Người Vô Tâm

Chương 15: Người quen



Lúc Lý Ngọc Vân về tới nhà gần bốn giờ chiều, hắn nói chuyện phiếm với thím bảy vài ba câu, thì bỗng dưng có một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vai của hắn, một giọng nói dễ mến truyền tới :

- Này, sao anh đi học về trễ thế ?

Người này không phải ai khác mà là Trịnh Thúy Vân, ở nhà nên nàng mặc quần áo khá mát mẻ, đôi cánh tay trắng muốt lộ hẳn ra bên ngoài, mái tóc dài được cột gọn lên càng làm cho gương mặt trái xoan thêm xinh đẹp. Lý Ngọc Vân xoay người lại , mỉm cười nói :

- " Tôi còn phải đi kiếm việc làm thêm nữa. Dù gì tôi cũng phải kiếm cơm nuôi sống bản thân mình nữa chứ ! " Nói xong hắn liền nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ cực kỳ.

Thúy Vân khẽ trề môi, nhưng nàng biết Lý Ngọc Vân nói không sai. Nàng cũng quen với việc này kể từ khi hắn chuyển nhà tới đây. Sau đó nàng nhìn hắn nói :

- " Hồi sáng anh làm tôi ngưỡng mộ quá đi ! Kể cả chị của tôi anh cũng dám chọc ! Hi hi, chị tôi liệt tên anh vào sổ đen của bả rồi đó , cẩn thận lại ăn vài cái trứng vịt đó ! Hi hi "

Lý Ngọc Vân trợn tròn mắt, nói :

- " Ách ! Chị cô ?! Tôi có quen chị cô đâu ? Sao lại thù oán tôi ?! "

Thúy Vân cười cười, vẻ mặt có chút gian xảo nhìn hắn, nàng còn muốn nói gì nữa thì bị một thanh âm từ trong nhà vang ra :

- " Vân, em nói linh tinh gì đó ! Cẩn thận chị may kín miệng cho em chừa cái tật mách lẻo hay không ! "

Lúc này, cửa rào nhà Thúy Vân hé mở, một người con gái cao ráo, mái tóc dài thướt tha đi ra. Lý Ngọc Vân trợn mặt nhìn nàng, trên vẻ mặt mang theo niềm kinh ngạc !

Người này chính là Trịnh Thúy Kiều, cô giáo chủ nhiệm lớp hắn !

Lý Ngọc Vân vỗ vỗ trán , hắn sao lại không để ý ra chứ ? Hai người cùng mang họ Trịnh, một là Thúy Vân, một là Thúy Kiều, hai cái tên này không phải chị em trong Truyện Kiều của Nguyễn Du hay sao >!

Lúc này, Trịnh Thúy Kiều đã đi tới trước mặt hắn, giọng nói mang theo chút ghen tức, nói :

- " Thế nào ? Cậu không ngờ là tôi chứ gì ? Hừ hừ, mai mốt cậu mà không học hành đàng hoàng thì đừng trách tôi ! "

Lý Ngọc Vân nhất thời sửng sốt, sau đó lúng túng đáp :

- " Cái này , cô Vân ... à, không, chị Vân. Sau này tôi sẽ không ngủ gật trong lớp nữa, chị tin tôi chưa ? "

Trịnh Thúy Kiều dùng ánh mắt lườm lườm hắn, sau đó nói :

- " Cậu biết thế là tốt, thôi tôi đi đây ! "

Nàng nói xong liền kéo Thúy Vân vào trong nhà, hai chị em bàn luận cái gì đó mà cười tươi như hoa. Lý Ngọc Vân nhìn theo mà cười khổ, không ngờ sát tinh lại cạnh nhà mình mới chết chứ !!!

Buổi tối, Lý Ngọc Vân lại xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện tâm pháp Vô Sương Quyết.

--------

Mưa nửa đêm trên phố vắng, dưới ánh đèn đường vàng vọt, có một người đang lầm lũi bước đi. Hắn ăn mặc rất kỳ quái, cả toàn thân được bao trùm trong chiếc áo choàng đen kín mít , chỉ có chừa lại duy nhất một đôi mắt. Ánh mắt của hắn rất lạnh, lạnh giá và không có chút sức sống. Hắn bước đi từng bước, nhịp nhàng và không một tiếng động.

Hắn dừng chân trước một căn biệt thự xinh đẹp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua một loạt kiến trúc bên trong, rồi thì thào nói :

- " Ngươi tưởng sẽ trốn thoát khỏi tay ta sao ! Khặc khặc khặc khặc ...... "

Hắn cười rú lên một cách man dại, tiếng cười như ma chê quỷ khóc vang vọng khắp không gian.

" Rầm ! Rầm ! "

Tiếng sấm nổ vang rền cắt ngang giọng cười của hắn, hắn tức giận phun ra một bãi nước bọt, xoay người bước đi.

Trời vẫn mưa, từng luồng gió lạnh lẽo thổi mang theo hơi ẩm của đất trời.