Người Tình Của Đại Ca

Chương 5



“Cha!” Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đángyêu từ cửa phòng gọi vào.

Nghe tiếng gọi quenthuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừamừng vừa sợ nói: “Hinh nhi.”

“Nghe rõ! Trả lời.”Cô nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dangrộng kia.

“Tiểu bảo bối củacha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầynhư trước?” Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi,yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha:“Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!”

“Hinh nhi cũng rấtnhớ cha và mẹ!” Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống nhưcoi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhiđến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.

“Ui, Hinh nhi củacha hình như nặng hơn một chút a.” Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinhngạc đông thời cũng không cam tâm. “Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngượcđãi bảo bối của cha.” Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu,nhưng từ khi nữ nhi của ông bị anh lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rấtbất mãn.

Nếu biết bọn họ cònngủ cùng giường, bất mãn của cha có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà… Vương NinhHinh lè lưỡi, cô không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả.

“Đương nhiên rồi!”Vương Ninh Hinh đắc ý ngẩng cao đầu, “Con đã sớm cảnh cáo Nghiêu, nếu anh dám ứchiếp con, con sẽ ly dị anh.”

“Ly dị?” VươngThiên Hữu bóp chóp mũi của nữ nhi, “Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinhthần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?”

Vương Ninh Hinh dayday cái mũi, xuýt xoa nói: “Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, chacũng không phải không biết con không có tế bào vận động.”

“Con thật là… đã lậpgia đình rồi, mà tính tình vẫn như tiểu hài tử thế kia.” Quên đi, tuổi cô cònnhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Diêm gia đãđáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của nữnhi trước mắt, Vương Thiên Hữu đột nhiên đối với việc nữ nhi thành con dâu củaDiêm gia có điểm vui mừng.

Vương Ninh Hinh cườihì hì nhảy xuống lòng cha, hôm nay cô đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sangđây, “Cha, hôm nay có Hinh nhi uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnhphúc hay không?”

“Đương nhiên, cóHinh nhi bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với cha, sao cha không cảmthấy hạnh phúc chứ!”

Vương Thiên Hữucũng biết nữ nhi thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng cô vui chơi,nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.

Cốc cốc! Tiếng đậpcửa vang lên.

“Vào đi!” Thư kýbên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất địnhlà chuyện quan trọng.

“Chủ tịch Lôi KhắcAn Đức Sâm tiên sinh tới chơi.”

“Lôi Khắc. An ĐứcSâm?!” Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói,“Mau mời vào!”

Cô thư ký đưa mộtgã đàn ông tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóngcửa phòng lại.

Vương Ninh Hinhnhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Mộtbên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thuakém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm.

“Vương đổng sự, tiểuthư đây là…” Lôi Khắc An Đức Sâm đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặpđôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần.

Vương Thiên Hữu kéonữ nhi lại gần, “Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Vương NinhHinh, bây giờ vẫn còn đang đi học; Hinh nhi, vị này là Lôi Khắc An Đức Sâm, làngười Pháp, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý Lôi Khắc, cùng hợp tác làmăn với Vương thị của chúng ta.”

“An Đức Sâm tiênsinh, hân hạnh gặp mặt!” Cô dùng tiếng Pháp mềm mại chào anh.

“Xin chào, thựcvinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Vương Ninh Hinh, em có thể gọitôi là Lôi Khắc.” Lôi Khắc hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, nhìn biểutình của cô có chút kinh diễm.

Vương Ninh Hinh tuyrằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tươnglai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn.

Vương Ninh Hinh đốivới lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũngkhông để tâm.

Lôi Khắc An Đức Sâmthật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của cô, “Vương đổngsự thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngàicó một nữ nhi mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiênkim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.’

“Ha ha ha, ngài quákhen rồi. Có điều, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên làtrân quý hơn gấp vạn lần.” Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo củaVương Thiên Hữu.

“Cha, cha với An ĐứcSâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.”

Vương Thiên Hữu nắmlấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, “Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảobối của cha uống trà trưa?”

“Khi nào cha rảnha, bye!” Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đivào trong thang máy.

“A…” Vương NinhHinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nàobiết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắclang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.

“Là anh!” Diêm TínhNghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa.

“Nghiêu, sao anh lạiở đây?” Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a!

Thở phì phì trừng mắtliếc cô một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏbên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.

Từ khi biết Hinhnhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởivốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đihọc.

A, nhìn sắc mặt anhchuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết anh không chỉtức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làmanh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiếnanh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãnvậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau!

Diêm Tính Nghiêukhi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũngbị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giậnnhư vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.

“Nghiêu, anh tứccái gì thế?” Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừarồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dènữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.

Diêm Tính Nghiêuhôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường congôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thểanh, cùng anh hợp làm một.

Ánh mắt đầy dục niệmđánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dầndần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đónhư có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao.

Vương Ninh Hinhkhông biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Haitay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, màbiện pháp này cũng rất hữu hiệu.

Diêm Tính Nghiêu vừahôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cônhư cũ.

Cô cong người vềphía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vàoda thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an tronglòng anh.

Anh nóng bỏng đoạtlấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đếnmê người của cô. “Hinh nhi…” Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉtoàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười mộtcái, môi anh hôn lên môi cô, đầu vai của cô, rồi nhẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắngmịn của cô, khiến cô co rúm lại, muốn né tránh anh.

“Đừng… Nghiêu…”Vương Ninh Hinh thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu.

Thanh âm rên rỉkhàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy cô: “Em làm cho anh lo lắnggần chết, quỷ thật!”

Lại một lần nữa cúingười hôn cô, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng cô biết anh thậtsự quan tâm cô.

Dần dần hôn một đườngdài đến trước ngực, anh càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của cô, lưỡi lưuluyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia.

Tay anh cũng khôngchịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứtra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của cô, một tay giữ chặt eo, để cho côkhông thể trốn tránh, cũng để anh càng dễ dàng thăm dò cô.

“Ưm…” Cô rên rỉ, dụchỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng khôngrõ ràng nữa.

Mà vui đùa cách lớpnội y cũng không khiến anh thoải mái chút nào, anh thô lỗ cởi bỏ nội y của cô,bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia.

Như có dòng điệntruyền qua thân thể, cô chỉ có thể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụnhiệt tình của anh.

Hạ thể bị dục vọngthiêu đốt, làm cho anh phải nín nhịn đến cực điểm, anh gầm nhẹ một tiếng, muốngiải phóng hỏa nhiệt kia, nhưng thanh âm cảnh báo trong lòng cũng không ngừngvang lên, làm cho anh càng ảo não, không cam lòng nắm chặt tay lại.

Lý trí không thểchiến thắng dục vọng, anh lấy đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da thịt trên thân thểcô, đi thẳng vào nơi thần bí riêng tư kia, lấy ngón tay khẽ vuốt, cảm thụ da thịtnon mềm ở đùi cô, cũng cảm giác cô bị mình vuốt ve đến phát run.

Ngón tay xâm nhậpvào nơi bí mật của cô, lập tức khiến cô kinh sợ. Cảm giác được hành động củaanh, cô không nhịn được mà đong đưa thân hình, mà phản ứng vặn vẹo của cô càngkhiến cho thân dưới của anh càng lúc càng khó chịu.

“Nghiêu… Nghiêu…”Cô nhịn không được, liên tục phát ra thanh âm yêu kiều.

Cảm giác được lời mờigọi của cô, Diêm Tính Nghiêu đem nụ hôn thiêu đốt đến trước ngực cô, để cho lửanóng đang bành trướng của mình kề sát giữa hai chân cô mà cọ sát.

Trong đầu thanh âmcảnh báo lại vang lên, lựa chọn giữa lý trí và ham muốn hóa ra gian nan đến dườngnày, anh cố gắng nhẫn nại, mà đầu thì không ngừng đổ mồ hôi, trên mặt do khắcchế dục vọng mà khó coi không dứt.

Anh xoay mạnh ngườingồi dậy, toàn thân vì áp lực mà run run.

Động tác bất ngờcùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cô khó hiểu, dục vọng đã làm cô mê hoặc mấtđi, cô tỉnh táo lại, lớp sương mù cũng tan ra, mắt mở to nhìn anh.

Khi anh buông côra, hai người đều đã thở hồng hộc, cô cơ hồ như áo rách quần manh. Nếu không phảiđúng lúc anh nghĩ lại, thì đây đúng là lần đầu tiên bọn họ có quan hệ thân mật,anh căn bản vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng này.

“Nghiêu?”

“Anh tìm khắp nơi đềukhông thấy em, nghĩ rằng em đã biến mất rồi.” Anh nhếch miệng nói.

“Anh ngốc, em khôngphải bọt khí, sao có thể biến mất? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến đã lâu không cùngcha dùng trà, cho nên…” Cô nhỏ giọng nói.

“Anh đã nói rồi, mặckệ em đi đâu, đều phải nói trước cho anh biết.” Anh đột nhiên vồ lấy đôi gò mềmmại của cô, thân thể chưa phát dục hết mẫn cảm vô cùng, hành vi thô lỗ này quảthực làm cho cô thống khổ, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, lại không dámphản kháng. Sợ vạn nhất làm tức giận anh, lại khiến lửa giận của anh càng mãnhliệt hơn.

“Anh không phải đãnói sao, em đột nhiên nghĩ đến, khi đó anh đang đi học, sao em có thể nói choanh được?” Cô thật cẩn thận trả lời, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.

“Mặc kệ, em đã làmtrái với ước định của chúng ta.” Anh buông tay ra, khẽ hôn lên nước mắt của cô,cúi đầu liếm nụ hoa mềm mại của cô, cô hô hấp khó khăn, cả người không tự chủđược mà run rẩy.

“Tốt thôi, là emkhông đúng, anh đừng như vậy, em nhận sai được không?” Cô cơ hồ là nín thở nói.

Ước định?! Dân chủ ởđâu? Căn bản là cá nhân anh cưỡng chế tự quy định. Nhưng Vương Ninh Hinh khôngcó can đảm để nói ra, đây cũng không phải thời điểm để tranh luận cùng anh,đành phải tự nhận lỗi sai về mình. Bàn tay nhỏ bé của cô giơ cao lên, “Phạtcũng đã phạt rồi, em cũng không phải cố ý làm anh sốt ruột, tha cho em lần nàyđi? Em thề tuyệt sẽ không tái phạm.”

“Nếu tái phạm thìsao?” Anh lưu luyến nhìn thân thể cô không rời.

“Mặc anh xử phạt,tuyệt đối không có câu thứ hai!”

“Đây là em tự nói…!”

Nhìn Vương NinhHinh mê man ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, thần sắc quái dị, Diêm TínhNghiêu ảo não không thôi. Biết rõ thân thể cô thân thể yếu đuối, nhưng anh lạinhất thời mềm lòng đồng ý cho cô chơi bóng trong thời tiết này.

Tuy rằng là mùađông, nhưng bởi vì gần đây thời tiết có ấm lên, nên ngày hôm qua Diêm TínhNghiêu gọi một số huynh đệ bằng hữu đến Diêm trang chơi đồng thời làm tiệc thịtnướng, đồng thời cũng để Hinh nhi làm quen với bạn của anh.

Nào biết Vương NinhHinh thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể cô lại ít vậnđộng, thế nên kết quả là tối hôm đó, cô nói không thể ăn nổi cơm, lúc ấy anh đãcảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, anh tưởng chỉ là do buổichiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao.

Tuy rằng bác sĩ giađình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thựcra trước đó, anh đã lên kế hoạch cùng cô đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông.

“Thực xin lỗi, emkhông thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi.” Giọng nói Vương Ninh Hinh cóchút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì,cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại cô khổ sở chỉmuốn khóc.

“Đừng nói xin lỗi,sinh bệnh cũng không phải lỗi của em.” Diêm Tính Nghiêu nằm lên giường, ôm côvào trong lòng, “Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốnem đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏianh, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đườngcủa tình nhân!”

Nếu Hinh nhi khôngthể đi, anh cũng không muốn đi.

“Anh cũng khôngđi?” Cô kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác,nhưng… Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, lắc đầu nói: “Không tốt, anh đã hứa đi cùngA Duy và Phi Tử rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải phép, anh nên đi,đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em khôngcó việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi.”

“Nhưng mà…” Cô bị bệnha! Anh có lòng dạ nào mà bỏ mặc cô ở lại, còn mình thì đi du lịch.

“Đi thôi, không cáigì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi.” Tuy rằng cô cũng hi vọnganh ở nhà với cô, nhưng chăm sóc bệnh nhân rất là nhàm chán. “Lần trước anh nóilần này đi đồng thời khảo sát nơi đó để đầu tư sao?”

“Đúng là vậy, nhưng…”

“Đi chơi vui vẻ, nhớchụp nhiều ảnh mang về, em ở nhà chờ.”

******

“Hắc, không hổ là đạica, quả nhiên rất khác người!” Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi cùng đưa Diêm TínhNghiêu đang bất tỉnh nhân sự về phòng khách sạn.

Sau khi làm xongbáo cáo, vì hôn thê bảo bối Vương Ninh Hinh không đi cùng, mọi cảnh đẹp đềukhông để ý, Diêm Tính Nghiêu liền kéo hai người bọn họ vào quán bar. Toàn bộquán bar cũng bởi vì có ba người bọn họ mà đỡ vắng vẻ hơn, do bởi khung cảnh ởđây chưa bao giờ đặc sắc, tiếp viên lại trang điểm quá đậm. Cũng đáng tiếc, mỗingười khi đến thì đều cao hứng, nhưng lại mất hứng mà về.

Lòng dạ Diêm TínhNghiêu đều ở lại Diêm trang, đối với những cô gái này, anh làm như không thấy.Mà hai người Tôn, Triệu thì vì tâm tình đại ca không tốt, nên bọn họ cũng chẳnghứng thú gì, kỳ thật, nhìn một hồi các cô gái kia, bọn họ cũng không tiêu hóa nổi.

“Có phải những ngườirơi vào lưới tình đều hồn tiêu phách tán như thế kia không?” Triệu Phi hết lòngtin vào uy quyền, không quan tâm đến chuyện luyến ái, cho nên đối với việc đạica rơi vào lưới tình cảm thấy tiếc nuối và khó hiểu. Anh cũng cho rằng tuyệt mỹVương Ninh Hinh không giống những cô gái bình thường, nhưng… nếu để yêu thì sẽchẳng còn đáng mặt đàn ông nữa, thống khổ không yên, anh nguyện cả đời nàykhông cần cô gái.

“Dẹp đi, cậu hỏitôi, tôi hỏi ai? Có điều… hẳn là thế!” Tôn Duy Ma nâng nâng kính mắt, có vẻ chầnchừ, anh cũng chưa yêu bao giờ, tuy vậy dẫu chưa ăn thịt lợn nhưng cũng không hẳnchưa từng thấy qua. “Cái gọi là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, nghe uy lựccủa tình yêu đủ để con người thần hồn bát đảo, lý trí biến mất hoàn toàn. Có điềubệnh tình của đại ca đã nghiêm trọng rồi, chẳng qua chỉ là hai ngày thiếu vắngchị hai mà thôi, vậy mà cả người đã không còn một chút sức lực, so với người tathất tình còn nghiêm trọng hơn. Thật không dám tưởng tượng vạn nhất có một ngàychị hai đột nhiên quyết định dứt tình mà đi, đại ca có thể sống sao!”

“Không thể nào chứ?”Triệu Phi bị dọa đến nhảy dựng lên, nói: “Chị hai thoạt nhìn tuy lạnh lùng,nhưng khi đối nhân xử thế lại rất ôn nhu thiện lương, cũng không phải là ngườiđứng núi này trông núi nọ.” Từ việc cô thay Đoạn Chi làm chủ, thậm chí thiếuchút nữa bị ăn một dao, có thể thấy được cô là người trọng tình trọng nghĩa.

“Cho nên ta chỉ nóivạn nhất a!” Tôn Duy Ma trợn mắt nhìn anh, kéo lấy Triệu Phi đi ra ngoài, “Đithôi, từ lúc uống rượu đến bây giờ, bụng đói muốn chết rồi.”

Vương Ninh Hinhđang ngủ say, chỉ cảm thấy như có con gì đó cắn trên mặt, lại hất đi không được,buồn bực mở mắt ra: “Nghiêu?! Sao vậy là anh? Anh… về trước thời gian sao?” Cônhíu mày, tám phần là anh nhớ cô quá, cho nên ngay cả du lịch tốt nghiệp cũngkhông muốn đi.

“Đúng vậy, anh rấtnhớ em, cà ngày chỉ nghĩ đến em, việc gì cũng không làm nổi, cuối cùng đànhquay về.” Anh đặt cô dưới thân không ngừng hôn lên môi cô, cái gọi là “tiểu biệtthắng tân hôn”[1], đại khái chính là dạng này!

“Còn em, có nhớ anhkhông?”

“Có điều là haingày mà thôi, hơn nữa anh mỗi ngày đều gọi điện về mà!” Cô không biết nên khóchay cười, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đa số thời gian đều trong trạng thái mê man,căn bản cũng chẳng có bao nhiêu thời gian tỉnh táo để mà nhớ anh.

“Không phải haingày, là sáu mươi lăm giờ!” Diêm Tính Nghiêu nhếch miệng, hai tay để cạnh haibên đầu của cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút hung ác, “Ý của em là khônghề nhớ anh? Một chút cũng không có?”

“Chà…” Cô nhu thuậnvươn hai tay lên, dùng biểu tình vô tội nói: “Người ta bị ốm. Giấc ngủ cũng hỗnloạn, anh chẳng những không quan tâm mà lại còn mắng em.” Lệ quang đã nhòenhòe, cô muốn khóc.

“Anh đương nhiênquan tâm đến em, nếu không thì vội vã trở về để làm gì.” Anh vội vàng dỗ dành,đợi đến khi cô nín khóc, mỉm cười, mới nhỏ giọng lầu bầu nói: “Anh quan tâm emnhư thế, muốn em an tâm dưỡng bệnh, nhưng em cũng đâu để ý…”

“Này…” Mắt cô đảoquanh, đề nghị nói: “Hay là anh đi một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớanh.”

“Em…” Anh buồn bựckhông nói nên lời, thả lỏng thân hình, hung hăng đặt trên người cô.

Cô bị ép tới kêu aiái, cầu xin tha thứ nhưng không có hiệu quả, liền thi triển “Nhất Dương Chỉ” tấncông, hại anh trốn đông trốn tây, cười ha ha. Có điều anh cũng không chịu thua,lập tức vươn ma trảo phản kích.

Trong thoáng chốc,Diêm trang thanh tĩnh vang lên tiếng thét chói tai của cả nam và nữ, tiếng cầuxin tha thứ cùng tiếng cười…

******

Hai tháng sau

Buổi sáng Chủ nhật,gió xuân mát mẻ thôi qua sân trước nhà, mang đến sức sống dào dạt, hoa viêntrăm hoa đua nở. Nghiêng tai lắng nghe, trong không khí truyền đến thanh âm chấnđộng lòng người, tiếng chim hót gần gần xa xa….

Ngoài vườn, trên thảmcỏ, Vương Ninh Hinh vui đùa cùng hai chú chó cao lớn Hàng Da và Nhị Mao, thỉnhthoảng truyền ra tiếng cười, Diêm Tính Nghiêu ngồi ngắm nhìn đủ loại vẻ mặt yêukiều đùa vui của Vương Ninh Hinh.

“Thiếu gia! Cókhách tới thăm, lão phu nhân cho gọi thiếu gia.”

Diêm Tính Nghiêu điđến bên cạnh Vương Ninh Hinh, khẽ hôn lên trán cô nói: “Hinh nhi, em ở lại đâychơi, anh sẽ về ngay.”

“Vậy được, anh mauđi đi.” Cô tặng anh một nụ cười ngọt ngào, rồi lập tức cúi đầu vỗ lên đầu HàngDa đang không an phận. “Hư, đừng nhúc nhích, hạ thấp xuống một chút nữa đi.” Côđang định buộc nơ hình bướm lên đầu nó.

Diêm Tính Nghiêunhìn cô đầy yêu thương lắc lắc đầu, rồi cùng người hầu vội vàng rời đi, VươngNinh Hinh thì lại tiếp tục sự nghiệp lớn của cô.

Hàng Da, Nhị Mao làdo cô và Diêm Tính Nghiêu nhặt được khi đi dã ngoại, Lúc ấy cả hai đều rất bẩn,theo chân Vương Ninh Hinh không chịu rời, có điều tiền tài quyền thế Diêm giamà nuôi chó thì đương nhiên phải là loại chó quý có giấy chứng nhận đàng hoàng,làm sao có thể coi trọng loại chó lưu lạc này? Nhưng Vương Ninh Hinh lại dùngánh mắt đáng thương nhìn Diêm Tính Nghiêu, còn chưa mở miệng Diêm Tính Nghiêuđã tự động nhờ nhân viên đem chúng về Diêm trang. Nuôi không đến nửa năm, chúnglớn nhanh như thổi, so với Vương Ninh Hinh còn to hơn. Theo bác sĩ thú y nói,chúng là giống chó quý.’

“Tốt lắm, đại côngcáo thành rồi.” Vương Ninh Hinh giữ Hàng Da, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới vừalòng vỗ tay đứng lên.

“Úc ô…” Chúng nó làđàn ông, buộc nơ con bướm sao có thể gặp người a! Hàng Da, Nhị Mao đứng lên đitheo, biểu tình ủ rũ, ủy khuất.

“Sao lại bày ra vẻ mặtthê thảm thế này? Ta muốn tốt cho các ngươi thôi, mọi người đều nói huynh đệcác ngươi bộ dạng rất cao lớn, thực dọa người, cho nên ta mới giúp huynh đệ cácngươi cài thiện dung mạo, xem ấn tượng của mọi người với các ngươi có kháckhông. Đừng có như vậy nữa, ta cam đoan với các ngươi, hiện tại nhìn rất đẹp.”

Hàng Da phun khí,Nhị Mao liền nằm úp xuống, cả người vô lực, ra vẻ kháng nghị.

“Các ngươi khôngtin? Tốt, ta đi tìm Nghiêu nhìn xem.” Vương Ninh Hinh bị chúng nó khinh thường,tức khí, quyết định tìm Diêm Tính Nghiêu làm nhân chứng.

Lúc trước nếu cókhông cô, huynh đệ chúng nó bây giờ còn không biết lưu lạc ở đâu, bình thườngngười vui đùa với chúng cũng là cô, nhưng nếu cô và Diêm Tính Nghiêu cùng ra lệnh,thì chúng nó lại chỉ nghe anh, Diêm Tính Nghiêu kêu chúng nó làm cái gì, chúngnó liền không chút do dự mà làm cái đó, khiến cô luôn mắng chúng nó vong ân bộinghĩa, không có phong cách của chó, đúng là đám khinh thiện sợ ác mà!

[1] Tiểu biệt tanhgtân hôn: đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn.

“Kỳ thật xã hội bây giờ cũng rất cởi mở rồi, cho dù có con trước khi kết hôn thì thiên hạ cũng chẳng gièm pha, nhưng Thu Thủy nhà chúng ta không phải là loại người như vậy. Con bé từ nhỏ đã thông minh ôn hòa, luôn giữ mình trong sạch. Lão phu nhân nhìn mà xem…” Nam Cung phu nhân béo mập đưa nữ nhi đến trước mặt lão phu nhân, miệng thì nói liên miên: “Chẳng những dung mạo đoan chính thanh nhã, dáng người cũng chuẩn, cá tính lại tốt, muốn bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu thuận nhu …”

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Thu Thủy tái nhợt, mắt nhìn xuống, mười ngón đan vào nhau, thần thái có chút nao núng. Đối với hành động đột ngột của mẹ, nàng dường như không thể tiêu hóa nổi, nàng hận không thể tìm ra lý do để rời đi.

Trong đại sảnh Diêm trang có rất nhiều người, lão phu nhân khí định thần nhàn(1) ngồi ở chỗ ngồi cố định, Diêm Tính Nghiêu dựa vào ghế ngồi bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn vợ chồng Nam Cung ở đối diện, vẻ mặt không hiểu đang suy nghĩ gì, cành này khiến Nam Cung Thu Thủy lo lắng không yên.

Vợ chống Nam Cung cùng một trai, hai gái, cả nhà năm người đều đến đông đủ, hiển nhiên là muốn gây thanh thế để thủ thắng.

“Diêm thiếu gia anh tuấn trác tuyệt như thế, khí thế lại ngang tàng, người con gái nào nhìn thấy mà chẳng động tâm chứ? Thu Thủy nhà chúng ta còn trẻ, đối mặt với sự theo đuổi của nhân tài như Diêm thiếu gia, nó có thể không tâm động sao?”

“Đúng vậy, đều là tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết, Thu Thủy lại là tiểu cô nương như hoa như ngọc… người trẻ tuổi hành vi khó tránh khỏi nông nổi, chúng ta đều là người hiểu biết, cũng không phải trách cứ gì Diêm thiếu gia. Nhưng cho dù xã hội này có cởi mở đến đâu, việc một người con gái chưa lấy chồng đã có thai, vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, lão phu nhân thấy ta nói có đúng không?”

“Nhà Nam Cung chúng ta ở xã hội thượng lưu cũng coi như là có uy tín danh gia vọng tộc, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Diêm gia không cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, thì mặt mũi nhà ta biết để ở chỗ nào?”

Lão phu nhân đang uống trà nóng, nghe vợ chồng bọn họ phu xướng phụ tùy, thật vất vả chờ bọn họ nói hết, bà mới cất giọng nói, “Nghiêu nhi?”

“Không có khả năng!” Diêm Tính Nghiêu giọng điệu kiên quyết phủ nhận, nhìn một màn trước mắt cảm thấy thật nhàm chán. Tưởng có thể ép buộc hắn sao, không nhìn lại xem hắn là ai! Tuy vậy kỳ thực đối với việc này hắn cũng có điểm choáng váng.

Từ khi có Hinh nhi, hắn đã sớm đoạn tuyệt sự phong lưu phóng túng của ngày xưa, toàn tâm toàn ý với hôn thê bảo bối của hắn, cho dù hoa đẹp đến đâu hắn cũng chỉ coi là cúc dại, căn bản không lọt vào mắt hắn.

Hắn suy nghĩ đến nửa ngày, chỉ nhớ mơ hồ nàng lên giường với hắn có vài lần, bất quá đó cũng là chuyện đã lâu rồi, nàng có bầu hai tháng sao có thể là của hắn?

“Sao lại không có khả năng?” Nam Cung phu nhân vội la lên: “Đã lên giường thì sẽ có khả năng có đứa nhỏ, dù có phương pháp tránh thai nhưng cũng không đảm bảo an toàn một trăm phần trăm. Ngươi đừng có phủ nhận chưa từng chung giường với Thu Thủy nhà ta đi!”

“Diêm Tính Nghiêu, ngươi với chị ta thân mật thế nào, rất nhiều đồng học chính mắt nhìn thấy, ngươi phủ nhận cũng không được.”

“Dám làm không dám nhận, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?” Trưởng nam Nam Cung Thu Ngân oán hận trừng mắt nhìn hắn, đối với bộ dáng như không liên quan của Diêm Tính Nghiêu, cảm thấy tức giận bất bình, hận không thể xông lên đánh vào mặt hắn.

“Ta không phủ nhận, ta đã lên giường với nàng vài lần, nhưng đó là chuyện của nửa năm trước, nếu đúng cái thai kia thật sự là của ta, thì không phải chỉ có hai tháng.” Diêm Tính Nghiêu biết bọn họ chỉ diễn kịch mà thôi, lười biếng lườm Nam Cung Thu Ngân một cái. Tâm ý muốn bảo vệ em gái là không sai, nhưng cũng phải nắm rõ người nào gieo hạt thì hãy ra tay chứ.

“Ngươi…” Nam Cung Thu Ngân tức giận định xông lên đánh hắn, Nam Cung Thu Thủy vội vàng ôm lấy anh trai đang phẫn nộ, vợ chồng Nam Cung cũng kích động ngăn cản con mình.

Nam Cung Thu Thủy biết khả năng Diêm Tính Nghiêu, không phải lúc nào cũng nhã nhặn, anh trai nàng sao có thể đối chọi lại được. Nàng từng chính mắt nhìn thấy Diêm Tính Nghiêu tùy ý đánh mấy quyền, đã khiến cho năm tên muốn đánh lén hắn phải hộc máu, lăn ra trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Nghiêu nhi đã nói như thế, Nam Cung tiểu thư không biết có muốn nói thêm điều gì không.” Không kiên nhẫn nổi, Lão phu nhân mở miệng duy trì trật tự.

Trên cơ bản, lão phu nhân là đương gia của Diêm gia, đối với việc này cũng không có ý kiến gì, chủ yếu cháu trai thích là tốt rồi. Nếu Nghiêu nhi đã quyết định, lão phu nhân cảm thấy không cần phải sửa đổi.

“Thu Thủy?”

Diêm lão phu nhân lạnh nhạt ngoài ý muốn của bọn bọ, bọn họ nghĩ bà sẽ rất vui khi biết Diêm gia có người nối dõi mới đúng, vợ chồng Nam Cung vốn định nhờ Diêm lão phu nhân bức hôn, nhưng sao lại thế này…

Ánh mắt lập tức dừng lại trên người Nam Cung Thu Thủy, vợ chồng Nam Cung thì vẻ mặt lại vội vàng.

Nếu có thể làm thông gia với Diêm thị, một trong tam đại tập đoàn đứng đầu của Đài Loan, thì sẽ là vinh hạnh rất lớn của Nam Cung gia bọn họ.

“Em… cái thai này đúng là của anh.” Nam Cung Thu Thủy khiếp sợ nhìn Diêm tính nghiêu lạnh lùng kia, nàng thật sự hãi sợ, nhưng việc đã đến nước này, nàng không còn đường lui. Thở sâu, nàng trấn an chính mình. “Hai tháng trước, khi chúng ta đến suối nước nóng du lịch tốt nghiệp, anh còn nhớ không?”

“Nhớ thì sao?” Diêm Tính Nghiêu vẫn đứng im nói.

“Ở đó, hôm sau, anh uống say, cho nên…”

“Kế tiếp không phải cô định nói, ta say nên đầu óc không tỉnh táo, đến nhầm phòng, lại không cần thận lên giường với cô? Loại kịch bản này mà cũng có thể diễn sao?” Diêm Tính Nghiêu xùy một tiếng, “Đêm đó đúng là ta uống say, đáng tiếc là có người đưa ta về phòng, không thể có chuyện nhầm phòng được, cho nên…”

“Anh không nhầm phòng, là em… tự em đi tìm anh.” Nàng không nghĩ việc dũng cảm theo đuổi tình yêu là sai, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, nàng vẫn không tự chủ được gục đầu xuống, chợt nhịn không được liền giải thích cho hành động của mình: “Em không phải cố ý cùng anh… như vậy, em… em chỉ hi vọng có thể nói chuyện với anh, xem có thể thay đổi mọi chuyện hay không… em thực sự rất yêu anh!” Nàng nói xong liền khóc nức nở, bộ dáng cầu xin khiến người ta thương xót, không đành lòng trách mắng.

“Nói chuyện? Lúc trước là ngươi tự nguyện làm bạn tình của ta, vốn đã hết rồi, hơn nữa đã chia tay nửa năm, bằng cái gì ngươi dám tới tìm ta nói chuyện?” Nam Cung Thu Thủy không phải Hinh nhi của hắn, khóc đến chết hắn cũng không để ý, ngược lại nàng lại không cảm thấy thẹn, làm hắn tức giận. “Cô đúng thật đê tiện, đừng tưởng dùng nước mắt là có thể gạt được ta.”

“Em thật sự đi tìm anh, đêm đó đúng lúc em rời đi, thì gặp vài bạn học của anh trước cửa, bọn họ đều có thể làm chứng. Hơn nữa anh say như vậy… đêm đó khi anh ôm em, miệng vẫn gọi tên Vương Ninh Hinh, em nghĩ… em nghĩ anh coi em là cô ấy, cho nên mới… mới có thể…”

“Thu Thủy!” Thanh âm kinh ngạc vang lên.

“Ngươi là tiện nhân, rốt cuộc có biết đến hai chữ xấu hổ hay không?” Diêm Tính Nghiêu tức muốn phát điên.

“Em…  chỉ là… em yêu anh, em thật sự yêu anh…” Sau khi thừa nhận trước ánh mắt của mọi người, nàng khóc òa lên.

“Ừm, hành vi của Thu Thủy… không tốt lắm, bất quá, nếu đã xảy ra rồi, thì…” Vợ chồng Nam Cung hiện tại chỉ mong Diêm gia xem trọng đứa nhỏ mà hứa hẹn một câu.

“Không có khả năng! Vợ ta chỉ có một, đó phải là Vương Ninh Hinh, cho dù Nam Cung Thu Thủy có mang thai với ta đi nữa, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng lấy loại con gái vô sỉ này.” Diêm Tính Nghiêu tuyệt tình nói, lấy ánh mắt bức người lướt qua làm họ sợ hãi.

Nam Cung Thu Thủy những gì nên nói đã nói, giờ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hạ thấp người xuống buồn bã, hắn vẫn tuyệt tình như thế!

Quá xấu hổ lại thêm thất vọng, nàng nấc lên một tiếng khóc lớn, che mặt chạy ra ngoài, người nhà Nam Cung cũng kích dộng vội vàng đuổi theo. Hiện tại thân thể của Thu Thủy không tốt, ngã nhẹ cũng không chịu nổi a!

“Nghiêu…” Tiếng nói Vương Ninh Hinh êm ái mơ hồ truyền đến, “Anh xem này, Hàng Da không ngoan, không nghe lời em nói…”

Trong chốc lát, Diêm Tính Nghiêu chấn động, nhìn chung quanh trong đại sảnh, ánh mắt lạnh lùng lại vô tình, nghiêm lệnh nói: “Chuyện này dừng ở đây, đừng để lộ ra cho người thứ hai biết!”

Mọi người rùng mình, cùng đáp: “Dạ!”

(1) Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, sắc mặt không thay đổi.