Người Tình Trí Mạng

Chương 123: Có từng gặp chuyện tà ma không? [2144 chữ]



Trước kia… khi cô còn ở Thương Lăng, có từng gặp chuyện ma quỷ gì không?

Cát vàng bay ngợp trời, một cột lốc xoáy từ xa tiến lại gần chẳng mấy chốc đã làm bật tung chiếc lều bạt quân dụng đang dựng trên sa mạc. Vườn quốc gia Yardang với các tầng phong thực nhiều năm đổ lại từ xa đến gần đều giống như những con quái thú khổng lồ đang im lặng nhìn mọi việc trước mắt, lặng lẽ chờ đợi các sinh mệnh sắp bị chôn vùi giữa sa mạc mênh mông vô tận này.

Ngay sau đó là một tia sáng nhức mắt, sau đó ánh sáng mới trở nên hiền dịu hơn. Là một buổi chiều ngát hương hoa, người đàn ông đang làm việc trong phòng kính.

Ánh sáng rơi xuống chiếc áo blouse trắng đến sáng rực của anh, khuôn mặt anh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, dù chỉ đứng từ xa nhìn cũng đẹp như một bức tranh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

Bờ môi mỉm cười.

Nụ cười đó giống như ánh nắng ấm áp ngày đông, giống như xuân tình đầu cành, tĩnh mịch, ôn hòa.

Chớp mắt khung cảnh lại chuyển sang đáy hồ tăm tối.

Một chùm sáng như xuyên thẳng qua mặt nước rồi lại bị bóng đêm ép quay ngược trở lại, chỉ còn rải rác được chút ánh sáng yếu ớt trôi nổi giữa đầm sâu.

Những cái xác trôi dạt bất định.

Những khuôn mặt nhợt nhạt tuyệt vọng.

Xa xa, thi thể đã bị sứa nấm xác bao kín đang toát ra mùi của năm tháng đột ngột mở mắt.

Máu chảy ròng ròng.

Tuôn ra từ hốc mắt trống rỗng và khóe miệng.

Thi thể đó dường như rất đau khổ, cánh tay bị sứa nấm xác bao phủ vươn ra phía trước, dường như muốn bắt lấy thứ gì nhưng cuối cùng vẫn phí công vô ích.

Cái miệng của thi thể đang mấp máy…

Khẩu hình miệng đó hóa ra là: Cứu tôi!

Tưởng Ly choàng tỉnh giấc.

Trước mắt dường như vẫn là hồ nước với cát đen di động, lạnh lẽo, ngoằn ngoèo.

Có người đứng bên cạnh gọi cô: “Giám đốc Hạ?”

Tưởng Ly mơ hồ không biết ngửi thấy cái gì, trong đầu vẫn là hình ảnh thi thể trôi đi giữa làn nước lạnh ngắt, khí lạnh từ bốn phương tám hương len lỏi vào cơ thể, theo lỗ chân lông lùa vào trái tim, khiến cả con tim cũng lạnh như bị đóng băng.

Cánh tay của cô bị ai đó khẽ đẩy: “Cô vẫn ổn chứ?”

Bấy giờ Tưởng Ly mới quay trở về thực tại, lạnh lẽo rút đi như thủy triều xuống, nhưng trán cô ướt sũng, đưa tay lên vuốt thì toàn mồ hôi lạnh.

Cô không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cảnh Ninh đứng nhìn cô qua bàn làm việc, ánh mắt quan tâm.

“Không sao, tôi chỉ nằm mơ thôi.” Tưởng Ly có cảm giác mình vừa sống lại vậy, hít sâu vài hơi, bấy giờ đè nén được cảm giác hoang mang bất an trong mơ xuống.

Cảnh Ninh không tiện hỏi quá sâu về giấc mơ của cô, bèn nói thẳng chuyện mà Tưởng Ly đã dặn dò mình: “Bên kia Skyline Thương Lăng đã kiểm tra CCTV, có không ít người từng dừng chân trước bức Giang sơn đồ. Nếu phải kiểm tra kỹ từng người một thì phía đó cần được sự đồng ý của cấp trên cao hơn.”

“Cần chữ ký của Lục Đông Thâm ư?” Tưởng Ly hỏi.

Cảnh Ninh ngẫm nghĩ: “Về nguyên tắc là như vậy nhưng Lục tổng trước mắt không có mặt tại đây, cô cũng có thể tìm phó tổng giám đốc Dương nhờ phê chuẩn, chỉ có điều…”

Tưởng Ly thấy cô ấy ngập ngừng, bèn hỏi: “Có điều sao?”

Cảnh Ninh cười: “Cũng không có gì. Tôi nghĩ hay là chúng ta cứ đợi tổng giám đốc về nước rồi tính tiếp? Cũng sắp rồi mà.”

Tương Ly đăm chiêu giây lát rồi nói: “Không sao đâu, tôi sẽ tìm trực tiếp Phó tổng Dương.”

Tuy rằng khoảng thời gian gần đây thái độ của Lục Đông Thâm đối với cô rất ôn hòa nhã nhặn nhưng không có nghĩa là anh sẽ đồng ý cho cô tiếp tục nhúng tay vào chuyện Thương Lăng. Chưa biết chừng, đến lúc anh thật sự trở về, cô muốn điều tra sẽ càng khó khăn hơn. Tuy rằng Tưởng Tiểu Thiên chỉ nói một câu bâng quơ nhưng lại đúng là câu nói đó. Cô biết rõ trong Giang sơn đồ cất giấu thứ gì, sợ nhất là có kẻ nhanh chân giật trước.

Cộng thêm việc còn có người gửi cho cô chiếc khăn tay màu đen đó nữa.

Bây giờ cô chỉ còn cách “tiền trảm hậu tấu” mà thôi.

Thấy Cảnh Ninh hồ nghi, cô lại bổ sung thêm một câu: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Đông Thâm, bảo anh ấy ủy quyền cho phó tổng giám đốc Dương, vậy chắc là được rồi chứ?”

Cảnh Ninh gật đầu, không nói gì thêm.

Ra tới cửa, bước chân của cô ấy chợt khựng lại, Tưởng Ly thấy vậy hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Cảnh Ninh ngập ngừng định nói lại thôi.

Tưởng Ly cảm thấy rất kỳ lạ. Tuy rằng quen Cảnh Ninh chưa lâu nhưng qua khoảng thời gian gần đây tiếp xúc, cô cũng có thể nhìn ra khả năng làm việc gọn ghẽ, dứt khoát của Cảnh Ninh, kiểu bỗng nhiên lại ấp úng do dự này rất hiếm gặp. Cảnh Ninh một tay đặt lên tay nắm cửa, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Trước kia… khi cô còn ở Thương Lăng, có từng gặp chuyện ma quỷ gì không?”

Cô ấy ngập ngừng, một là vì không muốn làm trái lời Lục Đông Thâm đề cập tới chuyện Thương Lăng, hai là cô ấy cảm thấy chuyện này có lẽ do mình nghĩ nhiều.

Sân khấu hoang lạnh đó, điệu khúc u buồn đó, tuy rằng cô ấy nghe không hiểu nhưng cũng cảm thấy rợn tóc gáy.

Hôm đó cô ấy đuổi theo tới phía sau sân khấu, không tìm ra được người hát khúc nhạc, ngược lại kinh hoàng phát hiện trên cao treo một bộ trang phục sân khấu. Gió lùa vào qua cánh cửa sổ mở hé. Bộ quần áo đó cứ bay lả lướt, giống như tư thế đung đưa của một cô gái.

Lúc đó cô ấy sợ hết hồn, quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng chạy ra tới cửa phủ, lý trí lại quay về.

Cô ấy quyết định trở lại chỗ cũ xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhưng bộ trang phục đã biến đâu mất, chỗ lúc trước treo bộ đồ lúc này trống vắng trơ trọi, thậm chí là cửa sổ phòng ngủ cũng đóng chặt, không thấy có một ngọn gió nào lướt qua. Cô kiểm tra tỉ mỉ tình trạng của bậu cửa, bên trên là một lớp bụi dày đặc. Nếu có người mở cửa thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết nhưng bên trên không hề có gì.

Cảnh tượng ngày hôm đó giống như chiếc gai cứ mắc ngang cổ họng cô ấy, không nhả ra được, không nuốt xuống được, mỗi lần nhớ về là mồ hôi lạnh lại túa ra.

Tưởng Ly bất ngờ khi cô ấy hỏi vậy, hơi sững người một chút rồi nói: “Lúc ở Thương Lăng, tôi chữa bệnh bằng mùi hương. Vì họ không hiểu những kiến thức trong ngành này nên gọi tôi là phù thủy. Còn về chuyện tà ma cô nói, tôi chưa từng gặp.”

Cảnh Ninh cũng cảm thấy mình hỏi câu này có hơi nực cười. Cô ấy vội nói không còn chuyện gì nữa, chỉ hỏi đại vậy thôi.

Tưởng Ly nhìn thấy nét do dự trên khuôn mặt cô ấy bèn nói: “Cảnh Ninh, cô gặp bất kỳ vấn đề gì cũng có thể tới tìm tôi.”



Phòng làm việc của Dương Viễn nằm cùng tầng với Lục Đông Thâm.

Lúc Tưởng Ly tới tìm, anh ấy đang họp, cùng với Lục Khởi Bạch một trước một sau bước ra khỏi phòng hội nghị. Tưởng Ly cực kỳ ít tiếp xúc với Lục Khởi Bạch. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong lòng cảm thán: Con cái nhà họ Lục đúng là ai nấy đều đĩnh đạc, đường hoàng, là rồng phượng giữa loài người. Lục Khởi Bạch biết cô, chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười coi như đã chào hỏi, cô cũng đáp lại theo phép lịch sự.

Khi Lục Khởi Bạch đi ngang qua cô, cô ngửi thấy một mùi hương như xa như gần còn vương lại trong không khí. Cô khẽ nhíu mày, mùi hương này sao lại hơi quen nhỉ?

Dương Viễn không quá thân thiện với cô.

Chí ít thì luôn bày ra vẻ mặt thiết diện vô tư, công tư phân minh.

Sau khi cô nói rõ ý của mình, Dương Viễn chỉ hờ hững đáp một câu: “Mọi chuyện đợi Lục tổng quay về rồi tính đi.”

Tưởng Ly sợ nhất là như vậy. Cô đứng thẳng lưng trước mặt anh ấy: “Đây chính là ý của Lục Đông Thâm. Vì sự thể cấp bách, chỉ cần phó tổng giám đốc Dương gọi một cuộc điện thoại cho phía Thương Lăng là được rồi, còn việc ký tên gì gì đó sau này sẽ bù lại.”

Dương Viễn không hề suy suyển: “Vậy thì cũng có thể nhờ Lục tổng gọi điện tới cho Thương Lăng mà.”

“Bây giờ ở chỗ Lục Đông Thâm đang là đêm khuya, giờ này còn bắt anh ấy làm việc sao?”

Dương Viễn từ tốn đáp: “Đằng nào thì cậu ấy cũng có bao giờ ngủ đâu.”

Trái tim Tưởng Ly đập thịch một tiếng. Không ngủ ư? Ngẫm nghĩ một chút, cô nói: “Được thôi, vậy anh gọi điện cho anh ấy đi. Trước đó khi tôi gọi cho anh ấy, anh ấy đã nói là giao cho anh toàn quyền xử lý. Nếu anh không tin tưởng tôi thì cứ gọi điện qua xác thực đi, gọi ngay bây giờ.” Dứt lời, cô ném di động lên mặt bàn anh ấy.

Dương Viễn sững người, có lẽ vì không ngờ Tưởng Ly lại dứt khoát như vậy. Lát sau anh ấy lên tiếng: “Thật sự là Lục tổng đã đồng ý ư?”

Tưởng Ly hất cằm về phía chiếc di động: “Anh có thể hỏi anh ấy.”

Dương Viễn nhìn chằm chằm cô một lúc: “Được, tôi ký tên.” Cuộc điện thoại này anh ấy không thể gọi được. Dù cô có nói dối hay không thì cô cũng là nhà tạo hương Lục Đông Thâm mời về. Thật sự gọi một cuộc điện thoại chỉ để chứng thực cô có được trao quyền hay không, thì sau này trong công ty họ còn gặp nhau thường xuyên làm sao được?