Ngụy Kiều Hoàng

Chương 10



Ngôn Tuyên Nhi bắt đầu hại chính mình đánh mất NghiêmLuân.

Sau lễ mừng qua đi, thái độ hắn đối với nàng trở nênxa cách mà lạnh lung. Nàng không quen hắn như vậy, nhưng nàng lại không biếtnên làm thế nào cho phải.

Ngày hôm đó, rốt cuộc nàng đã nói sai cái gì? Nhưngcàng nghĩ, nàng càng thấy hỗn loạn.

“Phẩm Hoài,chuẩn bị kiệu, trẫm muốn đi rangoài.”

“Hiện tại? Nhưng trời sắp chạng vạng, ngàikhông phải muốn cùng nhiếp chính vương ra cung tuần tra sao?”PhẩmHoài cùng Nghị Dung vội vàng bước nhanh đuổi kịp chủ tử đã đi ra khỏi tẩm cung.

“Hôm nay ta muốn tự mình đi.” Nàngphải trở lại cái kia địa phương đi chỗ kia xem, suy nghĩ cho rõ ràng.

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung không dám kháng chỉ, chỉ cóthể theo kiệu ra khỏi cung, nhưng muốn người mang lời nhắn cho nhiếp chínhvương, thỉnh hắn theo kịp phía sau.

Sau một lát, lại trở lại ven hồ yên tĩnh kia, một sốdân chúng gặp nữ hoàng thế nhưng cũng đến Khôi Tinh hồ, vội vàng cười cười rakhỏi đình. Tuy rằng nàng muốn bọn họ cùng ngồi, nhưng ai dám?

Chỉ chốc lát, trong đìnhchỉ còn một mình nàng, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung luôn nhìn ra ngoài đường, nhưngvẫn không thấy được xe ngựa của nhiếp chính vương.

“Hai các ngươi trở về ngồi trong xe ngựađi, đi tới đi lui, cổ không dài ra, nhưng ta đều bị làm phiền rồi.”

“Nhưng mà......”

“Muốn kháng chỉ?” Đây xemnhư lần đầu tiên nàng lấy tư thái nữ hoàng đến áp người.

Hai người thực khó xử, lại thấy nàng như vậy, đànhphải phối hợp lên xe ngựa, rời khỏi tầm mắt nàng, lại âm thầm thủ hộ, nhưngkhông nghĩ đến, đều bị người đánh ngất đi.

Ngôn Tuyên Nhi ngồi mộtmình trong đình, bức mình đem đoạn đối thoại lần trước của hai người nghĩ lạimột phen, thật nghĩ không ra. Nghĩ đinghĩ lại một hồi, sau đó, có gì đó dần dần sáng tỏ.

Hắn đã biết?

Trời ạ! Nàng khó có thểtin, hắn cho nàng nhiều mi cùng ám chỉ như vậy, nàng cư nhiên ngu xuẩn đến mứckhông phát hiện ra. Cho nên, hắn mới không tin nàng đem tâm cho hắn, chỉ bởi vìnàng không đủ tín nhiệm hắn!

Như vậy, hắn biết nàng lànữ hoàng giả, hắn cũng không bị dọa một chút nào. Hắn vẫn yêu nàng như cũ, vẫnnguyện ý cùng nàng dắt tay đi cả đời!

Nàng lệ nóng doanh tròng,trong lòng kích động không thôi.

Yêu chính là yêu, phảikhông? Hắn muốn nói cho nàng biết chuyện này sao?

Mặc dù yêu một người màchính mình không biết nàng đến từ phương nào?

Bất thành, nàng muốn nóicho hắn, nàng là ai! Nàng muốn nói cho hắn, nàng là người xuyên qua thời khôngđến bên hắn. Bởi vì hắn, lòng phiêu bạc của nàng có điểm xuất phát và nơi quytụ, nàng muốn ngày bọn họ yêu nhau vô hạn kéo dài, cho dù ở một ngày nào đó,bọn họ ra đi, cũng không còn tiếc nuối.

Trong lòng buông bỏ mộttảng đá lớn, nàng mừng rỡ như điên xoay người, đã thấy Quân vương lâu rồi khônggặp.

“Không nghĩ tới sau khingươi tước binh quyền của ta, nhìn thấy ta lại vui vẻ như vậy.” QuânVương cười lạnh.

“Ách, hoàng thúc, ta cóviệc......” Nàng muốn tiến lên, hắnmột bước ngăn trở đường đi của nàng,“Ta cũng có chuyện muốntìm ngươi, chúng ta cần bàn bạc một chút.”

“Ta có việc gấp.”

“Có việc cái gì gấp?Ngươi cũng không phải Nhật Lí Vạn Kỵ nữ hoàng Kim Ngôn!”

“Cái gì chứ?” Nàngkinh ngạc nhìn hắn.

Ở trong đình, tịch dươngtà tà chiếu nhập. Rõ ràng đặt mình trong ánh chiều tà ấm áp, nhưng nhìn QuânVương lộ hai bản mặt, Ngôn Tuyên Nhi một lòng càng thêm lạnh.

Nàng nuốt nước miếng,“Hồnháo, nói bậy......”

“Không phải nói bậy,ngươi căn bản chính là kẻ giả mạo!” Hắngiận không thể át, gầm rú lên.

Mặt nàng trắng bệch,“Không,không phải!”

Đây cũng là chỗ hắn oánhận nhất. Thật vất vả mới diệt trừ được một kẻ, lại có một kẻ thế thân khácđến. Càng đáng giận hơn là nàng thế nhưng có công trị quốc, được nhân dân kínhyêu, hại hắn bị người ta châm chọc khiêu khích. Nguyên bản các đại thần thâncận hắn trong triều, trở mặt một đám, dựa vào nàng cùng nhiếp chính vương. Oánhận của hắn với nàng chất chứa quá sâu, trừng mắt từng bước tới gần nàng.

Ngôn Tuyên Nhi sợ hãi luithẳng về phía sau,“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta sẽ gọi ngườiđến!”

“Không có người đến, baogồm cung nữ của ngươi cũng sẽ không đến.”

“Ngươi!” Da đầunàng run lên. Nàng đã không thể lui được nữa, phía sau chính là hồ nước.

“Hừ, ta thật muốn nhìnmột chút, một người đến tột cùng có thể có mấy cái mệnh? Hay là khuôn mặt nàycòn có người thứ ba có không!” Lời nóihết, Quân Vương đột nhiên dùng sức đẩy nàng về phía sau.

Không dự đoán được hắn sẽlàm như thế, nàng sợ hãi muốn bám trụ vòng bảo hộ trong đình, nhưng khi bốirối, không thể bắt trụ lại, cả người đổ ra sau,“A--” Nàng sợ hãi kêu mộttiếng,“Bùm” ngãthẳng vào trong hồ.

“Hừ! Đi chết luôn đi!” QuânVương cười lạnh xoay người.

Thân mình Ngôn Tuyên Nhitoàn bộ chìm xuống đáy hồ, miệng mũi ngập nước. Nàng gấp gáp thở một tiếng, hokhan vài tiếng, mở mắt mặt nước phía trên. Nàng không muốn chêt, nhưng nàngcũng không muốn trở lại hiện đại, nàng không muốn......

Nàng liều mạng vung cánhtay, cố gắng bơi về phía nguồn sáng. Nàng còn muốn cùng Luân hảo hảo yêu thươngmột hồi, vạn thế vịnh ngâm tình yêu nam nữ. Nàng hoàn toàn chưa nhấm nháp, liềnđi như vậy sao, rất không cam lòng. Ít nhất để cho nàng cùng hắn thêm một đoạnngày đi? Lão thiên gia, một năm? Không được! Một tháng,vẫn không được. Vậy mộtngày cũng được......

Nàng cố gắng lại cố gắng,cùng lão thiên gia cò kè mặc cả, nhưng phổi của nàng giống như muốn nổ mạnh,nàng không thể hô hấp! Cứu, cứu mạng! Cứu mạng...... Giây tiếp theo, bóng tốithổi quét nàng.

“Không tốt! Nữ hoàng ngãxuống Khôi Tinh hồ.”

Nghiêm Luân ngồi ở trongxe ngựa vừa mới ra khỏi hoàng cung không bao lâu, chợt nghe thấy dân chúng trênphố nhắn dùm tin tức này. Hắn vội vàng kêu xa phu dừng xe ngựa lại, nhanh chóngxuống xe, vội vàng hỏi một lão gia gia,“Nữ hoàng bị ngã xuốngnước sao?”

“Đúng vậy, nhưng đượcTiêu Dao vương cứu trở về phủ rồi.”

Hắn lập tức thi triểnkhinh công, chân không dính đất chạy thẳng đến chỗ ở bạn tốt.“Rơixuống nước” Ba chữ nàylàm hắn hoảng sợ. Tuy rằng nàng chưa nói cho hắn thân phận thực sự, nhưng mọichuyện bắt đầu thay đổi, kể từ sau khi nàng rơi xuống nước.

Hắn không muốn nàng chết!Nhưng cũng không muốn sau khi tỉnh nàng lại biến thành Kim Ngôn trước đây!

Ý tưởng cực kỳ vớ vẩn!Nhưng hắn thật sự sợ.

“Nhiếp chính vương đếnđây!”

Nô bộc trong Tiêu Daovương phủ vừa thấy đến hắn, lập tức muốn đi thông báo cho chủ tử, nhưng Tằng TửTuyền sớm ra nghênh đón.

“Thực xin lỗi, người củata bị ám toán, cũng may, một nhóm người khác đuổi tới đúng lúc!”

“Nàng đâu?”

Cước bộ Tằng Tử Tuyềnchưa nghỉ vừa dẫn bạn tốt, vừa giải thích,“Tạm thời......” Hắnmuốn nói lại thôi.“ Tỳ nữ trong phủ của ta đã thay quần áosạch sẽ cho nàng. Phẩm Hoài cùng Nghị Dung bị hôn mê, bất quá không có trở ngạigì, hiện tại đang canh giữ bên người nàng......”

Nghiêm Luân bước vào cănphòng sáng sủa sạch sẽ, đi thẳng đến bên giường, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung đứngở hai bên vẫn liều mạng thay chủ tử chà lau mái tóc ẩm ướt, nước mắt rơi khôngngừng, nhưng vừa thấy nhiếp chính vương đến, hai người lập tức khóc quỳ xuốngđất,“Là lỗi của chúng nô tỳ. Chúng nô tỳkhông bảo vệ tốt nữ hoàng......”

“Đi xuống đi!” Hắnlạnh lùng nói.

Hai người khóc rống đứngdậy rời đi.

Nghiêm Luân cầm lấy bốkhăn chà lau sợi tóc cho thiên hạ trên giường. Mặt nàng xám như tro tàn, ngaycả môi hắn yêu nhất cũng trắng bệch. Hắn khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn hảo hữuđứng ở một bên,“Đại phu nói như thế nào?”

“Ra sức bài trừ nướctrong phổi. Nhưng từ khi cứu nàng trong hồ lên đến bây giờ vẫn đang hôn mê, đạiphu nói trạng huống không tốt lắm.” Lần đầutiên nhìn sắc mặt bạn tốt tái nhợt như thế, Tằng Tử Tuyền không nói vòng vo.

Nghiêm Luân nghe xong, vẻmặt có chút hoảng hốt, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhìn thiên hạ trên giường hôhấp mỏng manh, một lòng hắn rối rắm co rút đau đớn.“Mautỉnh lại! Mau tỉnh lại, nàng còn rất nhiề chuyện chưa nói với ta mà. Ta cũngvậy, cho nên, mau tỉnh lại......”

Nhưng cho dù hắn kêu gọithế nào, Ngôn Tuyên Nhi vẫn không tỉnh. Thái Hậu lại đây khóc một hồi, gọi mộthồi. Các Thái y cũng qua đây hội chẩn bắt mạch, dùng dược liệu tốt nhất. Nàngvẫn không tỉnh lại.

Đồ gia biết được nàng gặpchuyện không may, cũng đưa tới dược liệu vô cùng tốt, tận dụng hết tâm lực. Còncó rất nhiều dân chúng, đại phu, đều muốn tẫn lực thay nữ hoàng làm chútchuyện, cầu phúc hoặc thỉnh cầu chẩn trị, muốn cứu tỉnhnữ hoàng đang hôn mêlại.

Cho dù người đến người đinhư nước, nhưng thiên hạ trên giường vẫn không tỉnh lại như trước.

Nghiêm Luân canh giữ bêngiường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt sung huyết, đã nhiều ngày khôngchợp mắt.

Mỗi một lần Thái Hậu đếnđều liền khóc một trận, vốn muốn đưa nàng hồi cung chẩn trị, nhưng thân mìnhnàng suy yếu như thế, ai cũng không dám di động, chỉ sợ không cẩn thận, khiếncho chút hơi thở gắn bó sinh mệnh nàng bị chặt đứt.

Tằng Tử Tuyền đã tra ralà do Quân Vương hạ độc thủ, nhưng hành tung hắn bây giờ không rõ.

Nghiêm Luân căn bản khôngcần đáp án này, hắn chỉ cần thiên hạ trên giường tỉnh lại! Nàng là nữ tử duynhất hắn yêu thương, thật đáng buồn cười là, hắn còn không biết tên gọi củanàng là gì!

Hơn nữa, người tỉnh lạirồi sẽ là Kim Ngôn hay là nàng đây? Trong lòng hắn sợ hãi.

“Mau tỉnh lại, mau tỉnhlại, mau tỉnh lại đi......” Tiếng nói hắn thoángnghẹn ngào dán vào bên tai của nàng, chỉ sợ lòng của nàng cách quá xa khôngnghe được.

Là thanh âm của ai? Vìsao bi thương như vậy? Giống như cách xuyên sơn vạn thủy truyện tới?

Mơ mơ màng màng, NgônTuyên Nhi như nghe được có người đang ói chuyện, nhưng còn mơ hồ không rõ.

Bỗng dưng, một thanh âmkhác chợt vang lên.

“Ngươicần phải trở về.”

Trở về? Vì sao? Cảm giáccủa nàng vẫn hỗn loạn, nhưng đó là thanh âm rất giống của nàng, nàng nghe được.

“Cáingày ta ngã xuống Khôi Tinh hồ thì trên trời vừa vặn lúc Khôi Tinh thất đấu gắnbó, dẫn tới phát sinh dị tượng thời không, đồng thời trao đổi hai người vừa rơixuống nước là ngươi cùng ta! Ngã xuống thời không bất đồng, đưa ngươi đến cổđại này.”

Thanh âm Nữ tử ôn nhu,một chút hình ảnh chậm rãi hiện ra trong óc Ngôn Tuyên Nhi. Đúng rồi, có mộtthân ảnh màu đỏ ngã vào trong hồ......

“Thầnhồn của ngươi đừng du đãng chung quanh nữa. Nhân dân Đông Phong hoàng triều cầnngươi, trừ bọn họ ra, còn có nam nhân yêu ngươi cũng đang chờ ngươi.” Thanhâm ôn nhu tiếp tục nói xong.

“Ngươiở đâu? Không phải ngươi nên trở về sao? Ngươi là Kim Ngôn, phải không?” Cảmgiác thực kỳ diệu, nàng tựa hồ ở trong không gian thứ ba cùng thanh âm mộtngười đối thoại.

“Không! Ta cũng gặp gỡvà yêu một nam nhân thực ấm áp. Cho nên, ngươi không cần mang theo xin lỗi cùngbất an mà sống. Bởi vì ta cũng thật sự hạnh phúc, kỳ thật chúng ta về giúp cácvị a.”

Lúc này, giống như cóngười ngồi vào mép giường của nàng, vươn bàn tay to hiền hậu nắm lấy tay củanàng.

Hảo ấm áp a.

“Đi mau, thần hồn củangươi đừng lưu lạc ở trong này nữa.” Thanhâm kia thúc giục.

Ngôn Tuyên Nhi cảm giácđược trước mắt tựa hồ có bóng người đi lại, nhưng rất mơ hồ, nàng nhìn không rõràng là ai.

“Nàng vẫn không thể cảmgiác được ta sao? Ta đang đợi nàng, chờ nàng trở lại bên người ta, chờ nàng nóicho ta biết nàng là ai......”

Một đạo tiếng nói namtính mà thâm tình vang lên bên tai. Nàng cảm giác được hô hấp của nam nhânphảng phất trên mặt nàng. Cảm giác kia phi thường chân thật, nàng theo bản năngmuốn nắm lại tay đối phương, nghe thấy hắn kinh hỉ kêu--

“Nàng có cảm giác sao?Tỉnh lại, van cầu nàng, mau tỉnh lại......”

Nhưng tối đen. Một mảnhhắc ám thâm trầm lại cướp đi ý thức của nàng.

“Nữ hoàng vẫn không tỉnhlại sao?” Một nữ tử lạ mặt ôn nhunhìn Nghiêm Luân, hỏi.

Ngôn Tuyên Nhi lại cảmgiác được có bóng đen chớp lên ở trước mắt, sau đó lại là tiếng nói ôn nhunhưng mang điểm kiều lạc, cũng không phải thanh âm của Kim Ngôn.

“Có phải nên buông thahay không? Nhiếp chính vương đã dùng hết mọi biện pháp có thể, mà nữhoàng vẫn không thể tỉnh lại.”

Nữ nhân này là ai? Muốnlàm cái gì? Một cỗ dục vọng giữ lấy mãnh liệt đột nhiên công chiếm tâm khảmNgôn Tuyên Nhi.

Tằng Đình Đình cắn môidưới,“Nữ hoàng đã hôn mê ba tháng, vài thânvương thượng tấu muốn thỉnh Thái Hậu lập......”

“Nữ hoàng đã chết sao?Ta cùng nữ hoàng chấp chính, cũng là chính phu của nữ hoàng. Nay quốc thái dânan, dân chúng cũng vì nàng cầu phúc, có gì tất yếu mà phải lập tân đế khác?” Hắngiận không thể át.

Đúng vậy! Không phảinàng đã làm tốt lắm, quốc thái dân an đấy nhé! NgônTuyên Nhi kháng nghị, nhưng nàng nghe không được thanh âm của mình.

“Không phải. Nhiếp chínhvương, đây là thân vương nói nước không thể một ngày không có vua......”

“Ta là trượng phu của nữhoàng, thê lấy phu làm thiên. Hiện tại ta chính là trời của Đông Phong hoàngtriều, có vấn đề gì sao?”

Đúng! Có quyết đoán!

“Ngài đừng tức giận. Tachỉ...... Ta thực lo lắng cho thân thể của ngài, tuy rằng tự biết không có lậptrường......”

Vậy còn chưa cút! Luânlà của nàng! Hắn là nam nhân của nàng a. Nữ nhân này lại dám mơ tưởng nhúngchàm hắn! Nháy mắt, nàng thấy miệng đầy vị dấm chua, nàng giãydụa muốn tỉnh lại, muốn nhìn thấy hắn!

“Chẳng lẽ muốn đ với nữhoàng mê man bất tỉnh cả đời như vậy sao? Nhiếp chính vương là người vĩ đại nhưvậy mà!” Tằng Đình Đình vẫn muốn nói lý không tha.

Ta ngất cả đời sao? NgônTuyên Nhi tức giận,lại bị Nghiêm Luân nắm tay rất chặt.

Hắn đầu tiên là sửng sốt,lập tức kinh ngạc cúi đầu nhìn tay nhỏ bé phản cầm tay của mình. Lần trước, làbao lâu trước kia?

Hắn tưởng là ảo giác củamình. Nhưng lúc này đây, tay của nàng xác thực đang nắm chặt tay hắn.

“Tỉnh rồi sao? Đã tỉnhsao?” Hắn vội vàng kêu gọi.

Nàng đã tỉnh sao? NgônTuyên Nhi theo bản năng hỏi chính mình, cảm giác mình hẳn đã mở đôi mắt ra,nhưng tại sao vẫn không nhìn thấy hắn?

“Không cần phải rời đi.Ta xin nàng, chờ nàng lâu như thế, nàng sao có thể nhẫn tâm chứ? Ta không chophép nàng lại rời đi. Nàng có nghe hay không?”

Thanh âm của hắn mangtheo khí phách, nhưng trong khí phách lại có cầu xin, có đau lòng...... Nàngluyến tiếc, thật sự luyến tiếc.

Nàng trừng mắt nhìn, tầmnhìn dần dần có hình ảnh, không hề mông lung nữa. Sau đó, lại dùng lực trừngmắt nhìn, sương mù trước mắt tiêu tán, nàng rốt cục nhìn thấy hắn, tuấn nhantiều tụy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Đã tỉnh! Trời ạ!”

Nghiêm Luân cơ hồ vui quámà khóc. Thanh âm này cũng kinh động người canh giữ ở ngoài cửa phòng. PhẩmHoài cùng Nghị Dung vội vã lôi kéo một gã Thái y tiến vào. Hai người nhìn nàngmà nước mắt không ngừng rơi, tiếp theo là Tằng Tử Tuyền cũng vào.

Nhưng ánh mắt của nàngthật sự không nhịn được nhìn về phía nữ tử một thân hồng y, dáng người đẫy đà,hai mắt hàm mị.

“Nàng --” Thanhâm hảo khó nghe.

Phẩm Hoài vội vàng bưngtới một ly trà, Nghiêm Luân lập tức tiếp nhận, thật cẩn thận uy nàng uống.

“Đừng cho nàng uốngnhiều quá. Để lão phu bắt mạch trước.” LãoThái y mở miệng, Nghiêm Luân vội vàng đứng dậy,để cho lão Thái y ngồi xuống.

Nhưng ánh mắt Ngôn TuyênNhi vẫn nhìn chằm chằm Tằng Đình Đình.

Thấy thế, Tằng Tử Tuyềnđột nhiên nở nụ cười, hắn vỗ vỗ bả vai bạn tốt, lấy thanh âm chỉ có hai ngườinghe được nói chuyện với nhau,“Ta tin tưởng nàng thậtsự tỉnh lại. Hơn nữa, hẳn là cái người ngươi hy vọng kia.”

“Sao lại nói vậy?”

“Nữ hoàng vốn không coiai ra gì, căn bản nhìn không tới...... Không đúng,là khinh thường cùng nữ nhânkhác trao đổi ánh mắt!”

Đúng vậy! Nghiêm Luân khónén kích động, nhìn lão Thái y thay nàng bắt mạch, mà cặp mắt nhìn chính mìnhkia , đó là ánh mắt yêu cười thường nhìn hắn mà!

“Thật tốt quá! Tỉnh lại,mạch tượng cũng bình thường, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thân thể, rất nhanh sẽkhông sao nữa.”

Lão Thái y vừa nói xong,Phẩm Hoài cùng Nghị Dung vui vẻ lại khóc, sau đó, vội nói muốn hồi cung báo cáocho Thái Hậu.

Tằng Tử Tuyền thay bạnchí cốt đuổi một ít người không liên quan đi. Nhưng trước khi rời đi không quêngiới thiệu Tằng Đình Đình với bình dấm chua trên giường,“Đâylà tiểu muội nhà ta, nhưng đã chỉ hôn người khác. Cho nên, đừng lo lắng chuyệnam nhân của ngươi sẽ bị cướp đi.”

Toàn bộ mặt nàng bạohồng. Nam nhân này có thuật đọc tâm a!

Nghiêm Luân không cầnnhìn những người đó. Ánh mắt hắn chỉ nhìn nàng, tâm hắn cũng chỉ vì nàng màrung động.

Nàng nhấc thân.Thân mìnhbất đắc dĩ nằm lâu lắm nên vừa trầm vừa nặng, hắn vội vàng ngồi xuống, để nàngtựa vào trong ngực hắn.

Cũng may vừa mới uốngnước xong, cổ họng nàng nhẵn mịn chút, có thể mở miệng nói chuyện,“Tahôn mê đã lâu lắm sao?”

“Ân, suốt ba tháng.”

Nàng đột nhiên nhìn hắn,“Chàngcó biết ta thực yêu chàng không?”

Con ngươi đen thân thiếtnhìn nàng,“Biết, nếu nàng có thể nói cho ta biếtkhuê danh của nàng trước.”

Hắn quả nhiên biết! Nàngthản nhiên cười,“Ta gọi là Ngôn Tuyên Nhi. Chàng muốngọià Ngôn nhi hay làTuyên Nhi đều có thể. Bất quá, nơi ta ở trước kia thực đặcbiệt, nhưng tại cái thế giới đó không có ai chờ ta, chàng có thể vẫn yêu ta?Thủ hộ ta không?”

Hắn cúi người lấy một cáihôn thâm tình mà ôn nhu trả lời.

Nghiêm Luân nghĩ tới vàikhả năng, nhưng hắn vạn vạn không ngờ Ngôn Tuyên Nhi là người đến từ tương lai.Tuy rằng có một số tân tư tưởng có thể chứng minh nơi ở của nàng thực không tầmthường, nhưng mối khi nghĩ đến nàng từ tương lai xa xôi như vậy đến bên ngườihắn, hắn luôn luôn có cảm giác thật bất khả tư nghị.

Còn có đoạn đối thoại củaKim Ngôn cùng nàng kia, tuy rằng không biết nàng ta đến tột cùng đang ở phươngnào, nhưng biết nàng hạnh phúc, bọn họ cũng cảm thấy vui mừng.

Bí mật nàng đến từ tươnglai, người duy nhất xẻ chia chính là Tằng Tử Tuyền giờ phút này ngồi ở trongtẩm cung của nữ hoàng.

“Thực hâm mộ, có cơ hộicho ta đến tương lai xem hay không a? Đúng rồi, hay là ta đến Khôi Tinh hồ rồinhảy xuống......”

“Ta đem lấp bằng cái hồkia.” Hắn còn chưa nói xong,Nghiêm Luân ngồi ở trên giường cứ việc nói thẳng.

“Cái gì?” Hắn oaoa kêu to.

Về phần Ngôn Tuyên Nhinằm ở trong lòng Nghiêm Luân đã cảm động nước mắt rơi như mưa. Hắn sợ nàng sẽtrở về tương lai, nàng biết! Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,“Nơinày mới có người ta để ý a, làm sao ta bỏ được mà trở về chứ?”

Trải qua một tháng tĩnhdưỡng, thân mình nàng đã tốt lên nhiều lắm, cho nên, Nghiêm Luân mới dám yêntâm đem cả người nàng vây trong ngực,“Nếu không phải nàngcùng Kim Ngôn có một đoạn đối thoại kia, ta nghĩ ta sẽ lấp bằng tất cả hồ nướctrong cung mất”.

“Ngươi điên rồi!” Tằng TửTuyền lắc đầu.

“Chàng thật sự rất khoatrương!” Ngôn Tuyên Nhi cũng hiểuđược thực khoa trương.

“Quân Vương vẫn hoàntoàn không có tin tức, càng như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận.”

Lời này vừa nói ra, TằngTử Tuyền liền gật đầu phụ họ trầm mặc.

Nói đến Quân Vương,hắn đãmưu sát hai vị nữ hoàng, nay hành tung biến ảo, xác thực sẽ nghĩ đến lần thứba!

“Thái Hậu giá lâm.”

Cung nữ trước cửa kêulên, Nghiêm Luân vội vàng đặt nhẹ nàng nằm xuống giường.

Thái Hậu được cung nữ tùythị đỡ đi đến, vừa nhìn thấy nữ nhi, lập tức quan tâm hỏi:“Tốthơn nhiều chưa?”

“Đã sớm tốt lắm. Chínhlà nhiếp chính vương còn không đồng ý cho nhi thần đi ra khỏi cửaphòng đâu.Mẫu hậu, người nói hắn đi mà.”

Nữ nhi bỗng dưng lại làmnũng nha! Thái Hậu cười đến khóe mắt cong cong, nhìn Nghiêm Luân,“Aigia lại luyến tiếc nói hắn. Hắn cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố ngươi batháng, nam nhân như vậy tìm không thấy đâu.”

“Thái Hậu, thần cũng lànam nhân như vậy a!” Tằng Tử Tuyền không quênkháng nghị.

“Biết,biết, bấtquá,” Thái Hậu nắm tay nữ nhi,lại đem tay Nghiêm Luân đặt cùng một chỗ,“Ta biết Quân Vươnghành tung mơ hồ, nhưng hôn sự nên làm thì cứ làm thôi, có phải hay không?”

Ngôn Tuyên Nhi mặt hồngrực, xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Luân, chỉ thấy trong mắt hắn lộ vẻ thâm tình.

“Hảo, cứ quyết định nhưvậy đi. Ai, đây là lần thứ hai thu xếp, mấy ngày này các ngươi đừng ra cungtuần tra nữa. Toàn bộ hoàng cung cũng canh phòng cẩn mật, ai gia muốn ôm chausớm một chút, đừng làm ai gia đợi lâu nữa”

Nghiêm Luân cùng NgônTuyên Nhi nhiệt liệt đối mắt,“Dạ.”