Ngụy Kiều Hoàng

Chương 8



Nhưng kiêu ngạo cùng vui vẻ đều chỉ có thể trong mộtngày ngắn ngủi, Nghiêm Luân vốn là nghiêm sư, cho dù trong ngoài triều đình đốivới chuyện nữ hoàng phản đối Quân vương đã bìnhluận nhiều, chuyển hướng ủng hộ ngay về phía nàng, nhưng chuyện nàng cần phảihọc tập vẫn còn nhiều lắm.

Cho nên, cái gì gọi là nhật lí vạn ky? Sau khi tự thântrải nghiệm Ngôn Tuyên Nhi bắt đầu hiểu được.

Trừ bỏ việc đang chấphành tân chính lệnh liên tục bài trừ hang ngoại quốc, gạo Bạch Lan Quốc bắt đầuxuất hiện tình hình cung quá mức cầu, dù sao Đông Phong hoàng triều đã ăn gạocủa bọn họ được hơn mười nămrồi!

Ngày trước, Bạch Lan Quốc đã phái đặc sứ tiến đến mặccả, sau đó, mẫu hậu cũng bởi vì nàng ở trên đường cùng hoàng thúc đối đầu liềntìm đến nàng nói chuyện luôn thể, nói chỉ cần nàng cho rằng cần phải đối đầuthì cứ việc đúng mà theo, bất quá, dù sao người nọ cũng là thân nhân, có một sốviệc cho qua được thì cho qua, đừng gây tổn thương hòa khí.

Nàng hiểu được, mẫu hậu là muốn nàng không nên dồn épngười quá, bởi vì không đủ chứng cứ phạm tmà Đồ đại nhân được phóng ra, gia tộc hơn hai trăm nhân khẩu cũng được phóngthích tất cả, mặc kệ hắn là vì sự tình gì chọc tới hoàng thúc, ít nhất, khôngcó người chết là tốt rồi.

Nghiêm Luân cũng nói, có một số việc vẫn chưa chânchính trôi qua, sự thật chắc chắn sẽ có ngày bại lộ, chính là thời gian sớm haymuộn mà thôi, hắn muốn nàng không cần nóng vội, ít nhất, trước mắt, cả nhà Đồgia già trẻ đều giữ được trong sạch, đối với chuyện phải ngồi tù oan thì nàngcũng nên hạ chỉ ngự ban vàng bạc châu báu, dược liệu thuốc bổ sang quý làm bồithường.

Nhưng sau này đều nghe được châu báu hoàn toàn chuyểngiao cho người nghèo hoặc học đường, Đồ gia một xu cũng không giữ lại.

Ai, nếu không phải khoảng cách từ Đồ phủ đến hoàngthành khá xa, nàng còn tính là tự mình đến bái phỏng nữa cơ. Nghe nói Đồ giacao thấp có không ít người bị hình cụ tra tấn, hơn phân nửa đều đang phải dưỡngthương đâu!

Trên thực tế, nàng cũng không đi ra ngoài được, NghiêmLuân kén sách cơ bản bao hàm toàn diện các vấn đề, muốn đọc, cũng sẽ tốn rấtnhiều thời gian, chính là, nàng vẫn còn nhớ đến cái hôn hôm trước? Đối với hắnnó không có ý nghĩa sao?

Kỳ thật nàng có điểm thất vọng, hắn cũng không chủđộng nói đến cái hôn kia,vẫn thường lui tới với biểu tình bình tĩnh như trước,nhưng là cái hôn kia như men say dành cho nàng, làm cho nàng không tự chủ đượcmà luôn tìm kiếm thân ảnh hắn, mỗi khi như vậy nàngbắt gặp con ngươi đen sáng quắc của hắn, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, chỉ cóthể nhanh cúi đầu……

“Chuyên tâm!

Suy nghĩ cuồn cuộn tới, phía đối diện liền vang lênthanh âm nghiêm khắc, đầu nàng cũng không dám nâng lên một chút, liền gật đầu,“Được!”

Ngoan ngoãn nhìn sách vở trên tay.

Trong ngự thư phòng thật sự rất im lặng a, nàng vụngtrộm theo thư duyên nhìn về phía Nghiêm Luân, đã thấy tầm mắt hắn bắn về phíanàng không có lầm được, nàng kinh hãi, vội vàng đem tầm mắt dời lại trên sáchvở.

Ai nha nha, làm nữ hoàng thật sự thực vất vả mà, khẳngđịnh đọc sách so với người bình thường nhiều hơn vài lần, trong sách có chútchữ phồn thể làm cho nàng đọc lại muốn khóc, không biết nên tự trách mình tronggiờ học quốc văn học hành vớ vẩn, hay là trách lão sư dạy quốcvăn của mình quá kém đây. Nàng gặp được chữ nào đọc được liền đọc, không đọcđược thì đi đoán nghĩa vậy!

Nàng nghĩ rằng mình che dấu rất khá, không nghĩ tới,Nghiêm Luân sớm hiểu rõ tại phương diện đọc nàng có bao nhiêu vất vả, hắn đãsớm từng bước đánh dấu âm đọc cùng ý tứ ở mặttrên chữ rồi.

Trừ bỏ việc này ra, hắn cũng đặc biệt vì nàng mà chỉdạy một ít chính trị học, lại tốn thời gian sửa sang lại một ít điều khoản trịquốc dân sinh, pháp tắc, muốn nàng ngâm nga. Nhưng chữ hắn viết bằngbút lông thật sự quá đẹp,làm nàng nhịn không được mà tưởng tượng, nếu cho hắntham gia trận đấu thư pháp, khẳng định sẽ lấy được phần thưởng tốt, sau khikiếm được rất nhiều phần thưởng, liền nhiều viết mấy chữ tốt, khẳng định bánrất chạy a!

“Chuyên tâm.”

Chính Nghiêm Luân cũng tính không nổi đây là lần thứmấy nhắc nhở nàng phải chuyên tâm, nhưng hễ nhìn đến nàng là thấy cặp mắt hắcbạch phân minh sáng rực kia lại bắt đầu chuyển động nhanh như chớp, hoặc hoảnghốt, dù sao hắn cũng phải phát ra thanh âm đem tâm hồn nàng không biết đã bayđến nơi nào trở về.

Ngôn Tuyên Nhi xấu hổ bức chính mình phải chuyên tâm,chính là, vừa lật duyệt bản viết tay dầy đạc những chữ, sau một canh giờ hếtđọc lại đọc, mí mắt của nàng bắt đầu rũ xuống.

“Nha!” Mộtquyển sách đột nhiên bay tới gõ vào trán nàng một cái, khốn ý của nàng biếnmất, trừng mắt nhìn người ngồi đối diện, lẩm bẩm một tiếng,“Giabạo a!”

Hắn nhíu mày,“Nàng nói cái gì?”

Mặt nàng đỏ lên,“Khôngcó gì.”

Hắn lắc đầu,“Hôm nay không thể dụngtâm đọc sách sao? Muốn nghỉ ngơi phải không?”

“Không cần, ta sẽ dụng tâm.” Nànghơi nhếch môi, mày liễu chau thành một đường, cầm lấy bút lông sao chép, tăngmạnh trí nhớ của mình.

Không nghĩ tới hắn cũng khuynh thân tới gần, nhìn nàngviết chữ, cả người nàng trở nên cứng ngắc, hai khỏa đầu của bọn họ đụng phảinhau, ngay cả lông mi đều có thể đánh nhau. Hắn có cần tất yếu dựa dựa vào nànggần như vậy không?

Hô hấp của nàng bắt đầu hỗn loạn. Nam nhân này bộ dạngquá mức tuấn tú khiến người ta muốn làm ra tội ác tày trời…… Nàng chưa bao giờcó ý nghĩ tư xuân như vậy ,đôi mắt liền trừng mắt cánh môi khêu gợi của hắn.

“Suy nghĩ cái gì?”

“Nhớ môi của ngươi đó — ách……?” Lời vừathốt ra khiến nàng nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ, khẩn cấp ghévào trên bàn, nàng vừa giận vừa thẹn, mặt đã trướng đỏ lên nóng bừng bừng.

“Ngẩng đầu.”

“Không cần!” Ngượngchết người rồi!

“Ngẩng đầu, ta có cái này cho nàng:”

Phải không? Nàng tò mò vừa nhấc đầu lên, không nghĩtới vừa vặn chống lại ánh mắt hắn, cặp con ngươi đen kia mang ánh sáng mãnhliệt, ngay tại giây tiếp theo, hắn che lại môi của nàng, nụ hôn này không giốngvới lần trước, không phải bắt đầu ôn nhu, mà là cuồng nhiệt mãnh liệt, nàng cơhồ sẽ không thở nổi.

Nam nhân này vốn nội liễm nhã nhặn như vậy, thời điểmhôn người ta thế nhưng lại nhanh nhẹn dũng mãnh khí phách như thế, rõ ràng làcái người ngoài lạnh trong nóng, tay nàng để trong ngực rắn chắc của hắn, cảmnhận được tốc độ tim đập dồn dập, cùng hắn một phen triền mien, nàng chỉ có thểthở dốc.

“Có thể chuyên tâm rồi chứ?” Hắn trởlại chỗ ngồi, ánh mắt ôn nhu, nhưng câu này lập tức làm nàng mất vui đem cảmnhận từ chỗ lãng mạn lũy thừa kéo đến âm vô cùng. Cái gì cơ?Nguyên lai hắn vìmuốn làm cho nàng chuyên tâm mới hôn nàng a.

Nàng cảm thấy mất mát.

Khóe miệng Nghiêm Luân gợi lên ý cười,“Côngthuộc về việc công, tư về phần tư, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện yêuđương.”

Ai cùng ngươi nói tình nói yêu chứ? Nàng giận dỗinghĩ.

Thấy nàng chu chu môi đỏ mọng, căm giận bất bình bắttay vào lật xem bản sao, vẻ mặt đáng yêu kia làm hắn thiếu chút nữa đã nghĩ lạicướp lấy môi của nàng. Hắn là nam nhân bình thường, đối với tình dục cũng cókhát cầu, hơn nữa càng muốn càng nhiều, nhưng hai người bọn họ chưa thành thâna!

Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng tịch dương đã ngảvề tây, mà đây là thời gian bọn họ cố định để ra cung tuần tra.

Nói là tuần tra, kỳ thật là Nghiêm Luân cố ý để chonàng đi ra ngoài híở không khí, không nhất định vào trong thành nhiều người, cókhi tránh đám đông mà đi lên trên núi, bờ biển, làm cho áp lực của nàng có thểgiảm bớt đôi chút.

Nguyên bản hắn cũng hy vọng khiến cho nàng từ bỏ thóiquen ngủ ban ngày, miễn cho khi lâm triều luôn luôn là một trận hỗn loạn, nhưngmỗi khi trên đường hồi cung, bất quá là thời điểm đèn mới lên rực rỡ, nàng liềnngã đầu ngủ.

Giờ phút này, Nghiêm Luân đang nhìn đến thiên hạ khôngở trên xe ngựa mà ngủ say. Xem ra, hắn phải rất khó khăn để giúp nàng điềuchỉnh thời gian nghỉ ngơi ngày đêm vốn điên đảo a! Mang theo vẻ mặt sủng nịch,hắn cầm lấy một bên thảm lông ôn nhu đắp trên người nàng.

Nàng nằm trong tư thế tự tại, thoải mái, lấy hắn chânlàm ngối đầu, ngủ càng sâu.

Xe ngựa tiến cung được một lát, Ngôn Tuyên Nhi vừa mớingủ được một chút đã phải xuống xe, chỉ thấy Phẩm Hoài báo lại,“Đồđại nhân đã khôi phục sức khỏe, mấy ngày trước suất lĩnh tộc nhân tìm đến hoàngcung yêu cầu yết kiến nữ hoàng, nói là nhất định phải tự mình tạ ơn, giờ phútnày tất cả đang ở sân bên ngoài phòng nghị sự chờ nữ hoàng đến.”

Nàng đã có điểm ngượng ngùng,“Khôngcần, bọn họ khẳng định lại quỳ ta, ta……”

Nhưng Nghiêm Luân cười thúc giục nói:“Nàngxứng đáng được như vậy, đừng để bọn họ đợi lâu.”

“Nhưng ta cũng không vì bọn họ sửa lại án xử sai, tacái gì cũng chưa có làm a!>

“Có! Nàng đã làm tốt lắm, ta còn nhớ rõ có người ngaycả Quân Vương còn không sợ, tức giận ở trên đường, vì dân sửa lại án xửsai!” Bàn tay to ấm áp của hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,đi đến phòng nghị sự.

Vừa đến sân, nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt,ánh mắt Ngôn Tuyên Nhi đều trừng lớn.

“Đồ gia làm quan đã ba đời, con cháu rất đông, lần nàynàng động tay một chút đã cứu hơn hai trăm mạng người, ngoại giới nói đó lànhân quân, nàng hoàn toàn xứng đáng.”

Là như thế sao? Ngôn Tuyên Nhi nhịn không được, lệnóng doanh tròng, hơn nữa khi nàng nhìn thấy Đồ Vi Vi giúp đỡ lão phụ tóc trắngxoá, dẫn toàn bộ gia tộc già trẻ cung kính hướng nàng dập đầu tạ ơn, nàng chỉcó thể lấy nâng tay cho bọn họ bình thân, bởi vì nàng rất kích động, không nóiđược nên một câu gì.

Những người trước mắt này tỏ khuôn mặt cảm kích tột độlàm nàng xúc động thật sâu, nguyên lai, nàng có năng lực để bảo hộ dân chúngcủa nàng như vậy!

Thấy nữ hoàng biểu lộ chân tình, Đồ gia nước mắt rơinhư mưa, cuối cùng vẫn là Nghiêm Luân sợ bị nước mắt nhấn chìm, đưa tay lên tỏý kết thúc buổi tấn kiến,đồng thời nhắc nhóm cung nhân đưa những người này đinghỉ ngơi dùng cơm.

Đồ Vi Vi thở sâu, đi lên trước cùng hắn từng bước nóichuyện, đem chuyện phụ thân muốn nàng chuyển cáo nói cho hắn,“Cẩnthận Quân Vương, bảo hộ nữ hoàng

“Ta hiểu được.” NghiêmLuân mỉm cười, hồi đáp.

Đợi đoàn người bọn họ đều rời đi rồi, hắn quay lạinhìn nữ hoàng bệ hạ còn đang rơi lệ.

“Ta cũng không biết nàng cũng có thể khóc như vậy.”

“Vui quá mà khóc thôi.”

Vừa nói xong, nàng lại khóc sướt mướt, hắn nhịn khôngđược đem nàng ôm vào trong lòng.“Nàng đã làm rất tuyệt,có quyền lợi khóc lớn một hồi.”

Nàng thật đúng là không chút khách khí khóc rống lên,tự nhiên phát tiết áp lực lo sợ nơm nớp từ mấy ngày đó tới nay, mà hắn đau lòngnàng, bội phục nàng, cố gắng của nàng, dụng tâm của nàng, hắn hoàn toàn đặt vàotrong mắt, chẳng qua, có chút tập tính cuộc sống, hắn hiển nhiên còn phải vìnàng mà tăng mạnh.

Tiểu gia hỏa này khóc nước mắt tung hoành tứ phía, thếnhưng trực tiếp ở trên hắn quần áo mà lau lệ cùng lau nước mũi, hắn mày rậm vừanhíu,“Nàng sẽ không thật sự làm thế chứ?”

“Ngại bẩn? Nhưng dù sao cũng bẩn cả rồi!” Nàngphóng thích áp lực xong, tươi cười trở lại trong mắt, trên mặt cái mũi đỏ lên,xem ra thật đáng yêu, một người hiếu động lên, khi nàng muốn tiếp tục đem quầnáo của hắn chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thành mặt mèo, động tác của NghiêmLuân nhanh hơn, đã cướp lấy môi đỏ mọng của nàng.

Nguyệt nhi mặt mày rạng rỡ, tinh quang sáng lạn, chiếubóng người thành đôi.

Tương phản với tình nồng mật ý ở hoàng cung, trongQuân vương phủ, đang bị mây đen mù sương bao phủ.

Đồ gia chậm rãi tiến vào hoàng thành khấu tạ hoàng ân,căn bản chính là muốn tuyên dương nhân đức của nữ hoàng, hơn nữa Bạch Lan Quốchiện tại đã đưa ra thiện ý, giá gạo giảm xuống, còn có một số tân chính lệnhsong song với đó cũng thu được hiệu quả, vấn đề dân sinh của dân chúng nhấtnhất được giải quyết thích đáng, uy danh nữ hoàng lan xa, càng làm cho dânchúng kính yêu, lại làm đường ngồi lên long ỷ của Quân Vương càng lúc càng nhấpnhô.

Hơn nữa Thụy Tân báo lại, nguyên bản có một số thượngthư liên danh muốn ủng hộ Quân vương tiếp nhận hoàng vị đã muốn ám chỉ thời thếbất đồng so với trước kia,những chuyện kia khả năng là không thể chiếu theo ýtứ hắn mà làm được!

Sự tình nghiêm trọng a! Sắc mặt Quân vương xanh mét,sau khi khiển trách hạ nhân lui ra, chỉ lưu lại Thụy Tân.

Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ Kim Ngôn là từ sau ngày rơixuống nước, hành vi cử chỉ bắt đầu bất đồng so với trước kia.

Trước kia tuy rằng nàng ta tùy hứng kiêu căng, nhưngđối với hắn là hoàng thúc, vẫn có ý sợ hãi! Nhưng cái ngày nàng dám bên đườngchỉ trích hắn, một số ý tưởng mới, tân chính sách kia là từ đâu mà đến? Nàngthậm chí lớn mật hạ chính sách, lùi bước bước vì doanh.

Nghiêm Luân tuy rằng là mấu chốt tuyệt đối, nhưng hắncũng không có huyết thống hoàng thất, cho nên, hắn tuyệt không lo lắng hắn, màKim Ngôn trong mắt hắn, nguyên bản là một nữ hoàng vô dụng, nhưng là mấy ngàygần đây, nàng dường như đã lột xác, phá dũng mà ra!

Nghĩ đến đây, hắn kêu Thụy Tân tiến lên trước vài bước,“Cơ sở ngầm trong cung có phát hiện được điều gì lạ không?”

Thụy Tân chắp tay bẩm báo, nhất nhất nói tới, nữ hoàngcó khi sẽ một mình lầm bầm lầu bầu, có vài lần dùng từ, cung nhân có nghe màkhông hiểu được.

Nàng trở nên không thích thấy nô tài quỳ xuống, khôngthích nô tài hầu hạ tắm rửa, theo đuôi……

Nàng hy vọng ngự phòng ăn nấu ít thức ăn một chút, còntự nghĩ ra “Công khoái mẫu thìa”, cho nênmột bàn thức ăn cũng không dính nước miếng của nàng, ăn không xong còn khôngđồng ý cho hạ nhân đổ đi, nói là lãng phí đồ ăn sẽ bị thiên lôi đánh xuống, ýbảo nhóm nô tài cầm cấp cho một số lão cung nhân ăn……

Nghe hắn càng nói càng nhiều, trên mặt Quân Vương hàný càng lúc càng lùi, ý cười dần dần dày hơn.

Kim Ngôn là người hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, nàng sốngtrong sung sướng an nhàn, nào có thói quen quan tâm cùng yêu quý đồ ăn? Càngkhông cần nói đến, nàng không muốn nô tài quỳ cung kính!

Trọng yếu nhất là, ánh mắt nàng nhìn hắn có điểm khôngđúng như thế nào, nàng cũng tận mắt nhìn thấy hắn xô nàng xuống hồ, không cóđạo lý gì ngay cả một tia sợ hãi đều không có!

“Nữ hoàng hiện tại — là giả!” Hắncười lạnh.

Vẻ mặt Thụy Tân lộ rõ sự kinh ngạc, bởi vì chủ tử dùngcâu khẳng định, nhưng làm sao có thể?

“Ta sẽ tìm ra chứng cớ! Không, ta sẽ làm cho nữ hoànggiả này hiện nguyên hình!”

Vì thế, Quân Vương bắt đầu tiến cung, muốn tìm NgônTuyên Nhi gây phiền toái, vì muốn bắt được nhược điểm giấu đầu lòi đuôi củanàng!

Thái Hậu thấy hắn tiến cung, đặc biệt thiết yến, khôngnghĩ tới Quân Vương còn tự mình mang theo rượu ngon thượng đẳng.“Chuyện của Đồ gia là ta vượt quyền, cho nên, hoàng thúc trước hết lấy ly nàybồi tội.”

“Quân Vương khách khí rồi, nữ hoàng, mau uống.” TháiHậu thấy hắn ngửa đầu uống một ly, cũng vội vã giục nữ nhi làm hòa.

Nghiêm Luân hơi nhếch môi,“ Ngàyđó vãn bối cũng đối với Quân Vương có chút bất kính, trước hết ta cũng xin kínhngài một ly.” Hắn nâng chén rượu uống cạn, vừa uống liền nhận rarượu Quân vương mang đến đúng là cực t “Thuần túy”, rượunày thuần hậu dễ gọi, tương đương là rượu dễ dàng uống được.

Ngôn Tuyên Nhi thấy hắn cũng uống rồi, cũng cầm lấychén rượu, nghĩ chén rượu nhỏ như vậy, hẳn là không quan hệ đi?

Ngửa đầu đem chén rượu uống cạn, nhưng sắc mặt nàngnhất thời đỏ lên, bị nghẹn nàng khụ khụ không thôi, Nghiêm Luân lập tức săn sócvì nàng lấy trà đến, giúp nàng uống xong.

Lão thiên gia, nàng vừ thè lưỡi vừa lặng lẽ rơi lệ,thẳng hô,“Nồng chết người, đây là cái loại rượuquái quỷ gì?”

Hành động mang tính trẻ con làm mọi người đang ngồi ởđó kinh ngạc, Thái Hậu nhíu mi trừng mắt nhìn nàng đem cái lưỡi hồng nhạt phunphun ngoài miệng, còn dùng tay liều mạng xua xua, giống như làm thếcó thể giảm được nhiệt độ vậy.

“Ngôn Nhi, rượu này đâu cay độc như vậy? Trước kiakhông phải ngươi vẫn thường uống sao?” Nàngkhông hiểu.

Nghe vậy, sắc mặtNgôn Tuyên Nhi phi biến.

Quân Vương cười đến tà mị,“Đúngvậy, nữ hoàng có thể nói là uống rượu ngon thượng đẳng mà lớn lên, tửu lượngkinh người, đúng rồi,” Hắn cố ý nhìn về phíaNghiêm Luân thủy chung vẫn không nói lời nào,“Nhiếpchính vương là thanh mai trúc mã của nữ hoàng, hẳn là cũng biết chuyện này.”

“Từ sau khi ta phụ tá nữ hoàng, liền cấm nàng uốngrượu, trừ bỏ không khiến cho nàng say mà ảnh hưởng quốc sự ra, saunày, nàng còn là nữ nhân sẽ sinh nhi dục nữ cho ta, rượu này càng nhất địnhphải cấm nàng đụng đến!

Lời này Nghiêm Luân nói ra rất có trật tự, cũng khôngcó sơ hở nên dễ dàng thuyết phục Thái Hậu, chỉ thấy nàng liên tiếp gật đầu,“Đúngvậy, nên cấm, ngày sau mang thai, càng không thể chạm vào rượu, Ngôn nhi, ngươicứ uống nước hoặc uống trà là tốt rồi.”

Thái Hậu vừa quay đầu lại, cung nữ phía sau lập tứctiến lên, đổi cho nữ hoàng cái chén khác.

Ngôn Tuyên Nhi gật đầu, nhìn về phía Nghiêm Luân, máphấn hồng hồng. Nàng thật sự cảm tạ hắn thay nàng giải vây, nhưng là buổi nóichuyện này hắn rất quái lạ, bọn họ ở cùng một chỗ, căn bản chưa từng chạm quarượu, không nên nói kiêng rượu?

Lần thử này chưa được, Quân Vương tuy rằng vô công màphản, nhưng cũng thu hoạch lại được một điều.

Ngày thứ hai, hắn biết được sau giữa trưa Thái Hậu đãra ngoài, Nghiêm Luân thường làm bạn với nữ hoàng cũng ra cung tuần tra, ướcchừng phải hoàng hôn mới có thể hồi trong cung, liền chọn ngay lúc tịch dươngchiếu xuống, lại tiến cung.

Ngôn Tuyên Nhi vừa hồi cung muốn dùng cơm liền nhìnthấy hắn, tâm tình liền trầm xuống. Lão gia hỏa này lại muốn như thế nào?

Nghiêm Luân nhìn thấy hắn, tâm cảnh giới cũng nổi lên.

“Bổn vương nghĩ rằng, tuy rằng bổn vương bất tà, nhưngcũng trải qua không ít chuyện lớn nhỏ, cũng có thể cung cấp kinh nghiệm trịquốc cho nữ hoàng ngày sau tham khảo, hơn nữa,để duy trì tốt quan hệ, thật sựcó việc muốn thảo luận cùng nữ hoàng, sẽ không về ngượng ngùng muốn đến lãnhgiáo……”

Vừa bắt đầu bữa tối được một lát, chỉ nghe Quân Vươngnói không ngừng, ngay tại lúc nàng ăn no muốn tính kế chạy lấy người thì –

“Nữ hoàng niên hiệu là Thiên Đức, nay xem được dânchúng kính yêu như thế, thật là lão thiên gia phù hộ, ân trạch đưa đến cho nướcta, đương nhiên, có phải do nữ hoàng căn cứ vào tổ huấn trị quốctruyền thừa đến để trị quốc không?”

Mày liễu khẽ nhăn thành một đường, cái gì là tổ huấntrị quốc? Trước kia cả đầu nàng đều là tiền tiền tiền, kỳ hạn giao hàng, khinào thương lượng chấm dứt……

Quân Vương nhíu mày,“Tạisao nữ hoàng lại có vẻ mặt hoang mang như vậy? Không phải là Người đã quên trítuệ tổ tiên truyền thừa đấy chứ?”

“Đương nhiên là không có khả năng này!” Làtrùng hợp sao? Nàng không yên nhìn hắn. Liên tục hai ngày, hắn tựa hồ đều muốntìm nàng gây phiền toái.

“Giám cổ biết nay, lấy nhân đạt nghe thấy đạt, tiênthiên hạ chi ưu mà ưu, ngày kia hạ chi nhạc mà nhạc.”*

*: cái đoạn trị quốc này mình cứ để nguyên văn nh>

Nghiêm Luân động thân, sắc mặt cũng ngưng trọng.“QuânVương đang nghi ngờ thân phận nữ hoàng sao? Vãn bối hy vọng không phải, nếukhông, cho dù ngươi có là hoàng thúc, nhưng cũng không được thân phận quân thầnvượt qua, Quân Vương nghi ngờ thân phận chính là mạo phạm long nhan!”

Sắc mặt Quân Vương xanh mét, trong khoảng thời gianngắn lại không phản bác được lời nào.

Ngôn Tuyên Nhi trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, tronglòng âm thầm ói ra một ngụm khí dài, nhưng khi nhìn về phía Nghiêm Luân, tronglòng nàng cũng mang nghi hoặc sâu sắc.

Khi Quân Vương phất tay áo rời đi, nàng tò mò hỏi:“Ngươikhông kỳ quái vì sao ta giống như không đáp được a?”

“Ngươi thật sự không trả lời được? Hay là nhất thời đãquên?” Hắn cho nàng bậc thang đixuống, bởi vì tạm thời còn chưa tìm được căn cứ chính xác chứng minh nàng làmột người khác!

“Ách, đã quên, là đã quên.” Nàngvội vàng trả lời.

Cảm giác lại giống như rất thuận lợi qua một cửa,nhưng tai nạn của Ngôn Tuyên Nhi chưa chấm dứt, Quân Vương hạ quyết tâm đếnquấy rầy nàng, lúc thì kiếm chút chuyện xảy ra hồi nhỏ tới hỏi nàng, khi lạitìm thân thích lạ hoắc đến cùng nàng ôn chuyện, nếu không phải Nghiêm Luân làthanh mai trúc mã của nàng nhất nhất hóa giải, nàng khẳng định bị lột trần thânphận, bị kéo ra ngoài chém đầu từ l

Làm sao bây giờ? Vốn tưởng rằng long ỷ càng ngồi càngvững, hiện tại nàng không nắm chắc, da đầu nàng run lên, sợ một khi mọi ngườibiết nàng không phải nữ hoàng thực sự, thật khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Sau khi dùng ngự thiện xong, Nghiêm Luân bồi nàng đingự hoa viên ngắm trăng.

Người hắn hận nhất chính là nàng phải không?

Nghiêm Luân ánh mắt nhu hòa nhìn nàng,“Nghĩcái gì vậy?Gương mặt nghiêm túc như thế kia?”

Nàng lắc đầu,“Cảm thấy có chút mệt mỏimà thôi.”

“Vậy được rồi, đi về tắm thay quần áo, sớm một chútlên giường nghỉ ngơi đi.”

“Ân.” Nàngkhác với mọi ngày, bởi vì nàng thật sự mệt mỏi.

Bồn tắmtỏa nhiệt khí hừng hực, trên mặt bốn bức bình phong được khảm dạ minh châu, chonên ánh sáng trong phòng tắm ôn nhuận mà nhu hòa, Ngôn Tuyên Nhi kêu các cungnữ lui ra ngoài, một mình nàng ngâm ở bên trong, suy tư về chuyện Quân Vương.

Ngườikia không chỉ tìm nàng phiền toái một vài lần, chắc chắn có vấn đề. Không lẽhắn thật sự hoài nghi thân thế của nàng. Nhưng nàng không hiểu, một người khônghay tiếp xúc cùng nữ hoàng cũng nảy sinh nghi ngờ, vậy những người mỗi ngày đềuở cùng nàng một chỗ liệu có từng nghi ngờ nàng không?

“A –” Nàngmuốn thét chói tai, nghĩ đi nghĩ lại làm thế thật không ổn.

Nàng hạthấp người xuống, bế khí, chậm rãi để cả người trầm vào trong nước, một lần lạitiếp một lần, tiếng lòng buộc chặt cũng dịu đi đôi chút, ý nghĩ trong đầu cóthể trở nên rõ ràng chút hay không?

Bỗngdưng, đột nhiên có tiếng người kêu lớn –

“Trờiơi, người đâu mau tới đây, nịch thủy*! Nịch thủy!”

(*)Bị chìm ở trong ngước. Ta thấy đểnguyên từ Hán Việt rất hay nên không tiện thay đổi

Cái gìa! Ai nịch thủy? Đến khi Ngôn Tuyên Nhi vội vã muốn ngồi dậy, trong đầu độtnhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, nhưng còn chưa kịp tự hỏi, một bàn tay tocường kiện hữu lực chế trụ thắt lưng của nàng, đem cả người nàng từ đáy nướckéo lên, động tác thình lình xảy ra ngược lại hại nàng bị dọa đến, hơi nướcxông vào miệng, nàng ho khụ mãnh liệt,“Khụ khụ khụ……”

“Khôngcó việc gì chứ?” Nghiêm Luân khẩn trươnghỏi.

“Khụkhụ khụ –” Nàng kinh tủng trừng lớnmắt, chỉ vào gương mặt tuấn tú của hắn — trời ạ, toàn thân nàng trống trơn nha!“Khụkhụ khụ…… Ngươi…… Khụ……”

Thấynàng cơ hồ ho đến không thở nổi, hắn vội vàng ôm nàng vào trong lòng, vỗ vềlưng của nàng,“Các ngươi đi xuống cả đi.”

“Dạ!” Khuônmặt các cung nữ hồng toàn bộ, vội vàng phúc thân, lui ra ngoài.

Thấythế, Ngôn Tuyên Nhi đang ho khụ không ngừng chỉa chỉa hắn lại chỉa chỉa cáccung nữ rời đi. Mẹ ta nha, không phải bảo các nàng đi xuống,mà là bảo ngươi đira ngoài đi! Nàng mắc cỡ chết được!

“Khụ khụ khụ……” Nàngvung tay nhỏ bé liều mạng đẩy hắn, muốn hắn mau buông nàng ra, không nghĩ tớiđộng tác này ngược lại khiến cho ánh mắt hắn nhìnxuống dưới–

Xongrồi! Nàng không chút suy nghĩ lấy tay ngăn trở hai tròng mắt hắn,“Khụ……Không…… Không…… nhìn……”

Khôngcòn kịp rồi, hắn đã nhìn, hơn nữa, thật sựmà nói, không chỉ nhìn thoáng qua, từ khi nghe thấy nàng nịch thủy chạy vộivào, đem nàng từ trong bồn tắm ra……

Thânhình mê người phấn nộn tuyết trắng,eo mảnh khảnh, mông đẹp rất tròn, không thểkhông làm người ta huyết mạch phẫn trương lên. Cho dù giờ phút này bị hai taynon mềm của nàng che hai tròng mắt lại, tâm hắn vẫn cuồng dã rung động, có cổxúc động muốn một ngụm ăn nàng.

Chậmrãi kéo tay nàng xuống, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa vội lại vừahoảng.

“Ngươi nhắm mắt lại……” Khôngđể nàng có cơ hội nói xong, hắn ôm chặt lấy nàng, cũng thuận theo khát vọngtrong lòng, môi cực nóng áp lên đôi môi nàng đỏ mọng non mềm, nuốt xuống nhữnglời nàng chưa kịp nói.

Hắncàng hôn càng sâu, nàng bất lực thở hào hển, vì nụ hôn triền miên mãnh liệt màcúi đầu rên rỉ……

Hắnbiết chính mình sắp không khống chế nổi khát vọng trong lòng, hương vị của nàngrất ngọt, hắn bắt buộc mình phải rời khỏi môi của nàng, nhưng khi nhìn đếnkhuôn mặt nàng nhiễm mảnh tình dục mà đỏ hồng, môi hắn tự có ý thức riêng, hắntiến sát bên mặt phấn hồng kia cắn mút, lại một đường đi xuống đến chiếc cổtuyết trắng của nàng, thậm chí làm càn hôn lên thân thể mềm mại thơm phức……

“Không, không được……”

Nàngsắp điên rồi, nhưng nàng cũng không biết vì sao mình có thể kêu như vậy, thậmchí còn phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưnghắn làm càn hôn môi mang đến cổ sóng triều tình dục, thực tại tới rất nhanh rấtmạnh! Lý trí của nàng cơ hồ hoàn toàn bay lên chín từng mây, thậm chí nàng mơhồ say mê trong đó, hai tay còn không từ tự chủ vòng trụ cổ hắn, không nói gìchỉ cầu xin càng nhiều……

Nàngtrúc trắc phản ứng khiến dục hỏa trong hắn nháy mắt sôi trào lên, nhưng lúc nàylý trí lại tiến vào đầu. Bên ngoài cung nữ nghĩ rằng nàng nịch thủy, có lẽ ngaycả Thái y cũng được tìm đến ở bên ngoài tẩm cung chờ hầu bắt mạch rồi.

Miễncưỡng khắc chế dục vọng tràn đầy kia, hắn bức bách chính mình rời đi thân thểmê người của nàng, ôn nhu ôm lấy nàng, sau đó cầm lấy áo tắm vắt trên bìnhphong bao quanh nàng, lại ôm nàng trở lại giường lớn trong phòng ngủ, vì nàngđắp c

Hơi thởnàng có chút không xong nhìn hắn, mâu trung vẫn còn dục hỏa cùng hoang mang.

“Bâygiờ không phải thời điểm thích hợp nhất để ăn nàng…”

Hắn ngồi ở bên giường, chỉ là tiếng nói khàn khàn trầmthấp kia làm cho nàng không tự chủ được cảm thấy một trận tê dại, nhưng hắn làmsao có thể bình thường được, nhìn nàng tú sắc khả cơm*, vật trong khố hắn vìchưa thỏa mãn dục vọng mà trướng đau.

(*)Tú sắc khả cơm: Ý nghĩa của câu nàychính là mỹ nữ giống như mỹ vị khiến cho người ta chảy nước miếng, hận khôngthể ăn vào trong bụng.

“Bọnnô tài nhóm hẳn đã mời Thái y đến ngoài tẩm cung rồi, ta không đi ra, khôngchừng bọn họ sẽ canh giữ ở ngoài cung một đêm đó.”

Hắn vừanói, nàng liền hiểu ngay, Ngôn Tuyên Nhi chân tay luống cuống gật đầu, nhưnglại vội vàng nói:“Ta không sao, đừng để cho bọn họ vào đây.”

Hắn cầmtay nhỏ bé của nàng,“Ta cũng nghĩ vậy, bất quá, chỉ cần đợiđến hôn sự là chúng ta có thể, phải không?”

Mặtnàng thoắt hồng, hiểu được ý tứ của hắn, ngốc hồ hồ gật đầu.

NghiêmLuân khuynh thân đang muốn hôn tay nàng, mày rậm đột nhiên nhăn thành một đường,“Trêncánh tay nàng làm sao có thể có nhiều vết sẹo như vậy?” Kỳthật, tất cả những vết sẹo đó khá mờ nhạt, vừa dài vừa nhỏ, nếu không phải hắntới gần nhìn kỹ như thế, kỳ thật cũng sẽ không thể phát hiện ra.

Sắc mặtnàng biến đổi,“Ách, cái kia……” Nàngvội vàng thu tay gọn vào trong chăn, lại không biết nên nói cái gì.

Nhưngmà làm sao hắn có thể nhìn thấy? Những vết sẹo này là do trước đây, bởi vì mợnói nàng không ngoan, hại nàng ta cùng cậu cãi nhau, cho nên lấy roi đánh nàng.Nhưng sau khi nàng lớn lên, cơ hồ không ai chú ý tới những vết sẹo mờ mờ nhưlẫn vào trong da, ánh mắt hắn sao có thể tinh tường như vậy?

“Tạisao không nói lời nào? Từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, trên người nànglàm sao có thể có sẹo được?”

Hắnhoài nghi thân thế của nàng sao?“Là chút vết thương cũlưu lại thôi……”

“Dođâu mà có?”

“Ta,ta, ta……” Nàng nên nói như thế nàođây? Ngôn Tuyên Nhi nói quanh co,“Là vì không cẩn thận……Ách, thời điểm chuồn ra khỏi cung…… Ân, chàng muốn làm cái gì? Không cần…… Tạisao lại xốc chăn lên?…… Làm cái gì…… Chàng, tại sao chàng lại sờ loạn, đừng,nơi đó không cho phép xem…… Đừng sờ loạn!”

Độtnhiên một mảnh yên tĩnh

Nguyênlai nàng bị lạnh, Nghiêm Luân đặt môi lửa nóng hôn lên môi của nàng, mãi chođến khi nàng thở hổn hển mới buông ra.

“Tađã kiểm tra qua các vết thương hiện có trên người nàng, ngoài nơi này đã bịthương rồi, không thể có thêm vết thương khác, hiểu chưa?” Hắnthanh âm 痦 痦 nuốt, ánh mắt nhìn nàngmãnh liệt hơn. Vết thương cũ lưu lại trên người nàng thay hắn xác định thân thểcủa nàng. Cho dù lúc trước còn có một chút nghi vấn, hiện tại đều sáng tỏ cảrồi!

Hắn tintưởng nàng cùng Kim Ngôn chân chính có bộ dạng giống nhau, nhưng ngôn hành cửchỉ hoàn toàn bất đồng.

Tuyrằng thực bất khả tư nghị, nhưng hắn thật sự cao hứng bởi sự xuất hiện củanàng. Nhưng còn một việc là Kim Ngôn chân chính đã đi nơi nào?

NgônTuyên Nhi không trả lời. Xấu hổ đến mắc cỡ chết người! Hắn làm gì phải đem nàngmò từ đầu đến chân như vậy? Còn nhìn xem siêu cẩn thận, ngay cả cái trán cònđọng mồ hôi cũng lau đi, kinh ngạc nhìn đã lâu đâu!

“Tacòn có việc phải làm. Ta ra ngoài kêu Phẩm Hoài các nàng tiến vào hầu hạ nàng.” Hắn cúiđầu lại hôn nàng một hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.

Nàng vô thố thu chăn, mặt hồng toàn bộ, đầu lại hỗnđộn một mảnh.