Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 16: Tình huống bất ngờ



“Trên đời này, người bảo vệ mình tốt nhất và trung thành với mình nhất chỉ có thể là bản thân mình.

Nếu mình thất bại hay đi vào thế yếu, chỉ có thể là bản thân mình tự phản bội lại mình.

Tôi thì không phải kiểu người như thế.

Dù cả thế giới này quay lưng về phía tôi, tôi cũng sẽ tìm một chiếc gương để nhìn vào đó thấy bản thân tôi.

Để nhận ra, ít nhất bản thân tôi cũng vẫn không bao giờ phản bội lại tôi.”

“Chị rảnh không?”

Tin nhắn của Huy gửi cho tôi vào giữa trưa.

Tôi không hiểu cậu ta có ý đồ gì khi nhắn hỏi tôi như thế.

“Rảnh. Muốn hẹn hò với tôi à?”

Tôi nhắn lại, trêu chọc.

Chưa đầy một phút sau, hai ba tin nhắn của Huy gửi đến, gần như sát nhau.

“Chị nghĩ tôi điên chắc?”, “Chị bị điên rồi!”, “Nếu tôi có muốn hẹn hò với con gái thì đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không bao giờ là chị.”

Thấy Huy cáu gắt, tôi lại cảm thấy mình vô cùng vui vẻ, cảm giác thoải mái và sung sướng hơn cả trúng xổ số.

“Cậu có chắc là cậu được đầu thai không?”

Tôi biết chắc là sau tin nhắn này của tôi, Huy sẽ gọi ngay cho tôi.

Qủa đúng như thế thật.

Câu đầu tiên Huy nói không phải là mấy câu láo toét hay nói với tôi mà thay vào đó, cậu ta nói năng khá kiềm chế. Cậu ta hỏi tôi đang ở đâu và có thể tới chỗ cậu ta không. Tôi hỏi cậu ta rằng mắc mớ gì tôi và cậu ta phải gặp nhau. Cậu ta chỉ nói đơn giản một câu: “Tôi bị thiếu tiền.”

Đúng là đồ nhóc con! Bình thường coi tôi chẳng ra gì, đến lúc cấp bách lại nhớ đến tôi. Có phải cậu ta phát hiện ra tôi có vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc sống của cậu ta không nhỉ? Tôi không chỉ là tình địch, tôi còn là phao cứu trợ. Nghĩ vậy thôi đã đủ vui vẻ rồi.

Khi tôi đến nơi, ở nơi đó không chỉ có một mình Huy mà còn có rất nhiều người, hầu hết là người lớn tuổi.

Tôi có dự cảm không được tốt lành.

Huy trông thấy tôi. Cậu ta ra đón tôi với thái độ đắc ý, vô cùng khoái chí như thể đạt được điều gì to lớn lắm.

Tôi vào bên trong gian phòng nhỏ đó, những người bên trong gian phòng nhìn tôi với ánh nhìn rất lạ, như thể họ đang thầm đánh giá tôi. Ánh mắt họ chứa đầy sự khó chịu nhưng tôi còn cảm thấy khó chịu hơn. Chẳng ai thích bị nhìn kỹ như muốn thấu tim gan giống như bây giờ.

- Đây là…?

Tôi nhón chân lên, nói khẽ vào tai Huy.

Cậu ta nhìn tôi, mỉm cười.

- Là bố mẹ tôi và bố mẹ anh Vương.

Cậu ta thì thầm, không quên nở nụ cười đáng ghét.

Tôi thoáng giật mình. Tôi không hề có sự chuẩn bị cho việc gặp gỡ bố mẹ Vương theo kiểu đột ngột này. Tôi đã tính toán vô cùng cẩn thận nhưng lại không ngờ được có ngày cậu ta lại dụ tôi tới gặp mặt trực diện người lớn như vậy.

Trong khi lòng tôi vô cùng quẫn bách thì Huy đã kịp giới thiệu mọi người trong gian phòng.

Cậu ta chỉ vào một người đàn ông mặc vest trắng rất bảnh bao và một người phụ nữ mặc sơ mi trắng và quần jeans cùng màu trông khá trẻ trung.

- Đây là bố mẹ tôi.

Ngay khi cậu ta nói đến từ thứ tư, tôi gần như chết lặng.

Rồi cậu ta tiếp tục chỉ vào cặp trung niên đứng kế bên tôi. Trông họ giống dân buôn bán làm ăn, thậm chí trên người phụ nữ đứng cạnh tôi vẫn còn đeo cái túi đựng tiền cho người đi buôn.

- Còn đây là bố mẹ Vương.

Thái độ của họ với tôi cũng không có gì thay đổi so với lúc tôi mới bước vào gian phòng, đều mang vẻ xa lánh và âm thầm đánh giá.

Cuối cùng Huy chỉ vào tôi, lớn giọng hơn.

- Đây là chị An, là người đang có mối quan hệ tình cảm với anh Vương ạ.

Tôi khẽ rùng mình khi cậu ta giới thiệu tôi cho mọi người nhưng tôi không thể tỏ ra yếu thế. Như vậy sẽ vô cùng mất mặt, sẽ thua thê thảm. Nghĩ vậy, tôi nhếch khóe môi lên, cười dịu dàng.

- Cháu chào các bác! Cháu là An, người yêu của anh Vương. Lẽ ra cháu nên đến gặp hai bác trước ạ.

Câu cuối là tôi nói với bố mẹ Vương bởi vì tôi không hề có ý định phải niềm nở với bố mẹ của tình địch. Họ không gây thù chuốc oán với tôi nhưng họ sẵn sàng tạo nên thù oán với những ai đối đầu với con họ.

Trái với thái độ khiêm nhường của tôi, bố mẹ Vương tỏ ra khách khí.

- Chào cô! Tôi không biết người yêu của con trai tôi lại tên là An đấy.

- Dạ, có lẽ anh ấy chưa kịp giới thiệu ạ.

Tôi cố gắng nhẫn nhịn.

- Chắc không phải vậy đâu. Tôi chỉ nghe con trai tôi nói về thằng bé Huy đây là người yêu của nó.

Mẹ Vương nói thẳng trước mặt tôi, vừa nói bà vừa nhìn Huy trìu mến, đưa tay ra nắm lấy tay cậu ta. Bố Vương không nói gì, chỉ gật đầu vài cái như là đồng ý với câu nói của bà ấy.

Tôi nhìn lên. Bố mẹ Vương tỏ ra khinh bỉ tôi, thậm chí còn vô cùng đắc ý.

Tôi bật cười trong lòng.

Ngu đần thật! Tôi còn tính rằng sẽ mang bí mật Vương và Huy quan hệ tình cảm đồng giới với nhau để uy hiếp Vương phải chấp nhận hẳn tôi, chấp nhận chia tay cậu ta, chỉ thuộc về mình tôi. Thật nực cười khi tôi đã nghĩ rằng kế hoạch của tôi chắc chắn sẽ thành công vì mọi bước tôi đi, tôi đều đã tính toán kỹ càng.

Mẹ Huy cũng lên tiếng.

- Nghe nói cô biết hai đứa nó quen nhau hai năm rồi nhưng vẫn cố bám theo Vương và đòi phá hỏng mối quan hệ của chúng nó. Tôi nghĩ cô được giáo dục tử tế lắm dù bố mẹ cô như vậy. Tôi cũng đã vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu thương của cô mà nhắm mắt cho qua những lần cô trêu tức con trai tôi. Chúng tôi còn phải tự đến gặp cô, cô cũng hiểu phần nào lý do rồi đúng không? Làm người không thể như thế được. Phá vỡ hạnh phúc của người khác thì cô cũng không thể hạnh phúc đâu.

Nghe bà ta nói vậy, tôi cảm thấy rất tức cười. Tôi chẳng cần hiểu lý do bà ta đến đây với cái bộ mặt ấy và những lời nói khó nghe này. Tôi cũng không buồn quan tâm việc bà ta gọi là thông cảm kia có mâu thuẫn với việc bà ta đang châm chọc gia đình tôi không. Điều duy nhất tôi để ý đó chính là việc bà ta đang cố gắng hạ thấp nhân cách của tôi. Nếu tôi để yên điều đó, tôi không phải là An.

Tôi ngước lên, mỉm cười.

Sau đó tôi mặc kệ mọi người đang đứng, một mình ngồi xuống bàn rồi tôi quay sang Huy, nói nhẹ nhàng.

- Gọi cho chị thêm mấy viên đường nhé. Nước cam này chua quá!

Tôi chỉ vào ly nước trước mặt tôi, nhăn nhó.

Ở trên bàn hầu hết là nước cam. Vì vậy, tôi hỏi mọi người với vẻ quan tâm.

- Các bác không thấy nó chua à? Các bác chịu được vị này sao ạ?

Khi họ còn đang nhìn tôi, chưa kịp trả lời, tôi đã tự đáp.

- Nước cam này chua quá nhưng chưa chua bằng những gì các bác đang nói với cháu.

Nếu đã thích thẳng và thật thì tôi đây cũng chấp hết. Từ bé đến lớn chưa một ai có thể bắt nạt được tôi, ỷ thế lớn bắt nạt bé càng không phải với tôi.

Cả bố mẹ Vương lẫn bố mẹ Huy đều sửng sốt. Họ ngạc nhiên với câu nói của tôi. Có lẽ họ không nghĩ trong tình huống như vậy tôi lại có thể bình tĩnh nói lại như thế.

Người mất bình tĩnh nhất lại là bố Vương. Ông ấy lớn giọng với tôi.

- Cô này, cô còn biết phép tắc không vậy? Cô ăn nói như thế mà được sao? Chúng tôi đã vô cùng tử tế nhắc nhở cô về cái hành vi không đứng đắn của cô, cô nên nghe theo và sửa chữa chứ không phải nói năng thiếu giáo dục như vậy.

Trước thái độ mất bình tĩnh của bố Vương, tôi vô cùng từ tốn đáp lại.

- Thưa bác! Cháu không đến thưa chuyện với hai bác về chuyện của cháu với anh Vương là cháu có sai sót. Còn việc bác nói là hành vi không đứng đắn của cháu thì cho cháu hỏi lại là sao bác lại có thể khẳng định nó là không đứng đắn? Anh Vương và Huy chưa kết hôn. Anh Vương đến với cháu là do anh ấy muốn, cháu không ép buộc anh ấy. Chúng cháu không yêu nhau vụng trộm và cháu càng không làm điều gì thất đức với ai. Bác nói những điều như thế không phải là rất quá đáng sao ạ? Cháu không biết lý do hai người họ vì sao yêu nhau và vì sao khi anh Vương chấp nhận cháu rồi còn muốn bên Huy? Nếu bác chấp nhận được Huy vì bác tôn trọng tình cảm của anh Vương dành cho Huy thì cháu cũng nghĩ bác sẽ chấp nhận cháu vì tình cảm chúng cháu dành cho nhau. Cháu không nói năng thiếu giáo dục bởi vì cháu được học hành rất đầy đủ, chưa từng bị ai nghi ngờ về trình độ học vấn cũng như là có bệnh gì về vấn đề tiếp thu.

Tôi đi thẳng vào vấn đề, cố ý không bỏ qua chi tiết nào nhằm lật ngược tình thế chơi vơi của tôi.

Nghe tôi nói, mặt tất cả mọi người đều biến sắc.

Huy tức giận đẩy mạnh tôi vào tường, hét lên.

- Đồ con gái mất nết! Đồ hồ ly tinh! Cô còn dám nói thế ư?

Tôi nhướng mày lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sôi sục ánh lửa như gắt gao bao quanh khuôn mặt tôi của Huy, cười nhếch miệng.

- Tại sao tôi lại không dám? Cậu chơi lớn như thế này thì sao tôi lại không chơi theo? Lỡ tôi có thắng thì cũng chẳng lãi được bao nhiêu. Phải theo cậu, bỏ ra nhiều ăn mới được nhiều, tuyệt đối không có lỗ. Đây là quy tắc của tôi.

Tôi khe khẽ nói cho cậu ta vừa đủ nghe.

Sau đó rất nhanh, tôi đẩy tay cậu ta đang nắm vai tôi, lách ra ngoài.

Trước khi rời khỏi phòng, tôi quan sát một lượt mọi người trong phòng. Bố mẹ Huy bình tĩnh hơn tôi nghĩ. Còn bố mẹ Vương thì sốt sắng và lo lắng hơn, họ liên tục phủ nhận với bố mẹ Huy, vừa cố giải thích vừa khẳng định tôi bịa đặt. Họ đang sợ sệt, chắc chắn là như vậy. Bố mẹ Vương phải khúm núm lo sợ trước bố mẹ Huy, hẳn là có bí mật đằng sau. Vậy nên lý do Vương bên Huy, có lẽ tôi cần phải biết rồi.

Đến tận lúc ra khỏi phòng, tôi vẫn còn nghe thoáng tiếng bố mẹ Vương liên tục khen ngợi Huy và đảm bảo về tương lai của Vương và Huy, cũng như là kết cục của mình tôi.

Mình tôi ư?

Không có chuyện đó đâu…