Người Vô Tâm

Chương 14: Gặp riêng cô chủ nhiệm



Ba tiết học nhàm chán cũng nhanh chóng trôi qua, Lý Ngọc Vân đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về thì Trịnh Thúy Kiều đi tới trước mặt hắn, nói :

- Lát nữa em xuống phòng giáo viên, cô có chuyện muốn nói với em !

" Đến rồi , nàng muốn hưng sư vấn tội mình đây mà ! " Lý Ngọc Vân thầm cười khổ, nhưng hắn cũng nhanh chóng thu dọn xong. Lúc vừa bước ra cửa lớp hắn liền thấy vẻ mặt lo lắng của Mỹ Hằng, hắn bèn nói :

- Sao cô còn chưa đi về, kẻo bác gái đứng trông đó.

- " Không, tôi theo anh xuống gặp cô chủ nhiệm. Dù sao thì chuyện hồi sáng cũng có một phần lỗi của tôi, vì tôi đã quên không gọi anh dậy ! " Mỹ Hằng khá quan tâm tới Lý Ngọc Vân. Hắn thầm cảm động, bèn cười nói :

- Không có gì đâu ! Cô Vân chỉ nói chuyện một chút mà thôi, cũng không bị trừ điểm hay hạ bậc hạnh kiểm gì cả, cô đừng quá lo ! Mau đi về thôi kẻo hai bác trông !

Mỹ Hằng do dự một chút liền quay người đi về, Lý Ngọc Vân chờ tới khi bóng hình của nàng khuất khỏi tầm mắt mới quay người đi về phòng giáo viên. Phòng giáo viên đặt ở tầng một, lúc này trong phòng không có ai ngoại trừ Trịnh Thúy Vân. Nàng còn đang làm cho xong vài bộ hồ sơ học sinh trong lớp, nhưng cá biệt có một bộ hồ sơ được nàng để riêng, mà chủ nhân của nó không phải ai khác mà chính là Lý Ngọc Vân.

Lý Ngọc Vân bước tới trước cửa phòng giáo viên, tiện tay gõ ba tiếng báo hiệu cho nàng biết mình đã tới. Thúy Kiều từ trong suy tư tỉnh lại, thấy Lý Ngọc Vân đang cười cười đi về phía mình, liền chỉ vào ghế sofa đối diện, nói :

- Em ngồi xuống đây đi, cô có vài lời muốn nói với em !

Nàng nói xong liên đẩy bộ hồ sơ của Lý Ngọc Vân tới trước mặt của hắn, sau đó hỏi :

- Ai làm cho em hồ sơ này ? Vì sao không có tên phụ huynh ?

Lý Ngọc Vân nhất thời không biết nói gì , chẳng lẽ lại nói hồ sơ này do Ám Kiếm tạo thành ? Chuyện này cũng hù chết người đi thôi. Hắn suy nghĩ vài giây liền biện ra một lý do chính đại :

- Từ nhỏ em đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, hồ sơ này tự em làm. Cô có ý kiến gì không ?

Thúy Vân dùng ánh mắt dò xét, nàng nhìn Ngọc Vân gần hai phút để phát hiện xem hắn có nói dối hay không, sau một lúc mới nói :

- Vậy cứ cho là em tự làm hồ sơ đi, chuyện này coi như xong ! Nhưng về vấn đề học tập của em, cô đã xem qua thành tích học cấp hai của em. Tuy rằng em xếp loại giỏi nhưng cũng không nên chủ quan, vì kiến thức cấp ba khác xa với kiến thức ở cấp hai. Dưới cấp hai em là học sinh giỏi nhưng chưa chắc lên cấp ba em có còn giữ vững danh hiệu ấy hay không ? Cô nói thế em hiểu chứ ?

Lý Ngọc Vân im lặng nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới gật gật đầu tỏ vẻ đã nghe rõ lời của nàng. Chứ thật ra lúc này hắn đang thầm mong nàng nói nhanh một chút. Thúy Kiều thấy nam sinh này rất biết nghe lời, nên cũng không ép buộc hắn ở lại quá lâu, nàng nói thêm vài lời căn dặn nữa liền cho hắn ra về. Lý Ngọc Vân bước ra khỏi phòng giáo viên, nội tâm thở phào nhẹ nhõm

- " Người ta nói đừng bao giờ đắc tội phụ nữ, vì một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt, sẽ làm cho bạn điếc tai, rồi loạn hệ thần kinh và cuối cùng là tâm thần phân liệt ! "

Lý Ngọc Vân cảm thấy không nên đắc tội Thúy Kiều, hắn dị ứng với việc ngồi nghe nàng lải nhải lắm rồi !.

----------

Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời lúc ban trưa, dưới một táng cây bàng rậm rạp cành lá, có một nam học sinh, đầu đội nón lưỡi trai màu xanh biển, lưng đeo cái ba lô màu đen, có chút ngả màu. Người này đang nhìn chăm chú bảng quảng cáo trước căn nhà đối diện, có nội dung như sau :

- " Cẩn tuyển 10 bảo vệ, độ tuổi từ 16 tới 30 tuổi, ngoại hình cao 1m75 trở lên, yêu cầu ứng cử viên phải biết võ thuật. Mức lương theo thỏa thuận. Thời gian làm việc : Theo ca , Ca 1 từ 7h tới 11h, ca 2 từ 11h tới 17h, ca 3 từ 17h tới 22h .

Xin liên hệ tới công ty TNHH Hữu Nghị, số xx, đường xx để biết thêm chi tiết. "

Lý Ngọc Vân đứng nhìn tờ rời quảng cáo, hắn khẽ trầm ngâm rồi quyết định tới công ty này hỏi thử xem, dù gì thì hắn cũng phải đi làm kiếm tiền. Lý Ngọc Vân đi bộ tới văn phòng của công ty TNHH Hữu Nghị là lúc 14h chiều. Người trực bên trong là một người đàn ông trung niên, nước da rám nắng, khuôn mặt chữ điền. Anh ta thấy Lý Ngọc Vân đi vào liền đứng dậy chào hỏi :

- Chào cậu !

- " Chào anh, tôi thấy tờ rơi giới thiệu công ty đang cần tuyển bảo vệ nên tới đây xin đăng ký ! " Lý Ngọc Vân vẻ mặt thật thà nói ra ý định của mình.

Người đàn ông trung niên ồ lên một tiếng, rồi đưa tay ra hiệu cho Lý Ngọc Vân ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, rồi dùng ánh mắt lấp loáng tinh quang quan sát kỹ Lý Ngọc Vân.

Lý Ngọc Vân cảm thấy không thích ứng khi bị người khác soi mói mình. Nhưng người trung niên lúc này liền mỉm cười nói :

- Tốt ! Tôi là Trương Chí Tài ,quản lý ở đây, cậu cứ gọi là anh Tài là được. Cậu có thể làm việc thử một tháng, nếu trong một tháng cậu hoàn thành tốt công việc thì tôi sẽ tiến hành ký hợp đồng chính thức với cậu . Còn nếu không thì tôi cũng trả cho cậu hai triệu, coi như tiền công tháng đó. Dù gì hai ta vẫn hợp tác vui vẻ !

Lý Ngọc Vân suy ngẫm một tiếng rồi gật đầu đồng ý, nói :

- Được, buổi sáng tôi bận đi học, vậy tôi xin đi làm vào ca 2 vậy !

Trong ánh mắt Trương Chí Tài lóe ra tia tán thưởng, nói :

- Cậu đi theo tôi nhận đồng phục . Bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ nhận việc tại vũ trường Hạ Lan, đây là địa chỉ của công ty. Cậu cứ tới đó , nói với người quản lý vũ trường là nhân viên của công ty tôi gửi tới.

Lý Ngọc Vân gật đầu, hắn liền đi theo Trương Chí Tài nhận ba bộ đồng phục bảo vệ rồi cáo từ rời đi. Trong lòng Lý Ngọc Vân thầm vui vì tìm công việc không quá mức khó khăn lắm, thế là có thể kiếm tiền.