Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 66: Anh luôn luôn theo sát âm thanh em luân hồi



"Tôi nói này, cái têntọa kỵ kia vẫn còn đang canh mộ sao?" Phàn Thiếu Hoàng vô cùng buồn chántrong trận pháp. Bồ đoàn dưới người hắn dường như cũng có linh khí phúc trạch,bắt đầu có dấu hiện mở ra linh giác.

Quan Thế Âm đã lay vàng láxong, đang nghiên cứu mấy cây cỏ ba lá mọc xung quanh, nghe thế lại buồn rầu"Cũng đúng thôi. Ặc, tôi nói này bạn tiên, chúng ta làm thế có rất quáđáng hay không? Cậu không thấy hôm đó nó khóc đến mức thân của bần tăng cũng bịlũ lụt luôn. Làm gì còn giống tọa kỵ vật cưỡi gì nữa, giống hệt là thần thú coilăng rồi."

Phàn Thiếu Hoàng vứt cục đátrong tay đi. Tu vi của hắn đã tiến bộ rất lớn, hôm nay hồn phách đã hoàn toàntu thành thật thể trong trận "Lúc Cống Hề sắp chết đã từng hỏi tôi một vấnđề, cô ấy hỏi tôi rằng đời này của cô ấy có đáng giá hay không? Lúc đầu tôi cảmthấy không đánh giá. Cô ấy vốn có thể thành tiên, thoát ra lục đạo luân hồi,thoát khỏi nỗi khổ sinh lão bệnh tử. Có thể vào làm học trò của anh để nhậpthiền tu Bồ Tát, hoặc là vào môn hạ của tôi tu đạo pháp để truyền đạo độ người…Nhưng bây giờ bản thân tôi cũng cảm thấy đáng, nếu một ngày nào hai chúng ta bỏmình, sẽ có ai truy đuổi theo hồn phách của chúng ta và đau lòng như nó?"

"A di đà phật."Quan Thế Âm chắp tay trước ngực, trang trọng niệm phật hiệu "Thí chủ, cậuđã ngộ ra rồi. Cõi bát hoang đều có rất nhiều người vì quyền, vì danh, vì lợihay vì tình, dù là vì thứ gì cũng không uổng muột kiếp đời."

Phàn Thiểu Hoàng cười khẩytrong trận, một viên đá rơi ngay vào trán Quan Thế Âm: "Gọi nó đến gặptôi."

Quan Thế Âm cầm lấy viên đánày cảm thấy "Bồ tát báo thù mười ngày không muộn", nên đi tìm vậtcưỡi của hắn trước quan trọng hơn.

Quan Thế Âm tìm được Hốngtrước mộ Liễu Thủy Tiên. Thần thể nó khôi phục rất chậm, chì là những nơi dathịt sưng tấy đã lặn xuống, mùi thối rữa trên người cũng không còn, cả ngườinhìn vô cùng gầy gò.

Hắn đưa tay khoác lên đầuvai nó. Nó ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt buồn bã thê lương. Quan Thế Âm là một BồTát dễ mềm lòng, lập tức không chịu nổi "Được rồi, được rồi, lần trước cậukhóc ướt y phục của tôi còn chưa giặt đó." Hắn tự tay vỗ vỗ vai nó"Hống, tôi không biết là cậu đã khống chế được trọc khí, hay là nó đã từhoàng đồ bá nghiệp biến thành tình yêu một lần nữa. Mấy ngày nay cũng khôngbiết là cậu có đổi cách nhìn với thần giới chưa. Bần tăng thật sự không muốnsau này mình và vật cưỡi của mình phải gặp nhau trên chiến trường. Khụ, đượcrồi, tôi nói những lời này làm cái gì. Bây giờ cậu lập tức đi về Quan ThiênUyển tìm cái tên Ứng Long hẹp hòi kia trong trận đi."

Cương thi mắt xanh cũngkhông buồn nhúc nhích. Quan Thế Âm cúi người nói nhỏ bên tai nó "Trước đâyrất lâu tên Ứng Long hẹp hòi từng bổ sung một phách cho Cống Hề, nên phách đókhông thuộc về cô ấy, không thể nào theo cô ấy luân hồi."

Cương thi mắt xanh chợtngẩng đầu nhìn hắn. Thế nhưng hắn không cần phải nhiều lời nữa "Đi đi, tênLong hẹp hòi kia đang đợi cậu."

Cảnh vật Quan Thiên Uyển vẫnkhông thay đổi, phía sau núi ít ai lui tới, thời gian trôi qua đã lâu nên cỏdại cũng sinh sôi mọc xanh um. Những ngọn cỏ ba lá của Xảo Nhi vô cùng tươitốt, xanh biếc trải dài sát đất. Cương thi mắt xanh đi đến trước trận pháp.Phàn Thiếu Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy nó đến đây cũng chẳng tỏ vẻ hòanhã gì "Ngồi đi."

Cho nên cương thi mắt xanhngồi trước trận. Phàn Thiếu Hoàng không nhìn sự vội vã trong mắt nó, chỉ đánhgiá nó từ trên xuống dưới một hồi lâu mới trầm giọng nói "Khụ, một pháchđó vẫn còn ở nơi của bần đạo. Bần đạo suy tính đã lâu, tên cương thi như cậucũng không tệ lắm. Cho nên bần đạo quyết định luyện một phách này ra 9999 mảnh,mỗi một trăm năm bán cho cậu một mảnh, giảm giá tám mươi phần trăm."

Cương thi mắt xanh"......"

May là phía sau có người đếngiải vây giúp nó, Phàn Thiếu Cảnh bước đến từ bụi cỏ "Thiếu Hoàng, đừnglộn xộn."

Phàn Thiếu Hoàng liếc mắt,rốt cuộc bấm quyết đưa một phách đó ra ngoài "Bảo vệ cẩn thận, nếu khôngcó cái này thì bần đạo thật không còn có cách gì nữa hết."

Mặc dù cương thi mắt xanhrất vội nhưng nó cũng không lập tức đi tìm Xảo Nhi. Nó ở trong biển một tháng,hút nhiều linh khí. Sau đó vào một đêm trăng tròn, nó cố hết sức lực để tạo rathế sơn hải để phá pháp trận. Thần thể nó chưa hồi phục, nên phá trận này vôcùng khó khăn. Khóe miệng nó trào ra máu tươi tựa như chuỗi châu chảy xuống"Sau khi xuất trận mau sớm chữa trị thần thể, tôi và anh sẽ đánh nhau mộttrận để rửa hết thù hằn."

Phàn Thiếu Hoàng được thả rakhỏi trận thật. Thời gian sớm hơn trăm năm so với quẻ bói của hắn. Mặc dù XảoNhi ngốc nghếch nhưng có câu nói không sai. “Có lẽ anh có thể bói ra tất cảmệnh số, nhưng anh mãi mãi không thể nào bói ra được biến số trong đời.”

Bàn về đánh nhau là điều ỨngLong thích nhất, nhưng hắn vẫn còn băn khoăn "Chờ sau khi cậu tìm được côấy đi." Lòng còn lo lắng sẽ đánh không thoải mái, vậy thà không đánh.

Cương thi mắt xanh hiểu đượctâm ý của hắn nên lập tức gật đầu "Được."

Nó xoay người định bỏ đi thìPhàn Thiếu Hoàng gọi nó lại phía sau "Cậu đi đâu?"

Cương thi mắt xanh đáp rấtdứt khoát "Tôi đi tìm cô ấy."

Một hồi lâu Phàn Thiếu Hoàngmới khẽ than thở "Lúc cậu không có chuyện gì làm thì nên xem nhiều sáchchút đi. Ở chung với cô ấy lâu như vậy mà lại hoàn toàn không hiểu được cáchlấy lòng phụ nữ. Lần này nếu lại mạo muội như trước sợ là cũng về tay khôngthôi."

Cương thi mắt xanh nhìn hắnthật lâu rồi mới nói "Cám ơn."

Cổ thần Ứng Long không nóilời nào thì thôi, vừa nói ra là lại đắc tội với người khác "Đừng cám ơn,tôi làm những thứ này không phải vì cậu."

Địa phủ quản lý rất nghiêmvề tư liệu hồn phách, ngoài Âm Ti chỉ định quan viên ra thì không ai có thể tựmình tìm đọc. Đây là vì để luân hồi chân chính bắt đầu. Cả đời người khó tránhkhỏi giữ lại một chút yêu hận tình si. Nếu như tất cả tiếc nuối cũng có thể dễdàng viên mãn, thì chuyện tình duyên cách trở sinh tử quá dễ dàng nối lại rồi.Vậy thì thời gian còn ý nghĩa gì nữa? Luân hồi còn ý nghĩa gì nữa?

Còn những thù oán kiếp trướcnếu tìm đến nơi của kẻ thù cũ thì cũng khó tránh được việc làm hỏng trật tựnhân gian.

Lúc này Xảo Nhi đã đi mộtvòng quay về, Âm Ti cũng phòng bị việc Hống lại lén đến nhìn sổ tư mệnh, nêncàng trông coi Vãng Sinh Điện nghiêm ngặt. Thậm chí là cả bởi vì lần trước códính líu đến Quan Thế Âm nên lần này hắn cũng bị phòng ngừa.

Nhưng đương nhiên Quan ThếÂm luôn có cách đối phó với những người luôn theo lề thói cũ này. Hắn nhắc nhở vậtcưỡi của mình đang quyết xông vào "Âm Ti có thể tự mình tra cứu sổ tư mệnhrất hạn chế, đơn giản chính là Thập Điện Diêm La"

Việc này cương thi mắt xanhvẫn hiểu được "Vậy bọn Tần Quảng, Sở Giang."

Quan Thế Âm gật đầu "BồTát đây nhớ được vật cưỡi của mình có thuật biến hình cũng không tệ đúng không?Mà bên trong Thập Điện Diêm La, Chuyển Luân Vương thường sẽ đi xem công và tộicủa mấy hồn phách, để sắp xếp cho bọn họ luân hồi giàu nghèo thọ yểu nên sẽthường xuyên đến đây đọc sổ tư mệnh."

Cương thi mắt xanh hiểu ra,lúc gần đi Quan Thế Âm lại dặn dò "Nhưng cậu đừng có chỉ xem của Xảo Nhikhông. Ngu vậy cũng biết là cậu rồi! Giả mạo Âm Ti Diêm La không bị phát hiệnthì đương nhiên là vô tội, nếu như bị bắt thì tội sẽ rất nặng."

Ngày kế Âm Ti Chuyển LuânVương nghênh nganh đi vào Vãng Sinh Điện, tìm đọc mấy chục cuốn Tư Mệnh rồi lạicũng nghênh ngang bỏ đi. Mấy tên Âm Ti đều phải ngậm bồ hòn nhưng trong lòngcăm tức. Thập Điện Diêm La lại thương lượng vì sợ không chừng lần sau nó cònđến. Cho nên quy định Vãng Sinh Điện phải có ám hiệu, ám hiệu không đúng thì dùThập Điện Diêm La cũng không được vào.

Cương thi mắt xanh đi theohướng dẫn trong sổ tư mệnh. Thật ra tốc độ của nó không hề chậm. Nhưng khôngbiết có phải mấy tên Âm Ti này muốn cố ý làm khó nó hay không. Lần này Xảo Nhilại luân hồi ở một nơi rất xa.

Nó tìm được Xảo Nhi ở mộttrấn nhỏ tại Dĩnh Châu. Cô đã ba tuổi, sinh ở một hộ nông bình thường họ Tần.Lúc đó đất nước thái bình, dù không thể ăn sung mặc sướng nhưng cũng là cảnh áocơm không phải lo.

Tên của cô là Tần Tú Nhi,chỉ có một anh trai là Tần Quan. Bốn thành viên trong nhà đều thương yêu lẫnnhau và cũng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Cương thi mắt xanh không thểnghi ngờ gì là chỉ biết làm cương thi. Lúc không có gì quả thật nó đã mua mộtsố sách ở nhân gian đọc xem, đơn giản là mấy câu truyện tài tử giai nhân. Dù làcó hứng thú hay không thì mỗi ngày nó cũng sẽ coi một hai quyển. Mấy chuyệnkhác thì không biết nhiều, nhưng mấy chuyện thủ thỉ hoa hòe trên giường thì họcđược không ít. Cũng học biết được vài hình tượng của mấy chàng trai dễ dàngkhiến cho cô gái ở nhân gian ái mộ.

Nghĩ đến Xảo Nhi ở đây phảigần trăm năm, nên nó cũng ở lại trong trấn nhỏ. Nó không dự định mang hồn thứcbỏ vào người của Xảo Nhi trước. Dù sao cô vẫn còn là trẻ con, mấy thứ chuyện cũkia sẽ cướp đi niềm vui tuổi thơ của cô.

Nó mở một tiệm bán gạo trongtrấn. Sau đó nó cảm thấy không ổn, hình như cô bé kia rất có tình cảm với cáitên Lưu Nhị bán bánh nướng, mỗi ngày cũng đều vòi anh trai Tần Quan đi mua bánhnướng cả. Mấy ngày trôi qua nó không thể ngồi yên, dự định mở một tiệm bánhnướng bên cạnh tiệm gạo và mướn tên Lưu Nhị kia đến đây làm bánh nướng.

Tiền công nó trả cao đươngnhiên tên Lưu Nhị kia rất vui mừng. Cửa hàng bánh nướng này mở trong thôn cũngkinh doanh không tệ. Còn cương thi mắt xanh cũng vui vẻ vì cuối cùng Xảo Nhicũng đã vòi anh trai mình đến đây mua bánh nướng mỗi ngày.

Năm ấy cô vừa tròn bốn tuổi,vừa thấy bánh nướng đã đứng yên không chịu đi. Cương thi mắt xanh cũng thường dẫncô vào trong cửa hàng chơi đùa. Ở chỗ của nó có bánh nướng cô ăn hoài khônghết, dĩ nhiên cô cũng chịu mỗi ngày đều đến chơi. Hằng ngày khi về còn có thểmang theo bánh khiến cô càng vui mừng hơn. Suốt ngày chỉ quấn lấy nó “anh ơianh à” làm nũng, khiến nó vui mừng đến mức mặt mày hớn hở.

Qua dài ngày thì người Tầngia lại không vui. Vị công tử này toàn thân sang trọng, vừa nhìn cũng biết làngười không phải xuất thân từ nhà bình thường, nhưng lại đến trấn nhỏ mở tiệmgạo. Hơn nữa bà mối Nhâm nói rằng đạp cửa nhà hắn ra cũng không thấy hắn ởchung với cô gái nào. Chỉ yêu thích đứa con gái ba bốn tuổi nhà mình rất nhiều.Chẳng lẽ vị công tử này có sở thích gì đó không để người khác biết được sao?

Nghĩ đến đây Tần gia mặc choXảo Nhi có gào khóc thế nào cũng không không cho phép cô đến gần vị "Hầucông tử" kia.

Cương thi mắt xanh cảm thấyrất buồn bực. Mình làm gì không đúng, mời cô ấy ăn bánh nướng thôi mà! Huốngchi cô ấy vốn là của mình, là của mình! Tại sao lại không cho gặp mình chứ....

Sau đó nó lại xem một quyểnsách, lúc này mới chợt hiểu ra. Hóa ra ở nhân gian, chàng trai không riêng phảilấy lòng vợ, mà còn phải lấy lòng mấy người trong nhà vợ như cha mẹ, cô dì, chúbác, anh em vợ nữa.

Nó bắt đầu lựa chọn chiếnthuật đánh vòng, làm thân với Tần Quan - anh trai của Tần Tú Nhi. Cũng may làtên Tần Quan này không khó gần. Hắn ta thích võ, từng bái hai sư phụ, nhưng vìgia cảnh nên không bái được danh sư, chỉ học được chút kỹ năng giang hồ thôi.Đây cũng hợp ý với cương thi mắt xanh.

Nó theo dõi Tần Quan dàingày, nhưng vẫn không thể tìm được chỗ để thi triển bản lĩnh của mình. Đêm hômđó Tần Quan uống ít rượu với người khác xong, rồi khẽ ngâm nga điệu hát dângian đi về nhà, thình lình giữa đường gặp cướp. Cương thi mắt xanh mừng rỡ,liên tục không ngừng đi theo bọn họ. Khi Tần Quan còn chưa kịp phản ứng thì bọncướp đường đã xui xẻo bị cho một quyền nằm sóng xoài trên mặt đất.

Tần Quan quay đầu nhìn nósững sốt thật lâu, vẻ mặt kinh hãi "Hầu công tử, lúc trước người lấy lòngem gái tôi bằng mọi cách, hôm nay lại đêm hôm khuya khoắt theo dõi tôi. Chẳnglẽ...."

Cương thi mắt xanh mừng rỡ.Cừ lắm, cuối cùng cậu cũng nhìn ra tôi muốn theo đuổi em gái của cậu. Nhưng TầnQuan thấy mặt nó lộ ra vẻ vui mừng thì lại càng sợ hãi khôn nguôi "Chẳnglẽ Hầu công tử có ý với tại hạ? Nhưng mà tại hạ và Hầu công tử đều là nam, đâylà chuyện đảo lộn luân lý, trăm ngàn lần không thể được..."

"Em gái mi!!!"Cương thi mắt xanh ngã xuống đất không ngồi dậy nổi....

Tần Quan cố hết sức tránh xacương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh không còn cách nào nữa phải đi lấy lòngngười lớn trong nhà. Chủ trong gia đình là Tần Hồng Thanh, bình thường cũngkhông có gì, chỉ khi vui lại thích nhâm nhi vài ba ly rượu. Cho nên cương thimắt xanh lại mở quán rượu cạnh tiệm bánh nướng để tặng vài ba loại rượu ngoncho Tần Hồng Thanh.

Tần Hồng Thanh cũng cảm ơn ýtốt của của nó nên thỉnh thoảng cũng tặng lại chút bí đỏ, bí đao.... Thế làquan hệ của nó và Tần gia lại gần thêm một bước. Chỉ là thường ngày Tần Tú Nhiđều ở trong thư phòng, khó gặp được một lần. Cuối cùng có một ngày Tần Quankhông nhịn được nữa, lắp bắp gọi nó vào hậu viện, vẻ mặt như trinh tiết liệtnữ: "Tấm lòng của Hầu huynh tại hạ xin lĩnh, nhưng chuyện này vạn lần cũngkhông thể. Hầu huynh và Tần mỗ đều là nam nhi bảy thước, sao lại có thể nảysinh ý nghĩ hỗn loạn thế này được. Hầu huynh mau sớm lấy vợ để sớm ngày chết điý nghĩ này. Cho dù cha của tại hạ có đồng ý thì Tần mỗ cũng tuyệt đối khôngnhượng bộ."

Phản ứng của cương thi mắtxanh chính là đánh thẳng một quyền ngay giữa mắt trái của Tần Quan. Vì nhớtương lai là người thân, nếu đánh hắn tàn phế thì sẽ khó nhìn mặt nên nó chỉdùng nửa phần lực nho nhỏ. Nó nổi giận đùng đùng bỏ đi. Tần Quan ở phía sau vẫncòn che mắt nhưng lời nói kiên quyết cất cao giọng. "Dù cho huynh có đánhchết Tần mỗ thì kiếp này Tần mỗ cũng chỉ thích mỹ nữ thướt tha. Nếu có kiếpsau, giả sử có kiếp sau...."

"Kiếp sau em gái miđó!!" Cương thi mắt xanh ngẩng đầu đón gió rơi lệ....

Lấy lòng cha vợ thì đồngthời cũng phải lấy lòng luôn mẹ vợ. Mỗi lần cương thi mắt xanh đến đều mang choTần Ô Thị vợ của Tần Hồng Thanh một ít trâm hoa vòng ngọc và son phấn. Mặc dùgia cảnh của Tần Ô Thị cũng bình thường, nhưng trên có chồng, dưới có con, chưatừng chịu vất vã nên dáng vóc cũng không lão hóa. Mười lăm tuổi đã gả cho TầnHồng Thanh, mười sáu tuổi sinh Tần Quan, hai mươi tám tuổi sinh Tần Tú Nhi. Hômnay cũng chỉ hơn ba mươi hai tuổi sao lại không thích những thứ đồ này.

Vì thường xuyên qua lại biếuquà cáp nên Tần Ô Thị cũng gặp mặt cương thi mắt xanh vài lần. Nó luôn luôncung kính với Tần Ô Thị, kêu đi hướng đông sẽ tuyệt đối không đi hướng tây, bảođánh chó thì tuyệt đối không đi đánh gà. Thỉnh thoảng nó đến Tần Hồng Thanhkhông có ở nhà, Tần Ô Thị cũng sẽ ngồi tiếp chuyện với nó.

Hình tượng của cương thi mắtxanh vẫn như trăm năm trước, tóc bạc áo đen, đôi mắt xanh thẳm, thỉnh thoảngnhoẻn miệng mỉm cười vô cùng hào hoa phong nhã khó diễn tả bằng lời. Cũng khôngbiết từ lúc nào Tần Ô Thị nhìn nó lại đỏ mặt và tim đập nhanh.

Cương thi mắt xanh khôngnhìn ra được điều này nên vẫn không ngừng mang quà đến tặng, cố hết mọi cách đểhai người đó vui lòng. Thỉnh thoảng cũng đưa đến vài món cho Tần Tú Nhi. Nhưnglúc đó Tần Tú Nhi chỉ mới năm sáu tuổi. Nó lại ngại nói rõ nên chỉ đành phảinhờ Tần Ô Thị giao hộ.

Cuối cùng một hôm nó đến lúcTần Hồng Thanh không có ở nhà. Tần Ô Thị ngượng ngùng xấu hổ nói "Hầu côngtử, nhiều ngày qua nhận được ân tình của công tử, thiếp thân xin giữ trong lòngtình nghĩa này. Nhưng.... thiếp đã là người có chồng, hôm nay còn có con traicon gái hầu hạ bên gối. Sau này Hầu công tử... xin đừng đến đây nữa."

Cương thi mắt xanh phun máu,dưới tuyệt cảnh này cuối cùng nó cũng bộc phát "Đây là cái nhà gì chứ! Tôimuốn kết hôn là Tần Tú Nhi nhà các người!!!"

Lời vừa nói ra khiến TầnQuan càng khiếp sợ: "Ban đầu tại hạ chỉ cho rằng Hầu công tử yêu huynh,yêu mẹ, nhưng hóa ra Hầu công tử yêu thích trẻ con...."

Nói đã rõ ràng, Tần HồngThanh và Tần Ô Thị cùng thương lượng một lúc. Họ cảm thấy Tần Tú Nhi còn nhỏtuổi. Mặc dù cương thi mắt xanh nhìn qua cũng có nhà có sản nghiệp, nhưng vẫnchưa có vợ, điều kiện cũng không tệ lắm. Nhưng lúc này bàn về việc cưới gả thìcuối cùng cũng là quá sớm.

Cương thi mắt xanh cũng hiểuý bọn họ, không thành thân trước cũng không sao, không đính hôn trước cũngkhông quan trọng. Nhưng ít ra cũng có thể để nó quan minh chánh đại gặp ngườiđi chứ.

Tần Hồng Thanh và Tần Ô Thịthương lượng rất lâu. Ngày thường nó khổ tâm lấy lòng cuối cùng cũng phát huyđược tác dụng. Hai vợ chồng họ đều cảm thấy nó không phải là tên có lòng dạ xấuxa, nên cuối cùng cũng không còn quản thúc Tần Tú Nhi nghiêm khắc nữa.

Chỉ là vẫn không đồng ý chohai người đơn độc đi ra ngoài, khi nào có Tần Quan thì mới miễn cưỡng được đi.Cương thi mắt xanh rất thất vọng. Nó cảm thấy rằng rõ ràng là báu vật của mìnhnhưng bây giờ phải có sự cho phép của người khác mới được đến gần.

Bởi vì Tần Quan vẫn còn đangsuy nghĩ không ra chuyện lúc trước. Lại bị cương thi mắt xanh đập vài lần, sauloại trải qua một bận uy hiếp dụ lợi, cuối cùng hắn cũng mang Tú Nhi đi rangoài rồi tự động biến mất trong một khoảng thời gian ngắn.

Cương thi mắt xanh vì muốnứng phó với ông anh vợ như hắn cũng tốn không ít tâm tư. Lập tức dùng nhiềutiền mời thầy dạy võ cho hắn. Thật ra tuổi Tần Quan cũng không lớn, lại có mộtngười thầy giỏi nên cứ luyện tập cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này cương thi mắt xanhmới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến lúc ban đầu ở trong đạo quán của lão đạo XungLinh, Xảo Nhi và nó cứ quấn quýt không rời, hạnh phúc biết bao nhiêu. Tại saokhi đến nhân gian thì lại phiền phức quá vậy.

Tần Tú Nhi cũng rất vui,việc cương thi mắt xanh cho bánh nướng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Côluôn luôn thân mật với cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh rãnh rỗi lại cõngcô đi đến nhiều nơi, cô rất thích nó cõng cô bay đi. Cô học theo cách cưỡi ngựakẹp hai chân lại, kêu lên "giá, giá" thì cương thi mắt xanh lại cõngcô cưỡi mây đạp gió, suốt cả quảng đường đều để lại tiếng cười ngân dài nhưchuông bạc.

Mỗi buổi tối nó đều đưa côvề Tần gia. Mỗi ngày đều nghĩ đến mua thức ăn ngon, kể chuyện hài và tất cảquần áo đẹp nhất cho cô. Mỗi lần đưa cô về nó cũng không nỡ, nhưng nghĩ đếnngày hôm sau lại gặp nhau thì trong lòng liền nhóm lên sự chờ mong. Nó đã tu hànhmấy ngàn năm, chưa bao giờ thích mặt trời mọc và cũng chưa bao giờ quyến luyếnmặt trời lặn như thế.

Rốt cuộc hôm đó Quan Thế Âmlại đến tìm nó "Yêu thú, chở Bồ Tát đi tham gia hội bàn đào nào."

Cương thi mắt xanh khôngchịu, Quan Thế Âm cầm cành liễu quất nó "Cái tên tọa kỵ này, làm hết tráchnhiệm tọa kỵ một ngày đi. Đi mau!" Cương thi mắt xanh im lặng, chỉ đànhphải chở hắn đi. Nó thử nghĩ với tốc độ của mình thì một ngày là có thể quay vềnên cũng không để ý.

Nó đi thăm tiệm gạo, quánrượu, tiệm bánh nướng xong, lại lệnh cho Lưu Nhị trông tiệm. Trước khi đi khôngyên lòng lại đến Tần gia một chuyến. Khi đó nó đã rất thân quen với Tần gia, nóchỉ nói phải đi ra ngoài một thời gian ngắn, Tần Hồng Thanh đã lập tức nói"Đi đi, Tú Nhi chờ cậu trở về."

Điều này đồng nghĩa với việcđã nhận người con rể như nó. Trái tim của Mắt Xanh như nở hoa rộ lên.

Nghiêm chỉnh mà nói đâychính là lần đầu tiên Quan Thế Âm chân chính sử dụng tọa kỵ này. Hắn khó xửnhìn xung quanh: "Cái này cưỡi ở đâu đây..."

Cương thi mắt xanh cũng cónguyên tắc của mình "Miễn là không ngồi lên cổ."

Quan Thế Âm thử mấy tư thế,nhưng cuối cùng vẫn sử dụng tư thế cũ của Phàn Thiếu Hoàng, vòng ôm công chúa.Thật ra cảnh sắc cũng không tệ, cương thi mắt xanh tóc bạc áo đen, Quan Thế Âmthì lại áo trắng không nhiễm bụi trần. Cương thi mắt xanh cúi xuống ôm Quan ThếÂm lên, vẫn rất có mỹ quan.

Duy chỉ có Quan Thế Âm nhìnhai bên "Không được, không được, thế này mà đến hội bàn đào thì Bồ Tát sẽbị cười chết mất!"

Cương thi mắt xanh lại đềnghị "Hay là Bồ Tát hóa thành nữ đi."

Quan Thế Âm lại hóa thành nữthử xem, cảm giác tựa như cũng tốt đẹp hơn, cũng không tìm ra vấn đề gì nữa.Nhưng hắn vẫn cảm giác xấu hổ khó có thể nói ra. Thời gian quá gấp nên cũngkhông thể cố chấp nhiều, cương thi mắt xanh cứ bế nữ Quan Thế Âm thản nhiên đidự tiệc....

Thọ yến của Vương Mẫu đươngnhiên phải chuẩn bị quà tặng. Quan Thế Âm lại lệnh cho nó chở mình đi tìm chénlưu ly đủ màu. Nhưng thật ra Quan Thế Âm là một Bồ Tát rất keo kiệt, trong ngàythường chẳng bao giờ tặng quà hiến lễ cho ai. Hôm nay lại phí công đi tìm chénlưu ly. Cương thi mắt xanh biết hắn muốn kéo gần lại quan hệ của nó và thầngiới. Trong lòng nó rất cảm kích, có lẽ đây chính là tâm địa bồ tát. Tuy hắnkhông nói gì, chỉ lẳng lặng làm thôi. Thỉnh thoảng cũng cũng giở trò quái đảnnhưng cũng không có ý xấu gì cả.

Gần đến giờ nhập tiệc, QuanThế Âm lại nghĩ ra kế "Yêu thú, cậu gặp Hao Thiên Khuyển chưa?"

Cương thi mắt xanh nghiêngđầu nghĩ ngợi "Chưa từng thấy."

Quan Thế Âm liền chấm rượuvẽ ra một hình thú lên kỷ trà "Nào, nào, nào biến thành dáng vẻ kiađi."

Nó vừa làm phép, Quan Thế Âmvẽ là một hình dáng con chó, nhưng nó lại biến thành một con sói lông vàng cóchiếc đuôi thật dài. Bởi vì nó thuộc hỏa, nên màu lửa rực rỡ vẫn vờn quanh thânnó. Bộ lông vàng kim lấp lánh, lại rực lửa tỏa sáng xung quanh, thật là oaiphong.

Quan Thế Âm rất nghi ngờ vìnó bỗng vâng lời thế này "Không hỏi tại sao à?"

Con sói lông vàng lúc lắcchiếc đuôi trên mặt đất "Bồ Tát là bạn của Hống, chuyện Bồ Tát muốn Hốnglàm, Hống sẽ không hỏi tại sao."

Quan Thế Âm vỗ vỗ đầu nó"Được, được. Thật ra thì sau này cậu không chỉ có một người bạn là bầntăng. Mỗi một giống loại đều không cô độc từ lúc mới sinh ra. Sở dĩ tộc cươngthi không được vạn vật thân thiết là bởi vì bọn họ không thân thiết với vạnvật. Hống, cậu có sức mạnh mà bần tăng không thể địch nổi. Nhưng kinh nghiệmtrải đời của cậu không nhiều. Có rất nhiều việc cậu cần phải từ từ trải nghiệm.Có một số đạo lý cậu cũng cần từ từ hiểu ra."

Cương thi mắt xanh ngẩng đầunhìn hắn, thật như nó đã hơi hiểu ra điều đó.

Vương Mẫu vừa đến Dao Trì đãbị con thú có kim quanh lấp lánh này hấp dẫn. Bà vui mừng thích thú đến mức nóinăng không theo trình tự "Ơ, đẹp quá. Đây là yêu kỵ của vị tiên gia nào?Nhanh qua đây xem."

Cương thi mắt xanh nhìn QuanThế Âm, Quan Thế Âm mỉm cười cất lời "Nương nương đây là tọa kỵ sói lôngvàng của bần tăng. Tính tình không được tốt chỉ sợ dọa nương nương..."

Bên kia Vương Mẫu lại cấtlời "Thì ra là sói lông vàng, quá đẹp. Bộ lông này rất mượt mà bóng bẩy,qua đây đi."

Vương mẫu nhặt một trái đàolớn nhất đỏ nhất ném đến từ phía xa. Cương thi mắt xanh vừa đón theo hướng rồinhảy phốc lên cắn lấy trái đào kia. Rồi thuận thế đáp xuống ngậm trái đào chạyđến trước mặt Vương Mẫu, còn vô cùng đắc ý ngoe nguẩy chiếc đuôi giống như kéođược con bài nhị ngũ bát vậy. Vương Mẫu hớn hở mừng vui liên tục vỗ vễ đầu nó"Thật đáng yêu, người đâu, thưởng, trọng thưởng!"

Chúng tiên thấy thế mặt lạiđầy vạch đen, ánh mắt nhìn về phía Quan Thế Âm vạn phần khinh bỉ "Ghê tởm,mi lại bán cả thú..."

Lần này mùa bàn đào thuhoạch lớn khiến Vương Mẫu nương nương rất vui vẻ. Cả Dao Trì chất đầy đào tiên,khi đó lại không có tủ lạnh, không dễ gì tàn trữ, qua không bao lâu cũng sẽ hư.Vương Mẫu nương nương là một vị thần tiết kiệm, cho nên thọ yến được đãi vàomùng hai tháng hai kéo dài cho đến tận mùng ba tháng ba. Chúng thần tiên mùnghai tháng hai ăn đào tiên, mùng ba tháng hai ăn đào tiên, mùng bốn tháng hailại ăn đào tiên... ăn cho đến mức ai ai cũng muốn bỏ trốn....

Cương thi mắt xanh quan tâmđến Xảo Nhi, nhưng Vương Mẫu nương nương lại rất yêu thích nó. Hơn nữa trongtình huống chúng tiên tề tụ tại đây, nó thật sự không thể trốn đi được. Dù saonếu như tạo mối quan hệ tốt với vị cao quản này của thần giới, sau này bên XảoNhi có xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng sẽ phần lớn nhắm một mắt mở một mắtrồi.

Trong mối quan hệ người vớingười, lúc cần phải tạo dựng thì vẫn phải làm cho tốt. Dù sao hiện tại nó đãchuyển nhà, nếu như tạo được mối quan hệ tốt trước thì cả nhà sau này cũng sẽkhỏi lo lắng nữa.

Lúc gần đi cuối cùng QuanThế Âm cũng nhắc đến chuyện này "Vương Mẫu nương nương, mấy ngày gần đâytọa kỵ của bần tăng đang muốn lai giống, chọn trúng một người con gái của nhângian. Nhưng thiên lý luân hồi không tra được chỗ đi của cô ấy..."

Vương Mẫu vừa nghe liền hạchỉ "Chuyện này có khó khăn gì. Người đâu, lấy tín vật của bổn cung ra đâyđể Bồ Tát cho sói mang tín vật đi đến Âm Ti. Phụng lệnh của bổn cung đi xem sổtư mệnh trước, đương nhiên là sẽ không ai dám cản. Nhưng chỉ có thể tra xét mộtmình cô gái này, những cái khác không được tra. Thiên đạo tuần hoàn vẫn đượctuân thủ."

Quan Thế Âm tự nhiên cúi đầucảm ơn, Vương Mẫu nương nương còn nói "Nếu lai giống thành công, nhất địnhBồ Tát phải tặng cho bổn cung một chú sói lông vàng con nhé!"

Quan Thế Âm đổ mồ hôi lạnhđầy đầu. Nhưng hắn vốn là một vị Phật phi phàm, lập tức mỉm cười cúi đầu lêntiếng nhận lời "Điều này là đương nhiên, đương nhiên."

Chuyến đi hội bàn đạo nàykéo dài bốn mươi mốt ngày, cương thi mắt xanh vẫn bảo vệ một phách của Xảo Nhi,cất lấy tín vật của Vương Mẫu nương nương trở về nhân gian. Tuy con đường phíatrước vẫn còn khá dài, nhưng tình vẫn như ủ men say. Anh sẽ luôn luôn ở bên em,cùng em trải qua mỗi một lần ân ái hay chia lìa.

Nó đơn độc đi lại ở đám mây,trong lòng đã không hề bối rối nữa.

~~~HẾT~~~