Người Quen Gây Án

Chương 39: Nhìn Thấy



Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Rõ ràng chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một chữ ‘thích’ thế mà lại khiến người ta đắm chìm không dứt trong bể tình.

Lời từng nghe người khác thuật lại văng vẳng bên tai, Tang Như cười nói: “Trước kia có người kể với tôi rằng cậu đã viết thư tình cho tôi, nhưng lúc đó tôi không tin.”

Chu Đình Trạo khẽ nhíu mày. Ở mốc thời gian này, anh chỉ mới viết lá thư kia thôi, còn chưa từng nhắc đến chuyện này với ai, sao lại có người phát hiện ra rồi.

“Khi nào thế?”

Tang Như yên lặng, nhớ lại buổi họp lớp hôm đó, nhớ lại những lời tán gẫu bí mật của mình và Lịch Thần Phi, rồi cũng tự nhiên nhớ đến cả gương mặt của anh giữa chốn tiệc rượu phòng hoa. Hình ảnh ấy và hình ảnh trước mắt chồng lên nhau khiến Tang Như ngẩn ngơ một hồi.

Cô khẽ giật khóe miệng: “Hình như đã rất lâu rồi.”

Ánh mắt cô thật xa xăm, tựa như đang nhìn ngắm một người khác trong chính thân thể này của anh.

Phỏng đoán kia hẳn vẫn cần phải xác minh thêm, Chu Đình Trạo thầm nghĩ.

Lớp thể ɖu͙ƈ buổi chiều là quảng thời gian thảnh thơi nhất, cả lớp dù không thích vận động mấy nhưng vẫn rất vui vẻ ùa ra sân thể ɖu͙ƈ.

Thầy giáo thể ɖu͙ƈ cũng thông cảm cho hoàn cảnh ít có cơ hội thư giãn của bọn họ thế nên chỉ để họ chạy hai vòng rồi cho cả lớp tự do hoạt động.

Tang Như và Lịch Thần Phi đến phòng dụng cụ lấy bóng, đến lúc trở lại đã không thấy bóng dáng của Chu Đình Trạo đâu. Cô cũng không bận tâm lắm, thấy trêи sân lúc này vẫn còn những lớp khác thế nên cô và Lịch Thần Phi quyết định ra sân sau ít người hơn để chơi bóng chuyền.

Bình thường, tan làm quá muộn nên cô ít khi có cơ hội tham gia mấy hoạt động ngoài trời, được quay về thuở niên thiếu nên đam mê bóng chuyền ngày trước của cô cũng dần dần được sống dậy.

Đánh được một hồi, đột nhiên Tang Như không cẩn thận ra lực quá mạnh, bóng lệch hướng bay về phía vườn hoa sân sau.

Cô phản ứng lại, lập tức chạy đến lùm cây kia nhặt lại bóng. Quả bóng cứ lăn lăn rồi bị chắn đường bởi gốc cây bạch quả, cô chạy vội đến nhặt quả bóng lên, ôm nó vào lòng. Tầm mắt cô bỗng dán lên gốc cây bạch quả chẳng rời.

Những đường vân gồ ghề như một lời khẳng định sự già cỗi của buội cây đã hơn trăm tuổi. Tang Như ngẩng đầu nhìn cành lá xanh tươi đến như hẹn của ngày xuân, cô ngắm đến ngẩn người, thậm chí còn không nhận ra Lịch Thần Phi đã tới.

“Cậu sao thế?” Lịch Thần Phi vỗ vai cô.

Tang Như định thần trở lại: “Không sao.”



Đêm đó chính cái cây này là khán giả của khoảnh khắc nồng nàn giữa cô và Chu Đình Trạo.

Cô nâng tay lên vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, cười nói: “Chỉ là nhớ đến một vài chuyện về cái cây này.”

“Cậu có biết điển cố nào không?” Lịch Thần Phi hăng say nói tiếp: “Cây bạch quả này đứng đây đã trăm năm rồi, hẳn là đã chứng kiến qua rất nhiều chuyện, không biết lúc nó vừa được trồng xuống trông thế nào nhỉ?”

Tang Như suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tớ nghe kể, năm đó khởi nghĩa diễn ra khắp nơi. Trường chúng ta lúc đó chỉ là một trường tư thục cũ, trước khi cuộc biểu tình của học sinh bắt đầu, một người đàn ông đã bảo một học sinh trong trường trồng nên cái cây này như gieo lên một niềm hy vọng cho sự thành công của cuộc biểu tình sắp tới.”

“Vậy sau đó thì sao?”

Tang Như nhẹ nhàng đẩy cái đầu đang ghé sát mình ra, nói: “Sau đó cuộc biểu tình ấy thất bại, những học sinh tham gia đều bị bắt lại hết, cũng chẳng ai biết người đàn ông kia đã đi đâu.”

“Hết rồi hả?”

“Hết rồi.” Tang Như thấy Lịch Thần Phi nghe đến say sưa, nhịn cười nói: “Nghe người xưa kể sao thì tớ kể lại vậy, cũng chẳng biết thật hay giả nữa.”

Lịch Thần Phi chán nản thở dài: “Nếu như có thể xuyên không về lúc đó thì tốt quá, tớ muốn đi xem.”

Tang Như thoáng khựng lại: “Xuyên không…”

“Đúng vậy.” Lịch Thần Phi duỗi tay lấy lại trái bóng trong lòng Tang Như rồi hỏi: “Cậu thì sao, nếu có thể xuyên không cậu muốn trở về lúc nào?”

Tang Như nâng tay lên xoa lấy thân cây sần sùi, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói: “Về hiện tại.”

“Chứ không phải cậu muốn quay về hôm khảo thí rồi làm tốt đề hôm đó hả? Này đã là hiện tại rồi mà, cậu còn muốn xuyên không về hiện tại chi nữa!”

Tang Như yên lặng một lúc, rồi bỗng bật cười, “Ừm” một tiếng thật nhẹ tựa như bị gió thổi tan đi.

“Tang Như.”

Có người ở phía sau gọi tên cô. Tang Như quay đầu nhìn, hóa ra là Tiết Lộ.

“Có chuyện gì sao?”

Mọi người đều công nhận tính tình Tiết Lộ rất tốt, tuy tướng mạo không bằng Tang Như những nhìn chung vẫn thanh tú xinh đẹp, cô ấy cười nhẹ với Lịch Thần Phi một cái rồi nói: “Tôi có lời muốn nói riêng với Tang Như, cậu có tiện cho tôi mượn người không?”

Lịch Thần Phi liếc nhìn Tang Như, thấy cô gật đầu, cô ấy liền quay sang đáp: “Được, vừa đúng lúc tôi muốn xuống căn tin mua chai nước.”



Lá cây trêи đỉnh đầu phát ra những âm thanh xào xạc thật nhỏ, cơn gió đầu xuân lướt qua khiến Tang Như không nhịn được hắt hơi một cái.

Thấy vậy, Tiết Lộ lấy một gói khăn giấy trong túi đưa sang cho cô. Tang Như nhận lấy rồi cảm ơn một câu.

Lau mũi xong vẫn chưa thấy Tiết Lộ nói gì. Không hiểu sao ánh mắt dịu dàng của cô ấy hôm nay lại khiến người ta cảm thấy lạnh hơi cả gió trời. Tang Như hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiết Lộ cứ ngập ngừng mãi, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.

Tang Như không đủ kiên nhẫn, nói: “Không có gì thế tôi đi trước đây!”

“Đợi đã!”

Tang Như dừng lại, xoay người nhìn cô ấy, bỗng thấy mắt cô ấy đỏ hoe như thể vừa bị cô bắt nạt.

“Tôi… tôi nhìn thấy hết rồi.”

Tiết Lộ không nói rõ vì cô ấy tin Tang Như sẽ biết cô ấy muốn nói đến chuyện gi.

Đúng như dự đoán, ban đầu chân mày của Tang Như khẽ nhíu ngờ vực nhưng vài giây sau như đã nghĩ ra điều gì đó, cô nhướng mày ngả ngớn, cười hỏi: “Hữm? Nhìn thấy cái gì?”

“Cậu…”

Tiết Lộ không nói ra được. Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế trong đời, dù thỉnh thoảng cũng vài lần tưởng tượng về cảnh tượng của mình và người mình yêu sau này nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến mức ôm hôn.

Thế nhưng hôm nay cô đã nhìn thấy một mức độ khác, tuy không lộ ra da thịt trần trụi nhưng cô biết bọn họ đang làm gì.

Cô thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, thế nhưng nó cứ như đoạn phim ngắn hết lần này đến lần khác xuất hiện trong tâm trí cô.

Nhân cơ hội đến phòng vệ sinh để đi ngang qua văn phòng, vốn chỉ muốn trộm nhìn anh một lát, nào ngờ lại bắt gặp chuyện ‘tốt’ của bọn họ.

Tang Như lúc ấy đang chống tay lên bàn, người khẽ run lên, còn Chu Đình Trạo thì quần áo xộc xệch đang cúi người sau lưng cô ấy, cả hai bày ra một tư thế rất mờ ám.

Tim Tiết Lộ đập thật nhanh, đợi đến khi thấy Chu Đình Trạo đứng thẳng người dậy, lộ ra một bên sườn mặt với ánh nước lấp lánh vẫn còn vương trêи khóe môi.

Cô hoảng sợ bỏ chạy ngay lập tức.

Sao cô lại cho rằng Chu Đình Trạo là một người trong sạch không nhiễm bụi trần chứ?