Ngụy Kiều Hoàng

Chương 5



Bất quá, khi một hàng ba người muốn lên xe ngựa, bụngNgôn Tuyên Nhi thực không chịu thua kém cô lỗ kêu lên, mà nàng lại đứng giữahai nam nhân, xe ngựa này lại rời xa đám đông, bốn phía im ắng, nên «không thành kế » vừa xướng càng vang dội!

Thật xấu hổ! Mặt trướng đỏ bừng, nàng hận không thểtìm cái lỗ chui xuống.

Tằng Tử Tuyền đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, khôngchút khách khí ôm bụng cười ra tiếng,“Ha ha ha……”

Ngôn Tuyên Nhi đầu càng cúi càng thấp. Nàng trải quahai mươi mốt năm tổng khốn quẫn cũng không có nhiều bằng mấy ngày này, làm chonàng thật muốn chết!

Nghiêm Luân đứng phía sau, cho nên, giờ phút này đanglườm cái ót của nàng, lập tức, bụng của nàng còn có thể đại xướng không thànhkế, hắn thật là bị nàng đả bại!

“Đi theo ta.” Bỏ lạimột câu, hắn xoay người đi trở ngược lại.

Tằng Tử Tuyền nhìn hắn hướng đến một tiệm cơm ở phố kếbên, khóe miệng khẽ nhếch cười,“Không muốn phụ tá? Nóicứng rắn như vậy, lại để ý nàng đói bụng? Tên mâu thuẫn!”

Nàng cắn môi dưới, nhìn tên cà lphất phơ này liếc mộtcái. Hắn thật sự rất giống kẻ ăn chơi trác táng, nhưng quái là, cũng không cóngười ghét, hắn mới thật sự là người mâu thuẫn!

Hai người lập tức đuổi kịp Nghiêm Luân, chỉ chốc lát,liền được điếm tiểu nhị nghênh tiến vào tiệm cơm, ngồi tại một bàn ăn dựa vào góccửa sổ.

“Ăn cái gì?” NghiêmLuân hé ra mặt thối hỏi nàng.

“ Mì thịt bò hay cơm cà ri đều được.” Giọngnàng thấp như muỗi trả lời.

“Cơm cà ri là cái gì?” Chưatừng nghe qua, Tằng Tử Tuyền trừng lớn mắt, ngay cả Nghiêm Luân cũng nhăn màyrậm.

Nàng đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới nghĩ đến thờikhông bất đồng, mặt lại đỏ lên.“Ách, bánh bao, bánhbao, lạc.”

Nàng xem qua cổ nhân trong phim truyền hình đến kháchsạn đều kêu những món này.

Nghiêm Luân lập tức gọi điếm tiểu nhị, gọi bánh baothịt hôi hổi, bánh bao, lạc, muối vừng, phù dung ngư, canh đậu hủ, lại thêm hồtrà Long Tỉnh……

Lúc ăn cơm là tối im lặng, nàng vùi đầu ăn, không để ýtới hai tên bên cạnh chỉ uống trà, không biết đây là dụng ý của Ngiêm Luân bạntốt cùng hắn ngồi ở hai bên sườn của nàng, để cho nàng có thể che mặt bằng khănlụa màu đen, an tâm dùng cơm.

Trong quán đèn đuốc sáng trưng, vị trí cửa sổ có thểnhìn thấy một con sông đèn đuốc chớp động, bóng cây thấp thoáng, bên cạnh mộtloạt những con phố mang phong cách cổ xưa, cảnh đêm cổ đại cũng có một vẻ đẹpmê hồn.

Trong khi Ngôn Tuyên Nhi đang bị phong cảnh hấp dẫn,có mấy nam nhân tiến vào, an vị ở kế bàn bọn họ, sau khi ăn xong cơm, liền caogiọng tán gẫu.

“Nữ nhân làm hoàng đế, quốc gia không tiền đồ, ngheđồn mỗi ngày nàng ở trong hoàng cung ăn hương uống lạt, tác uy tác phúc, sổvàng bạc tài bảo xài không hết.”Một ông lão đầu bạc nóinhư thế.

“Không chỉ như vậy, lần trước, nàng còn ở một tửu lâuhồ nháo, uống say khướt, chưa trả tiền, còn đập hư đồ đạc trong điếm, cũngkhông thấy quan phủ động thân đi ra bồi thường.” Tránghán đối diện tuổi chừng bốn mươi lắc đầu.

“Này ta cũng nghe nói qua.” Một namtử trung niên mặc lam bào sau khi uống rượu, lại nói:“Chuyệnnhà lão nhân kia, các ngươi có nghe qua chưa?”

Thấy mọi người lắc đầu, hắn càng nói càng hăng say,“Nữhoàng nhìn trúng gốc mai già trong nhà hắn, cũng không quản đó là mạng của hắn,là gốc mai ái thê đã mất của hắn vô cùng yêu quý, sai người đào lên chuyển đếntrong cung, nghe nói không bao lâu, gốc mai liền chết héo.”

“Thực ác liệt a, quân tử không đoạt đồ người khác yêuthích, nàng lại là Quân vương a!” Mấy namnhân thoạt nhìn đã uống say, mặt đều hồng hồng, lớn giọng, tuyệt không kiêng kịngăn giọng phê bình nữ hoàng.

Nhưng các khách nhân khác lại thay bọn họ khẩn trương,chỉ sợ bọn họ họa là từ ở miệng mà ra.

Nhưng Nghiêm Luân cùng Tằng Tử Tuyền đều không có ngănlại, bởi vì ngay cả nữ hoàng lúc trước nghe đến câu phê bình đầu tiên liền nổitrận lôi đình cũng chưa hé răng, bọn họ rất ngạc nhiên muốn biết nàng suy nghĩcái gì.

Ngôn Tuyên Nhi cảm thấy xấu hổ, đầu cũng càng cúi càngthấp, tuy rằng việc này rõ ràng không phải nàng làm, nhưng trước mắt thân phậnnàng chính là nữ hoàng, nếu bị nhốt trong này cả đời, nàng có thể bị thế nhâncười nhạo thóa mạ cả đời hay không? Cục diện rối rắm này nên thu thập một chúttốt lắm, miễn cho ngày sau đều chỉ có thể cúi đầu gặp người.

“Hắc, có bạc hay không? Cho ta mượn một chút.”

“Muốn làm gì?” Tằng TửTuyền tò mò hỏi.

Nghiêm Luân không nói hai lời lấy ra ngân lượng đưanàng, không ngờ, nàng lập tức đứng dậy đi đến đám khách bàn bên kia đang nóichuyện phiếm, đem bạc đặt lên bàn.

“Này, đây là?” Mọingười ngẩng đầu nhìn thiên tiên mỹ nhân có điểm quen mắt này.

“Thỉnh đem ngân lượng này đưa cho lão nhân đó, còn cótửu quán kia.” Nàng nói xong liền xoayngười chạy ra khỏi tiệm cơm.

Nghiêm Luân lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài, Tằng TửTuyền chậm bước, chỉ có thể bỏ tiền phó trướng sau, đuổi theo đi ra.

“Vừa mới…… Vừa mới rồi là nữ hoàng sao?” Lão ôngđầu bạc sợ tới mức nổi da gà.

“Trời ạ, đầu của ta vẫn còn, của ngươi cũng còn…… Còncó túi bạc này nữa……” Lam bào nam tử vuốt đầumình, lại xem túi tiền nặng trịch trên bàn. Có chút bất khả tư nghị.

Vài người ngươi xem ta, ta xem ngươi, một chút, hoàntoàn tỉnh rượu.

“Ta xem nữ hoàng đổi tính?”

“Đúng vậy, không có trách tội chúng ta phê bình, còn……Nguyên lai nàng có tâm khoan dung.”

“Đúng vậy, biết sai có thể cải thiện là điều rất tốt,cái gọi là biết sỉ gần như dũng, nữ hoàng thật a……”

Ba người ngươi một lời ta một câu vừa nói vừa gật đầu,nguyên bản nghiêng về phê bình, trước mắt hoàn toàn thay đổi, có thể biết được,bát quái này không lâu sẽ ồn ào huyên náo truyền khắp hoàng thành.

Về phần Ngôn Tuyên Nhi trực tiếp chạy về góc đường nơicó xe ngựa, nàng biết Nghiêm Luân vẫn đi theo nàng cũng nhìn nàng, nhưng nàngkhông muốn nói nhiều.

Chỉ chốc lát, Tằng Tử Tuyền cũng lại, ba người lên xengựa, xe lập chạy về hoàng cung.

Nhưng bên trong xe một mảnh lặng im, sau một lúc lâu,Nghiêm Luân mới mở miệng hỏi:“Đột nhiên lương tâmphát hiện biết mình làm sai ư?”

Cho nên, những người đó nói việc này đều là sự thật!Nàng không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Một nữ hoàng không được chờ mong, chắc là vì tịch mịchmới có thể gây chuyện thị phi!

Bất quá chỉ là một đứa trẻ, tính ra, nàng còn lớn hơnnàng ấy đến năm tuổi, mười sáu tuổi làm nữ hoàng thực khoa trương, khó tráchlịch sử quốc gia này, nàng nghe cũng không có gì nổi bật, dựa theo năng lực trịquốc của nữ hoàng, Đông Phong hoàng triều muốn thành triều đại ngắn nhất cũngkhông khó.

Lại nói Nghiêm Luân người này quả thực giống âm hồnsau lưng, có mặt khắp nơi, cũng không biết ở hoàng cung hoặc ngoài thành an bàibao nhiêu cơ sở ngầm nhìn chằm chằm nàng, Khôi Tinh hồ sợ là không đi

Thôi, nàng vẫn là tạm thời lưu lại trước, hai ngườingũ quan có thể tương tự đến bị lầm cho rằng là cùng một người, có lẽ vốn chínhlà đồng hồn phách đầu thai, vậy hỗ trợ đi! Nàng học làm một nữ hoàng tốt, cũnglàm cho nam nhân khinh thường nữ nhân làm hoàng đế này nhìn thử, nữ nhân cũngrất có biện pháp.

Sau khi nữ hoàng thật sự trở về, nói không chừng bởivì nàng giúp nữ hoàng làm tốt lắm, đến lúc đó còn có thể có thể ban thưởng chonàng.

Đúng vậy, ký đến chi, tắc an chi, nàng muốn xoaychuyển tình thế!

Xe ngựa lộc cộc mà đi, Nghiêm Luân cùng Tằng Tử Tuyềnnhìn nhau, lại nhìn nàng đang im lặng, như là quyết định cái gì, vẻ mặt quýnhlượng hữu thần. Tiểu nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Đoàn người đi một hồi đã đến hoàng cung, Ngôn TuyênNhi vẫn không lên tiếng trở lại tẩm cung, Tằng Tử Tuyền đi theo Nghiêm Luân trởlại tẩm cung hắn ở tạm.

Hai người đến sườn thính ngồi xuống, cung nữ lập tứcchâm trà, lui ra ngoài.

Đêm nay hai người ước hẹn uống rượu, chính là chuyệnlần trước Nghiêm Luân muốn hắn tra đã có tin tức, nhưng vẫn chưa ngồi xuống tángẫu, ngược lại phải đi tìm nữ hoàng bệ hạ chuồn ra ngoài cung.

“Người của ta phát hiện t Phúc Khang, bị kẻ nào chôntrong rừng cây cách Khôi Tinh hồ không xa, bất quá, xuống tay là cao thủ, khôngcó lưu lại manh mối.” Tằng Tử Tuyền vẻ mặt ngưng trọng nói.

Kỳ thật thủ hạ nhiều ngày không có liên lạc, tronglòng Nghiêm Luân đã có dự cảm bất hảo, nhưng chứng thật tin người chết, vẻ mặthắn càng nghiêm túc.“ Người nhà hắn ở phía nam, ta sẽ pháingười đưa đi tin tức, cũng sẽ trợ cấp vàng bạc, nhưng ta muốn ngươi tra ra kẻgiết hắn, cầu xin ngươi.”

Tằng Tử Tuyền gật gật đầu, uống ngụm trà.“Tựnhiên là phải tra, bởi vì còn có chuyện kì quái khác, hơn nữa, ta tin tưởng bởivì Phúc Khang chết, cho nên, hắn không kịp thông báo cho ngươi.”’

“Chuyện kì quái gì?”

“Suy đoán ngày Phúc Khang tử vong là cùng ngày nữhoàng ngã vào Khôi Tinh hồ.”

Hắn khiếp sợ nghe Tằng Tử Tuyền tường thuật lại tìnhhình, bao gồm sáng sớm hôm sau nữ hoàng bị phát hiện ở ven hồ, cho hai gã nữhầu của nàng thần không biết quỷ không hay mang nàng về cung một chuyện.

Nghiêm Luân hơi nhếch môi. Bạn tốt nắm giữ tin tức rấtchuẩn xác, trước đây Phúc Khang thường sau hôm nữ hoàng du lịch liền đến báocho hắn khi nào nàng chuồn ra cung, khi nào hồi cung, lại đi đến địa phươngnào.

Cho nên, hắn không cố ý đi chú ý hành tung của nàng,nhưng cung nữ bên người nàng cũng rất thông minh, biết hắn đối với vị hôn thêtôn quý này có ấn tượng xấu,giúp nàng che dấu liền hết sức che dấu.

Chính là, một người không biết bơi làm sao có thể lênbờ? Nếu nói là có người cứu nàng? Người kia là ai? Phàm là dân chúng hoàngthành, cơ hồ mỗi người đều nhận ra nàng là nữ hoàng chuyên gây chuyện, người nọvì sao không đến lãnh thưởng?

Tằng Tử Tuyền tin tưởng nghi vấn của bạn tốt cùng mìnhgiống nhau.“Người của ta có tìm được phụ nhân pháthiện ra nữ hoàng, nàng là người bán đồ ăn, ở tại thôn nhỏ phụ cận Khôi Tinh hồ,mỗi ngày khiêng rau xanh hái được vào thành bán. Nhưng khi nàng phát hiện nữhoàng, phụ cận không có bất luận kẻ nào, hơn nữa quần áo nữ hoàng mặc rất kỳquái.”

Nàng nguyên bản chính là kẻ chuyên tác quái, NghiêmLuân cũng không nghĩ ngợi nhiều, chính là khó hiểu, kẻ giết Phúc Khang có phảicũng là người xô nữ hoàng rơi xuống nước hay không? Tại sao nàng lại có thểtránh được một kiếp?

“Xem ra ta phải phái thêm người theo dõi nàng.”

“Không cần, người của ta đã quá nhiều, trên thực tế, ngaycả người của ngươi cũng có thể rút đi trước, an toàn của nàng ta toàn quyền phụtrách.”

Quyết định này thực đột ngột, Nghiêm Luân vẻ mặt ngưngtrọng,“Ngươi phát hiện chuyện gì sao?”

“Không đủ minh bạch, cho nên, không muốn nói chongươi, nhưng chuyện này nếu là thật, ta tuyệt đối sẽ không thể không đếm xỉađến.”>Hắn bình tĩnh nhìn bạn tốt, trong lòng mơ hồ đoán được là chuyện gì,nhưng việc kia xác thực không có gì để chứng minh.

“Ta hiểu, ta sẽ thu hồi người của ta, cho ngươi dễhành sự.”

Lời này mang theo ý tại ngôn ngoại, Tằng Tử Tuyền hiểuđược. Xem ra bạn tốt đại khái cũng có chú ý với thế lực cậy già lên mặt kia.

“Chính là, Thái Hậu ngày mai trở về, ngươi thật sựmuốn nói với bà ngươi sẽ không phụ tá?”

Hắn rùng mình,“Ta là người nói đượcthì làm được.”

Cũng phải, bất quá,“TháiHậu muốn ngươi làm, ngươi có thể không làmsao? Chỉ dùng việc ngươi là vị hônphu của nàng để buộc ngươi, ngươi cũng rất khó nói không a!”

“Ta sẽ nói không, bởi vì ta là vị hôn phu của nàng,cho nên nàng sẽ không thật sự nghe ta, trừ phi nàng trước làm cho ta xem, nếukhông, đừng nói là phụ tá, việc hôn nhân này, ta cũng sẽ nghĩ cách rút lui.”

Tằng Tử Tuyền nhìn vẻ mặt kiên định của hảo hữu, vỗ vỗbờ vai của hắn.“Đã biết, nhưng nữ hoàng kia cũng không tốtnhư vậy, ngươi cẩn thận.”

Ngày hôm sau, Nghiêm Luân không đi đốc xúc nữ hoàngvào triều, mà là chờ Thái Hậu hồi cu

Loan kiệu kim bích huy hoàng chậm rãi vào cửa cung,Nghiêm Luân cùng một hàng văn võ đại quan đều ở cửa cung nghênh đón, nhưngkhông thấy nữ hoàng.

Quần thần châu đầu ghé tai nghị luận, nhiếp chínhvương nhìn đẹp như quan ngọc, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, Thái Hậu đã ônnhu vì mọi người giải thích nghi hoặc,“Là ai gia muốn bọn nôtài đừng kinh động nữ hoàng, ai gia trước hết muốn nghe nhiếp chính vương nóinàng mấy ngày nay biểu hiện như thế nào, mới đi gặp nàng.”

Thì ra là thế. Chúng thần lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đạingộ.

Vì thế, Nghiêm Luân cùng Thái Hậu ung dung đẹp đẽ quýgiá trở lại Thái Hòa điện.

Chính là, nguyên bản Thái Hậu muốn nghe tin tức tốtlại nghe được chuyện hắn không muốn phụ tá, mặc kệ nàng thay nữ nhi biện hộ nhưthế nào, nhưng Nghiêm Luân cũng thực kiên trì.

“Ai gia biết đứa nhỏ kia tùy hứng làm bậy, nhưng bảntính của nàng là tốt. Cho nàng thêm một chút thời gian đi, đương nhiên, thờigian này cho nhiếp chính vương trở về phủ nghỉ ngơi mấy ngày, sau lại tiếncung.”

“Thái Hậu!” NghiêmLuân đột nhiên hiểu được cá tính bướng bỉnh của Kim Ngôn truyền thừa từ ai.

Đối mặt hắn ẩn ẩn dục phát tức giận, Thái Hậu cảm kháinói:“Ai gia biết chính mình ích kỷ, cũng biếtnữ hoàng không sợ hãi, chính là bởi vì có mẫu hậu này ở phía sau nàng, nàng cónhiều không phải, vẫn là cửu ngũ chí tôn tôn quý nhất a, ngươi bao dung, thathứ, rộng lượng hơn với nàng đi.”

Hắn biết khó giải, Thái Hậu là cứng rắn giao Kim Ngônlại cho hắn.“Thần hiểu, vậy thần trước rời cung.”

Nghiêm Luân tự nhiên là mang theo một bụng hỏa khí cáolui, mà Thái Hậu lại chuyển hướng đến tẩm cung nữ nhi.

Ngôn Tuyên Nhi vừa mới từ ngự thư phòng ra, nghiềnngẫm từng chữ cuả một bản tấu gấp khiến cho choáng váng, đi ra hít thở khôngkhí, chỉ thấy một phụ nhân phong vận nghênh diện đi tới, đối phương đầu đội mộtcái mũ phượng tương mãn trân châu bảo thạch, quần áo thêu mây tía, hoa phụclong phượng màu vàng, cả người kim quang lòe lòe, diện mạo hiền lành, xem ragiống như tổ mẫu nương nương trong miếu!

“Thái Hậu cát tường.” Vàicung nữ phía sau nàng tao nhã hành lễ, vừa nghe, nàng cũng vội vã quỳ gối hànhlễ,“Thái Hậu cát tường.”

Thái Hậu vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhi,“Nhưthế nào không phải kêu ‘Mẫu hậu’? Ngôn nhi, là quốc sự nặng nề, làm cho ngươiloạn óc sao?”

Lại lỡ miệng, mặt nàng bạo hồng,“Khôngcó, mẫu hậu, chính là đột nhiên nói sai.” Nàngcười gượng giải thích.

“Mẹ con chúng ta tới Thái Hòa điện của ta tâm sự đi, ãnhiều ngày, hết thảy được……”

Đêm nay, Thái Hậu ở tẩm cung thiết yến, ôn nhu hỏi nữnhi tâm đắc trị quốc, nhưng Ngôn Tuyên Nhi nói ít, nghe nhiều, chỉ sợ lộ, nhưnglà đối với Thái Hậu có ấn tượng vô cùng tốt. Bà ôn nhu từ bi, thấy rõ đối vớinữ nhi vô cùng sủng nịch.

“Mẫu hậu biết ngươi thực vất vả, vị trí này có baonhiêu người muốn cướp, mà ngươi tuổi còn nhỏ, đối vị trí này chán ghét, nhưngkhông thể không ngồi.” Thái Hậu không đành lònglắc đầu, thương tiếc nắm tay nữ nhi,“Nhưng ngươi phải biếtrằng, ngươi yêu nhiếp chính vương, nếu không phải ngồi ở vị trí này, ngươikhông có cơ hội có được nam nhân vĩ đại như hắn.”

“Mẫu hậu cho là ta không xứng với hắn?” Nàngnghe xong thật sự không thoải mái.

“Không phải. Luận bề ngoài, thân phận, học thức, ngươiđã từng là công chúa, hiện tại là nữ hoàng, đương nhiên xứng đôi với hắn, nhưnglà nhiếp chính vương không phải chỉ lấy những điều kiện đó để tuyển thê tử, hắnlà nam nhân có trí tuệ, đồng thời ý thức trách nhiệm cũng rất nặng, ai gia mệnhlệnh hắn phụ tá ngươi, là tin hắn, lại tạo điều kiện cho ngươi cùng hắn sớmchiều ở chung, ngươi thương hắn, liền làm ra một phen thành tích, đừng làm hắnđối với ngươi thất vọng, được không?”

Lời nói thấm thía, Ngôn Tuyên Nhi nghe hiểu được.“Yêntâm đi mẫu hậu, từ hôm nay trở đi, ta sẽ thực cố gắng.” Bấtquá, nàng là muốn hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không phải là ánh mắt xemthường như bây giờ, còn hắn thất hay không thất vọng, một chút quan hệ đềukhông có!

“Thật tốt quá.” TháiHậu cười cười gật đầu

Vì thế, bắt đầu từ ngày này, Ngôn Tuyên Nhi buổi tốicố gắng bù lại, cập nhật một ít tri thức chính vụ của Đông Phong hoàng triều,mặc dù là sách chuyên khối, nàng cũng từ giá sách lấy ra xem, mặt khác, vì tiếtkiệm thời gian, nàng còn nghĩ xem những bản tấu gấp, lại làm bút ký, mỗi khiđều làm việc đến khi mặt trời lên mới trở lại giường nằm úp sấp xuống.

Nhưng luôn chỉ ngủ được ít khắc, liền lại bị gọi rờigiường.

“Khí sắc như thế nào luôn kém như vậy……”

Ngôn Tuyên Nhi để cho Thái Hậu đông xem tây xem nhìnkhuôn mặt, về phần nhiếp chính vương, thật là tạm thời được nghỉ, nên trongkhoảng thời gian này, đều là Thái Hậu sáng sớm lại đây đốc xúc nàng vào triều.

“Chưa được, phải tô hồng một chút, khí sắc nữ hoàngphải hồng nhuận, đại biểu quốc gia vận số chính vượng, tái nhợt như vậy sao màđược?” Thái Hậu lại quay đầu nóivới Phẩm Hoài cùng Nghị Dung.

“Mẫu hậu!” NgônTuyên Nhi khóc thét. Ông trời a, vị Thái Hậu này khẳng định thích trang điểm,phấn hộp bột nước đều trét lên mặt nàng, lại vẽ hai luồng má hồng còn chưa đủ?“Khôngkịp giờ vào triều a.”

“Không được, không trang điểm thỏa làm sao có thể đigặp chúng thần, mau trang điểm, mau”

Bởi vì Thái Hậu kiên trì, nàng vẫn là đại vương đếnmuộn, bất đắc dĩ, ngày hôm sau, nàng đành phải dậy sớm hơn, ngày thứ ba sớm hơnnữa, nhưng, thành tuần hoàn ác tính, giấc ngủ không đủ vốn là tối kỵ cho sắcđẹp, khí sắc không tốt, trang điểm lại càng không đạt, thời gian điểm trangngược lại càng ngày càng dài.

Thái Hậu nhìn mặt nữ nhi, là càng ngày càng không hàilòng,“Không được! Vẫn để nhiếp chính vương đếnđốc xúc ngươi thì tốt hơn, nữ vì tình lang mà làm đẹp, khẳng định là lâu lắmkhông gặp hắn, nên ngươi ngủ không được tốt.”

“Không phải, mẫu hậu……”

Nhưng Thái Hậu sốt ruột ái nữ, lập tức đem Nghiêm Luâncấp triệu tiến cung.

“Ngươi ở trong cung vài ngày đi, Ngôn Nhi rất nhớngươi.”

Nàng có sao? Nếu không phải một đống cung nữ vội vàngthay nàng thượng trang, Ngôn Tuyên Nhi khẳng định quay đầu kháng nghị.

Bất quá gương là vật dùng tốt lắm, mỗi góc độ liềnchiếu đến Nghiêm Luân đang trương gương mặt lạnh lùng.

“Ai gia hơi mệt, về cung nghỉ ngơi trước, Ngôn Nhiliền phiền toái ngươi.”

“Thần tuân chỉ.”

Nghiêm Luân cung tiễn Thái Hậu rời đi, nhìn thiên hạđang ngồi ngay ngắn ở trước gương. Tằng Tử Tuyền không đoán sai, nàng chống đỡbất quá mười ngày, xem, hắn không phải lại bị triệu tiến cung sao.

“Thần thật sự nhìn không ra, trang điểm cho dung nhantinh xảo vô cùng cùng năng lực trị quốc có quan hệ gì.”

Nghiêm Luân hé ra khuôn mặt tuấn tú thuyết giáo. Sauhôm nàng hướng hắn mượn bạc, ngày thứ hai, còn cho người đưa bạc đến trấn vươngphủ trả hắn, thận trọng như thế, hắn còn tưởng rằng nàng thật sự thay đổi, hiểnnhiên là hắn rất để ý xem nàng!

Thám tử ở hoàng cung hồi báo, thời gian nữ hoàng vàotriều, sau khi Thái Hậu trở về, chẳng những không có sớm hơn, ngược lại càngngày càng trễ! Hắn so với ai khác đều rõ ràng nàng buổi tối là làm chuyện tốtgì!

Nàng biết hắn vẫn là xem nàng không vừa mắt. Tốt lắm,cũng được!

“Thật không có quan hệ gì, nhưng ngươi có biết, thânlà nữ nhân, trang điểm luôn có vẻ lâu hơn, ta lại là nữ hoàng cao quý, trangphục dung nhan càng không thể qua loa, trẫm cũng là trăm ngàn lần không muốna……”Nàng liền cố ý dối nghịch hắn, còn mở miệng bảo cungnữ đang trợn mắt há mồm,“Hai má không đủ hồng, điểm thêm phấn a!”

“Ách…… Dạ.”

Phẩm Hoài vẻ mặt hoang mang nhìn về phía Nghị Dung,chỉ thấy trên mặt đối phương cũng có cùng nghi hoặc giống nàng. Mọi khi đều làchủ tử nói đừng đồ nữa, như thế nào hôm nay có nhiếp chính vương ở đây liền đổitính?

Nghiêm Luân cười lạnh,“Vậynữ hoàng chậm rãi thượng trang đi, thần đi ra ngoài trước.”

Đi đi đi! Dù sao ngươi chính là xem thường ta. NgônTuyên Nhi rầu rĩ nói thầm trong lòng, vừa thấy hắn đi ra ngoài, liền đứng lên.“Đừngthượng, vào triều đi.”

Nàng là làm sao vậy? Tên kia không thương quan tâmnàng, cũng không phải lần đầu tiên, nàng sao phải vì hắn mà hỏng tâm tình? Tứcgiận đến đỏ mặt tía tai? Huống chi là vì một người xem thường mình.

Hảo! Ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi xem.

Nhưng có những lúc tâm có dư mà lực không đủ a!

Như hôm nay, ở Kim Loan bảo điện, Ngôn Tuyên Nhi thậtsự cảm thấy thất bại.

Kịch lịch sử nhìn không ít, biết những kẻ nịnh nọtnghe lời, đều là gian thần, kẻ can gián, mười người hết tám, chín là trung thầnmột lòng, nhưng mặc dù hiểu bọn họ tấu cái gì, nàng lại không có can đảm hạ chỉthị, bởi vì là sự tình trọng đại, mặc kệ là dân sinh kinh tế, hay là quân sựđiều hành, đều từ nàng độc tài thành bại, nàng áp lực thật lớn, không thể tựquyết định, mỗi một ánh mắt đều cố tình nhìn nàng, chờ nàng……

Vội vàng bảo bãi triều, chạy ra ngoài! Nàng hảo vôdụng a!

Đuổi lui cung nhân nhắm mắt theo đuôi, nàng cần mộtchỗ ít người qua lại, nhìn đèn cung đình treo trên cao bên ngoài, nhìn trongđiện rường cột chạm trổ, nàng có loại cảm giác không thở nổi.

Vì thế, nàng kéo làn váy chạy ra ngoài điện, cho đếnsân đình đài, nhìn phía dưới hồ nước hoa sen khắp nơi, vừa nhấc đầu, vài nhànhcây mềm yếu dựa vào các thân cổ thụ già cỗi, cành cây thật ài duỗi thân hướngkhông trung, nàng nhìn lên, không cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

Chăm lo việc nước là chuyện cỡ nào xa xôi, nàng làmsao có thiên phú? Một người chỉ có một cái đầu, ruồi bọ vùi đầu khổ làm, nhưngThiên Tử phải cần dạy dỗ bao nhiêu năm mới có thể đăng cơ vi hoàng????? Nàngthực cố gắng, thực cố gắng, một trận choáng váng ào đến, nàng cảm thấy choángváng đầu, thân mình lay động một chút……

Cách đó không xa, Nghiêm Luân đứng ở một tòa kiềuthượng nhìn bức tranh mỹ nữ nhìn trời xanh, lại thấy nàng đột nhiên lung laymột chút, nhịn không được lắc đầu. Nàng chẳng lẽ ngay cả thượng triều cũng cóthể ngủ?

Cùng thời gian, Ngôn Tuyên Nhi lại cảm thấy một trậnthiên toàn địa chuyển, trước mắt tối đen, thân mình mềm nhũn, trước khi mất điý thức, nàng chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao ngất nhanh chóng tới trước ôm lấynàng.

“Ngươi như vậy cũng có thể……”

Hắn mày rậm vừa nhíu. Không đúng, nàng hôn mê, sắc mặttrắng bệch! Hắn lập tức ôm lấy nàng ngồi xuống, vội tiến tẩm cung của nàng, mộtbên kêu to cung nữ phụ cận đi mời Thái y đến.

Chỉ chốc lát Thái y vội vàng đi vào, sau khi cẩn thậnbắt mạch, thở ra, đứng dậy chắp tay bẩm báo,“Khởibẩm nhiếp chính vương, nữ hoàng chính là thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu, cóthể là quá mệt mỏi, khí huyết mới có thể suy yếu như thế, uống thêm mấy thangthuốc bổ là được.”

Hắn mân nhanh bạc môi,“Ân,nếu không có trở ngại, cũng đừng kinh động đến Thái Hậu.”

“Dạ.”

Sau khi thái y cùng cung nữ rời khỏi tẩm cung, hắn ởmép giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt giống như trẻ con vô tà lại xinh đẹp củanàng. Trên thực tế, lửa giận sôi trào tới cũng nhanh mãnh, ngay cả hắn cũngkhông hiểu được, nàng khi nào có năng lực như vậy, có thể tác động cảm xúccuồng nộ của hắn như thế?

Nàng chớp chớp lông mi, xoa xoa ánh mắt lặng lẽ mở ra,liếc thấy hắn, trong mắt còn có tia hoang mang.

Nhưng vừa thấy nàng tỉnh, hắn lại nổi trận lôi đìnhhướng nàng rống giận,“Ngươi nhất định phải phá hư thân thể mớichịu thu liễm sao?”

Vừa mới tỉnh lại liền thấy hắn bùng nổ lửa giận, nàngvẻ mặt mạc danh kỳ diệu.

Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn lửa giận càng sâu,“Ngươibuổi tối nhất định phải ra cung? Ngoạn bất diệc nhạc hồ rồi trở về? Hay khôngphải?”

“Buổi tối ta khêu đèn suốt đêm, đọc một ít sách, nàocó ra cung?” Nàng không chút suy nghĩliền bác bỏ.

Hắn cười nhạt,“Buồn cười.”

Mặt nàng biến sắc, tâm trầm xuống.“Hừ!Ngươi muốn nói thiên đại chê cười phải không? Cứ coi như vậy đi!” Đã sớmbiết hắn xem thường nàng! Nhưng bị oan uổng, nàng bất bình, nàng cảm thấy ủykhuất, cái mũi ê ẩm muốn khóc!

Nghị Dung đi đến, bởi vì âm lượng hai người cũng khôngthấp, cho nên, vừa mới nói chuyện với nhau, nàng cũng nghe không ít.

“Khởi bẩm nhiếp chính vương, nữ hoàng nói là sự thật,mấy ngày nay, nàng buổi tối đều ở ngự thư phòng……”

“Nghị Dung, không cần thay ta nói”

Nàng không cần ai thay nàng làm chứng, nàng cũng có tựtôn.“Dù sao ở trong mắt hắn, ta chính là kẻăn no ngủ, ngủ no ăn, lại trang điểm thật đẹp, chậm vào triều Quân vương lười.”

Nàng thở phì phì rớt ra chăn, xuống giường mang giàyvào, đi nhanh lướt qua hắn.

Hắn lập tức giữ chặt cánh tay của nàng, con ngươi đenhíp lại,“Ngươi làm cái gì?”

“Ngươi không phải phụ tá của ta, không tư cách hỏinhiều!> Nàng dùng sức kéo cánh tay hắn, liền hướng ngự thư phòng mà đi.

Nghị Dung không biết làm sao, bối rối hướng NghiêmLuân quỳ gối hành lễ, vội vàng đuổi theo nàng.

Ngôn Tuyên Nhi cắn môi dưới, ngăn cản nước mắt chảyxuống hốc mắt. Nàng tức giận muốn phấn đấu, chứng minh với xú gia hỏa kia, nàngmới không phải là gỗ mục!

Vì thế, mỗi đêm nàng nhốt mình tại ngự thư phòng dụngcông, xem xét tấu chương, miệng lẩm bẩm, quốc thổ bắc ở nơi nào, nam hướng làmsao, phía tây là cái gì, nước láng giềng lại có vài nước, mà Đông Phong hoàngtriều quốc thổ tổng cộng phân chia vì ba mươi hai khu hành chính, là hạt, lộ,phủ, châu, huyện……

Trời ạ, sau khi học đại học, nàng vốn không có cố gắnghọc như vậy a!

Nàng tựa như miếng bọt biển, cố gắng hấp thụ tin tứccó liên quan đến Đông Phong hoàng triều, mỗi ngày đọc một quyển lại một quyểnchuyên thư, mãi cho đến khi nhịn không được mệt mỏi nằm ngủ ở trên bàn, bị NghịDung thỉnh hồi tẩm cung đi ngủ.

Ngày qua ngày, việc này vẫn diễn ra, mỗi đêm ẩn thân ởchỗ tối ngự thư phòng Nghiêm Luân hoàn toàn nhìn thấy hết.

Hắn thật sự oan uổng nàng, tuy rằng đối nàng đột nhiêntức giận phấn đấu cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng lúc trước vì nàng quy hoạchchương trình học là có thể tiếp tục.