Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 39: Gặp lại nhau, mọi chuyện thay đổi



Từ phòng bác sĩ đi ra, Hoan Nhan không ngừng khóc, hai dây thần kinh ở chân của cha bị đè lên, từ giờ về sau sẽ bị liệt... Cô ngồi mệt mỏi ngồi im lặng trên ghế dài trong hành lang, bây giờ cô thật mong có ai đó ở bên cạnh chia sẻ giúp đỡ, cô chỉ còn còn cha làm chỗ dựa, nhưng cha bị bệnh... Một tháng nay không có ai đuổi họ đi, viện phí cũng được đóng, Hoan Nhan ban đầu bất an lo lắng, về sau cũng phó mặc cho số phận, dần dần thành thói quen, cô gần như đã quên anh ta, quên luôn hiệp định 6 tháng, cũng như quên chuyện hoang đường xảy ra giữa họ, nhưng trong lòng vẫn thầm cảm ơn anh, dù sao anh ta cũng không khởi kiện cha, còn trả toàn bộ chi phí thuốc men, nếu gặp lại, có lẽ cô sẽ mỉm cười, nói cám ơn với anh.

"Cha, hôm nay chúng ta về nhà, cha có vui không?" Hoan Nhan cẩn thận giúp hộ lý đỡ Hứa Hướng Cảnh ngồi lên xe lăn, cha một tháng nay chưa từng mở miệng nói chuyện, dù Hoan Nhan dùng hết tâm tư cùng ông nói chuyện, trêu chọc ông vui vẻ, ông vẫn như tượng gỗ không chút phản ứng... Bệnh viện phục vụ rất chu đáo, đem xe đưa họ về đến nhà, khi Hoan Nhan giúp cha đẩy xe vào sân, trông thấy Hoàng Thư Quyên vẫn như trước, đứng nói chuyện phiếm với những người phụ nữ khác... Hoàng Thư Quyên kéo thân mình mập mập dựa vào cửa lớn nhìn một lúc lâu, chắc chắn không có người đuổi theo đòi nợ, nét mặt tức giận, hai tay chống nạnh, bắt đầu tính toán: "Hứa Hoan Nhan, ba cô bị liệt, về sau việc đổ phân đổ nước tiểu là chuyện của cô, từ hôm nay trở đi cô trở lại hầu hạ cha cô!"

"Được." Hoan Nhan không có tâm trạng tranh cãi với bà ta, đẩy cha trở về phòng, một giây sau khi cửa phòng đóng lại, Hoan Nhan ngồi sụp xuống bên cạnh xe lăn Hứa Hướng Cảnh, cô khàn khàn mở miệng, nước mắt rơi xuống: "Cha, van cầu cha, mau tỉnh lại được không?"

Ngày hôm sau, trở về trường học, sau khi tan học Hoan Nhan tùy tiện thu dọn một ít quần áo chuẩn bị về nhà, đến cửa phòng trọ thấy Văn Tĩnh.

Văn Tĩnh hình như đang có chuyện vui, vừa thấy Hoan Nhan đã nắm chặt tay cô kéo lên xe: "Nhan à, mình đưa bạn tới gặp một người."

"Ai cơ?" Hoan Nhan có chút không hiểu, Văn Tĩnh cười cười giống như một kẻ háo sắc nói: "Ban trai của mình."

"A, thật chứ?" Hoan Nhan cảm thấy hứng thú, làm bạn với Văn Tĩnh đã nhiều năm, còn chưa nghe thấy cô ấy có cảm tình với ai!

"Người đó, bạn cũng biết!" Văn Tĩnh hai mắt sáng lên, lái xe nhanh hơn, một lúc sau dừng lại ở một quán bar, Hoan Nhan xuống xe, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài một gương mặt khá quen, nhìn kĩ phát hiện ra Kì Chấn, cô không khỏi mím miệng cười.

"Chúng ta đi vào thôi!" Văn Tĩnh một tay nắm lấy tay Hoan Nhan, tay kia nắm lấy Kì Chấn kéo vào trong quán bar.

"Tĩnh, hôm nay anh muốn giới thiệu em với mấy người bạn của anh." Kì Chấn nghiêm túc mở miệng, ánh mắt có chút lo lắng dừng trên mặt Hoan Nhan.

"Được." Văn Tĩnh mau chóng gật đầu, kéo Hoan Nhan đi vào phía trong.

Đi theo sau Văn Tĩnh, Hoan Nhan còn chưa rõ tình huống, lại phát hiện bước chân Văn Tĩnh dừng lại ở cạnh cửa ra vào... "Lâm Thiến?" giọng nói Văn Tĩnh đầy vẻ thất vọng, Hoan Nhan lập tức ngẩng đầu, theo ánh mắt Văn Tĩnh nhìn về phía chiếc bàn lớn trong phòng, cô liếc mắt nhìn thấy Lâm Thiến, cả người bên cạnh cô ta - Thân Tống Hạo.