Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 1 - Chương 20: Loli doạ tiên sinh !



Viên Phi Phi ngồi xếp bằng trên miếng nệm lót, trên bàn trước mắt là hai chồng sách, giờ đây sách đang mở ra, kế bên là một cái giá bút chỉnh tề hình ngọn núi(1), trên mặt khắc hoa văn cát tường. Viên Phi Phi miệng gặm cán bút, đang ngây người ngắm hoa văn ấy.

(1)giá bút

Phía trước cách nàng vài bước, Khuất Lâm Uyển đang nhắm mắt đọc thư kinh, hắn đọc một câu, lũ trẻ dưới sàn lúc lắc đầu đọc theo một câu.

Khuất Lâm Uyển lúc đọc bài rất chuyên chú, giọng điệu đều đều khoan thai, câu chữ lưu loát, tuỳ theo nội dung của bài đọc mà trầm bổng nhấn giọng thả giọng, nghe vô cùng nhịp nhàng hài hoà.

Lúc Viên Phi Phi mới đến thư viện, nghe âm thanh này thì không chống đỡ được đến nửa canh giờ đã gục xuống bàn lăn ra ngủ, bây giờ nghe lâu quen tai, đôi khi cũng có thể cảm nhận được chút ý vị ở trong đó.

Khuất Lâm Uyển chắp tay, chậm rãi đi qua đi lại trong học đường, khi đến trước mặt Viên Phi Phi, hạ mắt liếc nàng một cái.

Viên Phi Phi đang còn tập trung tinh thần nhìn cái giá bút, hoàn toàn không chú ý gì đến Khuất Lâm Uyển.

Đọc xong một lượt hai cuốn sách thẻ tre, Khuất Lâm Uyển pha một tách trà, để cho lũ trẻ tự ngồi đọc bài. Viên Phi Phi đã hồi thần một chút, rút cán bút từ giữa hai hàm răng ra, đem bút khuấy rửa một hồi, chấm mực, viết gì đó lên giấy.

Khuất Lâm Uyển gấp chân ngồi trên chiếc ghế dựa của thái sư ngay giữa học đường, trong tay là tách trà, tuỳ thời khẽ vuốt, khói trắng còn đang bốc lên. Hắn ngáp một cái, thuận mắt ngó quanh lớp. Sau cùng thì trông thấy gì đó, Khuất Lâm Uyển khẽ cười, cầm tách trà đi tới.

Viên Phi Phi đang còn viết chữ rất sảng khoái, bên vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, cánh tay vì thế mà giựt, bút đang còn cầm ngay ngắn trong tay bị hất bay đi rõ xa.

Viên Phi Phi trừng mắt ngoảnh đầu, Khuất Lâm Uyển khom lưng ngó xem nàng đang viết gì, nhếch miệng cười.

Lũ trẻ trong học đường vẫn còn đang lo học thuộc lòng thư kinh, tính tình Viên Phi Phi tuy nóng nảy, nhưng nàng cũng hiểu chuyện, nên không lớn tiếng, chỉ trợn trừng mắt tròn xoe lặng lẽ kháng nghị.

Khuất Lâm Uyển hoàn toàn xem nhẹ, Viên Phi Phi mím môi, quay đi không thèm để ý đến hắn. Kết quả là Khuất Lâm Uyển đặt luôn mông xuống ngồi ngay kế bên Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi nổi giận, đè thấp giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Khuất Lâm Uyển không ngó nàng, cầm tờ giấy trên bàn lên, hết sức chăm chú nghiên cứu. Viên Phi Phi đưa tay muốn cướp lại, Khuất Lâm Uyển giơ tay cao lên, không để cho nàng với tới được.

Mặt hắn chan hoà ý cười nhìn Viên Phi Phi, khẽ nói: “Ngươi tính viết bao nhiêu lần thì mới để yên.”

Viên Phi Phi thấy mình với không tới, không thèm phí sức nữa, nàng ngồi thoải mái, nói: “Ta muốn viết bao nhiêu lần thì viết bấy nhiêu lần.”

Trên trang giấy trong tay Khuất Lâm Uyển, Viên Phi Phi viết ngập hai chữ Trương Bình, ngang có dọc có, thẳng có nghiêng có, nắn nót có, ngoáy cũng có, khách quan mà nói, nhiêu đó “Trương Bình” tập họp lại một chỗ trông như một món thập cẩm, đông vui náo nhiệt vô cùng.

Tuy nhiên tử tế mà xem lại, mớ chữ “Trương Bình” này trong ta có người trong người có ta, xen kẽ luân phiên, hỗ trợ nương nhờ, có một vận luật khôn tả của riêng chúng mà thành, không thể thiếu một chữ nào.

Khuất Lâm Uyển uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Phá tường đập vách không hỏi chủ, chụp giựt loạn lên không quy củ.” (2)

(2) Trích từ bài thơ “Quan Hoài Tố Thảo Thư Ca” của Quán Hưu thời Đường, nguyên câu là

“tuý lai bả bút ninh như hổ. Phấn bích tố bình vô vấn chủ, loạn nã loạn mạt vô quy củ”

khi say cầm bút rình như hổ, phá tường đập vách không hỏi chủ, chụp giựt loạn lên không quy củ.

Viên Phi Phi đang lo xả bút, nghe không rõ, loáng thoáng bắt được mỗi ba chữ cuối “không quy củ,” nàng cười một tiếng, tranh thủ lúc Khuất Lâm Uyển không chú ý, giựt lại tờ giấy đem về.

“Ta thích vậy, sao nào.”

Khuất Lâm Uyển gõ nhẹ lên giấy, nói: “Viết chút gì khác cho ta xem cái.”

Viên Phi Phi chấm mực, tìm một chỗ trống nhỏ bằng móng tay ở giữa hai chữ Trương Bình viết

Viên Phi Phi

Khuất Lâm Uyển: “……”

Viên Phi Phi viết xong còn giơ lên ngắm nghía tự tán thưởng một phen, Khuất Lâm Uyển đặt tách trà xuống, đưa tay ra.

“Đưa bút cho ta.”

Viên Phi Phi nhìn hắn một cái, đưa bút đến cho hắn.

“Ngươi muốn dạy chữ gì.” Viên Phi Phi nói, “Dạy chữ nào có ích một chút, lần trước ta suýt bí lúc ông chủ kiểm tra.”

Khuất Lâm Uyển lẳng lặng đổi một tờ giấy mới, tập trung hạ bút.

Khuất Lâm Uyển xuất thân từ một gia tộc lớn, thuở nhỏ đã bái sư danh tiếng, thêm vào đó hắn không giống như đa số người khác trong họ, chỉ lo làm ăn, hắn từ bé đã yêu thích thơ văn, cho nên đối với thư pháp cũng am hiểu.

Bộ chữ khải hắn vừa viết, nét vững mực đầy, chữ như rồng rắn, vô cùng khéo léo.

Một áng thơ của triều đại xa xưa hiện ra trên giấy, Khuất Lâm Uyển thu bút, mặt như đầm nước trong lành nhìn Viên Phi Phi.

“Thế nào.”

Viên Phi Phi một tay gác trên bàn, ngáp một cái nói: “Không tồi.”

Khuất Lâm Uyển: “……”

Hắn ráng nhịn xuống kích động muốn gõ thật mạnh vào đầu Viên Phi Phi, lại nói: “Có muốn thử một chút không.”

Mặt Viên Phi Phi mờ mịt: “Thử gì?”

Khuất Lâm Uyển” “……Thử viết.”

Viên Phi Phi “à” một tiếng, sau đó lắc đầu.

“Không muốn.”

Khuất Lâm Uyển buông bút, cầm tách trà lên, mặt không biểu cảm ngồi một bên.

Viên Phi Phi nhớ đến một chuyện, sáp đến bên cạnh Khuất Lâm Uyển, nói: “Tiên sinh——“

Khuất Lâm Uyển đen mặt, “Đừng kêu ta tiên sinh.”

Viên Phi Phi: “…..muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi.”

Khuất Lâm Uyển liếc nàng một cái: “Chuyện gì nghiêm chỉnh.”

Viên Phi Phi nghiêm túc nói: “Bùi Vân ở trong kỹ viện à?”

Khuất Lâm Uyển suýt nhảy dựng lên, “Ngươi nói gì!?” Giọng hắn hơi to, tiếng đọc thuộc lòng của lũ học trò hơi ngưng một chút, nhưng chúng không dám quay đầu nhìn. Khuất Lâm Uyển rối rít thở phì phì, ép giọng thấp xuống bảo: “Đừng nói tầm bậy, Bùi Nhi là một đứa trẻ đứng đắn!”

Viên Phi Phi lại “à” thêm một tiếng.

Khuất Lâm Uyển hỏi một cách ngờ vực: “Ngươi hỏi điều này làm gì?”

Viên Phi Phi tay nghịch góc tờ giấy, tuỳ tiện nói: “Đi coi coi hắn còn thở không.”

Khuất Lâm Uyển cười, nói: “Nói rõ đàng hoàng.”

Viên Phi Phi nhìn hắn, “Chỉ có chút thương tích, hắn làm trò gì mấy ngày rồi không thấy bóng.”

Khuất Lâm Uyển gật gù, phụ hoạ: “Không sai, đích xác là hơi lâu, ngươi đi thăm hắn một chút cũng tốt.”

Viên Phi Phi: “Hắn cũng ở Kim Lâu sao.”

Khuất Lâm Uyển giờ mới hiểu ý của Viên Phi Phi trước đó, nhất thời hơi ngượng, khẽ ho hai tiếng, nói “Hắn, hắn tất nhiên sẽ không ở chỗ đó được.”

Viên Phi Phi: “Thế ở đâu, đi đâu tìm hắn?”

Khuất Lâm Uyển nói: “Ta đưa ngươi đi, đợi chút nữa ngươi chờ ta, ta với ngươi cùng đi.”

Viên Phi Phi: “Được.”

Hôm nay Viên Phi Phi đã sớm xin phép Trương Bình để về trễ hơn một tí, tan học Khuất Lâm Uyển mặc một chiếc áo khoác, dắt Viên Phi Phi đi tới nhà Bùi Vân.

Trên đường đi hắn cùng Viên Phi Phi trò chuyện.

“Ngươi tại sao toàn viết tên của Trương Bình.”

Viên Phi Phi đi trên đường ngó trái liếc phải, nói: “Thì ta thích viết tên của ông chủ.”

Khuất Lâm Uyển cười nói: “Có phải hắn đối đãi tốt với ngươi?”

Viên Phi Phi gật đầu rõ mạnh, “Tốt!”

Khuất Lâm Uyển nói: “Tất nhiên rồi, ta và hắn lâu năm quen biết, từ trước hắn đã là một người tốt.”

Viên Phi Phi coi như có chút hứng thú.

“Ngươi và ông chủ quen nhau hồi nào?”

Khuất Lâm Uyển bình đạm nói: “Từ tấm bé……”

Viên Phi Phi: “Quen như thế nào?”

Khuất Lâm Uyển nói: “Khi ấy, hắn bị cha của hắn đưa đến nhà của ta, theo Kim sư phó học võ.”

Viên Phi Phi: “Lại là ai nữa.”

Khuất Lâm Uyển: “Ngươi không biết, là đại sư phụ trong Khuất phủ.”

Viên Phi Phi: “Ông chủ có võ?”

Khuất Lâm Uyển nói: “Tất nhiên có, ngươi không biết à?”

Viên Phi Phi vốn tính lắc đầu, chợt nhớ đến thân hình rắn chắc của Trương Bình, “ồ” một tiếng, sửa lại nói: “Biết.”

Khuất Lâm Uyển vừa cười vừa kể cho Viên Phi Phi nghe một chút chuyện ngày xưa, hắn cũng không phải là ruột thịt với Khuất gia, may mắn thuở nhỏ không bị quản thúc nghiêm ngặt, khi còn ở Khuất gia, hắn và mẹ hắn sống ở khu vực trong cùng phía Đông, nơi đó rất gần giáo trường (3) của Khuất gia.

(3) giáo trường: khu luyện võ.

“Khuất phủ do công việc làm ăn, trong phủ nuôi rất nhiều người có võ công, đều thuộc quyền quản lý của Kim sư phó, nơi ta ở rất gần giáo trường, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng họ tập võ.” Khuất Lâm Uyển nhớ đến chuyện xưa, nét mặt nhu hoà.

“Trương Bình chưa được bảy tuổi đã bị cha hắn đưa đến, ăn ở đều tại Khuất phủ. Tuy Khuất gia là một gia tộc lớn, nhưng Kim sư phó yêu cầu rất nghiêm khắc, bao nhiêu đứa trẻ học võ dưới tay ông ta đều trải qua nhiều khổ cực. Những đứa trẻ ấy đều là được mua về, nếu chịu không nổi thì sẽ bị đuổi đi làm người hầu, ông chủ nhà ngươi kiên trì chịu đựng hết thảy từ đầu đến đuôi. Kim sư phó không dễ chịu gì với những đứa trẻ ấy xưa giờ, nhưng ta có thể cảm nhận được là ông ấy rất coi trọng Trương Bình.”

Viên Phi Phi hỏi: “Cụ chủ tại sao lại đem ông chủ đưa đến nhà các ngươi.”

Khuất Lâm Uyển cười bảo: “Ông cụ Trương là muốn tốt cho Trương Bình, ta nhớ tay nghề luyện thép của cụ ông cực tốt, huống chi còn am hiểu chế tác binh khí, khi đó đại thiếu gia của họ Khuất, tức là thúc phụ của ta, ông ta rất yêu thích sưu tầm binh khí, nên hay lui tới với cụ ông, rồi vì thế gặp Trương Bình, sau đó đem hắn về.”

Đang trò chuyện thì họ đến trước một quán kẹo đường nhân (4), Viên Phi Phi bị những hình dạng hay ho mới lạ của kẹo đường nhân thu hút, Khuất Lâm Uyển dừng bước, cười bảo: “Sao? Muốn à?”

Viên Phi Phi nhìn chiếc kẹo con khỉ bằng đường mà chảy dãi. Làm đường nhân là một người đàn ông ngoài ba mươi, thân hình gầy gò, hắn trông thấy Viên Phi Phi, liền nói: “Tiểu công tử, đến lấy một cái kẹo đường nhân chơi không?”

Khuất Lâm Uyển cũng không đợi Viên Phi Phi trả lời, móc vài đồng lẻ trong tay áo ra đưa cho người đàn ông. Người đàn ông lau tay, thu tiền.

“Cảm ơn ông lớn chiếu cố!” Hắn lấy chiếc kẹo con khỉ đang cắm trong giá rơm xuống, đưa cho Viên Phi Phi.

“Tiểu công tử, xin mời.”

Viên Phi Phi nhận lấy theo phản xạ, Khuất Lâm Uyển nói: “Đi thôi.”

(4) kẹo đường nhân: được làm từ đường mạch nha nặn thành nhiều vật nho nhỏ.

Họ tiếp tục lên đường, Viên Phi Phi cầm kẹo đường nhân trong tay ngắm nghía một hồi, sau đó bỏ vào miệng mút chùn chụt.

Khuất Lâm Uyển cười cười lắc đầu: “Xem bộ dạng ngươi kìa, không có được chút nghiêm trang của Bùi Nhi.”

Viên Phi Phi không thèm để ý đến hắn, chỉ nói một câu——

“Lưỡi của ông chủ là bị ai trong họ các ngươi cắt.”

Lúc nói câu này, mắt của Viên Phi Phi nhìn thẳng vào mặt Khuất Lâm Uyển, trong khoảnh khắc ấy, biểu tình của Khuất Lâm Uyển có thể nói là rất kích động, đỏ xanh đen tím đua nhau biến đổi một phen, sau cùng chỉ còn lại một màu trắng bệch.

Viên Phi Phi ngậm kẹo cười ha ha.

Khuất Lâm Uyển đi cũng đi không nổi, nét mặt y như bị sét đánh, hắn nhìn Viên Phi Phi, tay chân run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi——?”

Viên Phi Phi le lưỡi liếm nhè nhẹ trên mặt của chiếc kẹo.

Khuất Lâm Uyển: “Ngươi, ngươi biết……ngươi sao lại biết được?”

Viên Phi Phi nói: “Ngươi hoảng cái gì.”

“Không, không,” đầu óc Khuất Lâm Uyển là một mảng hỗn loạn, lời nói không diễn đạt được ý mình.

Viên Phi Phi: “Ta từ chỗ khác mà biết được…… Ngươi đừng run nữa được không!?”

Khuất Lâm Uyển phải qua một hồi lâu mới qua cơn hốt hoảng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Viên Phi Phi, do dự nói: “Ngươi, ngươi từ đầu đã biết?”

Viên Phi Phi: “À, lúc vừa mới đến thư viện thì mới biết.”

Tám Chó đã nói với nàng, ông chủ nhà nàng là bị người của Khuất gia cắt lưỡi, cả thành Kỳ Thuỷ này chỉ có một nhà họ Khuất, đoán cũng không khó.

Khuất Lâm Uyển lại run lên, “Vậy ngươi vì sao——“

Hắn ngưng bặt, Viên Phi Phi trông hắn một cái, nói: “Vì sao cái gì? Tiên sinh bỗng dưng hỏi cái gì vậy, lời cũng nói không xong.”

Khuất Lâm Uyển: “Nếu đã biết…… Vì sao ngươi còn chịu, còn chịu đến thư viện học.”

Viên Phi Phi liếm đã gần xong, nàng đút kẹo vào miệng cắn rắc một cái, ngậm mút miếng kẹo trong miệng. Đôi mắt sáng long lanh của nàng vẫn nhìn Khuất Lâm Uyển.

“Không liên quan đến ngươi, ngươi là người tốt.” Nàng chăm chú thưởng thức miếng kẹo trong miệng, lại bảo: “Cũng không liên quan gì đến ta, ông chủ không nói gì khiến ta lo.”

nàng nhẹ nhàng nói ra một câu, lại nghe giống như một trận gió cuốn sạch bụi bặm, đem bao nhiêu phức tạp loang lổ gột rửa sạch sẽ.

Khuất Lâm Uyển trợn mắt há mồm nhìn cô nương bé nhỏ này.

Quay đầu lại nhìn, ân oán có chủ, nếu ngươi không nói, là ân hay là thù, ta đều chẳng cần hay.