Người Tình Bá Đạo

Chương 143: Thẳng thắn



Cố gắng mở to mắt, trong mắt hiện lên một màu trắng, tôi vừa nhìn đã thấy mẹ và Lạc Thanh.

Nhưng lúc này, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là bọn họ, tôi lại nhắm mắt vào.

Cả người đều rất đau, xem ra tôi vẫn còn sống, không phải đang nằm mơ, tôi vẫn chưa đến Thiên Quốc.

Nhưng tôi không thể để con tôi một mình cô đơn nơi Thiên Quốc, tôi muốn đi cùng nó.

Thà sớm ngày chấm dứt sinh mệnh, còn hơn phải kéo dài hơi tàn như vậy, tôi thực sự không muốn sống như thế này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nước mắt theo khóe mắt tràn ra, tiếng Lạc Thanh mang theo chút hưng phấn, “Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Tiếng bước chân tiến đến gần giường bệnh, tôi không thèm để ý.

Mẹ cũng đến, “Thiển Thiển, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.”

Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ.

Bà, có lẽ đã tha thứ cho tôi rồi.

Dù là như thế, nhưng vẫn quá muộn.

Tôi, chỉ còn lại thân thể tàn tạ này, tha thứ cho tôi, thì có thể thế nào?

Tôi, còn có thể quay lại sao?

Hôm nay, tôi đã mất hết can đảm, không muốn tiếp tục lo lắng, dù bà có tha thứ cho tôi, nhưng đối với bà, tôi cũng không thể tiếp tục tình cảm như lúc đầu được nữa, dù rằng bà là mẹ đẻ của tôi.

Từ lúc bà đuổi tôi ra khỏi cửa, thời khắc đó, nơi đó, đã không còn là nhà của tôi nữa.

Bị đuổi một lần là đủ rồi, từ lúc bị đuổi, tôi đã không còn muốn quay trở về lại.

Có một số việc, xảy ra một lần là đủ.

Có một số việc, lần thứ nhất xảy ra, là thất vọng.

Mà đến lần thứ hai, chính là tuyệt vọng.

Giống như tất cả những gì đã xảy ra trên người tôi, lần thứ nhất, bị Hoa Thần ruồng bỏ. Tôi, thất vọng với tình yêu.

Lần thứ hai, bị Hạ Mộc Lạo vứt bỏ, tôi cảm thấy tuyệt vọng với tình yêu.

Cũng giống như mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh, lần thứ nhất, mẹ tôi quay lại, mẹ Tô Ngưng đối với Tô Bắc Sinh thất vọng.

Lần thứ hai, mẹ tôi lại một lần nữa xuất hiện, mẹ Tô Ngưng trở nên tuyệt vọng với Tô Bắc Sinh.

Tôi cũng như thế.

Điều duy nhất không giống giữa bà ta và tôi là bà ta đối với Tô Bắc Sinh thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Còn tôi, lại thất vọng vì tình yêu, rồi tuyệt vọng.

Hai người đều tuyệt vọng giống nhau, bà ta có thể điên cuồng đi giết người.

Còn tôi, có thể tự kết thúc sinh mạng của chính mình.

Điên như nhau, muốn dùng tính mạng để giải quyết vấn đề giống nhau.

Nhưng cái bà ta muốn là mạng của người khác.

Làm như thế, chỉ có thể giải quyết một phần của vấn đề.

Còn tôi, lại chọn cách tự kết liễu sinh mạng của mình, có thể giải quyết được tất cả những vấn đề liên quan tới tôi.

Cái cách tôi dùng chính sinh mạng của bản thân để giải quyết vấn đề, có tác dụng hơn cách của bà ta nhiều lắm, bà ta phải ẩn núp trốn tránh, lặng lẽ tiến hành trong bóng đêm.

Còn tôi, có thể quang minh chính đại, đứng trên đỉnh lầu cao nhất, liếc xuống dưới lầu nhìn bọn họ.

Vốn tưởng rằng, cuộc đời của bà ta, là bức khắc họa cho tương lai của Tô Ngưng.

Lại không ngờ, cuộc đời của tôi, cũng như thế, tôi lặp lại bi kịch của bà ta, trở thành một người phụ nữ bị ruồng bỏ.

Điều còn bi ai hơn so với bà ta chính là, bà ta chỉ bị một Tô Bắc Sinh ruồng bỏ.

Còn tôi, trước sau lại bị hai người đàn ông vứt bỏ.

Cho dù không yêu, nhưng cũng không muốn bị vứt bỏ. Tôi muốn chờ bọn họ đến đông đủ, sau đó đứng trên đỉnh lầu, nhếch môi, thả người nhảy xuống, kết thúc một sinh mạng.

Tôi muốn dùng cái chết của mình để làm những con người đã làm tổn thương tôi quá sâu kia hiểu được, biết được cái gì gọi là bất lực, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là không cách nào quay trở lại, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là quá muộn, cho bọn họ hiểu được tổn thương không phải chỉ cần nói hai ba câu là có thể tha thứ, cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Thiển Thiển, chuyện quá khứ mẹ không trách con, chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời, con vẫn là con gái ngoan của mẹ.”

Nghe xong lời mẹ nói, tôi cười nhạo trong lòng, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng sao? Có thể lấy lại gì đây? Có thể bù đắp gì đây? Đợi tôi hoàn toàn buông tay rồi mới câu tha thứ với tôi, làm như vậy là có thể quay về quá khứ ư?

Ở trong căn nhà đó, tôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Bị mẹ vứt bỏ, bị Tử Kiềm đánh, tôi không muốn quay lại căn nhà đó nữa, đó không phải là nhà của tôi.

Lúc ấy, tôi đã tưởng rằng Tử Kiềm sẽ hiểu cho tôi, sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.

Nhưng mà, cậu ấy lại giống hệt mẹ, trong lúc tôi không có ai giúp đỡ, giáng cho tôi một cú thật mạnh.

Trong cùng một ngày, bị hai người nhà vứt bỏ, đối với tình thân, tôi cũng tuyệt vọng rồi.

Thứ còn sót lại, chỉ có tình bạn.

Nhưng, người có thể gọi là bạn lại không có mấy.

Nếu tôi thực sự biến mất, chắc chắn đối với những người đã từng làm tổn thương tôi kia, sẽ là một chuyện khắc cốt ghi tâm.

Cứ như vậy, chết trước mắt bọn họ, cho dù bọn họ muốn cứu tôi, cũng không có năng lực làm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể tôi, rơi xuống, rơi xuống, rơi đến thịt nát xương tan, hoàn toàn thay đổi.

Cho dù không yêu, nhưng chứng kiến một hình ảnh như vậy, cả đời này cũng sẽ khó quên, cho dù chỉ là vì áy náy, cũng có thể nhớ cả một đời. “Tiểu nha đầu, anh đã nghĩ thông rồi, quá khứ của em, anh không can thiệp. Những chuyện đó, hãy coi như chưa từng xảy ra, đợi thân thể em tốt hơn anh sẽ đưa em về Mộ Phong.”

Ha, có thể làm như không có việc gì xảy ra? Anh ta đang bố thí cho tôi ư? Nhưng tôi không cần sự bố thí của bất kì ai, không cần sự thương xót từ bất kì ai. Chuyện quá khứ, tuy nói đã qua nhưng dù sao cũng là việc thật, dù sao cũng là tự tôi trải qua. Mà cũng không phải hoàn toàn như anh ta nói, có thể coi như chứ từng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ nghĩ thông đã quá muộn rồi.

Nếu là trước khi Hạ Mộc Lạo đưa tôi đi, anh ta nói nghĩ thông, muốn đưa tôi về Mộ Phong. Có lẽ tôi sẽ không do dự đi theo anh ta, sẽ nhào vào trong lòng anh ta khóc một trận to. Nhưng, bây giờ nói câu này đã không còn kịp nữa rồi, tất cả thương tổn đều đã xảy ra, không phải chỉ cần nói nghĩ thông là có thể quay trở về. Anh ta có thể hiểu, còn tôi, không cần phải hiểu.

Tay mẹ nhẹ nhàng vỗ về lên mặt tôi:”Thiển Thiển, mẹ biết con đã tỉnh rồi, mở mắt ra, nhìn mẹ đi, nói với mẹ một câu, được không?”

Nhìn bà, sắp rồi, tôi sắp nhìn bà rồi, đợi thân thể tôi khỏe lên, có thể tự xuống giường được, có thể đi rất xa, có thể trèo lên đỉnh nóc lầu, đến lúc đó tôi sẽ nhìn bà vài lần, bọn họ từng người từng người tôi đều sẽ nhìn.

Hơn nữa, sẽ nói chuyện với bọn họ, nói rất nhiều.

Bây giờ, hãy để tôi im lặng, tôi không muốn bọn họ biết tôi đang nghĩ gì, không muốn bọn họ biết tôi có ý niệm coi nhẹ mạng sống trong đầu. Nếu không, đến muốn chết tôi cũng không có cơ hội.

“Tiểu nha đầu, em phải nhanh khỏe lên, người phụ nữ làm tổn hại đến em đã chết rồi. Là tự sát, bà ta đâm xe vào gốc cây. Còn để lại một bức di thư rất dài rất dài, trong di thư, bà ta nói xin lỗi em, bà ta sám hối với em. Bây giờ đã không còn ai có thể tổn thương em nữa rồi, vì thế em phải nhanh khỏe lên, tiếp tục quấy rối ở nhà, tiếp tục hại chết cá của anh, anh đã mua rất nhiều cá, em có dốc cả hai bao thức ăn vào bể chúng nó cũng không chết đâu, anh cũng mua rất nhiều thức ăn cho cá, để em tiếp tục cho cá ăn.”

Đâm xe vào cây, không thể không thừa nhận bà ta rất lời hại, không thể không thừa nhận bà ta rất dũng cảm, giết người không thành thì chọn tự sát. Cái này đúng là một phương pháp giải quyết rất tốt.

Vì muốn không có một chút sai sót nào, tôi phải tìm một nơi thật cao, tìm một tòa nhà thật cao.

Nếu không chết tôi sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích của mọi người.

Đến lúc đó nếu tôi lại muốn tìm cái chết sẽ là rất khó, khó vô cùng.

Không biết qua bao lâu, tiếng Già Minh vang lên trong phòng bệnh,”Dì, Thiển Thiển tỉnh chưa ạ?”

Giọng nói của mẹ mang theo một chút mất mác:”Thấy nó mở mắt rồi, nhưng không để ý đến mọi người, không muốn mở mắt nữa, nói chuyện với nó một chút phản ứng cũng không có.”

“Dì, cháu muốn nói riêng với Thiển Thiển vài lời, mọi người có thể ra ngoài một lúc không?”

“Được, tốt nhất là có thể khai thông cho nó.”

Anh ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân rời xa, sau đó là tiếng đóng cửa.

Im lặng hơn mười phút, Già Minh mới mở miệng,giọng nói của anh ta tất cả đều tràn đầy thương cảm:”Thiển Thiển, hung thủ hại chết Tiểu Nặc đã tìm được rồi.”

Tôi mở mắt ra, lẩn trốn hơn tám năm, cuối cùng tên hung thủ kia cũng không đào thoát được, cuối cùng cũng bị bắt.

“Thiển Thiển, nếu lần này em không bị thương, anh nghĩ, có thể bà ta sẽ mãi mãi nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật.”

Tôi không hiểu, thương tật của tôi thì động chạm gì đến hung thủ hại chết tiểu Nặc.

Cái này, rốt cuộc là có ý gì?

Già Minh tiếp tục nói:”Là mẹ Tô Ngưng làm, về nguyên nhân bà ta động vào tiểu Nặc, cũng giống động cơ làm tổn hại em. Bà ta động vào em, Hạ Vô Xá lấy tính mạng Tô Ngưng uy hiếp bà ta, bà ta mới lựa chọn tự sát, trước khi chết còn đặt một bức di thư trong thư phòng của cha Tô Ngưng.”

Ha, hóa ra là bà ta làm, cũng chẳng kì lạ gì, bà ta và Tô Ngưng nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, bà ta vì Tô Ngưng mà giết người, tôi cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.

“Thiển Thiển, Duy Đô đã đóng cửa rồi, hung thủ đã tìm được, anh đi theo tiểu Nặc tám năm cũng đủ rồi. Còn nữa, người Hoa tiên sinh yêu hiện tại là em, Duy Đô cũng không còn ý nghĩa để tiếp tục mở cửa. Mẹ tiểu Nặc cũng không làm bảo mẫu nữa, anh đã đón bà về nhà rồi.”

Cho dù Hoa Thần thực sự yêu tôi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Cái gọi là yêu, chỉ là làm tổn thương lẫn nhau.

Giống như lần đó tôi ngồi trên xe taxi nghe được bài hát như thế:

“Tình yêu cũng dùng yêu để tổn thương

Vĩnh viễn dùng để diễn một vở kịch ngoài ý muốn

Đứng cô đơn giữa sân ga mênh mông biển người

Rất muốn đồng hồ quả lắc dừng giây phút này tại đây

Đứng đợi rất lâu trong ngày đó

Lại vì khó khăn nào mà tan biến

……….

Tôi phải cự tuyệt tình yêu, cự tuyệt thương tổn, kiên trì với ý nguyện của mình, mau chóng bồi dưỡng thân thể, rồi sau đó kết thúc sinh mệnh.

“Thiển Thiển, hai ngày trước Hiên nhi sinh rồi, là con trai, em có thể làm mẹ nuôi rồi đó. Nhưng mà anh không nói cho Hiên nhi biết chuyện của em, anh sợ cô ấy lo lắng, dù sao cô ấy cũng vừa sinh conong.”

A, Hiên nhi sinh con trai, chị ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. Tôi chúc phúc cho chị ấy.

“Thiển Thiển, tại sao em không nói gì, có phải không muốn nói không?”

Tôi lắc đầu, vẫn không mở miệng.

Già Minh sửa sang lại tóc tôi:”Thiển Thiển, em thế này, người khác nhìn thấy sẽ rất đau lòng. Trước kia, đôi mắt của em rất thanh thuần, hơn nữa còn rất sáng. Nhưng mà bây giờ lại ảm đạm không chút ánh sáng, mất đi ánh sáng lúc đầu rồi.”

Một người đã không còn ý chí muốn sống, ánh mắt sáng để làm gì? Trái tim đã chết, ánh mắt đương nhiên sẽ ảm đạm không ánh sáng, sẽ không còn ánh sáng nữa.

Bây giờ chắc là đang giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ rất gay gắt, tôi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Lần tỉnh dậy sau, tôi không mở mắt ngay như lần đầu nữa, bởi vì giờ phút này đang có một người nắm lấy tay tôi, tôi không muốn mở mắt nhìn bọn họ.

“Thiển Thiển, cho dù bây giờ em tỉnh, hay đang ngủ, có vài lời, mặc kệ em có nghe hay không, anh nhất định phải nói. Ở ngoài bệnh viện, tất cả những gì anh nói đều là lời khi tức giận, anh chỉ muốn biết rốt cuộc em có để ý đến anh hay không, ngay từ lần em bị phóng viên vây quanh, anh đã muốn giấu em đi, muốn bảo vệ em thật tốt. Nhưng bản thân lại luôn vô ý làm em tổn thương. Hiện tại, trong trái tim anh em quan trọng hơn Tô Ngưng rất nhiều, chỉ là anh không biết phải dùng cách nào đối tốt với em, phải làm thế nào em mới vui vẻ, em hãy mau khỏe lên đi, em không muốn sinh con, sau này chúng ta không sinh nữa, hai chúng ta cũng tốt rồi. Cha anh bây giờ đã đồng ý chấp nhận em, mẹ em cũng đồng ý chấp nhận anh, chỉ cần em đồng ý, chúng ta lúc nào cũng có thể kết hôn. Nếu em không muốn kết hôn, vậy chúng ta cứ sống thế này cả đời đi, em là của anh, anh là của em, không rời không buông. Thiển Thiển, phải nhanh chóng khỏe lại, biết không. Không thể suy sụp, không thể tiêu cực, phải sống thật tốt. Nghe rõ không? Những lời đó chỉ là vì giận em thôi, người anh muốn lấy là em, trong lòng anh Ôn Quỳnh chẳng là gì cả. Ngoài em ra, ai anh cũng không cần.”

Hạ Mộc Lạo, anh cho rằng tôi vẫn sẽ tin anh sao? Nếu tôi lại tin tưởng anh thêm một lần nữa, vậy chắc chắn tôi sẽ bị tổn thương càng đau.

Tôi nhớ rõ anh đã nói tôi chỉ là đồ chơi, bây giờ chơi chán rồi, muốn vứt đi.

Đồ đã vứt đi, đợi đến lúc anh muốn quay lại tìm, có lẽ đã bị người khác nhặt mất rồi, cũng không còn là của anh nữa. Cho dù không bị người khác nhặt mất, cũng không tìm lại được, bởi vì một khi đã vỡ sẽ không bao giờ toàn vẹn được nữa.

Thời gian cứ trôi qua trong sự suy sụp của tôi, mười ngày này, Hạ Vô Xá, Tô Bắc Sinh, Hoa Thần, Tử Kiềm, Nhiễm Nhiễm, cha, bọn họ đều tới, chỉ là lúc bọn họ tới, đối xử cũng giống như Hạ Mộc Lạo, tôi như người chết nằm đó, không hề động đậy dù chỉ là một chút.

Tôi mới phát hiện hóa ra định lực của mình tốt như vậy, có thể so với người đã chết.

Ngoài uống nước, tôi không ăn thêm bất kì thứ gì khác, cho dù là ăn thứ gì, vừa đến cổ họng liền cảm thấy ghê tởm, mười ngày này, thể lực của tôi phải nhờ vào dịch dinh dưỡng để duy trì. Vì vậy, với chuyện nhảy lầu tôi không thể đi xa được, tôi cũng không muốn kéo dài lâu, lâu quá tôi sợ mình sẽ mất dũng khí, tôi để ý thấy tòa nhà Minh Thành đối diện bệnh viện quả thực rất thích hợp, có mười tám tầng, chọn nó để nhảy có lẽ cũng không tồi, hơn nữa lại gần bệnh viện.

Chiều mỗi ngày, bọn họ chỉ có một người đến thăm tôi, tôi có thể thừa dịp người đó đi toilet chuồn ra ngoài.

Chiều hôm nay là Lạc Thanh chăm sóc tôi, bây giờ tôi đang đợi, đợi anh ta ra ngoài.

Hiện tại Lạc Thanh vẫn đang ở bên cạnh tôi, mỗi lần ra ngoài anh ta đều nói với tôi một tiếng, còn nói anh ta sẽ đi bao lâu.

Lần này, đối với tôi mà nói là một cơ hội cực kì tốt.

“Tiểu nha đầu, anh ra ngoài một lát, vài phút sau sẽ quay lại, em ngoan ngoãn ở đó đợi anh.”

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mở mắt ra, rút dây truyền dịch, không để ý đến mu bàn tay đang chảy máu, chậm rãi xuống giường.

Người tuy rằng còn chút đau, nhưng mà, trong vài phút tôi chắc chắn có thể rời khỏi bệnh viện.

Trước khi đi, tôi vô tình quay đầu lại, thấy túi xách của tôi lại ở trong phòng bệnh, tôi lấy di động từ trong túi ra, đi ra khỏi cửa.

Thuận lợi rời khỏi bệnh viện, tôi tiến thẳng vào tòa nhà Minh Thành, theo tôi quan sát, đỉnh lầu của tòa nhà Minh Thành đi lên rất dễ, tôi thấy rất nhiều người đang đi lên đó.

Tránh bảo an, tôi trực tiếp vào thang máy, tôi ấn xuống con số 18 to nhất.

Sau khi ra khỏi thang máy, có một cầu thang nhỏ, dẫn thẳng lên đỉnh lầu.

Vừa đến đỉnh lầu, tôi lập tức mở di động, ngã nhào xuống đất.

Dưới tòa nhà rất nhanh có rất nhiều người tụ tập, đều nhìn về phía tôi, tôi gọi vào số của mẹ:”Mẹ, kiếp sau, con không muốn làm con gái của mẹ.”

Không đợi bà nói gì, tôi trực tiếp cắt máy, để mặc nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Nếu có thể chọn, tôi không muốn làm con gái bà, không muốn làm một đứa con hoang.

Rất nhanh, mẹ và cha, có cả Tử Kiềm, Lạc Thanh, Nhiễm Nhiễm, Hạ Mộc Lạo, bọn họ đều xuất hiện trên đỉnh lầu.

Hạ Mộc Lạo đi về phía tôi, tôi thấp giọng quát:”Không được lại đây.”

Hạ Mộc Lạo đứng yên tại chỗ, thần sắc lo lắng:”Thiển Thiển, có gì từ từ nói, đừng kích động.”

Cứ lẳng lặng giằng co như vậy, bọn họ đứng bên kia khuyên tôi, nhưng tôi đều coi tất cả những lời đó thành gió thoảng bên tai.

Một lát sau, Tô Bắc Sinh, Hạ Vô Xá, Hoa thần, Già Minh đều đã đến đông đủ, ha, động tác cũng nhanh gớm, chưa được bao lâu tất cả đã đông đủ hết rồi.

Dời tầm mắt xuống phía dưới tòa nhà, cách đó không xa có rất nhiều xe cảnh sát đang đỗ, phía dưới còn có một cái đệm không khí. Đệm không khí thì có tác dụng gì chứ? Có mấy người nhảy lầu mà ngã được xuống đệm không khí đâu?

Quay đầu lại, Tô Ngưng thần sắc tiều tụy xuất hiện trên đỉnh lầu.

Tôi cười nhẹ ra tiếng, cô ta đến nhanh để xem tôi chết đúng không nhỉ? Có cả phóng viên cảnh sát trên đỉnh lầu, nhưng còn chưa đợi bọn họ mở miệng, người đàn ông mặc áo đên sau lưng Hạ Vô xá đã tống cổ bọn họ đi. Không thể không thừa nhận Hạ Vô Xá rất có thế lực rất mạnh.

Tôi cười nhạt, tựa như bây giờ không phải đang ở trên đỉnh lầu:”Kỳ thực con rất hận. Mẹ, mẹ đuổi con ra khỏi nhà, đến bây giờ con vẫn còn hận mẹ.”

Mẹ khóc thành tiếng:”Thiển Thiển, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, mẹ chỉ là nhất thời nóng giận mới nói như vậy, bây giờ mẹ biết sai rồi, lại đây được không? Cho mẹ thêm một cơ hội nữa?”

“Ha, cho mẹ thêm một cơ hội nữa, để mẹ lại đuổi con ra khỏi nhà à?”

Tô Bắc Sinh nói:”Thiển Thiển, lại đây, cho cha một cơ hội để bù đắp cho con.”

“Câm miệng. N năm như vậy ông đã cố gắng làm hết trách nhiệm của một người cha chưa? Ông xứng làm một người cha sao? Với vợ, ông không làm tận trách nhiệm của một người chồng, với mẹ tôi, ông càng không có trách nhiệm, khó trách người ta nói người làm quan chẳng có gì tốt, chỉ lo leo lên phía trước, không quan tâm đến ai khác.”

Tô Ngưng cau mày:”Thiển Thiển, cho dù thế nào ông ấy cũng là cha ruột của cô, sao cô có thể nói những lời như vậy?”

Tô Ngưng vừa dứt lời, ánh mắt trách cứ của Tô Bắc Sinh phóng đến:”Tô Ngưng, sao con có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với em gái con.”

Tô Ngưng quay đầu đi, tôi cười nhẹ ra tiếng:’Tô Ngưng, thực ra tôi vẫn ghi hận chị, năm đó chị tát tôi một cái, cho tới bây giờ tôi vẫn hận chị, mẹ chị hại chết tiểu Nặc, hại tôi phải sa bước làm thế thân, còn suýt chút nữa mất mạng, chị có tư cách gì chỉ trích tôi, chị có biết mình đã hại bao nhiêu người không? Tôi hủy hạnh phúc của chị, phá hoại cuộc hôn nhân của chị, dù như thế, tôi vẫn không cảm thấy mình có lỗi với chị. Còn Tử Kiềm, cái tát của cậu cũng chính là tát vào tim tớ, tớ thế nào cũng không ngờ cậu sẽ đánh tớ, nhiều năm như vậy, cậu luôn bảo vệ tớ, cậu đã từng nói cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ đứng bên tớ, sẽ che mưa chắn gió cho tớ, nhưng cậu vừa biết chuyện đó, cậu đã quên hết tất cả mọi chuyện cậu hứa với tớ.”

Trên mặt tử Kiềm tràn đầy sự hối lỗi:”Thiển Thiển, xin lỗi, thật ra ngay từ cái hôm đánh cậu, tớ đã hối hận rồi, lại đây, đưa tay cho tớ, chúng ta về nhà.”

Tử Kiềm từng bước từng bước tiến gần về phía tôi, tôi gầm nhẹ ra tiếng:”Đứng lại, các người không được đến đây.”

Tử Kiềm không dám bước tiếp, thần sắc cậu ta lo lắng, bình tĩnh nhìn tôi.

Ánh mắt của Hạ Vô Xá cũng không còn sắc bén như hồi trước, “Bọn họ cháu đều ghi hận, vậy bác trong mắt cháu nhất định cũng rất ngoan độc tàn nhẫn.”

Ấn tượng của tôi về ông ta từ trước tới nay vốn đã không tốt rồi, vẫn luôn như thế, mỗi lần đối mặt với ông ta tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng bây giờ, tôi đã không còn gì vướng bận, không gì có thể ràng buộc tôi, đối với Hạ Vô Xá tôi có gì mà phải sợ nữa đây:”Đúng, mỗi lần gặp mặt, chúng ta hầu như đều kết thúc trong không vui. Ông còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt năm năm trước không?”

Ông ta xoay xoay cái nhẫn trên tay, nói:”Nhớ chứ, lúc đó cháu rất dũng cảm, không giống như bây giờ, dùng cái chết để trốn tránh tất cả.”

Tôi cười nhẹ thành tiếng:”Lúc đó tôi tất cả đều là giả tạo đấy, bởi vì lúc đó tôi và con trai ông không hề hẹn hò, chỉ là, tôi đã từng bị anh ta cưỡng bức. Ấn tượng với ông càng sâu sắc hơn, bởi vì ông bắt tôi làm chim hoàng yến của con trai ông, nếu sinh con, không cho phép tôi gặp đứa bé. Kỳ thực những lời này tôi đã được nghe một lần rồi, Hạ Mộc Lạo sau khi cưỡng bức tôi đã nói những lời đó, ông nói thêm lần nữa, chẳng qua là xát muối vào vết thương của tôi.”

Ánh mắt của mọi người đều bắn về phía Hạ Mộc Lạo, bây giờ tôi không muốn giấu bất cứ cái gì nữa, người sắp chết rồi, còn cái gì không thể nói đây?

Hạ Vô Xá nói:”Tuy rằng nó cưỡng bức cháu, những sau này là cháu tự nguyện đi theo nó, đúng không?”

“Đúng, là tự nguyện. Để hủy hạnh phúc của Tô Ngưng, tôi ép Hoa Thần phải ly hôn với chị ta, lúc đó tôi không ngờ ly hôn với Tô Ngưng sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Hoa thị, đến lúc tôi nhận ra đã không thể cứu vãn được nữa rồi, vì vậy tôi làm giao dịch với Hạ Mộc Lạo, tôi làm người phụ nữ của anh ta, anh ta giúp tập đoàn Hoa thị.”

Hoa Thần xiết chặt tay, “Thiển Thiển, em phải biết đối với anh tập đoàn Hoa thị cũng không quá quan trọng, trước kia là tuổi trẻ nông nổi, muốn làm ra chút thành tích, sau lần em rời đi đã làm thay đổi suy nghĩ của anh. Huống hồ công ty của cha anh ở phương Bắc còn gấp mấy lần ở đây, tại sao em không chịu hỏi ý kiến của anh.”

“Hỏi ý kiến của anh? Hôm đó sau khi anh biết Hạ Mộc Lạo đã từng động vào tôi, cứ vứt tôi lại trên giường rồi bỏ đi, tôi phải đi hỏi ý kiến của anh thế nào đây? Anh thử nói đi?”

Trong mắt Hoa Thần hiện lên chút tự trách:”Anh nhất thời khó chấp nhận, đến lúc anh về thì em đã đi rồi.”

Tôi chuyển tầm mắt:”Mẹ, mẹ có biết năm mươi vạn năm năm trước từ đâu mà ra không?”

Mẹ không nói gì, nước mắt rơi đầy mặt.

“Số tiền đó là do con gái mẹ bán thân để đổi lấy. Con làm người tình của anh ấy, anh ấy cho con tiền.”

Cả người mẹ lảo đảo, cha lập tức đỡ lấy bà.

Trong mắt Nhiễm Nhiễm lại càng không thể tin.

Tôi bật cười như điên:”Ha ha, hôm nay, tôi nói tất cả cho mọi người, tôi không còn bí mật gì nữa, thế giới này cũng chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa, tôi phải đi theo con tôi.”

Tôi đứng dậy, Hạ Mộc Lạo vọt tới phía tôi, tôi nhếch miệng, ngả người về phía sau, cánh tay vươn ra của Hạ Mộc Lạo cách tôi không đến vài cm, nhưng cuối cùng cũng không thể kéo được.

Cơ thể tôi không ngừng rơi xuống, rơi xuống.

Giọng nói đau đớn đến tê liệt tâm gan của Hạ Mộc Lạo cứ vang vọng trong tai tôi, “Thiển Thiển, Thiển Thiển…..”