Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 1 - Chương 6: Loli vui lòng!



Viên Phi Phi vững tin ông chủ là một người rất tốt — trong thời gian gần cả nửa tháng.

Tại sao nửa tháng sau đó tư tưởng của nàng thay đổi nhỉ.

Bởi vì Trương Bình để nàng đi làm một việc mà nàng không muốn làm nhất — —

Trước khi tin dữ kia truyền đến mấy ngày, Viên Phi Phi đã hoàn toàn quen với cuộc sống mới ở thành Kỳ Thuỷ, cũng quen với việc ông chủ chẳng bao giờ có việc gì cho nàng giúp. Mỗi ngày nàng ăn cơm xong thì chạy ra ngoài chơi, mỗi lần đều chơi hết nguyên ngày.

Buổi chiều tối hôm ấy, Viên Phi Phi về nhà ăn cơm, ăn xong cơm, Trương Bình lại làm người ta bất ngờ khi hắn không đi rèn sắt như thường lệ, mà sau khi dọn bàn sạch sẽ, lại kéo Viên Phi Phi đến ngồi bên bàn.

Viên Phi Phi hơi thấy kỳ quái, nhìn hắn.

“Sao vậy? Muốn làm gì vậy?”

Trương Bình để nàng ngồi đàng hoàng, bản thân đứng dậy, lấy từ giá gỗ trên tường một xấp đồ, đặt trên bàn.

Viên Phi Phi nhìn thấy đó là một xấp giấy, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.

Quả nhiên không sai, Trương Bình đặt xấp giấy xong, tay cầm một mẩu than.

Viên Phi Phi la oai oái: “Ông không tính dạy ta học chữ chứ hả!”

Trương Bình giương mắt nhìn nàng, gật đầu.

Viên Phi Phi lắc đầu lia lịa, sợ hãi nói: “Không không không! Ta không học!”

Trương Bình không nói không rằng, lấy giấy đặt trước mặt Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi níu tay áo Trương Bình, khổ sở van nài nói: “Ông chủ, không học chữ, ta không học chữ.”

Ban đầu Mã Bán Tiên cũng có chút ý định muốn dạy nàng học chữ, hắn từng nói với Viên Phi Phi, tuy không có nhiều nữ nhân đi học chữ, học xong cũng không có chỗ để dùng, nhưng mà làm công việc bói tóan xem tướng kiếm sống của bọn họ, tốt nhất là nên học một ít.

Hắn còn nói với Viên Phi Phi, nếu nàng không học chữ, bao nhiêu bí quyết nghề nghiệp của hắn không cách nào truyền lại cho nàng được.

Nàng bị hắn dỗ dành nai lưng ra học vài hôm, cuối cùng vẫn là do quá lười biếng, mặc kệ Mã Bán Tiên nói muốn rã họng nàng cũng không chịu cầm bút lên lần nào nữa.

“Ông chủ, ta đi làm việc nhà đây.”

Viên Phi Phi leo từ trên ghế xuống, muốn bỏ chạy, kết quả Trương Bình thò tay ra như mò trăng đáy nước, đem Viên Phi Phi túm về lại trên ghế.

Hắn đưa cho nàng một mẩu than.

Viên Phi Phi nhận lấy, nắm trong tay, nhưng không nhấc tay. Trương Bình chỉ chỉ trang giấy thô trước mặt nàng, Viên Phi Phi lưng cũng khòm xuống, vai cũng ủ rũ, đôi mắt không chút sinh khí.

Trương Bình viết đôi chữ lên giấy, đưa cho Viên Phi Phi xem.

Viên Phi Phi đưa mắt liếc một cái, yếu ớt nói: “Không biết.”

Trương Bình chỉ chỉ chữ, lại chỉ chỉ bản thân. Viên Phi Phi coi như có chút hứng thú, “Này là Trương Bình?”

Trương Bình gật đầu.

Viên Phi Phi thò đầu nhìn thêm vài lần nữa, sau đó lại thu người.

Trương Bình lại nhấc tay, viết thêm vài chữ.

Viên Phi Phi nhìn, nói: “Viên Phi Phi?”

Trương Bình chậm rãi gật đầu.

Viên Phi Phi nói: “Được rồi được rồi, hai chữ này ta biết rồi.” Nàng buông mẩu than vụn trong tay xuống bàn, cười cười nói với Trương Bình: “Ông chủ, ta biết hai chữ này đủ dùng rồi, ta đi pha trà cho ông đây.”

Nói xong, nàng toan bỏ chạy.

Trương Bình lại tóm nàng về, lần này, hắn hơi hơi chau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi hơi bị hắn làm cho sợ, sau lại thẳng lưng tự cổ vũ bản thân.

Không học là không học. Khi xưa Mã Bán Tiên xảo quyệt như vậy cũng hết cách, bây giờ loại người hiền lành như Trương Bình, xem xem hắn làm gì được nàng.

Không chừng để vài ngày sẽ biến thành chính hắn tự mình học.

Viên Phi Phi trừng Trương Bình.

Chốc sau Trương Bình buông tay, Viên Phi Phi thở phào, trộm nghĩ quả nhiên như vậy.

“Ông chủ ông chủ, ta pha trà cho ông.” Nàng vừa thấy Trương Bình buông tay, lập tức leo xuống khỏi ghế. Lần này Trương Bình không tiếp tục giữ nàng.

Viên Phi Phi chạy nhanh bước đến nhà bếp đun nước, trong lòng nghĩ chỉ cần kiên trì là xong, Trương Bình sẽ không có cách gì với nàng được.

Khi ấy nàng thật lòng nghĩ như vậy……

Ba ngày kế tiếp, Trương Bình làm cho nàng đích thân cảm nhận được muốn “kiên trì” không dễ dàng.

Mỗi ngày vừa buông đũa xuống, Trương Bình liền đứng dậy lấy giấy và than tới, không cần biết Viên Phi Phi nguyện ý hay không, hắn đều viết vài chữ cho nàng xem. Viên Phi Phi đến lúc này mới ý thức được, cái người Trương Bình này trông thì có vẻ hiền, nhưng không phải loại hay ho gì.

Viên Phi Phi ôm oán trong lòng rất lâu, nàng cảm thấy Trương Bình biết là bản thân nàng không muốn học chữ, vậy mà vẫn ép buộc nàng như thế. Qua thêm mấy bữa, Viên Phi Phi chịu hết nổi, làm nên một sai lầm.

Nàng rất ít khi nhận sai, thậm chí rất ít khi nhận ra sai lầm của mình, nhưng lần này, nàng thật sự cảm thấy bản thân đã sai rồi.

Tối đó, Trương Bình sau bữa cơm đem giấy ra như cũ, viết chữ cho nàng xem.

Viên Phi Phi trong lòng cực kỳ bực bội, nàng nhìn cái người Trương Bình bên cạnh mình đang nghiêm túc viết chữ, không biết sao, nổi tính trẻ con lên.

Nàng cầm mẩu than ném mạnh xuống mặt bàn.

Trương Bình dừng tay một chặp.

Viên Phi Phi nhảy xuống khỏi ghế, nói với Trương Bình: “Ta không học! Sau này ông đừng viết chữ cho ta nữa!”

Trương Bình nghe những lời bộc phát này của nàng, sửng sốt một hồi, sau đó hắn vẫy vẫy tay với Viên Phi Phi, trên mặt không chút dấu vết gì có vẻ giận dữ.

Viên Phi Phi nhếch một bên mép, cười lạnh một tiếng, nói: “Ông nhất định không dạy ta không được phải không?”

Trương Bình khe khẽ vỗ vai nàng, Viên Phi Phi vung tay khoát hắn ra.

“Được rồi, ta học với ông.” Viên Phi Phi gật gù, nàng hai bước đi tới bên bàn, cầm lấy tờ giấy, chỉ một chữ ở trên đó, nói với Trương Bình: “Ông nói cho ta, chữ này đọc làm sao.”

Trương Bình mím chặt môi, nhìn nàng không biểu cảm.

Viên Phi Phi lạnh lùng bảo: “Nói đi! Ta không biết, ông không nói thì ta làm sao biết!”

Đầu mày của Trương Bình khe khẽ chau lại, bàn tay trên đùi hắn nắm chặt thành quyền, rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Viên Phi Phi cầm giấy vứt lên người hắn, chạy ra khỏi nhà.

Trương Bình ngồi ủ rũ một hồi, rồi mới bỗng nhiên giật mình, đến lúc chạy ra tìm, thì Viên Phi Phi đã không thấy đâu.

Viên Phi Phi lao ra khỏi nhà, chạy xa thật là xa.

Nàng không dám quay đầu nhìn.

Một đường từ phố Nam chạy đến ra đến đường cái, Viên Phi Phi mới hổn hển dừng lại.

Trời đã tối rồi, nhưng vẫn còn một ít hàng quán đốt đèn lồng.

Viên Phi Phi lúc chạy ra ngoài đang vội vã, không lo nghĩ gì, chỉ mặc một lớp quần áo. Giờ đây đứng ngoài phố, gió rét từng cơn, thổi cho Viên Phi Phi toàn thân buốt giá đến tận xương.

Nàng đứng giữa đầu đường, ngẩn người nhìn chằm chằm lùm cây dại mọc ven đường, một lúc sau, từ từ đi tới lùm cây, ngồi xổm xuống dựa vào gốc cây.

Nàng ôm đầu gối, mặt mang một vẻ tự làm tự chịu.

Nàng nghĩ trong lòng, nếu nàng không quay lại, liệu có xem như nàng bỏ trốn?

Nô bộc bỏ trốn, nếu bị bắt, là tử tội.

“Chậc.” Nghĩ tới nghĩ lui, Viên Phi Phi thản nhiên chậc một tiếng, “Sắp chết cóng rồi, còn lo gì trốn hay không trốn.”

Bản Tiên sẽ không nhọc lòng mà nuôi dưỡng ngươi.

Mã Bán Tiên đã từng nói với nàng như vậy.

Nhóc con nhà ngươi chính là một con sói con, lửa hoang dã trong ngươi mà nhóm lên một chút, bà con họ hàng gì ngươi cũng không thèm nhận, ta nuôi ngươi làm gì.

Giờ phút này, Viên Phi Phi nhớ đến lời Mã Bán Tiên, nàng cảm thấy rất đúng.

Ngay cả người đối đãi với nàng tốt như Trương Bình, nàng còn có thể độc ác như thế với hắn, còn có việc súc sinh nào nàng không làm được.

“Chết cóng thì chết cóng cho rồi………” Viên Phi Phi tự nhủ, “Đi tìm Gậy Lừa sớm chút cũng tốt.”

Ngồi lâu, Viên Phi Phi cũng không còn cảm thấy lạnh, thân thể như một khúc gỗ, ý thức cũng từ từ mơ hồ.

Trong lòng cho dù đối với cái chết không sờn, nhưng khi chân chính sắp sửa bước qua ngưỡng cửa vào cõi chết, nàng lại có chút sợ hãi.

Chỉ là…….

Mí mắt nàng từ từ díp lại, tay cũng rũ xuống.

Khoảng khắc đầu ngón tay chạm đất, nguyên người Viên Phi Phi bỗng nhiên từ dưới đất được nhấc bổng lên.

Đầu óc nàng hỗn loạn, bất tỉnh nhân sự.

Trương Bình ôm Viên Phi Phi đã đông cứng gần thành một khối đá, dùng áo khoác bọc nàng lại, vội vã chạy về nhà.

Viên Phi Phi biết mình chưa chết.

Lúc nàng mở mắt, đã là đêm khuya. Mũi bị nghẹt, nàng thử móc móc.

Đây là giường của Trương Bình, Viên Phi Phi không cần nhìn cũng biết.

Hắn đã nhặt mình về.

Viên Phi Phi cảm giác được Trương Bình đang ở bên cạnh, hắn đã ngủ.

Bỗng dưng nàng không hy vọng trời sáng.

Thế nhưng ông trời chẳng coi nàng ra gì.

Sớm tinh mơ hôm sau, Viên Phi Phi đem mặt dấu kín trong chăn, giả bộ chưa tỉnh.

Nàng nghe rất rõ ràng tiếng khí cụ kim loại vang lên từ căn phòng phía tây. Trương Bình đi vào mấy lần, mỗi lần đều thấy Viên Phi Phi lấy chăn trùm kín đầu, lại đi ra.

Viên Phi Phi đói chịu hết nổi, thừa dịp Trương Bình đi ra, lén lút dậy đến bên bàn vơ một chút thức ăn sáng, nàng không dám ăn nhiều, sợ Trương Bình sẽ nhận ra, mỗi lần chỉ vơ vài miếng ăn.

Cứ như vậy, để nàng dùng dằng cho đến giữa trưa.

Viên Phi Phi nghe cổng sân bị gõ vang, nàng thò đầu ra từ trong chăn, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Trương Bình huynh đệ, khó có khi đệ đi tìm lão huynh này, xảy ra chuyện gì rồi.”

Hồng ân nhân!

Viên Phi Phi vội vã lấy chăn trùm kín, bịt chặt tai lại, không dám nghe tiếp.

Trương Bình muốn đuổi mình đi!?

Viên Phi Phi nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch.

Nhưng mà nàng đã đụng tới hai lượng bạc kia, hắn muốn đem nàng trả lại, nàng phải làm sao đây!?

Viên Phi Phi trong lòng rối rắm thắt nút, buồn bực đến độ lăn qua lăn lại trong chăn.

“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra.

Viên Phi Phi lập tức bất động.

Nàng nghe thấy có người bước vào, sau đó dùng tay đóng cửa. Nàng không dám nhúc nhích.

“Nhóc con.”

Viên Phi Phi người cứng đờ, là Hồng Anh.

Hồng Anh đến bên giường, vỗ vỗ cái chăn đã cuộn lại thành một cục, nói: “Đừng làm bộ, ngươi vầy mà còn muốn tiếp tục giả bộ, thì quá coi thường chúng ta rồi.”

Viên Phi Phi chỉ coi như mình đã chết, vẫn không nhúc nhích.

Hồng Anh cũng không không ép, hắn lấy tay về, ngồi bên mép giường, chậm rãi nói: “Trương Bình vừa nói cho ta nghe rồi.”

Viên Phi Phi nói trong lòng, quả nhiên!

Hồng Anh nói: “Đêm qua tối khuya hắn đến nhà ta tìm ta, kêu ta hôm nay nhất định phải tới một chuyến. Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì to tát, thì ra là nhóc con nhà ngươi.”

Viên Phi Phi nghe không ra thái độ của hắn, trong lòng vẫn rối bời như cũ.

“Hắn kêu ta tới xin lỗi ngươi, ngươi đừng trách hắn nữa.”

?

?

?

Viên Phi Phi tưởng bản thân nghe lầm.

Xin lỗi? Trương Bình xin lỗi nàng?

Hồng Anh thấy Viên Phi Phi vẫn chưa có phản ứng, không khỏi có chút trách móc.

“Nhóc con nhà ngươi sao mà tính tình nóng nảy như thế, bất kể hắn đã làm gì, hắn vẫn là ông chủ của ngươi, ông chủ đi xin lỗi nha hoàn đã không phải chuyện dễ làm, ngươi còn muốn thế nào.”

Viên Phi Phi nâng một góc chăn lên, lộ ra một đôi mắt đầy nghi hoặc.

“Hắn sao lại xin lỗi ta?”

Hồng Anh trông đôi mắt của nàng, nói: “Hắn nói ngươi không muốn học chữ, hắn cứ ép ngươi.”

Viên Phi Phi chớp chớp mắt.

Đúng vậy……. Nhưng mà……

“Hắn nói những điều này?”

Hồng Anh: “Ừ.”

Viên Phi Phi hơi bị hồ đồ.

Hồng Anh thừa dịp nàng đang ngây người, lấy tay xốc chăn của nàng lên, kéo nàng xuống đất, khom người nghiêm túc nói: “Nhóc con, ngươi cũng phải biết xưa giờ ta chưa gặp ông chủ nào mà cùng với nô tài của mình cùng ăn cùng ở, hắn đối với ngươi không tệ.”

Viên Phi Phi cúi thấp đầu, “ờ” một tiếng.

“Cho nên……..” Hồng Anh chậm rãi nói, “Ngươi coi như báo ân, vì hắn mà học chữ đi thôi.”

Viên Phi Phi ngước mắt: “Vì hắn mà học?”

Hồng Anh gật đầu, hắn giống như không muốn Trương Bình bên ngoài nghe thấy, đặc biệt hạ giọng thật thấp xuống nói: “Hắn tuy không nói, nhưng ta nhìn ra.”

Viên Phi Phi: “Cái gì?”

Hồng Anh: “Hắn là muốn cùng ngươi nói chuyện, cho nên mới cho ngươi học chữ.”

Viên Phi Phi trợn tròn mắt.

Hồng Anh thấp giọng nói: “Căn nhà này nhiêu đó năm qua, một chút tiếng người cũng không có, hắn đối đãi ngươi tốt như thế, người chỉ cần cùng hắn nói chuyện thì có sao.”

Viên Phi Phi lặng câm.

Lúc lâu sau, nàng nghĩ đến chi đó, nói với Hồng Anh: “Ta có thế học cái kia mà.”

Hồng Anh: “Cái nào?”

Viên Phi Phi không biết nói làm sao, đành giơ tay trong không trung múa may. “Thì cái giống ngươi và hắn dùng, ta học cái đó!”

Hồng Anh hiểu ý của nàng, cười một tiếng, nói: “Cái này ngươi học đến khi nào mới hiểu, phải biết ta với Trương Bình biết nhau bao nhiêu năm mới có thể hiểu được ý của hắn.”

Viên Phi Phi cúi đầu.

Hồng Anh vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, nói: “Nhóc con——“ Hắn còn chưa nói xong, Viên Phi Phi đã ngắt lời hắn nói:

“Biết rồi, ta học là được.”

Hồng Anh nghe, không nói gì, chỉ dùng sức vỗ vỗ vai của nàng.

Đem sự việc của Trương Bình xử lý đẹp đẽ đến như vậy, Hồng Anh thật sự thấy khá vui vẻ, hắn đẩy cửa mở, kéo Viên Phi Phi ra ngoài.

Viên Phi Phi gượng gạo đi theo Hồng Anh, cửa vừa mở, nàng liền thấy ngay Trương Bình đang đứng ở bên mé sân.

Hắn rất yên lặng dựa vào tường.

“Trương Bình huynh đệ, tới tới.” Hồng Anh cười ha ha gọi Trương Bình, Trương Bình ngước mắt nhìn về phía họ.

Viên Phi Phi thấy đôi mắt bình đạm đen thẫm của hắn, bỗng nhiên vùng ra khỏi tay của Hồng Anh, chạy về phía Trương Bình.

Lực đạo chưa điều chỉnh tốt, Viên Phi Phi té nhào vào lòng của Trương Bình.

Người Trương Bình vẫn còn mang theo hơi lạnh ngày đông, còn có mùi hắc hắc chỉ kim loại mới có.

Trương Bình đứng rất vững, bị Viên Phi Phi lao vào lòng cũng không hề lung lay, hắn đỡ lấy vai của Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi vùi vào áo của hắn, rầu rĩ nói:

“Ông chủ, ta học chữ!”

Nàng nói xong, len lén ngước đầu nhìn Trương Bình, nào ngờ vừa vặn cùng đôi mắt đang nhìn xuống của Trương Bình giao nhau.

“Ông chủ…….”

Mặt của Trương Bình vẫn bình đạm như cũ, không có chút dấu vết giận dữ nào đối với nàng, ngược lại khi nghe Viên Phi Phi nói xong, nảy sinh một chút vui mừng rất nhạt.

Viên Phi Phi ôm đùi Trương Bình, nói trong lòng:

Trương Bình quả nhiên là một người tốt!