Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi

Chương 3.2



Suy nghĩ của con trai luôn luôn khác với con gái.

Ví dụ như, con trai thích đọc , , ,…

Mà hình như tôi cũng nhớ rằng ngoài tôi ra các bạn nữ trong trường chẳng ai đọc mấy cuốn này cả. Bọn họ chỉ hào hứng, vội vã tìm kiếm những cuốn truyện ngôn tình trên giá sách của tôi. Nhưng mà điều này sao có thể xảy ra chứ?

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết: Cha mẹ có thể mua cho tôi các tác phẩm về tình yêu nổi tiếng như , nhưng sẽ không bao giờ mua những cuốn truyện ngôn tình hay tiểu thuyết võ hiệp linh tinh.

Những cuốn sách đó, những cuốn sách đã mang đến cho tôi một thế giới vô cùng rộng lớn, những cuốn sách thuộc về riêng tôi, lặng lẽ nằm trong phòng tôi như một hàng lính, chứng kiến mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm tôi đã trải qua.

Đương nhiên nó cũng bao gồm cả tình cảm thầm mến vừa lặng lẽ lại vừa đẹp đẽ.

Nhưng bây giờ cuối cùng những cuốn sách đó cũng được chào đón độc giả thứ hai ngoài tôi.

Tốc độ đọc sách của Trương Dịch cực kỳ nhanh, sau khi đã đọc hết mấy chục cuốn sách trên giá sách của tôi, trong kỳ thi cuối kỳ, cậu ấy đã xếp thứ 2 toàn khóa.

Tôi thấy hơi hối hận: Nếu không phải tại tôi, có phải cậu ấy đã lấy được hạng nhất rồi không?

Sau khi thành tích được công bố, cả ngày hôm đó tôi không nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy nhận ra nhưng không nói gì cả.

Cho đến khi không nhịn được nữa.

Lúc tan học, tôi đi phía trước, cậu ấy đuổi theo, nói một câu không đầu không đuôi: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

Tôi thoáng sững sờ —— Tôi nghĩ gì, cậu ấy đều biết hết.

Tôi liếc mắt nhìn cậu, chàng trai cao ráo với đôi chân thon dài, mỗi khi bước đi lúc nào cũng duỗi thẳng lưng, cúc áo đồng phục vẫn được đóng đến tận cái trên cùng, huy hiệu trường trước ngực lấp lánh.

“Thật mà, không liên quan gì đến cậu cả.” Cậu ấy nhắc lại.

“Vậy thì tốt.” Nói xong, tôi chợt thấy hối hận. Phải biết cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ. Rõ ràng muốn nói lời gì đó dễ nghe, ví dụ như “tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu”, “tôi lo lắng cho cậu” hay “tôi mong cậu sẽ thi tốt”,… nhưng lại không nói ra được thành lời.

Cuối cùng, tôi vẫn là một cô gái cứng nhắc và khó ưa.

Dường như tôi sẽ thất vọng với bản thân mình mất: Người như tôi, quả thật chẳng đáng yêu tẹo nào.

Cậu ấy bước nhanh vài bước rồi chắn trước mặt tôi. Nhất thời, một bóng lưng cao lớn xuất hiện trước mắt, tôi xuýt thì đụng vào cậu ấy.

Tôi ngẩng đầu, có phần tức giận nhìn cậu ấy. Cậu ấy tỏ vẻ vô tội đứng trước mặt tôi, khóe miệng vương ý cười. Lúc đứng thẳng như vậy, tôi chợt nhận ra chiều cao giữa chúng tôi lại chênh lệch nhiều như thế.

“Sao lại không vui vậy?” Cậu ấy đứng yên bất động.

Tôi nhìn cậu ấy, không đáp.

Tôi vừa bước sang trái một bước, cậu ấy nhìn thấy, cũng chắn phía bên trái tôi.

Tôi lại bước sang bên phải một bước, cậu ấy lại bước sang phải theo.

Tôi đứng lại.

Ánh nắng chiều ấm áp đến nỗi khiến tôi phải nheo mắt lại. Phía sau lưng cậu, mặt trời lặn như một quả cầu màu đỏ, ánh mặt trời rắc một tầng màu cam nhạt lên bóng lưng cậu ấy.

“Sao lại không vui, cả ngày chẳng nói gì cả.” Cậu ấy vẫn hỏi.

“Không phải.”

“Vậy sao không để ý đến tôi?” Bất khuất và liều lĩnh.

“Thi được điểm kém, không vui.” Đây cũng có thể coi là lời thật lòng ha?

Cậu ấy không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được nụ cười trên khóe môi chàng trai trước mặt đang dần lộ rõ, từ từ lan ra thành một hình cung tuyệt đẹp.

“Tôi sẽ giúp cậu!” Đề nghị rất chi là nhiệt tình.

Tôi im lặng: Chắc đây là tình tiết kinh điển trong truyện tranh thiếu nữ nhỉ? Một người giúp người kia học tập, hai người dần trở nên thân thiết hơn.

Đây là khung cảnh tôi vẫn luôn mong chờ mà, tại sao tôi lại thấy không vui chứ?

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng nhận ra: Chúng tôi không bình đẳng. Trong truyện tranh thiếu nữ thường thấy bạn nữ giúp bạn nam học tập, có vẻ bạn nam thông minh sáng dạ nhưng do nghịch ngợm nên thành tích không tốt. Nhưng mà đến lượt chúng tôi sao lại thành bạn nam giúp bạn nữ học vậy?

Lòng tự trọng mong manh của tôi tan thành từng mảnh rơi xuống đất.

Tôi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy nét mặt chân thành của cậu ấy, muốn từ chối thẳng thừng nhưng lại không đành lòng.

Cậu ấy vẫn đứng trước mặt tôi, đút tay trong túi áo chờ tôi trả lời. Dưới ánh nắng, cậu hơi nheo mắt lại, yên tĩnh và xinh đẹp, giống như chàng hoàng tử điềm tĩnh và cao quý trong yến hội hoàng cung lúc mười hai giờ.

Đột nhiên tôi thấy mềm lòng. Câu nói có thể làm tổn thương người khác này, chẳng hiểu sao đã bị nuốt vào lòng.

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói: “Vậy thì, cảm ơn cậu.”

Một nụ cười tươi như nắng nở rộ trên gương mặt chàng trai. Cậu ấy khẽ huýt sáo, thanh thúy như tiếng lá cây đột nhiên rơi xuống nước, đập tan sự tĩnh lặng vô tận trong khe núi.

Cậu ấy xoay người, vẫn đi phía bên trái tôi như cũ. 5 giờ 40 phút chiều —— tôi lén nhìn đồng hồ, có thể nhìn thấy phố xá đông người qua lại bên cạnh, người đi đường rộn ràng náo nhiệt, mà chàng trai ở bên tay trái của tôi lại khiến tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Ngoài tiếng động đó ra, thế giới thật sự yên tĩnh.

Đó là “yêu” sao? Tôi hoang mang tự hỏi. Nhưng sự mặc cảm tồn tại đã lâu khiến tôi không thể tìm được đáp án.

Tôi chỉ có thể mỉm cười tự giễu, thầm xấu hổ vì sự ngốc nghếch của bản thân —— vốn dĩ tôi có thể từ chối chuyện đó một cách nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng vẫn đón nhận nó một cách khúm núm.

Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nội tâm của Trương Dịch chắc không phức tạp như tôi đâu nhỉ? Cậu ấy giống như một gốc cây bạch dương cao ngất, vươn thẳng lên tận trời cao, chắc nội tâm chẳng bao giờ đấu tranh gay gắt đâu nhỉ?

Thế đấy, đó là do tôi không tốt: Lòng dạ tôi hẹp hòi, không thể phóng khoáng nổi, chộn rộn không an phận vào mỗi buổi chiều, trong mỗi tiết tự học hay mỗi lần đi học.

Tuy nhiên Trương Dịch là một người thầy vô cùng kiên nhẫn. Tôi phải thừa nhận điểm này dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa. Bởi vì đứng trước học trò ngốc nghếch như tôi, cậu ấy chưa bao giờ thấy phiền: Mỗi lần thay đổi cách giúp đỡ, mỗi lần bổ sung lời giải,… những hàng chữ vuông vắn có lực dày đặc trên tờ giấy nháp tựa như những bước chân quả quyết của thanh xuân, cất bước không ngừng nghỉ.

Trong kỳ thi của một tháng sau, lần đầu tiên điểm Toán của tôi lên tới 75 điểm!

Mặc dù điểm tuyệt đối là 150 điểm, nhưng đối với tôi đó đã là một điều bất ngờ quá lớn.

Trương Dịch thản nhiên nhận lời cảm ơn của tôi: Khi tôi mời cậu ấy ăn MCDonald, dáng vẻ cậu ấy vừa ăn vừa trò chuyện, nụ cười tự nhiên thoải mái khiến tôi ảo tưởng rằng chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu. Cảm giác này khiến tôi nghĩ rằng: Tôi của ngày xưa chỉ là ảo giác, còn tôi của bây giờ mới là một tôi thật sự.

Ít nhất thì hôm nay tôi có thể thoải mái nói cười ồn ào, thảo luận những chủ đề ngoài sách rồi lại dần dần nhắc đến sách ngoại khóa, trông vừa thông minh vừa đầy sức sống.

Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra mình lại có một thế giới nội tâm phong phú và bí mật đến vậy, giống như một khu vườn sau nhà, tồn tại một cách dè dặt trong thế giới của tôi.

Mà Trương Dịch, cậu ấy mỉm cười ngồi đối diện với tôi, lắng nghe lời tôi kể và cũng kể chuyện cho tôi nghe.

Trong trí nhớ của tôi năm 16 tuổi, những cuốn sách mà cậu ấy kể, một mẩu suy nghĩ chợt lóe lên lại giống như một viên đá bị ném qua mặt hồ phẳng lặng, khẽ lướt qua mặt nước, một cái, hai cái, ba cái,…

Hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, mãi chẳng nguôi ngoai.