Ngưu Nam

Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…



Gần đây La Mông bán mật ong bán tới rất tốt, tuy rằng sản lượng không lớn, nhưng mà giá cả không tệ, liền buôn bán lời một mớ tiền.

Nhưng mà dù vậy, mật ong của nhà bọn họ tại nơi này cũng không có tiếng tăm, những người bên Cung Bạch Kì đều là người thành tinh rồi, biết mật ong nhà La Mông tốt, cũng không nói với người khác, nhiều nhất nói với mấy bạn già có giao tình. Danh tiếng mật ong của nhà La Mông lớn thì bất lợi với bọn họ, tới lúc đó giá cả có thể còn phải tăng lên nhiều không nói, nếu làm không tốt ngay cả mua đều không mua được.

Bọn họ không nói, La Mông tự nhiên sẽ không đi ra ngoài nói mật ong của nhà mình tốt như thế nào, quý báu ra sao, dù sao hiện tại anh sản xuất được chút ít mật ong ấy, đám người Cung Bạch Kì liền giúp anh tiêu thụ hết rồi, cũng không cần nghĩ bán cho những người khác.

Cứ như vậy, người mua không nói, người bán không đề cập tới, người hai bên ôm tâm tình phát tài lớn a, qua thời gian thật dài, mọi người trong làng Đại Loan vẫn không biết hai thùng mật ong của nhà La Mông thì ra có thể kiếm tiền như vậy.

Về phần bán mật ong kiếm tiền, cái này tự nhiên La Mông lại là cầm mua trâu cái, hiện tại đàn trâu nhà anh đã rất lớn, nhưng mà lục tục sẽ có trâu cái tiến vào kì động dục, một khi giao phối, phải trì hoãn thời gian thật dài không thể cho sữa.

Vì làm cho đàn trâu nhà mình đạt tới số lượng đủ thay phiên, La Mông liên tục mua trâu, cơ bản là có tiền liền mua trâu.

Nhưng mà tốc độ mua trâu của anh, rốt cuộc vẫn là không việc mở rộng buôn bán của nhà anh, trước đó người sơ trung (cấp II) trong trấn cũng tìm đến La Hồng Phượng, cũng muốn ở căn tin bọn họ bán bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh của “Đại Thủy Ngưu”, còn có cháo sữa.

La Mông nói chuyện cùng bọn họ một lần, đối phương không biết từ chỗ nào nghe nói, La Mông cấp trường học cũ Nhất Cao trong huyện giá là tám tệ, lại còn bao phí chuyên chở, nói trường học bọn họ cũng là trường học cũ của anh, không phải sơ trung anh cũng học ở đây sao?

La Mông cũng rất sảng khoái, dù sao cấp giá cho trường Nhất Cao đều tám tệ, không lý do bán cho trường học của thị trấn bọn họ chín tệ, hơn nữa người này nói cũng đúng, sơ trung trong trấn Thủy Ngưu quả thật cũng là trường học cũ của anh.

“Vậy tôi cũng tính giá tám tệ cho trường sơ trung cũ, cũng bao phí chuyên chở, được không?”.

Người nọ bị biến thành dở khóc dở cười, “Đều ở trấn Thủy ngưu, còn muốn phí chuyên chở gì chứ?”.

La Mông vừa nghe liền hiểu được, người này tám phần còn muốn tiếp tục mặc cả, vẻ mặt La Mông liền là biểu cảm anh không biết đâu, nói: “Anh không hiểu tình huống rồi, đồ ăn trong tiệm của chúng tôi, bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh đều là người trong làng làm, từ làng Đại Loan chở mấy cái sọt bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh tới trấn Thủy Ngưu, lại còn chở tới bên trong căn tin trường học mấy anh, anh thử thuê xe coi, coi phải trả phí chuyên chở hay không?”.

Đối phương cũng là người thức thời, biết La Mông nói như vậy, chính là không định giảm giá nữa, ngẫm lại sau này bọn họ phải hợp tác thời gian dài, cũng liền không nói gì nữa, chỉ hỏi La Mông lúc nào có thể cung hàng cho trường của bọn họ, bên bọn họ cũng muốn sớm sắp xếp.

La Mông nói tuần sau liền có thể cung hàng, gần đâu sản lượng sữa trâu nhà anh vẫn dồi dào, vốn đang muốn cung cấp sữa trâu cho KTV của ông chủ Trần Sung Toàn trong huyện, bây giờ thì xong rồi, sữa trâu nhà anh đành phải sau này lại bổ sung thôi.

Trong khoảng thời gian này sữa trâu nhà của La Mông nhiều hơn, hàng hóa trong tiệm La Hồng Phượng cũng đủ bán, cuộc sống nhân dân trấn Thủy Ngưu liền dễ chịu, mỗi ngày buổi sáng một tô cháo sữa, hai cái bánh bao chay, lại thêm một dĩa dưa góp ngon miệng ăn sáng, cả ngày đều vô cùng tinh thần.

Nghe nói có một ông cụ tám mươi tuổi, tới tiệm “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm” ăn điểm tâm một chút, ăn xong rồi ông cụ buông chiếc đũa thở dài một hơi, nói: “Ai, vẫn còn sống tốt a”.

Việc này bị người lúc ấy cùng ăn bữa sáng trong tiệm truyền ra, rất nhanh liền thành truyện cười của trấn trên, “Vẫn còn sống tốt a”, cũng thành câu cửa miệng của trấn Thủy Ngưu, nhất là mỗi buổi sáng lúc ăn sáng xong, liền thích lấy câu nói này ra nói một lần.

Mỗi ngày phải làm nhiều bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh hơn, thế nên mấy người kia liền lại có chút quá bận rộn. Trung học trong trấn Thủy Ngưu chính là cao trung sơ trung cùng chung trường, căn tin cũng là cùng một cái, nhân số liền nhiều, hơn nữa người trấn Thủy Ngưu đã có thói quen ăn bánh bao chay sữa uống cháo sữa rồi, bây giờ nếu cung hàng, số lượng liền nhiều hơn rồi.

Hôm nay buổi chiều lúc nhào bột, La Mông liền nói muốn thuê thêm một người, hỏi mấy người phụ nữ Lưu Xuân Lan, La Hồng Phượng và Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai, bây giờ thuê ai thích hợp?

“Trong làng mình có Bạch Hạ Bình, cậu có biết không? Tôi thấy cô ấy làm việc rất tốt”. Ngô Đông Mai là người đâu tiên nói ra người mình chọn.

“Cô ấy nha, nếu nói đến việc lao động thì rất tốt”.

Tào Phượng Liên tiếp một câu như vậy, La Mông lập tức liền nghe ra mặt sau còn có việc, vì thế liền hỏi các bà các cô, “Sao, người này không tốt à?”.

“Rất tốt, nào có nói cô ta cái gì không tốt”. Tào Phượng Liên lập tức ý thức được chính mình nói lỡ miệng, vội vàng cười nói ngắt lời.

“Nói một chút xem nào, cháu không biết chuyện gì trong làng hết”. La Mông cũng cười nói.

“Ừ, cháu tám phần chưa nghe nói chuyện nhà bọn họ đâu”. Tào Phượng Liên thấy La Mông nói như vậy, cũng giống như cùng nói chuyện phiếm, một bên làm việc, một bên kể rõ sự tình của nhà Bạch Hạ Bình.

Bạch Hạ Bình là hơn ba năm trước mới vừa tới trong làng của bọn họ, trước khi cô ta tới đây, ông chồng cô ta liền sống bấp bênh, vốn phía dưới có người em trai, bị bệnh rồi chết, chữa bệnh tốn không ít tiền, thiếu nợ rất nhiều, biết rõ ngọn nguồn nên nào có người nào sẵn lòng gả con gái mình vào nhà bọn họ chứ?

Bạch Hạ Bình này liền gả vào nhà đó, nghe nói bên nhà mẹ đẻ cô ta cũng nghèo, cha cô người này rất lười biếng, anh trai cô cũng không tiền đồ, Bạch Hạ Bình chưa tốt nghiệp sơ trung liền đi ra ngoài làm thuê.

Mấy câu nói tiếp theo, Tào Phượng Liên nói khá khó hiểu, nhưng mà La Mông lại vẫn nghe ra, đại khái nói đúng ra, bên nhà mẹ ruột cô ta, còn có rất nhiều người hiện tại trong làng, đều nói người phụ nữ này ở bên ngoài bán thân. (gái mại dâm í)

“Cô ấy sống cũng không dễ dàng, hiện tại nuôi một đứa con hai tuổi, còn phải chăm sóc cha mẹ già, mẹ chồng cô mắt mờ, cũng không giúp việc gì được, khiến cho cô cũng không thể cùng chồng cùng nhau đi ra ngoài làm thuê, bằng không tại bên ngoài, nuôi con trai, ngày cũng là sống dễ chịu”. Tuy rằng Tào Phượng Liên người này thích hóng chuyện, nhưng mà nói chuyện vẫn là khá công bằng.

“Chồng cô ấy cũng tốt, một tháng kiếm được ba ngàn tệ, liền gửi về nhà hai ngàn rưỡi, để Hạ Bình lấy trả nợ”. Ngô Đông Mai nói một câu như vậy, liền không hé môi nữa, đại khái là nhớ tới ông chồng của chính mình, trong lòng lại khó chịu rồi.

“Làm việc chăm chỉ là được”. La Mông nói.

“Làm việc thì rất chăm chỉ, cả căn nhà của bọn họ đều là cô ấy dọn dẹp, miễn bàn sạch sẽ chỉnh tề bao nhiêu, hoa màu trong ruộng cũng chăm sóc không tệ, là người phụ nữ chịu khó”. Bản thân Ngô Đông Mai là người kiên cường, bình thường liền chướng mắt nhất người hay ăn lười làm, Bạch Hạ Bình này, đại khái là hợp tính nết của cô.

“Vậy lát nữa cháu tới nhà cháu ấy hỏi một chút?”. Lưu Xuân Lan nói.

“Hài, việc này mọi người thấy thích hợp là được, còn hỏi gì chứ, lát nữa lúc cháu về nhà nói một tiếng với cô ấy, ngày mai liền có thể lại đây làm việc”. Nghe nói nhà La Mông có ý để Bạch Hạ Bình lại đây làm việc, Ngô Đông Mai cũng rất vui sướng giùm cô ta.

“Đúng lúc nhớ tới một chuyện, suýt nữa em quên mất, mấy ngày hôm trước mấy trường học trong huyện thông báo với em, nói cục vệ sinh trong huyện nói muốn kiểm tra vệ sinh căn tin của bọn họ, bảo bên mấy người làm việc bên chúng ta, cũng lấy chứng nhận sức khỏe đi, buổi sáng ngày mai làm việc xong, đi cùng em một chuyến lên Vĩnh Thanh đi”.

Thật ra địa phương nhỏ này của bọn họ, không cần đa sự như vậy, thật muốn kiểm tra vệ sinh căn tin của trường học, mấy nhân viên công tác trong căn tin có chứng nhận là được, kiểm tra ra sao cũng không kiểm tra tới trên đầu nhà La Mông. Anh chính là có chút lo lắng Bạch Hạ Bình sau này lại đây làm việc, bên ngoài có thể nổi lên tin đồn gì hay không, nói không sạch sẽ và vân vân, La Mông đây là ngăn chặn trước.

Tào Phượng Liên là một người khôn khéo, vừa nghe La Mông nói như vậy, trong lòng liền hiểu ra, còn nghĩ La Mông người này thật đúng là không sợ phiền phức, người bình thường gặp phải loại sự tình này, thuê người khác là xong thôi, còn phí công làm việc này.

Ngô Đông Mai thật ra không nghe hiểu, còn rất vui mừng nói, vậy đúng lúc, tới lúc đó cũng mang Bạch Hạ Bình theo, nếu chúng ta đi sớm, tới lúc đó còn sót Bình Hạ Bình lại, vậy cô ấy không phải còn phải tự mình một mình đi Vĩnh Thanh một chuyến.

Chờ Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai nhào bột xong, hai người đi về rồi, La Hồng Phượng liền nói với La Mông, “Nếu không sau này tiền thuê người làm bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh để chị trả đi, em cũng đừng trả nữa, việc này đều mấy tháng rồi, em còn chưa lấy lại vốn đâu, mua trâu hết, chị còn tích được chút tiền mà”.

“Mẹ và cha con cũng tích được chút tiền, nếu không tiền công của mấy cô ấy để cha mẹ trả?”. Lưu Xuân cười ở một bên phụ họa.

“Gấp cái gì, con đây kêu là đầu tư, hiện tại hai người liền tích tiền đi, con chính là tích trâu nha, trâu có thể sinh ra tiền nha, tiền của hai người có thể sinh tiền không?”. La Mông cười nói.

Tiền thu vào của La Mông cũng không ít, chỉ là mật hoa cẩu kỷ đều bán được mười vạn tệ rồi, từng tháng lại có kết toán tiền hàng của mấy trường học, cuối tuần còn có thể thu tiền mặt của Trần Sung Toàn và Bao Đại Hoa, chỉ là gần đây anh dùng nhanh quá, bằng không lúc này tiền tích góp hẳn là cũng có không ít.

Chờ sau này cây cẩu kỷ trưởng thành rồi, hàng năm chỉ là bán cẩu kỷ và mật hoa cẩu kỷ liền có thể kiếm không ít tiền, còn có mảnh rừng dương mai kia, sang năm liền bắt đầu ra trái, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ sẽ là một khoản thu vào không nhỏ.

Ngoài ra còn có mảnh cây giống hạt dẻ cười, hồ đào chờ ra trái kia nữa, tuy rằng nếu đợi chúng nó kiếm được tiền, vậy thời gian quả thật có chút dài, nhưng mà tương lai dù sao vẫn là rất sáng sủa, La Mông một chút cũng không vì chuyện tiền nong mà buồn rầu.

Sáng sớm hôm sau Bạch Hạ Bình liền cùng Ngô Đông Mai cùng nhau tới đây, bộ dạng Bạch Hạ Bình vừa gầy lại nhỏ nhắn, người rất hòa nhã, liền chỉ cười cười, tính tình cũng thật sự tốt, nếu tính tình cô ta không tốt, cũng không có thể ở chung với Ngô Đông Mai.

Ngô Đông Mai người này nóng tính, cùng hàng xóm đều cãi nhau, chỉ là cùng Bạch Hạ Bình này một lần cũng chưa cãi nhau, chủ yếu vẫn là Bạch Hạ Bình không ầm ĩ cùng cô. Có đôi khi Ngô Đông Mai nói một hai câu nặng lời rất khó nghe, Bạch Hạ Bình cũng chỉ là cười cười không chấp nhặt cùng cô, chờ thêm hai ngày, Ngô Đông Mai tự mình bình tĩnh lại, lại chủ động đi tìm Bạch Hạ Bình.

“Hạ Bình nha, cháu cũng tới đây à”. Nói chuyện chính là bà Mười Bảy trong làng, bà cụ này ở nhà La Mông nhóm lửa vừa nhóm chính là mấy tháng, mỗi ngày sáng sớm cứ tới đây, đốt lửa mấy giờ, ăn chút bữa sáng, chờ mấy người phụ nữ làm việc xong, bà cũng đi về nhà.

La Mông còn hỏi qua Lưu Xuân Lan, muốn trả chút tiền công cho bà cụ ấy hay không, Lưu Xuân Lan bảo anh đừng quản chuyện này, tự bà thầm đưa tiền cho bà Mười Bảy mấy lần, cũng không nói qua với người khác, ngay cả mấy người Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai cũng không biết chuyện này.

“Dạ, bà Mười Bảy, cháu cũng lại đây hỗ trợ”. Bạch Hạ Bình đáp lời.

“Tới nơi này hỗ trợ là tốt rồi, cháu học hỏi nhiều một chút cùng hai cháu Phượng Liên, Đông Mai, hai cháu ấy làm khá lâu rồi, biết việc hơn so với cháu”. Bà Mười Bảy này lại đặc biệt nhiệt tình đối Bạch Hạ Bình, La Mông cũng là sau này mới biết được, thì ra bà Mười Bảy và Bạch Hạ Bình hai nhà rất gần nhau, Bạch Hạ Bình rãnh rỗi liền đi trong nhà bà cụ thăm nom, có đôi khi còn có thể giúp đỡ chà chà rửa rửa.

“Cháu biết rồi ạ”. Bạch Hạ Bình cười cười với bà Mười Bảy, có chút người chính là như vậy, cô ta chỉ là cười một cái với người ta, người ta liền cảm thấy người này thấy dễ gần, đối tốt với người ta, bụng dạ khá tốt, Bạch Hạ Bình chính là người như thế.

Buổi sáng cùng ngày, La Mông liền mang theo một đám người đi Vĩnh Thanh, vốn anh còn muốn để ông La và Lưu Xuân Lan nhân tiện cùng nhau làm kiểm tra toàn thân, ông La lại nói ông lại không làm bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh, không đi kiểm tra, thân thể tốt đẹp đi kiểm tra làm gì, không bệnh kiểm tra đều ra bệnh.

La Mông cũng liền tùy cha anh thôi, hai ngày nữa anh còn để La Toàn Quý và La Tiến Hỉ tự mình đi kiểm tra, tới lúc đó nếu cha anh sẵn lòng đi, lại đi cùng họ cũng được. Lại nói tiếp hiện tại mỗi ngày nhà bọn họ ăn nước linh tuyền, thân thể hẳn là cũng không có bênh tật gì mới đúng.

Trong nhà không có việc gì, ông La liền 1 mình cầm thuốc lào, ngồi ở cửa nhà rột roạt hút, 2 chị em Mĩ Linh, Mĩ Tuệ đang ngồi xổm ở đất trồng dâu tây bên cạnh chuồng trâu nhìn ngắm, gần đây hoa dâu tây đều rụng hết rồi, trong nhụy hoa mọc ra một trái dâu tây màu xanh, mắt thấy chúng nó ngày một lớn, hai chị em liền mong chờ tới ngày ăn dâu tây.

Ông La hút thuốc lào tới nhàn nhã, bên đường lại truyền tới tiếng động cơ xe hơi, tiếp theo một chiếc xe màu đỏ chạy vào trong sân nhà bọn họ.

Gần đây danh tiếng của sữa trâu nhà La Mông càng lúc càng lớn, đài truyền hình huyện bọn họ liền cân nhắc làm phóng sự về nhà bọn họ, trước hết, bọn họ cử hai phóng viên tới nhà bọn họ xem xét trước, thuận tiện dò hỏi một chút, xem thử có thể thật sự có thể phát tin này hay không.

Phóng viên bị cử đi là cô gái trẻ hia mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chính là người trong huyện của bọn họ, trong nhà cũng rất giàu, hôm nay cô nhận được nhiệm vụ, lái xe liền đi làng Đại Loan trấn Thủy Ngưu.

Hiện tại sân nhà La Mông liền chỉ có một mình ông La, những người khác bây giờ đều đang xếp hàng tại bệnh viện huyện của bọn họ.

“Bác ơi, [Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm] của trấn trên chúng ta chính là của nhà bác phải không ạ?”. Cô gái kia xuống xe, tươi cười đầy mặt nói chuyện với ông La.

“Trong nhà không bán, muốn mua đồ thì đi tới cửa tiệm đi”. Ông La ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái này một cái, sau đó liền không lại đáp lời với cô ta nữa, chỉ tự mình rột roạt hút thuốc lào.

“Cháu thấy tiệm nhà bác đều đóng cửa rồi”. Tính tình cô gái kia vẫn rất tốt, lúc này cô vừa cười ha hả vừa hỏi.

“Đóng thì bán hết rồi, ngày mai lại tới”. Đại khái cũng đi bệnh viện huyện hết rồi, ông La nghĩ thầm.

“Sao lại sớm như vậy liền đóng cửa ạ?”. Cô gái này lại hỏi.

“Bán hết rối còn không đóng cửa, chờ gì nữa?”. Việc này còn phải hỏi sao?

“Bác, bác xem cháu từ thật xa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, liền bán cho cháu một chút sữa trâu đi”. Cô gái kia lại thương lượng nói với ông La.

“Sữa trâu hết rồi”.

“Nghe nói trứng gà nhà bác cũng rất ngon, nếu không cháu mua chút trứng gà được không?”.

“Trong nhà không bán, ngày mai tới cửa tiệm mua đi”.

“Bác, bác xem cháu năn nỉ nãy giờ bác liền không thể châm chước một chút hay sao, người ta vẫn nói khách hàng chính là thượng đế mà”. Cô gái kia rốt cục cũng có chút mất kiên nhẫn.

Ông La lúc này mới liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, chậm rì rì từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng khói trắng, nói: “Thượng đế gì chứ, đây đều là thị trường tung chiêu độc địa, gây sức ép còn không phải phụ nữ làm thuê người ta sao?”.