Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 5



Chúng tôi còn chưa có phản ứng tiếp theo thì anh ta lại nói: “Anh chỉ muốn mời em ăn với anh một bữa cơm, ngoài ra không có ý gì cả. Nếu em cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian của em thì anh sẽ trả tiền lương của buổi làm tối nay cho em. Còn nếu như vì em mà quán vắng khách, anh cũng sẽ đền bù tiền cho quán.”

“Nhưng vì sao anh lại muốn mời em ăn cơm?” Trinh hỏi lại anh ta với một vẻ mặt mơ hồ.

“Anh nhắc lại này, anh không có ý gì cả, chỉ là muốn làm bạn với em. Nhiều ngày đến đây uống coffee thấy em làm việc, anh rất muốn kết bạn với em, chỉ thế thôi. Nếu em không muốn đi, cũng không sao, anh có thể mời em vào một dịp khác.” Giọng anh ta rất nồng ấm, kết hợp với một đôi mắt đen dịu dàng chân thành khiến không chỉ Trinh mà những cô gái ở đây cũng phải ngây ra.

Ông chủ không nói câu nào, im lặng tức là đồng ý nhưng sự im lặng này rõ ràng cũng là bất đắc dĩ.

Chị Liên đứng phía sau đẩy lưng Trinh: “Con bé này, còn đứng ngây ra đấy! Ông chủ cho nghỉ rồi, mau vào thay quần áo.”

Trinh vẫn đứng ngẩn ra, tôi phải kéo tay nó chạy vào phòng thay đồ. Nó luống cuống lấy quần áo vừa thay vừa hỏi tôi: “Tao vẫn lo lo, đi thế này có được không?”

Tôi biết tính Trinh hay lo nên nói cứng: “Đi đi, không vấn đề gì. Ăn một bữa thôi mà. Mày xem chứng minh thư của anh ta rồi còn gì. Tao thấy anh ta là người tử tế đấy, không khéo mày lại đổi đời.”

Tôi cười ha hả làm gương mặt nó cũng giãn ra chút ít. Nó cười đánh vào vai tôi: “Đổi cái gì mà đổi, chỉ là một bữa ăn thôi mà.”

Thế là Trinh cũng chịu đi cùng cái tên công tử nhà giàu đẹp mã đó. Tôi và mọi người tiếp tục công việc như bình thường, trong lòng tôi hoan hỉ reo mừng vì cuối cùng bạn mình cũng tìm được một người ưng ý, chưa biết tương lai sẽ thế nào nhưng thấy nó vui tôi cũng vui.

Tối ấy tôi cứ nghĩ nó sẽ về nhà muộn hơn tôi nhưng khi tôi về thì đã thấy nó về nhà cười nói vui vẻ với Thúy, hai đứa còn đang ăn đồ ăn Trinh mang về. Trinh kể lại đầu đuôi buổi hẹn cho tôi và Thúy nghe. Nó nói Hải là sinh viên năm cuối ngành quản trị, hè tới là ra trường, anh ta rất lịch sự, ăn nói dễ nghe, lại nhất mực giữ khoảng cách với nó, không hề xâm phạm, còn chủ động đưa nó về nhà sớm nữa. Nghe xong tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh ta là người tử tế, không thì có chết tôi cũng không để Trinh đến gần.

Còn nhớ khi đó Thúy nhéo tay tôi trêu đùa: “Hôm nào cho tao nhìn mặt cái gã cướp mất con bé xinh đẹp này đi!”

“Được thôi!” Tôi vênh mặt lên hứng trí: “Hôm nào ra quán chơi, tao chỉ cho.”

Thúy gật đầu lia lịa. Chúng tôi bắt Trinh hôm nào đó phải bảo anh ta mời hai chúng tôi một bữa. Trinh bĩu môi: “Tao với anh ta có gì đâu mà chúng mày cứ như vớ được vàng thế?”

Thúy vỗ đùi một cái: “Lại chả vàng nữa. Anh ta đang cua mày, phải nịnh bọn tao là đúng rồi. Vân nhỉ?”

Tôi đồng tình: “Đúng rồi. Mà không sao, bọn tao có thể đợi đến khi hai người chính thức.”

“Mày nghĩ Hải thích tao thật à?”

Lúc đó tôi không thế nào hiểu nổi sao Trinh lại hỏi một câu đương nhiên như thế, tôi cười ngoác miệng: “Chứ còn gì nữa. Ai mà thừa hơi ngày nào cũng đến quán gọi một tách coffee để ngắm mày?”

Trinh chỉ ậm ừ, nó bảo chưa tin lắm, cũng không dám nghĩ bừa, chuyện đến đâu tính đến đó. Trinh là thế, tính nó vốn thận trọng, chuyện chưa rõ ràng, nó không bao giờ nghĩ quá xa vời thực tế. Chơi với nó từ nhỏ, tôi rất rõ, nó đã động lòng anh chàng tên Đặng Minh Hải kia. Nếu như anh ta là một người tử tế thì chẳng có gì phải bàn, nhưng nếu mọi chuyện không như những gì chúng tôi nghĩ thì sao?

Những ngày tiếp sau đó, Hải thường xuyên đến quán gặp gỡ Trinh, thỉnh thoảng lại nói ông chủ cho Trinh nghỉ làm để hai người đi chơi. Ông chủ không dám không cho nhưng tất cả chúng tôi đều nhìn ra ông ta không hề vừa lòng, ông ta hay nói bóng nói gió về Trinh nhưng chúng tôi mặc kệ, cũng không ai nói lại với Trinh. Mãi sau tôi mời biết vì ông ta nể gia đình nhà Hải nên mới thả cho anh ta đưa Trinh đi như thế.

Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, ngày valentine đã xảy ra một sự kiện mà cho đến giờ tôi vẫn nhớ đến từng chi tiết và có lẽ là Trinh cũng vậy. Ngày hôm ấy, quán Green coffee cũng như bao nhiêu quán khác, trang hoàng đẹp đẽ để chào đón các đôi tình nhân. Mọi thứ đều được nhân viên chúng tôi chuẩn bị tươm tất, nào nến, nào hoa hồng tươi ở các bàn, còn treo cả những hình trái tim nho nhỏ.

Đúng 8h tối, có một nhóm thanh niên bước vào quán, trông họ không có vẻ gì là đến đây gây chuyện nhưng lại thu hút hoàn toàn sự chú ý của mọi người vì không những họ ăn mặc bảnh bao mà trên tay mỗi người đều cầm một bó hồng nhỏ. Họ vừa vào đã hỏi thăm ngay Trinh đang ở đâu, tôi nghe được liền kéo Trinh ra. Trinh vừa xuất hiện thì họ lại ra hiệu cho Trinh đứng nguyên tại chỗ, chúng tôi chẳng hiểu ra làm sao, Trinh cũng ngơ ngác chẳng kém nhưng vẫn rất hiếu kỳ theo dõi. Chỉ thấy họ dải những cành hoa hồng dọc từ chỗ Trinh đứng tới cửa chính của quán thành hai hàng tạo ra một lối đi, rồi cũng đứng dàn hai bên. Từ cửa, một người con trai tay cầm một bó hồng lớn bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi bên trong, khoác ngoài là áo vest tối màu, quần jean xanh bao lấy đôi chân dài vững chãi càng làm anh ta thêm lịch lãm lại không hề kém đi phần trẻ trung. Tôi phải thừa nhận là anh ta khá đẹp trai với nụ cười tỏa nắng, đó chính là Đặng Minh Hải. 

Khách khứa trong quán, cả nhân viên chúng tôi đều dừng hết mọi hoạt động để theo dõi một màn trước mắt giống như xem một bộ phim điện ảnh hấp dẫn. Hải từ từ từng bước tiến đến chỗ Trinh, trao bó hoa cho nó và nói ngắn gọn: “Có lẽ anh không cần phải nói nhiều, những gì anh muốn cho em biết chỉ là, anh yêu em.”

Anh ta nói không lớn nhưng ngữ điệu đều rất tự tin, mắt nhìn thẳng vào Trinh, không một chút bối rối, chất chứa đủ tình cảm yêu thương nồng nàn. Tôi không biết những người khác như thế nào nhưng khi nhìn Trinh, tôi biết nó đang vô vàn hạnh phúc, lúng túng trước đôi mắt quá thành thật của Hải.

“Hãy làm bạn gái của anh!” Hải lại nói khiến cho chúng tôi được một phen nín thở chờ đợi, dồn hết mắt về phía Trinh.

Trinh đưa mắt sang nhìn tôi, có vẻ bối rối, tôi kiên định gật đầu. Nó cắn môi, cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng gật đầu. Và cũng chỉ đợi có thế, tất cả mọi người có mặt ở đó đều vỡ òa trong niềm vui. Hải cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Trinh rồi ôm nó quay một vòng. Tôi cũng sướng rơn như chính mình được tỏ tình, ôm chặt chị bạn làm cùng. Có lẽ từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, quá thân nhau nên có những cảm xúc đặc biệt hơn. Dù sao thì đó cũng là một valentine rất trọn vẹn và đáng nhớ.