Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 3



Cô gái kia đại khái mười tám,mười chín tuổi, một mái tóc dài chỉnh tề phủ ở sau đầu, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn giống như người ngoan ngoãn được người nhà bảo vệ vô cùng tốt

Cô mặc đồng phục nữsinh của học viện Bạch Kim, hai chân dưới làn váy ngắn màu đen càng có vẻ thon dài tinh tế.Trong tay còn cằm một lynước,đứng một nơi cách hắn không xa.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, trong lòng Thượng Quan Nghiêu đại kháihiểu những thức ăn giúp hắn no, hẳn là chính là cơm trưa của nữsinh trước mắt này.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia xấu hổ, ai lại nghĩ đến phó hội trưởng học viện Bạch Kim lại lén ăn vụng cơm trưa của người khác.

Nhưng hắn là Thượng Quan Nghiêu, nguy hiểm, hung ác, thần bí không ai bì nổi, lòng tự trọng cao ngạo, làm sao có thể dễ dàng xin lỗi người khác.

Ăn hết một lần thấy no, vốnđang đói bụng dáng vẻ khó khăn nhất thời bị kiêu căng và kiêu ngạo thay thế.

Hắn chậm rãi đứng lên, cánh môi gợi cảm cong lên, lấy thân phận và địa vị của hắn, nữ sinh học viện Bạch Kim làm sao có thể tính toán với hắn, nói không chừng còn cho rằng lọt vào mắt xanh của hắng mà hưng phấn không thôi !

Nghĩ đến đây một tia áy náy trong lòng cũng không còn sót lại chút gì, ngạo mạn hất cằm lên.Hắn ném cho người biết điều một nụ cười thản nhiên,“Cơm trưa của cô?” Ngay cả ngữ điệuhỏi người rõ ràng mang theo cao ngạo.

Cô gái sửng sốt hơn nữa ngày, cuối cùng ngây ngốc gật gật đầu,vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút buồn bực, làm cho Thượng Quan Nghiêu khó có thể tin chính là hắn lại không nhìn ra cô có vẻ vui sướng hay mừng thầm gì.

“Thật xinh lỗi tôi đã ăn hết bửa cơm trưa của cô.” Nói xong, hắn từ trong giáo áo khoác học sinh lấy ra bóp da hàng hiệu, rút ra mấy tờ tiền mặt,dáng vẻ giống như bố thí cho kẻ ăn mày thảy tới bên cạnh hộp cơm.

“Cơm trưa này mùi vị không tệ, ăn thật ngon, súp cũng rất dễ uống, coi như là tôi mua , số tiền đó đã đủ.”

Cô gái lại sửng sốt một chút, lập tức nhanh chóng lắc lắc đầu,“Không cần,tất cả đều do tôi làm , không đáng tiền đâu.”

Tuy rằng cơm trưa không có, đổi lại cô phải đói bụng,nhưng cô cho tới bây giờ không nghĩ tới phải thu tiền người ta nha, hơn nữa nam sinh trước mắt này thoạt nhìn là dạng người không dễ chọc, cô lại càng không dám tùy tiện đắc tội hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống,cô không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của hắn, cúi người xuống, đem hộp cơm và bình giữ ấm nhanh chóng dọn dẹp lại,cột thật gọn gàng.

Động tác liên tiếp làm cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là một cô bé lão luyện.

Cuối cùng cô mới cầm lấy mấy tờ tiền mặt hắn vừa đưa, đứng dậy, giống nhưcon vật nhỏ bị dọa kinh sợ cúi đầuxuống, không dám ngẩng đầu,cứ đứng như vậy sau đó đem tiền giơ lên trước mặt hắn, cổ họng cũng không dám la lên một tiếng.

Thượng Quan Nghiêu cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, vóc dáng cô nhỏ xinh, thân hình gầy yếu, mái tóc đen thẳng dài, hắn trước mắt có thể thấy rõ ràng .

Ngay cả mặt tay nhỏ bé giơ lên trước mặt mình, đều gầy yếu giống đứa bé chưa trưởng thành, ngón tay vừa mịn vừa trắng, lại lộ ra vài tia thô ráp,giống như thường xuyên làm chuyện nhà.

Theo hắn biết, có thể là học sinh của học viện Bạch Kim, trong nhà nếu không có cơ sở kinh tế hùng hậu muốn vào học trong trường này cơ hồ là đầm rồng hang hổ.

Nói như vậy, cô gái nhỏ xinh trước mắt này hẳn cũng là thiên kim tiểu thư nhà nào, nhưng mà tay cô……

Hắn nhất thời cảm thấy giật mình, không biết là đau lòng hay là cái gì, tóm lại bàn tay trước mắt này lại để cho hắn có ý bảo vệ.

Cô gái như trước không dám ngẩng đầu, hình như rất sợ hắn.

Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, trường học có nhà ăn xa hoa, mà cô lại một mình ngồi đây ăn cơm trưa, chẳng lẽ cô bị người ta xa lánh, hay hoặc là……

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn hiện vô số nội dung vở kịch trong trường học, nói không chừng là cô không hợp với nhóm người đó nên bị ức hiếp, hay là bị nhiều thứ khác ..v.v.., thiệt nhiều hình ảnh đồng thời hiện lên trong óc.

Tay cô bé nâng cả buổi, phát hiện đối phương không ý muốn cầm tiền lại,cô tựa hồ có chút lo âu, sợ đầu sợ đuôi lén ngẩng đầu nhìn mắt hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu giống như đứa bé làm sai việc gìsợ bị xử phạt.

Sau đó cô thật cẩn thận nhét tiền vào trong túi áo học sinh của hắn, cũng không quản có rơi xuống hay không, xoay người chạy tốc độ cực nhanh giống như người đi chạy nạn, làm cho Thượng Quan Nghiêu bắt đầu hoài nghi trên người hắn có phải lây dính thứbệnh độc có thể gây hủy diệt địa cầu hay không.

“A……”

Hắn theo bản năng muốn đuổi theo sau, không lường được di độngtrong túi vừa vặn vang lên, làm bước chân hắn dừng lại.