng.

Cũng đúng, bị người ta tính kế, mặc cho ai cũng sẽ không cam lòng.

Thấy hai người đều lông tóc vô thương, Tô Thanh Diệu cũng nhẹ nhàng thở ra, “Phù hộ pháp, ngươi cũng thấy, còn không thu tay lại?”

Phù Băng Băng cười lạnh, “Ta sợ thu tay rồi ngay cả đường sống cuối cùng cũng không có mất thôi.”

“Sao vậy được?” Doãn Úy Lam nhìn mũi kiếm để ở cổ Tô Thanh Diệu của nàng, lạnh mắt nói…… “Nếu ngươi dám động thêm một chút, thì ngay cả đường chết tử tế cũng khó tìm.”

Nàng hừ nhẹ, “Bây giờ rốt cuộc là ai đang uy hiếp ai?”

Sắc mặt Ô Diệc Phi cũng không tốt y hệt, “Không dối gạt vị cô nương đây, ta cùng sư muội ta Tô Thanh Diệu còn có chút ân oán cá nhân không giải quyết, hôm nay nếu ngươi dám tổn thương nàng mảy may, sẽ thành kẻ thù của Bình Định Hầu phủ, ta cũng muốn nhìn thử dưới chân hoàng triều còn có chỗ cho ngươi sống sót được không.”

Bình sinh Bình Định Hầu chinh chiến sa trường nhiều năm, lập được rất nhiều công lao hãn mã, được đương kim thánh thượng cực kì nể trọng tin cậy, cho dù nay thiên hạ đã thái bình, hoàng thượng vẫn chưa lột bỏ binh quyền của hắn, mặc hắn điều binh khiển tướng.

“Đúng vậy, so sánh với nhau, kẻ thù của Hiểu Kiếm sơn trang, hình như cũng dễ sống hơn một chút?” Lời nói châm chọc nhưng không có nửa phần ý cười, Doãn Úy Lam ánh mắt nhiếp nhân (làm người ta sợ hãi).

Đùa à, rơi vào trong tay Ô đại tiểu thư cùng lắm thì chết, rơi vào trong tay Doãn Úy Lam chính là sống không bằng chết, trang chủ thiên hạ đệ nhất trang tuyệt không phải thiện nam tín nữ gì sất!

Phù Băng Băng cắn răng, “Ta có thể thả nàng, điều kiện tiên quyết là các ngươi không thể đụng đến ta nửa sợi lông tơ.”

“Không thành vấn đề.” Doãn Úy Lam gần như là đáp ứng không thèm suy nghĩ.

“Ta có thể tin tưởng ngươi à?”

“Lấy danh nghĩa Hiểu Kiếm sơn trang đảm bảo, Chu thị vệ, phiền thu kiếm.”

Chu Lượng nhìn đại tiểu thư nhà mình một cái, chậm rãi thu hồi binh đao, nhưng người thì vẫn luôn đứng phía sau Phù Băng Băng cảnh giác từng giây từng phút.

Phù Băng Băng kề sát bên tai Tô Thanh Diệu, “Cô nương, tình nhân ngươi thật đúng là đau lòng ngươi được ngay, làm cho người ta rất hâm mộ a, đáng tiếc…… Ta cũng không dễ gạt như vậy, ta không có, người khác cũng đừng hòng có được!”

Thấy trong mắt nàng hiện ra sát khí, Doãn Úy Lam tràn đầy căng thẳng.

“Thanh Diệu!”