Người Tình Bá Đạo

Chương 39: Mắt đau



Bờ biển Úy Lam, gió biển thổi thốc vào mặt, thực thoải mái, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác mát lạnh kia.

Đây là lần đầu tiên tôi được tới biển, ngay từ nhỏ, tôi đã luôn mơ ước rằng, nếu có cơ hội, khi tôi lớn sẽ đến lập nghiệp ở một thành phố biển, mỗi ngày tỉnh lại đều được nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, nhìn thấy không gian bao la rộng lớn của biển rộng, buổi chiều, lúc thủy triều rút sẽ giấu kĩ mình trong bãi cát, khua chân vẫy vùng trong nước.

Lập tức cởi giầy, chân không đi vào trong nước. Trên bờ cát vẫn còn một ít vỏ sò sót lại, trong lòng nhất thời quá mức kích động.

“ Lạo, mau đến đây, có vỏ sò này.”

Tô Ngưng kéo tay Hoa Thần, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng nổi sáng nay cô còn hoài nghi Hoa Thần phản bội mình, nhưng nụ cười hạnh phúc kia lại khiến mắt tôi rất đau. Ảm đạm quay đầu lại, không nhìn bọn họ nữa.

Chưa tới hai phút sau, Hạ Mộc Lạo cũng đi chân trần xuống nước, đi tới bên tôi:” Cho anh xem.”

“ Ở bên kia.” Nhìn sang một hướng khác, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ.

Hạ Mộc Lạo dị thường hưng phấn, nắm tay tôi chạy sang hướng bên kia.

Hai người lẳng lặng ngồi xổm trên bờ cát tìm vỏ sò mình thích nhất, vứt Tô Ngưng và Hoa Thần sang một bên.

Đột nhiên, nghe thấy Hạ Mộc Lạo kêu lên một tiếng;” Thiển Thiển, mau đến xem mấy cái vỏ sò có đẹp không này?”

Ngẩng đầu nhìn hắn, trong tay hắn giơ lên là một con sò có vỏ trắng thuần, bên cạnh còn có rất nhiều vỏ sò khác, thế nhưng vỏ sò kia có chỗ phản quang, đâm vào mắt tôi rất đau rất đau, nước mắt không nghe lời lăn dài trên má.

Hạ Mộc Lạo một tay cầm cái vỏ sò kia, một tay kéo tôi đứng lên:” Khóc cái gì mà khóc? Không phải chỉ là một cái vỏ sò sao?”

Tôi rất muốn nói rằng mình không có khóc, chỉ là bị ánh phản quang kia chiếu vào mắt mà thôi, cúi đầu, nhỏ giọng như muỗi kêu nói:” Vì em tìm như thế nào cũng không thấy được một cái vỏ sò tốt như vậy.” Tôi cũng không biết những lời này là nói cho mình nghe, hay là cho gió nghe, đây chỉ là một cái cớ , tôi cũng không biết những giọt nước mắt của mình là vì ánh nắng chiếu vào làm đau mắt mà rơi, hay là bởi vì nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Tô Ngưng mà rơi.

Hạ Mộc Lạo nghe xong, ngay lập tức để vỏ sò kia vào tay tôi, nghiêm túc nói:” Thiển Thiển, nếu em thích cái vỏ sò này không phải cứ nói cho anh biết là được rồi sao? Cho dù em không khóc thì anh cũng sẽ cho em mà.” ( Ôi! Ngọt như mía lùi..;) )

Hạ Mộc Lạo trước mặt đang bật cười thoải mái, có chút đáng yêu, nắm chặt vỏ sò trong tay, góc cạnh vỏ sò đâm vào trong thịt, đau, rất đau,” Hạ Mộc Lạo, kì thực em nhận ra anh cũng không đáng ghét lắm nha.”

Con ngươi Hạ Mộc Lạo chợt tối lại nhìn tôi, hờn giận nói:” Tô Thiển Thiển, ý của em là trước kia anh làm em cảm thấy rất đáng ghét sao?”

Ánh mắt nhìn về phía chân trời, bầu trời xanh ngắt, đám mây trắng noãn, tất cả đều rất hài hòa.

Trong lòng rung động, lắc đầu,” Ừm, kì thật cũng không phải là rất ghét, nhưng mà nếu anh không uy hiếp em, không nói những lời ác độc với em, thì cũng có thể coi như là một đứa trẻ ngoan.”

Hắn cố ý phụng phịu, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa:” Anh đã từng uy hiếp em sao?”

“ Anh cố tình không nhận lỗi phải không?”

“ Anh không nhớ rõ khi nào uy hiếp em, khi nào nói những lời độc ác với em.” ( Xin anh đọc lại truyện từ chương 1->38, lần nào xuất hiện anh cũng làm chị Thiển đau hết á >”