Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 6



Hắn hôm nay hắn không có mặc đồng phục, mà diện một bộ đồng phục thể thao nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, trên chân còn mang loại giày chơi bóng hạng sang,cả người rõ ràng nhưánh mặt trời, cũng không biết vì sao mặc ở trên người hắn lại hiện ra vài tia lãnh ý làm cho người ta sợ hãi.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng than phục“Là Thượng Quan Nghiêu……”

“Phó hội trưởng hội học sinh?!”

“Ông trời! Anh ấy tại sao xuất hiện ở trong này?!”

“Nhìn gần thật đẹp trai a……”

“Thật là Thượng Quan Nghiêu sao? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”

Mọi người nhỏ giọng bàn luận bên này bên kia, Lăng Thủy Nguyệt chỉ có nghe được mấy chữ Thượng Quan Nghiêu, phó hội trưởng, còn lại không thể truyền đến lỗ tai của cô.

Thượng Quan Nghiêu tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén tàn khốc, nhìn chằm chằm vẻ mặt mờ mịt của Lăng Thủy Nguyệt,“Tôi đói bụng, muốn ăn cơm!”

Lời vừa mới ra,trong phòng học lại một mảnh ồ lên, giáo sư đứng ở trên bục giảngtrong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào cho phải, vị đại thiếu gia trước mắt này là một trong bốn người không thể đắc tội đến.

Mặt khác ba kia hoàn hảo, xử sự có quy củ, hơn nữa đemphong độ học sinh ưu tú phát huy đến mức tận cùng, nhưng mà vị Thượng Quan gia thiếu gia này lại rất khó khăn, hắn chưa bao giờ đặt người khác vào trong mắt, lãnh khốc ngạo mạn, tùy thời đều biểu hiện ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Tất cả học sinh đều há hốc mồm, không hiểu phó hội trưởng thần bí từ trước đến giờ không xuất hiện, vừa xuất hiện liền không e dè nói ra phần mở đầu.

Chỉ có Lăng Thủy nguyệt còn ngây ngốc , vẫn ở trạng huống bên ngoài.

Thượng Quan Nghiêu thấy côkhông có phản ứng, bắt đầu có chút không kiên nhẫn, đi đến trước mặt cô, một bàn tay lớn đặt lên trên bàn, thân thể cao lớn cúi xuống, đem khuôn mặt tuấn tú không ai sánh bằng lập tức tiến đến trước mặt cô,“A, tôi đang nói chuyện với cô, tôi nói tôi đói bụng, đem buổi trưa của cô cho tôi ăn.”

Nói xong, lại nhíu mày,“Trưa hôm nay cô có chuẩn bị cơm không?”

Lăng Thủy Nguyệt ngây ngốc gật gật đầu, giống như tất cả hành vi không phải do đại não của cô có thể khống chế .

“Để ở đâu?”

“Ở…… Tủ đựng đồ.” Giọng nói của cô rất nhỏ giống như muỗi kêu, hiển nhiên là bị dọa ngây người.

Hắn đột nhiên nhướng môi cười xấu xa, nụ cười này thật đúng là khuynh đảo chúng sinh, làm nữ sinh chung quanh sợ hãi kêu liên tục.

“Vậy…… đưa tôi đi lấy đi.”

……………………..

Thượng Quan Nghiêu lại một lần nữa lấy phương thức dân chạy nạn Châu Phi đơn giản ăn sạch bách , hôm nay cô mang chính cái bánh nhỏ đáng yêu đến cực điểm, nhân bánh phối hợp cực kỳ chuẩn ngon, mùi vị lại tuyệt hảo.

Hơn nữa hôm nay không chỉ có súp, còn có một ít thức ăn, nhạt nhưng ngon miệng, đồ ăn đều bị hắn nuốt vào trong bụng, lại như cũ cảm thấy thật thỏa mãn.

Ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng, kể từ mấy ngày hôm trước nếm qua cơm trưa của cô,hắn đối với mùi vị tuyệt hảo này luônnhớ mãi không quên, vì tìm kiếm loại khẩu vị làm cho người sau khi ăn vô cùng thỏa mãn, hắn trước sau sai người tra xét mấy nhà hang nổi danh kiểu Trung Quốc, mua về tất cả sủi cảo trong tiệm, nếm hết một lần, nhưng không có một cái phù hợp yêu cầucủa hắn.

Sáng sớm hôm nay, trong lòng ngứa ngáy , căn bản không thể chuyên tâm làm việc, cho nên liền theo bản năng lái xe đến trường học, cũng không quản vẫn còn đang trong giờ học trực tiếp xách người rakhỏi phòng học.

Theo vài ngày điều tra báo cáo, hắn đối với cô gái trước mắt này có chút hiểu biết.

Thì ra cô tên là Lăng Thủy Nguyệt, là học muội nhỏ hơnhắn một tuổi, cha cô mở một công ty mậu dịch cỡ trung, chuyên xuất nhập khẩu, mà mẹ là người mẫu nổi tiếng một thời, cô còn có một người chị đang được bồi dưỡng ở vienna.

Tính cách của cô có chút quái gở, không có bạn bè gì, hơn nữa lại rất ít nói chuyện.Ở trong trường họcrất lu mờ, nói trắng ra là tính cách hướng nội nhát gan lại thẹn thùng.

Khó trách lần trước nhìn thấy hắn bỏ chạy, lúc ấy hắn còn tưởng rằng cô là vờ tha để bắt thật, là tiểu nữ sinh tâm cơ thích đùa giỡn, hiện tại nghĩ đến hắn hình nhưđã hiểu lầm cô.