Người Vợ Bí Mật

Chương 107: Ngoại truyện. Hạnh phúc bình dị 5



Lúc Mạc Chấn Huân bước vào, Mễ Giai đang ngồi một mình lật xem đống sổ sách và báo biểu mà cô mất mấy đêm liền mới làm xong.

"Xin lỗi, vừa rồi có khách hàng cần sửa gấp bản thiết kế." Vừa nói vừa cởi áo vest ra, tiện tay vắt lên thành sô-pha, bước đến ngồi xuống đối diện Mễ Giai.

"Chúng ta đâu cần khách sáo như vậy." Mễ Giai cười nói, đưa tập tài liệu trong tay cho anh, "Đây là sổ sách và báo biểu của tháng này, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ nộp thẳng lên thuế."

La Lệ đã kết hôn, là bác sĩ bảo cưới, dự tính sinh vào cuối tháng sau, nhưng đã bắt đầu nghỉ thai sản từ tháng này, còn bên Mạc Thị, do Mạc Liên Huyên xuất ngoại, phần lớn công việc hiện nay đều do Mạc Chấn Huân phụ trách, chạy qua chạy lại cả hai bên đến tối mắt tối mũi, do vậy ngay khi cần tìm trợ lý ngắn hạn làm sổ sách lập tức nghĩ đến Mễ Giai, dù sao trước đây Mễ Giai đã từng làm việc ở Tân Nhã, hiểu biết của cô về nghiệp vụ công ty đương nhiên nhiều hơn so với người khác.

Mạc Chấn Huân chỉ lật giở vài tờ, không đọc kĩ, nhanh chóng gập xấp giấy tờ lại rồi nói: "Không có vấn đề gì, em cứ nộp lên đi, thời gian này làm phiền em quá!"

Mễ Giai mỉm cười, hỏi: "Liên Huyên vẫn chưa về ư, hình như đi hơn nửa năm rồi nhỉ?"

"Ừ, trước kia ngày nào cũng bận rộn ở công ty, không có cơ hội du lịch đây đó, lần này ra ngoài, chắc là chơi đã đời luôn rồi." Nhắc đến em gái, ánh mắt Mạc Chấn Huân bất giác dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng mang ý nuông chiều.

"Anh...." Mễ Giai vừa định nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Cốc! Cốc!" Thư ký bưng cà phê bước vào, "Chấn Huân, cà phê của anh". Giọng nói nhu mì, ánh mắt nhìn Mạc Chấn Huân đầy tình cảm.

Mễ Giai nhíu mày, vừa rồi cô ấy không gọi Mạc tổng mà là Chấn Huân?

Mạc Chấn Huân nhăn mày, lãnh đạm nói: "Để đó đi, ở công ty phải gọi tôi là Mạc tổng, tôi không thích công tư lẫn lộn."

Cô thư ký nhỏ đỏ mặt, mím mím môi, có chút tủi thân gật đầu, lui ra ngoài.

Đợi cô ấy đi rồi, Mễ Giai mới nhìn anh, không nén nổi kinh ngạc, "Anh..."

"Em muốn nói gì?"

"Anh và cô ấy....Vậy Liên Huyên....." Mễ Giai muốn nói lại thôi, "Bỏ đi, chuyện tình cảm hai người tự hiểu rõ, người ngoài cũng chẳng biết cho ý kiến thế nào."
"Là sao?" Mạc Chấn Huân nhíu mày, có phần khó hiểu.

"Không có gì, cứ coi như tôi chưa nói gì đi." Mễ Giai xem đồng hồ một chút rồi cầm tập tài liệu trên bàn lên, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước nộp tài liệu." Dứt lời cô quay người bước đi.

"Để tôi tiễn em." Mạc Chấn Huân đứng dậy, đưa cô ra ngoài.

Trong lúc đợi thang máy, nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi, "Trông sắc mặt em dường như không được tốt."

"Vậy sao, có lẽ dạo này hơi căng thẳng." Bỗng nhiên tầm mắt cảm thấy choáng váng, khiến cả người Mễ Giai suýt nữa không đứng vững.

Thấy thế, Mạc Chấn Huân vội đỡ lấy cô, "Em không sao chứ?"

"Không... Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi." Mễ Giai mỉm cười trấn an anh, đầu lại đột ngột nặng trĩu, có lẽ là do hôm qua thức suốt đêm không ngủ để làm kịp báo cáo.

"Cần tôi gọi cho Nghiêm Hạo không?" Mạc Chấn Huân sốt sắng hỏi.
"Không cần đâu, có thể là vì đêm qua..." Lời còn chưa dứt, Mễ Giai cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người vô thức ngã về phía sau. Chỉ mơ hồ nghe thấy Mạc Chấn Huân ở bên cạnh gọi lớn tên mình, cô rất muốn mở mắt ra nhưng không thể.

Mí mắt nặng trĩu, miệng khô khốc, muốn nhấc tay lên cũng không đủ lực, chỉ cảm thấy cơ thể như bị ép chặt, không một kẽ hở.

"Mễ Giai, tỉnh chưa em? Mễ Giai..." Cô nghe thấy có người bên cạnh khẽ gọi tên, hết sức dịu dàng. Cô cố gắng mở mắt ra, gương mặt mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng, vẫn tuấn tú như vậy, cằm lún phún râu mới mọc, nhìn qua có chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt vẫn sáng hút hồn.

Hôm qua Nghiêm Hạo đang họp ở Bắc Kinh, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Chấn Huân, nói là anh ta vừa gọi xe cấp cứu đưa Mễ Giai đến bệnh viện, lúc đó tim anh như muốn ngừng đập, vụ tai nạn hơn một năm trước vẫn là tảng đá đè nặng trong lòng anh, thậm chí anh còn không dám hỏi nguyên nhân, im lặng một hồi lâu mới nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Mạc Chân Huân ở đầu bên kia đang chúc mừng anh, thông báo Mễ Giai đã mang bầu. Vừa mừng rỡ vừa lo lắng, cảm xúc chênh vênh lên xuống này khiến anh hung dữ mắng cho Mạc Chấn Huân một trận, sau đó hoãn lại cuộc họp, cũng không kịp bàn giao công việc, lập tức ra sân bay đặt ngay chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải.

"Hạo...." Vươn tay muốn sờ mặt anh nhưng lại không dám chắc, anh đang đi công tác ở Bắc Kinh mà?

"Là anh." Kéo tay cô đến bên miệng rồi hôn lên.

Khung cảnh có chút xa lạ, cô nhớ ban nãy đang đứng đợi thang máy, chỉ là trước mắt bất chợt tối sầm, những chuyện khác không nhớ nổi. Khẽ nhíu mày, "Đây là đâu, không phải anh đi Bắc Kinh ư?"

"Không đi nữa, sau này mỗi ngày anh đều ở cạnh em, không đi đâu nữa." Anh đưa tay dịu dàng vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, cúi người hôn lên đó, thì thầm: "Cảm ơn em, Mễ Giai!"

Ôm lấy gương mặt anh, cô có chút nghi hoặc hỏi, "Sao vậy anh?"

Nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu, khuôn miệng nhỏ nhắn lúng búng của cô, Nghiệm Hạo không kiềm chế được khom người hôn lên, mắt, mi, mũi, miệng, không bỏ sót chỗ nào. Cuối cùng nắm lấy bàn tay cô phủ lên vùng bụng hiện giờ vẫn còn bằng phẳng của cô, "Mễ Giai, chúng mình có con rồi!"

Mễ Giai nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết sững sờ nhìn anh, bàn tay vô thức áp chặt lên bụng, dường như muốn cảm nhận chút gì đó.

"Chúng mình có con rồi!" Nghiêm Hạo âu yếm nhìn cô, lặp lại từng chữ.

Đây là một điều hạnh phúc, dùng từ để hình dung thì hẳn là mừng rỡ đến phát điên, họ đã chờ mong đứa trẻ này quá lâu, mỗi lần mang theo bao nhiêu hy vọng là mỗi lần nhận lấy bấy nhiêu thất vọng, khoảnh khắc xúc động này tưởng chừng như đang mơ. "Là thật hả anh?" Cô rất muốn cười, có điều cho tới giờ vẫn không kìm được nước mắt, thoáng chốc đã đong đầy hốc mắt, sau đó từng giọt từng giọt lăn xuống hai bên má.

"Ngốc nghếch!" Nghiêm Hạo cười trách yêu, khom người từng chút hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, ghé sát bên tai cô thầm thì, "Đương nhiên là thật, chúng mình... Chúng mình sắp làm ba mẹ rồi!"