Người Tình Bắc Hải

Chương 5



Người đời thường vặn hỏi đến cùng, để thờigian trôi qua vô vị, mùa đông lo mùa hạ đến chậm, mùa hạ lo mùa đông sắp về,cho nên các người không ngừng lang thang, mải miết đi tìm một chốn xa vời phithực bốn mùa đều nắng hạ, tôi không hâm mộ.


__“Nghệ sĩ dương cầm trên biển” __


Từbỏ cũng là yêu

Đúng như Chương Kiến Phi dự đoán, buổi tối ngay sauhôm anh và Triệu Thành Tuấn chơi golf với nhau, phía Kuala Lumpur báo tin, giácổ phiếu của Hồng Hải bất ngờ giảm mạnh chỉ trong vòng một ngày, tin TriệuThành Tuấn và Chương Kiến Phi vốn mâu thuẫn giờ lại liên minh đối phó với HồngHải lan ra như quả bom bùng nổ, nghe nói xuất hiện trên trang nhất các báo ởPenang, không chi nội bộ Hồng Hải đại loạn, ngay tập đoàn Duy La Phan cũngchâín động. Buổi trưa, giám đốc điều hành Tô Nhiếp Nhĩ gọi điện cho Chương KiếnPhi định giảng hòa chuyện cũ, Chương Kiến Phi rất khách khí nhắc anh ta: “Đâylà chuyện nhà của họ Chương chúng tôi, không liên quan đến người ngoài các anh,hơn nữa vì mối quan hệ lâu năm, tôi vẫn khuyên anh hành sự thận trọng, bởi vìmột khi đại đao buông xuống tôi không dám đảm bảo không làm tổn thương người vôtội.”

Câu đó ngầm bảo Tô Nhiếp Nhĩ nên rút khỏi Hồng Hải, nếu không khó tránh cùngchìm với Hồng Hải.

Thực chất đó là mưu kế của Chương Kiến Phi, anh muốn đẩy Duy La Phan ra khỏiHồng Hải, bởi vì hai năm nay sở dĩ Hồng Hải còn giương giương tự đắc là do cóDuy La Phan làm chỗ dựa, nhiều dự án đều có Duy La Phan tham dự. Trong thờigian đương chức ở Hồng Hải, Chương Kiến Phi nhiều lần nhắc nhở Chương Thế Đứckhông thể để Duy La Phan nhúng quá sâu vào Hồng Hải, nếu không sau này có sựcố, Hồng Hải sẽ bị cô lập, nhưng Chương Thế Đức không bỏ vào tai, trái lại tinrằng Duy La Phan tham gia càng sâu vào kinh doanh của Hồng Hải, càng có thểkhống chế đối phương: “Chúng ta chìm họ cũng không được lợi gì, cùng trên mộtcon thuyền, chết cùng chết.”

Chương Kiến Phi không thuyết phục được Chương Thế Đức, chỉ nhắc ông ta: “Coi họlà phao cứu mạng, một khi họ qua cầu rút ván, người chết trước tiên là chúngta.”

Trên thực tế, Chương Thế Đức nửa đời lăn lộn trên thương trường không phảikhông nhìn ra hậu quả đó, có điều ông ta vô kế khả thi, Duy La Phan cũng là mộtcon sói, đâu phải ông ta không biết?

Còn Chương Kiến Phi biết rõ tử huyệt của Hồng Hải, chỉ cần đẩy được Duy La Phanra, Hồng Hải mất chỗ dựa tức khắc không đánh cũng sập. Vì vậy, công ty Nirvanacủa anh không chỉ ra sức thu mua cổ phiếu của Hồng Hải mà còn cướp nhiều dự ánquan trọng trong tay Duy La Phan, đẩy Duy La Phan khỏi dự án khai thác khu dulịch đảo Huy Châu là ví dụ điển hình nhổ bớt nanh cọp. Thâm hiểm nhất là, thôngqua nhân viên nội bộ của tập đoàn Duy La Phan, anh tung tin Duy La Phan có liênquan đến những vụ giao dịch đen trên thị trường cổ phiếu và hối lộ quan chứcchính quyền. Tin này lập tức gây sóng gió ở Penang, nhiều quan chức bị điềutra, Duy La Phan nhất thời bị đẩy vào đầu sóng ngọn gió, người cầm chèo TôNhiếp Nhĩ đứng ngồi không yên. Do giá cổ phiếu của Hồng Hải sụt mạnh nên vốncủa Duy La Phan cũng bị giảm không ít, không chỉ bị cơ quan hữu trách điều tramà còn mất đi khá nhiều dự án, anh ta nhất định phải thận trọng.

Lúc này đến lượt Bác Vũ ra tay, Triệu Thành Tuấn ở Nam Ninh vẫn theo dõi cuộcchiến, nhìn lửa cháy gần tàn liền mỉm cười cho thêm củi, tuyên bố lập tức kýhợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Nirvana, bán toàn bộ cổ phần của Hồng Hảidưới tên Bác Vũ cho Nirvana. Tin vừa lan ra, Kuala Lumpur và thành phố Penangtức thì náo loạn, bởi vì một khi chuyển nhượng thành công, Nirvana có khả năngcùng với Duy La Phan trở thành cổ đông lớn thứ hai của Hồng Hải, chỉ cần muathêm khoảng 14% cổ phần nữa là trở thành cổ đông lớn nhất, lúc đó Hồng Hải sẽđổi chủ, Chương Thế Đức chỉ có thể về vườn.

Đúng như Chương Kiến Phi từng nói thẳng vào mặt Chương Thế Đức: “Hôm nay tôirời khỏi cương vị đó, sau này khi tôi lại ngồi vào đây nhất định không có chỗcho ông.”

Đây thực ra là lời Chương Kiến Phi nói lúc tức giận, ý đồ thực sự thu mua HồngHải của anh chắc Chương Thế Đức nắm rõ, cho nên Chương Thế Đức tỏ thái độ bàngquan. Ông già thông minh đương nhiên hiểu, để Hồng Hải rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩthì thà để rơi vào tay Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, bác cháu đâu đá mộtsống một chết, thực ra đều hiểu ngầm ước đó. Hơn nữa, ông ta tuổi đã cao, ngàyrút lui cũng không còn bao xa, rút đi để Hồng Hải có một tương lai tốt, ông tacũng không xấu hổ lúc đi gặp tổ tiên, còn với đứa con trai bất tài Chương GiaMinh, ông ta chưa bao giờ kỳ vọng, nếu trao Hồng Hải vào tay nó, ông ta biết,sớm muộn cũng bị nó phá tan.

Tuy nhiên, Chương Kiến Phi đã nghĩ quá đơn giản, anh quên Chương Gia Minh cũnglà người thừa kế hợp pháp của Hồng Hải. Thấy địa vị thừa kế của mình bị lunglay, Chương Gia Minh đâu chịu ngồi chờ chết như cha. Cho dù không tiếp quảnđược Hồng Hải, anh ta cũng phải kiếm món hời, cho nên Chương Gia Minh gửi thưcho Chương Kiến Phi, nói trong tay anh ta có 15% cổ phần của Hồng Hải, nếu bọnhọ không tỏ thành ý, anh ta sẽ nhượng lại cho Tô Nhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phiphát hoảng, tìm Triệu Thành Tuấn bàn bạc, Triệu Thành Tuấn nhận trách nhiệm điđàm phán với Chương Gia Minh, kết quả anh ta đưa ra một cái giá trên trời, cònnêu hàng loạt điều kiện phi lý. Chương Kiến Phi rất bực, chưa biết làm thế nào,hai ngày sau, đột nhiên từ Penang có tin báo, Chương Gia Minh gặp tai nạn xehơi bất ngờ, bị thương rất nặng, dự đoán cho dù cứu được cũng sẽ thành ngườithực vật, chuyện này khiến Chương gia vốn đã sóng gió càng thêm đại loạn.

Chương Kiến Phi lập tức gọi điện cho Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, cậu làm phảikhông?” Đang là buổi sáng, giọng Triệu Thành Tuấn uể oải, chắc vừa ngủ dậy:“Tôi làm gì?”

“Chương Gia Minh bị tai nạn!”

Triệu Thành Tuấn thản nhiên “Ồ” một tiếng: “Anh ta bị tai nạn?”

“A Tuấn, có phải cậu làm không?”

“Anh đã nhận định là tôi làm, sao còn phải gọi điện làm gì? Tôi nói không phảitôi làm, anh có tin không?” Triệu Thành Tuấn còn ngáp: “Thế nào, Chương Thế Đứctìm anh tính sổ chăng?”

“A Tuấn, cậu ác quá! Cho dù anh ta không bán cổ phần cho chúng ta, cậu cũngkhông cần phải...” Chương Kiến Phi giận dữ, anh không ngờ sự thế lại thành rathế này, Chương Gia Minh rốt cuộc vẫn là anh em họ của anh, vẫn cùng huyếtthống, anh vốn vẫn coi trọng huyết thống, trong lòng dù hận Chương Gia Minhcũng không muốn lấy mạng anh ta.

Triệu Thành Tuấn đặc biệt lạnh lùng: “Chương Kiến Phi, anh lại nổi lòng nhân từBồ Tát phải không? Trước hết khoan nói có phải tôi làm hay không, tôi chỉ muốnnói với anh, nếu cổ phần của anh ta rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩ thật, chúng ta sẽthua thảm hại! Tên cặn bã Chương Gia Minh đó, thiếu gì người muốn tính sổ vớihắn, anh cũng không có chứng cứ là do tôi gây ra, tôi nói là trùng hợp chắc anhkhông tin, cho nên tôi không muốn phí lời giải thích. Nghe đây, hợp đồng chuyểnnhượng cổ phần vẫn ký bình thường, hiểu không?”

Đầu óc Chương Kiến Phi hoàn toàn rối loạn, giọng nghẹn ngào: “Anh không ký nữa,Chương Gia Minh đã thành ra như vậy, bác sĩ nói cho dù cứu sống được cũng trởthành người thực vật, anh làm sao ký được!”

“Có thể, anh có thể không ký, vậy thì nói cho anh biết, nếu anh dám không ký,tôi sẽ biến anh ta từ người thực vật thành người chết hẳn.” Triệu Thành Tuấncười khẩy: “Anh đã nhận định là tôi làm, tôi làm thêm tí nữa cũng chẳng sao,tốt nhất anh nên thu lại lòng nhân từ quỷ tha ma bắt của anh đi! Có lẽ hắn hoàntoàn không có số cổ phần đó, chẳng qua hắn muốn kiếm của anh một món, hắn biếtanh sẽ không bỏ qua, anh thông minh như vậy, IQ còn cao hơn tôi, sao đến lúc quantrọng đầu óc lại thiếu minh mẫn như thế?”

Chương Kiến Phi không đối lại được, anh biết lời Triệu Thành Tuấn không phảikhông có lý, nhưng thấy Chương Gia Minh rơi vào cảnh đó, anh lại không hề cảmthấy may mắn, trong lòng vô cùng áy náy. Anh là người lương thiện, quen nhườngnhịn và ẩn nhẫn, nếu Chương Thế Đức không ép anh, sẽ không có chuyện anh rờikhỏi Hồng Hải, cả đời anh không hề có ý nghĩ làm hại ai. Sự tuyệt tình củaTriệu Thành Tuấn khiến anh lo sợ.

Bởi vì không biết sau đó Triệu Thành Tuấn sẽ còn làm những chuyện tuyệt tìnhthế nào, anh chỉ có thể trì hoãn hợp tác với Bác Vũ. Triệu Thành Tuấn năm lầnbảy lượt gọi điện giục không kết quả, nổi giận đùng đùng trong điện thoại: “Anhtrì hoãn, anh cứ việc trì hoãn, hoãn đến lúc Hồng Hải đổi chủ anh khóc cũngkhông kịp! Duy La Phan chỉ mong chúng ta lục đục, bọn họ đã bắt đầu có độngtĩnh!”

“A Tuấn, anh không phải không hợp tác, chỉ muốn thêm thời gian suy nghĩ.”Chương Kiến Phi đành chống chế nhưng anh không ngờ, sự việc xảy ra ngay sau đónghiệm chứng dự đoán của Triệu Thành Tuấn, không lâu sau khi Chương Gia Minh bịtai nạn vào viện, trước khi Nirvana và Bác Vũ ký hợp đồng chuyển nhượng cổphẩn, có tin báo từ Penang, Hồng Hải đột nhiên bầu hội đồng quản trị mới,Chương Thế Đức thoái vị, Tô Nhiếp Nhĩ trở thành chủ tịch điều hành mới của tậpđoàn Hồng Hải!

Khi phó tổng giám đốc Mã Tiên Dũng từ Kuala Lumpur gọi điện báo tin, ChươngKiến Phi sững sờ chết đứng, đang là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vàophòng sáng trưng, nhưng trước mắt anh tối sầm, những chóp nhà nhấp nhô cao thấpngoài cửa sổ như chao đảo. Anh thở khó khăn, run đến nỗi không cầm nổi điệnthoại: “Tin... có chính xác không?”

“Chính xác, mười giờ sáng nay bọn họ tổ chức họp báo.”

Thì ra, đúng như Triệu Thành Tuấn dự đoán, Chương Gia Minh tham lam bất tài,một mặt đưa ra cái giá chót vót với Chương Kiến Phi, một mặt bí mật gặp gỡ TôNhiếp Nhĩ. Chương Kiến Phi chẳng qua chỉ do dự hai ngày nhưng Tô Nhiếp Nhĩ đãnhanh tay hơn, cướp được 15% cổ phần cực kỳ quan trọng đó của Hồng Hải trongtay Chương Gia Minh. Tâm huyết mấy thế hệ của họ Chương hoàn toàn bị chôn vùitrong tay gã phá gia chi tử đó. Có câu, giặc trong nhà khó tránh, lão giàChương Thế Đức nằm mơ cũng không thể ngờ, gia nghiệp lão ta lao tâm khổ tứ giữgìn, phút chốc bị thằng con trai phá tan, tập đoàn Duy La Phan đã thành côngnắm quyền điều hành Hồng Hải, thay hội đồng quản trị mới, Tô Nhiếp Nhĩ trởthành chủ nhân mới của Hồng Hải.

Khỏi nói Chương Kiến Phi, ngay Triệu Thành Tuấn cũng bất ngờ, Tô Nhiếp Nhĩtuyệt nhiên không thể xem thường, hắn tuyên bố sự việc trước Chương Kiến Phi vàTriệu Thành Tuấn, không ngoài ý đồ muốn giành quyền chủ động tuyệt đối, việcnhà binh cốt ở thần tốc, lần này hắn thắng, hơn nữa một mũi tên trúng hai đích,thắng cả Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn, chắc hắn đang đắc ý.

Trong phòng làm việc của Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi đứng ngồi không yên:“Anh quá sơ suất! Cứ nghĩ cổ phần trong tay Tô Nhiếp Nhĩ không đủ khống chếHồng Hải, không ngờ hắn đã lôi được Chương Gia Minh vào cuộc!”

“Tất cả đều tại anh! Nếu anh không chần chừ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần,Hồng Hải bây giờ đã là của chúng ta!” Triệu Thành Tuấn tức phát điên: “Bây giờanh hối hận chưa? Hối hận có ích gì?”

Chương Kiến Phi cúi đầu ủ rũ: “Anh tập trung chú ý vào Chương Gia Minh, khôngngờ Tô Nhiếp Nhĩ ra tay nhanh thế.” Anh lắc đầu thở dài: “Hắn đã nhắm số cổphần đó từ lâu, còn chúng ta đều bị che mắt! Chẳng trách dạo trước cổ phiếu củaHồng Hải sụt mạnh như thế, Duy La Phan không những không bán cổ phiếu mà cònngầm thu mua, anh đã sơ suất, thật quá sơ suất, bây giờ phải làm sao? Gia sảnmấy thế hệ của họ Chương sắp bị Duy La Phan cướp mất...”

“Không liên quan đến tôi!” Triệu Thành Tuấn tựa vào đi văng, vắt chân cườikhẩy: “Tôi không phải người họ Chương, tôi rất vui thấy Hồng Hải sụp đổ, TôNhiếp Nhĩ đã thay tôi tính sổ với Chương Thế Đức, tôi cũng chẳng có gì phànnàn. Ha ha, rất thú vị, bây giờ tôi rất muốn biết lão già Chương Thế Đức nêncười hay nên khóc, tôi và anh không có được Hồng Hải, ông ta đã chặn được chúngta ở ngoài cửa Chương gia, nhưng lại để mất Hồng Hải, đế Tô Nhiếp Nhĩ chiếm vịtrí của mình, anh xem ông ta khóc hay cười?”

“A Tuấn!”

Buổi tối Triệu Thành Tuấn ở văn phòng giải quyết nốt công việc ban ngày chưahoàn thành, sau khi chia tay với Mao Lệ, ngày nào anh cũng ở lại văn phòng rấtmuộn mới về nhà, nhất định phải làm đến kiệt sức, trở về tắm xong lăn lêngiường là ngủ, buổi sáng thức dậy giống như cải tử hoàn sinh, lại bắt đầu mộtngày mới. Công việc luôn bận làm không hết, thực ra anh rất sợ mình rỗi rãi.

Anh hạ bớt ánh sáng đèn văn phòng, như vậy càng nhìn rõ ánh đèn thành phố ngoàicửa sổ, anh rất thích đứng trên cao ngước nhìn bầu trời. Anh thích đứng trêncao nhìn xuống vạn trượng hồng trần bên dưới, không có nguyên do, chỉ muốn gầnbầu trời một chút, gần thiên đường một chút, gần Thượng đế một chút. Mà thế sựnhư bàn cờ, số mệnh khôn lường như mây bay gió cuốn, sức mạnh của con người quábé nhỏ, đứng trên cao một chút, liệu có thể nhìn thấu thế giới này hơn không?Bây giờ nghĩ lại sao mà ấu trĩ, ngay nỗi lòng người con gái mình yêu anh cũngnhìn không thấu, anh có thể nhìn thấu gì đây?

Điện thoại nội bộ réo gấp, trong căn phòng yên tĩnh càng đặc biệt chói tai.

“Tổng giám đốc, Chương Thế Đức tiên sinh muốn gặp anh.” A Mạc nói.

Chương Thế Đức? Anh hơi sững người: “Ông ta tìm tôi làm gì?”

“Em không biết, ông ta bảo muốn nói chuyện với anh.”

“Nối máy cho tôi.”

“Vâng.”

Sau khi đường dây đã thông, có đến nửa phút hai bên đều không lên tiếng, anhbiết Chương Thế Đức định nói gì, dứt khoát chờ ông ta mở miệng. Rất lâu sau,giọng già nua và khàn đặc của Chương Thế Đức từ Penang xa xôi vọng đến: “Cậu ratay quá ác!”

Ngữ khí hình như khá bình thường, không gầm lên như anh tưởng.

Triệu Thành Tuấn vô cùng điềm tĩnh: “Sao chủ tịch Chương lại nói thế?”

“Sự đã đến nước này, cậu còn gì không dám thừa nhận?” Đầu dây bên kia dừng lại,giọng càng khàn: “Tôi vẫn biết cậu đủ nhẫn tâm ra tay tuyệt tình, đâu ngờ cậucòn ác hơn tôi tưởng tượng. Gia Minh cố nhiên bất tài, nhưng hai đứa lớn lênbên nhau, mặc dù không mấy hòa hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, lòngcậu dù oán thù cũng không đến mức khiến nó thành ra như bây giờ. Đáng lẽ cậunên làm nó chết đi, chết là xong, cùng lắm là ta đích thân chôn nó! Bây giờ nóthành ra vô tri vô giác, một ngày nào đó ta nhắm mắt, Gia Minh không có ngườidọn xác... A Tuấn, ta nhìn cậu lớn lên, cậu trở nên ác độc như vậy từ bao giờ?Cha mẹ cậu đều là người lương thiện, rốt cuộc cậu giống ai mà lòng lang dạ sóinhư thế”

Nói xong, Chương Thế Đức bật khóc trong điện thoại.

Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nghe ông ta nói hết, thở dài: “Chủ tịch Chương, chuyệncủa Chương Gia Minh tôi cũng vừa mới biết, mặc dù tôi thường nguyền rủa anh ta,nhưng chuyện này quả thực tôi không liên quan, ông không thể vì tôi có hiềmkhích với anh ta mà đổ tội lên đầu tôi, ra tòa cũng cần chứng cứ.”

“Cậu đừng dài dòng ba chuyện đó, nếu để cho cảnh sát tìm ra chứng cứ cậu đãkhông phải là Triệu Thành Tuấn! Hôm nay tôi gọi cú điện này không phải để hỏitội, nói thực tôi đã bất lực với cậu, cậu vốn thông minh, ra tay tuyệt tình,tôi già rồi, đấu sao được với cậu? Đúng như cậu nói, tôi không có chứng cứchứng minh cậu làm chuyện đó, tôi chỉ muốn nhắc cậu, sự đã đến nước này, bấtluận ngày trước Chương Gia Minh đã làm gì với cậu, đến đây đều chấm dứt, nó đã phảitrả giá cho việc nó làm, ân oán của quá khứ nên kết thúc ở đây...”

“Thôi đi, Chủ tịch Chương, tội ác của cha con ông vẫn còn ít sao? Đừng diễn tròmùi mẫn với tôi, tôi không mảy may động lòng đâu, bởi vì sự việc quả thực tôikhông làm, điều này chỉ có thể coi là ác giả ác báo.”

“Phải, ác giả ác báo! Kể cả cậu!” Chương Thế Đức trở nên xúc động: “Dù gì tôicũng là người gần nằm trong quan tài, sau khi tôi chết mọi thứ của Chương giachung quy vẫn là của các cậu, đường đời của cậu và Kiến Phi còn dài, tôi khôngmuốn các cậu đi vào con đường cũ của tôi.”

“Tôi không phải là người họ Chương, ông đừng kéo tôi vào!” Triệu Thành Tuấnkhông thể giữ bình tĩnh.

“Nhưng cậu lớn lên bằng cơm của Chương gia, đó là điều cậu vĩnh viễn không thểphủ định, nếu ngày xưa cha Chương Kiến Phi không cưu mang, cậu và em gái đãchết đói từ lâu.”

“Tôi thà chết đói! Ăn cơm của Chương gia các người là nỗi nhục lớn nhất đờitôi!”

“Cậu thật không biết điều, tôi đã có lòng tốt nghĩ cho cậu, nhưng cậu vẫn vôtình, Gia Minh đã thành ra như vậy, Chương gia còn hy vọng vào ai, nếu khôngphải là cậu và Kiến Phi? Tôi dù già cũng chưa đến mức lú lẫn, chỉ mong cậu đừngchìm mãi trong oán thù của quá khứ, cậu phải từ bỏ oán thù, mới có thể đi tốtnửa đời sau.”

“Ông hy vọng vào Kiến Phi còn được, đừng hy vọng vào tôi, tôi không có liênquan gì với Chương gia các người! Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải họChương, tôi không liên quan đến các người! Đừng mong tôi tha thứ cho các người!Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho ông và Chương Gia Minh! Vĩnh viễn!” Nói xonganh dập máy đánh “cạch”, chưa hả giận lại vớ điện thoại ném lên tường, sau đólà giấy tờ ống bút, khung ảnh, tượng trên bàn đều gạt phăng xuống đất, mộttiếng động lớn trong phòng làm việc khiến A Mạc phòng thư ký bên ngoài giậtmình, cô mở cửa, còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Thành Tuấn đã thét lên: “Đira!”

A Mạc sợ hãi vội vàng đóng cửa.

Lát sau, Triệu Thành Tuấn từ trong phòng xông ra, mặt vẫn hầm hầm phẫn nộ,không nhìn A Mạc, sập cửa bỏ đi. A Mạc đuổi theo run run tiễn anh vào thangmáy, mãi vẫn không hết run. Cô chưa bao giờ thấy anh tức giận đến thế. Cô hơihối hận đã chuyển cho anh cú điện thoại đó, anh và Chương Thế Đức có mối thùkhông đội trời chung, cô biết, nhưng lại không suy nghĩ hậu quả, đã quấy rầyanh. Giá như lúc đó cô không nối máy cho anh, mặc dù được anh đồng ý. Ông chủtức giận đập phá văn phòng, người thu dọn tàn cuộc cuối cùng vẫn là cô.

Văn phòng bừa bãi, khắp nền là mảnh kính vỡ và giấy tờ, A Mạc một mình thu dọn,cô chưa ăn tối, đói hoa mắt, bụng âm ỉ đau.

Dạo này tối nào ông chủ cũng bận đến khuya, ông chủ chưa đi, là thư ký gần gũinhất, cô đương nhiên cũng không thể đi. Mặc dù nhiều lần anh nói cô không cần ởlại, nhưng A Mạc không dám, không đơn thuần chỉ để xứng với đồng lương, mà thựcsự cô cũng thích “hưởng thụ” buổi tối một mình cùng anh, mọi người về hết, chìcòn lại anh và cô, cách một tấm cửa, côthấy lòng tràn ngập ấm áp. Có lúc ông chủ còn gọi cô cùng đi ra ngoài ăn đêm,sau đó lái xe đi qua những con đường ảm đạm đưa cô về nhà, mặc dù anh ít nói, ánhmắt dừng ở cô không quá ba giây, nhưng với cô đã đủ ngọt ngào suốt mấy ngày. Cólúc cô cũng cảm thấy coi thường bản thân, nhưng không biết làm sao.

Khi thu dọn gần xong, cửa đột nhiên mở. Cô giật mình, ngoái lại, là Peter, anhcầm một túi ni lông có vẻ rất ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”

Peter mang bữa tối đến cho A Mạc, thực ra phải bữa ăn đêm mới đúng, anh giảithích, lái xe qua đây thấy văn phòng vẫn sáng đèn đoán là cô chưa ăn tối, vậylà mua đồ đưa đến. Còn chuyện ông chủ phẫn nộ bỏ đi anh không bất ngờ: “Mấyngày nay tâm trạng ông chủ không tốt, cô không có việc đừng động đến anh ta,nếu không phải việc quá khẩn cấp không nên nối máy.”

“Chia tay với bạn gái sao?” A Mạc quả thực rất đói, ăn ngấu nghiên chẳng giữ ý,cô cũng rất cảm động Peter mua đồ ăn cho cô.

“Rất nhiều vấn đề, không chỉ chuyện đó.” Trong khi A Mạc ăn, Peter thu dọn nốt,anh nhặt lên chiếc khung ảnh, hỏi A Mạc: “Cái này có giữ lại không?”

A Mạc liếc nhìn, miệng đầy trứng rán, nói: “Có, chắc chắn có!”

Thực ra đó là bức ảnh chụp phong cảnh hải đảo nào đó, có lẽ là từ trên vách đáven biển chụp xuống, dưới chân vách đá là sóng biển nhấp nhô và bãi cát trắng,trên mặt biển phía xa có một chiếc thuyền cá, cảnh tượng rất yên tĩnh. Peterngắm nghía bức ảnh, không thấy có gì đặc biệt: “Bức ảnh này cũng giữ lại?”

“Anh không biết đâu, bức ảnh này ông chủ luôn mang theo người, trụ sở vănphòng ở Penang cũng có một bức, cũng là cảnh này, ông chủ rất trân trọng, hìnhnền máy tính xách tay cũng là bức ảnh này.”

“Đây là đâu?” Peter cảm thấy nó chẳng có gì đáng lưu giữ.

“Không biết, có lẽ là một nơi nào đó anh ấy từng qua.”

“Đảo kiểu này Mã Lai thiếu gì, tôi thấy để ảnh bạn gái còn có lý, sao lại đểbức phong cảnh này, thật không hiểu anh ta.” Peter lại đặt lên bàn: “Ngày maicô thay giúp khung kính khác, anh ta đã mang theo người, nhất định là có ýnghĩa đặc biệt.”

“Phải, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt, anh ấy cũng chỉ mang theo hai bức ảnh bênngười, ngoài bức này còn bức chân dung mẹ anh ấy. À, ở đây.” A Mạc chỉ choPeter, cả chiếc bàn rộng chỉ còn khung ảnh này vẫn nguyên vẹn, trong ảnh là mộtphụ nữ chừng ngoài bốn mươi, miệng mỉm cười mắt nhìn thẳng, đẹp mê hồn, khíchất cao quý, mặc dù miệng cười, vầng trán vẫn thoáng ưu tư, khuôn mặt TriệuThành Tuấn hầu hết được kế thừa của mẹ, bao gồm cả nét buồn.

“Đẹp thật!” Peter trầm trồ.

A Mạc nhún vai: “Đương nhiên, hai anh em họ đều rất đẹp, đều di truyền từ mẹ.”Vừa nói xong, di động đổ chuông, A Mạc nhìn mã số, là Triệu Mai gọi.

“Lại sao thế Chương phu nhân?” A Mạc nghĩ muộn thế này Triệu Mai còn gọi, chắcchắn không phải chuyện hay.

Quả nhiên, Triệu Mai khóc tấm tức trong điện thoại: “A Mạc, tớ muốn gặp cậu.”

“Có chuyện gì?”

“Gặp rồi nói.”

Thực ra chuyện cũng đơn giản, buổi chiều Chương Kiến Phi đưa cô đi đảo Mộng muatúi xách, gặp Mao Lệ ở đó, nhưng cô ta không nhìn thấy họ. Chương Kiến Phi nhìnthấy Mao Lệ trước, Triệu Mai chọn xong bảo anh trả tiền, gọi hai câu anh khôngphản ứng, đang định kéo anh, phát hiện anh nhìn ra ngoài cửa, Triệu Mai nhìntheo, lập tức hiểu ra, mắt tối sầm, nếu không ở chỗ đông người chắc chắn cô đãnổi điên.

Trở về nhà hai người cãi một trận kịch liệt, đến nỗi cả hai không được ăn tối,người giúp việc làm một bàn thức ăn bị Triệu Mai hất đổ, cuối cùng Chương KiếnPhi bỏ đi, để lại mình Triệu Mai trong nhà, khóc lóc ầm trời.

Những cuộc cãi vã như vậy gần đây đặc biệt nhiều, lẽ ra hai người sống ở NamNinh phải rất yên ổn, nhưng Triệu Mai lại luôn cho rằng Chương Kiến Phi cố tìnhđến Nam Ninh, cố tình lập công ty ở đây là vì không thể xa Mao Lệ, dù anh chegiấu, một mực nói là do yêu cầu công việc, Triệu Mai cũng không tin, đó chínhlà nguồn gốc mâu thuẫn của họ.

Ở đâu chẳng lập được nghiệp, sao nhất định là Nam Ninh? Nhất là Mao Lệ và TriệuThành Tuấn đã chia tay, bây giờ Mao Lệ lại độc thân, Chương Kiến Phi quanh quẩnở thành phố này, mục đích đã quá rõ ràng. Con người ta sợ nhất đi vào ngõ cụt,sau khi mất đứa con, tinh thần Triệu Mai hơi khác thường, trở nên mẫn cảm và đanghi, bất luận Chương Kiến Phi giải thích thế nào cô cũng một mực cho rằng anhvì Mao Lệ mới ở lại đây, Chương Kiến Phi có trăm miệng cũng không giải thíchđược, càng giải thích Triệu Mai càng nghi ngờ, cãi nhau triền miên, luôn ầm nhàầm cửa.

Đương nhiên còn một chuyện khác càng khiến Triệu Mai hiểu lầm, Chương Kiến Phitừ chối sinh con. Mặc dù anh nói tạm thời chưa sinh vì nghĩ đến sức khỏe củacô, nhưng Triệu Mai lại cho là anh có toan tính khác, rõ ràng anh không muốnvướng bận con cái, không có con, sau này anh rút lui càng dễ, như vậy càngkhiến ý muốn có con của Triệu Mai thêm mãnh liệt.

Sự bất đồng vợ chồng xung quanh chuyện đó trực tiếp dẫn đến những cuộc xô xáttriền miên. Từ sau khi Triệu Mai sinh non, Chương Kiến Phi hết sức dè đặt trongsinh hoạt vợ chồng, luôn cẩn thận sử dụng biện pháp, khiến Triệu Mai cảm thấyanh không những không muốn có con, mà rõ ràng còn có ý định bỏ cô, hai ngườiđêm đêm thường cãi nhau, cuối cùng Chương Kiến Phi đành vào ngủ trong phòngsách, còn Triệu Mai khóc suốt đêm, cả hai đều kiệt sức.

Trong một quán cà phê ở Hamaton, nghe Triệu Mai khóc lóc kể lể xong, A Mạc thựctình không biết nói gì, nói nặng lại sợ Triệu Mai càng bị kích động, không nóigì nhất định cô càng nói dai.

“Cậu bảo tôi nên nói gì với cậu đây? Tiểu Mai, tôi cứ nghĩ sau khi tái hợp vớiChương tiên sinh cậu đã suy nghĩ thông suốt, sao vẫn quanh quẩn trong con ngõcụt đó? Chẳng phải cũng chỉ tình cờ gặp Mao Lệ mà thôi? Sống cùng thành phố,sao tránh khỏi gặp nhau, có lẽ cậu chuyện bé xé to rồi?”

“Đúng, tôi chuyện bé xé to, nhưng tại sao tôi với anh ta nhất định phải sống ởthành phố này? Tại sao chúng tôi không quay về Penang? Đó mới là nhà của chúngtôi! Anh ta ở lại đây không phải vì người đàn bà đó ư! Anh ta không có được côta, vậy là ở lì lại đây, si mê đến thế là cùng! Các người đều trách tôi gây sựvô lý, nhưng tôi không ngốc, tôi có cảm giác riêng, tôi ghét thành phố có ngườiđàn bà đó, tôi ghét cảm giác đó, tôi chỉ muốn xa người đàn bà đó một chút khôngđược sao?”

Triệu Mai mắt mọng đỏ, nhất định lòng cô đau đớn tột cùng cho nên có thể khócto như thế bất chấp chỗ đông người, mặt nhăn nhúm, tuyệt vọng. A Mạc chưa baogiờ chứng kiến, không biết an ủi bạn thế nào, đành để cho cô khóc. Khóc mãi mệtlử, cô lại đòi uống rượu, A Mạc không ngăn được, thấy cô gào lên giữa quán càphê, quá chướng mắt, đành gọi một chai sâm panh.

Chưa uống hết chai, Triệu Mai đã gục trên bàn ngủ thiếp.

A Mạc không lay được cô, đành gọi điện cho Chương Kiến Phi nói rõ, Chương KiếnPhi lập tức đến đưa cô về. A Mạc tiễn ra lề đường, giúp anh mở cửa xe: “Cảm ơn,phiền cô quá.” Chương Kiến Phi đặt Triệu Mai vào ghế, thắt dây an toàn, quayngười nhã nhặn cảm ơn A Mạc.

“Không có gì, tôi chỉ lo với tình trạng tinh thần như hiện nay của Tiểu Mai,rất khó khuyên giải.”

“Cô ấy không nghe cũng đành vậy.” Dưới ánh đèn đường, Chương Kiến Phi dáng điệuvô cùng mệt mỏi, giọng khàn đặc: “Tôi đã cố gắng hết mức, rất cả tại tôi tự làmtự chịu, không trách được ai.” Nói xong anh lên xe, lẳng lặng lái đi.

Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình, ban đầu Chương Kiến Philựa chọn cuộc hôn nhân này không hề nghĩ rất có thể anh lại giẫm lên vết xe cũ.Nhưng cuộc sống thực tế còn tồi tệ hơn anh tưởng tượng, hôn nhân rối ren vôphương cứu chữa. Triệu Mai còn khó sống hơn Mao Lệ trước kia, Mao Lệ nhiều nhấtcũng chỉ ngang bướng, cô không yêu anh nên cũng không quan tâm đến anh, cònTriệu Mai quá yêu anh nên u mê lú lẫn không thể phân biệt trắng đen, cô tự giàyvò bản thân cũng như giày vò anh đến chết, người giày vò anh vì vậy cũng tróichặt tim anh, mâu thuẫn của hai người có lẽ chính ở đó.

Chương Kiến Phi biết, cho dù trở về Penang Triệu Mai cũng vẫn như thế, chỉ cầnMao Lệ còn sống trên đời, một khắc cô cũng không buông lơi cảnh giác, cô đãhoàn toàn đi lệch đường. Cho dù họ lên sao Hỏa cũng không giải quyết được vấnđề, cô vẫn cho rằng lòng anh vẫn còn Mao Lệ, cô muốn anh phải móc tim ra, phảicắt nát hai chữ Mao Lệ trong lòng, cô mới yên tâm, mặc anh máu chảy như suối,chết đi sống lại. Cô chỉ cần lòng anh có cô, cô yêu cầu anh yêu cô! Anh nhấtthiết phải yêu cô! Nhưng chuyện đó hoàn toàn không thể, cho dù moi tim ra, anhcũng không yêu cô, trước kia anh còn có thể thương cô như em gái, nhưng bướcvào cuộc sống hôn nhân, tình thương đó cạn dần theo từng trận xô xát hàng ngày,anh đã mệt, tâm lực đều mỏi mòn.

Chương Kiến Phi quả thực mệt mỏi, lại thêm thiếu ngủ triền miên, tinh thần căngthẳng, công việc quá tải, cơ thể bằng thép cũng không trụ được, ngày thứ haisau cuộc cãi cọ với Triệu Mai, anh ngã gục ở văn phòng...

Triệu Thành Tuấn có lẽ ghét nhất là bệnh viện, chỉ muốn cả đời không phải đặtchân đến nơi ấy, nhưng nghe nói Chương Kiến Phi bị ngất phải nhập viện, là đốitác làm ăn, anh không thể không đi thăm. Chương Kiến Phi bị viêm màng phổi docảm mạo không chữa trị dứt điểm, bệnh cũng không nghiêm trọng, nhưng cần nằmviện ít ngày, phần lớn thời gian anh đều ngủ, Triệu Mai lo lắng nhìn anh ngủ libì không tỉnh. Những năm qua cô quen được anh chăm sóc, bây giờ đến lượt côchăm sóc chồng, cô không biết làm thế nào. Hơn nữa, không ngờ lại gặp anh traiở bệnh viện.

Anh em quá lâu không gặp, mặc dù sống cùng thành phố, nhưng Triệu Thành Tuấnluôn từ chối gặp em gái, Chương Kiến Phi từng nhiều lần đứng ra hòa giải nhưngvô ích.

Đây là phòng VIP, hành lang rất vắng và yên tĩnh, Triệu Thành Tuấn từ phòngbệnh đi ra, Triệu Mai cầm cặp lồng cháo ra khỏi thang máy, hai người bất ngờnhìn thấy nhau, ở khoảng cách mấy mét, Triệu Mai vẫn cảm thấy người anh traitỏa ra hàn khí đáng sợ, ánh mắt như gai, đâm khắp người cô.

“Anh... anh cũng đến.” Triệu Mai làm mình làm mẩy với Chương Kiến Phi nhưngtrước mặt Triệu Thành Tuấn lại khác hẳn, cô từ nhỏ đã sợ anh, nói to cũng khôngdám.

Triệu Thành Tuấn đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, tức đỏ mặt:“Đúng là không biết điều, ở Penang làm loạn chưa đủ, đến đây vẫn chứng nào tậtấy, đã không sống được với anh ta sao lúc đầu còn lấy?”

Triệu Mai cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám mở miệng.

“Làm loạn như thế có dễ chịu hơn không?” Triệu Thành Tuấn hỏi dồn, chứng tỏ anhbiết tình hình của cô, không gặp nhau, nhung chắc chắn anh có nguồn tin biếtmâu thuẫn giữa cô và Chương Kiến Phi. Bản thân cô cũng biết, Chương Kiến Phisức khỏe vốn rất tốt, đột nhiên ngã bệnh, đa phần là tại cô, không phải côkhông áy náy, bây giờ bị anh trai trách mắng, càng tủi thân, nước mắt trào ra.

“Khóc? Vẫn còn mặt mũi để khóc!” Mặt anh rắn lạnh như đá, giọng không cao,nhưng thần sắc rất đáng sợ: “Nếu không sống được với nhau thì dứt khoát ly hônđi, ầm ĩ làm gì? Tôi bị cô làm mất mặt đủ rồi!”

Triệu Thành Tuấn quả thực không để đâu hết giận, từ nhỏ nuông chiều cô em, đểnó làm gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không hề biết chia sẻ cảm thông, mới chịutủi thân một chút đã cảm thấy cả thế giới nợ mình. Triệu Thành Tuấn tức giận,cũng chẳng buồn nói nhiều, nói vài câu, lập tức bỏ đi không muốn nhìn nữa.

Vừa rồi trong phòng bệnh, Chương Kiến Phi lòng đầy bức xúc cuối cùng đã bộc lộtâm tư, kể với Triệu Thành Tuấn về sự bất lực của mình với cuộc hôn nhân này:“A Tuấn, cậu cứ trách mắng, anh tự chuốc lấy, không trách ai. Có điều anh khôngbiết nên tiếp tục cuộc hôn nhân này thế nào, anh không thể moi gan cho Tiểu Maixem, nhưng không hề hài lòng với cô ấy, anh thực bụng muốn cùng cô ấy làm lạitừ đầu, nhưng Tiểu Mai không chịu, sống chết cho rằng anh ở lại Nam Ninh là vìMao Lệ, giải thích thế nào cô ấy cũng không nghe. A Tuấn, anh phải làm gì? Cậunói xem anh phải làm thế nào? Anh đã làm hết mức có thể cho Tiểu Mai, anh chưamuốn sinh con là vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bác sĩ đã nói với anh, cô ấykhông nên có thai ngay sau khi bình phục, nếu không có thể suốt đời không thểsinh con, anh đã nói với Tiểu Mai như vậy, nhưng cô ấy không tin...”

“Đáng đời!” Triệu Thành Tuấn chỉ nói có vậy.

“Anh đáng bị như thế, anh biết, nhưng A Tuấn, hãy nói thật với anh, nếu anhkhông sống được với Tiểu Mai, cậu có càng hận anh? Anh không biết mình còn cóthể trụ được bao lâu, anh đã đến nước này...”

“Hai người ly hôn đi.” Triệu Thành Tuấn ngắt lời anh, không do dự: “Đã khôngsống tiếp được thì nên chia tay cho xong, để tôi nhìn thấy khỏi bận lòng, tôiđã biết hai người không sống được với nhau, kết thúc sớm càng sớm giải thoát!”

Chương Kiến Phi sững người: “Cậu không trách anh?”

“Tôi trách anh bao giờ? Trách anh có ích gì? Tôi còn muốn thấy hai người nhưthế này!”

Chương Kiến Phi không nói gì, trở nên tư lự. Có lẽ anh đang nghĩ nên kết thúccuộc hôn nhân thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Mai không điên thì anhcũng phát điên.

“Nếu anh ly hôn, lòng vẫn còn lưu luyến Mao Lệ, có thế theo đuổi cô ta, tôikhông có ý kiến gì.” Khi Triệu Thành Tuấn nói câu đó, Chương Kiến Phi quá đỗikinh ngạc.

Triệu Thành Tuấn lại điềm tĩnh khác thường, nói dửng dưng: “Có lẽ đó là kết cụctốt nhất, xoay một vòng, mọi người lại trở về chỗ cũ.” Anh nhún vai: “Trái đấttròn mà, từ đoạn cuối trở về đoạn đầu chưa hẳn là không thể.”

“A Tuấn...”

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”

Có thật mình nghĩ vậy không? Trong thang máy, Triệu Thành Tuấn cũng ngạc nhiên,bởi vì những lời anh vừa nói với Chương Kiến Phi không phải đã được chuẩn bị,có lẽ trong tiềm thức anh từng nghĩ như thế, nhưng khi nói thẳng ra vẫn thấykinh ngạc. Anh thầm nghĩ, nói ra lời đó có lẽ chứng tỏ anh từ bỏ thật, cáikhông thuộc về mình, gắng mãi cũng không được, giống như Tiểu Mai với ChươngKiến Phi, con bé này dù có đưa cả tính mạng ra cũng chưa hẳn có được tình yêucủa Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi chiều chuộng nhẫn nhịn cô không phải vìyêu mà vì trách nhiệm và bản tính lương thiện của anh ta, điểm này bản thânChương Kiến Phi cũng hiểu.

Tình cảm là thứ không thể nói rạch ròi, một sợi chỉ đỏ một đầu chỉ có thể buộcđược một người, người thừa ra nên rút lui. Triệu Thành Tuấn cảm thấy mình là“người thừa” đó, anh không thể cho Mao Lệ hạnh phúc cô cần.

Buông tay cũng là yêu, không phải sao?

Nhưng tiếc là Triệu Mai không ngộ ra điều đó, con bé hoàn toàn rơi vào ngõ cụt,trừ phi bản thân nó tỉnh ngộ tự thoát ra, nếu không, chẳng ai giúp được, TriệuThành Tuấn hầu như không hy vọng gì về chuyện đó.

Ra khỏi thang máy, ở tầng một tòa nhà chính của bệnh viện rõ ràng cảnh tượngkhác hẳn, người qua lại, bệnh nhân, y tá hộ lý đi lại tấp nập, Triệu Thành Tuấncau mày, anh vốn không ưa chỗ đông người.

Đang đi nhanh ra phía cổng, ánh mắt anh bất ngờ chạm vào một bóng người quen,mái tóc dài, chiếc váy mùa hè nhẹ xốp màu cánh sen, từ cổng đi vào.

Cô tươi trẻ tựa đóa sen mới nở còn đọng sương, dáng thướt tha, có lẽ do cô quágầy, lại thêm tà váy bay nhẹ, bước phiêu diêu như đi trong mây.

Chia tay mấy tháng, đây là lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô. Có phải thần giaocách cảm? Vừa nhắc đến cô với Chương Kiến Phi, mới đi ra lại gặp cô. Cô luônnổi bật, trong biển người, anh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận sự tồn tại của cô.Lúc nhỏ đọc sách giáo khoa sinh học thấy nói, nhiều loài động vật, dựa vào mùicơ thể để tìm bạn tình, anh dựa vào gì?

Mao Lệ hiển nhiên nhận ra anh, nhưng ngây ra mãi không phản ứng được.

“Ô, đã lâu không gặp, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn không thể giả bộ không quenbiết, anh mỉm cười bước đến, chìa tay ra: “Chào em.”

Mao Lệ bối rối giơ tay, khẽ chạm vào bàn tay anh: “Chào anh, thật trùng hợp,sao anh lại đến đây?”

“Đi thăm một người bạn, còn em?”

“Em cũng thế.”

Người ta bảo những cặp tình nhân đã chia tay, khi gặp lại không thể là bạn bè,Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn hình như không đến nỗi thế, có lẽ cả hai đều làngười thẳng thắn, cũng chẳng có hận thù, vả lại cũng từng có tình cảm. Gặp lạimặc dụ khó nói vẫn là “bạn” nhưng cũng không phải là người lạ, chào hỏi, nóivài câu, có sao.

Hôm đó đúng là Mao Lệ đên thăm bệnh nhân, một đồng nghiệp cùng phòng phải phẫuthuật, mọi người đều đã lần lượt đên thăm, cô do bận, trì hoãn đến hôm nay,không ngờ lại gặp Triệu Thành Tuấn. Thế giới này rốt cuộc quá nhỏ. Mao Lệ xemra khá bình tĩnh, nhưng tâm trí rối loạn, cảm giác nụ cười trên môi cứng đờ,hai người nói mấy câu rồi cáo biệt. Mao Lệ đang vội, Triệu Thành Tuấn hình nhưcũng bận, nhưng vào thang máy, cô mới nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi, ý nghĩlộn xộn trong đầu, hình như nghĩ rất nhiều, lại hình như chẳng nghĩ gì, thangmáy đầy người, ồn ào, cô cũng không nhận ra.

“Tiểu thư, cô lên tầng mấy?”

Thang máy đã lên tới tầng tám, mọi người ra gần hết, Mao Lệ không biết mình cầnđến tầng mấy, người phụ trách thang máy nhìn cô, có lẽ tưởng cô mộng du.

Cô lắp bắp: “Xin hỏi... khoa nội ở tầng mấy?”

“Tầng sáu, cô đi quá rồi.”

“Ồ, xin lỗi, phiền anh nhấn giúp tầng sáu.”

Xuống tầng sáu thăm bạn đi ra, đầu óc Mao Lệ vẫn u u mê mê, vừa nói những gìcũng không nhớ. Thật chẳng ra sao! Cô thầm nguyền rủa bản thân.

Xuống tầng một, qua căn phòng lớn rộng thênh thang, Mao Lệ đi thẳng ra bãi lấyxe.

Do hồn vía đang ở đâu đâu, chẳng nhìn thấy gì, Triệu Thành Tuấn đi theo cô mộtđoạn trong vườn hoa cũng không biết, cuối cùng bị anh vỗ vai từ phía sau mới từtừ ngoái lại.

“Anh... sao anh lại ở đây?” Vẻ giật mình luống cuống của cô rất buồn cười.

Anh cười hòa nhã: “Đợi em.”

Hai người ngồi nói chuyện dưới giàn nho trong vườn hoa bệnh viện. Anh mặt trờichiếu qua tán lá dày lọt xuống, lung linh nhảy múa trên người họ, như vuốt vean ủi, trong không khí thoảng mùi hương, hương hoa hay mùi nước hoa, anh cũngkhông rõ.

Nói chuyện chẳng đâu vào đâu... dạo này em thế nào, em rất tốt, còn anh, anhcũng tốt, vân vân... Một điều khiến Triệu Thành Tuấn hơi bất ngờ là, có lẽ MaoLệ đã trấn tĩnh, thái độ cởi mở hơn hẳn, chủ động nói cười với anh, hỏi rấtnhiều chuyện, cả những vấn đề trong công việc trước đây không hỏi nhiều, giờcũng nhiệt tình quan tâm, còn nói đùa, mấy lần cô đến tòa nhà Địa Vương ăn cơm,định ghé thăm anh, lại e ngại, sợ anh từ chốỉ.

Triệu Thành Tuấn lúc này lòng chộn rộn bao cảm xúc: “Sao anh có thể từ chối em?Chúng ta vẫn là bạn, không phải ư?”

“Đúng, chúng ta là bạn, ha ha!” Mao Lệ cười hồn nhiên, xem ra cô còn xúc độnghơn anh, có lẽ qua một thời gian bình tĩnh suy nghĩ, cách nhìn nhận của cô đãkhác, chẳng hạn cô cảm thấy quả thực Triệu Thành Tuấn không hề nợ cô, cô chorằng anh lợi dụng cô để trả thù Chương Kiến Phi cũng không hẳn đúng, bởi vìnghe nói bây giờ hai người đang hợp tác, có lẽ cô đã hiểu lầm anh. Lúc đầu khichia tay, cô không muốn nghe bất kỳ giải thích nào của anh, anh cũng không giảithích, cô yêu cầu chia tay, anh tôn trọng. Mao Lệ cảm thấy cô vẫn hiểu anh, conngười này kiêu ngạo từ trong máu thịt thâm căn cố đế đầy tự tin, không thèm nóidối, trong lôgic của anh, nếu có được thứ gì đó bằng nói dối, thì thật khôngđáng, người không có nhân cách mới hành động như vậy, anh không làm được chuyệnđó.

Cho nên Mao Lệ bắt đầu nhìn nhận lại chính mình, anh đã không chịu giải thíchchứng tỏ không có gì khuất tất. Anh quá kiêu ngạo, cô hiểu lầm anh cũng khônggiải thích, anh không hạ mình cầu xin cô quay lại, ngay việc đó anh cũng làmđược.

Hai người nói một lát, rồi cùng đi ra bãi đỗ xe.

Mao Lệ lên xe trước, nhưng lúc quay xe gặp khó khăn, quay đi quay lại cuối cùngbị tắc ở lối ra, xung quanh toàn xe, cô không thể nào quay được đầu xe củamình, cô biết, mấy năm lái xe, trình độ cũng không đến nỗi như vậy, chắc là dođầu óc rối loạn. Triệu Thành Tuấn đã lên xe của mình, thấy thế bước xuống, đếngõ cửa xe cô: “Để anh.”

Anh thành thạo nhanh chóng đưa chiếc xe của cô ra khỏi bãi đỗ, dừng lại dướibóng cây trong vườn hoa, Mao Lệ ngồi ở ghế bên ngơ ngẩn nhìn anh, ánh mắt vuốtve từng đường nét trên mặt anh, ánh mắt anh vẫn sâu như biển trong đêm, cặp môimím lại kiên nghị, những nếp gấp nhỏ trên đó quá đỗi quen thuộc, và cảm giácmềm mại khi chạm vào, hương bạc hà thoang thoảng... Đầu cô choáng váng, đườnggân thớ thịt run run, mặt hình như nóng ran, lòng cũng nóng ran, vội vàng quayđi nhìn ra cửa sổ. Triệu Thành Tuấn vẫn không xuống xe, anh quay sang nhìn cô,cô ngoảnh đi chứng tỏ đang lúng túng, vành tai cũng đỏ, mê hồn nhất là khi côđỏ tai, anh vô cùng quen thuộc từng xúc cảm trên mỗi tấc da thịt đó...

Bầu không khí trong xe trở nên kỳ dị, hai người đều không nói, không phải dobối rối mà do... không thể nào chịu nổi. Triệu Thành Tuấn chỉ cảm thấy toànthân như đang bị nung nóng, không thể chịu nổi, dòng điện kỳ diệu giữa hai ngườibắt đầu lan ra, anh từ từ áp lại gần cô, sau khi giơ tay vén mấy sợi tóc maivào bên tai, không kìm được anh hôn lên đó. Mao Lệ run bắn, cảm giác đê mê từvành tai lan nhanh như dòng điện trên toàn cơ thể, cô quay mặt lại, khoảng cáchquá gần, hai mũi chạm nhau. Cô nhắm mắt theo bản năng, cũng dán môi vào đó theobản năng, anh ngẩn ra nửa giây rồi nhanh chóng hưởng ứng nụ hôn của cô, nụ hôncuống quýt không thể kiềm chế, quen thuộc như vậy, dường như họ chưa từng chiaxa, họ chỉ kéo dài cuộc vui đêm trước.

Hai người hôn nhau rất lâu trong xe, có lẽ ý thức được đây không phải là chỗ âuyếm, anh thở dốc buông cô ra, lái xe rời bệnh viện. “Xe của anh vẫn còn ở bãiđỗ.” Mao Lệ mặt đỏ lựng nhìn anh. Triệu Thành Tuấn một tay xoay vô lăng, mộttay vuốt tóc cô: “Mặc kệ.”

Đúng, mặc kệ, mặc kệ rất cả. Dù anh biết như thế vô trách nhiệm với cô, nhưnganh vẫn không thể kiềm chế, lòng anh, cơ thể anh, đều cháy bỏng khao khát cô.

Những ngày chia tay, anh lao vào công việc để quên nỗi nhớ, ban ngày bận rộncòn được, nhưng mỗi khi đêm xuống, một mình đi lại trong nhà, nhìn chiếc gối bỏtrống, lòng anh héo hắt.

Mỗi tối anh đều xem lại đĩa phim Hiệu ảnh Tháng Tám mà cô để quên, mỗi tìnhtiết, lời thoại đều đã thuộc, anh xem rất hứng thú, có lúc vừa xem vừa ngủthiếp trên đi văng. Tỉnh lại, ngoài cửa sổ luôn là tang tảng sáng, căn phòngtoàn đầy sinh khí nhưng lại trống rỗng ảm đạm như đã lâu không có người ở, tỏamùi hoang phế. Anh thường nằm trên đi văng, bất động nhìn trời sáng dần bênngoài, cảm giác cuộc sống của mình đang mòn mỏi một cách vô nghĩa, làm việc cậtlực, nhưng không biết vì sao mình tồn tại, yêu hết lòng, lại không được đền đápnhư ý, anh đang dần dần hoang phế cùng với căn nhà.

Chìa khóa căn hộ anh để trên xe, không vào được nhà, đành đến căn hộ của MaoLệ. Hai người xuống xe, hôn từ thang máy đến cửa phòng, lại từ cửa phòng vàosofa phòng khách, quần áo quăng đầy trên sàn, đó là cách âu yếm quen thuộc củahọ, đau khổ và cuồng nhiệt, nếu đây cũng là một sự tiêu hao sinh mạng, anhnguyện chết vì nó, chết trong mê đắm. Mao Lệ muốn hưởng ứng anh, nhưng lạiluống cuống không biết thế nào, anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, từ từ đi vào trạngthái tốt nhất.

Sofa phòng khách không rộng lắm, hai người lăn xuống thảm, Triệu Thành Tuấn ưasạch sẽ, cơ hồ không muốn làm chuyện đó trên nền, vậy là bế xốc cơ thể trầntrụi đó đi vào phòng ngủ. Anh cũng từng đến căn hộ của cô, nhưng chỉ ở lại mộtlát, chưa bao giờ vào đó. Về mặt này hình như anh có một tâm lý hơi đặc biệt,nhất định chuyện đó phải diễn ra trên địa bàn của mình, ít nhất là nơi mình cóthể chủ đạo, anh mới có thể hoàn toàn thoải mái. Mà phòng của Mao Lệ bài trírất nữ tính, tường giấy có hoa văn theo phong cách điền viên, mặc dù ấm ápnhưng nhìn không quen, chiếc giường lộng lẫy như giường công chúa, mềm như nằmtrên bông, cũng chẳng sao, nhưng trên cột giường treo bức màn sa màu tím và đầugiường chất đầy các loại chuột Mickey bằng nhung khiến anh bối rối, không hoàntoàn thoải mái.

Kết thúc hơi vội vàng, Triệu Thành Tuấn vào nhà tắm chỉnh sửa rổi bước ra, MaoLệ đã mặc xong váy áo đang thu dọn tàn cuộc. Hai người chung sống không phảimột hai ngày, nhưng chưa bao giờ bối rối như thế.

Triệu Thành Tuấn ra phòng khách ngồi trên sofa, bỗng hỏi: “Có nước không?”

“Có, để em lấy.” Mao Lệ vội rót nước cho anh.

Anh uống hết nửa cốc nước mới trở lại bình thường, còn Mao Lệ nghiêm trang ngồiđối diện, nhìn nhau, giống như hai người xa lạ lần đầu gặp gỡ, không thể hìnhdung nửa giờ trước còn âu yếm mãnh liệt trên giường.

“Xin lỗi, anh quá xúc động!” Anh bất ngờ nói ra câu đó, rút hộp thuốc, lại nhớra không phải nhà mình, hỏi cô: “Có thể không?”

“Anh hút đi, không sao.” Mao Lệ đẩy chiếc gạt tàn lại.

Anh châm lửa, cúi đầu, lại tỏ ra bối rốỉ như lúc ở bệnh viện: “Anh không nênnhư thế, nhưng không thể kiềm chế. Xin lỗi, sau này không thể nữa.”

Anh rất mâu thuẫn, lòng rối ren, Mao Lệ hoàn toàn không biết.

“Anh nói thế nghĩa là gì?” Mao Lệ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu người đàn ôngvừa rồi còn hòa nhập xác thịt vào cô sao phút chốc trở nên xa lạ như vậy.

“Em không yêu anh, không phải sao?” Câu nói này làm cô hiểu ra. Anh ngẩng lênnhìn cô, lặng lẽ nhả khói thuốc: “Biết rõ em không yêu anh, vẫn xúc phạm em nhưthế, anh thật xấu hổ.” Lời của anh thực ra còn có ý nghĩa khác, ý anh là, biếtrõ không thể cho em kết quả vẫn gần gũi em, không chỉ đáng xấu hổ mà còn íchkỷ.

Hai mắt cô long lanh, cô hoàn toàn hiểu lầm ý anh, môi run lên: “Em không cảmthấy anh xúc phạm em, em tự nguyện, anh nói như vậy chẳng phải nói thẳng emđáng xấu hổ, không yêu anh nhưng vẫn lên giường với anh, chắc em là hạng đàn bàvô liêm sỉ nhất, có phải thế không?”

“Anh không nói thế.”

“A Tuấn, em biết, em không nên viết những lời như thế nếu làm tổn thương anh,em rất xin lỗi.”

“Không, em không cần xin lỗi, tốt nhất em đừng yêu anh, tốt nhất không nên yêuanh, như thế mới tốt cho mọi người, thật đấy!” Anh nhanh chóng hút hết nửa điếuthuốc, búng tàn thuốc, nói: “Đương nhiên cả hai chúng ta đều thích, hai bêncùng hấp dẫn nhau, đó là chắc chắn, đàn ông và đàn bà chưa hẳn có tình yêu mớicùng nhau, anh không phản đối lối sống đó, ý anh nói, nếu em bằng lòng.”

Mao Lệ đứng bật dậy: “Ý anh là gì? Có phải anh nói, đằng nào giữa chúng ta cũngkhông có tình yêu, hai bên cùng thích nhau, lên giường cũng chẳng là gì, chúngta có thể là bạn tình của nhau, cho nên anh không phản đối lối sống đó? TriệuThành Tuấn, tôi biết tôi chai mặt, chia tay rồi vẫn lên giường với anh, nhưngtôi cũng không đến nỗi chai mặt như anh nói.”

“Em quá xúc động, Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nhìn cô.

“Anh lập tức ra khỏi nhà này, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Mao Lệ ngườirun bắn không thể tự chủ, nước mắt ứa ra.

Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ đứng lên rakhỏi phòng.

Mao Lệ nhào lên sofa khóc vật vã. Cô không biết vấn đề xảy ra ở đâu, rõ ràng vừarồi hai người còn tốt như vậy, dường như có dấu hiệu tình xưa lại cháy, vậy màchớp mắt anh đã trở mặt. Là anh quá tàn nhẫn hay là cô hiểu lầm ý anh?

Không biết khóc bao lâu, Bạch Hiền Đức gọi điện đến, hét lên trong máy: “A lô,Mao Lệ, cô đi thăm người ốm mà đi suốt buổi sáng, bây giờ đã là ba giờ chiều,đang làm gì vậy?”

“Em đến ngay.”

Mao Lệ rửa mặt, mắt vẫn hơi sưng, lấy đá chườm vẫn không hết. Không biết làmthế nào, đành đi làm với bộ dạng đó, Bạch Hiền Đức mắt sắc, Mao Lệ vừa bước vàophòng nhận thấy ngay, hỏi: “Cô sao thế?”

“Không sao, vào bệnh viện thấy cảnh buồn.” Trên đường đi, Mao Lệ nghĩ ra cớ đó.

“Người chết à?”

Cô chỉ ậm ừ.

Bạch Hiền Đức lắc đầu: “Một người chết ở bệnh viện mà làm cô khóc đến thế này,người quen à?”

“Vâng, quen.”

“Cô nhìn thấy người ta tắt thở?”

“Không, tôi cảm thấy người tắt thở là tôi, tôi mong người tắt thở là tôi.”

Bạch Hiền Đức ngơ ngác: “Làm việc đi.”

Mao Lệ thầm nguyên rủa bản thân, đã chia tay, nên giữ thể diện, đường ai nấyđi, ai ngờ cuối cùng vẫn dính vào nhau, vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Mao Lệ nghĩmãi không ra, cô đã hạ mình, do mẩu giấy viết trong lúc bức xúc, cô cũng đã xinlỗi anh, tại sao anh vẫn để bụng? Cô nhớ lại mọi chi tiết từ khi gặp lại TriệuThành Tuấn, khẳng định lúc đầu rất tốt, mặc dù sau cơn xúc động không kiềm chếđược, có hơi bối rối, nhưng vừa chạm đến chủ đề đó anh liền trở mặt.

Tại sao anh để bụng cô yêu hay không yêu anh? Mao Lệ cảm thấy có lẽ anh yêu cô,khi ôm cô, người anh run lên, giống như ngày mai là tận thế, anh sắp phải vĩnhbiệt cô, nhưng sao anh lại nói ra những lời như thế, rõ ràng anh cố ý, cô nhìnrõ ánh mắt đầy do dự dằn vặt của anh, từ khi lên giường đến lúc bỏ đi, anh luôndo dự đắn đo, anh đắn đo điều gì? Mao Lệ rất hận bản thân, anh đã đối xử với cônhư vậy, cô vẫn không thể ghét anh, nhưng bởi vì dựa vào trực cảm cô thấy, anhkhông cố ý tàn nhẫn như vậy, nhất định là có việc gì khiến anh khổ tâm, muốngần cô nhưng e ngại.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Tầng chín nhà xuất bản là phòng họp, các cuộc họp phổ biến kế hoạch và công táctrong tháng nhìn chung không được vắng mặt, cho nên trong phòng họp, ngoài giámđốc, tổng biên tập, các trưởng phòng ban đều có mặt đông đủ. Buổi chiều BạchHiền Đức phải gọi cho Mao Lệ là bởi vì cuộc họp sắp bắt đầu. Cô rất ghét họphành, mỗi lần họp, những người hút thuốc tụ tập với nhau nhả khói mù mịt, phòngđầy chướng khí, cô đã chọn vị trí ngồi bên cửa sổ vẫn bị sặc khói, phát ho.Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Mao Lệ quên cả khói thuốc, có vẻ nghiêm túc, nhưngánh mắt vô định, rõ ràng không để tâm, giám đốc gọi tên cô mấy lần cô vẫn nhưkhông nghe thấy.

Vội vàng nhìn quanh, giám đốc đại nhân ngồi đối diện, ngước mắt nhìn cô, rõràng sự phân tâm của cô khiến ông không hài lòng, cô chợt lúng túng đỏ mặt.“Chuyện... chuyện gì ạ?”

Giám đốc đại nhân nói: “Không, có lẽ tôi nên hỏi cô, vừa rồi tôi nói gì?”

Mao Lệ ôm đầu, xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn.

“Mao Lệ, ngồi họp phải tập trung chú ý!” Dung Nhược Thành cũng nghiêm mặt, rõràng phê bình, thực ra là gỡ bí cho cô. Giám đốc lập tức quay mũi giáo vào DungNhược Thành: “Anh Dung, gỡ bí cho nhân viên hình như là sở trường của anh.”

Dung Nhược Thành luống cuống: “Tôi... tôi sẽ nhắc nhở cô ấy.”

Giám đốc nghiêm túc gật gật đầu: “Ờ, về gọi cô ta đến văn phòng nhắc nhở cẩnthận, phải viết một bản kiểm điểm thật tỉ mỉ sâu sắc.”

Nói tới hai chữ “kiểm điểm” cả phòng họp cười vỡ trời.

Mặc dù chuyện đã qua một năm, nhưng sao bọn họ nhớ dai đến thế ai cũng biếtchuyện gán ghép Dung Nhược Thành và Mao Lệ xuất phát từ bản kiểm điểm Mao Lệnhờ Vương Cần viết hộ.

Thực ra cuộc họp đã gần kết thúc, giám đốc vốn nghiêm túc, nhưng muốn thay đổikhông khí nên ông đùa một chút, mọi người cười vui vẻ nhưng Mao Lệ lại khôngchịu được, chuồn vào nhà vệ sinh trước khi cuộc họp kết thúc.

“Ấy, Mao Lệ đừng chạy.”

“Bản kiểm điểm vẫn phải viết, sếp Dung sẽ đích thân đọc.”

“Ha ha ha...”

Bọn người đáng ghét, Mao Lệ tức đầy bụng, cô không phải là trò mua vui của họ,mỗi lần họ đem chuyện này ra đùa, cô lại nguyền rủa đám người rỗi việc. Trốntrong phòng vệ sinh hồi lâu, đoán là mọi người đã giải tán hết, cô mới nhanhchân xuống cầu thang trở về phòng thu dọn đồ chuẩn bị ra về, nhưng cách mộtđoạn đã nghe có người gọi tên mình trong phòng làm việc, cô băn khoăn đẩy cửavào, đột nhiên sững người.

Mặc dù mới gặp một lần, nhưng cô không thể không nhận ra cô ta, cô gái đó trangphục sang trọng, dung mạo xinh đẹp, nhưng mặt hầm hầm tức giận, rõ ràng khôngcó thiện ý, cô ta cũng không thể không nhận ra Mao Lệ.

Mao Lệ đứng sững ở cửa, cô gái lại nhanh chân bước đến, cơ hồ không hề do dự,một mùi hương phả tới, cô ta vung tay quá nhanh, Mao Lệ còn chưa kịp tránh thì“bốp” một tiếng, cái tát trời giáng đập vào mặt cô...

“Mao Lệ!” Bạch Hiền Đức hét lên.

Facebookcủa “nó”

Mao Lệ không biết, sau khi cô và Triệu Thành Tuấn rờibệnh viện không lâu, Triệu Mai và Chương Kiến Phi lại cãi nhau to, kinh độngđến cả bảo vệ bên ngoài, cuối cùng bảo vệ phải chạy đến lôi Triệu Mai đi.Nguyên nhân là Triệu Mai vô tình nhìn qua cửa sổ thấy Mao Lệ và Triệu ThànhTuấn ngồi nói chuyện trong vườn hoa, ý nghĩ đầu tiên của cô là Mao Lệ đến thămChương Kiến Phi.

“Cô ấy đến bệnh viện không có nghĩa là đến thăm anh.” Chương Kiến Phi kiênquyết phủ nhận, anh thấy quá hoang đường, anh còn không biết Mao Lệ đến bệnhviện, nhưng nói thế nào Triệu Mai cũng không thể bình tĩnh, trước đó cô vừa bịanh trai trách mắng, vốn đã tủi thân, giờ lại thấy Mao Lệ đến bệnh viện thămChương Kiến Phi, làm sao cô chịu nổi.

Chương Kiến Phi phát điên, thực sự phát điên, bị Triệu Mai gào thét đến vỡ đầu,anh bảo với trợ lý: “Bắt đầu từ ngày mai, phu nhân đến không cho vào, bất cứ aicũng không cho vào!”

Nhưng lời nói đó lại có tác dụng ngược lại, không những không làm Triệu Mai bớtgây sự, mà trái lại khiến cô càng thêm cực đoan cho là Chương Kiến Phi và MaoLệ chưa chấm dứt quan hệ, vậy là cô đi thẳng từ bệnh viện đến chỗ làm việc củaMao Lệ.

Mấy ngày sau Chương Kiến Phi mới biết chuyện, nguyên do là Triệu Thành Tuấn nổiđóa, chạy đến mắng anh không biết dạy vợ để Triệu Mai đến quấy rầy Mao Lệ,Chương Kiến Phi mới biết Triệu Mai đã làm chuyện điên rồ đó. Anh biết, TriệuMai đã chạy đi gây sự chắc chắn không chỉ đơn giản là một cái tát, nhất định côcòn nói nhiều lời khó nghe, với chồng cô còn mắng không tiếc lời, huống hồMaoLệ, sau này Mao Lệ đâu còn dám ngẩng mặt ở cơ quan?

Còn vì sao Triệu Thành Tuấn biết chuyện, Chương Kiến Phi không biết, anh lậptức xuất viện, trở về nhà không nói nửa câu đã cho Triệu Mai một cái tát: “Cáitát này là thay Mao Lệ, cô đúng là kẻ điên khùng, vô lối! Đã không thể sốngtiếp thì ly hôn! Anh cô đã đồng ý, ngày mai tôi sẽ mời luật sư đến giải quyết!”

Không biết Triệu Mai do bị đánh đau hay là sợ thật, không thấy la hét, chỉ lặnglẽ khóc. Bởi vì hai hôm trước, Triệu Thành Tuấn cũng tát cô, ra tay còn mạnhhơn Chương Kiến Phi. Không biết bằng cách nào Triệu Thành Tuấn biết cô đi tìmMao Lệ, lập tức gọi điện bảo cô đến căn hộ của anh, cuối cùng cô vừa đến cửa,một chân vẫn còn bên ngoài đã bị anh tát một cái, chảy cả máu mũi.

Từ nhỏ đen giờ đây là lần đầu tiên Triệu Thành Tuấn đánh cô.

Triệu Mai quên đau, chưa bao giờ cô thấy anh trai hung dữ như thế, như thế côphạm vào tội chết không thể tha, anh nhất định bắt cô đền mạng. Cô biết mìnhsai, sau khi bình tĩnh nghĩ lại thấy việc đi tìm Mao Lệ gây sự, rõ ràng cànglàm xấu mối quan hệ giữa cô và Chương Kiến Phi, hơn nữa cô không có chứng cớchứng minh cô ta và chồng mình có quan hệ, tất cả chỉ là dự đoán chủ quan củacô. Cô hối hận, cô thực sự hối hận, nhưng dù hối hận cũng không thể cứu vãn hậuquả tồi tệ, sao cô lại quên quan hệ giữa Triệu Thành Tuấn và Mao Lệ, cô độngvào Mao Lệ, Triệu Thành Tuấn làm sao để cô yên.

Hôm đó Triệu Mai quỳ trên nền nhà của Triệu Thành Tuấn ôm mặt khóc mãi.

“Cô dám động vào Mao Lệ? Cô dựa vào đâu?” Triệu Thành Tuấn chỉ vào mặt cô, sắcmặt xám ngắt, gầm lên như sấm: “Ngay tôi cũng không nỡ động đến ngón tay cô ấy,sao cô dám động? Cô thử nhìn lại những việc cô làm xem, cô đã làm tổ tiên họTriệu mất mặt còn chưa đủ, lại không biết hối cải, vẫn chạy lung tung gây rối,nếu không chịu được thì cút về Penang, đừng ở đây làm mất mặt tôi!”

Triệu Mai hét lên: “Lẽ nào trong mắt các người, tôi không bằng cô ta?”

“Đương nhiên cô không bằng! Cô có gì để so sánh với cô ấy? Cô chưa bao giờ biếtnghĩ cho người khác, mới bị một chút tổn thương đã muốn cả thế giới phải trả nợcô! Còn tôi, lúc ở London bị bọn côn đồ đánh gần chết, cô có biết nỗi khổ củatôi không?

“Triệu Mai, rất nhiên tôi và Chương Kiến Phi nợ cô, chúng tôi đã nhẫn nạinhường nhịn bằng ấy năm để bù đắp, cô rơi vào hoàn cảnh hiện nay phần lớn là docô tự chuốc lấy, cô có tư cách gì oán trách người khác?”

Từng lời từng lời của Triệu Thành Tuấn khiến tim Triệu Mai tan nát, cô khôngbiết mình đã rời đi như thế nào, bên ngoài có mưa to và sấm lớn, người ướtsũng, cô cứ thế lê bước về nhà, không còn sức để khóc.

Hai ngày sau, Chương Kiến Phi lại tát cô, lần này cô rất bình tĩnh, nước mắt đãcạn, từ nay trở đi cô sẽ không khóc nữa. Khi quan hệ giữa cô với Chương KiếnPhi xấu nhất cũng chưa thấy anh nói tới ly hôn, nhưng lần này dường như anh rấtkiên quyết, anh vốn là người luôn giữ lời, lời thề trước đức cha trong ngàythành hôn anh tuân thủ rất nghiêm, suốt đời anh sẽ chăm sóc cô, không xa mộtbước, bây giờ anh đã quay lưng lại lời thề đó. Phải, chính cô đã tự tay đuổianh đi. Lại còn anh trai nữa, anh ấy cũng không cần cô, lần này thực sự anh ấykhông cần cô, cô đánh Mao Lệ, anh tuyệt nhiên không tha thứ cho cô.

Mao Lệ...

Triệu Mai nhìn Chương Kiến Phi xách va li hầm hầm lái xe đi, trong lòng thầmlặp đi lặp cái tên đó, như đọc lời chú, đọc mãi, cô phải đọc đến lúc cô chết.

Cô đã mất rất cả, đều tại người đàn bà đó.

Phải, đều tại cô ta!

Thật bất ngờ, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn lại tái hợp sau sự cố đó. Chuyện này,có vẻ là do Triệu Mai đến nhà xuất bản gây sự, đương nhiên sự việc rất tồi tệ,một trận ầm ĩ, mặc dù Triệu Mai bị Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tâm khống chế,nhưng những câu mắng Mao Lệ là “con hồ ly tinh”, “đồ dơ dáy”, “quyến rũ chồngngười” vẫn vang động khắp các tầng, đúng lúc hết giờ làm, người vây kín cửaphòng biên tập, Dung Nhược Thành nghe tiếng chạy xuống, lập tức gọi điện chobảo vệ lôi Triệu Mai đi, bảo Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tâm nhanh chóng đưa MaoLệ về nhà.

Toàn thân rã rời, được một đám người hộ tống lên xe, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khônghiểu chuyện gì, mãi đến tối Triệu Thành Tuấn gọi điện bảo cô, Triệu Mai hiểulầm cô đến bệnh viện thăm Chương Kiến Phi, cô mới biết mình bị bôi nhọ.

Khi Triệu Thành Tuấn gọi điện, cô đang nằm trên đi văng phòng khách xem băng,vẫn bộ phim cũ Bá Vương Biệt Cơ của đạo diễn Trương Quốc Vinh, xem mấy lầnkhông chán, nhiều lời thoại đã thuộc lòng. Đây là một mặt hoàn toàn khác với vẻbề ngoài thoái mái của cô, bất luận cuộc sống tồi tệ đến đâu, tinh thần sa sútthế nào, thoát khỏi cái tôi của mình để đi vào cuộc sống của người khác là cáchcô thường dùng nhất để điều chỉnh tâm trạng. Căn phòng lờ mờ, quang ảnh loangloáng đổi thay, mỗi ánh mắt, mỗi lời thoại đều khiến lòng cô như bị cắt thànhmuốn mảnh, kết thúc bộ phim, hít thở thật sâu, vậy là từ cõi chết hồi sinh.

“Dùnói là cả cuộc đời, kém một năm, kém một tháng, kém một giờ, đều là cả cuộcđời!” Đây là câu đối thoại kinh điển nhất trong phim, mỗilần đến đoạn Trình Điệp Y điên loạn nói ra câu đó với Đoàn Tiểu Lâu, Mao Lệ đềukhông kìm được nước mắt, chỉ là số phận các nhân vật trong phim, tại sao luônkhiến cô đau lòng như vậy?

Nghĩ đến đoạn đời khấp khểnh mười năm qua của mình, cô nhận ra rất nhiều thứ côđinh ninh trong lòng, thực ra đến giờ vẫn không thay đổi. Đối với tình yêu,trước sau cô vẫn một lòng hoài nhớ không thể nguôi ngoai, cô không hề thoải máinhư vẻ bên ngoài, về tình cảm, thực ra cô tôn thờ chủ nghĩa lý tưởng, hâm mộnhững mối tình chung thủy sâu nặng sinh tử trong phim, nhưng lại không dám thửtrong cuộc sống hiện thực, không đơn giản vì đã từng bị lừa, mà còn bởi vì tìnhyêu với cô là thiêng liêng, không phải đơn thuần một chữ yêu, hoặc là không nóira, nhưng khi đã nói, nghĩa là yêu suốt đời.

Phải, suốt đời.

Triệu Thành Tuấn gọi máy cố định, bởi di dộng cô tắt, buổi chiều xảy ra chuyệnầm ĩ như vậy khiến cô không còn mặt mũi nào, tâm trạng tồi tệ, dứt khoát tắtmáy. Cho nên khi chuông điện thoại đột ngột vang lên trong bóng tối, cô giậtnảy mình, ngơ ngác nhìn quanh, định thần hồi lâu mới nhận ra đây là hiện thực,không phải trong phim, cô không phải là Trình Điệp Y hay Đoàn Tiểu Lâu, bấtgiác thở dài, lần mò nhấc máy.

“Có việc sao?” Cô không ngờ là Triệu Thành Tuấn gọi, rất không ngờ. Vừa cầm máyvừa bật đèn, ánh sáng làm cô chói mắt.

Triệu Thành Tuấn nói rõ lý do, giọng rất thành khẩn: “Xin lỗi, em gái anh đầuóc hiện nay không bình thường, anh xin lỗi thay cô ấy, em yên tâm, anh sẽ nóirõ với em.”

Mắt Mao Lệ vẫn nhìn màn hình, đầu óc rối ren, dụi mắt nói: “Tôi tạm thời khôngnhận lời xin lỗi của anh, bởi vì chuyện không liên quan đến anh, là em gái anhđến gây sự, không phải anh.”

“Đương nhiên là liên quan, anh không dạy được nó, để nó càng ngày càng tệ...”

“Thôi, tôi không muốn nghe chuyện nhà anh, tôi nhờ anh nhắn với Chương KiếnPhi, bảo anh ta hãy tránh xa tôi một chút, cả đời này tôi không muốn nhìn thấyanh ta nữa.” Mao Lệ vốn thẳng tính, nói trắng ra: “Lần trước chính em gái anhchạy đến tìm tôi, chia rẽ quan hệ giữa anh và tôi, bây giờ xem ra tôi đã mắclừa cô ta. Triệu Thành Tuấn, thực ra tôi không để bụng chuyện anh lợi dụng tôitrả thù Chương Kiến Phi gì gì đó, tôi thích anh, muốn ở bên anh, đơn giản vậythôi, đàn ông và đàn bà bên nhau đơn giản một chút là tốt nhất, phức tạp hóalàm gì, tôi là người vô tư, từ nhỏ đã bị mẹ mắng là người không có mắt, tôikhông làm được những chuyện phức tạp, hay là thế này vậy, chúng ta vẫn sống vớinhau đi, tôi biết anh vẫn thích tôi, đúng không?”

Khi Mao Lệ nói câu đó, bộ phim đã đến phần cuối, Trình Điệp Y và Đoàn Tiểu Lâubị một đám hồng vệ binh áp giải ra phố, đều từng là những nhan sắc tuyệt đỉnh,qua một đêm đã tàn tạ thê thảm, tình yêu của họ dù mạnh mẽ chết đi sống lạicũng không chống được móng vuốt tàn khốc của số mệnh, cho nên Trình Điệp Y mớidùng gươm tự vẫn khi sắp gặp lại người yêu sau bao ngày chia ly. Trước đây MaoLệ không hiểu lắm kết thúc đó, không hiểu hai người bao khó khăn mới được gặpnhau, tại sao anh ta tự vẫn? Về sau cô hiểu, Trình Điệp Y đã không thể suốt đờichung sống với người yêu, thà chết trong kịch, anh đã chịu đủ mọi thăng trầmđớn đau của cuộc đời, anh không thể nào chịu đựng một cuộc chia ly dài lâu,không thành người thì thành ma, ở ngoài đời anh đã chết, nhưng cuối cùng anhlại có một mối tình thiên cổ tuyệt xướng trong kịch. Như vậy là đủ.

“Em... muốn ở bên anh?” Triệu Thành Tuấn không ngờ Mao Lệ lại đề nghị như thế,đầu óc nhất thời chưa phản ứng được, mãi không biết nói sao, tưởng nghe nhầm. ÝMao Lệ là muốn tái hợp với anh? Quả thực không thể tưởng tượng, hôm trước anhđã gây sự với cô, chiều nay em gái lại gây chuyện ầm ĩ xúc phạm cô, bây giờ côcòn chủ động muốn tái hợp? Thông minh như anh, lúc này cũng không thể nào lýgiải.

Mao Lệ vừa cầm ống nghe, vừa nhìn màn hình ti vi, ca khúc trong phim do Lâm ỨcLiên và Lý Tông Thịnh thể hiện lại vang lên da diết, nước mắt cô ứa ra, lòngtrào lên chua chát. Cô biết mình làm thế có phần dạn dĩ, nhưng cô sợ nếu bỏ lỡkhắc này coi như bỏ lỡ một đời, tình yêu với cô rất đặc biệt, cô không bận tâmquá khứ, cũng không nghĩ tới tương lai, chỉ cần dựa vào nhau lúc này, cho dùsai, cứ để sai đến cùng, cô chỉ muốn ở bên anh!

“Đúng thế, em muốn ở bên anh, em cảm thấy giữa chúng ta nhất định vẫn còn hiểulầm, đó là do chúng ta không nói rõ với nhau, anh không muốn giải thích, emcũng không muốn vặn hỏi, nhưng em tôn trọng riêng tư của mỗi người, em tin anhcó nỗi khổ, có một số chuyện không tiện nói rõ với em, vậy em sẽ làm như khôngbiết gì, bây giờ em chỉ muốn hỏi anh, Triệu Thành Tuấn, anh còn muốn cùng emtrở lại như ngày trước không?”

Cô không muốn tự lừa dối, sau khi chia tay, cô không phút nào thôi nhớ anh, làphụ nữ cô không thể quá chủ động, nhưng buổi chiều sau khi Triệu Mai đột nhiênđến gây chuyện, những e ngại trong cô lập tức tiêu tan. Triệu Mai gây sự nghĩalà gián tiếp chứng thực lúc đầu cô ta cố tình ly gián quan hệ giữa cô và TriệuThành Tuấn. Vậy thì cô không thể để cô ta toại nguyện, cô đã hiểu lầm TriệuThành Tuấn, bây giờ có thể nhún nhường chủ động một chút cũng chẳng sao.

Triệu Thành Tuấn vẫn biết Mao Lệ là người thẳng thắn, dám nghĩ dám làm, nhưng“dám làm” như thế này thì anh chưa từng thấy, anh vốn tưởng cô sẽ trút giận lênđầu anh, không ngờ tình hình lại xoay chuyển nhanh như thế, vụ ầm ĩ lại trởthành cái thang cho hai người, cô đã chủ động xuống thang, anh cũng vui lòngxuống cùng cô: “Em nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy thì được.”

Thực ra chỉ là Triệu Thành Tuấn không hiểu Mao Lệ, ngoài lý do muốn tái hợp vớianh, Mao Lệ chủ động xuống thang kỳ thực còn nguyên nhân khác, đó là cô vốnkhông chịu nổi sự “khiêu khích”. Cô tuy thông minh nhưng tính ngang bướng khôngchịu nổi sự khiêu khích, từ bạn trai Ngô Kiến Ba của mối tình đầu đến ChươngKiến Phi sau này, lần nào không phải là do cô bị khiêu khích? Tâm lý nghịchphản mạnh mẽ trong cá tính của cô lúc này lại phát tác, Mao Lệ nghĩ, Triệu Maiđã cố chia rẽ cô và Triệu Thành Tuấn, vậy được, cô cứ việc chia rẽ, tôi sẽ sốngvới anh cô, sau này nếu kết hôn với anh cô, trở thành chị dâu cô, cho cô tứcchết luôn!

Đương nhiên Mao Lệ không thừa nhận điều này, mặc dù cô bị một cái tát, nhưngnghĩ đến việc lại được chung sống với Triệu Thành Tuấn, nỗi giận buổi chiềunhanh chóng tiêu tan. Đúng, cô luôn ngưỡng mộ những mối tình sóng gió sinh tửtrong phim, nhưng trong cuộc sống hiện thực cô không muốn trải qua sóng gió nhưthế cô chỉ muốn sống cuộc đời bình an, hai người, hai trái tim, mọi lời nói dùngọt ngào đến mấy cũng không bằng được ở bên nhau.

“Triệu Thành Tuấn, em không tự cho mình là người thuần khiết, nhưng em vẫnthích tình yêu chung thủy, một khi gửi gắm vào ai có nghĩa là suốt đời khôngthay đổi, nếu không có nguyện vọng đó, không nên sống với nhau. Trong vấn đềnày, em đã từng được bài học đau đớn, em thừa nhận trước đây em đã làm nhiềuchuyện ngốc nghếch, từng bị tổn thương, cũng từng làm tổn thương người khác, emkhông nên mang ý nghĩ ngây thơ như vậy để yêu, nhưng con người nên có hy vọngvào cuộc đời, nếu không, sống có nghĩa gì, anh nói xem.”

“Em nghĩ được như vậy thật là hiếm.” Triệu Thành Tuấn không thể không độnglòng, người nhẹ nhõm: “Anh tưởng em cho anh là kẻ lừa đảo, không bao giờ còntin anh nữa?”

“Không đâu, Triệu tiên sinh khiêm tốn rồi, nhìn chung có thể coi tiên sinh làngười tốt, tiên sinh và tôi ở bên nhau rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì thựcra không quan trọng, cuộc đời vốn không có yêu vô cớ, cũng không có hận vô cớ,tiên sinh thấy thế nào?” Nói xong cô cười phá lên.

Triệu Thành Tuấn cũng cười: “Cảm ơn em đã hiểu như vậy. Mao Lệ, em nói muốn ởbên anh, vậy hãy đến đi, anh đợi.”

Tối đó Mao Lệ chuyển đến căn hộ của Triệu Thành Tuấn. Anh mở cửa cho cô, haingười một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, quánhiều lời không biết bắt đầu từ đâu, sống mũi Mao Lệ cay cay, khoảnh khắc đó cómuốn vàn day dứt, một phút trước cô còn vui như con chim én, một phút sau lạibuồn bã hoang mang. Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định, nói từng chữ rõ ràng: “Hômnay em đến là không định lại ra đi, anh nhất định phải nói với em, anh sẽ khôngđể em ra đi lần nữa, cả đời chúng ta sẽ bên nhau, nếu không em sẽ không bướcqua bậc cửa này.”

Triệu Thành Tuấn dang tay về phía cô: “Tất cả thời gian còn lại trong đời, anhđều trao em, có đủ không?”

“Tất cả thời gian còn lại trong đời, anh đều trao em...” Một câu bình thường màlay động tâm can, nước mắt Mao Lệ làm nhòa bóng người trước mặt, ánh đèn ấm áptừ phòng khách phía sau hắt tới, trông tựa như lưng anh phát sáng, vô số lần cômơ thấy anh giang tay về phía cô như vậy, đó là vòng tay anh, cô lại luôn khôngthể chạm tới, thường bước lên một bước là rơi xuống vực thẳm không đáy, sau đósực tình, mặt đầy nước mắt. Lúc này nhìn cảnh tượng quen thuộc, cô lại tưởngđang mơ, đắn đo không dám bước lên, sợ lại rơi xuống vực.

“Vào đi, sao còn ngây ra thế!” Anh mỉm cười kéo cô vào phòng.

Cánh tay ấm áp và mạnh mẽ vòng quanh cô, trong phút chốc cả thế giới tràn ngậphơi ấm của anh, cô không thể ngăn được nỗi xúc động trong lòng, bíu chặt lấyanh, bập bẹ: “Nói phải giữ lời.”

“Anh đã bao giờ dối em?” Anh ôm cô khư khư như tìm được báu vật đã mất, thamlam hít mùi thơm trên tóc cô: “Mao Lệ, em phải tin anh!”

“Tin, em tin!” Mao Lệ ép vào ngực anh, cảm giác toàn thân dần dần tan ra, côbiết anh không phải là người biết thể hiện, rất ít nói những lời yêu đương nhưvậy, nhưng anh đã nói rất trang nghiêm, từng chữ đều nóng bỏng, như đóng dấuvào lòng cô. Cô ngửa mặt nhìn anh, mắt nhòa ướt, miệng lại cười: “Anh ngốc thậtkhông biết phụ nữ cần dỗ dành sao, nếu anh sớm nói ra chúng ta đâu đến nỗi xanhau lâu như thế?”

Anh mỉm cười, hôn cô: “Bây giờ dỗ vẫn kịp!”

Tất cả lại bắt đầu như mới. Tình cảm không chịu được sự mỏi mòn, lưỡidao thời gian rất vô tình, cho dù khó được dài lâu, hãy trân trọng những gìtrước mắt, cho dù ngày mai tận thế, ít nhất bây giờ vẫn ở bên nhau.

Thòi gian này, Mao Lệ nếu không đi làm thì đều đến căn hộ của Triệu Thành Tuấnhưởng thụ thế giới của hai người, Triệu Thành Tuấn cũng tận dụng mọi thời gianở bên cô, nhất là ngày cuối tuần, hai người không ra khỏi phòng, cơm gọi ngườiđưa vào, rỗi thì xem băng đĩa, dính như keo là sự ví von thích hợp nhất đối vớihai người lúc này. Bây giờ anh chẳng nghĩ gì hết, chỉ cần có thể ở bên nhau,cùng cô sống thực sự một ngày là được. Mỗi chủ đề nhạy cảm nào đó không thể đềcập, có thể tránh thì tránh, anh không muốn quanh quẩn ở những vấn đề cũ, tìnhcảm có khi càng gỡ càng rối, dứt khoát gạt đi, cuộc sống sẽ đơn giản hơn.

Mao Lệ cũng nghĩ thế bởi vì cô rất sợ rắc rối, không muốn nghĩ những chuyệnphức tạp, về điểm này cơ hồ hai người có quy ước ngầm, chỉ cần vui vẻ bên nhau,cho nên thời gian này trở thành những ngày đẹp nhất không thể lặp lại trong đờianh, nồng nàn như mật, đặc quánh không tan, ở bên nhau dù chẳng làm gì dườngnhư không khí cũng ngọt ngào như mật.

Rõ ràng Triệu Thành Tuấn làm nhiều việc để chiều ý cô, ví dụ ăn tối xong thườngđưa cô đi dạo ở công viên Nam Hồ, hoặc đi siêu thị, đi xem phim, xem ca nhạc.Mao Lệ đặc biệt mê xem phim, rạp có bộ phim hay mới ra, cô nhất định đi xembằng được, Triệu Thành Tuấn không có hứng như vậy, nhưng vì cô cũng bắt đầu đếnrạp, mặc dù đa phần anh đều ngủ gật. Điều khiến Mao Lệ bất bình là, ngay cảnhũng bộ phim bom tấn như Avatar hay Cướp biển Caribê anh cũng thản nhiên ngủgật, may cô đã quen, chỉ cần ở bên nhau, cô xem phim, anh ngủ, chẳng hề chi.

Điều thú vị là, sống bên nhau phát hiện rất nhiều thứ trước đây cả hai khôngbiết, thật mới mẻ, thật bất ngờ. Một buổi sáng Mao Lệ thức dậy thì Triệu ThànhTuấn đã đi làm, tối hôm trước anh thức làm việc đến gần sáng, có lẽ buổi sớm đivội, vi tính trong phòng sách vẫn chưa tắt, cô kinh ngạc phát hiện anh cũng lậpFacebook, đây là mạng xã hội đang rất thịnh hành, chính cô cũng có, không ngờcon người bận rộn như anh cũng theo kịp trào lưu, xem ra ai cũng tồn tại nhữngbí mật riêng tư.

Trong Facebook, Triệu Thành Tuấn lấy nick là “Bầu trời sao”, avatar là bức ảnhphong cảnh hải đảo, không có gì lạ, anh cũng chỉ quan tâm đến vài người, Mao Lệlà một trong số đó, những người còn lại đều là người nước ngoài, có lẽ là bạnhọc ở Anh hoặc ờ Mã Lai, bạn bè của anh cộng lại cũng không quá con số ba mươi,thật đáng thương.

Mao Lệ sung sướng như phát hiện ra châu lục mới, quyết định vào Facebook củaanh. Lúc đi làm, cô không kìm được tò mò lại dạo qua lần nữa, phát hiện rấtnhiều đoạn cóp lại, chuyển dịch sang tiếng Anh làm cô đọc đên váng đầu. Mao Lệchợt đỏ mặt nhìn thấy có mấy dòng cóp từ Facebook của cô xuống, trong đó cócâu: “Tất cả đàn ông đều là động vật không đáng tin, trong điện thoại tôi đãchuyển ‘anh’ thành ‘nó’.”

Xem ngày tháng, có lẽ là viết từ mấy tháng trước, sau khi họ chia tay.

Bạn bè của cô trong Facebook rất đông đúc, số lượng có tới hai ba vạn, câu viếttrên được rất nhiều người truy cập và bình luận, đa phần là hài hước châm biếm,có lẽ hồi đó tâm trạng không tốt nên cô không hồi âm, cũng không chú ý bìnhluận của Triệu Thành Tuấn bên dưới câu đó: “I understand.” Ý là anh hiểu, sauđó anh còn cóp về Facebook của mình.

Bạn anh hỏi: “Ha ha, có phải ‘nó’ chính là cậu?”

Anh trả lời: “Yes.”

Dạo qua một lượt, cô phát hiện thì ra Triệu Thành Tuấn là người nhân hậu chínhtrực, nhiều thông tin anh cóp về đều là những vấn đề hoặc sự kiện nóng rất đượcdư luận chú ý, chỉ cóp xuống, nhưng cũng khiến Mao Lệ cảm động, không ngờ anhcũng quan tâm đến xã hội như vậy, nhất là có một thời gian dân mạng kêu gọi“Chung tay cứu giúp trẻ lang thang” anh đã cóp rất nhiều tin về trẻ lang thang,bạn mạng có người khen, anh trả lời: “Poor kids, I have a similar depressingtimes before”, nghĩa là, tôi cũng từng ở vào cảnh ngộ như chúng, tôi rất thươngchúng.

Mao Lệ xúc động muốn khóc.

Cô biết anh là người lý trí lạnh lùng, nhưng không hề biết anh lại có mặt cảmtính như vậy, cô cảm thấy càng ngày cô càng không hiểu anh, anh nói anh từng cócảnh ngộ giống như trẻ lang thang khiến cô xót xa. Có lần Triệu Mai nói, từ nhỏanh em họ phải theo mẹ sống dựa vào người khác, không phải lo ăn lo mặc nhưngchịu nhiều tủi nhục, bị coi thường, bị trẻ con trong gia đình họ bắt nạt, saukhi trưởng thành anh dốc sức lập nghiệp như vậy chắc là muốn cha mẹ dưới suốivàng không thẹn, nhưng anh ví mình với trẻ lang thang khiến cô đau lòng.

Đồng thời Mao Lệ cũng phát hiện, trong khi cô không hề quan sát anh, anh cơ hồvẫn lặng lẽ quan sát cô, dù sau khi họ chia tay anh vẫn thường xuyên vàoFacebook của cô, có lúc bình luận mấy câu bằng tiếng Anh, có lúc chỉ lặng lẽcóp về, bởi vì “bạn” của Mao Lệ rất đông đúc, cô hầu như không để ý đến cái tên“Bầu trời sao”.

Có một đoạn cô viết trước khi hai người tái hợp.

“Hôm nay mình đi qua tòa nhà chỗ ‘nó’ làm việc, đứng bên dưới ngửa đầu nhìn lênhồi lâu, lòng chua chát cảm thấy giữa mình và ‘nó’ một người trên trời mộtngười dưới đất, cho nên mới dang dở.”

“Bầu trời sao” hỏi: “Don’t you want to come up?” (Tại sao không lên?”)

“Hôm nay gặp sếp Dung trong thang máy, đồng nghiệp bên cạnh lại gán ghép haichúng tôi, ôi chao, sao họ lại thích đùa kiểu ấy? Rõ ràng tám cái sào không nốiđược chúng tôi với nhau, sao mà hoang đường thế tôi thà bị gán với sếp Hứa cònhơn vì ít nhất tôi cũng có thể khích ông ta mời đi ăn, đằng nào ông ta cũngnhiều tai tiếng, nhưng gán với sếp Dung, người ta nhìn thấy tôi là tránh, cùnglàm việc trong một cơ quan, suốt ngày tránh nhau như mèo với chuột, tôi chịukhông thấu!”

“Bầu trời sao” hỏi: “Who is sếp Dung?” (Sếp Dung là ai?)

“Nửa đêm trăn trở không ngủ được, bụng đói cồn cào, nếu có ‘nó’ thì hay biếtmấy, ‘nó’ sẽ đưa đi ăn, tại sao mỗi lần đói bụng lại nhớ đến ‘nó’? ‘Nó’ đâuphải mẹ mình!”

“Bầu trời sao” hỏi: “Why you did not call me? (Sao không gọi cho anh?)

Mao Lệ thường xuyên viết về “nó” trên Facebook nên bạn bè dần dần quen đọc về“nó”, có lúc lâu lâu không nhắc đến, lại có người hỏi, bạn học cũ Phi Phi ởThượng Hải nhắn tin: “Sao dạo này không thấy nhắc đến ‘nó’, lại có niềm vuikhác chăng?”

Mao Lệ trả lời: “Niềm vui mới con khỉ, người ta đầu thai kiếp khác rồi, khôngnhắc nữa!” Nhưng rất lâu sau cô lại nhắc tới, đoạn đó cũng được Triệu ThànhTuấn cóp lại.

“Hôm nay kéo người yêu Bạch Hiền Đức đi xem phim Không chân thành, xin đừng đến phần hai, suốt cả buổi chiếu tâm trạng nôn nao nhớ hồinăm ngoái ‘nó’ đưa đi xem phim này, sau đó còn hứa đưa mình đi du lịchHokkaido, nhưng ‘nó’ không thực hiện được lời hứa. Ồ, sao mình lại tin nhữnglời hứa đó, bị ăn đòn còn không ít sao? Chẳng qua trí nhớ quá tồi!”

Bởi quá nhiều người tham gia, Mao Lệ không hề phát hiện ra bình luận của “Bầutrời sao” bị chìm trong cả đông bình luận khác, chỉ có một câu: ‘Tm so sorrybaby, I owe you an explanation.” (Xin lỗi, cô bé, anh nợ em một lời giảithích).

Mao Lệ nhìn câu đó, nước mắt trào ra, cô lại xem tiếp, phát hiện Triệu Thành Tuấnvà người có tên Tô Nghiêu Thanh trao đổi rất nhiều, hai người dùng tiếng Anh.Tô Nghiêu Thanh hỏi Triệu Thành Tuấn: “When vvill you come back to Penang? Imiss you a lot, we should going out someday.” (Khi nào anh trở vềPenang, lâu lắm không gặp, chúng ta tụ tập một phen).

Triệu Thành Tuấn trả lời: “I know youwill forget me when you stay withsomeone else?” (Anh có đầy giai nhân bên cạnh, vẫn còn nhớ tôi?)

Tô Nghiêu Thanh: “You have own girl, don’t you?” (Anh cũng có đây thôi?)

Triệu Thành Tuấn: “I have been ‘It’ in her heart.” (Đối với cô ấy, bây giờ tôiđã trở thành là ‘nó’)

Tô Nghiêu Thanh gửi đến một cái mặt cười sằng sặc...

Buổi tối, Triệu Thành Tuấn bận đến khuya mới về, Mao Lệ lao vào lòng anh nhưcon chim nhỏ, hỏi anh ăn gì chưa, có mệt không, lại còn đích thân xả nước vàobồn để anh tắm, rồi chuẩn bị áo ngủ, rồi sấy tóc cho anh, khiến Triệu ThànhTuấn ngạc nhiên không ít, chẳng rõ duyên cớ gì cô trở nên ngoan hiền như thế,cả buổi tối dán chặt lấy anh như kẹo cao su, lại còn nhìn anh, nhìn mãi khiếnanh phát ngượng.

“Sao cứ nhìn anh mãi thế?” Tắm xong, ngồi trên đi văng bế cô anh hỏi. Mao Lệmân mê mũi anh, xoa cằm anh: “Em thấy hôm nay anh rất đẹp trai!”

“Có lúc nào anh không đẹp trai?”

“Trước đây em không nhận ra.”

“Vậy hôm nay sao lại nhận ra?”

“À... không nói!” Mao Lệ gục lên đầu gối anh, cuối cùng bắt đầu thăm dò: “ATuấn, bình thường anh có lên mạng không?”

“Lên mạng? Ồ, thỉnh thoảng, em hỏi làm gì?”

“Không có gì, buột miệng thôi.”

“Anh rất bận, không có thời gian.”

Thực tế đúng như vậy, về sau Mao Lệ phát hiện mấy ngày liền Facebook của anhkhông có gì mới, không biết anh bận gì, dạo này tối nào cũng về rất muộn, vừasáng sớm đã đi. Trong di động Mao Lệ đã đổi “nó” thành “anh”, đồng thời tuyênbố trên Facebook, cô nghĩ nếu anh lên mạng nhất định đọc được. Mong mãi đếncuối tuần, hai người vốn đã hẹn đi chơi núi Thanh Tú, đến phút cuối anh lạihủy, nói là cần đến cảng Phòng Thành giám sát công trình xây dựng, Mao Lệ khôngmuốn ở nhà một mình, đòi đi theo, Triệu Thành Tuấn do dự một lát, cuối cùng vẫnđưa cô đi.

Cảng Phòng Thành cách Nam Ninh không xa, chỉ mất hơn một giờ lái ô tô. Trênđường Mao Lệ hơi say xe, lúc đầu còn đỡ, về sau không chịu nổi, anh phải bảolái xe dừng lại, đỡ cô ra ngoài cho thoáng khí. Xuống xe, mới phát hiện cảng đãở ngay phía trước, chỗ họ đứng là đường nối giữa đại lộ Hưng Cảng và đại lộ TânHải, phía không xa là cây cầu lớn Tây Vịnh, sau lưng họ có một đài quan sát,giữa đài có một quả cầu to chạm bằng đá, dưới khắc dòng chữ “Biên thùy MinhChâu”.

Lúc đó là hoàng hôn, Triệu Thành Tuấn đưa cô lên đài ngắm mặt trời lặn, anh chỉbên cảng phía xa nói: “Em nhìn kìa, công trình của chúng ta ở đó...”

Mao Lệ nhìn theo hướng anh chỉ, thấy phía xa hải cảng rất sầm uất, mấy chiếctàu hàng cỡ lớn đậu ven bờ, những chiếc cần cẩu đồ sộ như người khổng lồ vươncánh tay, quang cảnh vô cùng hoành tráng. Cảng Phòng Thành là vịnh nước sâuhiếm có, hải cảng chủ yếu của khu vực Tây Nam và là cầu nối với các nước ASEAN,Bác Vũ lựa chọn nơi này để phát triển nghiệp vụ vận chuyển hàng hóa thực sự rấtcó tầm nhìn. Sau đó anh đưa cô đi tham quan bến cảng, đứng trên bên phóng mắtnhìn xa, trong tiếng động cơ ầm ầm, hải cảng giống như một giàn khoan cực lớntrên biển, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô không thể hình dung quy mô hoànhtráng rộng lớn như vậy. Công trình tiến triển khá thuận lợi, kỹ sư phụ tráchcông trình lúc này cũng đã đến, đang nói chuyện với Triệu Thành Tuấn về kỹthuật và tiến độ công trình.

Triệu Thành Tuấn liên tục gật đầu hài lòng.

Họ đi tiếp. Mao Lệ bị chấn động mạnh bởi cảnh tượng hùng vĩ trước mặt, cô xúcđộng khoác tay Triệu Thành Tuấn nói: “A Tuấn, anh giỏi thật, tuổi trẻ vậy mà đãcó sự nghiệp lớn như thế?’

“Thực ra lực bất tòng tâm, biết làm thế nào, đi đến nước này, không dừng lạiđược.” Nói đoạn anh đăm chiêu nhìn cô. “Nếu em học làm kinh doanh thì tốt, cóthể chia sẻ công việc với anh, em có muốn học không?”

“Bỏ qua đi, sao em học được, có hiểu gì đâu.” Mao Lệ lắc đầu.

“Có thể học, em không ngốc. Hơn nữa...”Anh do dự, mắt lấp lánh: “Sự nghiệp củaanh cũng có phần của em. Không, nên nói, tất cả mọi thứ của anh đều là của em,sớm muộn... cũng là của em, em nhất định phải học.”

Mao Lệ ngửa mặt nhìn anh, cơ hồ không hiểu.

“Đây là sự nghiệp một tay anh dựng nên, anh cần người thừa kế em hiểu không?”

“Em thừa kế?” Mao Lệ lắc đầu: “Anh còn em gái...”

“Đừng nhắc đến nó! Nó đã lấy chồng, sự nghiệp của anh sao có thể giao cho nó?”

“Nhưng anh vẫn trẻ như vậy.” Ý cô nói, Triệu Thành Tuấn mới chưa quá ba mươi,đã lo lắng người thừa kế e quá sớm, huống hồ sau này chắc chắn anh có con.Con... Mao Lệ đỏ mặt vô cớ, tim đập mạnh, thầm nghĩ có phải anh đang ám chỉđiều gì, nếu là người yêu đơn thuần, sao cô có thể trở thành người thừa kế củaanh? Vậy ý anh phải chăng là...

“Có một số việc, dự tính sớm cũng tốt, con người anh xưa nay thích làm việctheo kế hoạch.”

“Vậy còn em, em cũng là kế hoạch của anh?” Mao Lệ cười, nói trêu.

Triệu Thành Tuấn hiểu suy nghĩ của cô, giơ tay vuốt lại mái tóc cô bị gió làmrổi, cười nói: “Trong kế hoạch, cũng là ngoài kế hoạch.”

“Thế là sao?”

“Sau này em sẽ hiểu.”

“Ôi chao, em không quan tâm, bây giờ em đã là người của anh, anh có đóng gói emđem bán cũng là số của em.”

Triệu Thành Tuấn bật cười: “Đó không phải là kế hoạch của anh!”

Lưu lại một đêm ở Phòng Thành, ngày hôm sau Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đếnKhâm Châu, Bác Vũ cũng có dự án hóa dầu ở đó. Vừa đến nơi, Triệu Thành Tuấn đãra công trường kiểm tra. Mao Lệ không có hứng đi theo anh xem các thiết bị, ốngdẫn, Triệu Thành Tuấn đưa cô đên khách sạn bên vịnh Tam Nương. Vịnh Tam Nươnglà khu thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Quảng Tây, cũng là quê hương của loàicá heo trắng Trung Hoa, khách du lịch rất đông, cảnh quan tuyệt vời, cát vàngóng mềm mại, nước biển trong, xanh ngăn ngắt, ven biển có những khối đá thiênhình vạn trạng. Phải, nơi đây nổi tiếng nhất ngoài cá heo trắng còn phải kể đếnnhững khối đá dị hình, bãi cát dài vàng óng, rừng đá muôn hình ở chỗ nước nông,độc đáo diệu kỳ, khiến du khách trầm trồ không ngớt.

Nhưng Mao Lệ không mấy hứng thủ thướng ngoạn phong cảnh, bởi vì chỗ này cô đãđến mấy lần, ven biển gió rất lớn, cô dứt khoát trở về khách sạn, lên mạng vớichiếc vi tính xách tay. Cô bất ngờ reo lên, Facebook của Triệu Thành Tuấn cuốicùng đã có nội dung mới, chính là dòng chữ chuyển từ Facebook của cô xuống:“Trong di động tôi đã đổi từ ‘nó’ thành ‘anh’.”

Bên dưới có bình luận của Tô Nghiêu Thanh: “Chúc mừng cậu lại biến thành‘anh’.”

Triệu Thành Tuấn trả lời: “Chỉ tạm thời, không biết lúc nào lại bị đá về ‘nó’.”Mao Lệ cười ngất, lại kiểm tra Facebook của mình, không khỏi giật mình, thấylời nhắn của Phi Phi: “Các tín đồ chúc mừng! ‘Nó’ của chúng ta lại biến thành‘anh’.” Kèm theo đó là một cái mặt hoa.

Câu tiếp theo vẫn của Phi Phi: “Thực ra đàn ông suy cho cùng đều là ‘nó’, khoáclên bộ da người là biến thành ‘anh’ nhưng chưa biết chừng lúc nào đó lại biếnhình trở thành ‘nó’, chẳng hạn vào những đêm trăng tròn.”

Luka: “Chị ơi, có phải đó là quỷ hút máu không?”

Lúc nửa đêm Mao Lệ bị thức giấc bởi tiếng động trong phòng tắm, không biếtTriệu Thành Tuấn về tù lúc nào. “Anh” tiên sinh tắm xong, người vẫn phảng phấtmùi rượu, hòa với mùi sữa tắm, thành một thứ mùi thơm choáng váng mê mẩn, anhlên giường, ôm cô từ phía sau, hôn gáy cô: “Sao chưa ngủ, chờ anh ư?”

Hơi thở nóng hổi của anh làm cô hết buồn ngủ, quay người cuộn tròn trong lònganh như con mèo: “Vừa ngủ thiếp, lại bị anh đánh thức.”

“Sorry.” Anh hôn trán cô.

“Dạo này bận lắm hả?”

“Đúng, nhiều việc quá, bận tối mắt!”

“A Tuấn, thực ra em rất hạnh phúc.” Cô say sưa hít mùi cơ thể và hưởng thụ hơiấm từ người anh, ngây ngất trong hạnh phúc. Nằm giữa vòng tay anh, cô ngẩngđầu: “Em nói là bây giờ.”

Anh vuốt mái tóc rối của cô: “Em hạnh phúc thì tốt, mọi việc anh làm cũng là đểem được hạnh phúc. Đợi xong công việc, anh sẽ đưa em sang Anh chơi, nhân tiệnthăm bác Dương.”

“Bác Dương là ai?”

“Nhà đầu tư của anh.” Anh hơi dừng, lại tiếp: “Cũng là ân nhân của anh, nếukhông có bác ấy, sẽ không có anh hôm nay, thậm chí anh... không sống được đếnbây giờ.”

“A Tuấn...”

“Xin lỗi, không nên nói đến những chuyện đó, ngủ đi, sáng mai phải dậy trở vềNam Ninh.”

“Nhưng A Tuấn, em muốn đi Penang hơn, anh nói thành phố đó có ngọn núi BukitBendera, đứng trên đỉnh nhìn sao rất đẹp, anh có thể đưa em đến đó không?”

Anh yên lặng hồi lâu, không biết nghĩ gì, lại siết cô chặt hơn: “Em muốn đi?”

Mao Lệ gật đầu: “Rất muốn.”

“Đương nhiên có thể, bất kỳ nơi nào trên thế giới anh đều có thể đưa em đi, chỉcần ông trời cho anh đủ thời gian. Mao Lệ, cảm ơn em để anh được ở bên em.” Vừanói, tay anh bắt đầu lướt trên cơ thể cô, Mao Lệ rất hưởng ứng, cùng hôn sâu,hai người nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, bàn tay nóng bỏng vuốt ve da thịt cônhư có dòng điện nhỏ, nỗi đê mê khôn cùng lập tức lan ra toàn thân... Cô thởgấp dần, ý thức bắt đầu chập chờn, mặc anh cởi chiếc váy ngủ trên người. Dướiánh đèn màu da cam, da thịt cô nuột nà bóng mịn như mật, vẻ đẹp đó không thểnhìn lâu, toàn thân anh như bốc lửa, hình như anh khẽ thở dài, gục lên bờ vaitrần của cô, nhẹ nhàng mút cắn, thầm thì bên tai cô: “Em phải bên ạnh đến cuốicùng, nhất định phải...”

“A Tuấn...” Cô choáng váng hưởng ứng, sau đó toàn thân đờ đẫn rung lên, anh đivào cô với một nhiệt lực chưa từng có, ép cứng cô xuống giường, giây khắc đó,cô như bám vào đỉnh một con sóng khổng lồ, bên tai chỉ có tiêng gió rít, bốn bềlà mênh mang biển nước, cô chới với không tìm ra chỗ bám víu, cơ thể tung vọtlên cao rồi rơi thẳng xuống, đau đớn cùng khoái cảm bạo phát, khiến cô cảm giáccơ thể tan thành từng mảnh vụn, nhưng phút chốc lại bị anh kéo lên không, côbật rên một tiếng, bởi vì quả thực rất đau.

“Mao Lệ, em phải ở bên anh đến cuối cùng.” Trong khoảnh khắc hư vô cuối cùngnày, anh vẫn nói câu đó, ghì chặt cô lăn ra mép giường, cơ thể họ đầy mồ hôi,không phân biệt được hơi thở và nhịp tim của ai, cả thế giới quay cuồng trongcơn mê loạn, linh hồn thoát ra, cơ thể bồng bềnh trôi, trôi mãi.

Một hồi lâu sau Mao Lệ mới dịu lại, trong khoảnh khắc tê dại đê mê cảm giác cơthể tan thành từng mảnh đó, cô ôm ghì cổ anh, chỉ thấy tim anh đập như trốngđánh. Thực ra anh là người rất tiết chế bình thường về mặt này nhu cầu khônglớn, cả những khi xung động bất chợt, anh cũng rất chừng mực, nhưng tối nay lạiđặc biệt khác...

“Hôm nay anh sao thế, hơi khác thường.”

Anh thở gấp: “Hôm nay là đêm trăng tròn.”

Cô ngây người rồi hiểu ngay, anh đã xem Facebook của cô! Chắc chắc là trước khitắm, vi tính của cô chưa tắt, lúc anh trở về cô đã ngủ. Cô cười khúc khích:“Anh còn chọn ngày sao?”

“Ờ. Hôm nay là ngày an toàn của em.”

“Mao Lệ ngượng đỏ mặt, không ngờ anh lại tính cả cái đó, bản thân cô còn khôngbiết. Anh lật người xuống giường chuẩn bị vào tắm hơi, nhìn cô cười: “Cảm ơn emđã cho anh biến thành con người.”

“Anh thường xem trộm Facebook của em?”

“Sao lại xem trộm? Những thứ trên mạng chẳng phải là công khai?”

Mao Lệ đang định nói, chợt từ phòng bên vang lên tiếng “két két” lặp đi lặplại, mỗi lúc một to, nghe kỹ, rõ ràng đó là tiếng đệm lò xo rung và tiếng phụnữ rên ri một cách phóng đại, giống như bị chọc tiết, ư ử chết đi sống lại,không hề e ngại phòng bên có người. Khách sạn này cách âm quá kém! Triệu ThànhTuấn rõ ràng nghe thấy, chỉ sang đó: “Em nghe xem, anh đã nói đêm nay trăngtròn mà.”

“Ha ha ha...” Mao Lệ cuộn người trong chăn cười, cười mãi, đột nhiên tròn mắt:“Vậy... vậy vừa rồi chúng ta... liệu có bị người khác nghe thấy?”

Triệu Thành Tuấn nhún vai: “Em cũng không kém.”

Mao Lệ thụt vào trong chăn xấu hổ muốn chết: “Ôi chao, em không muôn sống nữa,đáng ghét!” Triệu Thành Tuấn vén chăn, kéo cô xuống giường: “Vào tắm với anh,lấy công chuộc tội.”

“Em có tội gì?”

“Ai bảo em biến anh thành ‘nó’, để anh vất vả mới trở lại thành người.”

Sáng hôm sau hai người trở về. Khác hẳn vẻ hưng phấn đêm qua, Triệu Thành Tuấntrở nên trầm mặc, suốt đường không nói, chỉ dùng di động nhắn tin, nhắn xonglại xem tài liệu, dáng vẻ nặng nề như có rất nhiều tâm sự. Mao Lệ nhìn tài liệutrong tay anh, toàn bằng tiếng Anh, cô đành chào thua. Nhưng cô phát giác, vẻmặt anh bây giờ không giống lúc tập trung tư tưởng làm việc. Trán nhăn rất sâu,ánh mắt dán vào trang giấy nhưng nửa giờ vẫn chưa thấy sang trang, rõ ràng anhđang phân tâm.

Không tiện quấy rầy anh, vậy là cô quay ra chơi trò của mình.

Gần đây Mao Lệ chơi iPad, dạo trước Triệu Thành Tuấn mang về từ Hồng Kông chocô, cô lập tức mê nó, rất thích các trò chơi trong đó, chẳng hạn như “Chú chimnổi giận”, “Tom biết nói”... Mao Lệ vốn thông minh, học gì cũng nhanh: “Chúchim nổi giận” bị cô vượt qua các cửa ải, cảm thấy không thú vị nữa. Mấy ngàynay cô lại ra sức mày mò trò “Tom biết nói”. Tom thực ra là con mèo hoạt hình3D đứng chắp tay sau lưng, lưu ý là đứng, không phải nằm, rất giống dáng người,biểu cảm trên mặt, động tác cũng giống người, kích vào biểu tượng bình sữa trênmàn hình là nó sẽ uống ừng ực, tóm chân nó, nó sẽ kêu “meo meo”, gõ vào đầu nósẽ ngã ra đất làm giả bộ nhức đầu hoa mắt, điệu bộ rất đáng yêu. Thú vị nhất lànó còn biết nói tiếng người, biết ghi hình, chỉ cần nói một câu với nó, nó sẽnhắc lại, đương nhiên không phải nguyên văn, mà các trọng âm đã qua xử lý, nghevô cùng thú vị. Mao Lệ rỗi rãi, lúc nói chuyện, lúc tóm chân, vỗ bụng nó, trênđường về Nam Ninh, Tom bị chọc kêu meo meo không ngớt, khiến Triệu Thành Tuấnchịu không nổi, liếc cô một cái: “Em đừng trẻ con như thế!”

Mao Lệ ngạc nhiên nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô, dường như hối hận, lại xoa đầu cô: “Không sao, cứ chơi đi.”

Nhưng Mao Lệ không còn hứng thú nữa, lặng lẽ tắt iPad, nhắm mắt dựa vào thànhxe.

Anh cũng không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.

Lúc này bầu không khí trong xe hơi căng thẳng, tâm trạng Mao Lệ trở nên bất an,tâm trạng bất an này bắt đầu từ khi tái hợp với Triệu Thành Tuấn, chỉ là côkhông chịu thừa nhận. Cô luôn tự nhủ, không phải dễ dàng có được ngày hôm nay,mình không nên suy nghĩ lung tung, họ sẽ vẫn tốt, lần này nhất định sẽ có kếtquả. Nhưng sự bất ổn của anh bộc lộ quá rõ, dù chiều chuộng cô, thậm chí nịnhnọt cô, Mao Lệ vẫn cảm thấy giữa họ luôn tồn tại vấn đề khó hiểu nào đó. Lúcgần gũi anh thường tỏ ra thảng thốt vội vàng như ngày tận thế, ôm cô, hôn cô,giống như không còn thời gian nữa, mỗi lần gần nhau tựa hồ là lần cuối cùng,rốt cuộc anh làm sao? Mao Lệ không dám hỏi, từ khi từng chia tay, cô trở nênhết sức thận trọng, không hỏi nhiều, không nói nhiều, sợ làm anh lo lắng, sợgây áp lực với anh, sợ cảnh tượng ngọt ngào đẹp như mơ tan biến thành bongbóng.

Nhưng Mao Lệ cảm thấy quá cẩn trọng hình như cũng là một gánh nặng, mối nghingờ đó của cô, phải chăng cặp tình nhân nào cũng có? Cảm giác bất an, bởi vìquá mỹ mãn cho nên luôn sợ hạnh phúc sẽ biến mât trong chớp mắt? Câu thơ Đườngcô học từ nhỏ “vậtđẹp không bền, mây hồng dễ tản, thủy tinh dễ giòn” chẳng phải ý cũng như vậy?

Điều khiến cô thấy bất an và khó nắm bắt nhất là, Triệu Thành Tuấn rốt cuộc códự định gì? Anh chưa bao giờ nói với cô về tương lai, thỉnh thoảng cô nhắc đến,anh cũng khéo léo né tránh. Cô cảm thấy anh không phải người vô trách nhiệm,không phải loại đàn ông hám sắc đùa bỡn chơi bời, chẳng có căn cứ, chỉ là cảmgiác, nhưng cảm giác thường không đánh lừa con người. Còn Mao Lệ, tuổi khôngcòn nhỏ, những năm vừa rồi cũng đã nếm không ít vị phong trần, cô không muốntiếp tục lang thang, theo cách nói của cô, có tuổi rồi không muốn quậy nữa,không như tuổi mười tám luôn cảm thấy thời gian quá lâu, mười năm thảng thốtngoái đầu không khỏi giật mình, bạn học ngày xưa đa phần đã yên bề gia thất,ngay Phi Phi lặn lộn trong tình trường bao năm, tháng sau cũng thành hôn, còncô?

Tình yêu là gì? Hôn nhân là gì? Thực ra đến giờ Mao Lệ vẫn mơ hổ, cô chỉ biếthồi mới lớn mơ ước một tình yêu đá vàng cháy bỏng, đến tuổi này, lại chỉ muốnmột chữ bình an, một cuộc sống thanh bình yên ả. Đương nhiên bây giờ cô cũngchưa già, hai sáu, hai bảy tuổi vẫn ở cái đuôi của thanh xuân, nhưng qua cáiđuôi ấy thì sao? Lúc đó thực sự là gái ế. May mà hiện nay tình cảm dường nhưvẫn tốt, bất luận thế nào người đàn ông bên cạnh vẫn là ý trung nhân của cô, côthích anh, muốn ở bên anh, và hy vọng được ổn định bằng mối quan hệ chính thức.Cô luôn tin là, thành ý lớn nhất của người đàn ông đối với phụ nữ chính là chohọ một “quan hệ chính thức”, nếu anh ngỏ ý, cô nhất định nhận lời.

Nhưng về mặt này thái độ của Triệu Thành Tuấn dường như rất mập mờ, hôm trước ởPhòng Thành cô đã thử thăm dò ý anh. Lần trước ăn tối ở nhà hàng trên quảngtrường Ngũ Tượng, một chàng trai bên cạnh cầu hôn với bạn gái, khung cảnh vôcùng lãng mạn, có hoa hồng, có nhẫn kim cương, lúc đó rất nhiều thực khách đãchúc mừng họ, Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra dửng dưng, ăn xong nhanh chóng kéo côđi, khiến cô buồn suốt mấy ngày. Anh thông minh như vậy, anh sao có thể khôngnhận ra tâm tư của cô?

“Đang nghĩ gì thế?” Có lẽ cảm thấy không khí trong xe hơi khác thường, TriệuThành Tuấn bỏ tài liệu trên tay, kéo cô lại: “Vẫn giận anh?” Nói đoạn anh xoađầu xoa mặt cô, dường như cô là Tom.

Mao Lệ dựa vào vai anh, vẫn nhắm mắt: “Phải, vẫn giận.”

Anh ôm cô: “Sorry, anh sai rồi, tối mời em ăn cơm được không? Muốn ăn gì cứnói.”

“Một bữa ăn là đền bù được sao?”

“Vậy em muốn thế nào? Tối qua chúng mình đã ước hẹn với nhau còn gì.”

Mao Lệ cười.

Anh cũng cười, một nụ cười xóa hết giận hờn, hai người lại giảng hòa. Anh khôngđọc tài liệu, có lẽ đã mệt, ôm cô nhắm mắt thư giãn. Mao Lệ ngoan ngoãn nép vàongười anh, lặng lẽ nghịch cúc áo anh không nói, lơ đãng nhìn phong cảnh lướtnhanh bên ngoài, sự bất an trong lòng không hề giảm bớt dưới những cử chỉ vỗ vềcủa anh. Suy cho cùng, họ vẫn có vùng cấm không thể động chạm, nhưng né tránhkhông có nghĩa vấn đề không tồn tại, cô thầm nghĩ, vấn đề của họ rốt cuộc là ởđâu?

“Mao Lệ!” Cô tưởng anh đã chợp mắt, không ngờ anh lại bất chợt gọi tên cô.

Cô ừ một tiếng: “Chuyện gì?”

“Dung Nhược Thành là ai?”

Emcó thể không yêu tôi, nhưng không thể phản bội tôi

Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã Tết Trung thu,cục xuất bản tổ chức cuộc thi đấu bóng nhựa hàng năm, nhà xuất bản của Mao Lệcũng tham gia, mỗi phòng ban đều cử một đại diện tham dự, phòng biên tập số mộtlà Mao Lệ. Bóng nhựa khác với bóng chuyền thông thường, rất nhẹ, là loại bóngnhựa bơm khí, không dễ gây thương tích cho người chơi, hơn nữa nam nữ cùng thamgia, rất phù hợp với hoạt động thể thao tập thể. Nam Ninh nổi tiếng yêu thểthao, môn thể thao thịnh hành nhất ở đây ngoài bóng rổ còn có bóng nhựa. Saubữa cơm tối nhiều người đi tìm sân tập, mỗi đơn vị còn tổ chức thi đấu. Vào mùathi đấu, các sân vận động đều được thuê trước nên không còn chỗ nào trống, khôngkhí vô cùng náo nhiệt. Có thể coi đây là một nét đặc sắc của Nam Ninh.

Dạo đó, cứ đến giờ nghỉ trưa, các thành viên trong đội tuyển của nhà xuất bảnđều phải tập trung tập luyện, nếu không đủ người, lại hẹn nhau tập buổi chiều,tập say sưa, toát mồ hôi, trở về nhà, tắm xong lên giường là ngủ, ngủ một mạchđến sáng, rất dễ chịu. Mao Lệ rõ ràng là thành viên tích cực nhất đội, vừa hếtgiờ làm là hô hào mọi người ra tập, không phải cô thích chơi bóng, mà lòng côđang bao nỗi ngổn ngang. Cô rất sợ nhàn rỗi, nhất là những lúc Triệu Thành Tuấnkhông có nhà, một mình trong căn phòng trống trải cô thường mất ngủ suốt đêm,vừa nhắm mắt là mơ thấy những cảnh buôn, lúc thức dậy lại không sao nhớ rađược.

Thời gian này Triệu Thành Tuấn rất ít khi ở Nam Ninh, lúc bay đi Hồng Kông lúcđi Bắc Kinh, để thuận tiện, cô dứt khoát trở về căn hộ của mình, thỉnh thoảngTriệu Thành Tuấn về, cô mới qua bên đó.

Triệu Thành Tuấn quả thực rất bận, mỗi tuần có đến mấy ngày bôn ba trên đườngra sân bay, cuối tháng Chín Bác Vũ tổ chức đại hội cổ đông ở Penang, mấy ngàyliền anh làm việc quá tải, cơ thể trụ không nổi, gần sáng ngã gục ở trụ sở vănphòng, may lúc đó chưa đến giờ làm, ngoài bảo vệ, Peter và lái xe, không có ainhìn thấy anh bị khiêng ra. Peter lập tức đưa anh đến bệnh viện của Henson, khianh tỉnh lại đã là chập tối, Henson nổi đóa, mắng anh một trận, cấm anh từ naykhông được làm việc thâu đêm: “Anh nhất định phải nằm viện theo dõi mấy ngày, ởlại đây không được đi đâu!”

“Không được, ngày mai tôi phải dự đại hội cổ đông.”

Henson sầm mặt: “Anh thế này mà đi thì chỉ có chết trên bục.”

“Chết cũng phải đi, tôi là tổng giám đốc, nếu tôi không đi, ngày mai cổ phiếusụt giá.”

“Cổ phiếu sụt giá không phải là ngày tận thế, sự nghiệp của anh đã thành côngnhư vậy, vẫn định dùng sinh mạng đem đổi sao? Anh kiếm nhiều tiền thế làm gì?”

“Henson, anh cũng biết tôi không phải vì tiền.”

Henson quả thực bất lực, lắc đầu: “Được, anh cứ việc đi, đừng tưởng chuyện nàygiấu được. Chương Kiến Đức đã cho người điều tra, mấy lần có người đóng giảbệnh nhân dò hỏi bệnh tình của anh, cẩn thận đấy.”

Triệu Thành Tuấn không nói không rằng, rơi vào trầm tư, anh ngoảnh mặt nhìn rangoài cửa kính trong suốt. Đây là núi Bukit Bendera, một nơi thâm u tĩnh mịchnhất thành phố Penang. Bệnh viện tư này được xây trên nửa quả núi, tầm nhìnphóng khoáng, có thể bao quát nửa thành phố bên dưới. Lúc này trời đang mưa,mây mù giăng trắng đỉnh núi, biến hoá kỳ ảo, cây cầu Penang dưới chân núi nhưmột dòng sông sao sáng rực, lỗng lẫy và tráng lệ. Lắng nghe tiếng chim hót vàtiếng mưa rả rích cơ hồ ngay bên tai, xung quanh khoảng sân rộng ngoài cửa sổnở đầy hoa trà trắng, mỗi đầu cành hai hoặc ba bông, cánh hoa trắng muốt rũtrong màn mưa, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Rất lâu, anh thở dài: “Ông ta luôn cho rằng tôi gây ra vụ tai nạn của ChươngGia Minh, ông ta muốn tôi phải chết.”

Đại hội cổ đông ngày hôm sau tổ chức thành công, Triệu Thành Tuấn luôn mangthuốc theo người, coi như không bị phát giác, tiệc chiêu đãi buổi tối, anh địnhkhông đi, nhưng phó tổng giám đốc Rosen nói, đã mời rất nhiều phóng viên, anhlà chủ nhân bữa tiệc, nếu vắng mặt, không biết đám phóng viên sẽ viết thế nàotrên báo chí.”

Triệu Thành Tuấn đành nghiến răng gật đầu.

Sau khi trở về Penang anh vẫn ở trong ngôi biệt thự sang trọng trên đại lộWamington, đang đứng trước gương thắt cà vạt trong phòng ngủ, Peter gõ cửa vào,nói với anh: “Vừa rồi tôi nghe thấy người của bộ phận kế hoạch nói, chủ tịchhội đồng quản trị Hồng Hải Chương Thế Đức cũng đến dự tiệc chiêu đãi tối nay,không biết ai mời ông ta, có lẽ nhân viên mới đến không hiểu tình hình, anh xemchuyện này...”

“Ông ta có mặt là bình thường, nên mời ông ta, Hồng Hải cho dù đang ngày tàncũng vẫn thuộc hàng cự phách trong thương giới Penang, lạc đà gầy vẫn lớn hơnngựa, nếu không mời ông ta mới là không bình thường, lúc đó đám phóng viên sẽcó chuyện để viết, muốn làm nghiệp lớn không thể hẹp hòi, phải dung nạp cả thếgiới, kể cả kẻ thù.”

Triệu Thành Tuấn đã thắt xong cà vạt, toàn thân Âu phục sẫm màu thẳng tắp, mỗichi tiết đều hoàn hảo, khí chất trầm lạnh hướng nội của anh rất hợp Âu phục,trông anh cực kỳ lịch lãm hào hoa. Mặc dù dạo này mệt mỏi gầy đi nhiều, nhưnggương mặt anh vẫn tuấn tú ngời ngời trí tuệ. Anh quay người ngắm Peter cũng Âuphục trang trọng như thế: “A Kiệt, cậu phải học nhiều, Bác Vũ sau này cần cậuđứng ra gánh vác.”

Chỉ có những lúc riêng tư ngoài công việc anh mới gọi Peter bằng cái tên TrungQuốc An Chí Kiệt, cái tên này ở công ty rất ít người biết.

Peter lúng túng, gãi đầu: “Tôi không thể...”

“Mọi người đều bị ép buộc, ai sinh ra đã biết làm?” Triệu Thành Tuấn vẫn nhìnvào gương chỉnh đốn trang phục, mặt tỉnh bơ hỏi một câu: “Chiều nay cậu biếnmất nửa ngày đi đâu vậy?”

“Tôi... tôi có chút việc riêng.”

“Mua quà cho A Mạc?”

“…”

Triệu Thành Tuấn nhìn Peter trong gương, cười: “Tưởng tôi ngốc hả, hôm nay làsinh nhật A Mạc, sáng sớm ở trên xe cậu đã nhắn tin cho cô ta.”

Peter ngượng đỏ mặt.

“Chuyện có gì đáng xấu hổ, sao phải ngượng? Thích thì theo đuổi đi, phụ nữ phảitheo đuổi. A Mạc rất được, cùng làm việc bằng ấy năm, hiểu nhau, hai người rấtxứng đôi.” Nói đoạn anh chắp tay sau lưng đi đên bên cửa sổ, xe đã đợi ở dướinhà. Triệu Thành Tuấn nhìn cây cỏ xanh um đầy vườn, tư lự: “Con người ta phảiyêu mới hiểu ý nghĩa cuộc sống, tôi hy vọng mọi người bên cạnh tôi đều hạnhphúc, đặc biệt là cậu. Ngôi nhà này tôi đã sang tên cho cậu, để cậu dùng khilấy vợ, sau này tôi sẽ rất ít về Tân Thành, đằng nào cũng bỏ không, chỉ bằngtặng cậu làm quà cưới, bao nhiêu năm nay theo tôi, cậu đã vất vả nhiều, ngôi nhànày chẳng là gì hết, còn cậu có lấy được A Mạc hay không, còn xem cái số củacậu, A Kiệt.”

Bữa tiệc chiêu đãi buổi tối diễn ra tại khách sạn Shangrila thành phố Penang,những nhân vật tầm cỡ trong giới doanh nhân ở Penang đều có mặt. Triệu ThànhTuấn còn nhìn thấy Tô Nghiêu Thanh, anh trai Tô Nhiếp Nhĩ, vốn ít công khai lộdiện, giai nhân xinh đẹp bên cạnh ông ta trông rất lạ mặt, không phải là kiềunữ Tô San suýt nữa khiến ông ta bán cả Duy La Phan. Triệu Thành Tuấn giả bộkhông biết, nâng ly hàn huyên với ông ta: “Nghiêu Thanh, anh thực không uổngcông đến đây.” Tô Nghiêu Thanh mỉm cười: “Tôi đương nhiên không uổng, chàoBrant, gặp anh khó thật, tối nay tôi đến cũng là muốn gặp anh.”

“Phải, gặp được Tô đại công tử trong những dịp thế này quả không dễ, vị nàylà...”

Tô Nghiêu Thanh giới thiệu: “Bạn gái tôi, Cảnh Huyền.”

“Ổ, Cảnh tiểu thư, rất hân hạnh.” Triệu Thành Tuấn lịch sự gật đầu chào.

“Triệu tiên sinh, đã lâu không gặp.” Cô gái duyên dáng nâng ly, thấy hai ngườiđàn ông dường như có chuyện muốn nói, cô liền lấy cớ vào nhà vệ sinh để haingười đứng riêng với nhau. Triệu Thành Tuấn giọng cười cười nói với Tô NghiêuThanh: “Nhanh như vậy đã có niềm vui mới?” Tô Nghiêu Thanh thấy người đẹp khôngcó mặt, hào phóng tiết lộ: “Không phải tôi có niềm vui mới, mà người ta hoàntoàn không có ý với tôi, Tô San nói thẳng, cô ấy không yêu tôi, cô ấy ở bên tôilà do anh xếp đặt.”

Triệu Thành Tuấn cười ngất, cũng thừa nhận: “Đương nhiên là tôi lợi dụng TôSan, ai bảo Tô công tử anh hùng khó qua ải mỹ nhân?”

Anh đang nói vụ Tô Nghiêu Thanh đứng ra bảo lãnh ngân hàng cho Bác Vũ vay haitỷ.

Tô Nghiêu Thanh nói: “Tôi không trách cậu, dù gì cuối cùng tôi đã được sống vớicô ấy những ngày tuyệt vời khó quên, tôi vẫn phải cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn tôi? Tôi lợi dụng Tô San là làm hại Duy La Phan các anh.”

“Thế thì sao? Cậu cũng biết, ở Duy La Phan tôi bị người ta coi thường, làm mộtchút gì để người ta biết sự tồn tại của tôi cũng tốt. Nói thật, cậu không tínhsổ được nó, tôi lấy làm tiếc.”

“Nó” ở đây chính là Tô Nhiếp Nhĩ, hai anh em họ mâu thuẫn khá sâu, xem ra tinđồn họ bất hòa không phải vô cớ. Hai người nói mãi, cuối cùng lại nói đến bạngái Mao Lệ của Triệu Thành Tuấn, Tô Nghiêu Thanh đùa: “Lần này cậu không biếnthành ‘nó’ nữa chứ?”

Triệu Thành Tuấn nhún vai: “Ai biết được?”

Tô Nghiêu Thanh đang định đùa tiếp, lại chỉ ra sau lưng anh: “Nhìn kìa, ngườinhà cậu đến.”

Triệu Thành Tuấn ngoái đầu, là Chương Thế Đức.

Bao lâu rồi không gặp nhau? Gần hai năm, ông ta già đi nhiều, tóc bạc hết, lưngcũng hơi còng, vừa đến đã nhiệt tình chào hỏi người quen, nhưng không được họmặn mà chào đón, đời là vậy. Chương Thế Đức lúc này đã không còn là Chương ThếĐức hô mưa gọi gió nắm quyền sinh quyền sát ngày xưa, Hồng Hải cũng không cònlà Hồng Hải ngày xưa. Sau khi bị Tô Nhiếp Nhĩ hạ bệ, chỉ khoác cho cái mác chủtịch danh dự, trong tay không có thực quyền, ông ta có đi làm hay không cũngkhông ai để ý, nghe nói bây giờ phần lớn thời gian đều câu cá ở biệt thự venbiển, lại thêm đứa con trai duy nhất tàn phế, triệt để tuyệt hậu, những ngườikhông ưa ông ta trước đây, nhìn thấy ông ta, miệng cười mà lòng hả hê.

Triệu Thành Tuấn nhìn kỹ khuôn mặt đó, tâm trạng anh vốn đang tốt đột nhiên vẩnđục, con người đó thực sự đã già, mắt đục mờ, bước chân không còn tráng kiệnnhư trước, ông ta cũng nhìn thấy ngay Triệu Thành Tuấn, hơi ngớ người, mặt lậptức lại trở vui, gật gật đầu, coi như chào. Tức thì có ống kính chĩa vào họ,Triệu Thành Tuấn cũng là người từng trải, sẽ không mất phong độ vào lúc này,mỉm cười đáp lễ, tỏ ý hoan nghênh.

Thù nhân gặp mặt hòa nhã như vậy kể cũng là hiếm.

Hai người hữu hảo bắt tay, sau đó chạm ly, nói cười vui vẻ như không, nhưng ânoán giữa họ, giới thương nhân Penang đều biết, tân khách xung quanh phút chốcánh mắt đều dồn về phía họ, có vẻ muốn mục kích trò hay. Mọi người vây quanhhai người hàn huyên, Triệu Thành Tuấn vẫn giữ nụ cười trên môi, phong độ đànghoàng.

Một phóng viên hỏi: “Chương chủ tịch, xin hỏi ông có ý kiến gì về đại hội cổđông của Bác Vũ hôm nay?”

Chương Thế Đức cười ha hả: “Tôi rất vui, Bác Vũ có được thành tựu hôm nay quảkhông dễ, Triệu Thành Tuấn trẻ tuổi đã làm nên đại nghiệp, tương lai của doanhnhân thành Penang này là thuộc về giới trẻ bọn họ, bộ xương già như tôi rút luicoi như mãn nguyện.”

“Nhưng Bác Vũ hiện nay đã chuyển trọng tâm sự nghiệp sang Trung Quốc, nghe nóicòn có ý định dời tổng hành dinh sang bên đó, phía Penang bên này chỉ là chinhánh, ông có ý kiến gì về chuyện này?”

“Di chuyển đi đâu cũng vậy, thành phố Penang mãi mãi có chỗ đứng của Bác Vũ,tôi không băn khoăn chút nào về điểm đó, điều này giống như con cái trưởngthành rốt cuộc phải bay cao bay xa, nhưng bất luận đi đến đâu cũng vẫn là concủa cha mẹ, chúng tôi là người một nhà, mặc dù A Tuấn không mang họ Chương,nhưng vẫn là người họ Chương.”

Nếu có thể, nếu được, Triệu Thành Tuấn rất muôn hắt ly rượu vào mặt lão già, làngười nhà với ông ta? Anh trở thành người nhà của ông ta từ bao giờ?

Nhưng anh nhất thiết kiềm chế, đã chịu đựng lâu như vậy, chỉ cần thiếu kiềm chếlà hỏng việc, anh quyết không thể mắc mưu lão già, cũng không để Tô Nhiếp Nhĩung dung đứng ngoài giễu cợt anh, nhưng cuối dùng do sức khỏe kém, mồ hôi lạnhdâm dấp lưng, đầu váng mắt hoa, người và đèn trước mặt bắt đầu chao đảo.

Lúc này Chương Thế Đức lại tiến đến gần anh hai bước, vừa thản nhiên nâng lyvới người bên cạnh, vừa ghé vào tai anh như nói thầm: “Nếu cậu không trụ đượcnữa, thì chúng ta ra vườn sau nói chuyện, chỗ đó thoáng khí.”

Không để anh phản ứng, Chương Thế Đức nói to với tân khách xung quanh: “Tôimuốn cùng cháu trai ra vườn sau có chút việc riêng, các vị cứ vui, xin thấtlễ.” Nói đoạn, ông ta kéo Triệu Thành Tuấn đi. Khách tự động nhường đường, cóngười nói đùa: “Chủ tịch Chương, có việc gì nhất định phải ra vườn sau?”

Chương Thế Đức thản nhiên: “Tất nhiên là chuyện cưới vợ.”

“Ha ha ha...” Mọi người cười rộ.

Thật là gừng càng già càng cay!

Triệu Thành Tuấn biết, Chương Thế Đức chắc đã điều tra được tin gì, nếu khôngsao có chuyện “quan tâm” như vậy, lại giải nguy cho anh, như thế cũng tốt, anhdứt khoát không giấu giếm nữa, trong vườn hoa uống thuốc trước mặt ông ta.Chương Thế Đức lạnh lùng nhìn anh, trên mặt không còn nhiệt tình như trước,hắng giọng: “Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”

“Đúng, người làm nhiều việc xấu, không bao giờ có kết cục tốt, ông và tôi đềuthế.” Triệu Thành Tuấn uống thuốc, đợi thuốc ngấm dần, anh ngồi trên ghế mâytrong vườn hoa, ngửa đầu nhìn Chương Thế Đức: “Hẳn ông rất hài lòng?”

Chương Thế Đức thở dài: “Chương gia chúng ta thật là đã gây thù chuôc oán quásâu, bị báo ứng, Gia Minh đã bị, cậu cũng thế...”

“Ông đừng kéo tôi vào họ Chương, dù tôi ăn cơm của nhà ông cũng không đến nỗiphải đổi họ.”

“Nhưng cậu ra tay với Gia Minh quá ác, tôi sẽ không tha cho cậu.”

“Những gì ông làm với mẹ tôi, tôi cũng không tha cho ông!”

“Đó là cậu hiểu lầm, cậu luôn hiểu lầm tôi, tôi không trách, nhưng cậu lại làmcho đứa con trai duy nhất của tôi thành tàn phế, đã không biết sai còn chỉtrích tôi, cậu rốt cuộc đi đến đâu mới chịu quay đầu? Cho dù Chương gia chúngtôi nợ cậu, cậu cứ nhằm vào tôi, sao còn hại Gia Minh cùng trang lứa với cậu?”

“Đã nói việc đó không phải tôi làm, ông còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lầnnữa? Chương Gia Minh làm nhiều việc ác, người muốn tính sổ với anh ta không ít,không đến lượt tôi ra tay. Triệu Thành Tuấn tôi dám làm dám chịu, tôi khônglàm, ông không thể đổ tội lên đầu tôi!” Triệu Thành Tuấn mặt xanh xám, đứngphắt dậy: “Chuyện này tôi không muốn nói lại nữa, thất lễ!”

Chương Thế Đức không cam lòng: “Mẹ cậu nhất định không muốn nhìn thấy cậu nhưthế này, cậu không sợ có lỗi với bà ấy?”

“Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!” Anh trợn mắt, ánh mắt tối lạnh: “ChươngThế Đức, ông có biết những việc đã làm trong đời, tôi hối hận nhất là gì không?Là năm xưa không đâm con dao đó vào ngực ông, cho dù phải đền mạng cũng khôngphải chịu giày vò nhiều năm như vậy.”

“A Tuấn, cậu hiểu lầm tôi, cậu không thể bình tĩnh nghe tôi giải thích ư?”

“Giải thích? Cha tôi chết thế nào, ông đã làm gì mẹ tôi, lại còn cần giảithích? Chương Thế Đức, trừ phi ông đến tạ tội trước mộ mẹ tôi, nếu không ân oángiữa tôi và ông chưa hết!”

Chương Thế Đức nói: “Tôi có tội gì? Với cha cậu tôi ít nhiều có chút áy náy,với mẹ cậu không có gì phải hối hận, chỉ có bà ấy nợ tôi, tôi không nợ bà ấy!”

Triệu Thành Tuấn cảm thấy máu trong người bỗng sôi lên, anh thề, nếu lão giànói thêm một chữ, anh nhất định xé xác ông ta, rồi giẫm xuống bùn để ông tavĩnh viễn không thể siêu thoát! Nhưng cuối cùng anh kìm được: “Chương Thế Đức,ông đúng là không sợ chết. Đừng tưởng trên đời không có báo ứng, đừng tưởng ôngtrời không có mắt, Chương Gia Minh chỉ là một bắt đầu, báo ứng ông gặp vẫn cònở đằng sau!”

“Cậu... cậu...”

“Ông chờ xem ông tuyệt tử tuyệt tôn thế nào!”

Triệu Thành Tuấn ra về trước khi bữa tiệc kết thúc, vừa vào nhà đã nhìn thấyHenson ngủ gật trên đi văng phòng khách, hộp thuốc để trên bàn. Trông thấy anh,Henson vươn vai, dụi mắt nói: “Tôi đoán nhất định anh sẽ đến tìm tôi, cho nêntôi đến trước, nếu tối nay anh chết, quả thực làm tổn hại thanh danh của tôi.”

Triệu Thành Tuấn cảm động vô cùng: “Henson, anh làm thế tôi biết lấy gì báođáp?”

“Lẽ nào anh định đính ước với tôi?”

“Không được, tôi đã đính ước với bạn gái rồi.”

“Cho nên tôi mới thất vọng tột cùng về anh!” Henson làm bộ nghiêm mặt: “Biết rõtình trạng sức khỏe như vậy vẫn mạo hiểm, còn đứng ngây ra đấy, mau đến đây đohuyết áp, nhìn mặt xem, trắng như người chết rồi!”

Trên đời người dám to tiếng với anh chỉ có Henson, Triệu Thành Tuấn ngoan ngoãncởi áo ngoài, nằm chéo trên đi văng. Quả thực rất mệt, anh lập tức thiếp đi,Henson đi lúc nào, Peter đến lúc nào cũng không biết. Đến khi bị tiếng chuôngđiện thoại đánh thức anh mới từ từ ngồi dậy, Peter cũng ngủ trên đi văng đốidiện, hai người ngơ ngác nhìn quanh, xem tiếng chuông từ đâu, cuối cùng TriệuThành Tuấn rút điện thoại từ túi áo khoác, Mao Lệ gọi, hỏi anh bao giờ trở vềNam Ninh.

“Mấy ngày nữa, thế nào, mới thế đã nhớ anh?” Anh day huyệt thái dương, khônghiểu sao muộn thế này cô vẫn chưa ngủ.

“Em không ngủ được, A Tuấn, anh kể chuyện cho em nghe đi.”

“Bé bỏng gì nữa, còn đòi kể chuyện, ngủ đi.”

“Nhưng em muốn nghe anh nói, một mình em buồn quá, vừa nói chuyện suốt tối vớiTom.” Ý cô nói là chú mèo hoạt hình trong iPad.

“Vậy... em nói đi.” Triệu Thành Tuấn đành để cô nói, cô nói rất nhiều, toànnhững chuyện linh tinh, chỉ nhớ hình như cô tham gia trận thi đấu nào đó, monganh sớm trở về cổ vũ, anh nhận lời như người mộng du, sau đó kiên nhẫn nghe cônói mãi, đến khi điện thoại cơ hồ sắp hết pin, mới tiếc rẻ ngắt máy.

Bỏ điện thoại nóng ran xuống, Triệu Thành Tuấn thở phào, ngẩng đầu thấy Petertrên đi văng đối diện đang nhìn anh đầy thông cảm, lắc đầu. Anh nhăn nhó: “Nhìnthấy rồi chứ, dù là thánh tình cũng không dễ chiều!”

Mao Lệ nói trận đấu bóng nhựa thời gian đã định vào sáng thứ Năm. Địa điểm làcung thể thao Tam Trung, khán đài không còn chỗ trống, trận đấu vừa bắt đầu đãhết sức sôi nổi, Mao Lệ và đồng đội dâng lên hãm trận, vô cùng hoạt bát. Do độibóng có cả nam lẫn nữ, Dung Nhược Thành cũng tham gia, trong bộ đồ thể thao màuxanh, khác hẳn kiểu trang phục bảo thủ ngày thường, trông ông không chỉ trẻtrung hơn nhiều, mà lúc chạy, nhảy cũng đặc biệt nhanh nhẹn khỏe khoắn. Ông vừara sân, các cô gái trong nhà xuất bản đã kinh ngạc ồ lên, Đường Khả Tâm nói:“Ôi, sếp Dung của chúng ta hôm nay quá điển trai!”

Tùng Dung trố mắt: “Có chắc là sếp Dung thật không?”

“Lại còn không, đẹp bất ngờ!” Đỗ Quyên đẩy kính trên sống mũi: “Ngày thườngchưa bao giờ thấy sếp phong độ như thế, có đúng là sếp Dung của chúng ta khôngnhỉ?”

“Chà chà chà, sức sống tràn trề, tinh thần sung mãn, sức mạnh của tình yêu quávĩ đại!” Tùng Dung như phát hiện ra châu lục mới, chỉ vào sân reo lên: “Mọingười nhìn xem, sếp Dung của chúng ta mắt chỉ chăm chăm Mao Lệ đâu có để ý vàobóng.”

“Hừm, hừm!” Bạch Hiền Đức hắng giọng hai tiếng, lườm Tùng Dung. Thực ra lúctrận bóng vừa bắt đầu, chị đã phát hiện, đồng chí Dung Nhược Thành dường nhưkhông hề quan tâm đến bóng mà chỉ để ý Mao Lệ, mắt luôn dõi theo cô, chỉ cầnMao Lệ hơi lạng người là xông đến, giống như thần hộ vệ của cô...

Tin đồn về quan hệ giữa Mao Lệ và Dung Nhược Thành bây giờ quả thật trở thànhchủ đề bàn tán đầu bảng trong nhà xuất bản, mặc dù Mao Lệ đã có “niềm vui mới”,công khai với Triệu Thành Tuấn, nhưng tin đồn vẫn lan như gió, không thể nàongăn được.

Mao Lệ đã chai lì hoặc quen với chuyện đó, mọi người nói thế nào cô vẫn nhưkhông, cũng chẳng buồn giải thích. Nhưng đồng chí Dung bản tính e dè, kiệm lời,mỗi lần bị điểm danh là mặt đỏ bừng luống cuống. Lúc này Bạch Hiền Đức thấyđồng chí Dung không rời Mao Lệ một bước, thầm thở than, tình yêu có thể thayđổi một con người không? Tâm tư Dung Nhược Thành chị rất hiểu, con bé Mao Lệhoặc có biết, hoặc giả bộ không biết.

“Ôi!” Đường Khả Tâm chợt kêu lên. Mọi người nhìn ra, thì ra Mao Lệ lúc vội đuổitheo quả bóng sắp vượt đường biên, vấp chân ngã lăn nằm như con cua biển trênđất, xem ra cú ngã không nhẹ. Bạch Hiền Đức đứng bật dậy, chạy ra phía đó, thấyDung Nhược Thành đã kịp thời xông đến, bế xốc Mao Lệ đang nhăn nhó vì đau.

Chị thở phào, có sếp Dung mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

Do vết thương đi lại không tiện, hai ngày cuối tuần Mao Lệ chỉ ngồi nhà, đươngnhiên thỉnh thoảng cũng đọc bản thảo, lúc lại chơi, trước tiên ra cửa hàng băngđĩa bên cạnh chọn mua mấy bộ phim mới phát hành, lại ra siêu thị chở về đống đồăn vặt, về nhà vừa nằm xem băng vừa ăn khoai tây chiên, xem chán thì lên mạng,hoặc chơi iPad, vậy là hết buổi chiều.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trên sân bóng, cô lại ngao ngán.

Lúc Dung Nhược Thành bế cô ra khỏi sân, toàn sân ào lên, Tùng Dung và Đường KhảTâm xúc động choáng váng.

Sau đó Dung Nhược Thành nhắn tin, xin lỗi nói trong lúc cấp bách vội vàng chẳngđể ý gì đã mạo phạm cô.

Buổi tối ông còn đến nhà thăm cô, xách một túi lớn thực phẩm đứng trước cửa vẻrất tội nghiệp, Mao Lệ không nỡ, đành chỉ vào bếp: “Sếp cứ tự nhiên.” Nói xongcô nằm trên đi văng xem băng.

Dung Nhược Thành nhận được chỉ lệnh nhanh nhẹn vào bếp. Lần này ông làm món “Mỳbằng hữu” nổi tiếng của Nam Ninh, vừa thơm vừa cay, Mao Lệ cay toát mồ hôi, ănhết một bát to, cả nước cũng húp sạch, chiếu cố đến cái bụng, cô nhận lời xinlỗi của Dung Nhược Thành, hai người tranh nhau rửa bát, cuối cùng vẫn là ôngtranh được.

Rửa xong bát ông mới đi ra. Hai người một đứng một ngồi, bầu không khí lập tứctrở nên thiếu tự nhiên, Dung Nhược Thành biết, đã đến lúc ông phải cáo từ. MaoLệ lịch sự tiễn ông xuống tầng, ông bảo không cần, nhưng cô vẫn đi, xuống đếnđường cô nói: “Thực ra chân tôi không có gì nghiêm trọng.” Cô ngẫm nghĩ, có mộtsố lời nếu không nói rõ, tình hình sẽ càng phức tạp: “Tổng biên tập, sau nàyông đừng như thế, ý tôi là...”

Dung Nhược Thành vốn đã chuẩn bị lên xe, nghe vậy lại quay người, nhìn cô: “MaoLệ, tôi làm gì cũng là tự nguyện, tôi biết tôi không xứng, tôi cũng chẳng có gìquá ảo tưởng, chỉ là muốn giúp cô lúc cô cần, cô đừng nghĩ nhiều, cũng đừngnghe người khác nói bừa.”

“Nhưng...”

“Không nhưng gì hết, chúng ta đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp, nếu ngoài côngviệc có thể trở thành bạn của cô, như cô và Bạch Hiền Đức, có thể giúp cô ítnhiều trong cuộc sống là vinh hạnh lớn với tôi.”

Ánh mắt thành khẩn, ánh đèn đường màu da cam phủ lên người ông, xung quanh ôngbao bọc bầu không khí ấm áp, nói những lời chân tình gan ruột: “Cô không nên vìthế cảm thấy áp lực, chúng ta từng cộng tác một thời gian, cô ít nhiều cũnghiểu tôi, con người tôi thật thà, tuyệt nhiên không ảo tưởng đối với những gìphi thực tế, không làm chuyện phải hổ thẹn. Đương nhiên tôi không phủ địnhthiện cảm và lòng yêu mến cô, chuyện đó bình thường, bởi vì cô là người khiếnngười ta yêu mến, nếu nhất định phải nói ra ý nghĩ, tôi chỉ muốn làm bạn vớicô, cho nên cô không nên nghĩ nhiều, Mao Lệ.”

Mắt nhìn theo chiếc xe của Dung Nhược Thành khuất hẳn ở cuối đường dưới ánh đènvàng vọt, Mao Lệ vẫn còn ngẩn ngơ, cô có thể khiến người ta yêu thích như vậysao? Dung Nhược Thành đã thật lòng giải thích với cô, thật lòng chỉ muốn làmbạn cô? Có phải do cả hai đều cô đơn, có lúc cô thấy mình rất cô đơn, ban ngàycô luôn hoạt náo, thực ra những lúc đêm vắng, nỗi cô đơn và những day dứt âmthầm chỉ mình cô biết, ngay cả khi có Triệu Thành Tuấn ở bên cô cũng thấy côđơn, bởi vì anh ít bộc lộ tâm tư, sống với nhau lâu như thế, anh vẫn là một bímật với cô, nhưng cô không biết làm thế nào. Đứng dưới đường một lát, đang địnhquay về, cô bỗng thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ dưới bóng cây bên kia đường, mặcdù đêm tối, nhưng chiếc xe đó cho dù ở đâu cũng phát sáng, tim cô đột nhiên đậpmạnh, chẳng phải anh bận chuẩn bị đại hội cổ đông ở thành phố Penang, sao đãquay về?

Triệu Thành Tuấn từ từ lái xe đến.

Nhưng anh không có ý xuống xe, từ từ hạ cửa kính, một khuôn mặt băng lạnh nhôra: “Mao Lệ, em có thể không yêu tôi, nhưng em không thể phản bội tôi.”

Hai người rơi vào cuộc chiến tranh lạnh chưa từng có suốt nửa tháng liền, TriệuThành Tuấn không gọi điện cho cô, cô gọi đến hoặc là tắt máy, hoặc không ai nghe.

Lẽ nào chỉ do anh nhìn thấy Dung Nhược Thành đến thăm cô lúc đêm khuya?

Sự việc đương nhiên không đơn giản như vậy.

Mao Lệ không biết, Triệu Thành Tuấn cũng có mặt ở sân bóng. Mao Lệ đã nói địachỉ và thời gian thi đấu, bảo nếu về kịp anh nên đến cổ vũ, cô chỉ buột miệngnói vậy, nghĩ là anh bận, không hy vọng anh có thể đến xem, nhưng anh đã đến.

Hôm đó kết thúc công việc ở Penang, anh bay về ngay hôm sau, không gọi điện,đến thẳng sân bóng, muốn cho cô một bất ngờ, không biết có vui hay không, nhưngnhất định “bất ngờ”.

Triệu Thành Tuấn không nhớ cảm giác lúc đó thế nào, khi Mao Lệ ngã, anh địnhchạy ra thì đã có người nhanh chân hơn, bế cô ra khỏi sân. Trên sân lúc đóngười đông, không ai để ý anh đứng một góc, mặt khó chịu thế nào, mấy ngày sauanh không liên hệ với cô, Mao Lệ cũng không gọi, tưởng anh vẫn còn ở Penang.

Cô dường như rất tin vào tình cảm của hai người, tưởng Triệu Thành Tuấn chỉghen chút ít, giận vài ngày, cô dỗ dành là hết ngay, bởi vì trong ấn tượng củacô, anh không phải là người hẹp hòi, sao có thể để bụng vì chút việc cỏn conđó.

Triệu Thành Tuấn nửa tháng không nghe điện thoai, cuối cùng cô ý thức được tínhchất nghiêm trọng của vấn đề, nhất là trên mạng nội bộ của cục xuất bản đưa tinvề trận đấu bóng nhựa hôm đó, giới thiệu tình hình trận đấu và một số hình ảnh,trong đó có bức ảnh Dung Nhược Thành bế Mao Lệ bị thương, bức ảnh tuy chụpnhanh nhưng rất rõ, ánh sáng và góc độ chuẩn xác như được bố trí. Bức ảnh vừaphát lên, trong QQ bùng nổ như vỡ nồi hơi, phòng biên tập ai cũng đầy phấnkhích, lúc đi làm chỉ bàn luận mỗi chuyện đó. Mao Lệ nghỉ mấy ngày ở nhà, khinhìn thấy bức ảnh cũng là lúc đang xảy ra chiến tranh lạnh với Triệu ThànhTuấn, vừa nhìn thấy cô đã toát mồ hôi, bức ảnh trên, cận cảnh là Dung NhượcThành bế cô, còn phía sau, trên khán đài còn thấy một người đặc biệt nổi bậtcũng được thu vào ống kính, người đó mặc sơ mi đen, quần trắng rộng, lạnh lùngnhìn hai người. Chính là anh! Bởi con người Triệu Thành Tuấn quá đặc biệt,ngoại hình hơn người, bao giờ cũng nổi bật giữa đám đông, nhìn trên ảnh, có lẽanh đứng cách cô không xa, vậy mà cô không nhận ra.

Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Lúc đó Mao Lệ đang trong phòng làm việc, đấm tay vào bàn phím: “Khốn kiếp.”

Sau đó cô hầm hầm xông ra ngoài, va vào Bạch Hiển Đức: “Này, định đi đâu?”

Mao Lệ không trả lời, vừa khóc vừa chạy vào thang máy.

Nhưng Mao Lệ biết, đây không đơn giản là vấn đề bức ảnh, bởi cô nhớ ra có lầnanh hỏi về Dung Nhược Thành, đó là lúc họ trên đường từ Khâm Châu trở về NamNinh, không biết tại sao đột nhiên anh hỏi vậy, có lẽ trên Facebook cô đã nhắcđến ông và tin đồn về mình. Mao Lệ trả lời, đó là sếp của cô, rất quan tâm đếncô, tin đồn giữa họ là không có thật. Lúc đó anh không nói gì, vẻ lơ đãng, MaoLệ cũng không bận tâm, nhưng bây giờ cô ý thức được, chuyện phức tạp hơn côtưởng, Triệu Thành Tuấn rõ ràng có lưu tâm đến Dung Nhược Thành, chỉ có điềukhông để lộ, với cá tính kiêu ngạo của anh, quyết không chấp nhận bạn gái mìnhbị người đàn ông khác bế trước mặt mọi người, mà người đó lại là Dung NhượcThành.

Rắc rối hơn là khi anh từ Mã Lai trở về cô không biết, buổi tối đó anh chứngkiến Dung Nhược Thành từ căn hộ của cô đi ra lúc đêm khuya. “Mao Lệ, em có thểkhông yêu tôi, nhưng em không thể phản bội tôi.” Câu nói rõ ràng không phải buộtmiệng, Mao Lệ hận mình đến chết, sự việc nghiêm trọng đến thế mà cô vẫn tưởnganh chỉ giận dỗi bình thường!

Ra khỏi nhà xuất bản, Mao Lệ phân vân đứng trên đường một lát, quyết định đíchthân đi tìm Triệu Thành Tuấn giải thích rõ, cô đã sai, nên chủ động giải thích,là người nóng tính, cô không chờ được.

Mao Lệ đương nhiên có chìa khóa căn hộ của Triệu Thành Tuấn, nhưng cô khôngvào, chỉ đợi anh ngoài cửa, cảm thấy như vậy sẽ thỏa đáng hơn.

Đợi cũng không lâu, chưa đầy một giờ sau, Triệu Thành Tuấn về. Ngoài một chútngạc nhiên lúc nhìn thấy cô, mặt anh lại lạnh lùng: “Em đến làm gì?”

“A Tuấn, em...”

“Về đi, tôi không muốn nhìn thấy em.” Triệu Thành Tuấn hoàn toàn không cho côcơ hội nói, sắc mặt anh rất xấu, hình như lại bị ốm, mới nói hai câu đã bật ho,sốt ruột xua tay: “Đi đi, tôi cần nghỉ ngơi.”

Mao Lệ hốt hoảng: “A Tuấn, nếu anh có ý kiến gì với em, có thể nói thẳng.”

“Khục khục khục...” Triệu Thành Tuấn ho dữ, vốn đã rút chìa khóa định mở của,lúc này bám vào khung cửa thở, giọng khàn khàn, yếu ớt: “Mao Lệ, tôi không có ýkiến gì, thật đấy! Bây giờ tôi thế này, em cũng nhìn thấy rồi, quả thật khôngthể cho em tương lai mà em cần, em có lựa chọn khác, tôi không trách, chỉ xinem nói với tôi một tiếng.”

Mao Lệ sợ hãi tròn mắt: “Anh, sao anh có thể nói như vậy, em làm sao? Chẳng quaem bị thương, tổng biên tập đến thăm, chẳng có chuyện gì, sao anh nói khó nghenhư thế...”

Triệu Thành Tuấn không bận tâm, mở cửa đi vào, Mao Lệ ngăn lại, nước mắt ứa ra:“A Tuấn, nếu anh muốn kết thúc, em cũng không gượng ép, lúc đầu là em chủ độngyêu cầu muốn tái hợp, em tự làm tự chịu, anh không thích em, ghét em, có thểnói ra, nhưng anh không thể nghĩ xấu về em như thế, em chẳng làm gì có lỗi vớianh!”

“Không phức tạp như em nghĩ, chỉ là tôi mệt, muốn yên tĩnh một mình.”

Có lẽ nước mắt của cô có tác dụng, thái độ Triệu Thành Tuấn hơi dịu lại: “Vềđi, tôi bị cảm biến chứng thành viêm phổi, không muốn lây sang em, thời giannày chúng ta nên yên tĩnh một chút. Có một số việc tôi thực sự muốn suy nghĩkỹ, nói thẳng ra là không thể cho em tương lai, nếu tôi giữ em e là quá ích kỷ,đợi tôi nghĩ xong, sẽ cho em câu trả lời, tạm biệt.”

Nói xong anh đóng cửa.

Mao Lệ đứng ngây như khúc gỗ ở cửa, nền hành lang lát đá sáng như gương, cônhìn mình trong “gương”, hình như lại thảm hại không chỗ bấu víu như năm xưa bịChương Kiến Phi bỏ rơi, đi trên hành lang lạnh vắng đến độ chỉ có hơi thở củacô, hai đầu gối tê cứng, đầu u u, không biết mình rời đi thế nào.

Ra khỏi tòa nhà, gió rất to, bản tin thời tiết thông báo, có bão về xem ra làthật. Gió mạnh cuốn lá cây tung lên cao, một biển quảng cáo trước ngôi nhà bênđường bị tuột một bên, gió đánh bay lật phật, cô loạng choạng bước, cơ hồ sắpbị gió cuốn đi, cảm giác toàn thân ngâm trong bể băng, không còn một chút hơiấm.

Lúc đó Bạch Hiền Đức gọi điện, cô không muốn nghe, tắt máy, lấy xe lái đi. Rakhỏi cổng khu chung cư, một chiếc xe khác đi ngược chiều, người lái nhận ra cô,dùng xe, hạ kính nhìn theo hướng chiếc xe của cô...

Mao Lệ trở về Bắc Hải, ngoài chạy trốn cô không còn lựa chọn nào khác. Bắc Hảilà tâm bão, cô lao xe trên đường cao tốc, hai bên đường chỗ nào cũng là cànhcây gãy, mây đen cuồn cuộn che kín trời, bầu trời nặng trĩu như sắp sập. ĐếnBắc Hải bắt đầu mưa, không khí nặng trĩu hơi nước, đèn đường trên đại lộ HảiCảnh cũng phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt ảm đạm, từ xa đã nhìn thấy chóp máiHải Thiên Uyển trong rừng cây. Nhìn thấy chóp mái quen thuộc, nước mắt cô giàngiụa đầy mặt, như đứa trẻ lưu lạc đã lâu giờ mới được nhìn thấy ngôi nhà củamình, trong khoảnh khắc đó, nỗi tủi thân, nỗi cay đắng dâng đầy, cổ họng nghẹnứ, cô chỉ muốn khóc thật to.

Trong nhà rất tối, hình như đêm đã vào từ sớm, một mình ngồi rất lâu trongphòng khách vắng lạnh, cô lại không khóc nổi, chỉ thấy mệt, mệt bải hoải rãrời, lên tầng, vào phòng ngủ, chỉ mong ngủ được thật nhanh. Lúc này bão đã về,gió lồng lộn bên ngoài, cây quanh nhà vặn mình răng rắc, tấm trần di động trongphòng ngủ vẫn mở, sấm giật ầm ầm trên đầu, mỗi lần chớp lóe cả căn phòng sángtrắng, chiếu lên thân hình cô trên giường như một xác chết. Rõ ràng nằm trongphòng lại cảm thấy như trôi dạt trên biển, nước biển lạnh tràn qua người, cô coquắp như con tôm trong chăn, lạnh run lập cập.

Hải Thiên Uyển bây giờđúng ra không phải của cô, đã cho Triệu Thành Tuấn thuê, cô hoàn toàn không cótư cách vào đó. Nhưng ngoài chỗ này, Mao Lệ muốn chạy trốn còn có thể đi đâu.

Không cãi cọ, không chất vấn, không một lời đay nghiến nhằm vào nhau, TriệuThành Tuấn quả nhiên hành xử độc đáo. Lần trước Mao Lệ yêu cầu chia tay, anhkhông giải thích, không nài nỉ cứu vãn, lẳng lặng làm theo, kết thúc một cuộctình đối với anh như ra về giữa chừng khi chưa xem hết bộ phim, về thì về, anhcũng chẳng mất gì. Lần này anh không nói chia tay, nhưng giữ quyền chủ động,anh nói suy nghĩ xong sẽ cho cô câu trả lời, lại còn cần câu trả lời nữa, anhkhông nói thẳng ra là chia tay chỉ do không muốn tình trạng quá khó coi. Anh làvậy, cho dù chia tay vẫn giữ phong độ, hơn nữa, anh kiên quyết không cho Mao Lệcơ hội giải thích và cứu vãn, anh tránh cô nửa tháng, không thăm không hỏi,giống như đợi nồi nước sôi nguội hẳn mới dửng dưng ngả bài, hành động đó giốngnhư đang nói, “bộ phim này tôi không muốn xem nữa”, không lý do, không nguyênnhân gì hết, không xem là không xem.

Mao Lệ coi như thực sự nếm trải sự kiêu ngạo và tuyệt tình của người đàn ôngnày. Anh chưa bao giờ bộc lộ nội tâm, anh phẫn nộ, buồn, đau hay tuyệt vọng,người khác đều không nhìn thấy. Mao Lệ biết anh đưa ra quyết định đó chắc chắnđã qua cân nhắc, quá trình này đối mọi người đều là câu đố, có lẽ cô chưa baogiờ đi vào lòng anh.

‘Tinh tung tinh tung...”

Trong lúc thần trí bàng hoàng cơ hồ có tiếng chuông cửa.

Mao Lệ đầu tiên không để ý, nhưng tiếng chuông vang trong đêm vắng rõ mồn một,cô nín thở lắng nghe, không phải tiếng chuông máy bàn, cũng không phải chuôngđiện thoại di động, là chuông cửa! Cô vô thức nhìn đồng hồ trên tường, mười haigiờ đêm, muộn thế này ai còn đến tìm cô? Bật đèn ngủ ở đầu giường, cô dò dẫmxuống giường, của phòng ngủ có gắn thiết bị nghe nhìn, cô nhấn nút, trên mànhình hiện lên khuôn mặt lờ mờ lo âu, cô bỗng cứng người, là Dung Nhược Thành!

“Sao lại là ông?” Cô nói vào máy.

Dung Nhược Thành ngoài cổng không nhìn thấy cô, nhưng nghe được tiếng cô, vộinói: “Là tôi đây! Hiền Đức bảo cô đi Bắc Hải, không yên tâm, tôi cũng vậy, tôiđến xem cô thế nào.”

Mao Lệ do dự rồi nhấn nút trên thiết bị. Lát sau nghe thấy tiếng xe hơi đi đên,cô đứng trên tầng hai nhìn ra, thấy xe Dung Nhược Thành vòng đến sân trước.

Cô xuống nhà mở cửa, đứng bên cạnh nhìn ông đi vào, trầm tư không nói.

“Mao Lệ, cô ổn không?” Đầu và vai Dung Nhược Thành đều ướt, mắt hơi trũng, xemchừng rất mệt. Mao Lệ nói: “Mời vào” rồi dẫn ông vào phòng khách, đi lấy khănbông đưa cho ông. “Cảm ơn”, ông lau nước mưa trên mặt, thấy Mao Lệ không hề gì,ông thở phào: “Chỗ này thật khó tìm, Bạch Hiền Đức chỉ nói đại khái, gọi diđộng cho cô không được.”

“Tôi tắt máy.” Mao Lệ rót trà cho ông: “Uống chút trà nóng đi, bên ngoài rấtlạnh.”

“Đúng, vừa mưa vừa gió, tôi đã tưởng không đến được Bắc Hải.” Ông cười đôn hậu,nhìn khuôn mặt hốc hác chưa hoàn hồn của ông đủ biết dọc đường ông lo lắng thếnào. Hai người ngồi đối diện trên đi văng, rất lâu không nói, mưa to dần, đậpầm ầm vào cửa, Dung Nhược Thành nhìn màn mưa bên ngoài, cuối cùng vẫn bộc lộ lolắng trong lòng: “Chúng tôi sợ cô xảy ra chuyện, Bạch Hiền Đức rất lo, nhấtđịnh bắt tôi đi...”

Mao Lệ nhún vai: “Tôi không sao, chỉ là... muốn yên tĩnh một mình.”

“Xin lỗi, đã gây rắc rối lớn cho cô như vậy.” Ông nói rất thành khẩn: “Tôi đãbảo họ xóa bức ảnh đó rồi, thật chẳng ra sao, buổi chiều tôi đã phê bình ngườiquản lý. Mao Lệ, tôi thật không biết nói thế nào... nếu chuyện này làm bạn traihiểu lầm cô, tôi có thể đến giải thích hoặc xin lỗi...”

“Không cần đâu, không nghiêm trọng như ông nói.” Mao Lệ quả thực không muốntiếp tục chủ đề này: “Giữa tôi và anh ấy có một số vân đề, không liên quan đếnngười khác, vấn đề không phải ở ông.”

Dung Nhược Thành vẫn áy náy: “Nhưng tôi rất buồn, tôi thấy gần đây tinh thần côkhông được tốt, nhất định là do chuyện này, đều tại tôi xốc nổi, thấy cô bịthương luống cuống, chẳng nghĩ gì... Tôi mới nghe nói, bạn trai cô hôm đó cũngđến, có người nhận ra xe của anh ấy, rất xin lỗi, Mao Lệ...”

“Đã nói rồi, không nên nhắc lại, được không?” Mao Lệ khẩn cẩu.

“Được... không nói nữa...”

“Thật mà, ông không nên nghĩ nhiều, vấn đề của hai chúng tôi phần lớn có nguyênnhân từ chính bản thân, do hai bên không tin nhau mới xảy ra hiểu lầm, tôi nghĩthế.” Mao Lệ hai đan tay vào nhau, dưới ánh đèn, sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt,những ngày vừa qua chắc cô rất khổ sở, dưới đôi mắt to u uẩn có một quầng xanh,cô bộc bạch với ông những suy nghĩ về quan hệ giữa cô và Triệu Thành Tuấn:“Thật ra tôi cũng không rõ lắm, rốt cuộc là tôi không tin anh ấy hay anh ấykhông tin tôi, giữa chúng tôi thiếu chất keo gắn hai người với nhau, cho nênmới dễ đổ vỡ như vậy, không vượt qua được thử thách của một con sóng nhỏ. Lầntrước tôi tin lời em gái anh ấy nên yêu cầu chia tay, về sau tôi chủ động yêucầu tái hợp, anh ấy cũng không từ chối, lần này anh ấy hiểu lầm tôi, khiến tôitự hỏi, giữa chúng tôi vấn đề rốt cuộc ở đâu?”

“Mao Lệ, anh ấy hiểu lầm cô là do coi trọng cô, càng coi trọng càng để bụng,thế giới tình cảm không dung thứ hạt sạn nào hết, hãy nói rõ với nhau, anh ấysẽ hiểu.” Dung Nhược Thành tỏ rõ là người từng trải, cũng có thể là người ngoàiđầu óc tỉnh táo: “Có điều, cô nói cũng đúng, giữa hai người yêu nhau quan trọngnhất không phải người này yêu người kia bao nhiêu, mà là lòng tin với nhau vữngchắc thế nào, nếu tình cảm không xây dựng trên sự trung thành và lòng tin củahai bên, đích thực là mong manh, cô thử nghĩ kỹ xem, tại sao cô không tin anhấy, tại sao anh ấy không tin cô, tìm ra căn bệnh mới dễ bốc thuốc.”

Mao Lệ tư lự gật đầu: “Tổng biên tập, ông nói rất đúng, chúng tôi không tin nhaunhư vậy, tôi nghĩ phần lớn là do tôi, trước đây tôi từng bị tổn thương tìnhcảm, từng bị lừa, bị lừa rất thảm, cho nên luôn không tin có người yêu tôi thựclòng, anh ấy thực ra rất tốt, nhưng tôi vẫn thầm tự nhủ phải tin anh ấy, chứkhông phải thực lòng tin tưởng, đó chính là vấn đề lớn nhất của tôi, tại saotôi không tin anh ấy yêu tôi thật lòng?”

“Phải, cứ nghĩ đi.” Ông cười, trông cô có vẻ đã ổn, ông cũng yên tâm. Lần nàychắc cô bị sốc nặng, gầy đi nhiều, ngồi trên đi văng run run, ông đoán chắc côchưa ăn gì, vậy là đứng lên bảo đi nấu ăn cho cô. Mao Lệ không nói gì, bởi vìquả thực cô rất đói, đến Bắc Hải không dám gọi cho mẹ, gió bão như vậy vẫn láixe đến, mẹ biết chắc chắn bị mắng, cô đã đói một ngày rồi.

Trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, ông đành nấu mỳ, nấu xong cùng ăn vớicô, bởi ông cũng chưa ăn. Mao Lệ đói mèm, ăn hết một bát to, húp hết cả nước.

Ông nhìn cô xót xa: “Còn đói không? Nấu thêm nhé. Cô phải ăn cơm, người đã gầynhư vậy, bây giờ ra ngoài chắc bị gió thổi bay.”

“Ông nấu mỳ ngon lắm!” Mao Lệ liếm mép, thèm thuồng.

“Phải ăn cơm đúng bữa, Mao Lệ!” Dung Nhược Thành nhìn cô lắc đầu, trông cô lúcnày như đứa trẻ, ông hoàn toàn bản năng muốn chăm sóc cô, che chắn gió mưa chocô. Ông biết cô và ông không có kết quả gì, nhưng chẳng sao, từ xa nhìn cô hạnhphúc, ông cũng hạnh phúc.

“Tối nay ông ngủ lại đây, trên tầng có phòng dành cho khách, mưa to thế này láixe không an toàn.” Mao Lệ ăn xong, tinh thần cũng phục hồi, đầu óc dần dần bìnhtĩnh lại, bên ngoài gió rất to, sếp lái xe không an toàn, nếu ông có chuyện gìcô biết ăn nói thế nào với Bạch Hiền Đức và mọi người. Ông đã vì cô vượt mưagió đến đây, sao cô có thể làm chuyện tuyệt tình.

“Có... có tiện không?” Ông cảm kích không biết làm thế nào, mắt hơi nóng.

Mao Lệ lên tầng thu dọn phòng cho ông, ngoái đâu thấy ông vẫn đứng yên, cô thởdài: “Muộn thế này lái xe về nếu xảy ra chuyện gì chị Bạch sẽ lột da tôi. Lênđi, phòng khách đó, năm ngoái chị Bạch cũng ngủ một lần, ông không nên kénchọn.”

Ông bối rối cười: “Xem cô kìa... nói năng như thế.”

Cuốicùng anh vẫn thua chính mình

Sáng hôm sau, cơn bão gầm thét suốt đêm cuối cùng đãngừng, buổi sáng không phải họp, Dung Nhược Thành dậy khá muộn, làm xong bữasáng cho Mao Lệ mới gõ cửa phòng cô, tưởng cô vẫn ngủ, không ngờ cô đã vệ sinhcá nhân xong. Bữa sáng thật thịnh soạn, có trứng ốp, sữa và đặc biệt nhất làbánh nướng. Ngửi thấy mùi thơm, Mao Lệ rất ngạc nhiên, không ngờ ông biết làmbánh nướng. Cô cầm đĩa bánh ngắm nghía như chưa bao giờ trông thấy nó, DungNhược Thành cười: “Ăn đi, nhìn gì, tôi tìm mãi mới thấy ít bột mỳ, cô ăn tạm.”

Mao Lệ cũng cười: “Bánh đáng yêu quá, tôi không nỡ ăn.”

Ông gắp hai chiếc bỏ vào bát cô: “Ăn nhiều một chút, chắc cũng được, Bạch HiềnĐức và Đường Khả Tâm cũng được ăn bánh nướng tôi làm, cô nếm đi.”

“Ô, sao họ lại được ăn?”

“Đến nhà tôi ăn cơm, tôi làm cho ăn.” Sau khi được nghỉ ngơi Dung Nhược Thànhđã hết mệt, mặt tươi tắn, tinh thần sảng khoái: “Hồi tôi còn là trưởng phòngban biên tập, họ thường đến nhà tôi ăn cơm. Lúc đó mọi người rất thân thiết,tôi cũng làm biên tập như họ, chuyện trò thoải mái, về sau tôi lên phó tổng họxa tôi dần.”

Mao Lệ nhìn ông, nói đến công việc mặt ông đầy hạnh phúc, làm việc trong nhàxuất bản mười mấy năm, ông dốc bao tâm huyết cho nó. Thực ra hai người bên nhaurất tự nhiên, nhiều khi sự bối rối của họ là lời nói của người ngoài. DungNhược Thành kỳ thực là người rất dễ chung sống, từng trải và khoan hậu, Mao Lệkính trọng và ngưỡng mộ ông, một người tốt như vậy, cô không xứng.

“Sếp Dung, gặp người phụ nữ nào tốt thì đừng kén nữa, ông nên lập gia đình đi.”Cô nói rất thật.

Ông hơi ngẩn ra, cúi đầu không nói, chạm đến vấn đề mẫn cảm, ông lại tỏ rathiếu tự nhiên, mắt lại tránh mắt cô.

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Để che giấu lúng túng, ông cầm cặp đứng lên: “Cũng không sớmnữa, tôi về đây, cô bị cảm, ở lại đây nghỉ, tôi sẽ nói Bạch Hiền Đức.”

Mao Lệ cảm ơn, nói: “Để tôi tiễn ông.”

Cô tiễn ông đến cổng lớn phía sân sau. Mưa bão suốt đêm, cuối cùng đã tạnh, câycối bị gió đánh tơi bời trông xơ xác, nhưng bầu không khí trong trẻo tinh khôi,lá cây xanh nõn dưới ánh mặt trời. Tiếng sóng biển rầm rì truyền đến từ phíasau rừng cây, chim chao liệng trên không, một cảnh tượng náo nức tràn trề sinhkhí. Dung Nhược Thành nheo mắt trầm trồ: “Đẹp quá!”, rồi dặn Mao Lệ: “Hãy để mẹcô chăm sóc cho cô, ngay bữa sáng cô cũng không biết làm, có ngày chết đói.”

Mao Lệ cười, bảo ông còn lắm điều hơn mẹ cô, ông lại bối rối.

Cô nhìn theo chiếc Audi màu đen của Dung Nhược Thành trên con đường đất đầy ánhnắng. Đang định quay người, một chiếc xe đua màu bạc đột nhiên xuất hiện ở đầuđường, ngược chiều chiếc xe của Dung Nhược Thành.

Cô cứng người, toát mồ hôi lạnh...

Cô biết ở Nam Ninh anh có hai xe, một chiếc xe đua nhỏ màu đen thường dùngtrước đây, một chiếc Bentley màu bạc mới mua, biển xe rất độc đáo, có số cuốilà 520 (anh yêu em). Hồi đó anh bảo số đuôi đó chọn đặt riêng vì cô, nhưng bâygiờ, mấy con số đó còn nhức mắt hơn ánh nắng, Mao Lệ chỉ thấy đầu choáng váng,cô nín thở nhìn chiếc xe màu bạc tiến tới mỗi lúc một gần, đầu óc đã hoàn toànkhông thể suy nghĩ.

Dung Nhược Thành rõ ràng cũng nhìn thấy chiếc xe, chầm chậm giảm tốc độ.

Nỗi tuyệt vọng khiến người cô lạnh ngắt như bị rơi xuống hố băng, cô sững sờđứng ở cống, sắc mặt trắng toát như hoa lê, mắt mở to nhìn Triệu Thành Tuấndừng xe trước Dung Nhược Thành, cửa kính từ từ hạ xuống, khuôn mặt đeo kính đenlộ ra, như tạc từ băng tuyết ngàn năm.

Mao Lệ lùi từng bước đến góc tường phòng ăn.

Đã không còn chỗ lùi nữa, Triệu Thành Tuấn bỏ kính, khóe miệng trễ xuống, mặtnhư tượng đá, đó là bộ dạng anh khi phẫn nộ cực độ. Thực ra khuôn mặt đó quáhoàn mỹ, nhưng lúc này do ép quá gần, cô chỉ thấy nó được phóng to vô hạn, đáymắt đen ngùn ngụt như ngọn lửa đang cháy, khuôn cằm trơn nhẵn không vết chânrâu, chỉ có mùi thuốc lá và mùi kem cạo râu thoang thoảng.

“Cô có thể trơ tráo đến vậy, dám để ông ta qua đêm ở đây!” Lòng anh đau rát nhưphải bỏng, nỗi hận bùng trong mắt như muốn thiêu cô thành tro, nhưng sâu trongđó là nỗi buồn sâu thẳm lớn hơn cả sự phẫn nộ.

Cô run bần bật: “A Tuấn, không phải thế đâu, anh nghe em giải thích...”

“Cô còn định giải thích, đàn ông và đàn bà ở chung phòng, cô thấy vẫn cần giảithích hay sao? Mao Lệ, cho dù cô không yêu tôi, nhưng tôi chưa bao giờ xử tệvới cô, cô có cần phải hạ nhục tôi như vậy không?”

“Ông ấy ngủ ở phòng khách, không có chuyện gì.” Mao Lệ biết, nói gì cũng khó,nhưng cô luống cuống không biết làm sao, càng nói càng cuống: “Tối qua mưa to,có bão...”

“Sợ ông ta xảy ra tai nạn?” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Cô lo lắng cho ông ta nhưvậy, cô có lo cho tôi chút nào không? Tôi ốm đau như thế, cô đã hỏi thăm mộtcâu chưa? Mao Lệ, tôi từng nghĩ cô là người bạc tình, nhưng không ngờ cô lạibạc đến vậy, may mà...” Đường gân bên thái dương anh giật liên hồi, giống nhưcố tình, lại giống như phản kích một cách bản năng, nụ cười gằn của anh tỏa hơilạnh hắc ám: “Được, tôi thừa nhận tôi chỉ đóng kịch, tôi cũng thừa nhận vụ nàytôi lỗ vốn, đương nhiên tôi cũng không phủ định lúc đầu có ý định tiếp tục qualại với cô, nếu cô một lòng một dạ với tôi, chưa biết chừng chúng ta có thể đitới kết quả, ai ngờ cô đã bộc lộ bản tính trăng hoa nhanh như vậy, tôi khôngchơi nữa. Ok?”

“Không cần phải trợn mắt lên như thế cô biết tôi đang nói gì. Thực ra, như thếcũng tốt, kịch diễn đến đây là đủ, khỏi diễn tiếp, kẻo đôi bên lại khó xuốngthang. Không hiểu ư? Vậy thì tôi nói thẳng, tôi sống với cô là để lợi dụng cô,bởi vì chỉ có cô mới khiến tôi thắng Chương Kiến Phi, ước nguyện lớn nhất đờitôi là thắng được anh ta!”

“Cô chỉ là quân cờ trong tay tôi!”

“Tôi thích nhìn thấy cô quằn quại trước mặt tôi, kể cả Chương Kiến Phi, khi anhta khóc lóc cầu xin tôi tha cho cô là lúc tôi sung sướng nhất.”

“Giết người có nhiều cách, không nhất thiết phải dùng dao, cô hiểu không?”

Nước mắt Mao Lệ tuôn như suối, trong ánh nước nhập nhòa, khuôn mặt anh xa xămvà lạ lẫm, mắt cô long lanh nhìn anh, không hiểu, dốc hết sức lực chỉ có thểlắp bắp: “Anh... anh...”

“Có phải cô định mắng tôi là đồ cầm thú?” Anh dường như nhìn thấu tâm tư cô:“Đương nhiên tôi là Triệu Thành Tuấn, có thể ăn thịt người, là cầm thú có sao?Chẳng phải trên Facebook cô đã gọi tôi là ‘nó’? Tôi luôn là ‘nó’, không phải làngười! Ai bảo cô ngốc? Chương Kiến Phi không có được cô, tôi phải có được mớithắng anh ta, tôi chiều chuộng cô chính là để thắng anh ta!”

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô tuyệt vọng nhìn anh, bất lực chống lại sựsụp đổ của cả thế giới trong lòng, bàng hoàng lắc đầu: “Em... em không tin.”

“Không tin?” Anh bật cười: “Đó là vì cô đã đánh giá quá cao nhân phẩm của tôi,cô quá ngốc!”

Nước mắt cô tuôn trào: “Triệu Thành Tuấn, anh nhất định phải như vậy sao?”

Anh hỏi lại: “Cô nghĩ tôi thế nào? Cô cảm thấy tôi còn có thể như thế nào?”

“Anh có từng yêu em không?” Nói câu đó, cô rõ ràng đang khóc, khóe miệng mấpmáy lại như cười, ánh mắt não nề tuyệt vọng.

Câu nói vừa thốt ra, khóe miệng anh lập tức hiện lên nụ cười vừa giễu cợt vừathương hại: “Tình yêu rất vĩ đại, tôi cũng hướng về tình yêu, cũng tin có tìnhyêu tồn tại, nhung cô bé, tôi không ngây thơ như cô, trước hận thù và tình yêutôi chỉ có thể lựa chọn hận thù, bởi chỉ có kẻ ngốc mới tin tình yêu có thểchiến thắng hận thù.”

Trời đất bắt đầu chao đảo quanh cô...

“Cô nên tự chúc mừng bản thân vì không yêu tôi.” Cuối cùng anh nói ra câu độcác nhất.

Câu này như một cái tát cực mạnh vào mặt, cô thấy tai ù lên. Cô cố gắng muốn tỏra bình thường nhưng mặt lại đầy nước mắt.

“Lẽ nào cô đã yêu tôi?” Triệu Thành Tuấn ngửa cổ cười, dường như đó là trò đùacực kỳ thú vị, ánh mắt khinh miệt lướt trên mặt cô: “Tôi sẽ coi đó là một tròcười, không nên làm hoen ố chữ ‘yêu’, nếu yêu tôi cô đã không cùng một lúc giẫmlên hai con thuyền, trong khi tôi ốm chết đi sống lại cô lại vui thú với gã đànông khác!”

“Triệu Thành Tuấn, anh không yêu tôi thì thôi, đằng nào hai ta cũng không thậtlòng, đã chia tay, sao không để tôi nhớ những gì tốt đẹp của anh? Chúng ta đâuphải là những người hẹp hòi.”

“Sao tôi phải làm thế, ngộ nhỡ cô yêu tôi thì sao? Tôi đã là người sắp chết,còn để cho cô nhớ, chẳng phải tội lỗi lắm ư?” Nói rồi anh đi đến trước mặt cô,hai tay chống tường, bao vây cô: “Tôi không lừa cô đâu, đúng là tôi đang ở rấtgần cái chết, cô sớm có dự tính cho mình là đúng.” Hơi thở nóng hổi của anh phảvào mặt cô, nhưng trong ánh mắt cơ hồ lại ấm áp như xưa, chỉ có mỗi câu nói ranhư lưỡi dao, từng nhát cắt vào da thịt cô: “Không tin phải không? Cũng đúng,cô đã bao giờ tin người khác đâu! Người ta tốt với cô đến mấy, móc gan mócphổi, đốỉ với cô cũng không đáng một xu, Chương Kiến Phi chẳng phải từng lỗ vốnnhư vậy sao, lẽ nào cô tưởng tôi sẽ giẫm lên vết xe đổ của anh ta? Mao Lệ, côvĩnh viễn không có được tình yêu chân thật của người khác, bởi vì cô không hiểuthế nào là yêu, hy vọng câu này cô sẽ để trong lòng.”

Đây có phải lời nguyền? Cô vĩnh viễn không có được tình yêu chân thật. Câu nóinhư một nhát búa đập trúng đỉnh đầu, cô choáng váng hoa mắt, nhìn thấy miệngvẫn nói, nhưng cô đã không còn nghe thấy, một người tàn nhẫn thế nào mới nói ramột câu như vậy, anh đúng là cố tình, nhất định là anh cố tình không muốn chocô sống! Mặt cô vốn trắng, lúc này không còn sắc máu, ánh mắt mờ tối chợt lóe,như tàn lửa cuối cùng trong đám tro bị một cơn gió lốc cuốn sạch không còn vếttích.

Khi Triệu Thành Tuấn nói những lời đó, không hề biết có một người đứng ở cửa,ngược chiều ánh sáng, mình vận chiếc áo khoác màu cà phê nhạt, cả người đứngsững trơ như tượng đá.

Không biết anh đến lúc nào, Mao Lệ đứng ở góc tường chéo góc với cửa, bất chợtnhìn thấy, lúc đầu cô bàng hoàng như rơi vào giấc mơ, bóng người lờ mờ ngượcchiều ánh sáng, ngẫu nhiên rơi vào tầm mắt cô, cô rùng mình một cách bản năng,toàn thân đột nhiên co rúm, là... là anh ấy?

Có trời chứng giám, vô số lần cô nhìn thấy anh như vậy trong mơ, nhưng chưa baogiờ tiến lại gần cô, bốn năm bặt vô âm tín, cô đã tưởng đời này kiếp này họ sẽkhông gặp lại, không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh thế này, thê thảm như vậy,giống như xé toạc vết thương đang lành trong lòng cô, máu đầm đìa, chuyện cũ àovề, cô không thể tin người trước mặt có đúng là anh? Có đúng là anh?

Triệu Thành Tuấn cuối cùng phát giác ra điều gì, theo ánh mắt cô ngoái lại.

Cách mấy mét, mặt Chương Kiến Phi trắng bệch đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt như dãthú trợn trừng nhìn anh, như lập tức muốn chồm đến xé anh thành trăm mảnh.

Cả thế giới đột nhiên bặt tiếng, một không khí chết chóc lặng như tờ.

Ánh nắng sớm sáng choang chiếu qua cửa sổ, gió thổi tung bức rèm rộng màutrắng, trong không khí lặng ngắt như vọt ra những quả cầu lửa vô hình, tiếnggió, tiếng sóng biển, mọi thanh âm nhỏ nhất trong không khí tĩnh lặng đều biếnthành những ngòi thuốc nổ làm bùng lên đám cháy rừng rực, ùng ùng ùng, là ảogiác cũng là thật, mỗi người đều nghe thấy tim mình đập, thình thịch thìnhthịch, nhanh và gấp, mỗi khuôn mặt phóng to đều biến dạng méo mó.

“Triệu Thành Tuấn, cậu muốn thắng tôi như vậy sao?” Chương Kiến Phi từng bướcđi đến, mắt như muốn giết người, mỗi bước chân tỏa ra sát khí.

Tất cả bắt đầu từ tối hôm qua, Chương Kiến Phi đến căn hộ của Triệu Thành Tuấnlại thấy Mao Lệ lái xe lao ra, lúc đó anh cảm thấy có gì bất thường, lên tầngnhấn chuông, Triệu Thành Tuấn không mở cửa (có lẽ anh tưởng là Mao Lệ). ChươngKiến Phi đột ngột đến tìm Triệu Thành Tuấn là muốn báo tin Chương Thế Đức bịtrúng gió, cả Hồng Hải đang náo loạn, Tô Nhiếp Nhĩ tuyên bố muốn có số cổ phầntrong tay Chương Thế Đức, nhưng lại ra một cái giá bèo bọt không thể tưởngtượng, Chương Kiến Phi nghe tin hốt hoảng, bởi vì Chương Thế Đức cho dù bị éptừ chức nhưng trong tay vẫn nắm 29% cổ phẩn của Hồng Hải khiến Tô Nhiếp Nhĩđứng ngồi không yên, nếu lão già đem cổ phần chuyển nhượng cho đối thủ cạnhtranh, Tô Nhiếp Nhĩ rất khó ngồi yên ghế chủ tịch điều hành, cho nên anh tanhất thiết phải lấy được số cổ phần đó trước khi ông già tắt thở, đây là điềuChương Kiến Phi không dám tưởng tượng nhất, lòng như lửa đốt, anh đi tìm TriệuThành Tuấn bàn bạc, gọi điện không được, đành đến nhà, nhưng không vào được.

Trở về nhà suốt đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau lại đến tìm Triệu Thành Tuấn,vẫn không gặp, bảo vệ nói Triệu tiên sinh đã đi đâu từ lúc trời chưa sáng, anhlập tức gọi cho Peter hỏi tình hình, Peter nói có thể Triệu Thành Tuấn đi BắcHải, anh không nói gì lập tức đuổi theo, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượngnhư vậy.

“Nói đi, cậu muốn thắng tôi như thế sao?” Anh hét lên với Triệu Thành Tuấn,

Triệu Thành Tuấn cười gằn: “Đúng thì sao?”

Mao Lệ đã không thể nào chịu nổi, trong đầu như có những sợi dây chằng đứttung, nước mắt vẫn tuôn, chết đi, hãy để cô chết đi, cô thà chết ngay còn hơnrơi vào nghịch cảnh thế này, trong màn nước mắt nhập nhòa, mọi vật bắt đầu chaođảo, cô dán lưng vào tường run lẩy bẩy, người lạnh dần, cô đã chết, hoặc đangchết, cô bàng hoàng nhìn thấy bia mộ của mình trên cánh đồng hoang, mọi yêu hậnđau thương giằng xé cuối cùng chẳng qua là giấc mơ, mọi đau khổ thắt gan thắtruột một mình cô chịu đựng, câu chuyện của cô đến đây hạ màn, thế giới này rõràng không còn gì để hy vọng.

Hai chân cô mềm dần, từ từ trượt theo tường khuỵu xuống, hai mắt tối đen, khôngbiết gì nữa.

Mao Lệ chỉ muốn tất cả đều là giấc mơ, nếu là mơ tỉnh lại sẽ hết, cô không quenhai người này, chưa từng quen, trong ký ức của cô không có họ, trong cuộc sốngcủa cô không có họ thì tốt biết bao! Nhưng cơn đau thể xác rất thật, dẫu rơivào hôn mê, cô vẫn cảm thấy tim đau như bị cào xé. Cơn hôn mê này thật đặcbiệt, tất cả chìm trong cõi hỗn mang tối om và lặng ngắt nhưng ý thức rất tỉnh.Cô thấy mình quanh quẩn trong mộng cảnh giống nhau, đúng là mộng cảnh, cô khôngngừng mơ thấy bị cuốn vào cơn sóng khủng khiếp, lúc chìm nghỉm xuống đáy sâu,lúc hất tung lên không, sau đó bị quăng ra xa, mỗi khi cô thấy mình sắp chết,luôn có một người từ trong bóng tối giơ tay nắm lấy cô, nói: “Anh không muốn đểem chết, em ở lại, anh đi.”

Người đó luôn cố sức đẩy cô lên bờ, mỗi lần sau khi cô được cứu, họ lại chiatay, có lúc cô bị sóng cuốn, có lúc anh bị nhấn chìm, cô gào thét gọi tên anh,gọi đến rách tim rách phổi, đốc hết sức tàn. Khi ôm được người anh, cô tuyệtvọng nhận ra anh đã lạnh giá, cô bất chấp tất cả hôn như mưa vào mặt anh, tránanh để truyền hơi âm, nhưng vô ích, cơ thể anh như băng giá ngưng kết ngàn năm,không một chút hơi ấm.

“A Tuấn! A Tuấn!...” Cô thường gào khóc trong mơ.

Nhưng anh không nghe thấy, hai mắt nhắm nghiền đã khép lại thế giới đến với cô,anh đi rồi, không một câu giã từ, không cuộc chia ly nào trên đời tuyệt vọng vàbi thương như vậy, cô thà chết còn hơn đối diện với nó. Nhưng cô không chết,mỗi lần giãy giụa trong mơ tỉnh lại, trong đầu vẫn in nguyên khuôn mặt trắngbệch của anh.

Nhất định kiếp trước cô đã nợ gì anh, kiếp này mới phải chịu hết sự giày vò củaanh! Mà kỳ lạ là giấc mơ thật đến đáng sợ, thậm chí cảm giác nghẹt thở vì sặcnước cũng vô cùng chân thật, hình như cô thực sự vừa trải qua hiểm cảnh như thểchính anh đánh thức cô, chính anh cứu cô, nhưng khi tỉnh lại, cô biết rõ, mìnhrơi vào cảnh ngộ không thể phục hồi chính là tại anh! Cô chỉ không hiểu, tạisao trong giấc mơ luôn là anh chết, có sông, cô rất sợ giấc mơ đó, mơ thấy côđau khổ vì anh chết, lặp đi lặp lại, thần kinh trở nên u mê rối loạn. Cho nênmột thời gian dài trước khi xuất viện cô thậm chí không nhớ tại sao mình phảinhập viện, cũng không nhớ xung đột cụ thể giữa cô và họ thế nào, chỉ biết cô đãmất anh, anh không còn trong cuộc sống của cô nữa, anh không chết, nhưng tronglòng cô như đã chết.

Nhất định là anh cố ý, đó là ý nghĩ cuối cùng lóe trong đầu trước khi cô ngấtđi hôm đó. Tại sao lại có ý nghĩ như vậy thì cô không biết, hoàn toàn là trựcgiác. Cô không cho đó là trò lừa dối, bởi cô vốn không phải là người yếu đuối,cô dám yêu, dám hận cũng dám đối diện với sai lầm, nếu cô thực sự nhìn nhầm người,cô sẽ không đau lòng như thế, đằng nào cũng không phải lần đầu bị lừa, cho dùbị lại, cũng không đến nỗi suy sụp, nhưng vấn đề là cô thực sự không cho làmình đã lầm.

Cảm giác, vẫn là do cảm giác, chung sống với anh, cô biết anh là người thôngminh, anh cũng biết cô rất thông minh, nếu rắp tâm lừa cô, anh sẽ không bỏnhiều tinh lực vào cô như vậy, bởi anh hiểu cô không dễ bị đánh lừa, làm kinhdoanh anh rất biết cân nhắc lợi hại, anh không làm những việc vô nghĩa. ChuyệnDung Nhược Thành rất có thể chỉ là cái cớ, anh lợi dụng cơ hội đó, nói với cônhững lời như thế không phải là suy nghĩ của anh, nhất định không phải. Nếukhông, chuyện đã qua một thời gian, mỗi lần nghĩ lại cô không hề thấy hận, chỉthấy đau lòng, cô cũng thấy kỳ lạ, anh làm cô tổn thương nặng nề như vậy, cônên hận mới phải, nhưng mỗi lần thoát khỏi giấc mơ, nước mắt luôn chan hòa trênmặt, trong mơ cô cũng gọi tên anh, cô biết.

Nhưng bất luận thế nào, kết thúc là kết thúc, về điểm này cô cảm thấy hà tấtanh phải phóng đại vấn đề như thế, nếu muốn kết thúc có thể nói rõ với cô, cớsao phải dùng những lời nặng nề như vậy, họ đâu phải chưa từng chia tay, cô đâuđến nỗi tìm đến cái chết? Nhìn từ góc độ khác, có thể thấy, cô coi trọng cuộctình này hơn anh, bất luận là diễn kịch hay là từ kịch thành thật, anh nghiêmtúc với tình cảm đó, ít nhất anh từng thừa nhận, bản thân anh hôm đó cũng nói,anh vốn định cùng cô đi đến cùng, còn có phải anh dùng cái đó trả thù ChươngKiến Phi hay không cô hoàn toàn không muốn nghĩ, cô không quan tâm chuyện đó,cô yêu anh, muốn sống cùng anh, chỉ có vậy.

Tình yêu bé nhỏ đến mức này, quả là ngoài dự đoán của cô. Cả hai người đã từngdốc bao tình lực vào đó. Suy cho cùng tình cảm giữa họ quá không thuần khiết,pha tạp quá nhiều day dứt và nghi kị, mà tình yêu vốn không dung thứ cát sạn,họ rơi vào ngộ cảnh này coi như tất yếu, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mao Lệ ốm nặng, đầu tiên là nằm viện ở Bắc Hải, do sốt cao không hạ phải chuyểnvề Nam Ninh điều trị, lúc nghiêm trọng nhất, cô hôn mê rất lâu, những mộng cảnhvụn vặt đa phần nhìn thấy trong lúc hôn mê. Cũng may khi tỉnh lại, xung quanhtoàn người thân, tất cả vẫn tốt, cô không mất chân mất tay, người vẫn nguyênvẹn. Ngoài trái tim tan nát.

Nhưng cũng chẳng sao, tóm lại cô vẫn sống, còn sống luôn là điều tốt. Thời giannày, mẹ ở bệnh viện chăm cô, cha và anh trai cũng từ Thượng Hải đến, đồngnghiệp hàng ngày ra vào thăm nom, trong phòng bệnh luôn không thiếu tiếng nóicười, lòng cô cuối cùng bình ổn, không có tình yêu, cô cũng không đến nỗi côđơn, trên đời vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu.

Bạch Hiền Đức chăm đến bệnh viện nhất, lần nào hai người cũng tán gẫu rất lâu,hôm đó đang tán thì có y tá mang hoa vào, Mao Lệ tưởng là của bạn bè hoặc đồngnghiệp, giở tấm bưu thiếp, bất ngờ nhìn thấy nét chữ của Chương Kiến Phi.

Anhsẽ không để bọn họ giày vò em nữa, xin lỗi.


Chúcem sớm bình phục.


ChươngKiến Phi


Mao Lệ vốn đang nói cười bỗng trở nên tư lự. ChươngKiến Phi có lẽ không tiện đến thăm nên gửi hoa đến, đại diện cho cá nhân anhhay cho Triệu Thành Tuấn? Là thăm hỏi hay là an ủi? Đúng là anh chàng si tình,bằng ấy năm vẫn không thay đổi! Anh cảm thấy cô bị tổn thương là do anh, thậtlà nực cười, trái tim cô chỉ thuộc về cô, cô bị lừa, bị thương đều là do chínhcô, cô đa mang, đâu có bị tổn thương? Cô không dấn thân, sao phải đau khổ? Côtự làm tự chịu, không trách bất cứ ai!

Bạch Hiền Đức nhìn ra tâm trạng cô, vội chuyển chủ đề: “À, sếp Dung có thể sẽchuyển đi, cũng như sếp Hứa, chuyển đến nhà xuất bản mới thành lập.”

Mao Lệ quay mặt lại, băn khoăn nhìn chị: “Chuyển đi?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

Bạch Hiền Đức đăm chiêu.

“Hình như ông ấy không đến thăm em.” Mao Lệ đột nhiên nói. Đúng, tất cả đồngnghiệp trong nhà xuất bản hầu như đều đến, nhưng không thấy bóng dáng DungNhược Thành, là cấp trên cao nhất của cô, ông không có lý do không đến thămnhân viên nằm viện, tại sao? Né tránh ư?

Bạch Hiền Đức rõ ràng biết nội tình, mắt chợt đỏ, nhìn Mao Lệ: “Ông ấy khôngdám đến, bởi không biết đối diện với cô thế nào, cô và Triệu Thành Tuấn chiatay ông ấy tự trách rất nhiều, lần này nghe nói ông ấy chủ động xin đi.”

“Quá hoang đường! Tôi và bạn trai chia tay là chuyện của chúng tôi, liên quangì đến ông ấy? Vấn đề này tôi đã nói với ông ấy, sao ông ấy không hiểu?”

“Tính sếp thế nào cô cũng biết, vô cùng nhạy cảm, có lẽ ông ấy cảm thấy sau nàycùng làm việc với cô sẽ khó xử, nên quyết định chuyển đi.”

“Nếu phải đi cũng là tôi, không phải ông ấy!”

Bạch Hiền Đức xúc động, chị vốn tưởng Mao Lệ trách Dung Nhược Thành cho nên gầnđây không dám nhắc đến ông trước mặt cô, không ngờ Mao Lệ không hẹp hòi như chịnghĩ, quả nhiên chị đã không nhìn nhầm người. Chị đăm đăm nhìn Mao Lệ hồi lâu,dần dần hiểu ra, hỏi: “Mao Lệ, cô có muốn nghe chuyện không?”

“Chuyện?”

“Ừ, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện, cô có muốn nghe?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện về một người đàn ông có tuổi.” Bạch Hiền Đức nắm tay Mao Lệ, ánh mắtkhẩn thiết: “Cô cứ coi như nghe kể chuyện, đừng quan tâm nhân vật chính là ai.”

Mao Lệ lặng lẽ nhìn chị ta, không nói.

Bạch Hiền Đức dường như đã hạ quyết tâm, thở dài, chậm rãi nói: “Trong nhữngngười quen của tôi có một người đàn ông như thế này, do hôn nhân thất bại ôngtrở nên nghi ngờ tình cảm, ly hôn đã lâu vẫn một mình, hàng ngày lặng lẽ đilàm, ít nói, luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhất là phụ nữ. Ông vốn tưởngsẽ duy trì cuộc sống lạnh lòng của mình đến khi trở về với đất, cho đến mộtngày, cơ quan xuất hiện một cô gái trẻ xinh đẹp, sôi nổi đầy cuốn hút, ông vừagặp đã yêu. Nhưng là cấp trên, ông không dám bộc lộ, bởi vì ông tự ti, cảm thấykhông xứng với cô, nhưng ông không thể kiềm chế tình yêu và nỗi nhớ cô, ông âmthầm đau khổ, một ngày nọ ông ngẫu nhiên phát hiện cô gái dùng MSN chat vớibạn, vậy là ông vào MSN và trở thành bạn của cô. Cuộc sống của ông từ đó tươimàu, ngày nào ông cũng chát vài câu với cô, thực ra ở cơ quan họ chỉ cách nhaumột bức tường, ông thà giữ kín trong lòng để duy trì mối giao lưu bí mật ngọtngào, bởi ông biết họ không thể có kết quả, ông cũng chưa bao giờ ảo tưởng vàothay đổi nào đó.

“Nhưng sự đời luôn thay đổi khó lường, về sau cô gái có bạn trai, từ đó khôngvào MSN nữa, ngày nào ông cũng lên mạng ngơ ngẩn đợi chờ, cách một bức tường,ông vẫn đợi đến tuyệt vọng... Nhưng ông chỉ im lặng quan tâm cô gái, giấu kíntình cảm và nỗi buồn trong lòng. Có lần ngẫu nhiên phát hiện sinh nhật cô, ôngtặng cô bánh sinh nhật chiếc bánh rất đặc biệt, trên bề mặt có hình chú chuộtMickey, làm bằng sôcôla, bởi ông biết cô gái rất thích chuột Mickey. Ông còn đểhình chuột Mickey rất đáng yêu trong vi tính của mình...”

Mao Lệ sững sờ nhìn Bạch Hiền Đức, đôi mắt đen lóng lánh sáng dị thường, nhưnghe nhầm, lại như kinh ngạc, không hiểu người trước mặt nói gì, rồi quay mặtđi. Xung quanh yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn. Ông ấy!Chính là Cát Bụi?

Bạch Hiền Đức thở dài: “Tôi nói đều là sự thật, chắc cô sẽ hỏi tại sao tôibiết, khi sử dụng máy vi tính của ông ấy, tôi phát hiện có rất nhiều bài viết,tôi không hề biết ông ấy lại viết hay như thế. Mỗi bài viết đều gửi gắm nỗi nhớcô, viết rất nhiều, mỗi lần có cảm xúc đặc biệt ông ấy lại viết. Ngay sau hômmáy vi tính được chuyển xuống cho tôi, chắc ông ấy nhận ra, ấp úng nói với tôirất nhiều, tôi hiểu ông ẩy muốn nói gì, muốn tôi xóa những bài viết đó. Tôi giảbộ nói, tôi đã cài chương trình mới, không lưu gì hết, cũng không đọc, thực ratôi đã đọc hết... Còn về chiếc bánh sinh nhật, tôi cũng biết, cũng vì chiếcbánh đó tôi mới phát hiện tình cảm của ông ấy với cô, sinh nhật cô cũng gầnsinh nhật Hỷ Nhi, tôi đến hiệu bánh gần nhà xuất bản, ông chủ hiệu cũng quen khánhiều người ở đó, lúc chuyện phiếm ông ta bảo Dung Nhược Thành cũng đặt ông talàm một chiếc bánh sinh nhật rất đặc biệt, bên trên có hình chuột Mickey bằngsôcôla... Vậy là tôi hiểu, Mao Lệ, cô có hiểu không? Tôi nói điều này không cóý gì, chỉ cảm thấy nên nói với cô, cô xem, Dung Nhược Thành thầm yêu cô lâu nhưvậy, gần trong gang tấc mà không dám thổ lộ, bởi chỉ sợ cô sẽ xa lánh, ông ấythà giữ quan hệ đồng nghiệp bởi ít nhất hàng ngày cũng được nhìn thấy cô...”

“Sao bây giờ chị mới nói?” Mao Lệ yếu ớt thở gấp, nắm chặt góc chăn trắng muốt,động tác đó cơ hồ rút hết toàn bộ sức lực của cô, người hơi run.

Bạch Hiền Đức nghẹn ngào: “Tôi đã hứa không nói với cô, nếu không nhìn thấy ôngấy như bây giờ, tôi đã không hé một câu, Mao Lệ, người thực lòng yêu cô ở ngaybên cô.”

“Ông... ông ấy đúng là chat hơn một năm trên mạng với tôi, ông ấy chính là CátBụi?” Mao Lệ lẩm nhẩm như vẫn không tin.

“Phải, ông ấy là Cát Bụi.”

Mấy ngày sau, cuối cùng Dung Nhược Thành cũng xuất hiện, tay ôm một bó hoa hoatươi. Có lẽ Bạch Hiền Đức đã nói gì, cuối cùng ông gạt đi mọi ngần ngại, lấyhết can đảm đến thăm Mao Lệ.

Hai người có một cuộc nói chuyện khá dài trong phòng bệnh.

Mao Lệ hỏi: “Ông quyết định đi thật?”

Dung Nhược Thành gật đầu: “Đúng, tôi đã viết đơn, cấp trên cũng đã phê chuẩn.”Mắt ông vẫn tránh ánh mắt cô, lông mày nhăn nhăn, nặng trĩu ưu phiền: “Mao Lệ,xin lỗi!”

“Ông không có gì phải xin lỗi, tôi và bạn trai chia tay không liên quan đếnông, tôi không muốn nhắc lại điều đó bởi vì không muốn giữ nó trong lòng làmtôi không vui, tôi muốn quên quá khứ.” Rõ ràng Mao Lệ đã suy nghĩ thấu đáo, nóilưu loát, thẳng thắn: “Thật lòng tôi đã mệt, những năm vừa rồi tôi luôn quậyphá, tôi đã tưởng tôi biết mình cần gì, bây giờ mới hiểu thực ra tôi không biếtmình cần gì, căn nguyên tôi không tin người là vì tôi không tin chính mình, tôikhông chân thành cho đi lại mong người ta chân thành báo đáp, trên đời làm gìcó chuyện hời như thế.”

“Mao Lệ, tôi thật rất xin lỗi, mang lại bao phiền phức cho cô...”

“Dung tổng, hãy để tôi đi...”

“Để cô đi?”

“Đúng, tôi muốn rời Nam Ninh đi Thượng Hải.” Mao Lệ hít một hơi sâu. “Tôi đirồi, ông có thể ở lại, như thế sẽ tốt cho tất cả. Dung tổng, cảm ơn ông, chịBạch đã nói hết với tôi, tôi không gánh nổi tình yêu sâu nặng như vậy của ông,tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi cảm kích, ngưỡng mộ và kính trọng ông, nhưngkhông thể thay thế tình yêu, tôi cần thay đổi môi trường để tĩnh tâm, lòng tôirất loạn, rất loạn.”

Dung Nhược Thành nghe vậy luống cuống: “Mao Lệ, nếu là do tôi, hãy để tôi đi!Tôi đã viết đơn, người đi nên là tôi! Xin lỗi, tôi đã sai...”

“Đã nói rồi, ông còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu nữa?” Mao Lệ đột nhiên caogiọng, lòng phiền muộn: “Ở đây đã không còn gì có thể níu giữ tôi, cha tôi từlâu đã muốn tôi về Thượng Hải giúp ông công việc kinh doanh, thực ra tôi nên vềtừ lâu, ông cũng đừng nói gì nữa, sau khi ra viện tôi sẽ gửi đơn thôi việc, cảmơn ông và các đồng nghiệp ở nhà xuất bản, ba năm nay tôi có những ngày làm việcrất vui, thật đấy, rất cảm ơn mọi người.”

“Mao Lệ!” Dung Nhược Thành nhìn cô, không nói được gì.

Mao Lệ lựa chọn ra đi quả thật đã nghiền ngẫm kỹ, cô chán ghét trò chơi tìnhcảm, từ mối tình đầu thất bại, đến hôn nhân tan vỡ, rồi cuộc chia tay với TriệuThành Tuấn, cô phát hiện, thứ mình hao tâm nhọc lòng theo đuổi, cuối cùng làcon số không tròn trịa. Cô mệt rồi, kiệt sức rồi, muốn tránh xa tất cả những gìgây tổn thương, muốn hoàn toàn hướng về bình an. Quá khứ, tương lai, tất thảycô không muốn nghĩ, cô đã một lần nát ruột chết đi, từ nay hãy để cô lặng lẽsống tiếp.

Khoảng thời gian dài trước đây, cô từng hy vọng mình là một ngôi sao trong thếgiới tăm tối, cô thích nhìn bầu trời sao lấp lánh, nhưng bây giờ cô hiểu, thếgiới đó quá xa vời, vũ trụ vô biên, thế giới băng lạnh, cho dù gặp được “ngôisao” trong mệnh của mình, khoảnh khắc va chạm cũng làm mình xương tan thịt nát.Dù Chương Kiến Phi hay Triệu Thành Tuấn, thế giới của họ quá sâu xa, sâu khôngthể dò, xa không thế với, một cuộc gặp gỡ hội ngộ tình cờ đã để lại những vếtthương rớm máu trong cô, cô chỉ muốn tránh thật xa, nếu có thể lựa chọn, cô thàlàm một hạt bụi trong tia nắng mặt trời.

Quan trọng nhất là, cô quả thực không biết nên đối diện với Dung Nhược Thànhthế nào, mối thâm tình của ông khiến cô cảm động, cũng khiến cô không mang nổi,nếu cô không ra đi, ông sẽ mãi sống trong chờ đợi vô vọng, như thế chẳng phảiđã hại ông! Đương nhiên cô không phủ nhận, thực ra cô cũng rất có thiện cảm vớiông, ông có gì đó hơi giống Chương Kiến Phi, bao dung và cho đi tất cả, ở bênông rất ấm áp bình yên, nhưng không thể thay thế tình yêu. Cô cũng không dámcoi ông là bến cảng tránh gió, như vậy là ích kỷ lợi dụng tình cảm của ông, nếutrên đời có một người có thể cứu cô, chỉ có thể là chính cô. Cho nên, cô chỉ cóthể ra đi.

Lúc này, Dung Nhược Thành ngồi ở một góc ghế sofa của phòng bệnh, buồn vô hạn,ánh nắng rất đẹp rọi vào phòng với một chùm sáng xiên xiên, trong chùm tia sángđó, vô vàn những hạt bụi li ti nhảy múa. Mao Lệ ngây người nhìn bụi bay, thầmnghĩ có lẽ mỗi con người đều là hạt bụi, bé nhỏ, thân bất do kỷ. Cô bỗng pháthiện, Dung Nhược Thành lấy cái tên “Cát Bụi” sao mà phù hợp, cũng chỉ có ngườitừng trải qua dâu bể như ông mới biết ẩn nhẫn, biết để mình quay về với “cátbụi”.

Mặc dù nét mặt bi thương nhưng cả người ông phủ đầy ánh nắng, toàn thân một màuấm áp, Mao Lệ có một thoáng ngây người, so với vẻ xám lạnh nghiệt ngã của TriệuThành Tuấn, ông muôn phần trong sáng và ấm áp, là thế giới của ánh sáng, ôngnên được một người tốt cô hơn cô yêu thương trân trọng.

Xinlỗi, lòng cô thầm thì.

Nam Ninh mưa liên tiếp mấy ngày, nhiệt độ xuống thấp, không khí ẩm ướt khiếntâm trạng con người bức bối, thời tiết như vậy trong những thành phố nội địabăng hàn giá rét thực ra có thể coi là ấm áp, là mơ ước của cư dân sống ở cácthành phố phương Nam. Trên đường phố Bắc Kinh chắc hẳn ai cũng bọc kín ngườitrong áo bông dày, nhất là mấy ngày rét kèm theo mưa. Còn khóm tử kinh hoa ởchung cư của Mao Lệ trong mưa lại càng đặc biệt khởi sắc, trong mưa hoa tím vẫnnở đầy, thoạt nhìn lại tưởng mùa xuân đang đến. Đây chính là đặc điểm của cácthành phố phương Nam, cho dù là mùa đông, trên đường phố vẫn không hề vắng sắchoa tươi và màu lá xanh, một năm mười hai tháng của Nam Ninh các loài hoa vẫnnở, công viên Nam Hồ bốn mùa xanh.

Hai ngày sau khi xuất viện, Mao Lệ không đi làm, ở nhà viết đơn xin thôi việc,mẹ vẫn ở lại chăm sóc cô, suốt ngày bà bận rộn nấu nướng đổi món cho cô, trongbếp lúc nào cũng bốc mùi thơm phức làm cô cảm thấy dễ chịu, ấm áp hơn nhiều.Bất luận cuộc sống gặp biến cố đau buồn gì, có người thân ở bên bao giờ cũngtốt, cô không phải đã mất hết, không có tình yêu, cô vẫn còn tình thân sâunặng.

Có lẽ do mưa dai dẳng, có thể do mùi thức ăn từ bếp bay ra, Mao Lệ ngồi trướcmáy vi tính hai tiếng đồng hồ vẫn chưa viết xong đơn xin thôi việc, người bồnchồn, làm gì cũng không thể tập trung, thầm nghĩ, nếu có Vương Cần ở đây thìtốt, con bé chỉ viết nhoáng cái là xong.

Cô thở dài, đành gác lại.

Lướt web một hồi, Mao Lệ vào Facebook của mình, như có dòng nhiệt lưu chảy quangười, thì ra cô không bị thế giới bỏ rơi, cô chỉ bị Triệu Thành Tuấn bỏ rơi,Triệu Thành Tuấn không phải là cả thế giới... Đúng, anh không phải là tất cảthế giới của cô, nhưng tại sao lúc này trong đầu cô vẫn chỉ có mỗi anh? Anh làmcô tổn thương sâu sắc, cô vẫn nhớ anh, bất luận cuộc tình này có phải là âmmưu, bất luận những lời của anh hôm đó có phải là sự thật, bất luận kết thúcthê thảm như vậy. Lòng cô vẫn day dứt tại sao họ lại đi đến bước này, hoàn toànkhông nên, không nên...

Cô không kìm được, mở Facebook của anh, phát hiện lần viết cuối cùng là mườingày trước, lúc đó cô vẫn nằm viện. Sau sự việc hôm đó, anh viết ba lần, mỗilẩn chỉ có mấy chữ: “Tôi chỉ có thể là ‘nó’”; “Biển dưới trời sao, em cònnhớ?”; “Kết thúc, như vậy cũng tốt.”

Trong đó “Biển dưới trời sao” dùng điện thoại di động viết, còn kèm bức ảnh,không biết có phải tự anh chụp, cũng không biết nơi đó là đâu.

Suốt buổi chiều cô thẫn thờ nhìn ba dòng chữ đó, lòng ngổn ngang, nghĩ rấtnhiều, lại cơ hồ chẳng nghĩ gì, nhưng không buồn như trước, tâm trạng dần bìnhổn.

Cô cũng viết thêm, chỉ có vài câu: “Bất luận anh là ‘anh’ hay là ‘nó’ đều nợtôi một lời giải thích, tại sao phải làm như vậy? Tôi không hận anh, chỉ thấythương hại anh.”

Mấy ngày sau đó cô đều vào Facebook của anh nhưng không thấy có gì mới, thờigian ở phía anh như dừng lại. Chỉ có bình luận của bạn anh, đa phần bằng tiếngAnh. Mao Lệ đọc bình luận của Tô Nghiêu Thanh: “Trời đất, sao anh bạn lại trởthành ‘nó’ rồi, có quá nhanh không?” kèm theo một bộ mặt kinh ngạc.

Ngày hôm sau Mao Lệ đưa đơn xin thôi việc, giám đốc và tổng biên tập đều cóthành ý giữ cô lại, nhưng cô đã quyết, ai nói gì cũng vô ích.

Khi trở về phòng thu dọn đồ đạc, căn phòng bình thường luôn ồn ào, bỗng yêntĩnh khác thường, Bạch Hiền Đức quay lưng về phía cô.

“Chị Bạch...”

“Đừng gọi, tôi không phải chị cô!”

“Đâu phải em đi hẳn, em sẽ thường xuyên về thăm mọi người.” Mao Lệ thở dài, điđến phía sau Bạch Hiền Đức, nhẹ nhàng đặt tay lên vai: “Hiển Đức, chúng ta mãimãi là chị em.”

Bạch Hiền Đức đột nhiên bật khóc: “Cô là kẻ vô lương tâm!”

“Mao Lệ, cậu đi thật à?” Đường Khả Tâm và Tùng Dung tròn mắt nhìn cô.

Mao Lệ gật đầu, cố nở nụ cười: “Tôi đi, chỉ mong có một sự khởi đầu mới, trênđời không có cuộc vui nào không tàn, tôi cảm ơn mọi người ba năm nay đã bao dungtôi, đây sẽ là ký ức vui vẻ nhất trong đời tôi, tôi sẽ nhớ mọi người.”

Tùng Dung ngày thường không thân lắm với Mao Lệ, giờ cũng quay mặt đi nghẹnngào: “Nhớ thì ích gì, đi rồi, muốn gặp cũng khó.”

“Chẳng phải vẫn còn mạng đây thôi? Chúng ta có thể chat trên mạng, đừng quêntrên đó vẫn còn vườn rau của chúng ta, các vị trồng nhân sâm tuyết liên gì đó,tôi còn chờ để thu hoạch, ha ha ha...”

Bạch Hiền Đức lườm cô, lần này Mao Lệ cười thật, mặt lại tươi như hoa.

Bạch Hiền Đức nói: “Năm xưa lẽ ra tôi không nên nhận cô về!”

“Thôi, chị Bạch, Mao Lệ sắp đi chị còn nói thế’” Đường Khả Tâm mặt buồn buồn.

Bạch Hiền Đức bẩm bẩm: “Lòng tôi bị cô ta đâm nát rồi.”

Tùng Dung tiếp: “Chị nói thế nào, sao chị có thể buồn hơn sếp Dung?”

Bạch Hiền Đức ngây ra, bật cười: “Ừ nhỉ, tôi không thể buồn hơn sếp Dung!”

Mao Lệ sợ nhất điều này, cô vội quay ra thu dọn đồ, giả điếc. Thực ra đồ đạccủa cô chẳng có gì, một cái hộp giấy là chứa đủ mọi thứ của cô trong ba năm ởđây, cũng phải, lúc đến hai bàn tay trắng, lúc đi còn có thể mang gì? Chỗ nàychẳng có gì thuộc về cô... Sau khi dán hộp giấy, trên bàn còn mấy bát hoa nhỏ:lục la, tiên nhân cầu, không tiện mang đi, cô lần lượt tặng mọi người: “Phiềnmọi người chăm sóc giúp, nhìn thấy chúng các vị sẽ nhớ đến tôi.”

“Khi nào cô về Thượng Hải?” Bạch Hiền Đức lòng vẫn buồn, nhưng sự đã vậy cũngđành chấp nhận.

“Trước Tết Nguyên đán.”

“Định xong ngày thì báo với chúng tôi, giám đốc vừa gọi điện muốn liên hoanchia tay.”

“Không, không cần.”

“Cô dám không đến, tôi sẽ ném bát hoa này đi!”

Khi Mao Lệ ôm hộp giấy đi xuống cầu thang, đồng nghiệp ở các phòng còn lại đềura tiễn cô xuống tận bãi đỗ xe. Mao Lệ ôm từng người, lưu luyến, nhưng cuốicùng vẫn phải ra đi. Bạch Hiền Đức đứng khóc, cô cũng khóc, kiềm chế mãi nhưngkhi quay đầu xe cô vẫn vô tình ngước nhìn tòa nhà xuất bản nơi mình làm việcsuốt ba năm, bỗng thấy cửa sổ phòng làm việc của Dung Nhược Thành ở tầng tám hémở...

Không phải không động lòng, không phải không day dứt, cô biết con người ông rấttốt, nhưng rốt cuộc ông không phải là người trong mệnh của cô, trong cả biểnngười, khách qua đường vội vàng, duyên phận của họ chỉ có thể đi lướt qua nhau.Lúc này ông đứng bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn xuống, khi Mao Lệ ngước nhìn, ônglại vội né sang bên, sau đó kéo bức rèm. Mao Lệ không dám nấn ná thêm một giây,khi lái xe qua cổng, nước rnắt cô như mưa.

Mắt nhìn theo chiếc Lexus màu trắng của Mao Lệ biến mất ở cuối con đường rợpbóng cây, Triệu Mai vẫn ngồi bất động trên ghế.

“Có nên đuổi theo?”A Mạc hỏi.

Hai người đã ngồi trên xe bên kia đường đối diện nhà xuất bản đợi Mao Lệ suốtbuổi sáng. Nhưng khi cô xuất hiện Triệu Mai lại không hề có động tĩnh, đến khichiếc xe lướt qua trước mắt, dường như vẫn chưa nhận ra.

A Mạc lo lắng nhìn cô: “Cậu sao thế chẳng phải muốn nói chuyện với cô ta?”

“Không muốn nói nữa, loại đàn bà trăng hoa đó có gì đáng nói!”

“Ồ, hôm nay cậu đến đây đợi cô ta rốt cuộc là vì Chương Kiến Phi hay vì anhtrai cậu, cô ta đã chia tay với anh cậu rồi, còn tìm đến làm gì, khuyên cô tatrở về với anh cậu? Trước đây chẳng phải cậu không muốn họ bên nhau?” Giọng AMạc chua chát.

“A Mạc, tôi không chỉ một lần nhắc cậu, cậu không phải là cốc trà của anh tôi,lòng anh ấy không có cậu, cậu vẫn nên sớm tìm người phù hợp mà lấy chổng đi.”Triệu Mai nói năng luôn nghiệt ngã, cho dù A Mạc là bạn thân, cũng không nểnang: “Còn về anh tôi, anh ấy có thể không cần Mao Lệ, nhưng cô ta không thể bỏanh ấy! Cậu nói xem cô ta mặt dày đến thế, vừa chạy theo anh tôi, vừa quyến rũcấp trên, chưa biết chừng trước giờ họ vẫn dan díu với nhau, anh tôi có lẽ bịcắm sừng cũng không biết.”

A Mạc sốt ruột: “Đó là chuyện của anh ấy, cậu tham gia làm gì?”

“Bởi vì anh ấy là anh tôi! Là người thân duy nhất của tôi! Tôi không thể giươngmắt nhìn anh tôi bị cắm sừng, huống hồ vì người đàn bà đó, Chương Kiến Phi mớiyêu cầu chia tay tôi, tôi hận cô ta đến chết!”

“Vậy cậu định làm gì cô ta? Chửi bới hay là cho cô ta cái tát nữa? Vô ích, lầntrước chẳng phải cậu bị Chương Kiến Phi trở mặt vì cậu đã tát cô ta? Cậu làmthế chỉ khiến Chương tiên sinh thêm phản cảm...”

“Cậu biết gì, nếu tôi không tính sổ với người đàn bà đó, Chương Kiến Phi sẽtính sổ với tôi, anh ta muốn tôi quay về Penang! Làm gì có chuyện hời thế chodù tôi ly hôn với Chương Kiến Phi cũng không trở về bên đó, tôi còn về làm gì?Ở đó tôi đâu còn người thân!” Triệu Mai tủi thân, mắt rơm rớm nước: “Tôi bâygiờ... tứ cố vô thân, chồng trở mặt, anh trai ghét bỏ, chẳng phải tất cả đều dongười đàn bà đó? Tôi có quậy phá cũng chẳng ích gì, nếu họ cố tình ép tôi, tôinhất định khiến họ phải hối hận!”

A Mạc nhìn Triệu Mai, sắc mặt đó khiến cô phát hoảng: “Cậu đừng làm chuyện ngốcnghếch, vì người đàn bà đó bỏ cả mạng sống của mình, có đáng không?”

“Chẳng có gì không đáng, những năm qua tôi đã bị giày vò tan nát, tôi thật tâmthật lòng yêu một người, yêu hết mình, cuối cùng bị đẩy đến nước này, mối hậnđó làm sao tôi nuốt nổi!”

Tinh thần Triệu Mai đã hoàn toàn suy sụp, hoặc là cô đã suy sụp từ lâu, từ khimất đứa con, từ khi Chương Kiến Phi đòi ly hôn, cô đã lún sâu vào vũng lầykhông thể thoát ra, không ai có thể cứu cô, ngoài bản thân cô.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn khiến Triệu Mai từ bỏ mọi phương cách tự cứu mình, bâygiờ cô sống cũng như chết, cho nên cô không sợ gì hết. Nói cô hận Mao Lệ thựcra cô hận Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn nhiều hơn, bởi vì Mao Lệ được cảhai người đó cưng chiều nâng niu, đó là điều cả đời cô không sao có được. Ghentuông là con rắn độc, phụ nữ một khi bị con rắn đó nằm cuộn trong lòng thìkhông khác gì ma quỷ.

Triệu Mai cảm thấy cô thà làm ma quỷ còn hơn làm một côn trùng đáng thương, côcăm ghét sự thông cảm, căm ghét sự thương hại, bản tính thà chết không chịuthua giống y hệt anh trai cô, cho dù còn một hơi thở cũng phải ngẩng đầu kiêuhãnh. Chỉ khác là, bản tính đó đối với Triệu Thành Tuấn là một thái độ nhânsinh, là sự kiêu ngạo thâm căn cố đế, đến Triệu Mai lại trở thành xiềng xíchdẫn cô điên cuồng lao xuống dốc...

“Tiểu Mai, thôi đi!” A Mạc không biết nói thế nào.

Triệu Mai thẫn thờ nhìn con đường trước mặt, lúc này trở lại nét mặt đầy biphẫn: “Tại sao cô ta được mọi người sủng ái, cô ta có gì hơn tôi, tại sao tôisuốt đời cũng không có thứ mà cô ta chỉ giơ tay là có. A Mạc, rốt cuộc tôi cóchỗ nào kém cô ta?” Nước mắt cô trào như mưa, trông rất tội nghiệp, khác hẳn vẻcay nghiệt vừa rồi.

A Mạc đặt tay lên vai bạn: “Thôi, hà tất phải khó chịu như vậy, sự đã thế chodù cậu đánh cô ta cũng chẳng được gì, chỉ làm xấu thêm quan hệ giữa cậu vàChương tiên sinh. Nói câu này dù cậu không muốn nghe, là người ngoài cuộc, tôicảm thấy vấn đề lớn nhất giữa cậu và Chương tiên sinh chẳng qua là bởi vì anhấy không yêu cậu, lúc đầu hai người kết hôn cũng là do cậu giận dỗi anh trai,hai người hấp tấp kết hôn, còn cậu một mực cho rằng Chương tiên sinh đã lấy cậutất sẽ yêu cậu. Tiểu Mai, cậu không đến mức ngây thơ như thế chứ, tình yêu làthứ quá huyền diệu, yêu là yêu, không yêu là không yêu. Ví dụ như tôi và anhcậu, tôi ở bên anh ấy sáu, bảy năm, anh ấy không phải không hiểu lòng tôi,nhưng trước sau vẫn không mảy may động lòng. Anh ấy không yêu tôi, tôi còn biếtlàm sao? Chuyện cổ tích đã kể rồi, hoàng tử yêu Lọ Lem, chứ không phải côngchúa, không phải tiểu thư quý tộc, tại sao hoàng tử yêu Lọ Lem, ai có thể nóirõ?”

A Mạc nói đến đây cũng run run xúc động, thở dài: “Tôi cũng từng hy vọng mìnhlà Lọ Lem, bằng ấy năm tôi cũng tưởng rằng mình là Lọ Lem, bây giờ tôi mớihiểu, có thể tôi là Lọ Lem nhưng không phải là cô Lọ Lem trong mắt hoàng tử...Người vừa đi khỏi mới là Lọ Lem, Tiểu Mai, cậu hiểu không?”

Nước mắt Triệu Mai tuôn như mưa, lúc này trong xe đang mở ca khúcForever At Your Feet, âmnhạc cùng với tiêng nước chảy buồn vô hạn, giọng nữ trầm da diết: “Please take mehome my long to leave, Forever at your feet...” Đại ý là “Xin hãy đưa em về ngôi nhà emxa vắng đã lâu, em nguyện mãi mãi bên anh...” Giọng ca trầm khắc khoải như gõ vào lòng, khiến người ta như chìm trongtiếng mưa rơi, ngơ ngác nhìn quanh, bốn bề chỉ có màn mưa, không biết mình đangở chốn nào. Nước mắt lăn dài trên má Triệu Mai, bởi vì ngôi nhà trong mơ của côđã trở nên nhập nhòa, cô không có nhà, cũng không có người muốn bên cô mãimãi...