Người Yêu Của Triều Tịch

Quyển 5 - Chương 10



“Chờ anh một chút”. Dương Kiếm trấn an vỗ vỗ tay tôi.

Đám đông ào ào như nước, trên người tôi mặc chiếc váy trắng Dương Kiếm mới mua cho tôi. Mái tóc tùy ý xõa phía sau như rong biển, tôi nhìn bóng dáng mình trên chiếc tủ kính. Mảnh khảnh, yếu ớt. Tựa như lúc nào cũng có thể biến mất trong gió.

“Vì thế anh mới phải nắm em thật chặt trong tay”. Một người đàn ông như ma quỷ xuất hiện sát lưng tôi, tay phải anh ta bó bột, tay trái ghìm hông tôi thật chặt, nhẹ nhàng nói bên tai tôi. Tóc gáy cả người tôi dựng ngược lên, sợ hãi cực độ.

“Y Đằng Triết?”.

Tôi kinh hoàng nhìn quanh đại sảnh đầy người hỗn loạn. Cơ thể bị Y Đằng Triết kéo đi: “Thấy anh giật mình lắm sao? Nó cũng giật mình như em vậy”. Y Đằng Triết cười lạnh: “Có lẽ nó hy vọng xương sườn của anh bị gãy lắm, như thế nó có thể vô tư mang em đi. Đáng tiếc lúc đó anh đã giơ tay che, chỗ gãy là cánh tay”.

“Kiếm đâu?”. Tôi liều mạng giãy giụa.

“Muốn thấy à?”. Y Đằng Triết nghe vậy dừng bước: “Vậy thì đi xem cho rõ nhé”.

Xe cảnh sát từng chiếc từng chiếc gầm inh ỏi, trong sảnh rối loạn thành một cuộn tơ. Dương Kiếm bị áp tải mang ra ngoài, đẩy vào một chiếc trong đó. Anh nhìn xung quanh tìm tôi, vẻ mặt nôn nóng. Nhưng tôi lại bị Y Đằng Triết che miệng, không thể lên tiếng gọi được.

“Đây là lần cuối hai người được gặp nhau, nhìn cho thật kỹ đi”. Y Đằng Triết lạnh lùng nói bên tai tôi, đột nhiên dùng sức xoay đầu tôi qua, cắn mạnh lên môi tôi. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta đâm sâu vào linh hồn tôi: “Từ nay về sau, trong mắt em, chỉ có thể có một mình anh…”.

Lạnh. Tôi cuộn người nằm trên sàn nhà. Lò sưởi trong phòng cháy đỏ hừng hực, không khí dường như cũng vặn vẹo theo tia lửa. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.

Tôi quấn chăn thật dày. Ngoài chăn bông không còn gì cả. Y Đằng Triết vì phòng tôi chạy trốn đã lột sạch quần áo của tôi. Tôi ngất xỉu lúc bị anh ta xé rách quần áo.

Tay chân cứng ngắc. Bây giờ là mấy giờ? Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Một màu đen hắc ám. Tại sao ý thức lại mơ màng như thế? Một chút hơi sức cũng không có?

Một đôi tay vươn tới, ôm tôi thả lên giường. Bên tai vang tiếng thở dài như có như không. Nhiệt độ này, bả vai này, có phải là… Dương Kiếm không?

Tôi muốn chạm vào anh, nhưng chỉ vô lực co tay thành quả đấm. Đôi môi khô khốc. Tôi gấp muốn điên luôn rồi, muốn hô thật to nhưng lại chỉ phát ra được một chữ run run trong không khí: “Kiếm…”. Vừa mơ hồ vừa đứt quãng.

“Ừ”. Một giọng nói trầm thấp vang lên, lồng ngực ai đó chấn động. Bàn tay của anh dán vào da tôi. Cảnh tượng trong phòng phản chiếu rõ ràng qua ánh lửa. Anh cúi đầu giữa hai chân tôi, đôi môi nóng rực quyến luyến không chịu rời. Cơ thể tôi bị thiêu nóng rực, một chút dưỡng khí cũng không còn. Khát vọng điên cuồng đày đọa tôi.

“Kiếm…”. truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Cảm thấy nụ hôn của anh chuyển đến bên vai, tôi mơ hồ ôm lấy cổ anh, mở hờ mắt.

Ánh lửa thấp thoáng, lông mi dài rậm, đôi mắt hẹp dài, chiếc mũi kiên nghị, đôi môi vô cùng mỏng. Mồ hôi chảy trên làn da màu đồng, phản chiếu lại ánh lửa.

“Em yêu anh không? Triều Tịch?”.

Âm thanh của anh như xa như gần. Dường như rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Ngón tay của anh dịu dàng vuốt ve cơ thể tôi.

“Em yêu anh không? Triều Tịch?”. Bên tai có tiếng sóng vỗ vào bờ. Bầu trời sáng ngời, hải âu kêu to trên trời. Linh hồn hình như cũng bị mê hoặc, tôi trầm mê trong đôi con ngươi đen nhánh. Từ trên người anh tỏa ra một sức hút khổng lồ, là cảm giác hợp làm một, có mùi hương của anh, có mùi hương của tôi.

Người trong lòng của tôi.

“Tôi… không yêu anh”. Tôi mờ mịt quay đầu đi. Người trong lòng tôi không phải là anh. Tôi nhắm mắt lại, lòng quặn đau, lại nhẹ nhõm khác thường.

Anh ta khựng người, điên cuồng bóp cổ tôi: “Tại sao? Tại sao…”.

Ý thức lại dần biến mất. Tôi nhìn thấy ánh mắt thê lương của anh ta. Có lẽ cứ thế mà chết đi… cũng là một loại giải thoát.