Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Quyển 3 - Chương 16: Cô nam quả nữ



Mộtgiây trôi qua, không có ai trả lời…….

Nămgiây trôi qua, như cũ không thấy ai trả lời…..

Mườigiây trôi qua, không có ai trả lời chính là không có ai trả lời…..

Nửaphút trôi qua…..

……

Rốtcục, đợi hai phút trôi qua…..

ThiênSơn Mộ Bạch: ‘Bỉ Ngạn!” Biểu tình rống to, người khiêm tốn như Mộ Bạch cũngnhịn không được tức giận, Ngươi xem ngươi xem, này đều là do ai? Bình thườngnhàn nhàn không có việc gì còn chưa tính, thời điểm trọng yếu ngươi liền đi lênđánh hạ, đánh quái này là chuyện nhỏ, cư nhiên vẫn là nhàn rỗi chính là nhànrỗi, không ra tay sẽ không ra tay, có người như vậy sao?! Thiên Sơn nổigiận!...... nếu không phải như vậy, giữ ngươi làm gì?!

TiếuKhuynh Thành: “…..” Đưa lên hoa tươi, dám đối với yêu nghiệt kia rống to, bộiphục a bội phục.

LưuQuang Dực: “…..” Đồng đạng đưa lên hoa tươi, lão bà vĩnh viễn đúng, đi theo lãobà đưa hoa, khẳng định là không có sai.

Từ Từ:“……” không ngừng vỗ tay, Thiên Sơn, ngươi cuối cùng cũng trở thành thần tượng!Thần tượng! Ngay cả tầm mắt của Từ Từ bạn học cũng lập tức từ nhìn thẳng chuyểnthành nhìn ngước lên……..

Mèo conquỷ mị: “Thiên Sơn, ta mới phát hiện, ngươi so với đại thần còn thần hơn……” Mắtlấp lánh sao, trạng thái si mê. Cư nhiên dám rống to với đại thần………

……….

Bỉ NgạnKhai Hoa: “Ân?” Rốt cục gõ ra một chữ. Thật đúng như là “thiên hô vạn hoán thủyxuất lai, do bão tỳ bà bán già diện”! (TĐHS: pó tay, k hiểu nghĩa =.=…) Một chữ“Ân” thêm một dấu chấm hỏi liền khiến cho vô số người chú ý…… (vô số: nói về 6người…… 5 người trong đội ngũ cộng thêm với người nào đang nằm nhờ trong lòngngười nào đó……)

ThiênSơn Mộ Bạch: “Đến ngươi lên…..” Mỗ nam tử trước màn hình máy tính bả vai nhanhchóng sụp xuống, trước kia không cần phải nói, hồng y nam tử kia đều tự mình ởthời điểm đánh tiểu yêu một mình một người xông lên, hôm nay như thế nào lạikhông tự giác như vậy?..... Chẳng lẽ, Thủy Thủy không có mặt, ngươi liền cái gìcũng thầm nghĩ không vui đùa, hắn cái gì cũng không quan tâm không để ý?!.....Ô ô, thời đại này, mạng so với giấy còn rẻ….. Thiên Sơn khóc.

……..

Bỉ NgạnKhai Hoa: “Ta đang ăn cơm, ngươi chờ.” Lại qua hồi lâu, một câu như vậy một lầnnữa xuất hiện trên màn hình, cực đoạn vô cùng.

Bỉ NgạnKhai Hoa: “Lão bà của ta đang uy ta ăn nga…..” Cơ hồ là lập tức, lại có một câukhác nhảy ra trên màn hình, tổn thương mắt mọi người. Hắc hắc hắc hắc, ta cólão bà của ta uy ăn, các ngươi không có đi, hắc hắc, hâm mộ ta đi hâm mộ tađi!..... Mỗ nam tử nhảy nhót lại dương dương tự đắc.

……..

Mộttrận trầm mặc…..

……..

TayLiễu Thủy đang cầm thìa đưa qua dừng lại giữa không trung, động tác khác hoàntoàn so với hắn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vạn phần hoảngsợ.

Ác ma,không phải là đem miếng cơm cuối cùng cho ngươi ăn xong đây sao, ngươi có tấtyếu pải chỉnh người ta như vậy?............

Trênmàn hình máy tính, kênh phụ đề không ngừng quay cuống, đủ loại sắc thái, lại vôluận như thế nào, kênh đội ngũ cũng không thoát ra một ký tự nào. Náo nhiệt lạilặng im……

Bỉ NgạnKhai Hoa: “Thủy Thủy lão bà là con heo lười, hiện tại mới rời giường đâu.” Ngữkhí rất là vô tội, nhưng khóe môi lại lặng lẽ gợn lên một hình cung xinh đẹp,tay phải trên bàn phím gõ nhanh.

“Yêunghiệt!..........” Liễu Thủy ngao lên, trơ mắt nhìn dòng chữ hoàn tất, ý đồngăn cản, nói như vậy, còn muốn người ta sống hay không?........ Ô ô……. Ác ma!

Nhưnglà bất đắc dĩ thay, tay trái cầm bát, tay phải cầm đũa, Thủy Thủy lại khôngphải trong truyền thuyết thần kỳ có ba tay, bởi vậy, cho nên, kết quả…… Câu nóikia vẫn là hoa hoa lệ lệ nhảy lên màn hình lớn trò chơi “Nguyệt Quang lưu vực”,vô lực ngăn cản.

“Ngoan.”Mắt xinh đẹp mỉm cười, nhìn thẳng vẻ mai ai oán khóc không ra nước mắt của mỗThủy, Tư Hú trấn an nói. Ôm lấy thắt lưng mỗ Thủy, tay trái đang cầm lấy thìađông cứng giữa không trung được đưa lại gần càng gần, nhẹ nhàng di động, hámồm, ngậm lấy.

Khôngquan tâm hành vi ái muội như thế của yêu nghiệt, ánh mắt Liễu Thủy vẫn dínhchặt trên màn hình máy tính, nhìn một loạt ký tự đang dần xuất hiện, khóc khôngra nước mắt.

“Yêunghiệt……” Liễu Thủy không tự giác thấp giọng thì thào tự nói, hoàn toàn khôngthấy mình trong mắt người kia, cằm hếch lên, miệng cười đến giống như nhấttrích miêu tinh.

[Độingũ]

Từ Từ:“Uy ngươi ăn cơm.” Một loạt biểu tình khiếp sợ.

Mèo conquỷ mị: “Đại thần, lão bà của ngươi là ai?” Như cũ là một biểu tình khiếp sợ,đây là hoàn toàn bị vây hãm trong tình trạng thực tế của người nào đó. Chẳnglẽ, trong trò chơi có Thủy Thủy, trong hiện thực cũng có “Thủy Thủy lãobà”?...........

ThiênSơn Mộ Bạch: “Ngươi nói Thủy Thủy sẽ không phải cái kia Thủy Thủy đi?” Ra vẻrất hiểu vấn đề, nhìn nhìn lại nam nhân đang ngồi trước màn hình, toàn thân đãhoàn toàn căng cứng, bức bách chính mình một chữ lại một chữ gõ lên, mới nóithành một câu như vậy!

TiếuKhuynh Thành: “Cô nam quả nữ, chung sống bất hợp pháp, ha ha ha ha…..” Hoa hậugiảng đường mỹ nhân luôn lợi hại như vậy, sau khi bắt được trọng điểm liền cườiđến ái muội.

Hoa hậugiảng đường mỹ nhân, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, ngươi như thế nào báiquát như vậy?!...... Liễu Thủy hài tử cảm giác được lòng mình bị lời nói áimuội này khiến cho囧 nảynở, còn chảy máu nữa.

Mèo conquỷ mị: “Oa, mới rời giường, mới rời giường.” Mèo con bừng tỉnh đại ngộ, sau đóhưng phấn ngao.

Từ Từ:“ Thủy Thủy, Thủy Thủy lão bà, ăn cơm, rời giường, oa ha ha ha ha cáp…..” Mộtcái đại tin tức hoàng tráng, từ trong khiếp sợ hoàn hồn, đại loa của Từ Từ lạitiếp tục hoạt động.

TiếuKhuynh Thành: “Thủy Thủy, đem qua ngủ ngon đi?” Lời này, là đối với Thủy Thủytrước màn hình nói.

…….

Mộttrang một trang…..

Mànhình tiếp tục quay cuồng.

Khôngthể nhịn được nữa, một tay lấy bát cùng thìa đặt lên bàn, đẩy ra tay yêu nghiệttrên bàn phím, vội vàng gõ chữ, giải thích a giải thích, cái gì trong sạch, cáigì danh dự, hoàn toàn bị hủy a a a a…….. Ô ô……

[Độingũ]

Bỉ NgạnKhai Hoa: “Chúng ta cái gì cũng không phát sinh!” rất là thận trọng tuyên cáo.Người nào đó cho rằng rất trọng yếu rất trọng yếu phải giải thích, một câu tiếpmột câu tiếp tục toát ra.

………..

Từ Từ:“Bỉ Ngạn a, làm tình phải có tiết chế a tiết chế, xem Thủy Thủy của chúng ta bịlàm cho mệt đến mực không thể rời giường!” Từ Từ đã muốn từ cuồng tiếu pháttriển thành quan tâm cùng khuyên nhủ. Cái gì BOSS cái gì “Huyết nha” đã sớm bịném qua sau đầu, thời khác mấu chốt, bái quái so với bất kỳ cái gì đều trọngyếu!

Mèo conquỷ mị: “Khi nào thì kết hôn? Khi nào thì sinh hài tử?” Đề tài này, là càng nóicàng xa………

TiếuKhuynh Thành: “Ta không ngại làm mẹ nuôi.” Hoa hậu giảng đường mỹ nhân lãnhngạo, cư nhiên cũng mở miệng bàn luận danh hiệu mẹ nuôi tương lai của cụccưng……..

ThiênSơn Mộ Bạch: “Thủy Thủy…….” Thiên Sơn hài tử cũng có rất nhiều điều muốn nói amuốn nói.

……….

Mànhình tiếp tục quay cuồng, đề tài chưa dứt, mỗ Thủy thực hoa lệ bị mọi người bỏqua…..

……..

Quayđầu, cọ cọ, càng tiến sâu vào trong lòng yêu nghiệt, ôm đầu sỏ mọi chuyện khócrống.

Haiphút sau, rất cốt khí gạt lệ, quay đầu, đứng dậy, đi vào phòng khách. Nội tâmnức nở---- không để ý tới bang phái bại hoại này, ta đi xem ti vi, ô ô…….

Ra vẻkiên cường, khóe mắt mang dư quang nhìn về phía màn hình máy tính, không nghĩtới, lại rất rõ ràng, người từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào bị mỗ Thủy cholà người vạn ác lại thiện tâm nói ra một câu____

[Độingũ]

LưuQuang Dực: “Như vậy, Khuynh Thành, chúng ta khi nào gặp mặt?”……..

………

“Yêunghiệt, quần áo của em đâu?!” Hai giờ sau, ngồi ở phòng khách xem ti vi, LiễuThủy rống to. Xem hết một bộ phim kinh dị, phi thường nhập tâm, không có yêunghiệt ở bên quấy rối, không ai quấy rầy xem liên tục cảm giác thực phi thườngtốt. Chờ phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ ra còn có chuyện quần áo nhưvậy. Ở nhà mặc quần áo như vậy còn không tính, chẳng lẽ còn mặc như vậy vềphòng?........ Chỉ là nghĩ tới, đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Đợimãi, không có thanh âm……..

“Yêunghiệt!.......” Liễu Thủy tiếp tục ngao lên, hai chữ “yêu nghiệt” tai họa nhưvậy kêu lên phá lệ dễ nghe. Lần đầu tiên gọi như vậy, yêu nghiệt cư nhiên khôngphản bác, vì thế, lớn gan lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ ta…….

“Trênban công.” Bị kêu như vậy, muốn vờ như không nghe thấy cũng khó. Vì thế, Tư Húcngẩng đầu hướng Liễu Thủy gợn lên một nụ cười, ngón trỏ chỉ về phía phòng bếp.

Ngheđược chỉ thị, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, nhảy lên, đi dép lê vào ‘lạchcạch’ ‘lạch cạch’ chạy vào phòng bếp, tầm mắt nhìn thấy, ở ban công rộng lớn cóvài bộ quần áo, của Tư Húc, cũng của chính mình, áo T-shirt, quần bò, ngay cảBra đều được treo lên mặc cho gió thổi bay……

Ô ô……..

“Buổichiều liền khô.” Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Tư Húc không ngẩngđầu, như là trấn án. Bị hai bàn tay che lại mắt, tuyệt đối tuyệt đối sẽ khôngnói cho Thủy Thủy biết, đã sắp xếp quần áo cảm thấy phù hợp với Thủy Thủy domình mua, thu thập trong tủ quần áo. Cái kia, chờ người nào đó phát hiện rồinói sau, ha ha……

……….

Thờigian ở chung ấm áp ngọt ngào chậm rãi trôi qua, trong trò chơi, huynh đệ tỷmuội bởi vì biết Bỉ Ngạn cùng Thủy Thủy thật sự quen biết mà chịu đả kích sâusắc, đều đều có diễn biến mới. Như thế nào chuyện tốt đều do hai cái người vôlương tâm kia làm trước?!

Hoa hậugiảng đường mỹ nhân cùng Lưu Quang Dực đã thực sự lén gặp mặt sau đó.

Vi Vũcùng Thiên Sơn cũng giống như trên.

Thờigian mấy tháng, trong trò chơi đã trải qua hoa nở hoa tàn, có người rời khỏitrò chơi, lại có người mới tham gia, nhưng hoàn hảo, chuyện tối hạnh phúc trongtrò chơi, những người Liễu Thủy từng gặp qua____ dù là bạn tốt hay bạn bìnhthường đều không có ai nói muốn rời khỏi trò chơi.

Đảo mắtđã đến kỳ nghỉ đông. Liễu ba Liễu mẹ đã liên tiếp gọi điện mấy lần, hỏi ThủyThủy khi nào thì về nhà, đối với Thủy Thủy ở thành phố B cả một học kỳ khônggặp, thật là nhớ.

Vì thế,kiểm tra xong môn cuối cùng, không để ý tới Tư Húc yêu nghiệt vô tội, làm nũngmang theo ánh mắt giữ lại, Liễu Thủy liền thu xếp hành lý, lên đường! Đem yêunghiệt ném vào kỳ kiểm tra môn cuối cùng, yêu nghiệt oán khí tận trời…….

“Hô…….”Kéo hành lý xuống xe lửa, Liễu Thủy thở phào nhẹ nhõm, hai ngày xe lửa a xelửa, cho dù là nằm trên giường, ngồi xuống cũng là muốn lấy mạng!

A a a aa a……. Liễu Thủy đã trở lại.

Gọiđiện thoại cho Liễu ba Liễu mẹ, cam đoan khi trở về sẽ có cơm nóng hôi hổi, sờsờ bụng, Liễu Thủy kéo hành lý tiến về phía cửa ra nhà ga.

“Honey….”

“Honey….”

Điệnthoại vào lúc này reo vang, sau một trận rối loạn, rốt cuộc cầm lên điện thoại,nghe máy.

“ThủyThủy.” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng nói độc đáo của Tư Húc.

“Ân.”Liễu Thủy trả lời, mới hai ngày không gặp mà thôi, đã muốn nhớ mong thật nhiều,ở trên xe lửa cầm điện thoại lại buông, cầm điện thoại lại buông, trước mắtkhông ngừng hiện lên ánh mắt ai oán của yêu nghiệt khi ly biệt, khiến cho dũngkhi gọi điện thoại tan biến. Yêu nghiệt a yêu nghiệt, ngươi nói Liễu Thủy làmthế nào với ngươi cho phải?.......

“Nhớanh không?” Tiếng nói nghi hoặc trầm thấp mang theo tiếng cười thoáng qua.

…….

Bướcchân dừng lại tại cửa nhà ga, sau một lúc lâu, Liễu Thủy đều không có trả lời.Nhớ, như thế nào không nhớ đây?....... Nhưng là như vậy bắt Liễu Thủy tự mìnhnói ra khỏi miệng vẫn là phi thường khó khăn, vẫn là câu nói kia, Thủy Thủycũng là da mặt mỏng, thẹn thùng a!

“Anh ởngay bên cạnh em nga, Thủy Thủy.” Thanh âm trêu trọc của Tư Húc lại vang lênbên tai.

“TưHúc!” Liễu Thủy quay đầu, kinh hô.

Tư Húc,rõ ràng là Tư Húc!......

…….

Ngồi ởghế phụ lái, một người ngây ngốc một người cười đến thực ngọt ngào, nói tómlại, chính là ngọt ngào ngây ngô cười……… __ __!

Khi TưHúc đem hành lý đặt sau cốp xe, khi Tư Húc ngồi vào ghế lái, Khi Tư Húc thắtdây an toàn cho nàng, Liễu Thủy vẫn cười, phi thường thỏa mãn. Không nghĩ tới,ở nhà ga cũng có thể tìm ra Tư Húc, không chỗ nào không có Tư Húc, hắc hắc hắchắc……..

Ngồivào chỗ của mình, ánh mắt nhìn vào tấm gương phản chiếu Liễu Thủy ngây ngôcười, Tư Húc sủng nịch cúi đầu cười. Khởi động xe, hướng nhà Liễu Thủy chạy đi.

“TưHúc, nhà em ở XXXXXXXX” thật vất vả lấy lại tinh thần, Liễu Thủy mở miệng nóiđịa chỉ nhà mình. Kỳ thật nhà cách nhà ga rất gần, hơn mười hai mươi phút đixe. Rất nhớ rất nhớ Tư Húc, cho nên Liễu Thủy ước rằng đoạn đường ngắn ngủi kiacó thể tại học kỳ sau dài ra thật nhiều thật nhiều….. Đương nhiên, ước mơ nàycuối cùng chỉ là một hồi mộng tưởng __ __!

“Anhbiết, ngu ngốc.” Ha ha….. Cười khoái trá, Tư Húc cũng là phi thường vui vẻ. TưHúc như thế nào lại không biết địa chỉ nhà Liễu Thủy? Thủy Thủy ngu ngốc…… bấtđắc dĩ lắc đầu.

“Anhmới ngu ngốc.” Bị người kỳ thị, vấn đề này là cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng, vìthế Liễu Thủy lập tức phản kích.

“Là,anh ngốc.” Vì thế, người đang lái xe phi thường sảng khoái thừa nhận.

“Emngu, ngốc cùng ngu ở cùng một chỗ tạo thành ngu ngốc.” Sau đó nói tiếp.

“……..”………Gặp người mặt dày như vậy, Liễu Thủy còn có thể nói gì? Chỉ có thể không nóigì…….

……….

……. Là,ta là heo. Ta là chồng heo, ngươi là heo mẹ, chồng heo cùng heo mẹ sinh cụccưng gọi là heo cục cưng, ngao ngao~~

……….

Đườnga, nó chỉ có ngắn như vậy cũng sẽ không biến dài, thời gian a, chậm một phầngiây cũng sẽ không quay lại một giây. Cho nên, hơn mười phút sau, xe một đườngkhông bị ngăn trở dừng lại trước cửa nhà Liễu Thủy.

Trướckhi chuẩn bị chào tạm biệt, đứng dưới mái hiên nhà xe nắm lấy tay Liễu Thủy,kéo mạnh lại, Liễu Thủy vững vàng rơi vào trong lòng Tư Húc yêu nghiệt.

“ThủyThủy lão bà, nhớ rõ rất nhớ anh nga.” Cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng bên tai, cóchút làm nũng, có chút không nỡ.

“Khôngđược không nhớ anh.” Ngữ khí bá đạo.

“Được.”Ở trong vòng tay ấm áp của Tư Húc, ngoan hiền trả lời.

“Nhớgọi điện cho anh…..” Ngữ khí tiếp theo mang theo hương vị căm giận. Dù khôngđợi cùng nhau trở về, bản thân sẽ nguyện ý chịu ủy khuất lên máy bay đuổi theo tàuhỏa kia, bị cự tuyệt không kể, mà người kia, suốt hai ngày, ngay cả gọi điện,thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng chưa nhận được! Nguyên lai, người này cònđang giận mỗ Thủy vì hai ngày qua không gọi điện, không nhắn tín đâu!........

“Được.”Liễu Thủy lại đáp ứng, một ngày không gặp như cách ba thu, hai ngày này đềukhông gặp, Tư Húc nói cái gì, Liễu Thủy đều nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứngrồi!

“Anhkhông ở bên cạnh em, không cho phép e thông đồng cùng người con trai khác.”Ngay cả liếc nhìn cũng không được!......

“Được.”Về nhà sẽ không ra khỏi cửa, liền chỉ có thể thấy một người con trai là Liễuba…. Vì thế, đồng ý.

“Trờilạnh nhớ mặc thêm quần áo.” Lo lắng tiếp theo lại là quan tâm.

“Được.”Trả lời không chút do dự.

“Ba bữaphải ăn đúng giờ.” Tiếp tục thầm thì nói.

“Được.”Ở nhà sẽ không bị đói, tiếp tục đáp ứng……..

……..

“Saukhi tốt nghiệp liền gả cho anh.” Vì thế, hố được đào sẵn…..

“Được.”Vì thế, có người ngây ngốc, nhảy xuống……..

……..