Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 37: Đa tình(2)



Sau khi Đường Thần Duệ rời khỏi nhà thật lâu, đến tận sáng ngày hôm sau, Tịch Hướng Vãn mới miễn cưỡng bò dậy khỏi ghế salon.

Tối hôm qua cô uống sạch bia, vứt mấy lon rỗng xiêu vẹo nằm trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh, hơi cồn đã sớm chậm rãi tan đi hết, lúc này đây Hướng Vãn vô cùng tỉnh táo. Nhìn thấy quần áo rơi đầy trên mặt đất, toàn thân trên dưới đau như bị người ta đánh cho một trận…cái cảm giác đau đớn đến tận cùng ấy, khiến kí ức tối hôm qua ầm ầm hiện lên ngay trước mắt.

Nếu lúc này đổi lại là một cô gái nhạy cảm yếu ớt và không kiên cường, trải qua những chuyện như vậy, phản ứng nhẹ nhàng nhất cũng phải khóc rống thất thanh lên, mà nặng hơn một chút nói không chừng sẽ sinh ra tâm lý cực đoan phản xã hội phản loài người không thể khống chế được.

Cho nên có thể nói Đường Thần Duệ không phải là kẻ không may mắn, người anh bắt nạt là Hướng Vãn, đủ để đảm bảo sau khi gây chuyện xong có thể bình an rời đi.

Từ nhỏ đến lớn Tịch Hướng Vãn đã phải chịu rất nhiều đả kích, vừa ra đời đã mất mẹ, thời niên thiếu phải tang cha, mối tình đầu bị kìm nén, ăn nhờ ở đậu nhà người khác, các loại đả kích liêp tiếp chồng chéo lên nhau hợp thành một bản giao hưởng chấn động lòng người, trong đó độ bi tráng không phải là thứ người phàm có thể vượt qua được, một bạn Tiểu Cường cứ như vậy mà ra đời.

Hướng Vãn lặng lẽ tự nhủ với bản thân: Chuyện này Đường Thần Duệ sẽ không coi vào đâu, thật sự không coi vào đâu hết.

Cẩn thận đứng dậy tiến vào phòng tắm, trong bồn tắm ngập nước, cô ngâm mình vào để vệ sinh thân thể.

Ban nãy ở bên ngoài không có cảm giác gì, bây giờ vừa tiếp xúc với nước, thân thể liền biến đổi rõ ràng. Những chỗ bị anh dùng sức nắm lấy bắt đầu đau đớn thật sự, nhẹ nhàng chạm vào một cái cũng cảm thấy nóng hừng hực, nương theo ánh đèn màu trắng bên trong phòng vệ sinh, cô nhìn thấy phần eo của mình có mấy chỗ bầm tím, về phần phía dưới, có chút xé rách. . . . . . Không thể chạm vào được.

Hướng Vãn dừng lại một chút, mới vừa rồi ở phòng ngủ thì trong lòng cô còn chưa có cảm giác kích thích, có thể nói là mờ mịt, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác nhẹ nhõm‘ lần này nói chung cũng không tệ ’.

Lần này nói chung cũng không tệ, cô nghĩ, mặc dù không có được tin tức về cha, lại đắc tội với thần tài Đường gia nữa, nhưng bất luận thế nào cô cũng đã vượt qua cửa ải này của chính mình.

Nhưng mà bây giờ, dưới ánh đèn trong phòng tắm, khi nhìn thấy rõ những vết bầm xanh xanh tím tím trên người mình, trong lòng Hướng Vãn rốt cuộc vẫn lặng lẽ cảm thấy ủy khuất.

Chẳng phải là cô không cẩn thận thánh mẫu một lần thôi sao? Chẳng phải là cô chỉ muốn cân bằng trung hiếu lưỡng toàn trong lòng mình thôi sao ? Anh thế mà vẫn xuống tay được. . . . . . Quốc cộng cùng tranh thiên hạ đấu đến bể đầu chảy máu còn có thể hợp tác kháng Nhật; huynh đệ cùng nhau vượt qua mọi gian khổ, gặp lại nhau cũng cười lớn xóa đi mọi ân oán. Một năm này cô và anh đã cùng nhau đi dạo qua siêu thị không biết bao nhiêu lần, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu phó bản đánh boss, cùng nhau nhìn xem bao nhiêu tác phẩm điện ảnh kinh điển, cùng nhau thay tã cho thỏ con bao nhiêu lần, cũng coi như có chút tình cảm cách mạng.

Ánh mắt Hướng Vãn chua xót, thầm nghĩ rằng Đường Thần Duệ, làm sao anh có thế nói xuống tay liền xuống tay, còn xuống tay nặng như vậy chứ. . . . . .

Hướng Vãn xoa xoa mắt, xoa đến khi ánh mắt có chút hồng.

Trong lòng cô hiểu rất rõ ràng, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh, cô nghĩ chính tại vì mình đã nói ra hai chữ ‘hối hận’ ấy, đại khái Đường Thần Duệ coi như đạo đức tu dưỡng tốt, mặc dù xách súng lên ngựa mở cuộc phản công, nhưng rốt cuộc cũng không mở mồm mắng mỏ sỉ nhục cô, nếu như đổi lại một kẻ tu dưỡng đạo đức tệ hại khác, không khéo đã mắng chửi ầm ĩ lên rồi, lúc thì nói không bỏ được, lúc sau lại phân vân, đây chẳng phải là chơi đùa với người ta còn gì?!

Hướng Vãn chán nản nghĩ, cân bằng tâm lí cái gì chứ, mình quá tích cực quả nhiên là không đúng rồi. . . . . .

Tô ký giả đã từng nói qua với cô như thế này: “làm người đấy, quan trọng nhất là phải vui vẻ ~~~”, câu này không biết đã bị bao nhiêu nhân vật chính của đài TVB nói qua,nhưng thể hiện rõ nhất ở trên người Tô ký giả. Giống như cô ấy và Đường Kính vậy, lúc bắt đầu sự kiên nhẫn của Đường Kính không hề lớn đến thế, cũng từng học người ta trừng mắt nhìn đối phương, kết quả anh tiến một bước tôi liền lui một bước, anh lùi một bước thì tôi liền chăm chỉ đi trộm, cuối cùng Đường Kính đành chịu thua trước, muốn quản cũng quản không xong, chỉ có kẻ ngàn năm làm tặc, đâu có người ngàn năm đề phòng cướp chứ, anh đành cùng cô tiếp tục vui vẻ mà sống.

Cho nên nói, làm người da mặt phải dày, làm bậy sẽ nhanh chóng vui mừng nhẹ nhõm hơn~~~

Hướng Vãn nghĩ, ai không muốn sống mà không phải lo lắng chứ, vấn đề ở chỗ, đây là một loại thiên phú trời cho, không phải người nào cũng học được sự tiêu sái như Tô tiểu thư vậyy, điều này Đường Thần Duệ có thể hiểu được sao. . . . . .

Quả nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ủy khuất.

Hướng Vãn xoa mắt một chút, cố gắng an ủi bản thân.

Chẳng phải chỉ là bị bạn trai làm bậy. . . . . . Dùng sức nhiều hơn một chút thôi sao, cô sẽ không coi vào đâu cả, thật đấy. Trên thế giới nhiều người so với cô còn thê thảm hơn, gặp tai nạn xe cộ mà chết sớm , táng gia bại sản , sinh hoạt tình dục lung tung bị mắc AIDS , học y quá loạn mà phải nhảy lầu . . . . . . So với những người đó, chút chuyện này của cô thật chẳng đáng gì.

Cô đã 26 tuổi rồi, cũng không phải là đứa trẻ sáu tuổi, lúc này cho dù làm như những nữ chính trong tác phẩm của Quỳnh Dao không ngừng khóc lóc kể lể ‘ tôi thật sự rất thảm rất thê thảm thật thê thảm quá’, thì sẽ có người nào thương tiếc và an ủi cô sao ?

Hướng Vãn vừa tự an ủi, vừa cẩn thận rửa sạch thân mình, thỉnh thoảng nhớ tới lời cuối cùng anh nói trước khi bỏ đi ‘Về sau em muốn làm gì, tôi cũng không bao giờ xen vào nữa’, nước mắt cô liền không ngừng rơi xuống, rồi nhanh chóng nâng tay lên lau đi.

Giờ đây cô mới hiểu được, không biết bắt đầu từ lúc nào, Đường Thần Duệ đã trở thành người duy nhất cưng chiều cô. Mà bây giờ, anh vừa buông tay, cô lại một lần nữa biến thành đứa trẻ không được cưng chiều.

Ai đó đã từng nói, khi không muốn tiếp tục cưng chiều một đứa trẻ thì ngoài việc bản thân người đó kiên cường xuống tay ra, không còn bất kỳ biện pháp nào khác.