Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi

Chương 14



“Ah! Lạnh quá.”

Kỳ Trăn buông lỏng thân hình mỏi mệt, sau khi hội thể thao trong trường kết thúc, mặc quần áo thể thao, trực tiếp về nhà.

Mở khoá chạy bằng điện, buông lỏng túi hành lý, chậm rãi bước vào phòng khách Kỳ gia.

Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, cô phải mang quần áo mùa hè về, lấythêm chút quần áo mùa đông tới trường học, tủ quần áo của ký túc xá họcsinh luôn quá nhỏ, nhét không được nhiều đồ... Cho nên, trọ ở trườngnhưng cô ít nhất vẫn phải một quý về nhà một chuyến.

Theo thườnglệ, Kỳ gia bài trí xa hoa nhưng vẫn không có nhân khí, không khí lạnhnhư băng, không có người ở, ngay cả người rửa chén cũng không có.

Kỳ Trăn sớm quen loại tình trạng này, không lên tiếng tìm người hỗ trợ côchuyển hành lý, trực tiếp buông lỏng túi quần áo cồng kềnh, từng bướcmột đi lên lầu hai.

“Con... Rốt cục đã trở lại?” Mặt mẹ âm trầm, bóng dáng gầy gò xuất hiện ở đầu bậc thang.

Ánh mắt lạnh như băng quanh năm không thấy tuyết tan không phải xuất hiện ở cảnh trong mơ của cô, mà hiện ra trong đời thật, đây cũng là nguyênnhân chủ yếu làm Kỳ Trăn rất ít khi về nhà.

“Mẹ!” Cổ họng hơi khô sáp, nhưng nên gọi vẫn gọi.

“Con nha đầu kia, tiền ngân hàng dùng hết sao? Bằng không sao lại chạy vềđây? Ba của con không gửi tiền đúng hạn cho con sao? Một mình mẹ ở chỗnày chịu khổ thì làm được cái gì...” Tiêu Nhã Phượng có chút bệnh tâmthần chứng kiến con gái về nhà, đầu bắt đầu không ngừng liên tưởng, màtâm tình cũng không thể khống chế đi theo.

Nhà lao cô đơn này!

Nếu không ở chỗ có tình yêu đã từng thuộc về bà, bà mới không cần ôm tâmsớm đã chết, làm bạn với không khí lạnh như băng, cả ngày trấn thủ trong này.

“Mẹ! Con rất khỏe. Con không phải nợ tiền mới về nhà, connhớ mẹ mới về nhà... Mẹ không cần phải lo lắng!” Kỳ Trăn bỏ túi trongtay xuống, mở bước chân, hai bước bay thẳng lầu hai, ôm bả vai mảnhkhảnh của mẹ, nhẹ giọng dụ bà, ổn định lại tinh thần của bà.

“Tài khoản của con còn tiền?” Nghe được trọng điểm, ý khắc nghiệt trong mắt Tiêu Nhã Phượng mới giảm vài phần.

“Ừ, có!” Kẹp chặt cánh tay mẹ, nói giỡn ở bên tai bà, “Nhiều đến xài khônghết, còn có thể dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.”

“Eo ôisợ! Không nghe nha đầu con nói hưu nói vượn...” Tiêu Nhã Phượng nghe con gái cười đùa, khuôn mặt lạnh lùng cũng chầm chậm phát ra hồng quang,ánh mắt cũng chầm chậm linh hoạt.

Hiện tại, cũng chỉ có Kỳ Trăn, mới có thể khiến bà vui vẻ, cho nên thật sự không thể trách bà chỉ biết yêu chiều cô...

“Thật sự a, mỗi tháng ba đều cố định gửi tiền vào tài khoản của con, bằngkhông ở trường học quý tộc kia, cái gì cũng cần tiền, nào trôi qua nhẹnhàng như vậy, mẹ nói đúng hay không?” Quấn quít lấy mẹ, chọn lựa tưthái nửa cường ngạnh, muốn đưa bà về phòng.

“Đương nhiên phải cho con học tốt, về sau còn phải ra nước ngoài học, mới có thể tìm được nhà chồng tốt! Những điều này là do ông ta đáp ứng mẹ.” Tiêu Nhã Phượng cầm tay con gái, cằn nhằn nhắc nhở mình rốt cuộc từ chỗ người cha có tiềncủa cô lấy được bao nhiêu phúc lợi cho cô.

Muốn Kỳ Trăn luôn nhớ kỹ những sự tình này...

★★★

Sau này, nếu có một ngày bà mất sớm, hứa hẹn do Kỳ Thiên Hùng đáp ứng, vẫnphải được thực hiện! Nếu không cho dù làm quỷ cũng phải trở về bắt ôngta.

“Mẹ, con là con gái yêu của hai người, cha không thương con,vậy thương ai đây? Mẹ không cần nghĩ lung tung nha.” Kỳ Trăn ôm cánh tay của mẹ cô, tựa vào bên cạnh bà, cùng bà đi vào trong phòng.

“Cũng không nhất định như vậy! Lúc này thương thật sự, nhưng sau này ai biết? Bên ngoài hồ ly tinh nhiều như vậy...” Giọng điệu của bà có vài phần cô đơn.

“Mẹ!” Kỳ Trăn nhẹ giọng kháng nghị.

“Con nghĩ mẹ con hồ đồ sao? Cái gì mẹ cũng biết, chỉ không muốn nói ra mà thôi?” Mắtphượng mê người của Tiêu Nhã Phượng vẫn còn sót lại một ít phong tháingày xưa, giọng điệu nhàn nhạt, nói ra đau đớn bà khắc cốt minh tâm.

Người đàn ông của bà có công ty danh tiếng, dựa vào bản lĩnh mình tranh đấugiành thiên hạ, có rất nhiều lợi nhuận, rất nhiều tiền, cũng thắng đượcrất nhiều trái tim người con gái, kể cả bà.

Chẳng qua sau khi kết hôn, bà phát hiện ông ta không chỉ có mình bà, phẫn nộ cùng tuyệt vọngđầy trời cũng không phải một mình bà có thể thừa nhận.

Trước bà, có rất nhiều người, chắc hẳn sau bà, cũng sẽ không thiếu...

Sau khi Tiêu Nhã Phượng cãi nhau chín mươi chín lần với Kỳ Thiên Hùng, bịông xoay người nhét vào khu nhà cấp cao, thẳng xuất môn tiêu dao, bà mới giác ngộ.

Người ông yêu nhất là bản thân ông, mà bà chỉ là mộttrong số đông nhưng người phụ nữ ông yêu, chỉ cần không hài lòng, ônglập tức có thể bỏ bà, cùng những người phụ nữ khác vui đùa, hôn ước củabọn họ chỉ có thể gò bó bà, không thể gò bó ông.

Từ đó về sau, bà trông nom con gái của bà, lạnh lùng tiến hành chống lại, có người nóibà như vậy rất ngu, không để ý tới chồng, không phải là thúc đẩy ông cólý do phát triển bên ngoài sao... Nhưng các cô không phải bà, có thể nào hiểu rõ đau đớn khi Kỳ Thiên Hùng phản bội tình yêu của bà?

Congái, là kết tinh của tình yêu thề non hẹn biển năm đó của họ, bởi vì KỳTrăn xuất hiện, làm cho bà có thể thỉnh thoảng nhớ lại quá khứ tốt đẹp.

Cho nên, ngàn vạn không thể trách bà chỉ chiều cô!

Chồng bà trước bà đã từng lấy ba người phụ nữ, có sáu người con, nếu như mỗingười đàn bà đều phải bao dung, từng người con đều phải coi chừng, màngười đó lại tổn thương tình yêu của bà, thực chất lại không ngừng ‘phản bội’, khiến cho vết thương chồng chất.

Bà không vĩ đại như vậy,một trái tim đã bị nghiền nát đến không chịu nổi, ngoại trừ Kỳ Trăn, rốt cuộc chứa không nổi những người khác, không còn tâm tình nào khác cóthể làm cho ánh mắt bà sinh động thêm một lần nữa... Bởi vì, bà mệt mỏi.

“Mẹ, mẹ không cần nghĩ lung tung a! Ba thật sự rất tốt với con, có mẹ làmchỗ dựa cho con, ba nào dám bạc đãi con?” Kỳ Trăn cười hì hì, vừa dỗ mẫu thân, vừa nói tình hình thực tế.

Người cha phong lưu thành tínhcủa cô, đối với người phụ nữ của ông quả thật bạc tình bạc nghĩa, nhưngđối với huyết mạch kéo dài của ông – con gái ruột, đều có sự yêu thươngnói không nên lời, giống như những anh chị em khác, đều rất chiếu cố...Mặc dù mẹ của cô thần kinh suy nhược, không thể cùng ông dự bất luậntiệc làm ăn gì...

Kỳ Thiên Hùng không phải người chồng tốt, nhưng lại là người cha rất tốt, với con trong giá thú và ngoài giá thú đềuđối đãi cùng một tình trạng.

Ông đặt con của mình ở phạm vi thế lực xem tới được, luôn bảo vệ và chăm sóc.

Đối với những chuyện này, Kỳ Trăn đều biết, ngoại trừ đau lòng mẹ ra, chưa từng có chỉ trích cha mình nhiều.

Hôn nhân, tình yêu của cha mẹ, rốt cuộc sai lầm ở đâu, cô cũng không rõ...

Nhưng mà cô luôn kiên trì với nguyên tắc của mình, tuyệt đối không kết giaovới người không chuyên tình, đây là phản kích của cô đối với hiện trạng.

Tuy kiên trì nhiều hơn nữa cũng không đổi được thần trí của mẹ...

Người mẹ yếu ớt của cô...

Ôm bả vai gầy gò của Tiêu Nhã Phượng, Kỳ Trăn ngoại trừ đau lòng ra, cũngkhông thể nói thêm cái gì, bởi vì ngoại trừ chuyên tình, cái gì Kỳ Thiên Hùng cũng đều cho bà.

★★★

Reng, reng... Điện thoại trong phòng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Kỳ Trăn.

Ai biết cô ở nhà mà gọi tới?

Liếc một cái, dãy số lạ lẫm, có lẽ là điện thoại nhàm chán của tập đoàn lừagạt? Về đến nhà tâm tình không được tốt, cô không muốn tiếp...

Nhưng, cô lại sợ tiếng chuông vang lên không ngừng, sẽ đánh thức mẹ đang nghỉ ngơi trong phòng, mới chịu tiếp điện thoại.

“Alo?” Nếu là hệ thống truyền phát giọng nói, cô khẳng định phải thưởng anh một hồi Tam Tự kinh.

“Học tỷ! Học tỷ! Em gặp bạn trai chị rồi! Thật khéo đó, anh ấy làm ở công ty sửa chữa máy vi tính cho ba em...” Thanh âm dễ nghe của Chu Thiên Khởitừ đầu bên kia điện thoại tuôn ra, cảm giác được cô rất hưng phấn, đặcbiệt gọi tới báo cho cô.

“A, trùng hợp như vậy?” Kẹp điện thoại ở bên tai, vừa sắp xếp quần áo mang về từ trường học.

“Em cũng không biết! Chính là thật trùng hợp! Chị muốn nói chuyện với anh ấy không? Em biết rõ chị nhất định rất muốn nha...”

Thiên Khởi hưng phấn cũng không đợi Kỳ Trăn đáp ứng, kín đáo đưa điện thoại cho Từ Trọng Hi.

Sau đó mình ngồi ở bên cạnh, không ngừng mở to mắt, xem bọn họ rốt cuộc muốn nói cái gì...

“Việc làm ăn của anh lớn như vậy, còn làm đến nhà Thiên Khởi?”

Thiên Khởi mang đến cười vui tựa như hệ thống sưởi rót ấm áp vào căn phòng đông lạnh, làm cho tâm cô trong nháy mắt lung lay.

“Duyên phận! Ai biết em ấy là học muội của em?” Từ Trọng Hi mắt nhìn Thiên Khởi, tiếng nói trầm thấp bao hàm vui vẻ.

Tuyệt đối không ngờ tới cô bé xinh đẹp này lại quen biết Kỳ Trăn...

Anh vừa sửa máy vi tính, vừa cùng cô bé nói chuyện phiếm, hai người sảngkhoái trò chuyện, từ việc chọn lựa máy vi tính, game on¬line... Đến hộithể thao náo nhiệt ở Thánh Tâm...

Anh mới biết cô bé trước mắtcũng đã từng là học sinh Thánh Tâm, càng hay là học muội bạn gái, vừaxem Kỳ Trăn thi đấu bóng rổ hữu nghị trở về.

Rất nhiều điều trùng hợp làm cho bọn họ vô cùng hớn hở, khoảng cách cũng ngày càng gần.

“Em ấy rất đáng yêu? Lần trước anh hỏi em mỗi thứ Tư chạy đi đâu. Chính làđi đến nhà em ấy! Mỗi tuần em đều đến nhà em ấy, giúp em ấy xem bàihọc.” Hiện tại anh thấy người, cô cũng có thể giải thích chỗ mình đi đâu mỗi tuần.

Lúc trước cho dù nói thế nào, anh cũng hoài nghi... Bây giờ nhìn thấy người, tỷ lệ tin lời cô càng lớn?

“A, anh biết.” Lộ ra hàm răng trắng, lúc này Từ Trọng Hi thế mới biết thì ra người học bổ túc với bạn gái đang ở trước mắt.

“Ngày mai không có việc gì, em sẽ đi tìm anh?” Kỳ Trăn cảm giác rét lạnh ở nhà, chỉ muốn cùng một chỗ với bạn trai.

“Em có thể đọc sách bên cạnh phòng làm việc của anh!” Trong giọng nóithoáng tiết lộ bận rộn của mình, nhưng anh cũng rất muốn gặp cô.

“Sẽ không quấy rầy anh sao?” Kỳ Trăn cũng nghe ra ý tứ của anh.

“Sẽ không! Không thấy được người, chuyện mới có thể làm không hết.” Lời nói thành thật của anh nghe như ngôn ngữ bỏ thêm mật đường, làm cho ThiênKhởi ở bên cạnh nghe lén được lời tâm tình thẹn thùng.

Cái gì? Hai người này như thế nào? Thật sự quên cô ở bên cạnh sao? Che haimắt, Thiên Khởi bị lời tâm tình ngọt ngào bạo liên tục của hai người làm cho mắt sắp bị mù... Ô, hiện tại mang kính râm kịp không? Thật đángghét đó... Sớm biết như vậy cô cũng không ở bên cạnh rồi, đáng đời cô bị mù a... Ô ô ô ô...

“Ha! Động tác gì kia?” Từ Trọng Hi vốn đangtập trung nói chuyện với bạn gái, cũng chứng kiến động tác khả ái củaThiên Khởi, không khỏi cất tiếng cười to.

“Sắp bị các người làm mù! Che mắt được không!” Thiên Khởi le lưỡi, nũng nịu kháng nghị.

“Cái gì? Thiên Khởi ở bên cạnh?” Kỳ Trăn mơ hồ nghe được đối thoại của hai người gò má ửng đỏ.

“Nói cái gì? Là tự em muốn ở bên cạnh nhìn lén...”

Chú ý của Từ Trọng Hi bị Thiên Khởi lôi đi một nửa, không chú ý lời nói của Kỳ Trăn.

“Ai ơ...” Thiên Khởi lầm nhầm kháng nghị, người đàn ông che điện thoạikhông biết nói với cô cái gì, hai người lại tựa vào nhau cười rất vuivẻ.

Kỳ Trăn ở đầu điện thoại này, nghe được đối thoại thân thiện của hai người, trong lòng có cảm thụ quái dị bò qua...

Kỳ quái, vì cái gì trong lòng xuất hiện cảm giác quái dị?

Rốt cuộc sai ở đâu? Làm cho cô nghe được tiếng cười của Thiên Khởi và Từ Trọng Hi, cực kì không vui?

★★★

Ai! Thật sự không đáng yêu đó?

Lông mi không đủ dài, làn da không đủ trắng, mặt không phải mặt trái xoan... Không có dáng vẻ con gái, không đáng yêu...

Kỳ Trăn cầm một cái gương, trợn mắt ngắm một lúc lâu, từ cao đến thấp, xem cẩn thận, trong lòng vô cùng nghi ngờ đến bảy tám phần.

Độtnhiên, nghe được ngoài hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, mới némcái gương sang một bên, tiện tay cầm lấy một tờ tạp chí đọc.

“Mau tới, mau tới! Có bánh ngọt ăn rất ngon...” Kiều Ngải Kim hưng phấn kêu to.

“Xếp hàng đã lâu, rốt cục mua được hai hộp! Nhanh lên, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Vệ Mỹ Trán đi theo sau lưng cũng hoan hô.

Trong phòng hội nghị của hội học sinh tiếng cười hì hì, cãi nhau, mang tớichú ý của thầy giáo dạy thế - Từ Trọng Hi đi ngang, anh liền xông vàotrong phòng.

Kỳ Trăn trừng lớn mắt, không nghĩ tới lại đột nhiên gặp bạn trai mình tránh né nhiều ngày.

“Huh? Anh tới đây làm gì vậy?” Thấy Từ Trọng Hi, giọng điệu Kỳ Trăn không được tốt.

“Như thế nào? Tôi không thể tới đây sao?” Chủ nhật tuần trước nói muốn gặpmặt, sau lại hủy bỏ, đã vài ngày không thấy được bạn gái, không nghĩ tới vừa chạm mặt lại không có giọng điệu tốt?

Bây giờ là như thế nào? Người con gái này tâm tình lật ngược rốt cuộc là vì cái gì? Anh đắc tội cô ở chỗ nào?

“Mau tới ăn câu chung đốt[1]! Nóng đó, bên trong còn có bơ chảy... Cắn mộtngụm, còn có thể ngửi thấy được mùi thơm của bơ...” Kiều Ngải Kim vừathét to, vừa giúp Tư Đồ Tĩnh bày chén đĩa, hai mắt còn bận nhìn xem TừTrọng Hi và Kỳ Trăn nói chuyện có điểm quái dị.

A, ánh mắt của cô rất bận đó!

Mỹ Trán đi ở phía sau cũng đem cảm giác quái dị của Kỳ Trăn và thầy giáodạy thế xem trong mắt, nháy mắt to ngập nước, cười đến không ngậm miệngđược.

A a! Bình thường đều là Kỳ Trăn xem bọn họ náo nhiệt, hiện tại đến phiên cô, không biết cô có quen cảm giác này không?

“Uống trà gì, sir? Uống trà Vũ Trị đặc sản kinh đô tốt lắm, phối hợp câuchung đốt, cảm giác nhất định rất tuyệt! Trà chiều hôm nay đi gió NhậtBản.” Một cánh tay ngọc mảnh khảnh của Mỹ Trán vươn vào ngăn tủ, lấy ralá trà Tư Đồ Tĩnh đi Nhật Bản mang về.

“Ha! Câu chung đốt cho tathêm mấy cái đó...” Uông Đại Vân ngày thường tĩnh lặng cũng theo mọingười cãi nhau, đoạt được điểm tâm cực kì cao hứng, tâm tình rất vuisướng.

“Trà, tôi đi pha là được rồi. Con gái nên hưởng thụ đànông phục vụ.” Tư Đồ Tĩnh phong độ nhẹ nhàng tiếp nhận trà trên tay MỹTrán.

“Các cậu hình như rất vui vẻ?” Kỳ Trăn không biết nên nói cái gì, chỉ quay đầu nhìn về phía các bạn tốt.

Hắc hắc, chuyện này sao... Phải nói có trò hay xem, tất cả mọi người rấtvui vẻ? Nói như vậy đúng không? Vệ Mỹ Trán cười đến trong lòng sắp nộithương.

“Cậu không vui vẻ sao?” Kiều Ngải Kim cười hì hì, biểu lộ rất muốn ăn đòn.

Ai bảo cậu bình thường không đốt hương tốt... Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh có ý thương cảm, lại không nói ra miệng.

“Chư vị thật có lỗi! Mượn bạn học Kỳ Trăn một chút.” Một tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi xin lỗi mọi người.

“Nói bậy bạ gì đó? Ai nói mượn liền mượn được!” Kỳ Trăn vùng vẫy tay, muốn bỏ ra cầm buộc của người đàn ông này.

“Ok! Có vay có trả, mượn cũng không khó!” Kiều Ngải Kim khoát khoát tay, bộ dạng rất rộng rãi, giống như Kỳ Trăn là của cô.

“Thái độ gì đó? Kỳ Trăn là của mình, được không? Mình đồng ý cho mượn, mới có thể mượn!” Vệ Mỹ Trán giơ lên âm cuối, sau khi thanh minh chủ quyền,mới quay đầu mỉm cười cùng Từ Trọng Hi, “Thầy Từ, A Trăn là bạn tốt củatôi, thầy không thể khi dễ cô ấy đó!”

“Đây là đương nhiên.” Khuôn mặt tuấn tú của Từ Trọng Hi mang đầy vui vẻ, bàn tay to nắm chặt tay Kỳ Trăn, không chịu buông.

Khuôn mặt Kỳ Trăn đỏ lên, nếu con mắt biết phun lửa, đại khái cái ót Từ Trọng Hi sẽ bị tổn thương.

Đương nhiên, động tác mười ngón khấu chặt của hai người, mọi người có mù mới không nhìn thấy.

Mọi người cười càng vui vẻ hơn.

Cái tên đáng chết này... Vụng trộm yêu đương, lại cũng không tìm cô thươnglượng? Thật sự là hơi quá đáng... Đợi cho Từ Trọng Hi đi rồi chỉ biết cô đã nghĩ sai rồi... Vệ Mỹ Trán chửi bới trong lòng.

“Nhớ rõ nhanh trở về đó! Câu chung đốt lạnh sẽ ăn không ngon...” Uông Đại Vân tranh thủ thời gi¬an tặng thêm một câu.

“Biết rồi.” Người đàn ông được cho phép lập tức mang bạn gái đi, hai ngườinhanh chóng vọt đến tầng cao nhất không người tiến hành mật đàm.

★★★

“Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây?” Kỳ Trăn tức đến đỉnh đầu bốc khói, vừa lên tiếng, liền rống to với người yêu.

“Anh nghĩ như thế nào? Tiểu thư, hẳn là em nghĩ như thế nào mới đúng chứ?”Người đàn ông tức giận cũng không cam chịu yếu thế, nhanh chóng hỏi lại.

“Em...” Bị tức đến nói không ra lời.

“Em... Em như thế nào?” Không nói nguyên nhân liền tức giận, như thế nào? Vậy tức giận cho tới khi nào mới xong đây?

“Em như thế nào? Em cũng không phải loại nữ sinh đáng yêu nhu nhược, nếuanh thích loại con gái đó, cũng đừng nói chuyện với em, em cũng sẽ không như thế nào...” Hừ! Bị tức đến sung huyết não không nói, trong lòng lại buồn bực một bụng khí, dứt khoát nói ra thống khoái hơn.

Côtuyệt đối không chấp nhận anh bắt cá hai tay hoặc là ngoại tình tinhthần. Cả hai đều là biểu tượng của Hoa Hoa Công Tử [Play Boy], cô khôngtiếp thụ.

“Anh...” Đột nhiên bị lên án thích con gái loại búp bê, Từ Trọng Hi hơi há hốc mồm.

Thấy anh nói không ra lời, nước mắt liền lăn trong hốc mắt Kỳ Trăn, cô cố nén chính là không muốn làm cho nước mắt trợt xuống.

“Chờ một chút! Lỗ tai nào của em nghe được anh nói thích loại nữ sinh đó?”Chứng kiến người yêu muốn khóc, rồi lại cố giả bộ biểu lộ kiên cường,anh đã cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung!

Rốt cuộc là sai ở đâu? Hay là anh đánh mất trí nhớ ngày nào đó?

Vì cái gì anh tuyệt không hiểu câu hỏi của bạn gái, rồi lại hại cô rơinước mắt? Người nào mau tới giải thích nghi vấn của anh cho rõ ràng đây!

“Anh dám nói anh không thích loại con gái đó?” Kỳ Trăn tức tối trừng anh,ngón trỏ chỉ thẳng vào đầu mũi anh, “Nói dối sẽ bị sét đánh đó!”

Hừ! Cô dám chỉ anh?

Chính cô cùng nhiều người náo chuyện xấu như vậy, nam, nữ đều có! Trên mạngtra được một đống tin, người nên khóc là anh chứ? Còn dám chỉ tríchanh...

Chậc chậc, thật sự là mượn gan trời!

Từ Trọng Hi thấy ngón tay chỉ vào mũi mình, cảm thấy rất chướng mắt, há miệng ra cắn –

“Anh rất ngây thơ sao! Là cây ăn thịt người à? Cắn ngón tay người ta làm gìvậy?” Kỳ Trăn mắt tinh nhanh tay, nhanh chóng rút ngón tay về.

“Vô duyên vô cớ bị dỗi, tâm tình anh thật không tốt! Còn bị chỉ vào mũimắng, nhìn thấy rất tức giận, muốn cắn người không được sao?!” Hiện tạilưu hành vu oan vô cớ sao? Kết giao bạn gái trẻ con thế này, còn làm như mình rất thành thục, nhìn thật làm cho lòng người đau đớn.

Ai! Ai bảo anh yêu cô? Vì cô chịu ủy khuất, anh cũng nhận. Từ Trọng Hi bĩu môi, bày ra biểu lộ mình cũng rất ủy khuất.

Bị tức đến không thể làm gì, Kỳ Trăn không dám vươn ngón tay ra nữa, lạisẵng giọng đối với anh, “Tốt! Vậy anh nói rõ! Ngày đó anh và Thiên Khởicười đến vui vẻ như vậy, là vì chuyện gì? Còn không nghe rõ lời em nói,anh làm vậy là sao...” Lầm nhầm nói, Kỳ Trăn cực kỳ hăng say, không muốn làm cho mình nhịn đến chảy máu bên trong.

Hả?! Người con gái này đang ghen! Sao không nói sớm, thì ra cô đang ghen...

Người đàn ông cười đến sắp nội thương trong lòng, mi phi sắc vũ, bắt đầu nóirõ tình huống và nội dung nói chuyện phiếm với Thiên Khởi ngày đó.

Mà đợi đến lúc hai người giảng hoà xong, trở lại phòng hội nghị của hội học sinh dưới lầu, sắc trời đã đen...

Bên trong cũng không có một bóng người.

Câu chung đốt đã lạnh được dành lại trên đĩa, trên khay trà còn đặt tờ giấy nhỏ, ‘Muốn ăn nóng xin dùng lò vi ba!’ Trên mặt bàn mặt khác còn bàybiện một ấm trà rửa sạch không, bên cạnh còn đặt một bao lá trà Vũ Trịđúng phân lượng, để cho bọn họ lấy dùng.

Không nghĩ tới những bạn xấu này... Cũng có thời điểm tri kỷ như vậy.