Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 10: Đuổi ra khỏi cửa



Trước cửa chính của Hứa gia, dì Lâm quản gia đang chờ Hứa Úc Liêm, bên cạnh là xe tải của công ty chuyển nhà.

Dì Lâm đồng cảm với đại tiểu thư đang ủ rủ, bà nói: "Đại tiểu thư, tối hôm qua phu nhân bảo đại tiểu thư sẽ chuyển đến ở với nhị tiểu thư. Tôi đã thu dọn đồ đạc thật tốt cho đại tiểu thư rồi."

Vừa về đến nhà lại bị đuổi ra khỏi cửa, Hứa Úc Liêm tức giận ngồi lên xe đến chỗ của Hứa Ôn Giảo, trước khi đi còn không quên gửi tin nhắn cho nàng.

[ Chị gái ]: Hứa Ôn Giảo, mật khẩu của nhà cô là gì?

[ Giảo Giảo ]: 081909

[ Giảo Giảo ]: Bây giờ chị chuyển đến đó sao? Có cần em tới giúp gì không?

[ Chị gái ]: . . .

"Tiểu thư, đồ đạc đều đã được chuyển xong, tổng cộng là sáu trăm ba mươi tệ."

Nhân viên của công ty chuyển nhà ra ra vào vào, họ phải mất cả buổi chiều để chuyển hết đồ đạc, người phụ trách tìm Hứa Úc Liêm để lấy phí vận chuyển.

Hứa Úc Liêm lấy điện thoại di động ra: "Tôi có thể quét mã để thanh toán được không?"

"Được." Người phụ trách đưa mã thanh toán, cô quét, nhập số tiền rồi bấm thanh toán, thế nhưng hệ thống biểu thị số dư còn lại không đủ.

Hứa Úc Liêm kinh ngạc, cô liên tục đổi sang các thẻ tín dụng khác, từ WeChat đến Alipay, tất cả tiền dường như đã biến mất trong không khí một cách khó hiểu.

Người phụ trách đợi vài phút rồi nhìn Hứa Úc Liêm với ánh mắt nghi ngờ. Vị tiểu thư này trông không giống một bà già không đủ tiền trả.

Hứa Úc Liêm tìm khắp nơi cũng không thấy tiền ở đâu cả. Cô gấp gáp đến độ cổ họng muốn bốc hỏa, đột nhiên, cô nhớ tới trước đó Hứa Kiều đã nói sẽ cắt mọi thẻ tín dụng của cô, vẻ mặt của cô lập tức trở nên cứng đờ.

Bình thường cô tiêu sài đều dùng bằng thẻ của Hứa Kiều, đại tiểu thư xã giao nhiều, mời khách là chuyện bình thường. Hiện tại tổng số tiền trong WeChat và Alipay chỉ dưới một trăm tệ.

Hứa Úc Liêm hít thật sâu, mỉm cười lịch sự với người phụ trách: "Chờ một chút."

Cô bấm vào danh bạ trong điện thoại, người duy nhất có thể để cô yên tâm vay tiền mà không cần phải lo lắng giải thích, càng sẽ không có ngày sau lộ ra tin đồn Hứa gia phá sản, Hứa đại tiểu thư đi vay bạn bè mấy trăm tệ chỉ có thể là Lý Ý Nhã mà thôi.

Hứa Úc Liêm nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Ý Nhã, âm thanh của máy móc điện tử hồi đáp một cách vô tình: "Tạm thời không có người nghe."

Người phụ trách bên cạnh vẫn nhìn cô với ánh mắt "Cô không muốn trả tiền cho tôi sao?", khiến đạo đức của cô như bị bỏ vào lò để đốt.

Ngay lúc đang ở tình thế khó xử thì có một tin nhắn đến kèm theo tiếng "ting" trên điện thoại.

[ Giảo Giảo ]: Chị ơi, chị chuyển đồ xong chưa?

Vay tiền của Hứa Ôn Giảo là mất mặt, hay là không trả tiền và để người khác chờ đợi mới là xấu hổ.

Hứa Úc Liêm quả quyết chọn Hứa Ôn Giảo: "Cô có tiền không? Cho tôi mượn một ít đi."

Hứa Ôn Giảo gửi tin nhắn cho Hứa Úc Liêm trong giờ nghỉ của cuộc họp, căn bản nàng cũng không nghĩ đến người kia sẽ sẵn lòng trả lời mình. Nhìn thấy màn hình sáng lên trong nháy mắt, vẻ mệt mỏi của một ngày đã biến mất và thay vào đó điều này đã làm nàng trở nên có sức sống hơn.

Nhưng mà khi nhìn rõ nội dung tin nhắn của Hứa Úc Liêm gửi đến, nàng sinh lòng hoang mang, chị gái của mình cũng có lúc thiếu tiền sao?

[ Giảo Giảo ]: Làm sao vậy?

[ Giảo Giảo ]: Em có, chị muốn bao nhiêu?

"Đối phương đang nhập tin nhắn . . ." được hiển thị ở đầu trang trò chuyện, phải mất một lúc lâu Hứa Úc Liêm mới trả lời nàng.

[ Chị gái ]: Mẹ đã cắt thẻ tín dụng của tôi rồi. Tôi chỉ muốn trả chi phí chuyển nhà, phí vận chuyển là sáu trăm ba mươi tệ, tôi không có đủ tiền.

Từ bên trong mấy dòng chữ ngắn ngủi này có thể nhìn ra phiền muộn của Hứa Úc Liêm. Hứa Ôn Giảo nhịn không được cười khẽ một tiếng, nàng không suy nghĩ mà chuyển ngay cho đối phương ba nghìn tệ, ôn nhu gửi đến một câu.

[ Giảo Giảo ]: Em có tiền, sau này em nuôi chị.

[ Chị gái ]: . . .

Hứa Úc Liêm thực sự cảm ơn Hứa Ôn Giảo đã hào phóng.

[ Chị gái ]: Cảm ơn, tối nay tôi sẽ trả lại tiền cho cô.

Trong phòng họp, các nhân viên đang xem tài liệu họp và chuẩn bị báo cáo công việc thoáng thấy tiểu Hứa tổng đang mỉm cười dịu dàng trước màn hình điện thoại di động, tất cả đều nhìn nhau im lặng một lúc.

Trợ lý riêng của Hứa Ôn Giảo là Trương Viên Chi nhìn thấy liền cười trêu chọc: "Tiểu Hứa tổng, có chuyện tốt gì sao?"

Hứa Ôn Giảo sờ vào khuyên tai bên trên vành tai, nghiêm nghị nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười dịu dàng mà nhạt nhẽo: "Các người rảnh rỗi như vậy, tối nay muốn tăng ca sao?"

Tất cả mọi người trong chi nhánh đều biết cấp trên vừa trẻ vừa đẹp như thần tiên của họ là một người cuồng công việc. Chỉ là từ khi nàng kế nhiệm đến nay, đã đề xuất tăng lương hai lần, tiền làm thêm giờ cũng nhiều gấp đôi so với trước kia.

Thế mới nói đồng tiền kiếm ra không hề dễ dàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến số tiền lương mình nhận được, họ lại có động lực làm việc.

Sau khi Hứa Úc Liêm thanh toán xong, nhân viên vận chuyển bàn giao lại đồ đạc cho cô rồi rời đi.

Những thùng giấy nhỏ chứa đựng hành lý được chất đầy trong phòng khách, Hứa Úc Liêm ngồi xếp bằng trên sàn nhà, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, trực tiếp gọi điện thoại đến cho Hứa Kiều.

Hứa Kiều thế mà lại bắt máy trong lúc làm việc, dường như bà cũng không hề ngạc nhiên chút nào. Câu đầu tiên mà bà hỏi chính là: "Úc Liêm, con đến chỗ của Giảo Giảo chưa?"

Hứa Úc Liêm vùng vẫy một cách tuyệt vọng: "Con đã đến rồi, mẹ ơi, mẹ đã chặn thẻ tín dụng của con phải không? Con không còn là đứa con cưng của mẹ nữa sao?"

Công bằng mà nói, việc cắt thẻ tín dụng của cô cùng với việc muốn lấy cái mạng nhỏ này của cô thì có gì khác nhau?

Hứa Kiều giảng đạo lý với cô: "Con yêu, con cũng đã lớn rồi, hẳn là phải biết chỉ có làm thì mới có ăn. Con cũng phải tự kiếm tiền nuôi sống bản thân mình chứ? Luôn luôn ỷ lại gia đình là không tốt đâu."

Hứa Úc Liêm cố gắng nắm lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng: "Mẹ không sợ con sẽ chết đói sao?"

Hứa Kiều lãnh khốc vô tình: "Không phải còn có Giảo Giảo sao? Con không thể chết đói được, con nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của em gái con, em con dạy cái gì thì con học theo cái đó, không nên cảm thấy mất mặt."

Thà chết vinh còn hơn sống nhục, Hứa Úc Liêm không thể vứt xuống tôn nghiêm của mình trước mặt của Hứa Ôn Giảo, cô còn đang thiếu đối phương ba nghìn tệ và chưa trả nữa kia mà.

Hứa Úc Liêm ỉu xìu nói: "Mẹ không thể cho con ứng trước nửa năm tiền lương sao? Bằng không con sẽ ngủ ngoài lề đường."

Không có gì ngạc nhiên khi Hứa Kiều mắng cô: "Lần này mẹ sẽ không chiều theo con nữa. Mẹ cũng đã hủy toàn bộ thẻ VIP của các cửa hàng của thương hiệu lớn mà con thường đến. Chắc con cũng đã biết ngưỡng đăng ký lại thành viên rồi phải không?"

Một người yêu thích hàng cao cấp như Hứa đại tiểu thư sắp khóc tới nơi rồi. Cô đương nhiên biết ở bất kỳ cửa hàng nào cô thích, khách hàng sẽ phải bỏ ra vài triệu mỗi năm để đăng ký làm thẻ thành viên.

Về sau Hứa Kiều lại nói cái gì, Hứa Úc Liêm đều không nghe lọt tai, cô cúp điện thoại như người mất hồn.

Cô ngồi trong phòng khách, mở từng hộp bìa cứng ra và sắp xếp đồ đạc một cách lộn xộn.

Chín giờ rưỡi tối, Hứa Ôn Giảo vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy căn phòng hoàn toàn không còn ra hình dáng của nó nữa.

Cơn phẫn nộ của Hứa Úc Liêm từ xa truyền tới: "Hứa Ôn Giảo, tiền lương hàng tháng của tôi là bao nhiêu? Có đủ để tôi mua một bộ đồ mới không?"

Mỗi lần ra ngoài chơi với người khác, cô luôn mặc đồ thời trang mới nhất, đó chính xác là phong cách ăn diện của Hứa đại tiểu thư.

Nếu không cô dứt khoát cầu xin Hứa Kiều một lần nữa, nói không chừng bà ấy mềm lòng sẽ khôi phục lại hạn mức của thẻ tín dụng cho cô.

Cô trừng mắt nhìn người con gái đang thay giày ở ngoài cửa.

Hứa Ôn Giảo hơi cúi người, mái tóc dài buông xuống tự nhiên, làn da trắng như tuyết sau gáy như ẩn như hiện, đôi khuyên tai buông xuống vai.

Hôm nay nàng mặc đồ công sở, chiếc váy dài có mép xéo không đều và thiết kế thắt eo khiến vòng eo của nàng trở nên mảnh khảnh hơn, khiến nàng trông tài trí hơn bao giờ hết.

Hứa Ôn Giảo mang một đôi dép bông vào rồi bước tới, nhặt từng bộ quần áo bị Hứa Úc Liêm ném bừa bãi lên.

Nàng vừa đi vừa nhặt.

Tính tình cáu kỉnh của Hứa Úc Liêm được xoa dịu một cách kỳ lạ nhờ những hành động im lặng lặp đi lặp lại của nàng.

Hứa Ôn Giảo đặt quần áo xuống, ngồi trên chiếc ghế sofa cũng may chưa bị người kia làm hỏng. Nàng lấy ra một chiếc túi kín từ chiếc túi hàng hiệu do đối tác tặng.

Hứa Úc Liêm không biết trong hồ lô bán thuốc gì, lập tức đứng cạnh bàn cà phê hỏi: "Đây là cái gì?"

"Một hợp đồng lao động chính thức." Hứa Ôn Giảo vừa nói vừa mở ra một hợp đồng giấy trắng mực đen, "Nó chứa những thông tin mà chị muốn biết, vị trí công ty, mức lương cố định, hoa hồng hợp đồng, cũng như các khoảng tiền thưởng và phụ cấp khác nhau."

Còn có chuyện tốt như thế này sao?

Hứa Úc Liêm đưa tay ra định bắt lấy, nhưng giây tiếp theo đối phương né được khiến cô bị hụt.

Cô hạ khóe miệng, ủy khuất mà lại hung dữ: "Cô làm gì vậy?"

Hứa Ôn Giảo ngồi thẳng lưng, giơ cổ tay ra sau, hơi giơ văn bản ký kết lên: "Hợp đồng này chỉ có thể ký sau khi vượt qua thời gian thực tập ở công ty."

Hứa Úc Liêm không nhận ra lời nói của đối phương có gì đó không ổn. Cô cau mày thiếu kiên nhẫn: "Ý cô là gì, tôi mà cũng cần thực tập sao?"

Cô nắm lấy cổ tay có thể nắm bắt được của Hứa Ôn Giảo, đưa tay ra giựt lấy hợp đồng.

Hứa Ôn Giảo cũng không cau mày, nắm chặt hợp đồng không chịu nhượng bộ. "Cần, mẹ nói, tất cả đều dựa vào từng quá trình mà xử lý."

Đây là thánh chỉ mà Hứa Kiều dùng để cưỡng chế cô.

"Được rồi, tiền lương trong thời gian thực tập là bao nhiêu? Mất bao lâu để trở thành nhân viên chính thức?" Hứa Úc Liêm không thể đứng thẳng khi nghĩ đến "khoản vay" đáng thương và tờ giấy trên tay đã bị nhàu nát.

Cô từ từ ép Hứa Ôn Giảo vào trong không gian nhỏ hẹp của ghế sofa, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Hứa Ôn Giảo ngước mắt nhìn cô, lạnh giọng nói: "Thời gian thực tập là ba tháng, mức lương là bốn nghìn năm trăm tệ một tháng, không có thưởng. Sau thời gian thực tập, mức lương cụ thể có thể thương lượng trong hợp đồng này."

Nàng bổ sung thêm: "Sau khi trở thành nhân viên chính thức sẽ có thưởng thêm theo hiệu suất làm việc, rất rất nhiều tiền."