Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 26



Thế nhưng mọi chuyện lại không yên bình như kế hoạch vì đến gần trưa, có một người khách lạ ghé thăm mẹ con tôi. Người phụ nữ đi bằng ô tô riêng, tài xế riêng, thoạt nhìn có thể đoán được bà ấy ngoài 50 tuổi. Mặc dù tôi không sành về quần áo cũng như đồ hiệu nhưng cũng nhận ra quần áo người phụ nữ đó mặc là hàng cao cấp với đường cắt và hoa văn tinh tế, càng tôn lên vẻ sang trọng, quý phái nhưng cũng rất đỗi hiền hậu khiến người ta vừa nhìn đã có cảm tình.

Người phụ nữ đứng ngoài cửa, tế nhị nhìn vào trong nhà rồi mới cất tiếng: “Xin hỏi, có ai ở nhà không?”

Tôi đi ra, ngơ ngác: “Bác tìm ai ạ?”

“Tôi tìm cô Vân.” Người phụ nữ trả lời.

“Cháu là Vân đây ạ! Bác là…”

Người phụ nữ mỉm cười ngỏ ý muốn vào nhà nói chuyện. Tôi đồng ý vì cảm thấy bà ấy không phải là người xấu.

Lúc người phụ nữ bước vào nhà, Bo đang chơi trên giường liền ngẩng đầu chào thật to: “Cháu chào bà ạ!”

Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt sáng ngời đi về phía Bo, bàn tay dịu dàng xoa đầu thằng bé và cất giọng thân mật: “Chào cháu, cháu ngoan quá!” Rồi bà ấy quay sang hỏi tôi: “Con trai cô đây sao?”

Tôi mỉm cười tự hào: “Vâng, con trai cháu đấy ạ!” Rồi tôi nhắc nhở Bo: “Bo, con để gọn đồ chơi vào.”

Tôi pha nước mời bà ấy nhưng bà ấy cứ ngồi trên giường ngắm nhìn Bo với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.

“Cô còn trẻ như vậy đã có con rồi sao?”

Tôi mỉm cười: “Ở quê thì không trẻ đâu ạ! Nhưng xin lỗi, cho cháu hỏi bác là…? Vì nếu cháu nhớ không nhầm thì cháu chưa gặp bác bao giờ.”

Người phụ nữ cười đôn hậu: “À, bác tên là Hoa. Có lẽ bác cũng không nên làm mất thời gian của cháu nữa. Chắc cháu biết con trai bác đúng không? Nó tên là Hải.”

Lời giới thiệu ngắn gọn nhưng đủ để tôi hiểu ra vấn đề, tôi chỉ biết một người tên là Hải và chắc chắn rằng bà ấy đang nói đến anh ta. Không lẽ đây chính là mẹ của Hải? Tôi ngồi thẳng người, cất giọng kinh ngạc: “Bác là…mẹ của anh Hải?”

Bà ấy gật đầu, lại cúi nhìn Bo, đưa tay vuốt cái má trắng hồng của nó: “Đứa bé này năm nay lên 3 tuổi hả?”

“Vâng” Tôi hơi cứng người, trả lời trong vô thức với trái tim đập dồn dập “Cháu được 3 tuổi rưỡi ạ!”

“Ừ, nếu cháu nội bác còn sống chắc cũng được 3 tuổi rồi!”

Tôi ngẩn người nhìn bà ấy, thế là có ý gì? Muốn đến nhận cháu ư? Muốn cướp thằng bé từ tay tôi? Không, không đời nào tôi chịu thỏa hiệp.

Bà ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Bác có chuyện muốn nói với cháu.”

Tôi gần như đoán được những gì bà ấy định nói mặc dù tôi cảm thấy sợ nhưng chuyện gì đến thì cũng phải đến, muốn tránh cũng không được. Tôi đứng dậy bế Bo xuống giường, giống như một loại bản năng kỳ lạ để tránh xa khỏi người phụ nữ.

“Bo, mẹ cho con sang nhà bạn Tý chơi.”

Thằng bé liền gật đầu mừng rỡ chạy đi ngay. Tôi đứng ngoài cửa nhìn thằng bé an toàn chạy sang nhà sát bên mới đi vào ngồi ngay ngắn trước mặt bà Hoa: “Vâng, cháu đã sẵn sàng lắng nghe.”

_