Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 19



Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy mình bất lực như thế, nỗi đau nhỏ bé trên người tôi khi bị hai tên côn đồ giữ chặt chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau mà Trinh phải chịu đựng. Trinh hét đến khản cả giọng, nức nở điên cuồng, nhưng nó càng la hét, càng đau đớn thì lão Quân càng hưng phấn hưởng thụ. Gương mặt phóng đãng đáng khinh của lão hoàn toàn đối lập với gương mặt đỏ ửng đẫm nước của Trinh. Có một điều mà tôi không ngờ đến là khi lão Quân hưởng thụ xong thì để cho kẻ vừa giữ tay Trinh thay thế vị trí của lão ta.

Tôi trợn mắt lên kinh ngạc, cố vùng mạnh lên lần nữa, tôi muốn cứu Trinh, tôi không muốn mình chỉ giương mắt lên nhìn như thế này, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi tay rắn như gọng kìm. Tôi đã không còn nghe thấy tiếng la hét hay nức nở của Trinh. Nó hoàn toàn nằm im lìm, để mặc cho tên đàn ông ra sức chà đạp, đầu nó nghiêng sang một bên, đôi mắt vô hồn nhìn tôi, cánh tay vươn ra không trung hướng về phía tôi. Tôi không đủ can đảm để tiếp tục nhìn nữa, nhắm nghiền đôi mắt lại, nước mắt tuôn ra có lẽ còn nhiều hơn tất cả những thời gian trước cộng lại. Tôi đã ước đó chỉ là một cơn ác mộng nhưng dù có nhắm mắt rồi lại mở mắt cả chục lần thì cảnh tượng phía trước vẫn thật đến đau lòng.

“Thôi đủ rồi, thả hai đứa nó ra!” Lão Quân ra lệnh rồi cầm quần áo mặc lên, vuốt vuốt lại mái tóc.

Thấy ba tên nhìn nhau ngơ ngác thì lão chú thích thêm: “Nếu cả 3 đứa mày cùng chơi nó thì nó sống được chắc? Tha cho chúng nó.”

Chúng buông tôi và Trinh ra với vẻ tiếc rẻ. Tôi liền lao đến bên Trinh ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nó, nhặt chiếc áo bị quăng tả tơi dưới đất trùm lên rồi quay lại nói với bọn đàn ông xúc vật phía sau: “Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu. Tôi sẽ cho các người ngồi tù.”

Đáp trả tôi là cái nhếch môi khinh thường của lão Quân: “Kiến kiện củ khoai. Nói cho các em biết, anh hơn các em 20 tuổi, cắm rễ ở cái đất Hà Nội này từ lâu rồi. Em nghĩ tự dưng anh có thể mở được cái quán này sao? Các em nên suy nghĩ cho kỹ kẻo sẽ tự hại chính mình.”

Lão ta thản nhiên nhìn vào đôi mắt căm hận của tôi rồi lại nhìn xuống Trinh, thong thả nói: “Trinh à, là do em không biết suy xét tình hình, đừng trách anh. Thật không ngờ thằng nhãi ranh ấy còn chưa từng đụng đến em.” Lão cười khẩy: “Nhưng em cũng thật ngây thơ, anh chẳng lạ gì thằng Hải. Nó là công tử, ăn chơi bạt mạng, tiêu tiền như nước, thiếu gì gái đẹp. Em chỉ là một đứa con gái tỉnh lẻ nghèo kiết xác, có nhan sắc mà không biết dùng đúng chỗ. Em nghĩ nó sẽ chung thủy với em suốt đời chắc? Anh nghĩ em không nên mơ mộng đến thế, cô bé lọ lem chỉ là câu chuyện cổ tích thôi, hơn nữa lọ lem là con bá tước, mang trong mình dòng máu quý tộc. Còn em thì sao? Tin anh đi, nó sẽ chẳng chịu cưới một đứa con gái tay trắng như em đâu.”

Lão ta cười lớn, tôi không chịu được hét lên: “Cút đi! Các người cút hết đi. Để chúng tôi yên.”

Bọn chúng khoan thai bước ra khỏi phòng, tiếng cười gớm ghiếc vẫn còn vọng lại. Chỉ còn lại tôi và Trinh, nhìn Trinh chẳng khác gì một con búp bê mất linh hồn, bị người ta chơi đùa đến tan nát, nó chẳng nói lấy một câu nào, cứ nằm yên, đến nước mắt cũng chẳng buồn chảy ra nữa. Trên người Trinh vẫn còn lưu lại những vết ửng đỏ, đau lòng hơn nữa là dòng máu đỏ chảy dài trên đùi Trinh, thấm đẫm chiếc ghế sofa. Tôi lau, lau, lau hết máu trên người Trinh, dùng tất cả những gì có thể lau được. Cả người tôi run rẩy, không thể nhớ nỗi mình đã làm những gì, trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào. Cuối cùng mắt tôi lại chạm đến đôi mắt đau thương vô hồn của Trinh, tôi chỉ còn biết ôm trầm lấy Trinh, nói những lời xin lỗi mà tôi biết là nó chẳng cần đến, cái gì cũng không còn cần thiết nữa, cái gì cũng đã quá muộn rồi.

Không biết bao lâu sau tôi mới cảm nhận được bàn tay Trinh vỗ nhè nhẹ lên vai mình, giọng nói trong trẻo của nó chỉ còn là tiếng thểu thảo: “Mặc quần áo giúp tao.”

Tôi vụng về giúp Trinh mặc quần áo, bàn tay cứ run lẩy bẩy mà không sao kiểm soát được. Trinh nắm lấy tay tôi, nói: “Bình tĩnh.” Rồi nó lại lau giọt nước mắt đang lăn ra từ khóe mắt tôi, nhẹ nhàng nhả hai tiếng: “Đừng khóc.”

Tôi gật đầu, hít sâu một hơi, tôi biết Trinh đang rất đau, tôi không thể làm nó càng thêm đau lòng, tôi phải là người tỉnh táo.

Lúc tôi dìu Trinh ra khỏi phòng riêng của lão Quân thì thấy lão đang ngồi vắt chân uống rượu một mình. Thấy chúng tôi, lão ném ra một cái nhìn châm chọc và một xấp tiền: “Đây là những gì các em đáng được hưởng, nhận lấy đi. Nếu thiếu hay cần gì thì có thể gọi cho anh.”

Toàn là những lời lẽ bẩn thỉu, tôi không biết có lọt vào tai Trinh chút nào không, chỉ thấy mặt nó đờ đẫn như cũ. Tôi chẳng thèm nói gì với lão ta, cảm giác không cần thiết phải nói với loại người cặn bã, vô nhân tính đó. Vốn dĩ con người hơn con vật ở tình cảm và đạo đức, nếu đã mất đi hay không có thì chẳng phải cũng chỉ là loại động vật biết nói và hành động theo bản năng thôi sao? Nếu lão ta đã tự tước đi phần người của chính mình thì tôi cũng chẳng cần phải tôn trọng làm gì. Tôi chỉ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt và ánh mắt như thể trông thấy một loài động vật tầm thường. Lão ta thoáng ngẩn người, như là không ngờ được thái độ của tôi lại trở nên như vậy.

Tôi dẫn Trinh ra về khi đã rất khuya, đường phố vắng tanh, xe bus tất nhiên chẳng chờ chúng tôi, khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc taxi. Tôi còn nhớ là anh tài xế cứ nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ bộ dạng tơi tả của chúng tôi làm anh phải chú ý.

Về tới nơi thì thấy Thúy cứ đi đi lại lại trước cổng nhà trọ với một vẻ vô cùng lo lắng. Thấy chúng tôi từ xa, nó đã quýnh lên hỏi: “Chúng mày đi đâu mà giờ này mới về? Điện thoại cũng…” Nói đến đây thì Thúy im bặt, nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.

Tôi cắn môi, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ ra hiệu bảo Thúy giúp tôi dìu Trinh vào nhà. Đặt chân vào đến cửa, Trinh đã đẩy cả tôi và Thúy ra, lao ngay vào nhà tắm, đóng chặt cửa. Tôi không thể nín nhịn thêm được nữa, bật lên tiếng khóc. Thúy sốt ruột, lắc mạnh tôi: “Chuyện gì xảy ra? Nói cho tao biết đi!”

Tôi nấc nghẹn, không thể nói được gì, chân tay mềm nhũn mất hết sức lực, chỉ có thể đổ sụp xuống nền đất ôm mặt khóc lớn. Thúy không hỏi tôi nữa, yên lặng ôm chặt lấy tôi, hứng trọn những giọt nước mắt nóng bỏng của tôi.

Đến khi cảm thấy đỡ nghẹn ngào, tôi mới đem toàn bộ sự việc kể lại cho Thúy nghe. Mỗi một câu nói tôi nói ra thì sắc mặt Thúy cũng thay đổi theo như không muốn tin vào những gì tôi nói. Cuối cùng, mặt Thúy tối sầm lại: “Mày nói có thật không?”

Tôi chỉ còn biết khóc, khóc và khóc. Mắt Thúy mở lớn, từ từ ngập nước rồi trào ra ngoài. Tôi cũng rất muốn những gì mình đã phải trải qua chỉ là ảo giác, một cơn ác mộng quỷ quái. “Trinh đã bảo vệ tao, nó thê thảm như thế mà vẫn còn nghĩ cho tao, không muốn tao vì nó mà liên lụy. Tao chẳng làm được gì, tao vô dụng, chỉ trợn mắt lên nhìn nó bị người ta làm nhục. Thế mà trước nay tao còn tưởng tao luôn bảo vệ nó. Đáng ra tao phải ngăn nó quay lại, sao tao ngu thế này? Thúy ơi, bọn mình phải làm thế nào bây giờ? Trinh phải làm thế nào bây giờ?”

Thúy giữ vai tôi, tuy nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng nhưng giọng nó cứng rắn: “Đừng khóc, nghe tao nói, không phải lỗi tại mày, không phải lỗi tại ai cả. Mày đừng tự đổ lỗi cho mình. Là tại bọn chúng thú tính. Cả tao và mày đều không được khóc nữa. Phải giúp Trinh, đừng để nó nhìn thấy nước mắt.” Thúy lau nước mắt cho cả tôi và nó, cố gắng động viên tôi hết sức có thể.

Đúng lúc ấy Trinh bước ra, nó cố làm như không có chuyện gì, nở một nụ cười héo hon méo mó như một cái xác khô: “Chúng mày ngồi dưới đất làm gì? Vân, đi tắm đi còn đi ngủ, muộn lắm rồi đấy!”

Dù Trinh có ra vẻ đến mấy thì nó cũng chẳng thế giấu được đôi mắt sưng đỏ và gương mặt nhợt nhạt kia, tôi biết nó đã tắm trong nước mắt. Nó không muốn làm chúng tôi thêm lo lắng nhưng nó càng như thế thì tôi càng đau lòng, càng không yên tâm. Tôi cúi đầu, đi vào phòng tắm, nhìn chính mình qua tấm gương làm tôi cũng phải giật mình, bộ dạng của tôi chẳng khá hơn Trinh là mấy, đôi mắt sưng húp, mặt trắng bệch, đầu tóc rối bù như một con ma nữ. Nhưng dù trông tôi cò kinh khủng hơn nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm, vì mọi thứ đã nhạt nhòa sau làn nước mắt.

Đêm hôm ấy, cả 3 chúng tôi đều không ngủ nổi. Tôi nằm giữa, Trinh nằm quay mặt vào tường khóc rấm rức. Tôi không thể làm ngơ, quay qua ôm chặt lấy Trinh: “Đừng sợ, tao bảo vệ mày, không để ai hại mày nữa.” Trinh không nói gì, vẫn khóc nhưng đã quay người lại ôm tôi, vùi mặt vào vai tôi giống như một đứa bé. Thúy cũng quay vào ôm cả hai chúng tôi, nó cũng đã khóc từ bao giờ, nước mắt ướt nhẹp chạm vào gáy tôi: “Còn có tao, ba chúng mình cùng vượt qua.” Cả ba chúng tôi ôm nhau khóc nức nở, khóc cho thỏa ấm ức trong lòng. Dù biết là nước mắt chẳng thể chữa lành những vết thương nhưng chúng tôi vẫn khóc, đơn giản vì nó làm dịu đi tầm hồn nhức nhối và giúp chúng tôi dễ dàng dìu dắt nhau qua đêm dài lặng lẽ.

________________