Người Lạ Quen Mặt

Quyển 3 - Chương 17: Hé mở



“Gấp lại quá khứ, không phải một người muốn là được.”

Sau khi chương trình của tôi được phát sóng, mẹ tôi đã gọi điện cho tôi để chúc mừng. Mẹ động viên tôi nên kiên trì với công việc mới này bởi vì tuổi tôi cũng không còn quá trẻ để theo đuổi những quyết định táo bạo, tôi cần phải có một nghề nghiệp ổn định để sau này đỡ vất vả hơn. Mẹ hỏi về Dim và việc có con của chúng tôi. Mẹ nói mỗi lần Dim về thăm mẹ, mẹ đều hỏi về chuyện này nhưng Dim chỉ trả lời qua loa mà không nói ra ý định của anh ấy. Đến tôi anh ấy còn không nói nữa là với mẹ tôi. Nghĩ lại thì làm vợ chồng với nhau cũng được hai năm rồi, chần chừ mãi chuyện có con cũng là điều không nên. Mà không phải mỗi chuyện có con, nói thẳng ra còn là chuyện quan hệ vợ chồng. Tôi đã hai mươi tám tuổi, không còn trẻ trung để mà phải e thẹn hay ngại ngùng trước một mối quan hệ người lớn được xây dựng trên nền tảng tình yêu và hôn nhân. Cũng chẳng có gì là bất hợp pháp khi Dim muốn điều đó từ tôi. Chỉ là thấy tôi chần chừ mãi, Dim cũng không đả động tới. Anh ấy thương tôi hơn bất cứ người đàn ông nào trên đời này. Bởi vậy thay vì nghĩ cho bản thân anh ấy, anh ấy nghĩ nhiều cho tôi hơn nên mọi mệt nhọc hay buồn bã anh ấy đều giữ trong lòng để không ảnh hưởng tới tôi. Anh ấy không ngọt ngào, chẳng lãng mạn, tuyệt đối không tôn thờ cái gọi là chủ nghĩa yêu đương cuồng si, suốt ngày chỉ nhe nhẻn cười nhưng lại là một người đàn ông tuyệt vời trong tình yêu, bao bọc tôi một cách cẩn thận để tôi được an tâm trong tình yêu của anh ấy.

Khi cuộc gọi gần kết thúc thì mẹ hỏi tôi về Phong. Mẹ nhìn thấy cậu ấy là khách mời của tôi nên mẹ quan tâm là phải. Nhưng điều khiến tôi lưu tâm là việc mẹ hỏi tôi rất kỹ càng về mối quan hệ của chúng tôi bây giờ ra sao, Phong có khỏe không. Mẹ hỏi rất nhiều điều nhưng sau cùng lại luôn hỏi về Phong. Ban đầu tôi nghĩ mẹ quan tâm cậu ấy như vậy bởi dù gì cậu ấy cũng là người bạn chơi thân với tôi ngày trước. Sau đó mấy ngày tôi suy nghĩ thì mới thấy những câu hỏi của mẹ không chỉ ở mức độ quan tâm bình thường, như là đang muốn tìm hiểu thêm về điều gì đó. Tại sao mẹ lại quan tâm đến Phong như vậy nhỉ? Tôi rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này. Bình thường tôi vốn dĩ không phải người hay suy nghĩ hay tò mò nhiều. Mẹ cũng không phải người thường xuyên hỏi thăm bạn học của tôi, trừ Minh ra. Lần này tôi lại để tâm về những câu nói của mẹ cũng như là cách mẹ hỏi han về Phong, tôi nghĩ có điều gì đằng sau câu chuyện này.

Không lâu sau đó tôi gặp lại Phong khi đi siêu thị. Bên cạnh cậu ấy có hai cô gái, mỗi người một vẻ. Cô gái đang đẩy xe rất xinh xắn. Cô ấy có làn da trắng, rất mỏng manh và ăn mặc vô cùng nữ tính với váy voan màu xanh dương. Cô gái còn lại thì có vẻ khá cá tính với áo hai dây và quần bò yếm rách, đang liên tục chỉ trỏ đồ ăn. Nếu không thấy họ trò chuyện với nhau thì không ai nghĩ ba người đó lại quen biết nhau vì Phong luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm thường thấy, gật đầu lấy lệ và đi theo hai cô gái đó trầm lặng. Vì thấy Phong đi cùng với nhiều người như vậy nên tôi đành dẹp bỏ ý định tới chào cậu ấy và xin một cái hẹn. Tôi muốn được nghe nhiều hơn từ cậu ấy. Ngày trước tôi rất ít khi đòi hỏi hay muốn điều gì, cho tới tận bây giờ, lớn tuổi thêm một chút là cái gì cũng đều muốn. Sẽ thật mệt mỏi khi không được thỏa mãn ý muốn của bản thân nên tôi đành cố chấp nghe theo trái tim mềm yếu của mình mà muốn nhiều hơn.

Khi tôi bước qua họ, cô gái cá tính nói gì đó với Phong, tôi nghe như là đang hỏi về tôi. Bỗng vai tôi bị kéo giật lại, giọng nói khàn khàn của con gái cất lên.

- Cô là An?

Tôi thu vai lại, nhìn cô gái đề phòng.

- Có chuyện gì?

Cô gái cá tính đó vênh mặt lên, cơ hồ rất tức giận, mỉa mai tôi.

- Hiện giờ có vẻ cô sống nhởn nhơ nhỉ? Mẹ cô… ưm… Bỏ em ra. Để em nói. Còn cô… ựm ưm… Anh làm cái quái gì vậy?

Phong liên tục ngăn cản cô gái đó nói, bịt miệng cô ấy kéo đi. Cô gái nữ tính kia hốt hoảng, giúp Phong giữ cô gái đó lại rồi nhanh chóng kéo cô ấy ra xa chúng tôi.

Rồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Phong phủi tay quay đi.

Lúc nghe cô gái đó nói điều gì đó về mẹ tôi, tôi biết linh cảm của tôi là đúng về mối quan hệ giữa mẹ và Phong mà tôi chưa từng biết. Tôi vội vàng nắm lấy tay Phong. Nhưng khi tôi chưa kịp nói gì thì đã bị Phong ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Thảng thốt. Bối rối. Tôi cựa quậy trong lòng Phong, cố thoát khỏi cái ôm của cậu ấy. Mặc cho tôi cố gắng thế nào, Phong vẫn ôm lấy tôi.

- Bỏ tôi ra! Nhanh lên.

Tôi không cố gắng thoát ra nữa, chỉ đứng im lên tiếng.

Ngược lại với thái độ của tôi, Phong rất thoải mái, như trút được gánh nặng trong lòng, nói khẽ với tôi.

- Tớ đã từng viết vào vở của cậu, về lời hứa nắm tay ba lần. Chỉ cần cậu nắm lấy tay tớ ba lần, tớ sẽ không bao giờ từ bỏ cậu. Mười năm trước chúng ta không thể. Vậy thì hiện tại là có thể. Tớ sẽ buông xuôi tất cả để được ở bên cạnh cậu.

Ánh mắt tôi mờ hồ. Lời hứa nắm tay ba lần? Nó rất quen thuộc… Tôi đã từng đọc được nó ở đâu đó trong quyển vở Ngữ Văn của tôi. Ngày đó tôi còn trách móc ai đó viết linh tinh vào vở tôi rồi dùng bút xóa để tẩy dòng chữ đó đi. Hóa ra là cậu ấy viết. Tôi đã không hề biết tới điều đó cho tới tận bây giờ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra lời hứa đó khi tôi thực hiện nó trong vô thức. Tôi chỉ muốn giữ cậu ấy lại.

Tôi nhận thức muộn màng, dùng lý trí còn lại đẩy mạnh Phong ra. Tôi cố thể hiện bản thân bàng quan với bí mật này, khoanh tay nhìn Phong.

- Xin lỗi nhưng tôi không biết về những điều cậu đang nói là gì. Tôi chỉ đơn thuần muốn hỏi cậu vài chuyện nên mới làm hành động đó. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả nên không phải cảm ơn tôi. Ngược lại tôi nên xin lỗi cậu, vì đã khiến mọi chuyện thành ra thế này. Chúng ta cứ nên sống giống như mười năm nay đi. Cậu không phải phiền lòng vì những kỷ niệm giữa chúng ta. Tôi cũng không phải bận lòng vì sự xuất hiện kỳ lạ của cậu. Hơn nữa, tôi đã có chồng rồi. Tạm biệt cậu!

Tôi đã dùng những lời rất tuyệt tình để xây nên bức tường ngăn cách giữa tôi và Phong. Vì chỉ cần một trong hai chúng tôi không kìm lòng mà bước thêm một bước, chúng tôi sẽ không thể biết được mối quan hệ chúng tôi đang có sẽ thành ra như thế nào. Cuộc sống của tôi rất bình yên, tôi không muốn nó đảo lộn và phức tạp.

Tôi xoay lưng. Bước chân của tôi vội vã và gấp gáp, như thể muốn trốn tránh hiện thực. Càng bước xa Phong nhiều bước, tôi càng thấy an tâm hơn. Ít ra thì hiện tại, dù cứng cỏi đến đâu tôi cũng không muốn bị giáng vào đầu bằng bất cứ chiếc búa bí mật nào.

- Cuộc sống của cậu, mười năm qua tớ chưa từng bỏ sót điều gì. Tớ còn biết nhiều hơn những gì mà cậu biết. Cậu không muốn biết gì về mười năm của tớ sao?

Giọng Phong như lạc hẳn đi. Tâm tư muộn phiền và đau khổ đều chất chứa trong giọng nói đó.

Cơ thể tôi như đóng băng trước lời nói của Phong. Tôi cố tìm lại tâm trạng, lắc đầu.

- Tôi không muốn biết.

Rồi tôi bước chân thật nhanh ra phía cửa, bỏ lại Phong ở đằng sau.

Dù Phong chỉ đứng yên, không hề chạy theo tôi giữ tôi lại nhưng lời cậu ấy nói ra đã đủ để tôi quay lại rồi.

- Vậy còn chuyện về mẹ cậu…

Mẹ tôi?

Tôi dừng hẳn lại, xoay nửa người nhìn về phía Phong.

Đôi mắt u sầu của cậu ấy như một hình ảnh đáng sợ nào đó ám lấy tôi. Nhìn vào Phong bây giờ, không chỉ có nỗi cô đơn, mà còn cả sự đau khổ đến tột cùng.