Người Tìm Xác

Chương 24: Diệp tri thu



Đinh Nhất nhìn tôi đứng im ngây ngốc thì vác tôi lên chạy ra cổng. Chú Lê thấy chúng tôi chạy ra cũng nhanh chóng đẩy cửa miếu, bão cát bên ngoài thổi vào trong miếu thần.

Viện trưởng Hoàng gào lên với chú Lê: “Mau đóng cửa, nhốt họ ở trong đi!”

Chú Lê nghe xong hỏi lại: “Có thể nào họ còn sống không?”

Viện trưởng Hoàng khẳng định: “Không thể, chắc chắn là virus lại biến dị rồi!”

Thế là chúng tôi cùng hợp sức đóng cửa miếu thần lại, ngăn hai kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ kia có thể chạy ra ngoài. Chúng tôi lấy một cối xay đá gần đấy chặn ngoài cửa lại.

Ai ngờ khi vừa đẩy được khối đá thì cửa miếu bị lực mạnh đập vào liên tục, mọi người nhìn nhau, cuối cùng chú Lê nói: “Mau chạy đi, ra khỏi thành tìm ô tô, đến lúc đó chúng ta sẽ được cứu rồi!”

Đoàn người nghe xong cố hết sức bình sinh bươn ngược gió. Khi đến đây, chúng tôi có bảy người, còn bây giờ trừ Viện trưởng Hoàng ra, chúng tôi chỉ còn lại năm mà thôi.

Cuối cùng cửa thành cũng ở ngay trước mắt, mọi người đều cảm thấy tràn đầy hi vọng được sống sót, cả đám liều mạng chạy ra.

Khi cửa thành mở ra, tôi cũng yên lòng. Xe của chúng tôi vẫn yên lặng đậu ở đó như chưa từng biến mất. Có lẽ những chuyện này đều do cơn lốc đen càn quét... những thứ tôi nhìn thấy trong mơ có khi cũng là thật…

Nghĩ đến Triệu Cường và Lưu Tử Bình, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm lại được thi thể của họ. Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được lại nhìn, thấy Viện trưởng Hoàng vẫn đứng trong thành không ra.

“Viện trưởng Hoàng ông còn làm gì vậy? Mau đi cùng chúng tôi đi.” Tôi lo lắng nói.

Viện trưởng Hoàng mù mờ nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía sau: “Mọi người đi đi, chỉ sợ tôi không thể ra khỏi thành được, loại virus này giống như chiếc hộp Pandora, khi đã mở ra sẽ không bao giờ ngăn lại được, hãy để tôi và nó cùng ở lại nơi này.”

Tôi ngây người, lại thấy vẻ thản nhiên của chú Lê và Đinh Nhất, như đã sớm biết ông ấy sẽ không đi cùng.

Tôi quay lại hỏi chú Lê: “Không phải chúng ta đến đây tìm Viện trưởng Hoàng ạ? Không đưa ông ấy đi cùng thì phải làm sao đây?”

Chú Lê liếc nhìn tôi: “Không phải chú không muốn đưa ông ấy đi, mà là chúng ta không thể đưa ông ấy đi được…”

Ai ngờ chú ấy vừa nói xong, chỉ thấy Diệp Tri Thu vừa nãy còn nghiêng ngả trong gió, đột nhiên kéo túi của Viện trưởng Hoàng lại, tay phải cầm một con dao sắc bén cắt đứt quai túi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng tôi đều không kịp phản ứng gì. Cùng lúc đó, có hai bóng người cứng ngắc quen thuộc đang đi về cửa thành sau lưng Viện trưởng Hoàng.

“Họ… sao họ lại ra được?” Tôi hoảng sợ nói.

Viện trưởng Hoàng nhìn lại, nói với chúng tôi: “Các người đi mau đi!” Nói rồi, ông đóng cửa thành lại. La Hải thấy thế cũng cố gắng đóng cửa từ bên ngoài.

Cửa thành đóng ầm lại, Viện trưởng Hoàng cứ thế bị nhốt với Triệu Cường và Lưu Tử Bình nửa người nửa quỷ…

Mọi người nháo nhào chạy về xe. Lúc này, tôi mới nhớ tới hành động vừa rồi của Diệp Tri Thu, khi quay lại thì thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ta đang nhìn chiếc túi.

Cái túi vừa nãy vẫn còn tốt, vậy mà bây giờ đã mục nát không nhận ra hình dáng, đồ vật bên trong đều như tro tàn bay theo gió...

“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng tôi đã lấy được mà.” Diệp Tri Thu không thể tin nổi.

Chú Lê cũng không để ý đến cô ta, tự nhảy lên một chiếc xe, Đinh Nhất đẩy tôi lên xe rồi nổ máy chạy ngược lại đường đã đi.

Xe chạy được một lúc, tôi mới hỏi chú Lê: “Chuyện Tiểu Diệp là thế nào vậy? Sao cô ấy lại…” Tôi nghi hoặc nhìn, chờ chú ấy cho tôi một đáp án.

Chú Lê lấy bình nước rồi uống ừng ực mấy ngụm: “Thật ra chú vẫn luôn nghi ngờ Tiểu Diệp có vấn đề, mặc dù nói mình là bác sĩ, nhưng tay của cô ấy lại toàn vết chai, giống như thường xuyên sử dụng súng, chắc chắn không đơn giản! Hẳn là do tổ chức bên ngoài phái đi để cướp loại virus kia.”

Tôi nhìn chiếc xe đang theo sát, sắc mặt Diệp Tri Thu và La Hải đều nghiêm túc. Không biết La Hải có phải đồng bọn hay không, chỉ tiếc kết quả chuyện cô ta làm đều là công dã tràng.

Ba người chúng tôi đều hiểu vì sao Viện trưởng Hoàng không ra khỏi thành, thật ra ông ấy đã chết rồi. Lúc Đinh Nhất đi sâu vào trong hồ chết kia đã nhìn thấy xác của ông ấy. Nhưng cân nhắc tình huống lúc bấy giờ nên anh ta không nói ra.

Có lẽ loại thực vật mang virus kia sống ở trong nước, nên Triệu Cường và Lưu Tử Bình mới có thể không hay biết gì mà nhiễm phải thứ đáng sợ đó. Loại virus nguy hiểm như vậy, tốt nhất không nên để bất kỳ ai đưa ra khỏi thành cổ. Nếu không, không biết sẽ xảy ra nạn kiếp kinh hoàng đến mức nào!

Nghĩ đến chiếc túi của Viện trưởng Hoàng, tôi hỏi chú Lê: “Chú Lê, sao cái túi đó bị gió thổi qua đã nát vụn thế?”

Chú Lê cười rồi nói: “Hồn phách của viện trưởng Hoàng bị giam trong tòa thành cổ đó, những thứ trên người ông ấy chỉ là tàn hồn, có cố cầm đi cũng chỉ là kết quả đó.”

Tôi thầm cảm thán, xem ra có một số thứ, con người vẫn không nên có thì tốt hơn.

Xe chạy không lâu, bão cát dần dần ngưng lại… tôi vốn cho rằng khi tìm được xe, chắc nó cũng bị cát vàng lấp kín, không ngờ hai chiếc xe này không những không bị chôn vùi, mà cả chiếc xe cũng chẳng có một hạt cát nào. Không khác là bao lúc chúng tôi mới xuống xe.

Xem ra lốc đen có liên quan rất lớn tới thành cổ. Chỉ sợ sau này chúng tôi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy tòa thành cổ với cơn lốc đen kỳ dị kia nữa.

Lúc này đường biên giới nối với sa mạc đã hiện ra, tôi biết rốt cuộc hành trình này đã kết thúc! Tuy chúng tôi có thể kể cho khách hàng chân tướng về sự kiện năm đó, nhưng cái giá phải trả chính là hai mạng người.

Đây là một xa lộ liên tỉnh, bởi vì gần biên giới sa mạc nên hầu như không có xe cộ qua lại, ngẫu nhiên chỉ nhìn thấy vài người chăn dê trên đường.

Theo bảng chỉ dẫn, đi khoảng 50km nữa sẽ có một huyện nhỏ, chúng tôi quyết định nghỉ ở đó một ngày rồi mới chạy đến Urumqi.

Ai ngờ khi tôi và chú Lê đang nói chuyện, đột nhiên một đội xe năm chiếc đi thành một hàng xuất hiện, chạy về phía chúng tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng họ chỉ đi ngang qua, không ngờ khi đến gần, xe họ đột ngột đổi hướng ép chúng tôi dừng lại.