Người Phiên Dịch

Chương 17



Trình Gia Dương

Phần lớn thời gian chúng tôi ở lì trong nhà làm chuyện ấy.

Tôi thèm khát cơ thể tràn đầy sức xuân của cô ấy, nó khêu gợi tôi, không chỉ là khoái cảm tột bậc về mặt sinh lý mà còn vì sự an ủi về mặt tâm hồn nữa. Tôi cảm thấy bản thân mình giống như một phi hành gia đang đơn độc trên vũ trụ bao la rất lâu rồi, bỗng nhiên gặp một quần đảo phì nhiêu, là một thiên đường trong truyền thuyết.

Eva cầm trong tay trái cấm, vị ngọt không gì sánh bằng.

Trong thời gian đó thỉnh thoảng chúng tôi cũng ra ngoài vài lần, mua nước, thức ăn, lúc về tôi lại giở túi ni lông, tất nhiên là có “bò húc”.

“Em mua cái này cho anh à?” Tôi hỏi Eva.

“Đúng vậy, em sợ cơ lưng của anh hoạt động nhiều dẫn tới hỏng hóc.”

Tôi lườm cô: “Đừng có trêu anh mà”.

Cô nũng nịu chạy tới hỏi: “Hôm nay làm món gì ăn hả anh?”.

“Một món rau, một món cá thôi. Được không? Anh xào rau, em làm cá.”

Lúc Phi đang bận rộn trong bếp, tôi lại tranh thủ bày biện lại phòng ăn: khăn trải bàn ca rô, nến vàng, rượu vang Great Wall. Cô ấy vừa nấu cơm vừa hát bài Khói bếp uyên ương, gia giảm gia vị xong cô ấy liền gọi tôi: “Gia Dương à, anh mau tới đây nếm thử đi”.

Tôi tự nhủ với bản thân sẽ ghi nhớ giây phút này, bởi tôi thực sự rất hạnh phúc.

Buổi tối chúng tôi vừa ăn kem vừa xem ti vi. Ti vi đang chiếu phim của Cát Ưu. Bỗng nhiên tôi nhớ tới truyện cười về bốn con chuột Phi gửi cho tôi, vẫn được lưu trong máy. Tôi rất thích mẩu truyện cười đó, do vậy tới giờ vẫn không nỡ xóa đi, lúc này tôi lại mở ra xem.

“Hai mươi giờ mươi hai phút thứ Bảy ngày mùng Hai tháng Chín.

Bốn con chuột thi xem ai gan dạ nhất…”

“Anh xem cái gì thế?” Phi hỏi.

“Truyện cười lần đó em gửi cho anh. Chính vào ngày anh đi xem buổi công chiếu, còn xin chữ ký của Ngô Gia Nghi cho em đấy, buồn cười quá đi mất.”

“Em rất giỏi kể chuyện cười đấy.”

“Vậy sao?”

“Em rất thích truyện cười. Em thích nhất là truyện tiếu lâm hiện đại.”

“Thế thì em kém anh rồi, anh thích đọc tạp chí Cố sự hội, vừa ăn lạc vừa đọc.” Tôi nói.

“Em thích xem Cát Ưu.”

“Anh chỉ thích Triệu Bản Sơn.”

“Bây giờ mọi người đều thích xem Ngụy Tam Nhi.”

“Đều chỉ đáng là đồ đệ của anh thôi.” Tôi đốp chát từng câu từng câu với cô ấy.

Cô ấy tiến tới như muốn bóp cổ tôi: “Em không cho phép anh được đối đáp với em như thế”.

Tôi ôm chặt cô đề nghị: “Em đừng đi nữa, sau này sống với anh nhé!”.

“Anh lại muốn “Lầu vàng giấu nàng Kiều” sao?” Cô vẫn ở trong lòng tôi, ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào nữa.

Cô lại cười khúc khích, ngồi bật dậy rồi đập vào vai tôi: “Đáng ghét thật đấy! Em vẫn đang xem ti vi kia mà. Ha ha, anh nhìn anh ấy kìa, bị phát hiện rồi”.

Trên ti vi Cát Ưu đang gọi điện trong nhà vệ sinh thì bị vợ phát hiện, anh ta vội vội vàng vàng đứng dậy, điện thoại rơi xuống đất.

Trước khi Phi về trường, chúng tôi đã làm tình rất mãnh liệt, cô vẫn không cho tôi đưa về. Tôi cũng không ép.

Sau khi cô ấy về, tôi hút vài điếu thuốc, loại phổ thông. Thực sự tôi cảm thấy mệt, cũng thấy hơi mơ hồ, nhưng trong lòng lại rất vui. Tôi để người trần đi đi lại lại trong phòng, uống nước, hút thuốc, rồi lại ngắm cơ thể trần trụi của mình trong gương, bất giác tôi nhớ tới cơ thể rất đẹp của gã người nhái tại Đại Liên. Tôi lẩm bẩm: “Tao sẽ cho thằng bé của mày biết tay”.

Sau đó cười phá lên, cảm thấy rất vui.

Rồi, tôi lại nhớ tới câu nói của Phi, khi tôi đề nghị cô ấy sống chung, “Lầu vàng giấu nàng Kiều”.

Lầu vàng giấu nàng Kiều, lầu vàng giấu nàng Kiều.

Tôi nghiền ngẫm cụm từ này, thấy bản thân nó rất ấm áp, lại dâm đãng, pha chút cẩu thả, ích kỷ, vô vọng.

Tôi muốn có cô ấy, nhưng tôi có thể trả giá bằng cái gì chứ?

Không lâu sau, tôi nhận được lời cảnh cáo nghiêm khắc hơn.

Tôi trở về nhà, ý tôi là căn nhà sống chung với bố mẹ.

Anh trai Trình Gia Minh của tôi rõ ràng đã về nhà, ở tầng trên.

Lúc ăn sáng, tôi nhìn thấy anh ngồi đọc báo bên cạnh bố mẹ, thần sắc rất an nhàn. Vừa nhìn thấy tôi, anh liền nói: “Hi! Anh lại cứ tưởng cậu em mất tích rồi”.

“Chỉ là đi du lịch với bạn thôi mà.” Tôi ngồi xuống. Mẹ tôi rót cho tôi trà sữa - thứ tôi thích uống nhất.

“Mà cũng chẳng báo cho người nhà một tiếng.” Mẹ trách tôi nhưng mắt lại ánh lên niềm vui. “Chưa mệt đứt hơi đấy chứ?”

Tôi cảm thấy lời của mẹ có ẩn ý, tôi không trả lời lảng sang chuyện khác, tôi hỏi Gia Minh: “Anh dọn về nhà rồi à?”.

“Ừ.” Anh gập tờ báo lại, “Sống một mình đã lâu cũng cảm thấy chán, do vậy anh dọn về nhà ở được hai ngày rồi. Anh phải đi làm đây, đi trước nhé!”.

Tôi ngỡ ngàng, lẽ nào đây chính là ông anh Gia Minh mới cách đây mấy ngày còn đang chống đối bố mẹ kịch liệt sao?

Tôi nhìn mẹ thắc mắc, mẹ liền cười, dáng vẻ như người có công lớn: “Có gì to tát lắm đâu, anh con lớn rồi, nên cũng hiểu biết hơn. Anh con đã suy nghĩ kỹ rồi”.

“Thế còn cô gái kia. Lần trước mẹ có nhắc tới cô ấy, cô gái mang bầu ấy?”

“Con đừng ăn nói lung tung thế. Cẩn thận bố con đấy.” Mẹ đút vào miệng tôi một miếng bánh mì, càng ngày tôi lại càng ghét hành động của mẹ, luôn luôn coi tôi là trẻ con, tôi liền lấy miếng bánh mì ra.

“Gia Dương à.” Lại là giọng điệu ý nặng tình sâu quen thuộc của mẹ, “con phải nhớ, chẳng có vấn đề gì là không giải quyết được. Và cũng chẳng có bí mật nào có thể giấu được cả”.

Tôi cười nhạt một tiếng.

“Anh con đạo hạnh cao là vậy, thế thì sao chứ, chẳng phải bây giờ cũng ngoan ngoãn về nhà rồi đấy thôi.”

Tôi nhìn Gia Minh lái chiếc xe Jeep trắng phóng đi băn khoăn không hiểu bố mẹ đã dùng thủ đoạn gì mà ép được anh vào khuôn phép như vậy, lạ một điều là dáng vẻ lại rất cam tâm tình nguyện nữa chứ.

Tôi đi làm, phát hiện trong cơ quan có sự thay đổi, ông Lý - phụ trách các phiên dịch mới, vẫn chưa thấy đến, ông ấy từ trước tới giờ chưa đi làm muộn lần nào, thế mà cả buổi sáng lại không thấy tăm hơi đâu cả. Lúc ăn cơm trưa, tôi hỏi chị Mã: “Chị à, sao cả buổi sáng nay không thấy chú Lý đâu hả chị?”.

“Hết hợp đồng, nhảy việc rồi. Ở chỗ này mệt chết người, lại chẳng kiếm được bao nhiêu, người ta đã đi Thượng Hải làm việc rồi, chẳng mấy chốc là có thế kiếm được tiền mua nhà ấy chứ. Mà cũng phải thôi, thiếu gia như cậu làm sao có khái niệm về chuyện này chứ.”

“Xem chị nói kìa.”

Chỗ chúng tôi đều là những phiên dịch có kinh nghiệm, đã được tuyển chọn kỹ càng, đột nhiên thiếu mất một người, lại là người phụ trách bồi dưỡng các phiên dịch mới nữa chứ. Chủ nhiệm cảm thấy bất lực, lại sắp khai mạc một hội nghị quốc tế, kể cả phiên dịch mới cũng bị phái đi làm nhiệm vụ.

Buổi chiều, tôi cầm tài liệu tìm Chủ nhiệm ký duyệt, ông ấy đang thừ người ra vì chán nản, vừa thấy tôi vào ông liền nói: “Gia Dương à, phòng Phiên dịch cao cấp không thể không có người, cậu tới Học viện Ngoại ngữ mượn vài thực tập sinh đến đi”.

Ngay buổi chiều hôm đó, tôi trở về khoa Pháp của trường mình. Vừa nhìn thấy giáo sư Vương - Chủ nhiệm khoa, tôi liền nói rõ mục đích của chuyến đi, tôi đã cố ý dùng tiểu xảo để giành cơ hội quý báu này cho Phi.

Sinh viên thực tập vừa tới, Chủ nhiệm liền tiến hành trắc nghiệm đối với họ. Thành tích thi viết của Phi tốt hơn phần thi khẩu ngữ, tổng điểm rất cao, liền được chỉ định theo một chị đi Thẩm Dương để xử lý văn bản hợp tác về việc cùng nhau xây dựng thành phố hữu hảo giữa Bắc Kinh và Litte của Pháp.

Sau khi hai người đi công tác về, tôi đã hỏi chị kia xem tình hình Phi làm việc thế nào?

Chị ấy trả lời: “Cô bé đó được lắm, kỹ năng và kiến thức cơ bản khá đấy, làm việc rất chăm chỉ, đôi khi còn dịch tài liệu tới tận khuya, chị có cảm giác cô bé giống như con trai vậy”.

Tôi vui tận đáy lòng, người ta khen Phi mà tôi còn vui hơn cả việc bản thân mình được khen vậy.

Cuối tuần đó, chúng tôi lại ở bên nhau, tôi hỏi cô ấy thời gian gần đây làm phiên dịch cảm thấy thế nào, lúc đó cô ấy đang ngồi xoay lưng về phía tôi đọc sách, học từ mới, nghe thấy tôi hỏi, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đường còn dài lắm, phải tu luyện dài dài, tôi đang tìm kiếm khắp nơi đây[1]”.

Tôi đi về phía cô, ngồi bên cạnh: “Hội nghị cấp cao ngày mai, anh làm phiên dịch cabin, em có muốn đi nghe không?”.

“Được không anh?” Cô rất vui.

“Có gì mà không được? Anh làm cho em thẻ nhân viên, em đeo vào, ai bảo em làm gì em cũng đừng để ý, cứ nhìn theo anh là được.”

“Ôi trời, hay thật đấy. Nào tới đây, em hôn một cái.”

Để cô ấy vui vẻ, tôi nguyện làm bất cứ việc gì.

Kiều Phi

Hội nghị cấp cao Á- Âu. Lãnh đạo các nước đã ổn định chỗ ngồi, hội trường ba nghìn người chật kín những nhà lãnh đạo cấp cao các nước. Họ đều là những nhân tài nổi bật, mặc âu phục, đi giày da, trên chỗ ngồi của mỗi người có một tai nghe màu đen được kết nối với phòng dịch cabin ở phía sau hội trường.

Những phiên dịch cao cấp nhất các thứ tiếng: Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nhật, Nga, Ả Rập... những siêu sao trong ngành đã ngồi trong phòng làm việc của mình, hai người một nhóm, thong thà tuần tự thay phiên nhau làm việc.

Nhân lúc một đại biểu ra ngoài đi vệ sinh, tôi lén sử dụng tai nghe của ông, bật kênh dịch tiếng Pháp, nghe thấy giọng dịch lưu loát trôi chảy như nước của anh: “ Chúng tôi sẽ làm hết sức để thúc đẩy sự hợp tác kể cả về chiều rộng lẫn chiều sâu trong lĩnh vực kinh tế thương mai Á – Âu”.