Người Tình Của Ác Ma

Chương 3



Như thường lệ.

Lương Dĩnh Nhi luôn là người đầu tiên đến công ty, cũng là người duy nhất không đến muộn. Nhưng hôm nay có một sự thay đổi nho nhỏ. Hôm nay, cô không ngồi xe buýt đi làm, mà có một người đàn ông xuất sắc đẹp trai —— Sở Phong đưa cô đi làm.

Sở Phong đeo kính mắt, phong độ mở cửa xe thay Lương Dĩnh Nhi. Biểu cảm lạnh khốc khiến người khác không khỏi quay đầu nhìn.

Trai đẹp ư! Ngó lâu một tý cũng tốt.

Anh cúi đầu dặn dò Lương Dĩnh Nhi mấy câu, lại in một nụ hôn lên má cô, mới lái xe nghênh ngang rời đi.

Lương Dĩnh Nhi cười hì hì phất tay nói tạm biệt với Sở Phong, dáng vẻ ngốc vù vù đi vào công ty mỹ phẩm H&B.

Hai người cực kỳ giống đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.

"Nghiên Nghiên, làm phiền em lấy dùm chị tài liệu về sản phẩm mới vào mùa thu được không?" Lương Dĩnh Nhi ngồi ở chỗ ngồi, đây là lần thứ mười sáu cô hô to ra ngoài cửa.

Sáng nay không hiểu vì sao : mọi người xem cô như bò cạp mãnh thú, biểu hiện rõ ràng nhất là Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên.

Lúc đi họp, Nguyên Nguyên không giúp cô chuẩn bị tài liệu. Giới thiệu sản phẩm mới thì không có một người nguyện ý giúp cô thao tác máy chiếu. Ngay cả lúc này, cô muốn lấy chút tư liệu, cũng cần hô to nhiều lần, mới có thể thấy Nghiên Nghiên bày ra vẻ mặt thối đem văn kiện vứt xuống trên bàn cô.

Cô rốt cuộc đã làm sai cái gì?

"Nghiên Nghiên." Cô kêu to lần thứ mười bảy, cuối cùng cánh cửa gỗ thô của phòng làm việc cũng được mở ra.

Người tiến vào là Nghiên Nghiên, nhưng trên tay cô ta không có bất kỳ văn kiện nào, thái độ lãnh đến mức khiến người khác không rét mà run.

"Quản lý, chị cần gì thì tự mình đi lấy không được sao?" Quẳng xong lời nói, Nghiên Nghiên phịch một tiếng đem cửa gỗ nặng nề đóng lại. Hồi âm lớn đến mức khiến Lương Dĩnh Nhi đầu óc choáng váng.

"Nghiên Nghiên, nhưng mà. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi khổ sở nhỏ giọng nói, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa kính.

Qua một hồi xôn xao, tiếng vang khách khách của giày cao gót giẫm trên sàn nhà truyền vào phòng làm việc của Lương Dĩnh Nhi. Cánh cửa lại lần nữa bị mở ra, lần này trừ Nguyên Nguyên, Ly Ly, còn có U Linh nhân viên thường ngày có chuyện mới xuất hiện tất cả đều đi vào phòng làm việc của cô.

"Quản lý, rốt cuộc cô muốn cái gì?" Nghiên Nghiên nhìn Lương Dĩnh Nhi với ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Chị. . . . . ." Quái! Hôm nay, họ đều ăn thuốc nổ à? Mọi người đều khí thế rào rạt, như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống mới cam nguyện.

"Chị cái gì mà chị. Cà phê không biết tự mình lấy, tài liệu không biết tự mình tìm sao? Cô thiếu tay chân hay thiếu thông minh?" Nghiên Nghiên đối với cô làm một trận pháo oanh, những người khác rối rít nháy mắt muốn Nghiên Nghiên tiếp tục. Họ không chút đồng tình với cô hay muốn thay cô ra mặt.

Tất cả họ đều để ý một chuyện —— tại sao Sở Phong lại đưa Lương Dĩnh Nhi đi làm?

Sở Phong là người đàn ông độc thân hoàng kim của bữa tiệc hoành tráng hôm đó! Tất cả phụ nữ đều lấy anh ta làm mục tiêu. Thề muốn đi lên ghế thiếu phu nhân Sở gia, bằng không thì trở thành tình nhân cũng tốt. Ai ngờ ngày đó, không có một người biết tung tích của anh.

Mọi người cứ tưởng rằng Sở Phong căn bản chưa từng xuất hiện, không nghĩ tới anh ta lại bị vị quản lý cố làm ra vẻ thanh cao của bọn họ lừa đi mất rồi!

Nếu không phải Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên lơ đãng thấy Sở Phong đưa Lương Dĩnh Nhi đi làm, họ còn không biết mình sẽ bị lừa gạt bao lâu nữa! Cho nên bọn họ từng người một mới muốn gây khó dễ Lương Dĩnh Nhi.

"Nghiên Nghiên, em không phải là trợ lý của chị sao?" Pha trà; tìm tư liệu, những chuyện thế này, chẳng lẽ không thể gọi trợ lý làm sao? Lúc này Lương Dĩnh Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Trợ lý chẳng lẽ phải mặc cô sai bảo, làm lụng vất vả sao?" Lần này đổi lại là Nguyên Nguyên giành lấy quyền nói chuyện. Giọng điệu của cô mặc dù ôn hòa, nhưng lời nói ra lại rất chói tai.

Thật ra thì, thường ngày, Lương Dĩnh Nhi đối với các cô tốt như chị em. Có lúc họ còn cố ý đem công việc của họ ném cho cô, cô cũng chưa từng oán trách nửa lời. Nhưng, hôm nay vì một kẻ có tiền, có quyền, có thế, họ lại có thể ném toàn bộ mọi chuyện ra sau đầu mà chỉ trích cô.

"Chị không có ý đó." Lương Dĩnh Nhi yếu đuối cúi đầu. Bình thường cô hiếm khi giận người khác, cũng không biết mắng chửi người, cho nên khi gặp loại trận địa này, cô cũng không thể bày sự uy nghiêm của cấp trên ra.

Nếu như muốn hỏi : vì sao Lương Dĩnh Nhi có thể ngồi lên vị trí quản lý này? Chỉ có thể nói cô dùng gấp hai thời gian làm việc, cũng tốn rất nhiều tinh lực vào đó. Cho nên cô không giống những người đi làm khác, sau khi tan tầm thường đi chơi đùa. Cũng không giống Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, một lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào câu được kim qui tế. (rùa vàng)

Mà cá tính của cô thuộc loại dịu dàng như nước, cũng cổ vũ thêm sự kiêu ngạo của Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, làm cho hai người bọn họ không hiểu đúng mực hướng cô kêu gào.

"Không có ý đó? Nếu không là loại ý gì? Giả bộ nhu nhu nhược nhược, cô cho rằng chúng tôi sẽ giống như đàn ông thương yêu cô sao? Bản thân không đi đo thử xem mình nặng bao nhiêu cân lượng, nhìn xem có đủ bán hay không!" Nghiên Nghiên tới trước một bước, chỉ vào Lương Dĩnh Nhi, mở miệng mắng.

Lời nói ra rất đả thương người, bình thường hay ngu ngơ như Lương Dĩnh Nhi cũng nghe hiểu Nghiên Nghiên đang châm chọc cô.

"Nghiên Nghiên, mới vừa rồi chị chỉ muốn em lấy giúp chị vài thứ thôi. . . . . ." Cô bất đắc dĩ ngập ngừng nói.

"Quản lý, nói chuyện đừng nhỏ giọng như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng chúng tôi đang ức hiếp chị. Đúng rồi!" Lời nói xoay chuyển, Nguyên Nguyên đột nhiên hỏi: "Có phải cô ở trên giường Sở Phong cũng như vậy?"

"Sở Phong?" Đôi mắt của Lương Dĩnh Nhi nhất thời sáng lên."Người đó rất tốt đấy! Lúc trước chị phát sốt là anh ta giúp chị. . . . . ."

Cô còn chưa nói hết lời, toàn bộ người bên trong phòng làm việc thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt tựa như gặp quỷ.

"Anh ta đối với chị rất tốt?" Ly Ly đứng ở một bên im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, tay nắm chặt quả đấm cho thấy cô và đồng nghiệp đều đang rất lo lắng.

Sở Phong, một người đàn ông bí ẩn. Mọi người chỉ biết rằng : trong những năm gần đây một tay anh dẫn dắt " tập đoàn Đằng Diễm " phát triển mạnh mẽ, bản đồ sự nghiệp từ Á châu làm trung tâm kéo dài tới các quốc gia trên thế giới. Từ ăn mặc ngủ nghỉ, cho tới buôn bán súng ống đạn dược, đều là hạng mục kinh doanh của "Đằng Diễm", trình độ giàu có của tập đoàn này có thể so sánh với một quốc gia tiên tiến.

Nhưng kỳ quái là không có một người nào biết lai lịch của Sở Phong, bất luận là gia thế, bối cảnh, thân phận các loại, hoàn toàn không ai biết. Mọi người chỉ biết duy nhất một điều: anh ta là người Hoa thực sự, cùng với danh hiệu — ác ma trên thương trường của anh.

Trên thương trường, không người nào có thể nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy ấy, càng không có người nào dám lãnh giáo cổ tay thiết thủ lãnh khốc vô tình của anh. Anh chỉ đưa một ánh mắt, một động tác, cũng đủ khiến người khác sợ tới mức tông cửa xông ra, cũng bởi vì như thế, danh hiệu "Ác ma" từ đó liền đi theo anh.

Mà Lương Dĩnh Nhi - cô lại dám nói Sở Phong chăm sóc cô, thậm chí còn nói người đó rất tốt, đây quả thực là điều tất cả phái nữ đồng bào không cho phép!

"Anh ấy rất tốt với chị đó!" Lương Dĩnh Nhi nói, đầu óc lại trở về cảnh sáng sớm hôm nay.

Sáng nay Sở Phong cúi đầu nói với cô, bảo cô sau khi tan tầm ở cửa ra vào chờ, anh muốn dẫn cô đi ăn tối. Sau đó lại trộm hôn cô, chọc cho cô tâm hoảng ý loạn.

Anh ấy đối với cô rất tốt, không phải sao?

"Anh ta rất tốt với chị?" Nghiên Nghiên cầm lấy bả vai mảnh khảnh của Lương Dĩnh Nhi, tính tình nóng nảy không chút nào che giấu. "Lương Dĩnh Nhi! Rốt cuộc cô dùng phương pháp gì bò lên giường Sở Phong? Cô nói đi!"

Bả vai Lương Dĩnh Nhi bị đầu ngón tay của Nghiên Nghiên đâm vào, lại bị cô lay động kịch liệt, đoạn ký ức ngọt ngào vừa rồi ngay lập tức bị một đoàn sắc mặt khó coi của quân đoàn nương tử thay thế.

"A! Tôi hiểu rồi ! Trước kia cô làm bộ không muốn tham gia quan hệ hữu nghị, trên thực tế cô căn bản là vô cùng chờ mong. Thậm chí còn cố ý đến trễ khiến Sở Phong có hứng thú với cô phải không? Sau đó cô sẽ giả bộ ngã bệnh, để cho anh ta không thể không chăm sóc cô, đúng không?" Bây giờ, Nguyên Nguyên hận Lương Dĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi.

Ly Ly đáng giận còn đổ thêm dầu vào lửa: "Thật không nghĩ tới quản lý thanh thuần của chúng ta cũng sẽ xuất ra thủ đoạn dụ dỗ, hơn nữa tâm cơ còn sâu như vậy!"

Lòng thật đau, Lương Dĩnh Nhi không thể tin được thì ra những người bạn tốt của cô có thể trở mặt vô tình nhanh như vậy.

Chóp mũi cô đỏ lên, không muốn tiếp tục cãi vã với bọn họ. Cô sửa sang lại các văn kiện trên mặt bàn, chờ họ nói xong thì sẽ tự động rời khỏi, ngày mai có thể khôi phục bình tĩnh như xưa.

Nghiên Nghiên nhìn động tác của cô cảm thấy khó chịu, lại châm chọc khiêu khích cô: " Bây giờ cô thu đồ làm gì? Muốn nhanh chóng trở về như vậy, cô muốn tố cáo cho Sở Phong phải không? Kẻ chỉ biết giả bộ đáng thương!"

"Đúng vậy! Thì ra cô cũng là một phụ nữ tham lam."

"Không biết xấu hổ! Thật không thể hiểu được cô làm thế nào mà lên được chức quản lý này!"

Tiếng chửi rủa vang lên không ngừng, mà Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể cúi đầu xuống. Đợi đến khi không gian nhỏ hẹp yên tĩnh lại, đầu cô mới nâng lên, vẻ mặt cô so với khóc còn khó coi hơn.

"Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên, hai người có thể nói cho tôi biết phòng tài liệu và phòng nước ở nơi nào không? Về sau tôi cần tài liệu và cà phê thì tôi tự mình đi lấy, như vậy sẽ không phiền tới hai người nữa."

Kể từ khi vào công ty làm việc, bởi vì không có thời gian dư cho cô quen thuộc môi trường, cho nên phạm vi cô quen thuộc trong công ty cũng chỉ có căn phòng làm việc này, đi khỏi nơi này, nơi nào cô cũng không biết.

Mà bây giờ cô chỉ cần dùng một chút thời gian đi quen thuộc hoàn cảnh, như vậy mọi người có thể hòa hòa khí khí làm việc với nhau rồi, không phải sao?

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, lướt qua hai gò má, như nước mưa tích tích tách tách rơi vào bản kế hoạch mà Lương Dĩnh Nhi còn chưa kịp dọn dẹp, làm nhòe đi mấy dòng chữ in ấn tinh xảo.

Một đám người đang kiêu ngạo nhìn thấy một màn như vậy không khỏi hốc hác mồm, lý trí ban đầu biến mất vô tung cũng quay trở về. Nhưng lúc này, người nào lại dám buông mặt nói câu thật xin lỗi?

Bầu không khí hết sức căng thẳng, không ai muốn mở miệng, tất cả đều hiện ra trạng thái trầm mặc, một chữ đều nói không ra.

"Sao lại không nói chuyện vậy?" Giọng điệu bình thản không hợp với vẻ mặt lệ rơi không ngừng, Lương Dĩnh Nhi chỉ nhìn đồng hồ đeo tay một chút. "Đã năm giờ, sau khi tan tầm mọi người đều còn có việc đi? Vậy mọi người cứ đi trước, sau này tôi cần thứ gì sẽ tự mình đi tìm."

Bước chân di chuyển chậm chạp, mỗi người lấy tốc độ rùa bò rời khỏi phòng, nhưng Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên vẫn còn ở lại trong phòng làm việc.

"Lại làm sao vậy?" Lương Dĩnh Nhi rất muốn mỉm cười, nhưng bắp thịt trên mặt dường như không chịu sự khống chế của cô.

"Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ." Nghiên Nghiên nói không ra lời.

Nguyên Nguyên không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Ra khỏi hành lang quẹo trái căn phòng thứ hai chính là phòng tài liệu, phòng nước ở ngay sát vách, còn có. . . . . . Chúng em. . . . . . thật xin lỗi."

Câu cuối cùng Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để người trong phòng nghe thấy.

Vừa dứt lời, Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, hai người với gương mặt đỏ bừng quay người rời đi, nhanh như tốc độ tên lửa.

Phòng làm việc trống rỗng ít đi tiếng ồn ào lúc trước ngược lại khiến cho người ta cảm thấy vắng vẻ. Lương Dĩnh Nhi không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng sáng tạo, tới phòng tài liệu và phòng nước, nghĩ muốn quen với hoàn cảnh công ty hơn.

Rất tốt, cô tìm được phòng tài liệu cô cần tìm, cũng tìm được phòng nước. Nhưng những động tác này tốn gần ba tiếng của cô, không có lý do khác, đơn giản chỉ vì cô là một người phụ nữ phản ứng chậm chạp.

Lương Dĩnh Nhi đi ra khỏi cửa chính của công ty, bây giờ là tám giờ tối.

Đài Bắc vào đêm rất lạnh, nhưng lại rất náo nhiệt. Bình thường, cô sau khi tan việc chính là về nhà, tắm rửa, ngủ, về phần ăn cơm, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng hôm nay, cô một mình ngồi trước cửa công ty, chờ người ước hẹn với cô - Sở Phong.

Anh ấy nói : sau khi tan việc sẽ tới đón cô. Anh ấy nói : Muốn mang cô đi ăn tối. Nhưng, anh tan việc lúc mấy giờ đây?

Lấy tập tính cú đêm của anh, nếu anh nói bữa tối có khi nào là người ăn một bữa không?

Có khi nào anh không thể tới đúng giờ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?

Có khi nào anh quên sự tồn tại của cô rồi không?

Rất nhiều rất nhiều vấn đề đang lũ lượt hiện lên trong đầu cô.

Cô đá hòn đá nhỏ chướng mắt ra, nhìn kim chỉ giờ trên đồng hồ đeo tay chỉ tới số mười, kim chỉ phút hướng số mười một dời đi.

Thời gian cũng khuya lắm rồi, mà cô vẫn còn ở chỗ này, lúc nhìn lại đồng hồ thì 55 phút nữa lại trôi qua.

Sở Phong sẽ đến sao?

Lúc này, một chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ dừng trước mắt cô, thân hình thon dài bước xuống đi về phía cô.

Anh ấy tới, cũng trễ rồi.

"Làm sao trễ như vậy vẫn còn ngồi ở đây?" Gió đêm không ngừng thổi qua, Sở Phong nhíu mày cởi áo vét ngoài bao trùm lên đôi vai mảnh khảnh của cô, chỉ sợ cô bị lạnh.

Cô gái ngu ngốc này, vừa mới khỏi bệnh lại ở đây hứng gió đêm, nếu anh không tới kịp, chẳng lẽ cô định ở đây chờ anh cả đêm?

Chậc, nếu không phải tổ chức có chuyện, lại xảy ra tranh cãi với khách hàng về hợp đồng, anh cũng không đến trễ như vậy.

"Vì tôi đã hẹn ăn tối với anh mà!" Lương Dĩnh Nhi kéo chặt áo khoác trên người.

Đợi ở ngoài lâu như vậy, cả người cô đều run lên vì lạnh.

"Em nên gọi điện cho anh chứ." Sở Phong thấy thế, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, trong giọng nói đều là thương tiếc cùng cưng chiều.

"Em không có điện thoại." Cô không có số điện thoại của Sở Phong, cũng không có điện thoại di động.

Nhúc nhích cơ thể, cô chọn tư thế dễ chịu nhất.

Chân mày càng nhíu chặt hơn, trong đôi mắt anh dấy lên một ngọn lửa."Vậy em cũng đừng ngồi ở đây, ngộ nhỡ lại cảm thì làm thế nào?"

Anh bá đạo đem Lương Dĩnh Nhi ôm trong lòng càng chặt hơn. Lúc này anh mới thấy rõ ánh mắt của cô sưng đỏ, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người. Lúc cô phát sốt cũng không khoa trương như vậy. Cô bị làm sao?

"Em ngồi ở nơi này vì muốn anh dễ dàng nhìn thấy em hơn. . . . . . làm sao vậy?" Ý thức được ngón tay Sở Phong dừng ở trước đôi mắt cô, cô không hiểu hỏi.

"Tại sao lại khóc?" Đáng chết, là ai hại cô khóc thảm như vậy? Là thằng nào? Nếu như hắn làm cô khóc, anh sẽ làm thịt thằng đó!

Lương Dĩnh Nhi xoay người, thoát khỏi ngực của anh, nghiêm túc đối mặt với anh.

"Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên nói em vì muốn gạt anh mà cố ý giả bệnh để làm lý do anh tới chăm sóc em, nhưng em không có!" Nước mắt trong suốt lại tí tách rơi xuống lần nữa.

Thật kỳ quái, lúc đối mặt với một nhóm người nghiêm khắc phê bình, cô có thể kiên cường chống cự đến phút cuối cùng mới rơi lệ. Nhưng trước mặt Sở Phong, cô lại không cách nào khống chế nước mắt mình, chỉ vì cô sợ anh cũng cho rằng cô là người dối trá.

"Nói chậm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh lấy bàn tay vỗ nhẹ lưng của cô, giống như đang an ủi đứa bé, giọng nói rất dịu dàng, toát ra tràn đầy cưng chiều.

Điểm này thật không giống anh tẹo nào, anh nên là ác ma không có lương tâm.

"Họ nói em là một người đàn bà giả bộ, nhưng em chỉ hy vọng mọi người có thể hòa thuận. . . . . ." Cho nên cô không oán họ quăng công việc cho cô, cũng không oán họ không đem cô xem là cấp trên mà cư xử, nhưng. . . . . . Cô làm như vậy lại giống như là trợ trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác).

"Mấy cô đó là người nào?" Trong tiếng nói của anh tràn đầy sát khí.

Anh nhất định phải cho bọn họ trả giá thật lớn, ai bảo họ dám khi dễ người phụ nữ của anh.

Trong tiềm thức, anh đã đem Lương Dĩnh Nhi quy làm vật sở hữu.

Lương Dĩnh Nhi lắc đầu một cái, không nghe thấy vấn đề anh hỏi và giọng nói lộ ra sát khí của anh, chỉ tự mình nói tiếp: "Có lẽ, em còn làm chưa đủ tốt. Hoặc là chưa suy nghĩ chu toàn, nhưng em thật sự không cố ý giả vờ yếu ớt, tại sao họ lại có thể nói em như vậy chứ?"

Ý thức đã mơ hồ, cô không biết những lời này là nói cho Sở Phong, hay là nói cho Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên.

"Ai nói cái gì?" Giọng nói của anh so với lúc trước càng trở nên trầm thấp hơn, anh nắm chặt cánh tay Lương Dĩnh Nhi.

Cô bị đau hô lên một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Sở Phong.

Tại sao ánh mắt của anh lại lạnh như vậy? Là bởi vì ghét cô sao?

Không, cô không muốn anh ghét cô. Cô không muốn!

"Tại sao lại nhìn em như vậy? Anh cũng cho rằng em là loại đàn bà tham lam tán tận lương tâm sao? Nhưng mà, em không tham, em chỉ vì thích anh, cũng chỉ là thích anh mà thôi!" Cô không cần tiền, không cần quyền, không cần thế, cô chỉ muốn một người là anh, đây cũng coi là tham sao?

Dùng hết toàn lực tỏ tình, thể lực chống cự hết nổi cô mắt nhắm lại, đột nhiên té xỉu.

Cùng lúc đó, Sở Phong nhanh chóng tiếp được cô, vẻ mặt tức giận ban đầu lập tức bị lo lắng thay thế.

Sở Phong ôm Lương Dĩnh Nhi lên xe, sau đó động tác thuần thục ấn số điện thoại.

Điện thoại được kết nối, tiếng của đối phương liền truyền ra từ loa.

‘Sở Phong, tên ác ma không có lương tâm này. Tôi không quản ông chết ba mẹ, huynh đệ, tỷ muội, chính là đừng hơn nửa đêm rồi còn gọi điện thoại.’ Tuyền Hoàng cầm điện thoại lớn tiếng gầm thét, không cần xem số điện thoại, không cần nghe tiếng của đối phương, nhìn thời gian là biết người nào gọi tới.

"Bây giờ, cầm lấy công cụ phát tài của ông, trong ba phút tới nhà tôi."

Đối với tiếng rít gào của Tuyền Hoàng, anh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng thừa dịp chỉnh lại áo khoác trên người Lương Dĩnh Nhi.

Anh thích trên người cô thấy đồ thuộc về anh.

Đô —— đô —— đô ——

Tuyền Hoàng mang vẻ mặt không thể tin trừng mắt nhìn chằm chằm điện thoại.

Sở Phong lại dám treo điện thoại của anh! Có lầm hay không a! Rốt cuộc là ai có việc cầu ai!

Tuyền Hoàng ảo não đem điện thoại thả lại chỗ cũ, tiếng vang thân thiết vang lên bên tai.

"Lão công, làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, Bảo Bảo biết là ác ma lại gọi điện thoại đến phá rối.

"Bảo Bảo, anh phải đi ra ngoài một chuyến, em tự mình cẩn thận một chút." Anh hôn lên môi vợ yêu, để bình ổn cảm xúc vừa rồi.

"Trong nhà trang bị đầy đủ thiết bị bảo vệ, anh đừng lo lắng."

Hai người hôn lửa nóng, một bộ dáng coi như trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình. Nhưng ông trời lại không chiều ý người, chuông điện thoại lại vang lên.

Tuyền Hoàng một tay ôm eo nhỏ của vợ, một tay đè xuống phím call.

"Dừng lại việc quá giới hạn của hai vợ chồng ông, ông chỉ còn dư hai phút."

Động tác của bọn họ thật sự ngừng lại, dục vọng hoàn toàn bị dập tắt.

Rùng mình một cái, Tuyền Hoàng ngơ ngẩn hồi lâu, lại hướng vách tường bốn phía nhìn lại.

Tên khốn khiếp Sở Phong này có phải trang bị camera trong nhà anh không?

"Ông xã." Bảo Bảo đem túi đưa cho Tuyền Hoàng, e lệ nhìn anh.

Khuê phòng bí sự cũng để cho người ta biết rồi, về sau cô làm sao ra ngoài gặp người a!

"Bà xã." Anh quyết định, anh muốn bỏ xuống đạo nghĩa cùng bạn tốt, ở trong nhà bồi bà xã yêu dấu.

Quăng túi xuống, cởi áo khoác đen vừa mới mặc ra, anh ôm lấy Bảo Bảo muốn vào phòng tiếp tục hoan ái.

"Ông chỉ còn dư một phút, nếu tới không kịp, tôi liền chặt đầu ông ném xuống làm bóng đá."

Hai người kinh ngạc nhìn về phía điện thoại còn chưa cúp máy, trong nháy mắt nói không ra lời.

Sở Phong rất hài lòng khi nghe tiếng trầm mặc của đối phương, lại bồi thêm một câu: "Tôi nói được làm được." Lần này truyền tới không phải là trầm mặc, cũng không là rên rỉ, mà là tiếng rống giận nóng nảy.

Ngắt máy, Sở Phong cầm tay lái một đường bay về nhà.

Đáy mắt anh đều là sốt ruột và lo lắng, trên mặt lại nâng lên nụ cười.