Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Chương 7



Núi X nằm ở vùng ngoại thành của thành phố B, cao hơn mặt nước biểnkhoảng hơn một ngàn thước, cái núi này so với người leo núi chuyênnghiệp chẳng hơn một mâm đồ ăn là mấy, nhưng đối với chúng tôi thì thậtlà to lớn a!Tôi ngủ dậy rất sớm do sáu giờ sẽ tập hợp, rửa mặt xong liền sửa sang lại balo chuẩn bị leo núi. Cái balo này là hỏi mượn của Tứ cô nương,bên trong khá rộng, bỏ được rất nhiều nước, còn để thêm một ít quần áo,nghe nói ban đêm trên núi rất lạnh. Ngoài ra còn có một con dao nhỏ, một số vật dụng cần khi dã ngoại, còn thực phẩm thì do bên hội phân công,nam sinh sẽ phụ trách mang, nữ sinh chỉ cần mang dồ dùng cá nhân làđược.

Bởi vì đường xa, nếu đi xe bus thì rất mất công và lãng phí thờigian, bởi vậy hội thuê hẳn xe. Lúc tôi đến còn rất sớm, người còn thưa,tôi chọn một chỗ gần cửa số ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bánh baongồi gặm. hiện vẫn còn quá sớm, căn tin cơ bản chưa có mở cửa, mọi người đều chuẩn bị đồ ăn sáng từ tối qua.

Rất nhanh tới 6h, Chung Nguyên và mấy nam sinh nữa vác balo trang bịcùng thực phẩm đi đến. Mấy cái balo đó đều rất lớn, chắc là đủ đồ nghề ở trỏng.

Mấy anh trai bỏ đồ vào gầm để xe xong cũng leo lên xe. Chung Nguyêntrong tay còn cầm một túi nilon, dưới ánh mắt chăm chú của mấy cô gáithản nhiên như không ngồi xuống ngay cạnh tôi, tôi bèn dịch người quamột chút, tiếp tục gặm bánh bao. Tuy rằng tôi thấy Chung Nguyên khôngvừa mắt, Chung Nguyên đối với tôi cũng không có khả năng sinh ra hứngthú, nhưng xem ánh mắt của mấy nàng kia, tôi vẫn cảm thấy áp lực đènặng.

Chung Nguyên mở cái túi cầm trong tay ra, bên trong là bữa sáng của hắn, có bánh bao, sữa, trứng, lạp xưởng, thịt bò …

Tôi ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn bữa sáng của hắn, lại cắn cắn bánh bao khô của mình mà cảm thán vô cùng, đây là lẽ sống gì chứ …

Chung Nguyên lấy ra một hộp sữa cho tôi, nói: “Ăn cùng không?”

Tôi do dự một chút, lắc đầu, ông trời biết, người này chắc chắn không có hảo tâm à.

Chung Nguyên đột nhiên chộp lấy bánh bao trong tay tôi, ném qua mộtbên, sau đó đem bịch đồ ăn sáng đặt trên đùi tôi, cười nói: “Tùy emthôi” hắn nói xong không ngó tới tôi nữa, cầm lấy một quả trứng ăn.

Tôi cúi đầu nhìn đám đồ ăn sáng đầy mị dân kia, sau đó liền ngạcnhiên phát hiện,từ bánh bao tới trứng hay lạp sườn đều có hai phần …

Vì thế tôi chẳng cần lịch sự, cầm lấy một cái lạp xưởng cắn luôn, vừa ăn vừa cảm động nói với Chung Nguyên: “Chung Nguyên à, thật ra ngươicũng chưa hỏng lắm.”

Chung Nguyên nhíu lông mày, cười tủm tỉm nhìn tôi, hỏi: “Bộ anh rấtxấu à?” Hắn tuy rằng cười, nhưng tự nhiên tôi lại thấy sau lưng cảm giác ớn lạnh từng chặp.

Thế là đành cười hắc hắc ngu ngơ.

Chung Nguyên lại giảo hoạt cười nói: “Mới cho ăn một chút đã tự bán mình, thực nhảm nhí.”

Tôi ngậm lạp xường, chớp mắt tức giận không nói ra lời.

Lúc ăn xong bữa sáng thì xe bắt đầu khởi hành, lộ trình chừng ba bốntiếng gì đó, lúc mới chạy tôi còn cố đả thông đầu óc nghe bọn họ cườiđùa, nhưng sau cùng, mí mắt càng ngày càng nặng. Tôi kh6ng muốn ngủ, vìkhông thấy thoải mái, ghế ngồi trên xe cao hơn ta nửa cái đầu, lúc dựavào ngủ đầu cứ lắc lư trái phải, nếu muốn không bị té thì phải tỉnh táo. Lúc xe mới chạy, tôi thiếu chút nữa là ngủ rồi, nhưng lái xe dừng độtngột, đầu tôi đụng vào thanh chắn, đau mất ngủ luôn.

Tôi bị đau mà tên Chung Nguyên kia còn cười nhạo, hắn ngồi dựa vàoghế nghe nhạc, dây đeo tai nghe màu trắng trước ngực, đối lập với màu áo sơ mi đen lại không thấy xung đột chút nào, ánh nắng sớm xuyên qua kính xe chiếu trên người hắn, tôi híp mắt nhìn đôi mắt mơ màng, còn có khóemiệng hơi nhếch lên dưới nắng, trong lòng tự dưng có một loại ảo giác:“Thực ra Chung Nguyên cũng đẹp ra phết …”

Tôi nghĩ là mình bị đụng hỏng não rồi, thực nghiêm trọng quá đi.

Tôi tựa vào chỗ ngồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, muốn ngủ lại không ngủ được, cảm giác thật thống khổ, cuối cùng cũng ngã gục. trong mơmàng hình như tôi méo mó nghiêng về một phía, tia lí trí cuối cùng nhắcnhở tôi mình đang làm gì, nhưng không thể khống chế nữa rồi, lực sátthương của ông lão Chu công quá mạnh mà.

Đầu của tôi chạm vào một vật gì đó, có vẻ cứng rắn, nhưng không cóđau, hình như cái vật kia còn có vẻ chắc chắn, tôi theo bản năng điềuchỉnh thân mình, thay đổi tư thế thoải mái hơn dựa vào nó.

Mông lung hình như có cái gì đó được nhét vào tai, sau đó tiếng nhạcthư giãn vang lên, tôi cảm thấy mình giống như nằm trong một cái gốilông chim màu trắng, mềm mại, thoải mái.

Kế tiếp nữa tôi đã mất hẳn ý thức, ngủ thật sâu.



Xe tới chân núi X thì dừng lại, chúng tôi xuống xe rồi, chỉnh đốn lại một chút sau đó chuẩn bị xuất phát. Trước khi xuất phát, tôi bị giaocho hai cái máy chụp hình, phụ trách chụp ảnh cho mọi người.

Tôi là người cực kì mê chụp ảnh, chỉ vì kinh tế lạc hậu, đến nay cũng không có được một cái máy riêng, điện thoại di động cũng không có côngnăng chụp ảnh, lần này hoạt động dã ngoại, tôi đã xin làm ủy viên chụpảnh của đội ba, cùng mấy người nữa PK nửa ngày mới dùng kỹ thuật chinhphục các đội viên, trở thành một trong hai ủy viên chụp ảnh của đội ba.

Lần này kỷ luật rất nghiêm khắc, các đội viên không được tự chụp ảnh, trở thành ủy viên có quyền được chụp, tôi cảm thấy mình mang tráchnhiệm quang vinh trên vai, thật là thần thánh [??]

Bởi vì không thể sạc pin nên chúng tôi phải chuẩn bị sẵn vài cái máychụp hình, mỗi ủy viên chụp ảnh được phát cho hai cái. Tôi được nhận một cái máy bình thường sơn đỏ, còn một cái, rõ ràng là Canon EOS 5D MarkII ….

Khi tôi nhìn thấy em Canon kia, hai mắt mở lớn, cầm xem tới xem luinửa ngày, tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời ơi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có nằm mơ mới được sờ một em máy ngon thế này, không nghĩ tới thực tế … hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi mừng tới suýt khóc …

Cũng không biết cái máy này là anh tài nào mượn từ đâu đến, tôi độtnhiên rất muốn biết rốt cuộc là người nào trong cái hội này đáng yêu như vậy.

Tôi ôm chặt cái máy trị giá hơn hai ngàn nhiều vạn đồng kích động hỏi chị Linh: “Chị à, cái máy này là mượn của ai vậy?”

Chị Linh nhìn ta bằng ánh mặt thập phần cừu hận, tức giận nói: “Không phải của Chung Nguyên sao, em không biết hay giả vờ đấy?”

Chung … Chung Nguyên?

Tôi sửng sốt một chút, lập tức dưới ánh mặt khinh bỉ của chị Linh màchạy đến bên cạnh Chung Nguyên, giơ máy lên hỏi: “Cái này của ngươi?”

Chung Nguyên gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”

Tôi lập tức giở nụ cười nịnh nọt ra, không nói gì. Tuy rằng tôi thựckhinh thường hắn, bất quá không thể không thừa nhận, hắn ta thật tinhmắt, đã mua là mua ngay Canon EOS 5D Mark II, quan trọng không phải tinh mắt, mà là hắn có thực lực kinh tế, tôi nhớ rõ một lần hầu Tứ cô nươngđi mua sắm, lúc ấy đã nhìn chằm chằm các khoản tham số máy ảnh cũng nhưthuyết minh sản phẩm, hai mắt nổ ra sao, tới khi nhìn tới giá niêm yếtthì lệ lại rơi đầy mặt.

Cái máy này lúc đó để giá là 19900 nhân dân tệ, đúng vậy, các bạnkhông nhầm tôi cũng không nói quá, giá năm con số, gần hai chục ngàn,đáng giận là người bán khi đó còn tự khoe đây là giá đặc biệt!!!

Các bạn có thể tưởng tượng, khi tôi đem bảo bối này ôm vào lòng, cảm giác thỏa mãn sung sướng đến như thế nào!

Lúc này, Chung Nguyên nhìn biểu tình ngu ngốc làm thân của ta, thảnnhiên cười nói: “Đầu gỗ, nếu biểu hiện của em tốt, sau này máy ảnh cóthể cho em mượn dùng.”

Hai mắt tôi tỏa sáng, gật nhẹ đầu, lại có chút nghi hoặc: “Nhưng thế nào mới tính là biểu hiện tốt?”

Chung Nguyên giả bộ như thật suy nghĩ một lúc, nghiêm trang nói: “Vấn đề này tự em nghĩ đi, anh chỉ phụ trách đánh giá thôi.”

Thèm vào, nói thế cũng bằng không! Tôi bị mấy lời này của hắn tứcphát điên, nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ, Chung Nguyên lại còn cười tà bổsung thêm: “Dù sao chỉ cần nghĩ biện pháp làm anh vui lòng, ít nhấtkhông được chọc giận anh.”

Được rồi, tôi hiểu sơ sơ rồi … cùng lắm thì lấy lòng hắn một chút, vì bảo bối cưng của mình, tôi nhịn!



Núi X là rừng quốc gia đã được khai phá qua, nếu đi trong núi bìnhthường đều có bậc thang, nhưng đường núi gian nan, có mấy chỗ bậc thangcũng hơi khác thường.

Ngọn cao nhất của núi X so với mặt biển là hơn 1000 thước, kế hoạchhành quân của chúng tôi lần này là, hôm nay sẽ chinh phục một số đỉnh,tới được giữa sườn núi của ngọn cao nhất, ngày hôm sau sẽ đi tiếp chotới khi lên hết ngọn cao nhất, sau đó xuống chân núi bằng một con đườngkhác ở mặt bên kia.

Lúc mới bắt đầu đi, tinh thần còn sung mãn, chúng tôi không thấy mệtmỏi, qua một cái núi nhỏ thì ngừng chân nghỉ ăn cơm trưa. Bữa trưa đơngiản, chỉ có bánh bao dưa muối đậu nhừ, mỗi người được phát một cái lạpxưởng nhỏ. Tôi lúc nào cũng nhớ thương em Canon của mình, thế nên đànhlòng đem cái lạp xưởng của mình tặng cho Chung Nguyên, tên này cũngkhông thèm khách khí, cười tủm tỉm xử cái lạp xưởng của tôi không cònmột mẩu nào.

Sau khi ăn trưa xong thì tiếp tục hành quân, sự tình sau đó có chútnhàm chán, đơn giản chỉ là đi mãi đường núi thôi. Trên sườn núi có rấtnhiều hoa màu tím mọc tràn, nở thật sự nhiều, làm cho một mạn sườn núinhìn có vẻ không thực. Xung quanh rừng núi truyền lại đủ loại tiếng chim kêu vượn hú, có chút sâu trầm, nghe như tiếng hòa thượng tụng kinh.Dưới khe núi thỉnh thoảng còn xuất hiện một hai dòng suối nhỏ, có cái đã khô cạn vì hiện giờ còn chưa tới mùa mưa.

Đi núi là tiêu hao thể lực kinh khủng, tuy rằng nơi này cảnh đẹp mỹlệ, nhưng khi chúng tôi mệt đến không thở nổi thì làm soa còn hứng màthưởng với chả thức.

Đáng giận là tôi còn là ủy viên chụp ảnh, phải chạy trước chạy sau chụp ảnh cho cả đoàn.

Càng bực mình hơn là, khi tôi thở hồng hộc dừng lại lấy hơi, cái bộdáng kinh dị đó lại bị Chung Nguyên chụp lại, hắn còn giơ di động rakhoe ta: “Đầu gỗ, cái tướng này của em nhìn rất giống chó con.” Tôi thực sự nổi điên, muốn giựt lấy cái đi động mà ném xuống đất cho bẹp đi …Đương nhiên, chỉ là nghĩ thầm.

Việc đáng tức giận nhất là, đối với người gian ác như thế mà tôi cònphải hao tâm tổn sức lấy lòng hắn, hắn ra nhiều mồ hôi tôi phải lấy khăn tay cười nịnh hầu hạ, hắn khát nước tôi phải dâng lên như cún con, hắnnói “Đầu gỗ, em đi chậm quá” thì tôi phải lồng lên chạy như ngựa để đuổi kịp …

Trời ơi, cái sự nịnh của tôi là thảm kịch nhân gian mà.