Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 107



Liên tiếp mấy ngày, Thủy Băng Nhu đều ở trong viện nghỉ ngơi, trong lúc này, Lý cha và Lý mẹ đều ngày ngày mang một nồi súp nóng hổi đến, cho Thủy Băng Nhu bồi bổ thân thể, ngày ngày đều biến đổi đa dạng, để cho cô ăn không bị ngán.

Lý Hiếu Huyên lo lắng cô phiền muộn, ngày ngày cũng sẽ tới đây với cô, dĩ nhiên cô ấy cũng sẽ thức thời để Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt thỉnh thoảng có một khoảng không gian riêng.

Cha mẹ của Lạc Tân Thần ở nước Mĩ xa xôi sau khi nghe được Thủy Băng Nhu đã sinh con, trong lòng kích động đến ngày thứ hai liền ngồi máy bay gia đình tới thành S.

Lý cha, Lý mẹ, Lạc cha, Lạc mẹ bốn người ngày ngày tranh nhau ôm tiểu bảo bảo, cười không khép miệng được, mặc dù tiểu tử này đối với họ mà nói cũng không có liên hệ máu mủ trực tiếp, nhưng là bọn họ vẫn luôn coi bé như cháu nội, cháu ngoại của họ mà đối đãi.

Bởi vì Hoàng Phu Tuyệt không hi vọng có nhân sĩ không liên quan tới quấy rầy Thủy Băng Nhu ở cữ, cho nên phong tỏa tất cả tin tức, những thương nhân ngoại giới muốn nịnh bợ Hoàng Phu Tuyệt hết thảy đều không biết Thủy Băng Nhu đã thuận lợi sanh hạ một nam hài anh tuấn.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ví như Mạc Hàn vãn luôn chú ý tới Thủy Băng Nhu vừa biết được tin Thủy Băng Nhu đã sinh xong, lập tức chạy tới bệnh viện, xa xa đã nhìn thấy tình cảnh Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt ở bên nhau ngọt ngào, khiến cho anh không đành lòng phá hư, nếu quyết định thành toàn cho bọn họ, như vậy anh nên đặt cô ở chỗ sâu nhất trong lòng, ở xa xa chúc phúc bọn họ, chỉ là một khi Hoàng Phu Tuyệt làm ra bất kỳ tổn thương gì cho Nhu, anh nhất định sẽ không chút do dự mang Nhu đi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Phu Tuyệt, hi vọng Hoàng Phu Tuyệt ngàn vạn lần không được để cho anh có cơ hội làm chuyện này.

"Ông chủ, đến lúc nên rời đi rồi." Thuộc hạ sau lưng Mạc Hàn nhẹ giọng hỏi, thật không biết chủ tử nghĩ thế nào, nếu ưa thích cô gái kia như vậy, tại sao không đoạt lấy, dù sao chủ tử cũng nổi danh là bang chủ của Bang phái lớn thư hai trong giới hắc đạo, hơn nữa diện mạo của anh ấy khiến rất nhiều phụ nữ chạy theo như vịt, là một đại suất ca khó mà có được, có quyền thế có diện mạo, thật không biết chủ tử đang lo lắng cái gì, mỗi lần đều chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn Thủy tiểu thư, nếu là chủ tử không ra tay, có lẽ các huynh đệ cũng sẽ ra tay đem Thủy tiểu thư đoạt về cho chủ tử rồi.

"Ừ, đi thôi! Nhớ, bất luận kẻ nào cũng không cho phép dánh chủ ý lên cô ấy." Mạc Hàn lạnh băng ném ra một câu liền một mình đi ra khỏi bệnh viện, hôm nay anh có một việc quan trọng cần đích thân anh ra tay.

"Kỳ quái, chẳng lẽ chủ tử biết đọc tâm thuật?" Thủ hạ tự lẩm bẩm, sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của Mạc Hàn.

Sau khi Mạc Hàn rời đi, Hoàng Phu Tuyệt ở trong phòng mắt lạnh liếc một chút chỗ Mạc Hàn vừa đứng, đối với một sát thủ đứng đầu thế giới như anh, có một chút tiếng gió cũng không thoát khỏi pháp nhãn của anh, anh có trực giác nhạy cảm mà người thường không có.

Từ lúc Mạc Hàn sắp tới, anh cũng đã cảm thấy, mới vừa rồi không hề có hành động, là bởi vì cảm thấy người kia không có ý định tổn hại, không thể làm gì khác hơn là thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một chút xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là ngoài dự đoán của anh, Mạc Hàn cũng chỉ là đứng mấy phút ở bên ngoài rồi đi.

Nhưng như vậy cũng tốt, có thể người kia là nhìn thấy mình ở nơi này, cho nên mới không có hành động, xem ra sau này anh nhất định phải khiến cho hắn ít nhìn thấy bào bối mới được.

Mà Thủy Băng Nhu ở trong phòng căn bản cũng không có phát hiện bóng dáng của Mạc Hàn, chỉ là vui vẻ trêu chọc bảo bảo trong ngực, từ khi sinh bảo bảo đến bây giờ, cô chỉ mới ôm bảo bảo có một lần, sau đó bảo bảo vẫn luôn ở trong ngực mấy vị trưởng bối đó, hôm nay thật vất vả mới dụ được bọn họ đi về, cô đương nhiên phải ôm cho đủ, nếu không bảo bảo về sau sẽ không thân cận với cô.

"Bảo bối, tiểu tử thúi có cái gì tốt ôm, muốn ôm liền ôm anh đi!" Hoàng Phu Tuyệt một bộ dáng vẻ rất tò mò đợi, đưa cánh tay ra, chờ một cô gái nhỏ nhào tới.

Chỉ là làm anh thất vọng cô gái nhỏ đối với biểu hiện của anh hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục trêu chọc tiểu bảo bảo trong ngực.

"Bà xã. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt ai oán kêu lên.

"Có gì sao?" Thủy Băng Nhu không chút để ý hỏi, đối với biểu hiện mấy ngày nay của anh, khiến cho cô thấy khó hiểu, ngày ngày cứ giống như một cậu bé, vô cùng thích ầm ĩ cô, mỗi khi cô đang muốn bồi dưỡng tìm cảm thật tốt với tiểu bảo bảo, anh cũng sẽ nhào tới chen vào một chân, không thể không khiến cho cô nghĩ anh muốn độc chiếm bảo bảo.

"Bà xã. Đã lâu rồi em cũng không có để ý tới anh?" Hoàng Phu Tuyệt nâng đầu Thủy Băng Nhu lên để gương mặt cô đối diện với anh, trong mắt không ngừng phóng tia điện, mị lực của anh có bao nhiêu, anh biết rất rõ, mỗi khi anh thể hiện ra loại ánh mắt này, bà xã bảo bối của anh nhất định không đỡ được mị lực của anh, Hoàng Phu Tuyệt tự tin thầm nghĩ.

"Em. . . . . . Em mỗi ngày đều nhìn thấy anh đó thôi!" Thủy Băng Nhu trong lòng không nhịn được nhảy bùm bùm lên một tiếng, nhỏ giọng mà nói, yêu nghiệt nha, cái bộ dáng này của anh ấy thật đúng là câu hồn, không thể lại nhìn, nếu không cô không thể bảo đảm sẽ không nhào tới đem anh ấy ăn khô lau sạch, cô nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Làm gì có? Trong mắt em cũng chỉ có bảo bảo, cũng không coi trọng anh một cái." Hoàng Phu Tuyệt ai oán nói, hại anh cho là mị lực của mình đã giảm xuống, nhưng mà bây giờ theo tình hình này xem ra, mị lực của anh vẫn còn, nhìn bộ dạng bà xã yêu quý của anh gian nan nuốt nước miếng đã biết, anh thầm nghĩ, cái tên tiểu tử thúi kia có thể giả bộ đáng yêu, vậy thì anh cũng có thể đam mị lực của bản thân tản mát ra một cách thật tự nhiên, như vậy bà xã của anh còn không bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thì anh không phải là Hoàng Phu Tuyệt.

"Ai nha, đừng nóng giận! Bảo bảo thật đáng yêu, anh xem, hình như là phiên bản thu nhỏ của anh đó." Thủy Băng Nhu cười ôm tiểu bảo bảo đến trước mặt của anh, nghe được những lời của anh vừa rồi hình như là có mùi dấm, xem ra là ăn dấm của bảo bảo rồi, người đàn ông này, có lúc tính tình thật là trẻ con.

"Vậy. . . . . . Em hãy cứ trực tiếp nhìn anh là được rồi." Hoàng Phu Tuyệt nghiêm túc nhìn một cái, tiểu tử thúi này quả nhiên dáng dấp rất giống anh, chỉ là còn không có đẹp trai bằng anh là được rồi.

Thủy Băng Nhu đối với lời nói của anh không trả lời, chỉ cười khúc khích.

"Bảo bảo, đến lúc bú sữa rồi, phải nhanh lớn lên đó nha." Thủy Băng Nhu nhẹ giọng nói, sau đó vén y phục của mình lên chuẩn bị cho bé bú sữa.

Bảo bảo rất nghe lời cứ như vậy ngậm lấy đầu ti mẹ, nhắm mắt lại bú sữa mẹ.

Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy tình huống này, chỉ cảm thấy trong đầu máu nghịch chuyển, một luồng nhiệt lưu đánh thẳng vào toàn thân của anh, tiếp đến là tức giận, chỗ đó chỉ có anh mới có thể ăn, cái tiểu tử thúi này thật là to gan.

"Nhu nhi, tiểu tử thúi giao cho bảo mẫu là được, không cho phép em cho nó ăn." Hoàng Phu Tuyệt Bá đạo đang muốn lập tức ôm lấy bảo bảo đi.

"Nhưng mà em lại muôn tự mình cho con ăn, như vậy con mới gần gũi với em." Thủy Băng Nhu nói.

"Không cho phép, chỉ có anh mới có thể ăn em, không cho phép em để cho nam giới nào khác ngoài anh tới gần em, không, nữ giới cũng đều không được." Hoàng Phu Tuyệt mottj phát ôm lấy tiểu bảo bảo, rất nhanh sau đó liền đi ra ngoài cửa phòng bệnh, gọi ám vệ ôm tiểu bảo bảo cho bảo mẫu cho bú.

"Ha ha ha. . . . . Anh có ngửi thấy một mùi rất chua ở đâu đó không?" Thủy Băng Nhu cười nói, ngồi ở trên giường sửa sang lại xong y phục.

"Có, là rất chua rất chua, bởi vì anh ghen, để anh xem một chút." Hoàng Phu Tuyệt một phát nhấc áo cô lên.

Thấy nước mắt Thủy Băng Nhu, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên phiền não lại đau lòng, anh có thể cho cô mọi thứ, duy chỉ có tình thương của cha mẹ là không thể, anh cho là cô đã không còn để ý những thứ kia, không nghĩ tới kể từ sau khi gặp được cha mẹ của Lý Hiếu Huyên, cô lại bắt đầu giống như con nít ở bên cạnh anh liên tục lảm nhảm nói bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào, có lúc khiến cvho anh cảm thấy vô cùng ghen tị, nhưng lại không thể làm gì, cho nên lúc ấy mới có thể theo ý của cô, để cho cô tiếp cận với toàn thể gia đình họ, hiện tại những ngày cô ở bệnh viện, quan tâm của bọn họ đối với Tiểu Nhu nhi không giống như là giả anh rất cảm kích bọn họ, nhưng là nếu như đem bảo bối của anh chọc cho khóc lại không được, dù là cảm động khóc cũng không được.

"Được rồi, con còn cảm động mà khóc nữa, đoán chừng con rể sẽ giận mẹ đấy." Lý mẹ trêu ghẹo nói, bà tuy vậy nhưng lại cảm thấy rất là rõ ràng, sắc mặt của con rể đã bắt đầu khó coi, đoán chừng là đau lòng, xem ra đúng là một người đàn ông rất si tình, bà không cần lo lắng Tiểu Nhu nhà bà sẽ bị người ta khi dễ rồi, dù sao ban đầu khi biết được chồng của Tiểu Nhu chính là một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới Tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Hoàng thì trong lòng bà cũng rất lo lắng, sợ đàn ông ưu tú như vậy sẽ không cưng chiều mỗi mình Tiểu Nhu, chỉ là từ tình huống mấy ngày này xem ra, là bà quá lo lắng rồi.

"Anh dám! Nếu là tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh." Thủy Băng Nhu nhìn Hoàng Phu Tuyệt một chút, cao giọng nói.

Đối với việc Thủy Băng Nhu cao giọng, Hoàng Phu Tuyệt nhíu nhíu đầu mày đẹp, nha đầu này thế nhưng vì lấy lòng người khác nói anh như vậy, xem ra anh phải dạy dỗ cô cho thật tốt cái gì mà coi chồng là trời, nhìn xem anh về sau phạt cô thế nào.

"Không dám, anh không dám, ha ha ha. . . . . . Các con từ từ tán gẫu, mẹ nên trở về nấu cơm cho ông lão ở nhà kia rồi." Lý mẹ chột dạ nói, bà nếu còn ở lại chỗ này, đoán chừng con rể của bà sẽ muốn làm thịt bà chứ chả chơi, con gái, mẹ nên rời khỏi chỗ này rồi, sao con còn dám dọa nạt cậu ta như vậy nha, đây không phải là tự tìm xử phạt sao! Xem ra bà bà nên tránh nhanh trước đã, tránh cho vạ đến thân.

"Dạ, được ạ, mẹ đi đường cẩn thận, hay là để Tuyệt đua mẹ về thì tốt hơn." Thủy Băng Nhu nói.

"Không cần, có tài xế của nhà mình đưa mẹ tới, con tốt nhất nên nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ." Lý mẹ nói, sau đó liền đí về phía cửa, nói nhảm, nếu để cho con rể đưa bà về, vậy còn không phải là bà sẽ tổn thọ mất mấy năm rồi sao, vừa rồi con rể nới chỉ nghe đến Tiểu Nhu nói không để ý đến cậu ta, cái sắc mặt đó thật đúng là thối nha.

"Ah. . . . . . Mẹ nuôi làm gì đi nhanh như vậy? Như là phía sau có cọp đuổi theo vậy." Thủy Băng Nhu nghi ngờ nói.

Anh đương nhiên biết Lý phu nhân tại sao đi nhanh như vậy, dù sao anh là một thương nhân, trên người trong lúc vô ý sẽ tản mát ra khí phách cường thế thủ đoạn vốn vẫn có khi nói chuyện với cấp dưới, làm cho người ta nhìn mà sợ, chỉ cần một cái ánh mắt đã có thể làm cho người khác sợ hãi.

Trong phòng chỉ còn lại Thủy Băng Nhu cùng Hoàng Phu Tuyệt, anh vẫn dùng một loại ánh mắt rợn cả tóc gáy nhìn cô, để cho cô cảm giác mình hình như con dê nhỏ mặc cho người ta làm thịt.

"Em mới vừa nói gì? Hả? Bảo bối." Hoàng Phu Tuyệt từ từ đến gần Thủy Băng Nhu, mắt thâm thúy giống như một vịnh nước tĩnh lặng, giống như muốn nhấn chìm cô xuống đó vậy, cứ như vậy không chút kiêng kỵ đem hơi thở ấm áp phun lên trên mặt của cô, để cho sắc mặt cô vốn đỏ hồng mới lui đi không lâu lại nóng bừng.

"Nha, nóng quá, không cần dựa vào gần như vậy nha!" Thủy Băng Nhu đẩy một cái thân thể như thỏi sắt to lớn nung nóng bỏng kia, hô hấp của cô vô cùng khó khăn, cẩm nhận được toàn bộ hơi thở đều là của anh.

"Bảo bối, em vẫn không trả lời vấn đề của anh." Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, thấy gương mặt cô giống hệt như trái táo đỏ thì hận không được cắn một cái, nhưng là hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không cái cô nhóc không biết chết sống đích tiểu nữ tnày sẽ tức chết anh cũng không biết chừng.

"Vừa rồi em đâu có nói cái gì đâu." Thủy Băng Nhu rất khẳng định nói, cái kẻ yêu nghiệt này chẳng lẽ nghĩ dùng sắc dụ dỗ cô sao, hiện tại cô vẫn còn ở cữ! Thân thể cần được nghỉ ngơi thật tốt nha.

"Hừ. . . . . . Không có gì? Mới vừa là ai hiên ngang lẫm liệt nói “nếu là anh dám tức giận mẹ nuôi, em liền không để ý tới anh” hả? Em không để ý tới anh, em nghĩ để ý người nào?" Hoàng Phu Tuyệt ghen nói, thật là vô pháp vô thiên, dám uy hiếp anh.

"Em không có nói sai nha." Thủy Băng Nhu nho nhỏ nói thầm.

"Còn nói không có nói sai, dám không để ý tới anh, hả?" Hoàng Phu Tuyệt làm bộ mặt ác độc uy hiếp, há mồm cắn một cái lên gương mặt đang đỏ hồng của cô.

"A. . . . . . Thật là đau đó, muốn hủy dung hả?” Thủy Băng Nhu gắt giọng, người này thế nào càng ngày càng được voi đòi tiên, lại dám cắn mặt của cô, nếu là để lại dấu răng, về sau cô làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.

"Biết đau à nha? Mới vừa rồi lúc em nói về sau đều không để ý tới anh, lòng của anh còn đau hơn so cái này." Hoàng Phu Tuyệt thâm tình nói, anh có thể không cần toàn thế giới, nhưng là duy chỉ có không thể không có cô.

"Ai bảo anh ngay cả mẹ nuôi cũng dám tức giận, mẹ nuôi là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính trưởng bối nha." Thủy Băng Nhu nói.

"Vừa rồi anh đâu có giận bà ấy, vậy em sau có còn để ý tới anh không hả? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ăn vạ.

"Để ý ..., để ý anh mà! Thật là nhột đó, không cần dựa vào gần như vậy." Thủy Băng Nhu cười nói, anh vào lúc này tại sao lại giống một chú nhóc rồi, cùng bộ dạng quái vật vừa rồi, quả thật là rất khó tin.

"Không cần, ưmh. . . . . . Em thật thơm!" đầu Hoàng Phu Tuyệt tựa vào cổ của cô nói, anh mới không cần đứng lên, thật vất vả không có người ngoài quấy rầy, anh đương nhiên muốn nhân cơ hội sỗ sàng một chút, bởi vì đây là quyền lợi dành riêng cho anh, anh cười tà nói, một đôi tay ở trên người của cô di động, chọc cho cô liên tiếp thở gấp.

Thủy Băng Nhu cứ như vậy ở bệnh viện mấy ngày, trong khoảng thời gian này, không thiếu được những chuyện ghen tuông kia của Hoàng Phu Tuyệt, không cho phép cái này, không cho phép cái đó, cực kỳ bá đạo, nhưng là thỉnh thoảng cũng sẽ tùy theo tính tình của Thủy Băng Nhu, Thủy Băng Nhu thật là càng ngày càng thích anh.

Thật vất vả nhịn đến khi có thể trở về nhà, người giúp việc giúp Thủy Băng Nhu dọn dẹp hành lý, Hoàng Phu Tuyệt nhu tình dìu Thủy Băng Nhu đi ở trên hành lang bệnh viện, Thủy Băng Nhu trong ngực ôm tiểu bảo bảo đã hơn một tháng, phía sau là toàn gia Lý Hiếu Huyên cùng bảo mẫu trong lâu đài, viện trưởng dẫn đầu một đám bác sĩ đi theo ở phía sau, cái trận thế cường đại này thật đúng là so sánh với thời điểm đến càng thêm dọa người.

Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi ra cửa bệnh viện thời điểm, nhìn thấy bên ngoài cảnh tượng sợ hết hồn, này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi! Sẽ không phải là đem tất cả xe trong tiệm đều mang tới đây chứ?

Mười mấy cỗ xe đời mới nhất theo quy luật xếp thành một cái hàng ở cửa bệnh viện, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông mặc áo đen, rất nhiều người chung quanh cứ như vậy nhìn chăm chú hàng xe con kia, trong lòng suy đoán cái người ỷ thế này sẽ không phải là Tổng Thống nước nào đó chứ?

"Ha ha ha. . . . . . Tiểu Nhu bị hù sợ." Lý Hiếu Huyên cười nói với cha mẹ cô.

"Nhìn tình hình không bị hù mới là lạ, cái người này thật cũng quá khoa trương đi." Lý mẹ nói, đối với cách làm của con rể, bà lúc ấy thấy cũng sợ hết hồn đấy.

"Con rể chính là thương Tiểu Nhu." Lý cha cười nói, nhìn bộ dạng Hoàng Phu Tuyệt giống như muốn cho người trong thiên hạ cũng biết Thủy Băng Nhu được anh cưng chiều tới thế nào, hận không được đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đều nâng đến trước mặt con gái nuôi vậy, điểm phong cách này có chút giống ông năm đó, nghĩ vô cùng muốn cưng chiều một người phụ nữ cả đời, Lý cha lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý mẹ bên cạnh, trong mắt chất chứa cưng chiều.

"Thế nào? Trên mặt của tôi có cái gì bẩn sao?" Lý mẹ nhìn thấy Lý cha một mực nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Lý cha gật đầu một cái.

"Ai yêu, hỏng bét, sao lại bị bẩn cơ chứ? Ông mau giúp tôi lau nó." Lý mẹ đem gương mặt tiến tới trước mặt của Lý cha nói.

Lý cha cưng chìu lấy tay vuốt gương mặt của Lý mẹ, ời nói: "Tôi muốn nói là trên mặt của bà có hoa."

"Già mà còn không đứng đắn!" Lý mẹ cười gắt giọng, cũng đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn còn sủng ái mình như trước vậy, hi vọng Tiểu Nhu cùng con rể Hoàng cũng như vậy.

Lý Hiếu Huyên nhìn cha mẹ ở trước mắt của mình liếc mắt đưa tình, cười cười, cha mẹ tình cảm, cô là quá rõ ràng, hơn hai mươi năm ngày ngày dính vào cùng nhau cũng không ngán, Tiểu Nhu và Hoàng tiên sinh hiện tại cũng rất hạnh phúc, không biết cô tới lúc nào mới có thể gặp được người thật sự yêu cô đây, trong lòng Lý Hiếu Huyên thầm nghĩ, trong nháy mắt, trong óc có hình ảnh của một hoa hoa công tử chợt lóe lên, ah —— làm sao lại nghĩ tới anh ta chứ, đố chính là một hoa hoa công tử, Lý Hiếu Huyên lắc đầu.

"Đây . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Tuyệt, chẳng nhẽ có nhân vật nổi danh nào tới bệnh viện này sao?" Thủy Băng Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc thốt lên.

"Ha ha ha. . . . . . Không biết, đi, không cần bị gió mà cảm lạnh." Hoàng Phu Tuyệt sửa sang lại y phục của cô, ôm cô đi tới bên một chiếc xe đứng đầu hàng xe kia, một người áo đen đứng ở bên cạnh xe nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt , cung kính mở cửa xe cho anh.

Hoàng Phu Tuyệt trực tiếp đem Thủy Băng Nhu và cả bảo bảo trong ngực cô ôm vào trong xe, sau đó lại tự mình ngồi vào trong xe.

"Đây . . . . . Những xe này đều là sắp xếp vì em?" Vốn là giọng nghi vấn trở nên vô cùng khẳng định.

Hoàng Phu Tuyệt cười không nói, ôm cô vào trong ngực, trêu chọc tiểu bảo bảo uể oải trong ngực cô.

"Làm sao phô trương lớn như vậy, làm tắc nghẽn luôn cả cồng viện rồi." Thủy Băng Nhu ai oán nói, năng lực của anh rất cường đại, đối với một chút này cô vẫn luôn biết, chỉ là không nghĩ tới anh hôm nay sẽ lấy trận thế lớn như vậy phô trương ra ngoài, cho tới nay anh đều là thích làm việc khiêm tốn, đây cũng không giống như phong cách của anh.

"Hôm nay nghênh đón vợ và con trai anh về nhà, trận thế đương nhiên là muốn lớn chút, hơn nữa anh muốn khiến toàn bộ mọi người đều biết rõ, em cùng bảo bảo đều là của một người Hoàng Phu Tuyệt anh." Hoàng Phu Tuyệt mặt cười đến hạnh phúc nói.

Thủy Băng Nhu nhìn thấy bộ dáng của anh cũng không định dội cho anh một gáo nước lạnh, dù sao anh đều là vì tốt cho cô, thuận miệng mà hỏi: "Vậy còn mấy người nhà Tiểu Huyên đâu?"

"Yên tâm, anh đã an bài tài xế đưa bọn họ về nhà." Hoàng Phu Tuyệt nói.

Một hàng xe cứ như vậy lồng lộng hùng dũng trở lại trong lâu đài, trong nhà người giúp việc đã sớm ở ngoài cửa chờ mấy người nhà Phu Tuyệt.

Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu xuống xe.

"Bảo bảo, này sau đây sẽ là nhà của con đó." Thủy Băng Nhu cười nhìn bảo bảo trong ngực nói.

"Không có việc gì tất cả đều đi làm việc của mình đi!" Quản gia nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình, liền hướng về phía một đám người giúp việc nói.

Mọi người lập tức giải tán, trong đó có không ít người giúp việc muốn nhân cơ hội nhìn bảo bảo trong ngực Thủy Băng Nhu một chút, nhưng lại ngại vì quản gia ra lệnh, chỉ có thể đi làm chuyện của mình.

"Ông chủ, phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị tốt." Quản gia đi tới trước mặt của Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu, cung kính nói.

"Ừ, ăn cơm đi!" Hoàng Phu Tuyệt nói với Thủy Băng Nhu.