Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 1 - Chương 4: Loli nhận sai !



Bé trai mà khóc lên thì Viên Phi Phi lại ra bày dáng vẻ như đang có trò vui xem.

Người đàn ông trung niên cứ nghe tiếng khóc lại đau đầu, hắn khom lưng, cố gắng an ủi nói: “Bùi Nhi đừng khóc, đừng khóc nha.” Hắn dỗ hồi lâu, bé trai vẫn không nín, người đàn ông trung niên không khỏi đâm ra oán trách Viên Phi Phi.“Ngươi là bé gái tại sao lại thô lỗ như thế, mới nói vài câu, ngươi đã ra tay hai lần.”

Viên Phi Phi mặt chẳng biết sợ, nói: “Tự mình hay khóc thì chớ có đi trách người khác, vậy cũng kỳ.”

Bé trai đang khóc đến nhập thần, ngay sau khi Viên Phi Phi nói xong câu đó liền lập tức quay phắt đầu lại trừng nàng. Mắt hắn đỏ hoe, mặt thì do dính đất, bên trắng bên đen.

“Ngươi sao lại không biết phải trái như thế, rõ ràng là ngươi gây sự, còn trách ta!”

Bé trai khóc đến độ giọng khản cả đi, hắn rõ ràng là đang thịnh nộ cực điểm, thế mà lên giọng lại lên không nổi.

Viên Phi Phi không thèm để ý đến hắn, quay đầu nói với người đàn ông trung niên: “Ngươi đem Gậy Lừa chôn chỗ nào?”

Người đàn ông trung niên nói: “Ở trong núi, ngươi đi theo ta.”

Viên Phi Phi theo người đàn ông trung niên ra khỏi miếu, đi về phía núi. Nàng vừa đi vừa chau mày, chăm chú nhìn bé trai vẫn còn đang nức nở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi theo làm gì?”

Bé trai không nhìn nàng, nói miễn cưỡng: “Ta dĩ nhiên muốn đi theo tiên sinh.”

Viên Phi Phi mỉa mai hắn: “Ở lại miếu khóc không hay hơn sao.”

Bé trai vừa tức vừa ấm ức, khổ thân hắn không sao nói lại Viên Phi Phi, chỉ đành cúi đầu tức giận một mình.

Người đàn ông trung niên đi đàng trước, vừa nghe đàng sau nói chuyện vừa buồn cười. Đến lúc hắn cảm thấy Bùi Vân sắp khóc tới nơi, vội vã đổi đề tài, nói với Viên Phi Phi: “Bé gái, ngươi cũng không phải người thành Kỳ Thuỷ?”

Viên Phi Phi: “Không phải.” Nàng theo Mã Bán Tiên trôi dạt bốn phương, vốn không có nhà. Nhưng mà… Viên Phi Phi nghĩ một chút, lại nói: “Hiện giờ ta ở lại thành Kỳ Thuỷ rồi.”

Người đàn ông trung niên gật gù.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đi đến nơi.

Giữa rừng cây cao vút, khó có được một mảnh đất bằng, bốn bề vắng lặng, lá khô rụng đầy như lót thảm, bước lên rất êm chân. Ở khoảng trống có một nấm đất nhìn không giống những nơi xung quanh. Viên Phi Phi đi đến ngồi xổm trước nấm đất đó.

Đất mới đào, mặt đất sạch sẽ, có thể nhìn thấy, người chôn cất rất có lòng.

“Cạnh nước kề non, vừa yên ổn vừa tĩnh mịch, là một nơi tốt để an nghỉ.” Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.

Viên Phi Phi “ờ” một tiếng.

Nàng vẫn ngồi xổm không đứng dậy. Mất mát người thân, người ngoài cũng không tiện quấy rầy, người đàn ông trung niên khẽ vỗ vai Bùi Vân, muốn đi ra ngoài. Bùi Vân cầm tay người đàn ông, đi được vài bước, nhịn không được quay đầu nhìn một cái.

Sắc trời đã dần dần tối, bóng lưng Viên Phi Phi ngồi xổm trong rừng cây sắp hoà vào cùng với núi rừng thành một, nhìn sao cũng là một vẻ hiu quạnh khôn tả. Bùi Vân rút tay ra khỏi tay người đàn ông, vài bước chạy về lại.

Người đàn ông trung niên giật mình, dừng bước trông hắn.

Bùi Vân đứng sau Viên Phi Phi, nhẹ nhàng bảo: “Người chết không sống lại được, chỉ có người ở lại yên ổn sống lâu trăm tuổi, đó mới là an ủi lớn nhất cho người đã ra đi. Ngươi, người đừng quá đau buồn nữa.”

Viên Phi Phi đang cúi đầu suy nghĩ không biết có nên đem cái xác này đào lên không. Mình đã hao tâm tốn sức bán thân, cũng chỉ vì muốn mua cho Mã Bán Tiên một cái quan tài tốt, giờ tự dưng hắn cứ vô duyên bị đem chôn như thế, vậy không phải uổng công mình bị bán sao.

Nàng nghĩ đến thừ người, không để ý đến ai đàng sau, một câu bất thình lình bên cạnh của Bùi Vân thật là làm nàng sợ hết hồn.

Viên Phi Phi nghiêng đầu qua, thấy Bùi Vân đang một mặt bi thương đứng ở sau lưng nàng.

Sự quan tâm của hắn dành cho Viên Phi Phi là thật lòng, nhưng vì vụ trước đó đã khóc quá thê thảm, mặt ròng ròng hai hàng, hơn nữa Bùi Vân hơi hơi béo, mặt phúng phính, toàn bộ nhìn rất giống như một con mèo hoa không được ăn cá, trông rất buồn cười.

Viên Phi Phi hoàn toàn không nể mặt mũi gì cả, lăn ra cười.

Lúc Viên Phi Phi vừa quay đầu lại, trong tích tắc Bùi Vân đã biết không hay rồi, mặt của nàng có chỗ nào mang thần tình đau buồn chứ, nhìn đến mặt mình xong rồi còn càng nghênh ngang cười ầm lên, Bùi Vân mặt đã đỏ đến sắp sôi.

“Ngươi, ngươi!” Bùi Vân hối hận biết vậy đã không làm, hắn tức đến độ hốc mắt đỏ cả lên.

Viên Phi Phi cười nói: “Ta cái gì mà ta hả.”

Bùi Vân nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng run run rẩy rẩy hét lên một câu — —

“Ngươi vô sỉ!”

Hắn bình sinh chưa bao giờ mắng người, nói chuyện kiểu la hét như thế cũng ít đến đáng thương, bị Viên Phi Phi bức đến như vầy, giận dữ mắng xong lại khóc tiếp.

Hắn không muốn để Viên Phi Phi lấy làm trò đùa, dấu mặt bỏ chạy. Chạy ngang qua bên người đàn ông trung niên cũng không dừng lại.

Người đàn ông đó hơi mắc cười nhìn theo bóng lưng hắn, “Bùi Nhi, Bùi Nhi, chậm một chút.” Hắn tăng vài bước đuổi theo.

Viên Phi Phi nhìn theo bóng hai người biến mất trong rừng cây, lại quay đầu, nhìn chằm chằm nấm mộ.

“Quên đi.” Viên Phi Phi khẽ nói, “Ta không ép buộc lão nữa.”

Nàng nhấc tay vỗ vỗ lên mặt đất, nấm đất phát ra tiếng kêu rầu rầu, giống như đang đáp lại lời nàng.

Qua một lúc, Viên Phi Phi lại nói: “Ta đi đây, mai mốt sẽ quay lại thăm lão.”

Đi đã rất lâu, khi Viên Phi Phi quay về, trời đã hoàn toàn tối.

Nàng nhắm phía phố Nam vừa đi vừa ngáp. Chưa đi quá vài bước, khoé mắt bỗng bắt được một bóng người, doạ nàng giật cả mình.

Cũng không trách nàng được, bởi vì tối trời, người ở phố Nam lại cực ít, nguyên một cái bóng lù lù giữa phố, trông qua y chang như ma, không giật mình sao được.

Viên Phi Phi rón rén tính đi đường vòng, kết quả vừa đi vài bước, hoảng sợ phát hiện bóng người kia lại nhắm hướng mình mà tới.

“Ngươi ngươi ngươi…….” Viên Phi Phi run rẩy chỉ vào hắn, “Vẫn còn trong tháng giêng, cả đám thần tiên vẫn chưa đi đâu! Người đừng thả — —”

Bỗng Viên Phi Phi câm luôn.

Bởi vì nàng phát hiện cái bóng người kia chính là ông chủ của nàng — Trương Bình.

“Trương Trương Trương ——” Viên Phi Phi ngước đầu trông thấy người trước mặt, Trương Bình tuy lời không nói được, nhưng Viên Phi Phi trông đầu mày khoá chặt lại của hắn đọc ra cơn thịnh nộ. Viên Phi Phi chột dạ.

Trương Bình đứng trước mặt nàng, Viên Phi Phi chỉ cao đến thắt lưng hắn, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Trương Bình xốc vai nàng lên, nhìn vào mắt nàng, tay kia khoa trong không trung ra hiệu.

Viên Phi Phi đã từng thấy Trương Bình dùng tay ra hiệu, đó là lúc hắn nói chuyện với Hồng Anh, khi ấy động tác của Trương Bình không nhanh không chậm, nàng còn có thể nhìn rõ từng đốt xương trên ngón tay dài của hắn nữa.

So sánh mà nói, hiện giờ động tác của Trương Bình trông gấp rút hơn nhiều.

Viên Phi Phi đoán nghĩ có lẽ hắn thấy mình ở bên ngoài quá lâu, làm trễ nải việc của hắn, nên mới nổi giận, nàng nói: “Ta về quá trễ, lần sau sẽ không thế nữa.”

Trương Bình nghe, huơ tay chậm lại một chút, nhưng vẫn không ngừng. Nàng thấy giống như hắn nhất quyết muốn mình phải “nói” cho xong những lời này mới được.

Viên Phi Phi hơi mất kiên nhẫn.

“Không phải chỉ muộn một chút thôi sao, làm lỡ của ông bao nhiêu việc? Về đến nơi ta đem toàn bộ làm cho xong hết là được.”

Trương Bình khựng lại, hắn ngạc nhiên nhìn Viên Phi Phi, sau đó khoát tay, lại ra hiệu.

Viên Phi Phi đầu mày thắt nút.

“Ông đừng ra cho ta mấy hiệu đó, ta xem không hiểu!”

Tay của Trương Bình cứ thế mà giơ ở trong không trung.

Giữa đêm đông giá rét, sự trầm lặng này đến đột ngột như vậy, lại tự nhiên mà thành như thế.

Viên Phi Phi lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận rồi. Nàng len lén nhìn Trương Bình một cái, muốn nói câu xin lỗi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trương Bình đã lắc lắc đầu.

Hắn cầm tay Viên Phi Phi lên, xoay người ra về.

Trong khoảng khắc xoay người ấy, Viên Phi Phi rõ ràng nghe thấy một tiếng thở dài của Trương Bình.

Tiếng thở dài đó rất nhẹ, rất nhạt, cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Viên Phi Phi máy móc về đến lò rèn, máy móc tiến vào phòng, sau đó máy móc ngồi xuống trước bàn.

Nàng một lòng muốn tìm cơ hội nói chi đó với Trương Bình, thế nhưng tiếng thở dài cuối cùng kia của hắn đã chặn hết tất cả mọi thứ ở ngay cổ họng của Viên Phi Phi, làm nàng không cách nào nói ra được.

Nàng không nói chuyện, Trương Bình càng không có khả năng nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như thế mà ăn cơm.

Cơm nước đã nguội lạnh, Viên Phi Phi nhai rau, có chút cảm giác gọi là ăn mà không biết mùi vị.

Trương Bình nhìn giống như không có thay đổi gì, một mực bình tịnh dùng cơm, có lúc còn gắp chút thức ăn cho Viên Phi Phi.

Ăn cơm xong, Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, lại chỉ chỉ giường.

Viên Phi Phi hiểu ý nói: “Ông bảo ta đi ngủ?”

Trương Bình gật đầu.

Viên Phi Phi nói: “Ta vẫn còn chưa làm việc nhà.”

Trương Bình đứng lên đem chăn trải ra đâu vào đấy, xong lại vỗ vỗ giường chiếu. Viên Phi Phi nói to: “Ông có việc gì còn cần làm, ta làm hết xong sẽ ngủ sau!”

Trương Bình xoay người, lại có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.

Viên Phi Phi nổi cơn chướng lên, không làm việc không được. Trương Bình lại không có cách nào giải thích rõ ràng cho nàng, hai bên giằng co rối rắm, Viên Phi Phi ……

Viên Phi Phi rốt cuộc vẫn đi ngủ.

Đi bộ đường xa như thế, nàng hôm nay mệt lắm rồi. Cãi nhau với Trương Bình đến phút cuối, mắt cứ díp lại. Sau đó thì thì nàng chẳng còn nhớ bản thân đã nói gì, chỉ mang máng nhớ có một bàn tay to lớn bế nàng lên, rồi thì nàng đã ngủ say ngon lành.

Trương Bình lo cho Viên Phi Phi xong cũng là lúc dầu trong đèn cháy cạn, căn phòng liền tối đen.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Trương Bình ngồi bên mép giường ngẩn người.

Vừa rồi hai bên giằng co cũng qua gần một nén nhang.

Trương Bình miệng không nói được, bạn bè lại ít, thường ngày chỉ có một mình ở lò rèn này làm việc sinh sống, ngoại trừ tiếng kim loại vang lên, hắn chưa nghe qua một chuỗi âm thanh liên tục nào khác.

Có cảm giác như tai hắn vẫn còn nghe âm thanh líu lo ríu rít của Viên Phi Phi.

Hắn ngồi bên mép giường, nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng lên, đến phòng kế bên.

Một chốc sau, sân nhà truyền đến âm thanh tinh tế của sắt được mài, vững vàng, ổn định.

Viên Phi Phi lại thức dậy lúc mặt trời đã lên cao.

Nàng vội vã chui ra từ trong chăn đứng dậy, trong phòng dĩ nhiên đã không còn ai.

Viên Phi Phi ngáp một cái, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng lấy quần áo mặc vào, mang giày, ra khỏi cửa.

Quen đường quen nước, Viên Phi Phi tới thẳng phòng phía Tây.

“Trương Bình!”

Trương Bình quả nhiên đang trong phòng, Viên Phi Phi xoa xoa tay, nói: “Có gì sai bảo.”

Trương Bình lắc đầu

Viên Phi Phi lại nhàn rỗi.

Có lúc Viên Phi Phi cảm thấy Trương Bình căn bản không giống như một ông chủ, nàng một lòng một dạ muốn làm việc nhà cho hắn, mà hắn thì lại chẳng giao công việc gì cho nàng làm. Hôm đó, Viên Phi Phi lại chạy ra ngoài chơi, nhưng dù sao lần này nàng đã học được bài học, không chạy đi quá xa, chỉ là tìm vài đứa trẻ ăn mày trong thành cùng chơi.

Trước đây khi nàng theo Mã Bán Tiên đến thành Kỳ Thuỷ làm việc bán mạng, đã gặp qua bọn chúng, bây giờ gặp lại nàng, bọn trẻ ăn mày đó gần như nhìn mặt nhận không ra.

“Ngươi không phải tông đồ của Mã Bán Tiên sao, làm gì chỉ có mình ngươi đến, Mã Bán Tiên đâu?”

Viên Phi Phi ngồi xổm xuống góc tường theo bọn chúng, thuận miệng nói, “Chết rồi.”

Đám ăn mày nhỏ “à” một tiếng.

Viên Phi Phi nói: “Ta được người ta mua về làm nha hoàn.” Còn có vẻ đắc ý, nói: “Mua bằng hai ngân lượng đó!”

So với cái chết của Mã Bán Tiên, rõ ràng việc Viên Phi Phi bán được hai ngân lượng quan trọng hơn nhiều.

“Cái gì cái gì, hai lượng!?”

“Ê, ngươi nào có đáng giá nhiêu đó tiền!”

“Nhà nào mua ngươi làm nha hoàn, xui tận mạng.”

Viên Phi Phi cầm một cái chén mẻ ở dưới đất lên đập thẳng vào đầu tên ăn mày con bên cạnh.

“Ta đếch! Dám nói láo nữa ta xé rách mồm ngươi!”

Đám ăn mày con đều biết Viên Phi Phi hung hăng ra sao, không dám cãi nhau với nàng.

Viên Phi Phi cười hừ một tiếng, bảo: “Bán hai lượng, ta sợ là còn ít đấy.”

Ăn mày con trông nàng, bảo: “Ông chủ của ngươi là nhà nào, người trong thành Kỳ Thuỷ ta đều biết, nói nghe coi.”

Viên Phi Phi nói: “Ông chủ tên Trương Bình, ở tận cuối phố Nam.”

Ăn mày con rất nhanh chóng nghĩ ra là ai, à à lên hai tiếng nói: “Ra là Trương câm, ta còn đang nói là ai mua ngươi.” Hắn có vẻ trêu chọc liếc Viên Phi Phi một cái, nói: “Lão Trương câm ngậm quả bồ hòn(1), ha ha.”

(1)câu trêu chọc người câm này có vần có điệu

哑巴张 (Yǎbā zhāng -Trương câm) 吃 (ăn) 哑巴亏(Yǎbā kuī – quả bồ hòn)

vế đầu khác vế cuối chỉ có 1 chữ.

Viên Phi Phi tức giận cực kỳ lại hoá ra bình tĩnh, nàng lạnh mặt nhìn tên ăn mày con, ăn mày con bị nàng nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy.

“Ta, ta giỡn thôi.”

Viên Phi Phi vẫn nhìn hắn chằm chằm y như cũ.

Ăn mày con đều dính chùm lại với nhau, tránh Viên Phi Phi càng xa càng tốt.

Viên Phi Phi nói: “Ngươi biết ông chủ nhà ta?”

Tên ăn mày con kia ngồi xổm trong góc tường, gật đầu nói: “Đã nói rồi người nào ở nhà nào trong thành Kỳ Thuỷ bọn ta cũng biết.”

Viên Phi Phi lại nói: “Vậy ngươi có biết tại sao hắn không nói được hay là không.” Nàng ngồi nhích lên phía trước hai bước, ăn mày con vô thức tự động lui về phía sau trốn, bị Viên Phi Phi tóm lại.

“Nếu ngươi có thể nói nguyên do cho ta biết, phen này ta coi như bỏ qua cho ngươi.”

Ăn mày con rụt cổ nhìn nàng, e dè nói: “Đều là nghe nói thôi…..”

Viên Phi Phi: “Nghe nói thôi cũng nói!”

Nói tới mớ tin tức tạp nham, ăn mày con có vẻ hứng thú, hắn ghé đầu đến bên Viên Phi Phi, bảo:

“Ta nghe người ta nói, Trương câm — —“

Chưa hết câu, đầu hắn đã bị Viên Phi Phi lấy tay đập cho, ăn mày con “ui da” một cái ôm đầu.

Viên Phi Phi trừng hắn, “Không cho phép kêu hắn Trương câm!”

Ăn mày con: “Được được, ông chủ nhà ngươi, ta nói là ông chủ nhà ngươi.”

Viên Phi Phi: “Tiếp tục nói.”

Ăn mày con thấp giọng với nàng:

“Ta nghe nói, ông chủ nhà ngươi là bị người ta cắt lưỡi…”