Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Quyển 3 - Chương 2: Không có khả năng a khả năng



Khôngnhìn đến ba đạo ánh mắt nghi vấn kia, Liễu Thủy đứng dậy, bắt lấy túi xách đặttrên bàn, liền chạy thẳng ra ngoài cửa.

Tư Húc,ngươi thế nào?........

Ngườinày đáng giận, ác bá, ngươi sinh bệnh cùng ta có cái gì quan hệ? Ngươi chính làyêu tinh, khắp người đều là tai họa, Tư Húc……..

Vộivàng chạy đi, trong đầu Liễu Thủy không ngừng lặp đi lặp lại cái địa chỉ kia,như thế nào nghe một lần, lại giống như đã nghe qua hàng trăm nghìn lần, thậtsâu khắc vào trong trí nhớ? Liễu Thủy không hiểu, Liễu Thủy hiện tại cũng khôngcó tâm tư đi tìm hiểu lí do, chỉ nhớ rõ cái kia Tư Húc bá đạo, khoác tầng tầngxinh đẹp vũ ỹ đối với mình mị hoặc, còn có thanh âm Tư Húc trong điện thoại kiacó điểm khàn khàn có điểm bất lực cùng với vô tội đối với chính mình nói “Anhsinh bệnh, thật sự khó chịu”…….

Tư Húc,Tư Húc……..

Rốt cụcđến nơi.

Taytrái chống lên tường, tay phái vuốt vuốt ngực vẫn đang phập phồng vì chạy gấpcủa mình, thở hổn hển.

Ngaysau đó, Liễu Thủy nhấc tay muốn gõ cửa, ai ngờ, tay vừa mới dừng trên cánh cửa,cửa cư nhiên tự…. mở!!!!!!!

Kinhngạc nhìn chằm chằm tay mình, nhìn nhìn lại cửa, lại nhìn chằm chằm tay mình,thực xác định chính mình không dùng sức lực lớn, bàn tay vô lực như thế nào cóthể làm ra trình độ này……. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?......

Nháymắt ngẩng đầu, nhìn lên phía trên. Đúng vậy, chính là số nhà này, Liễu Thủythực xác định.

Nhưvậy, giải thích duy nhất chính là…. này Tư Húc! Một người ở nhà cư nhiên cũngkhông khóa cửa!!!......

……. Nàocó ai như vậy? Đặc biệt lại giống như hắn, là một mỹ nam người người muốn tìmhiểu, bị phần tử bất lương vào nhà cướp sắc thì làm sao bây giờ? 囧.

Theocảnh cửa mở ra nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trong phòng khách cũng khôngcó ai, toàn bộ chìm trong im ắng. Bị tình trạng bên trong khiến cho giật mình,Liễu Thủy dùng lực nho nhỏ gõ gõ cửa, cánh cửa phát ra hai tiếng “Thùng thùng”tinh tế, cũng không có ai đáp lại, vẫn là một mãnh yêu tĩnh khiến cho người tahít thở không thông.

“TưHúc.” Liễu Thủy khé gọi một tiếng, không có ai đáp lại.

Hít sâumột hơi, quyết định. Liễu Thủy nhẹ nhàng đi vào phòng, đóng cửa.

Phòngthứ nhất, bố trí thật sự đơn giản,thật ngoài dự liệu đơn giản. Vốn cho rằngphòng ở của Tư Húc nhất định giống như hàng mẫu nội thất được giấu trong tủkính, cao quý mà hoa lệ, không nhiễm bụi trần, liền làm cho người ta có cảmgiác giống như hắn vậy, cho dù là cười, cũng tràn ngập xa cách, rất xa rất xa.Không nghĩ đến là cảnh tượng đầy nhân hóa như vậy. Đột nhiên biết được, Tư Húccũng là người. Liễu Thúy cảm giác chính mình toát ra ba vạch hắc tuyến, đang vôhạn lan tràn…… Chẳng lẽ hắn trước kia không phải người? 囧.

“ThủyThủy, ta đói.” Khàn khàn thanh âm ở bên tai truyền đến, lỗ tai nóng nóng ngứangứa. Thân mình Liễu Thủy bị Tư Húc từ phía sau ôm vào trong ngực, nháy mắtcăng cứng. Cái người đang sinh bệnh đứng phía sau đem toàn bộ sức nặng đặt lênngười Liễu Thủy, thật giống như con lười. (TĐHS: con lười là một loài động vậtnha, lên gg seach sẽ biết ^^)

LiễuThủy kinh ngạc, thiếu chút nữa hét chói tai……. Người này là từ nơi nào chui raa?

Nàngsai lầm rồi. Liễu Thủy tự mình tỉnh lại…. Tư Húc hắn thật sự không phảingười!......

“TưHúc.” Giữa chặt đôi tay đang ôm chặt hông, muốn đem sức nặng ngày càng tăng saulưng rời đi, thật nặng, cô gần nhất nghĩ hắn muốn đem cô đè chết, muốn trả thùcũng không nên trả thù theo cách này nha. Tư Húc, ngươi này bại hoại!!! Sinhbệnh cũng không để người ta sống yên ổn.

“ThủyThủy, ta khó chịu, ta đói…….” Càng thêm ôm chặt, Tư Húc nhỏ giọng nói, nghe rarất là ủy khuất.

Lại làngữ khí này. Tư Húc không phải nên nói “Liễu Thủy, anh đói bụng, cho anh ăncơm”. Phải nói như vậy sao? Như thế nào, người này khi sinh bệnh, ngay cả tínhtình cũng hoàn toàn thay đổi như vậy? Liễu Thủy thật ngạc nhiên.

Bỗngnhiên nghĩ đến người kia trong trò chơi, đã muốn biến mất cả tuần nay, cũng làthường thường nói, “Lão bà, ta……” “Lão bà, ta……” Mang theo làm nũng, mang theongọt ngào. Bỉ Ngạn, ngươi rốt cuộc chết ở đâu a a a???......

Lực chúý bị kéo trở lại, Liểu Thủy thực bất đắc dĩ.

“TưHúc, ngươi trước nằm trở lại giường, ta nấu cơm cho ngươi ăn……” Nhẹ giọng dụdỗ. Này người đang ôm ta có phải là Tư Húc hay không nha? Liễu Thủy như cũ thựchoài nghi. Nhưng là này hương vị thản nhiên tươi mát cùng ôm ấp quen thuộc đềuthời thời khắc khắc nhắc nhở Liễu Thủy, đúng vậy, hắn thật là Tư Húc.

“Không.”Trực tiếp cự tuyệt.

“…………”Liễu Thủy không thể nói gì. Như thế nào lại có người nào sinh bệnh, trí lựccùng hành vi đều thoái hóa đến mức cùng với trước đây không giống nhau đâu? TưHúc ngươi rốt cục là không phân rõ phải trái a?.....

Giannan di chuyển một cái con lười thật lớn, rốt cục tới đích….. sô pha. Nói liêntục không ngừng rốt cục lừa được cái người nào đó kiên quyết không chịu buôngtay an trí trên sô pha. Liễu Thủy đứng dậy, hướng phòng bếp đi tới.

…….. Tachính là tự mình tìm phiền phức đến a. Thủy Thủy đau lòng Tư Húc cung đồng thờivì vận mệnh bi thảm của bản thân mà kêu rên.

“TưHúc!!!” Liễu Thủy quát.

Tư Húc,ngươi ác ma!!...........

LiễuThủy cảm thấy ấn tượng của bản thân đối với Tư Húc giống như xoát quái bêntrong trò chơi, bị vây hãm, giết hại lại không ngừng nảy sinh ra cái mới. Bêntrong trò chơi, quái mới vẫn chỉ là quái, thuộc tính cũng không biến đổi, vìcái gì bản thân bị cái trước mắt này vây hãm không ngừng biến hóa đổi mới nhưvậy? Ác ma!!! Yêu nghiệt!!!!!!!!

Giậntrừng mắt nhìn tiểu hài tử trước mắt đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình, LiễuThủy đã muốn vô lực đi dụ dỗ người nào đó nếm thử thức ăn này nọ. Giống như vừanhìn thấy tên hắn là thần kinh “oanh” một tiếng, rất chi căng thẳng.

Tư Húcngươi không phải đói bụng? Ngươi không phải rất đói bụng rất rất đói bụng, rấtđói bụng rất rất đói bụng sao? Nhưng là vì cớ gì cơm ở trước mặt ngươi, đồ ăn ởtrước mặt ngươi, còn có một cái người siêu cấp ngu xuẩn lấy cơm canh đưa đếntận miệng ngươi, ngươi như thế nào lại lắc lắc cái đầu xinh đẹp của mình, nóingươi không ăn???..........

Đây làvì sao???...... Khóc không ra nước mắt. Không nên như vậy trêu đùa người khácnha…….

Thựcvất vả, khuyên nhủ cùng cưỡng bức dụ hoặc, đem những phương thức có thể sử dụngđều đem hết ra, nhìn Tư Húc nằng nề nằm trên giường, Liễu Thủy thở phào nhẹnhõm. Nhìn nhìn lại bàn tay bị móng vuốt của mỗ yêu nghiệt nắm, động cũng khôngthể động, đáy lòng Liễu Thủy toát ra một cỗ bi ai. Cô đây là đang làm cái gìa??? Có người nào tư ngược như cô vậy sao?.............

Buổichiều nhất thời bồi Lam Tiêu Nhiên đi cả buổi, trở về phòng còn chưa kịp nghỉngơi đã hùng hục chạy tới nơi này, bị mỗ yêu nghiệt luân phiên ép buộc gần bagiờ, còn rơi vào kết cục bị nắm giữ không rời được nửa bước. Xin hỏi cô đây làtạo nghiệt gì a.

Mệt mỏiquá, mệt mỏi quá, cô liền gục xuống nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút…..

Khi mởmắt, yêu nghiệt vẫn như trước là yêu nghiệt, người xấu cũng không có khả năngvừa ngủ dậy liền biến thành người tốt, cho nên, cái mặt nạ lương thiên của TưHúc sẽ không bởi vì bị bệnh mà từ nay về sau trở thành chân chính lương thiệnkhả ái.

LiễuThủy bất đắc dĩ trừng mắt nhìn khuôn mặt giống như yêu nghiệt trước mặt. Nonmịn bóng loáng, trong suốt sáng bóng, thật sự là rất muốn véo a véo vào cái.Nhưng là bởi vì e ngại người nào đó lợi dụng lúc vừa tỉnh dậy làm càn…. Cônhịn.

Nào cóthể dài như vậy? Làm sao có người trưởng thành thành ra như vậy? A? A? Không lýnào cái người này vẫn là con trai?!! Yêu nghiệt!!!!

Tứ chikhông thể di chuyển, chặt chẽ bị đặt dưới thân yêu nghiệt, trên đùi là chân yêunghiệt, vắt ngang trên lưng là bàn tay của yêu nghiệt, thân mình ngủ say củaLiễu Thủy bị người nào đó toàn thân ôm lấy, không thể động đậy. Ngủ say nhưchết không biết là tại thời điểm nào bị kéo đến trên giường, thành ra trạngthái như bây giờ, thật sự là….. Chỉ có thể âm thầm vì chính mình rơi lệ.

Khôngmuốn cũng không nguyện ý quấy rầy giấc ngủ của Tư Húc, bị bệnh một hồi, mệtchết đi, ngủ đi ngủ đi, cho dù toàn thân bị đè nặng, cho dù toàn thân không thểđộng đậy, cho dù hôm nay cô có bị khóa chặt…. cô cũng nhịn!

Nhàmchán mở mắt đánh giá chung quanh. Ngăn tủ, bàn máy tính, tai nghe, loa, CD, đènbàn, khung ảnh, ly cà phê……

Một cáihỉnh ảnh chợt lóe qua……. Khung ảnh?

Tầm mắtmạnh mẽ kéo trở lại, khung ảnh…… Người trong ảnh không phải tên gọi Liễu Thủy,chính là cô sao???.........

Đượcrồi, hiện tại học cùng trường lại có quen biết, Tư Húc có ảnh chụp của cô cũngkhông có gì kỳ quái, tùy tiện lấy điện thoại chụp một cái là được. Nhưng là…..vì sao Tư Húc lại có được ảnh chụp khi cô học sơ trung!??Chẳng lẽ hắn có thể xuyên không trở về lấy điện thoại chụp ta?!.........

Sở dĩliếc mắt một cái là có thể nhận ra, bởi vì cô gái trong ảnh mặc đồng phục sơtrung, cái kiểu tóc kia, bối cảnh vườn trường trung học, đương nhiên, càngkhông thể không nhắc tới khuôn mặt non nớt của cô khi đó. Tất cả những chứng cứnày khiến cho Liễu Thủy phi thường xác định, kia người trong ảnh chụp không hềsai lầm, xác thực xác thực không có nửa điểm sai sót chính là chính cô lúc ấyvô cùng vô tư tươi đẹp a!

Ánh mắtkinh ngạc theo khung ảnh dời về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tư Húc, lại từkhuôn mặt người nào đó trở lại khung ảnh, hình ảnh trong đầu chợt lóe, lạinhanh chóng biến mất. Tư Húc……….

Như thếnào có thể?.....

KHôngnghĩ lại rơi vào đôi mắt thâm u, Liễu Thủy cả kinh theo phản xạ lui về phíasau, bất quá, bị người nào đó ôm quá chặt, không có khả năng di chuyển.

“TưHúc……..” Bất đắc dĩ thâp giọng kêu lên.

Lời cònchưa dứt, liền bị một đôi môi hôn lấy. Lời lẽ bị nuốt lấy, một đôi cánh tay hữulực di chuyển trên eo nhỏ………

“TưHúc……” Liễu Thủy trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, TưHúc……..

Môi rấtnhanh bị người nào đó xâm lược chiếm cứ, càng ngày càng thêm sâu.

Môilưỡi giao hòa triền miên, Tư Húc xuyên qua quần áo hỗn độn vuốt ve da thịt nhumềm của Liễu Thủy, cánh tay Liễu Thủy rốt cục được tự do cũng chỉ có thể bấtlực khoát lên cổ Tư Húc, chậm rãi quấn quanh. Rốt cuộc không thể nghĩ đến cáigì ngoài hắn, chỉ có một thanh âm quanh quẩn, Tư Húc……. Tư Húc…………

Cảm thụđược đôi bàn tay hắn vuốt ve mang đến cảm giác ấm áp, cảm thụ được môi mình nịTư Húc nhiệt tình xâm nhập, chiếm cứ, giao hảo. Liễu Thủy vô lực ngăn cản, chỉcó thể không ngừng lún sâu, lún sâu………

TưHúc……..