Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 7.3



Trong khi chờ điện thoại của mẹ, tôi không khỏi nhớ lại những hình ảnh ít ỏi còn sót lại về mẹ.

Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, có lẽ điều này rất kỳ lạ bởi vì từ nhỏ tôi đã không phải một cô bé xinh xắn.

Mẹ có dáng người mảnh mai, không cao lắm nhưng trông rất dịu dàng và đoan trang. Mẹ đứng ở đó, bạn vừa quay đầu lại là có thể thấy đôi mắt cười tràn ngập bình yên và tĩnh lặng của mẹ tôi. Cha tôi nói khi đang đi dạo trong trường hồi những năm 80, cha thấy một cô gái mặc váy kẻ sọc lướt qua mình, trên người thoang thoảng mùi kem dưỡng da. Cha quay đầu, thấy cô gái ấy lững thững đi vào tòa nhà dạy học gần đó. Cha lặng lẽ đi theo, định làm quen với cô gái ấy.

Cha nói cả đời này cha chỉ ‘hồn bay phách lạc’ với một người phụ nữ. Khi nói những lời đó, cha hơi mỉm cười nhưng không hề xem đó là trò đùa.

Quá trình cha theo đuổi mẹ chính là một giai thoại của trường Đại học Địa chất.

Chàng thanh niên thật thà ấy không biết cách nói chuyện, chất phác, hay ngượng ngùng, muốn đến gần nhưng không có dũng khí, chỉ biết dùng thư tình để đánh gục trái tim cô gái. Nghe nói khi ấy trong trường rất thịnh hành thứ gọi là “thư tình” này, ai ai cũng viết nhưng chất lượng lại không giống nhau. Tình cờ là hồi đó cha tôi thuộc loại văn chương tài hoa, thật ra cha không đẹp trai lắm nhưng lại hơi có nét đẹp nội tâm. Những bức thư tình của cha ít khi ba hoa khoác lác, chỉ thuận miệng nói những điều vui vẻ và tâm tình trong sinh hoạt, nhưng vô tình, có một câu nói đã chạm đến trái tim của người con gái.

Cha viết trong thư: “Plato nói rằng cuộc đời ta là một nửa vòng tròn. Chỉ khi tìm được nửa kia mới có thể hạnh phúc. Tôi mong mình có thể tìm được nửa kia thuộc về mình, khi ấy vòng tròn hoàn chỉnh này mới có thể luôn vui vẻ hạnh phúc về sau.”

Thời nay, câu nói này được rất nhiều người biết tới nhưng trong bầu không khí của những năm 80, nó đã từng là một tòa kiến trúc độc nhất vô nhị. Vì vậy, họ đã đến với nhau vì Plato —— Cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy kẻ sọc cùng chàng thanh niên mặc áo khoác xám xanh và quần sợi terylen tổng hợp đã yêu nhau theo cách đó.

Nửa năm sau khi tốt nghiệp, bọn họ kết hôn. Lại thêm một năm nữa, bọn họ có tôi.

Cuộc sống đã hạnh phúc lắm rồi.

Nhưng đơn vị công tác chuyển đến Cách Nhĩ Mộc [1], bọn họ thuộc loại sinh viên có hạn của đơn vị, khu vực Tây Bắc rộng lớn cần họ cống hiến thanh xuân của mình.

[1] Cách Nhĩ Mộc: là một thành phố cấp phó địa khu thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộc Tạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.

Đấu tranh rất lâu.

Bà ngoại nói khoảng thời gian ấy cha mẹ liên tục cãi nhau, tôi thì khóc không ngừng khiến sân số 37 không có ngày nào được yên tĩnh.

Cuối cùng bà ngoại vẫn đứng ra: “Tiểu Đào để mẹ, hai đứa đi đi.”

Hai người đều sửng sốt.

Có lẽ đó là cách giải quyết hợp lý nhất dưới tình huống ấy.

Vì thế họ rời đi. Hai người từng hứa hẹn sẽ mang hạnh phúc vĩnh cửu đến cho nhau đã cùng đi Tây Bắc, mà con gái nhỏ của họ kéo áo bà ngoại mà lớn lên trong cơn gió ẩm ven biển.

Bọn họ viết thư rất nhiều, gửi tới nơi, bà ngoại sẽ nhờ người đọc cho nghe, có câu nào liên quan tới tôi sẽ chỉ tay cho tôi xem. Lúc ấy tôi chưa biết chữ, ánh mắt quét qua, chỉ nhìn chằm chằm túi áo của bà ngoại và mong ngóng viên kẹo trong đó.

Sau này lớn lên, trở thành tôi đọc thư cho bà ngoại nghe.

Rất thiếu kiên nhẫn.

Điều duy nhất khiến tôi thấy hứng thú là những tấm ảnh, postcard hay gói hàng gửi kèm với thư.

Trong ảnh, mẹ tôi vẫn xinh đẹp, làn da cha tôi đã rám nắng. Bọn họ đứng dưới ánh nắng cao nguyên và mỉm cười.

Lớn hơn một chút nữa.

Sau khi trưởng thành, tôi cũng từng nhớ mẹ nhưng hàng năm chỉ có tháng 2 là có thể thấy mẹ. Vì tôi, cha mẹ chưa bao giờ hưởng thụ ngày nghỉ cùng nhau, mẹ nghỉ tháng 2 còn cha tôi nghỉ tháng 8, chỉ vì một năm có hai tháng là có thể về bên cạnh con gái.

Sự hy sinh ấy tôi lại không hiểu và chẳng bao giờ quý trọng.

Tôi rất ghét mấy ngày ít ỏi này vì mẹ cứ kiểm tra bài tập của tôi, ghét mẹ đi tới đi lui ảnh hưởng đến việc tôi đọc tiểu thuyết, cũng ghét những giọt nước mắt cố gắng nén xuống mỗi khi rời đi của mẹ.

Ghét mẹ rời đi, cũng ghét mẹ ở lại.

Do tính cách quái gở nên tôi chẳng khác gì con nhím nhỏ đầy gai, quen dựng gai lên khiến người ta chẳng thể ôm vào lòng được.

Tôi trưởng thành sớm —— những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh thế này thường sẽ trưởng thành sớm. Tôi chờ mong một tình yêu, khát khao luôn có một người đứng bên cạnh, dù là mùa hạ nóng nực hay mùa đông lạnh lẽo cũng không bao giờ rời đi. Người đó cho tôi tình yêu và tôi cũng thương người ấy —— Đương nhiên tình yêu không chỉ có yêu. Thậm chí tôi còn nghĩ xa hơn, nếu tôi cũng có con gái, nhất định tôi sẽ lớn lên cùng con bé, cùng chơi xếp gỗ, ca hát, vẽ tranh cùng nó. Tôi sẽ cho nó sự ấm áp, không để nó thấy cô độc hay rét lạnh, giống như Ân Nhiên của sân viện số 36 và tất cả đứa trẻ khác vậy.

Bởi vì tất cả sự thiếu vắng đó nên tôi tưởng rằng tôi hận mẹ.

Cho tới khi Trương Dịch xuất hiện rồi lại biến mất, cho đến lúc cuộc đời tôi có sự thay đổi cực kỳ quan trọng, dường như khi ấy tôi mới phát hiện ra mẹ ở cách xa tôi như thế nhưng lòng của mẹ luôn ở bên cạnh tôi. Thật ra từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ khuyết thiếu tình yêu của mẹ.

Ít nhất thì từ đầu tới cuối mẹ luôn trả giá, chỉ là tôi quá ngốc nghếch nên không phát hiện ra.

Tiếng chuông điện thoại đã phá tan sự yên lặng, lúc này đã là 9 giờ tối. Trong bóng đêm nặng nề, tôi bỗng thấy lo lắng: Nếu như đó không phải con đường nên đi, vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?

Sự hy vọng của tôi đã trải qua quá nhiều đả kích, sớm vỡ tan tành từ lâu, đây là lần cuối cùng, tôi không dám tưởng tượng nếu nó biến mất thì tôi sẽ còn lại gì, sụp đổ hay gục ngã?

Nhưng giọng mẹ lại dịu dàng đến thế: “Oánh Oánh, nếu con thử sức nhưng thất bại, vậy con có hối hận không?”

Mẹ dừng một chút: “Có lẽ sau đó sẽ càng không có khả năng thi đỗ đại học.”

Giọng mẹ rất lo lắng, nhưng tôi nói rồi, tôi chỉ có con đường này thôi.

“Mẹ ơi, con sẽ không hối hận, tuyệt đối không.” Lần đầu tiên giọng tôi kiên định đến thế.

Mẹ trầm ngâm, có lẽ chỉ mất một lát thôi nhưng với tôi nó lại dài như vậy.

Cuối cùng, mẹ nói: “Được rồi Oánh Oánh à, nếu đã quyết định thì phải cố gắng hết sức, con hãy nhớ kỹ những lời mình nói hôm nay nhé.”

Ở đầu dây bên này, mẹ không nhìn thấy tôi đang gật đầu thật mạnh.

Từ đầu đến cuối mẹ không hề hỏi tôi rằng: “Nó có phù hợp với con không? Con làm được không?”

Mẹ cũng không nói mấy lời kiểu “Con không xinh đẹp, thôi đừng hy vọng quá”, mẹ chỉ nói cho tôi biết rằng: “Chỉ cần con cố gắng, dù thất bại cũng có thể học được rất nhiều bài học quý giá!”

Khi nói câu ấy, giọng mẹ cách tôi thật gần, như thể ở ngay bên cạnh tôi. Mà tôi sẽ rúc vào lòng mẹ giống như bao cô con gái khác, rủ rỉ tâm sự những tâm tư thiếu nữ.

Tôi nghĩ bắt đầu từ buổi tối hôm đó, tôi đã trở nên gần gũi với mẹ hơn.