Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 17



Mắt Tiểu Phượng Tiên lóe lên tia sáng lạnh, nhanh chóng cắm phập kiếm vào cổ gã, gã chỉ ư ư một hồi, rồi hoàn toàn an tĩnh lại.

Trái tim treo lơ lửng của ta rốt cuộc được chạm đất, sức cùng lực kiệt ngồi phịch xuống, quệt nước mắt.

Mưa đã nhỏ dần, không biết là do máu của ta kịp thời có tác dụng, hay là hắn đã khôi phục một ít công lực, tóm lại… bình an là tốt rồi.

Tiểu Phượng Tiên cũng khẽ thở ra, hắn xoay người lại, tập tễnh bước tới, ngồi xuống mép giường. Mắt hắn đầy tơ máu, trên người còn có rất nhiều vết thương mới, xem chừng hắn vừa trải qua một trận đấu quyết liệt. Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi lâu, tựa hồ không biết nên nói thế nào cho phải.

Từ tối qua đến giờ ta vẫn luôn ép mình giữ thần kinh căng thẳng, giờ mọi chuyện kết thúc, ta lại cảm thấy trong lòng mệt mỏi, thế là rất tự nhiên cúi đầu dựa lên vai hắn, “Lần này, ta bị hái thật rồi… có phải không?”

Hắn nhìn vết máu trên giường, im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Ngươi đã là người sắp chết, cũng đừng quá để ý tới chuyện trinh tiết…”

Ta bật cười, hắn thật không phải là người biết an ủi, ta cũng không định cho hắn biết vết máu kia là từ vết thương vừa bị gã thủ lĩnh tay thú cào ra, chẳng qua ta có thể chất đặc thù, miệng vết thương có thể khôi phục như cũ trong nháy mắt, giải thích thì phiền toái, ta cũng lười chẳng muốn nhiều lời. Cho nên chỉ tiếp lời hắn oán hận một câu: “Nếu sớm biết thế này, ta thà đem trinh tiết cho ngươi còn hơn.”

Đây là lời nói thật, khách quan mà nói, chỉ cần mắt không mù, ai cũng sẽ chọn Tiểu Phượng Tiên.

Người hắn cứng đờ ra, sau đó kéo tấm chăn bên cạnh lên bọc ta lại, “Đi thôi.”

Ta chỉnh trang lại chính mình, sau đó theo hắn ra ngoài, lúc đi qua thi hài của thằng bé họ Mạch, ta thuận tay ôm lên. Dù thế nào, cũng nên tìm một chỗ yên tĩnh chôn nó.

Ta vốn tưởng Tiểu Phượng Tiên sẽ trực tiếp ra khỏi quán trọ, nào ngờ hắn lại men theo cái hành lang ngoằn nghèo u tối kia quay trở về căn phòng tối nhốt hắn lúc trước. Ta hỏi hắn còn quay lại làm gì, hắn thản nhiên đáp: “Săn đầu.”

Thì ra là thế.

Ta sớm nên nghĩ ra mới phải, hắn biết rõ nguy hiểm, còn khăng khăng bước vào quán trọ Tri Mệnh này. Trừ công chuyện, không còn lý do gì khác. Cái gọi là dê béo đợi làm thịt, hắn mới là người muốn nhất.

Quanh phòng tối la liệt những phần thân thể đứt rời của đám Tuyệt Mệnh Lục Quỷ còn lại, nhìn vẻ mặt vô cùng kinh hoảng của bọn chúng trước khi chết, cũng khiến ta thổn thức. Tiểu Phượng Tiên cũng thật tàn nhẫn, ta chỉ biết hắn sẽ chặt đầu đoạt mệnh, không ngờ rằng hắn cũng sẽ trăm phương ngàn cách hành hạ người dưới kiếm. Tiểu Phượng Tiên đi tới trước cái cũi sắt lớn nhất, vung kiếm chém đứt xiềng xích, đi vào.

Người đàn ông trung niên bên trong không nhìn hắn, mà lại ngạc nhiên nhìn thoáng qua ta, cái nhìn này, cũng không biết có phải là ta đa nghi quá hay không, chỉ cảm giác có thâm ý khác.

Tiểu Phượng Tiên kề kiếm trên đầu người đàn ông trung niên, “Ngươi là người cuối cùng.”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, “Muốn giết cứ giết, Tiết Trường Hân ta còn sợ đám loạn thần tặc tử các ngươi hay sao?”

Ta đứng một bên nhìn, nghe ông ta nói liền bĩu môi. Tiết Trường Hân? Chẳng phải đại thừa tướng đương triều kiêm đô đốc toàn quân đấy sao?

Mắt Tiểu Phượng Tiên lộ ra vẻ mỉa mai, “Nếu đã thế, đại nhân cớ gì phải suốt đêm trốn khỏi kinh thành, rồi lại rơi vào hắc điếm này mặc cho người ta mổ xẻ?”

“Ta mà không chạy, người đàn bà thuê ngươi tới, chẳng phải có thể an nhàn hưởng hết vinh hoa nửa đời sau này hay sao? Ta thà bị bọn chúng làm thành nhân bánh bao thịt, cũng tốt hơn chết dưới lưỡi kiếm của ngươi.” Tiết Trường Hân cười điên cuồng, vẻ khinh thường hiển hiện rõ, “Ả tính toán rất kỹ càng, lợi dụng chúng ta xong, lại muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua là sợ chúng ta phơi bày sự việc năm đó, nhưng may thay ông trời có mắt, chuyện ả sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra! Ha ha ha −”

Tiếng cười đắc ý vừa dứt, ánh mắt của ông ta liền dán lên người ta, lắc đầu nói: “Ả làm chuyện trái với lương tâm như vậy, chỉ để bảo vệ cho chính mình và đứa con gái ruột của ả, cho nên, dù ngươi có giết bao nhiêu người cho ả, ả cũng sẽ không giao người mà Phượng Minh Cô Thành các ngươi muốn ra đâu, đừng ngây thơ…”

Tay Tiểu Phượng Tiên hơi khựng lại, thuận theo ánh mắt của ông ta nhìn ta, trong mắt lan ra vẻ hoang mang khó hiểu, sau đó hỏi ông ta: “Ngươi đã biết những gì?”

Tiết Trường Hân đứng lên, phủi phủi cẩm bào trên người, “Giao dịch giữa các ngươi, ta đều biết. Ngươi là người thông minh, khẳng định cũng đoán ra trong đó có ẩn tình khác, nếu không sao ngươi lại lén điều tra âm thầm? Ả ta hận Phượng Minh Cô Thành các ngươi thấu xương, sao có thể như các ngươi mong muốn?”

Tiểu Phượng Tiên thu kiếm về, lông mày nhíu chặt, phảng phất lâm vào trầm tư, lẩm bẩm như đang tự nhủ: “Bà ta không dám.”

“Trên đời này còn có chuyện gì mà ả không dám? Ả ta ngay cả…” Tiết Trường Hân còn chưa nói hết, đã bị một cây ngân châm mảnh nhọn từ ngoài cửa sổ bắn trúng tim, ông ta thở hắt một hơi, rồi che ngực ngã vật xuống đất, mặt nghẹn đến đỏ bừng, tựa như bị ngạt thở, Tiểu Phượng Tiên vừa thất thần, tới khi phản ứng lại thì chỉ kịp ngăn hai cây ngân châm tiếp tục bắn vào ông ta. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi tầm mắt của ta chuyển từ cửa sổ trở lại trên người Tiết Trường Hân, ông ta đã thoi thóp, trước khi chết vẫn nhìn chằm chằm vào ta, lặp đi lặp lại chữ ngươi, rồi tắt thở.

Ta bị ánh mắt trước khi chết của ông ta dọa sợ, đứng ngây ra đó, không biết phản ứng ra sao.

Tiểu Phượng Tiên không có ý truy đuổi, dù sao trên người hắn còn đang trọng thương. Hắn cầm ngân châm, vẻ mặt lạnh lùng, giống như không cam lòng. Bàn tay dùng sức, cây châm kia liền tan thành bụi.

Lòng ta chùng xuống, hỏng bét, tâm tình hắn lại không tốt rồi.

Sau khi ra ngoài, ta tìm một chỗ phong thủy đẹp chôn thằng bé nhà họ Mạch, để lại trên người nó cái khóa trường mệnh màu vàng kim. Nếu có duyên, có lẽ còn có thể trả lại cho người nhà của nó, làm lưu niệm.

Ra khỏi quán trọ, không ngờ xe ngựa của chúng ta vẫn còn đây, hơn nữa con ngựa hình như đã được cho ăn, tinh thần hăng hái, tâm tình ta đang không tốt, lòng hiếu kỳ cũng bị những chuyện xảy ra trong hắc điếm đè nén còn nhỏ xíu. Bỏ đi, coi như chúng ta có quý nhân tương trợ đi.

Tiểu Phượng Tiên bị thương nghiêm trọng hơn ta tưởng, hắn một bên đánh xe ngựa, máu trên bụng liền chảy đầy đường. Cảnh giới tàn nhẫn tối cao chính là tàn nhẫn với cả bản thân mình, bảo hắn tàn nhẫn nhất quả là hoàn toàn xứng đáng. Mà ngay trước mắt ta, chuyện tàn nhẫn nhất mà hắn làm với bản thân, vừa mới diễn ra…

Bàn tay cầm dây cương của hắn bỗng buông lỏng, sau đó cả người liền thẳng tắp rơi khỏi xe ngựa, lăn vài vòng trên mặt đất. Ta nhanh tay lẹ mắt chồm người tới kéo dây cương, sau đó nhảy xuống xe đi xem hắn, Tiểu Phượng Tiên luôn cường tráng hơn bò Tây Tạng, bất tỉnh nhân sự rồi.

Ai bảo ngươi cậy mạnh, ai bảo ngươi ra vẻ hả, gục rồi chứ gì? Đáng đời!

Cũng may không xa phía trước có một ngôi miếu hoang. Ta kéo hắn tới, quả thật tốn bao nhiêu sức lực của ta. Không có gì ngoài cái yếm đã bị xé rách và tiết khố, cả người ta lạnh run, chỉ có thể quấn cái chăn bông mang ra từ quán trọ, chân vẫn đau âm ỉ, cho nên cả quá trình vô cùng gian khổ.

Ta học theo cách hắn đánh lửa trong hang núi, chật vật nhóm lửa, sau đó ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.

Kỳ thật ban nãy đích xác là thời cơ chạy trốn tốt nhất, lẽ ra, ta phải một đao giết hắn, sau đó đánh xe ngựa chạy đến một địa phương còn hẻo lánh hơn cả vịnh Tấn Vân, sống tạm bợ một đời. Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ hắn mặt bê bết máu đứng trước mặt ta và gã thủ lĩnh tay thú, rõ ràng bị trọng thương kiệt sức không chịu nổi, còn gấp gáp chạy tới cứu ta, ta liền mềm lòng.

Lúc ở quán trọ, ta mới phát hiện ra, chúng ta thực sự là châu chấu trên một sợi dây thừng, đồng sinh cộng tử. Với cái tính xả thân vì nghĩa của ta, khi đó hắn không để ta chết, bây giờ, ta đương nhiên cũng không để hắn chết.

Thế là ta lặp lại chiêu cũ, dùng máu của chính mình chữa trị vết thương cho hắn. Ta sờ sờ cánh tay hắn thì phát hiện cả người hắn lạnh ngắt, ta cũng không do dự mà cởi sạch quần áo hắn ra, sau đó mở cái chăn đã được ta ủ ấm trùm lấy hắn từ phía sau.

Cũng bởi vậy, ta phát hiện ba sự thật.

Thứ nhất, vóc người hắn thật không phải tốt bình thường, chỉ có điều đủ loại sẹo trên đó gần như có thể vẽ thành một bức Hà Đồ.

Thứ hai, trên lưng hắn, có một hình xăm Quỷ Thiềm (con cóc quỷ) vừa cầu kỳ vừa đồ sộ.

Với gu thẩm mỹ dung tục của ta, cũng cảm thấy hình xăm này sinh động như thật, khí thế bức người.

Bấy giờ ta mới hoàn toàn tin rằng, cái người muốn lấy mạng ta, rồi lại từng cùng ta đồng sinh cộng tử này, quả thật là đương kim thành chủ thứ bảy của Phượng Minh Cô Thành − Phượng Thất Thiềm.

Thật ra ta đã hoài nghi Tiểu Phượng Tiên đang gạt ta từ lâu rồi, nói chính xác thì ta chưa từng cảm thấy hắn nói thật với ta chuyện gì, ngoại trừ đề tài về oán thù giữa chúng ta.

Thứ ba… Cũng không biết có phải do mũi ta mất thính rồi không, ta cảm giác, mùi hương thần kỳ trên người hắn đã biến mất.

Ta gác cằm trên bờ vai dày rộng của hắn, không có ai trò chuyện, chỉ chốc lát sau ta liền buồn ngủ, mà chỉ thoáng chốc sau khi buồn ngủ, ta đã không phụ mong đợi mà mộng du đi gặp Chu Công.

Tối hôm sau tỉnh lại, ta hoàn toàn không nhớ ra, chúng ta làm thế nào mà từ tư thế khi trước, đổi thành ta bị hắn ôm vào trong ngực…

Ta mở hé mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy, chính là cái cằm lún phún râu, và đường gò má xinh đẹp của hắn.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, ta giật mình phát hiện ta còn bị một tay hắn ôm lấy, hơn nữa chúng ta vẫn trần truồng như trước, tay kia của hắn còn cực kỳ nhàn nhã khều đống lửa.

Hắn cảm thấy ta đang nhìn hắn, bèn cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh lửa bập bùng, nhìn không ra suy nghĩ.

“Tỉnh rồi à?”