Người Hầu Của Quý Ông

Chương 5



Dùng xong bữa tối, các chủ nhân đến nhà kính trồng hoa uống trà.

Nhà kính trồng hoa được trang hoàng vô cùng xa hoa, dát phủ trên những bức tường là lớp vải nhung tô điểm màu tím nhạt và điểm xuyết những đoá hoa nhỏ màu vàng.

Ghế ngồi lớn nhỏ khác nhau, hình dạng khác nhau, xếp đặt tự do. Có ghế dài với tay vịn khéo léo, và ghế nhỏ tròn. Một chiếc đàn dương cầm màu đen đặt bên cửa sổ, còn có một giá sách cao lớn. Khách khứa ngồi tốp năm tốp ba cùng một chỗ, những người phụ nữ phe phẩy quạt thấp giọng nói chuyện với nhau, những người đàn ông cao giọng đàm luận, lớn tiếng oán giận chính trị, bụng đầy bực tức.

Quản gia gật gật đầu với tôi, tôi đi theo ông ta rời khỏi phòng khách nhỏ, công việc bên trong đã không cần quá nhiều người.

“Đêm nay cậu làm tốt lắm.”

Quản gia vừa lòng nói.

“Ngài quá khen.” Tôi nói.

“Claudia bị gãy chân, trong thời gian này cậu có thể thay thế cậu ta. Nếu làm việc tốt, tôi sẽ nói với chủ nhân tăng chức cho cậu làm người hầu cao cấp, cố gắng cho tốt.” Ông vỗ vỗ bả vai tôi.

Tôi hơi có chút giật mình, không hề nghĩ tới chuyện này.

Quản gia vừa đi vừa bực bội. “Tôi lại còn phải tìm một người hầu cấp thấp đến thay thế vị trí của cậu. Từ nông thôn không thể tìm ra được người hầu tốt, còn phải huấn luyện thêm nữa.”

Tôi đi theo ông giữa hành lang trống trải.

“Cậu cảm thấy vị Nam tước đó thế nào?” Ông bỗng nhiên mở miệng hỏi ý kiến tôi.

Tôi nhìn ông quản gia, gương mặt chất chứa nếp nhăn của ông mặt hơi có vẻ xấu hổ: “Không, tôi không phải nói chuyện chủ nhân. Chỉ là… cậu biết không, tôi chỉ tò mò cái nhìn của các cậu. Dù sao, ngài ấy cũng có khả năng sẽ trở thành chủ nhân của trang viên Momon.”

“Hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không rõ ràng… Nhưng hẳn ngài đã sớm nhận thức ngài ấy rồi?”

“Không phải.” Quản gia nói: “Tuy rằng gia tộc chúng tôi đã phục vụ cho gia tộc Bruce nhiều thế hệ, nhưng ngài Oscar thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Cậu biết không, người cha quá cố của ngài ấy vốn có quan hệ không tốt với ngài Tử tước của chúng ta. Nếu ngài ấy đáp ứng lấy một tiểu thư làm vợ thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì, tôi chỉ lo lắng ngài ấy không chịu.”

“Ngài đừng lo lắng nhiều quá, ngài ấy nhìn qua có vẻ là quý ông lịch sự, hẳn sẽ thông cảm cho sự khó xử của ngài Tử tước, không có chuyện gì đâu.” Tôi nói.

“Chỉ mong là vậy, cuộc nói chuyện của chúng ta đêm nay cậu đừng nói cho ai khác biết.” Quản gia nói.

“Vâng, thưa ngài.” Tôi xoay người cúi đầu trước ông ta.

“Đi nghỉ sớm một chút, ngày mai sẽ biết kết quả.” Quản gia nói.



Ngày hôm sau, sau khi phục vụ các chủ nhân dùng bữa sáng, Anne lặng lẽ nói cho tôi biết. “Người hầu nữ bên cạnh phu nhân đã nói với tôi, ngài Nam tước kia đã trực tiếp từ chối đề nghị kết hôn với hai tiểu thư, còn nói ngày mai sẽ rời khỏi trang viên, phu nhân rất giận dữ.”

Tôi trầm mặc một hồi, tiếp tục cúi đầu làm việc. Sau khi các chủ nhân dùng bữa sáng, tôi lẳng lặng ngồi trong phòng nghỉ của người hầu, chờ đợi chuyện ấy phát sinh.

Lò sưởi âm tường cháy mãnh liệt, tiếng lửa tanh tách rung động.

Hai người hầu nữ bên cạnh vừa thêu hoa, vừa nhỏ giọng nói gì đó.

Tuyết đóng băng thật dày trên lớp cửa thuỷ tinh, thời tiết bên ngoài rất đáng lo ngại, tựa hồ lại sắp có một trận tuyết lớn. Cũng không biết qua bao lâu, bà quản gia Selena vội vàng đi tới, phân phó hai người hầu nữ. “Nhanh! Đi chuẩn bị chậu than!”

Tôi lập tức đứng lên hỏi bà. “Xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt bà quản gia tái nhợt, rối rắm nhìn tôi, tựa hồ muốn nói gì nhưng lại cố kỵ. Tôi đi đến nhỏ giọng hỏi bà. “Rốt cuộc có chuyện gì? Trông bà cũng không ổn lắm.”

Thấy hai người hầu nữ đã rời khỏi phòng, lúc này bà quản gia mới hoang mang rối loạn nói với tôi: “Việc lớn không tốt! Chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?!”

“Làm sao vậy, bà cứ nói từ từ, đừng hốt hoảng!”

“Làm sao tôi không hốt hoảng cho được! Người đàn ông kia, người đàn ông kia không biết từ đâu mang đến loại bệnh bẩn thỉu đó! Hắn sẽ hại chết chúng ta, trời ạ!”

“Ngài đang nói vị Nam tước đến ngày hôm qua sao?”

“Ngoài hắn ra thì còn ai nữa, buổi sáng hôm nay hắn không rời giường, bảo là bị bệnh, cả người nóng lên. Bác sĩ đến xem qua, bảo có hơi phát sốt. Nhưng còn chưa tới giữa trưa, trên mặt của hắn liền xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, từng cái từng cái, thật sự rất ghê tởm, đáng sợ đến cỡ nào! Hắn thế nhưng lại bị bệnh đậu mùa!”

“Bác sĩ đến khám lại chưa? Bảo rằng hắn bị bệnh đầu mùa?”

“Bác sĩ nghe nói có thể là bệnh đậu mùa, căn bản không chịu đến khám, chủ nhân cùng những người khách khác nghe vậy cũng trốn trong phòng không dám ra ngoài. Chủ nhân sai tôi đem tất cả đồ dùng đồ vật ngày hôm qua hắn đã sử dụng hoặc chạm vào, đi tiêu huỷ rồi chôn xuống đất!”

“Chuyện tình còn chưa xác định, bà đừng vội hoảng loạn.” Tôi nói.

“Cái gì mà chưa xác định, hai người hầu bên cạnh hắn đã có một người ngã bệnh rồi. Cả người nóng sốt, triệu chứng như nhau. Nếu không phải bệnh đậu mùa, còn là bệnh gì nữa?” Selena lo lắng đi qua đi lại. “Chủ nhân sợ mất mặt, còn bảo tôi đi tìm người chăm sóc hắn, thật sự rất đáng sợ, hẳn nên trực tiếp đuổi hắn đi mới đúng.”

“Bây giờ là ai chăm sóc hắn?”

“Không ai tình nguyện đi cả, ngay cả người hầu bên cạnh hắn còn khoẻ mạnh cũng không chịu, bảo muốn từ chức.”

“Tôi đi.”

“Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi đi chăm sóc hắn.”

“Cậu điên rồi sao! Đó có thể là bệnh đậu mùa đó, bị lây sẽ chết! Có các người hầu cấp thấp rồi, không cần cậu phải đi đâu, để Simon đi đi.” Đời này quan hệ giữa tôi và bà Selena rất tốt, kiếp trước vốn dĩ hoàn toàn tương phản, bà ta lại còn muốn để Simon thay thế tôi.”

“Không sao đâu, tôi không có việc gì, đó hẳn không phải là bệnh đậu mùa.”

Tôi cuối cùng cũng thuyết phục được Selena.

Mang khay, một mình tôi đi vào phòng Nam tước.

Ánh sáng trong phòng yếu ớt, bọn họ dùng một bức màn dày đỏ thẫm che khuất cửa sổ.

Trên chiếc giường rộng lớn, dưới chiếc chăn xanh đậm, một người đàn ông đang lẳng lặng nằm ở đó. Sắc mặt hắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, trên mặt có rất nhiều chấm đỏ. Giấc ngủ của hắn tựa hồ cũng không an ổn.

Tôi đặt khay lên tủ đầu giường, trong khay có nước lạnh như băng.

Sờ sờ đầu của hắn, thật sự nóng. Động tác của tôi khiến hắn tỉnh dậy, hắn nhìn tôi trong chốc lát, cau mày hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại ở trong phòng tôi? Người hầu của tôi đâu?”

Giọng của hắn khàn khàn mà yếu ớt, có vẻ như nói vài câu đó cũng làm hắn mỏi mệt.

“Thưa ngài, người hầu của ngài đã sinh bệnh, trong lúc này tôi sẽ chăm sóc ngài.” Một tay đặt ở trước người, một tay đặt ở phía sau, tôi khom lưng hành lễ.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, củi lửa trong lò sưởi âm tường đã không còn cháy, căn phòng có chút lạnh.

Hắn thở hổn hển vài hơi, tựa hồ là sợ run cả người, run rẩy nói. “Tôi cảm thấy rất lạnh.”

“Tôi sẽ nhóm lửa ngay.” Tôi đi đến lò sưởi bên cạnh âm tường, lần thứ hai đốt lò sưởi. Tôi không quá quen với việc này, cho nên làm căn phòng ngập khói mù mịt. Đến khi tôi trở lại giường của hắn, hắn đã ngủ thiếp đi.

Tôi lấy ra một miếng vải bông, thấm nước lạnh cho nó ướt nhẹp, sau khi gấp lại chỉnh tề, liền nhẹ nhàng đặt lên trán Nam tước.

Bên giường có một chiếc ghế, tôi ngồi xuống, cố gắng không tạo ra tiếng vang. Lò sưởi âm tường dần dần cháy lên, trong phòng cũng ấm áp hơn.

Một buổi chiều này, tôi an vị bên cạnh hắn, thay khăn trên trán hắn. Đến hoàng hôn, trong phòng trở nên ấm áp, ánh lửa từ lò sưởi âm tường rọi lên gương mặt hắn. Tôi nhìn nhìn, có chút ngẩn ngơ.

Người đàn ông trên giường tỉnh lại, hắn giùng giằng ngồi dậy, nhưng lập tức nôn ra kịch liệt. Hắn căn bản chưa ăn bất cứ thức ăn gì, trong dạ dày trống trơn, lúc này cũng chỉ nôn ra một ít dịch chua mà thôi. Trên giường, trên nội y, tất cả đều dính dấp.

Tôi giúp hắn thay áo quần bẩn ra, sau đó tìm ga giường mới.

Sau khi nôn, hắn nhìn qua đã tốt hơn nhiều, ngồi ở ghế trên hỏi tôi: “Tôi bị bệnh gì? Tại sao không có bác sĩ đến khám cho tôi?”

“Tuyết bên ngoài rất lớn, xe ngựa rất khó đến đây.” Tôi lừa hắn nói.

“Trên mặt tôi bị gì vậy?” Hắn mơ mơ màng màng ngồi trên ghế có tay vịn, đối diện là một chiếc gương, hắn nhìn gương rồi sờ sờ mặt.

Bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt, thở hổn hển, lớn tiếng chất vấn. “Nói cho tôi biết, đây là bệnh gì??! Tôi bị bệnh gì!? Người hầu của tôi đâu?! Bác sĩ đâu?! Gọi bác sĩ đến?! Gọi bác sĩ đến?!”

Trong đôi mắt trừng to của hắn đều là tơ máu, điều này làm cho người cảm thấy sợ hãi.

“Không có chuyện gì cả, thưa ngài, ngài đừng kinh hoảng.”

Hắn lại xốc quần áo mình lên, nhìn về phía trước ngực, phía trên cũng có rất nhiều chấm đỏ. Hắn không dám tin, môi run nhè nhẹ. “Đây là bệnh gì? Bệnh đậu mùa sao?”

“Không phải, thưa ngài.”

“Không phải! Vậy cậu nói cho tôi biết đây là bệnh gì?! Đi gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ đến!!” Hắn hét lớn, sau đó lại ho khan kịch liệt.

Tôi vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, để hắn thở dễ dàng hơn, sau khi hắn bình ổn lại mới nói. “Bác sĩ sẽ đến, đợi đến lúc thời tiết bên ngoài tốt hơn là được.”

“Thời tiết tốt hơn? Cậu nói bậy, bọn họ sẽ không đến, bọn họ muốn tôi tự sinh tự diệt. Tôi sẽ chết sao? Tôi sẽ chết sao?” Hắn lôi kéo tay tôi, sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng hoảng sợ.

“Sẽ không thưa ngài, tôi sẽ chăm sóc ngài, ngài sẽ không sao cả.”

Hắn yếu ớt tựa vào tay vịn, sau đó bình tĩnh nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên hỏi tôi. “Cậu tên gì?”

“Owen, Owen Eric.” Tôi nói.